Khúc Ưu Ưu mở cửa xe ngồi vào, liền nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến.

“Chiếc xe đối diện kia cô có biết của ai không?”

Khúc Ưu Ưu kinh hãi hét lên một tiếng, cô ta quay đầu lại lại thấy Mộng Nghi.

“Sao anh lại ở trên xe của tôi?”

“Đi ngang qua, muốn vào đây đi dạo một chút, thấy xe cô thì ngồi đợi luôn”

“Vậy chiếc xe kia cô có biết của ai không?”

Khúc Ưu Ưu tức giận trừng mắt nhìn Mộng Nghi, sau đó mới nhìn về phía chiếc xe mà hắn chỉ.

“Là của Sở Trạch Hiên!”

“Của Sở Trạch Hiên?!”

Mộng Nghi hỏi lại, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một loạt hình ảnh. Lần đó ở ven đường gần bệnh viện Thư Nhã, hắn cũng thấy chiếc xe này dừng ở đấy, hơn nữa còn thấy có hai người một nam một nữ đứng ôm hôn nhau…

Nếu chiếc xe này là của Sở Trạch Hiên vậy một trong hai người đó chắc chắn người đàn ông kia là Sở Trạch Hiên.

Vậy còn người phụ nữ kia…

Mộng Nghi lại tiếp tục hỏi.

“Liệu rằng có còn chiếc xe nào giống với chiếc xe này không? Hoặc là đi mượn chẳng hạn?”

Khúc Ưu Ưu tò mò nhìn Mộng Nghi, không hiểu hắn muốn hỏi cái gì, chỉ thuận miệng trả lời.

“Giống nhau thì tôi nghĩ là không bởi mấy dòng xe này đều là bản giới hạn, rất khó có thể mua được huống chi là đi mượn nữa thì càng không thể”

Ánh mắt của Mộng Nghi vẫn cứ nhìn chăm chăm chiếc xe đó, trong đầu chợt xẹt qua một vài khả năng có thể xảy ra.

“Mộng Nghi, anh làm sao vậy?”

Hắn thu hồi tầm mắt, không nói ra phỏng đoán của bản thân chỉ mở miệng đề nghị.

“Đi thôi!”

Khúc Ưu Ưu vẫn tò mò nãy giờ nhưng nghe hắn nói vậy cô ta cũng không muốn hỏi thêm nữa. Hắn không nói hẳn là có chuyện gì đó muốn suy tính cẩn thận một chút. Khúc Ưu Ưu khởi động xe rời khỏi bệnh viện Hoa Khang.

“Anh đi đâu?”

“Đưa tôi về chung cư đi!”

Khúc Ưu Ưu gật đầu, đưa hắn về nhà. Mộng Nghi vừa vào đến cửa, ngồi trên sofa một bên gặm c ắn quả táo một bên lại bắt đầu suy nghĩ. Chờ đến khi quả táo ăn được một nửa động tác của hắn có chút đình trệ. Chỉ cần xác định hôm đó Hạ Thư Di mặc đồ như thế nào thì chắc chắn có thể biết được ngày đó dưới chiếc dù che kín mặt hai người kia có phải là Sở Trạch Hiên và Hạ Thư Di hay không.

Mộng Nghi buông quả táo xuống, lấy điện thoại gọi cho một dãy số.

“Giúp tôi một việc?”

“Việc gì?”

“Anh tra cho tôi camera giám sát ở đường gần bệnh viện Thư Nhã lúc 4h chiều”

“Chuyển tiền vào tài khoản cũ của tôi”

“Được”

Mộng Nghi ngắt máy, ngay lập tức chuyển cho người kia một số tiền bằng tài khoản cá nhân.

30 phút sau

Mộng Nghi nhận được điện thoại, vừa đặt lên tai liền nghe đối phương nói.

“Tôi vừa gửi vào mail cho cậu rồi, lần sau có chuyện gì, nhớ liên hệ tôi đấy!”

“Được”

Hắn ngắt máy, mở máy tính vào mail kiểm tra. Hắn download video xuống, hắn một tay vẫn cầm quả táo, một bên nhìn chằm chằm máy tính. Tuy rằng hắn không nhìn quả táo nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt gọt từng miếng vỏ vứt ra bên ngoài.

Đột nhiên…

Động tác của Mộng Nghi dừng lại, buông con dao gọt hoa quả xuống, rồi cầm chắc con trỏ chuột trong tay tạm dừng đoạn video đang phát! Chỉ thấy trong hình, Thư Di bật dù từ bệnh viện đi ra, cô hơi nâng dù lên che, bước chân tạm dừng một chút, giống như đang suy nghĩ gì đó…

Con ngươi của Mộng Nghi dần híp lại, ngày đó ở ven đường hắn thấy thoáng qua một đôi nam nữ ôm hôn nhau mà quần áo của người phụ nữ đó giống y hệt của Hạ Thư Di.

Hơn nữa lúc này trên mặt đất chiếc dù đang rơi kia cũng chính là chiếc dù mà Thư Di đã dùng qua… Mộng Nghi suy nghĩ một hồi cuối cùng hắn cũng ngẫm ra, hắn trừng lớn mắt, phẫn nộ đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi phát ra vài chữ.

“Thì ra là đóng kịch!”

Mộng Nghi nhanh chóng gọi điện cho Khúc Ưu Ưu, cô ta cũng bị lời nói gấp gáp của hắn làm cho hối hả, và hơn hết còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Khúc Ưu Ưu đến nơi liền trách mắng hắn.

“Sao lại đột ngột kêu tôi đến gấp vậy?”

“Buổi tối tôi còn phải tham gia một bữa tiệc, cần đi chuẩn bị một chút”

“Tôi cho cô xem cái này”

Mộng Nghi không giải thích quá nhiều, chỉ là lấy chuột click vào chiếc video kia mở ra cho cô ta xem. Khúc Ưu Ưu nhìn khẽ nhíu mày.

“Anh cho tôi xem camera giám sát ở bệnh viện Thư Nhã để làm gì?”

Đến khi cô ta nhìn thấy Thư Di đi ra thì vẫn còn dấu chấm hỏi to đùng bởi cô ta vẫn mờ mịt không rõ ý Mộng Nghi muốn nói là cái gì.

“Hạ Thư Di làm việc ở đây, cô ta đi ra đi vào có điều gì lạ hay sao?”

Sắc mặt của hắn không thay đổi, chỉ chậm rãi mở miệng.

“Ngày đó, tôi có công việc đi qua Thư Nhã, liền thấy bên ven đường là chiếc xe hơi mà hồi nãy tôi hỏi cô đậu ở đó”

Khúc Ưu Ưu nhíu mày, bắt đầu cảm thấy có điều chẳng lành.

“Sau đó thì sao?”

“Hôm đó tôi đi ngang qua, nhìn đến chiếc xe kia cũng chỉ liếc mắt một cái, nhưng mà có điều lúc ấy tôi phát hiện ra còn có hai người một nam một nữ đứng chung một chiếc dù ôm hôn nhau rất cuồng nhiệt”

Khúc Ưu Ưu nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

“Ý của anh là hai người đó là Sở Trạch Hiên và Hạ Thư Di?”

Mộng Nghi lại chỉ vào hình ảnh trên màn hình.

“Cả quần áo lẫn chiếc dù bị vứt xuống đất đều rất giống… Xe là của Sở Trạch Hiên vậy cô đoán xem hai người kia chiếm tỉ lệ bao nhiêu phần trăm?”

Khúc Ưu Ưu gắt gao cắn chặt răng, trừng lớn mắt nhìn màn hình máy tính, rất muốn đập nát luôn ngay tại đây. Khúc Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi rít lên.

“Tất cả đều là âm mưu của bọn họ! Đều là âm mưu!”

Mộng Nghi thu hồi tay lại, nhìn người bên cạnh phẫn nộ đến nỗi giống như đã phát điên đến nơi, chậm rãi mở miệng.

“Tôi không nghĩ ra, sao bọn họ lại phải diễn kịch cơ chứ?”

Khúc Ưu Ưu trừng lớn đôi mắt đỏ au nổi lên cả tơ máu, đầu óc lúc này mới kịp thời phản ứng lại. Mộng Nghi lại tiếp tục đặt nghi vấn.

“Sở Trạch Hiên và Hạ Thư Di diễn kịch cho ai xem? Vì sao phải cất công diễn như vậy? Chẳng lẽ bọn họ muốn cô nhìn thấy quan hệ không mấy hoà thuận của họ sao? Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

Khúc Ưu Ưu nhìn về phía Mộng Nghi, đôi mắt không ngừng chuyển động, nhất thời cũng không nghĩ ra.

Mộng Nghi híp đôi mắt lại phỏng đoán.

“Trừ khi… trừ khi bọn họ muốn lợi dụng cô để moi móc thông tin gì đó”

Dứt lời, tầm mắt Mộng Nghi lại nhìn chằm chằm Khúc Ưu Ưu hỏi.

“Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc cô có liên quan gì đến bọn họ về vấn đề gì hay không?”

Khúc Ưu Ưu vô lực gục đầu xuống đầu gối, Sở Trạch Hiên và Hạ Thư Di âm mưu đưa cô ta vào tròng giống như đang đánh thẳng một cây gậy dài, sắc, nhọn vào trái tim cô ta vậy.

Trái tim của Khúc Ưu Ưu bắt đầu rỉ máu…

Suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt của Khúc Ưu Ưu lại tiếp tục mở lớn, bỗng nhiên trong đầu cô ta nhớ lại. Khúc Ưu Ưu nhìn về phía Mộng Nghi.

“Chẳng lẽ là liên quan đến cái chết của Hạ Thiên Định và Giang Mạnh Nhã năm đó?”

“Nếu nhất định lập mưu tính kế để lấy tin tức từ tôi thì tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện này”

Đáy mắt Mộng Nghi xẹt qua tia hoảng sợ.

“Cũng rất có khả năng”

Khúc Ưu Ưu hô hấp hơi khó khăn cất giọng.

“Đúng vậy, dù sao lúc trước cũng là do Hạ Thư Di được “nghe nói” chuyện kia sau đó mới tức tốc đi tìm Sở Trạch Hiên và tôi… chẳng lẽ bọn họ cho rằng tôi biết chuyện kia?”

“Tôi cũng không biết rốt cuộc Hạ gia và Sở Trạch Hiên có liên quan gì đến nhau mà thậm chí lại khiến Hạ Thiên Định sợ hãi như vậy?”

Khúc Ưu Ưu phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn.

“Mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa, Sở Trạch Hiên với Hạ Thư Di dựa vào cái gì mà chơi khăm tôi?”

Khúc Ưu Ưu vì quá tức giận mà hơi thở dồn dập, ngực căng phồng, trong ánh mắt vừa là hoảng sợ vừa là căm hận.

“Sở Trạch Hiên, Hạ Thư Di…”

Khúc Ưu Ưu từ kẽ răng rít tên hai người họ, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi gào rống.

“Tôi không để các người toại nguyện đâu…”



Khúc Ưu Ưu từ chỗ Mộng Nghi rời đi trực tiếp đi đến một shop thời trang, cô ta nhìn từng bộ lễ phục lần lượt mặc trên người, hơi híp mắt lại. Quả nhiên dáng người cô ta cực kì chuẩn, nước da trắng mịn, Khúc Ưu Ưu khẳng định cô ta chính là nữ nhân vạn người mê…

Sở Trạch Hiên, anh lúc trước ở bên tôi là bởi vì bị người khác “bức ép”. Nhưng hiện giờ…

Tôi đi nước ngoài bao nhiêu năm cũng không hề nhận được một lời hỏi thăm nào từ anh.

Tôi trở về, anh liền dứt khoát muốn chia tay tôi.

Anh hiện tại cùng Hạ Thư Di ở bên nhau, vì cô ta mà thậm chí lừa gạt tình cảm của tôi!

Bàn tay Khúc Ưu Ưu dần dần nắm chặt lại, cô ta nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt kiều mị bởi vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng dữ tợn, cô ta cắn chặt răng lúc sau mới từ từ buông lỏng tay ra.

Khoé miệng cô ta bất giác nhếch lên tạo thành một nụ cười thâm độc.

“Hạ Thư Di, cô cho rằng cô sẽ được hạnh phúc bên Sở Trạch Hiên hay sao?”

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ!”

Khúc Ưu Ưu vẫn nhìn vào gương, đôi mắt âm hiểm dần dần tràn ra khiến con ngươi bỗng trở nên trắng dã.

“Là các người đối với tôi bất nhân, đừng trách tôi đối với các người bất nghĩa…”

Khúc Ưu Ưu cười lạnh, thu hồi tầm mắt, tính tiền rồi rời khỏi shop thời trang…

Ngồi trên xe, Khúc Ưu Ưu nhìn về phía trước, khuôn mặt hoàn toàn là sự lạnh nhạt. Cô ta cầm túi sách lên, lấy điện thoại ra gọi điện cho bà Phương Hoa.

“Ưu Ưu à, mẹ nghĩ mẹ sẽ không đến đó đâu, ở đây mẹ sống rất tốt, nơi này cũng rất thích hợp để mẹ sống đến già”

“Con không gọi mẹ để khuyên mẹ đi lên. Con chỉ muốn hỏi mẹ một chút, dạo gần đây mẹ có gặp người nào kì quái đến tìm mẹ không?”

Bà Phương khẩn trương, theo bản năng hỏi lại.

“Làm sao vậy? Có phải cũng có người đến tìm con đúng không?”

Khúc Ưu Ưu xẹt qua nụ cười lạnh.

“Con không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi bất an…”

Bà Phương trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.

“Ưu Ưu, mẹ không muốn lên đó là vì không muốn nhìn cảnh mà nhớ người”

“Mẹ…”

“Ưu Ưu, năm đó nếu không phải mẹ hồ đồ đi ăn nói bậy bạ thì chắc chắn lão gia và phu nhân cũng không xảy ra tai nạn xe, cả đời này mẹ cũng không dám tha thứ cho bản thân mình nữa”

Khúc Ưu Ưu nghiến răng.

“Bọn họ với mẹ có quan hệ gì cơ chứ? Nếu không phải bọn họ gây ra chuyện gì tày trời thì đã chẳng xảy ra chuyện gì hay sao?!”

“Ưu Ưu!” Bà Phương nhíu mày.

“Chính là bởi vì thái độ của mẹ như vậy, mẹ vẫn luôn nghĩ mẹ sai cho nên Hạ Thư Di mới có thể lái xe đâm con hay sao?”

Bà Phương không nói gì.

“Mẹ không cần nghĩ xem có lên hay là không vì hôm nay con gọi cho mẹ cũng chỉ muốn nói với mẹ rằng mẹ không cần lên đây nữa”

“Con có việc rồi, con cúp máy đây!”

“Ừm…”

Khúc Ưu Ưu nhếch môi cười lạnh. Sở Trạch Hiên, anh tiếp cận tôi thậm chí còn khiến tôi tin sái cổ quan hệ của anh và Hạ Thư Di thật sự xảy ra mâu thuẫn là để tìm hiểu sự thật năm đó?!

Nếu các người đã thích diễn kịch như vậy thì tôi đây cũng không ngại diễn cùng các người để xem ai sẽ là người lật bài đầu tiên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện