Sở Trạch Hiên lái xe thẳng đến bar MP, vừa vào cửa, anh liền trực tiếp cởi áo khoác ném cho phục vụ. Phục vụ cầm áo khoác đến nói nhỏ vào tai anh.

“Sở thiếu, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi”

“Tốt lắm!” Anh đi thẳng lên lầu vào phòng VIP.

Người phục vụ kia quay trở lại quầy bar, hơi nhíu mày nhìn bóng lưng của Sở Trạch Hiên, thì thầm to nhỏ với bartender.

“Tự dưng lại bắt chúng ta trang bị nhiều camera mini như vậy, không biết Sở thiếu định chơi trò gì nhỉ?”

Bartender vẫn lắc lắc đồ uống trong tay, động tác cũng không ngừng nói.

“Chắc chắn ngài ấy lí do riêng gì đó! Chúng ta là người ngoài không nên xen vào thì hơn”

Người phục vụ gật gật đầu, cũng cảm thấy rất có lí, bèn đem áo của anh đến phòng giặt ủi.

Khúc Ưu Ưu đến bar MP, khi vào phòng VIP đã thấy Sở Trạch Hiên ngà ngà say. Cô ta thống khổ đỡ trán, trong đầu lúc này toàn là lời nói của Mộng Nghi.

Hạ Thư Di, cô kiên trì như thế này cũng thật buồn cười…

Lúc trước cũng là bởi vì không chiếm được nên bây giờ mới bất chấp như vậy.

Vậy mà hiện giờ có được lại không biết trân trọng, chẳng lẽ vẫn vì Cận Thiếu Phong sao? “Trạch Hiên…” Khúc Ưu Ưu gọi khẽ.

Ánh mắt lờ đờ say của Sở Trạch Hiên nhìn Khúc Ưu Ưu, anh cất giọng khàn khàn.

“Em đến rồi à?”

“Lại đây, uống cùng anh!”

Khúc Ưu Ưu chạy tới đoạt lấy bình rượu trong tay của Sở Trạch Hiên cất lời.

“Em không phải đến đây để uống cùng anh, nếu anh chỉ vì người phụ nữ tên Hạ Thư Di kia mà dẫn đến nông nỗi này, cho nên mới tìm tới em… Sở Trạch Hiên… em là bình phong của anh hay sao?”

Dứt lời, cô ta đặt chai rượu lại lên bàn, định rời đi. Nhưng đúng lúc này, thanh âm khàn đặc của Sở Trạch Hiên lại vang lên.

“Ưu Ưu…”

Bước chân của Khúc Ưu Ưu bỗng nhiên đình chỉ, tầm mắt nhìn phía trước xẹt qua một ý cười sâu thẳm. Cô ta xoay người trở lại, ý cười liền nhanh chóng thu liễm lại.

Khúc Ưu Ưu bắt gặp ánh mắt khổ sở của Sở Trạch Hiên đang nhìn cô ta, cắn chặt răng, lộ ra vẻ mặt bi thương nói.

“Em thua rồi, em thừa nhận em không thể chen chân vào tình cảm của hai người nữa, em thật sự thua rồi…”

“Sở Trạch Hiên, Thư Di rất yêu anh, nhưng cuối cùng có lẽ cô ấy cũng không có khả năng cùng anh ở bên nhau”

“Tại sao?”

“Vì đứa con của hai người, cô ấy đành miễn cưỡng ở bên anh, đến cuối cùng cũng sẽ không hạnh phúc”

Sở Trạch Hiên bỗng nhiên đứng phắt dậy.

“Tại sao chứ?”

Khúc Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bởi vì hai người vĩnh viễn không thể coi như không có việc gì qua sự việc năm ấy mà cứ ngang nhiên ở bên nhau như thế được…”

“Trạch Hiên, chuyện này em thật sự không nghĩ sẽ nói, nhưng cứ nhìn anh như vậy em thực rất đau lòng!”

Ánh mắt anh híp nhẹ, giấu nhẹm đi sự đắc ý hỏi lại.

“Sự việc năm đó là sự việc gì?”

Khúc Ưu Ưu nắm chặt tay lại, hốc mắt có chút đỏ ửng, bi ai nhìn anh nói.

“Đó là chuyện của lão gia cùng phu nhân…”

Khúc Ưu Ưu bỗng nhiên dừng lại, nghĩ đến cách xưng hô như vậy, đối với cô ta mà nói, thực sự là quá xa xôi.

Lúc sau, Khúc Ưu Ưu tiếp tục nói bằng giọng bi thương cùng thống khổ.

“Năm đó vụ tai nạn xe cộ là có liên quan đến Thư Di”

“Là bởi vì Thư Di đi tìm anh, là bởi vì em và anh, Thư Di đi tìm anh… cho nên bọn họ mới xảy ra tai nạn!”

Sở Trạch Hiên nhíu chặt mày, trừng lớn mắt hỏi.

“Em nói cái gì?”

Hốc mắt của Khúc Ưu Ưu càng ngày càng đỏ, thanh âm từ miệng của cô ta phát ra đều rất nghẹn ngào.

“Em sau này mới biết, em cứ tưởng là giả nhưng hoá ra nó lại chính là sự thật!”

Hô hấp của Sở Trạch Hiên bỗng dưng trở nên dồn dập, anh gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Ưu Ưu, rất muốn xuyên thủng người phụ nữ trước mặt mình ngay bây giờ.

Khúc Ưu Ưu mân mê môi nói tiếp.

“Cụ thể mọi chuyện như thế nào em cũng không rõ, em chỉ được nghe kể lại rằng… năm đó Thư Di đã biết việc gì đó, giống như không phải chỉ có chuyện của em và anh, mà là một việc khác cũng liên quan đến anh… sau đó cô ấy muốn đi chứng thực”

Đáy mắt của anh lúc này có chút mờ mịt, trong đầu nhanh chóng tua lại khoảng thời gian trước đó anh cùng cô có quan hệ.

Nhưng mà nếu chuyện trước kia có liên quan đến anh, chẳng lẽ lại không chỉ là chuyện cô theo đuổi anh hay sao?

Còn có chuyện gì ở đây nữa ư?

Nếu Khúc Ưu Ưu muốn bịa đặt để bóp méo sự thật hoặc là che giấu chân tướng cho vụ tai nạn năm đó thì cô ta hoàn toàn không cần dùng trăm phương ngàn kế để mỗi lúc lại rò rỉ một chút manh mối như vậy…

Sở Trạch Hiên theo bản năng tiếp tục hỏi.

“Còn việc gì nữa sao?”

Khúc Ưu Ưu lắc đầu, khuôn mặt nghiêm trọng nói.

“Em cũng không biết, em chỉ nghe nói, Thư Di phát hiện ra gì đó, sau đó ngay lập tức muốn đi tìm anh…”

“Lúc sau, có người hầu trong nhà đi báo lại cho lão gia và phu nhân, sắc mặt của hai người họ nhanh chóng thay đổi, vội vội vàng vàng đuổi theo, sau đó…”

Chuyện sau đó, Khúc Ưu Ưu không nói nữa, bởi vì cũng không cần cô ta nói nữa.

Chính là đột nhiên xảy ra tai nạn, Hạ Thiên Định và Giang Mạnh Nhã tử vong ngay trên đường đi.

Lúc Thư Di tìm được Sở Trạch Hiên, thậm chí còn không kịp nói lời nào, đã nhận được tin tử vong của ba mẹ, ngay lập tức liền trở về. Mà năm đó, rốt cuộc Thư Di tìm Sở Trạch Hiên để nói cái gì, hiện giờ cũng không thể nào biết được. Rồi sau đó, khi Hạ gia sụp đổ, Thư Di bỗng dưng trở nên trầm mặc, không còn vui vẻ như trước đây nữa.

Ánh mắt Sở Trạch Hiên nhìn Khúc Ưu Ưu càng ngày càng thâm thuý, anh dần dần nâng mi, biểu cảm gương mặt có chút quái dị.

Khúc Ưu Ưu hít sâu nói.

“Chuyện này vốn dĩ em không muốn nói ra…nếu anh và Thư Di có thể ở bên nhau, em nhất định sẽ sống để bụng, chết mang theo, nhưng nhìn hai người hiện tại mà xem…”

Cô ta cười trào phúng một cái tiếp tục nói.

“Trạch Hiên, chuyện hai người hiện giờ ở bên nhau, rồi chuyện lão gia cùng phu nhân trước đó, tất cả đều liên quan đến cô ấy đúng không?”

“Cô ấy quá xem nhẹ sự việc, cho nên năm đó mới không màng gì cả gấp gáp đi tìm anh”

Sở Trạch Hiên vô lực ngồi sụp xuống ghế, anh chống tay lên đùi, ôm đầu cúi gằm mặt xuống, giọng nói khàn đặc.

“Nếu sự việc năm đó có nhiều uẩn khúc như vậy, tại sao cô ấy lại nhất định muốn hạ sinh Tâm Dao…”

Khúc Ưu Ưu cơ bản không chịu được nữa, gào rống lên.

“Đó là bởi vì Thư Di vẫn còn chấp niệm đối với anh!”

Cô ta nhìn Sở Trạch Hiên “thống khổ” như vậy, ánh mắt xẹt qua tia đắc ý, nhếch môi cười thầm.

Hạ Thư Di, dù thế nào cô cũng không có được Trạch Hiên đâu, anh ấy cuối cùng… chỉ có thể là của tôi…

2 tiếng sau

Sở Trạch Hiên cứ uống mãi, uống rất nhiều, uống đến nỗi say ngất cần câu, say đến độ không biết trời trăng mây gió gì nữa. Anh nằm dài trên sofa, không hề nhúc nhích. Khúc Ưu Ưu ngồi ngay bên cạnh, nhìn bộ dạng này của anh, khẽ thở dài. Đêm nay, cô ta cơ bản không uống, tất nhiên đều là vì xem xét biểu hiện của Sở Trạch Hiên.

Cô ta hơi nghiêng đầu nhìn, dừng ở vị trí nhất định ở trên bàn, lăn lóc chai rượu khắp nơi, bỗng nhiên rùng mình có chút sợ hãi.

Thu hồi tầm mắt, Khúc Ưu Ưu lần nữa dừng ở trên người của anh. Cô ta bỗng nhớ lại lời nói của Mộng Nghi.

“Ưu Ưu, còn một cách để cô có thể kiểm chứng xem mối quan hệ hiện tại của Sở Trạch Hiên và Thư Di hiện tại đang là thật hay là diễn kịch cho chúng ta xem”

“Bọn họ thời gian gần đây rất cẩn thận từng ly từng tý, cho nên cô phải nhân cơ hội Sở Trạch không phòng bị, kiểm tra điện thoại của anh ta. Tôi chắc chắn với cô rằng điện thoại của anh ta đang giấu giếm gì đó”

Khúc Ưu Ưu cuộn chặt tay lại, dừng ở chiếc điện thoại anh để trên bàn, từ từ vươn người tới cấm lấy… Cô ta cầm điện thoại trên tay, nhìn đi nhìn lại anh, sau đó mới mở ra.

Nhật kí cuộc gọi cơ bản rất ít, gần đây nhất cũng là mấy hôm trước, mà thời gian trò chuyện cũng không dài. Nhật kí cuộc gọi không có vấn đề gì, điều đáng nói là phần tin nhắn giữa anh và Thư Di cũng rất ít ỏi.

Nhìn qua cũng chỉ là trong giai đoạn thử yêu đương này giữa hai người phát sinh nhiều ý kiến bất đồng rồi xảy ra mâu thuẫn, hầu như đều là một mình Thư Di độc thoại, anh cũng ngẫu nhiên đáp trả vài câu rồi thôi hoặc cũng bỏ qua không seen tin nhắn luôn.

Từ việc kiểm tra điện thoại đến việc ngày hôm nay, căn bản đều không có gì đang nghi ngờ. Ánh mắt Khúc Ưu Ưu có chút ám trầm, buông điện thoại nhìn về phía Sở Trạch Hiên.

“Trạch Hiên, anh và cô ấy thật sự không thể ở bên nhau…”

Khúc Ưu ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt không góc chết của anh.

“Em thừa nhận, em là một con người rất ích kỉ… em nói ra những chuyện đó, một mặt là không muốn tiếp tục nhìn anh phải chịu đựng sự “giày vò” mặt khác là vì em muốn cùng anh ở bên nhau…”

“Anh không biết, lúc trước em cùng Thư Di luôn ở phía sau nhìn anh, em mang rất nhiều hi vọng, em hi vọng một ngày nào đó cũng sẽ can đảm giống cô ấy, đem tình cảm giấu kín bao nhiêu năm thổ lộ trước mặt anh… em cũng không sợ sẽ bị anh từ chối!”

Thổ lộ tình cảm sâu kín bao năm, Khúc Ưu Ưu cứ như vậy say đắm nhìn Sở Trạch Hiên, qua một hồi lâu, ánh mắt của cô ta chợt di chuyển, chậm rãi bám vào bả vào rắn rỏi của anh… Khi đôi môi của cô ta sắp chạm được vào đôi môi của anh thì ngay lúc đó cánh cửa phòng VIP đột nhiên bật mở, cô ta theo phản xạ đứng phắt dậy.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đang say rượu, miệng cũng không biết nỉ non cái gì rồi cuối cùng lại xoay người rời đi… Đôi mắt của Khúc Ưu Ưu đột nhiên trừng lớn, định đi ra đóng cửa nhưng cô ta mới chỉ đi được vài bước, ngay lúc đó có người phục vụ đi ngang qua, vừa hay thấy cửa mở, định tiến vào thu lại mấy chai rượu rỗng chợt nhận ra đây là phòng của anh, bất giác hỏi.

“Sở thiếu say sao?”

Khúc Ưu Ưu âm thầm hít sâu, quay đầu lại nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của anh, cô ta cắn chặt răng, thanh âm phát ra có chút mất kiễn nhẫn.

“Rất say, đang định kêu các cậu tới hỗ trợ!”

Người phục vụ nhìn qua Sở Trạch Hiên, nhíu mày nói.

“Sở thiếu quá say rồi, đi xe như thế này rất nguy hiểm, không thì để ngài ấy ở đây còn tôi sẽ sắp xếp cho cô một phòng của khách để nghỉ ngơi được chứ?”

Khúc Ưu Ưu tò mò.

“Chỗ này Trạch Hiên là khách VIP sao?”

Người phục vụ cười cười đáp lại.

“Ngài ấy cùng Cố thiếu và vài người bạn thường xuyên đến đây cùng nhau uống rượu, bọn họ ở đây đều là khách VIP… huống hồ, căn phòng này… cũng chỉ có khách VIP mới có thể vào được”

Khúc Ưu Ưu cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ gật gật đầu.

“Anh ấy say thành bộ dạng này, một mình tôi cũng không chống đỡ được, vậy phiền các cậu chăm sóc xho cho anh ấy”

“Được” Phục vụ gật đầu, xoay người ra bên ngoài.

Đến khi ra gần đến cửa, người phục vụ kia mới nghiêng đầu liếc mắt đến chiếc sofa mà Sở Trạch Hiên đang nằm, ánh mặt lộ ra ý cười.

Một lúc sau, người phục vụ quay trở lại, cùng vài người khác đi vào bên trong hỗ trợ. Họ đều biết, chiếc ghế sofa kia, tất cả các góc đều gắn camera, 360 độ không góc chết. Bọn họ khi nhìn thấy nữ nhân kia có ý định xấu với anh, ngay lập tức muốn tiến vào… phá đám!

Bọn họ đưa Sở Trạch Hiên đi lên phòng. Tuy rằng phía dưới có chút ổn ào nhưng khi đi trên này thực sự rất yên tĩnh, khác nhau một trời một vực.

“Đi pha cho Sở thiếu một cốc nước giải rượu lên đây. Ngài ấy say như vậy chỉ sợ ngày mai sẽ khó chịu…”

“Được, tôi đi ngay…”

Khúc Ưu Ưu hơi mấp máy môi, cô ta rất muốn cự tuyệt người phục vụ kia, nhưng dường như khi cô ta nghe đến cốc nước giải rượu thì lại không còn lý do nào từ chối được nữa. Cô ta nghiêng đầu nhìn Sở Trạch Hiên vật vã nằm trên giường, cô ta âm thầm nghiến chặt răng lại.

Người ở đây đều quen biết Sở Trạch Hiên, nếu như giờ đây quay lại đuổi khéo bọn họ đi chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ cô ta cố tình chuốc say anh cho mà xem. Chuyện đã thành như vậy, cô ta không thể tiếp tục manh động, không thể kiếm củi ba năm đốt một giờ được.

Trải qua chuyện đêm nay, chắc chắn quan hệ của anh và Thư Di sẽ không còn được như trước kia, cô ta sẽ chẳng sợ không có cơ hội nữa!

Khúc Ưu Ưu nhìn người phục vụ đem cốc nước giải rượu đến, hơi kéo đầu anh ngồi dậy, đút từng muỗng nước vào miệng anh. Cô ta tấm tắc khen.

“Phương diện này các cậu thật sự rất có kinh nghiệm”

Phục vụ có chút ngượng ngùng.

“Chúng tôi đã quen rồi”

Khúc Ưu Ưu cười cười: “Có các cậu chăm sóc cho anh ấy thì tôi không phải lo nữa, tôi đi trước đây”

“Cô không ở lại chăm sóc Sở thiếu sao?”

Khúc Ưu Ưu lắc đầu: “Quan hệ hiện tại của tôi và anh ấy không ổn, có chút xấu hổ, không thích hợp ở lại”

Người phục vụ gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

“Vậy cô cứ yên tâm đi đi”

Khúc Ưu Ưu “ừm” nhẹ, lại hướng mắt nhìn Sở Trạch Hiên một lần nữa rồi mới rời đi.

Đúng lúc Khúc Ưu Ưu rời khỏi bar, Sở Trạch Hiên liền nhíu mày, xoa xoa hai bên thái dương chậm rãi mở to mắt.

“Sở thiếu…”

Sở Trạch Hiên chớp chớp đôi mắt, cũng vì trước đó uống rất nhiều rượu nên giờ có chút đau đầu, lòng mắt cũng xuất hiện một chút tơ máu. Anh thở hắt ra nói với người phục vụ.

“Đem camera giám sát đến đây đi”

Ngay lúc đó, một người phục vụ khác cầm trên tay một chiếc USB đưa cho anh.

“Sở thiếu, tất cả đều có hết trong này…”

Sở Trạch Hiên cầm chiếc USB trong tay, anh thuận tiện cầm lấy cốc nước giải rượu uống một hơi hết sạch, ổn định lại tinh thần, sau cùng mới gọi điện cho Cận Thiếu Phong.

Hai người nói chuyện một hồi lâu, sau đó anh mới nghe Cận Thiếu Phong tiết lộ.

“Lúc trước, Thư Di đi tìm anh, tôi nghi ngờ bà Phương giúp việc chính là người đã thông báo về việc của lão gia và phu nhân, nhưng tôi rất thắc mắc rốt cuộc lí do là gì mà khiến họ vội vàng đuổi theo Thư Di như vậy?”

Sở Trạch Hiên thở dài một hơi, giọng nói vì uống rượu mà có chút nghẹn.

“Thư Di chưa từng nói đến việc đó”

“Rốt cuộc trong chuyện này, có phải Đàm Trung Lang và Khúc Ưu Ưu cố tình bịa đặt, xuyên tạc sự thật hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện