Tô Duy gọi điện thoại cho Dương Thiếu Quân, nói cho anh biết đã tìm được Lộ Tiêu, nên khép hồ sơ lại.

Dương Thiếu Quân rất kinh ngạc: “Em tìm được Lộ Tiêu ? Cậu ta thế nào ?”

Tô Duy trầm mạc một hồi, ở đầu bên kia điện thoại cười khổ nói: “Không tốt lắm. Thiếu Quân, tôi muốn nhờ anh một việc.”

“Việc gì ?” Dương Thiếu Quân hỏi.

Tô Duy nói: “Tôi muốn nhờ anh điều tra một chút về quá khứ của Lộ Tiêu, càng cặn kẽ càng tốt. Em ấy từng nói rằng có cảm giác mình bị theo dõi, nhưng chuyện này đều đã qua, có khả năng tra lại được hay không ?”

Dương Thiếu Quân dừng lại vài giây: “Tô Duy.. Người theo dõi cậu ta.. là anh.”

“Anh vẫn không tin cậu ta và mẹ kế không có vấn đề gì, cũng không tin cậu ta mất trí nhớ thật, nên hoài nghi cậu ta mượn cớ để trốn tránh pháp luật —— Em biết mà, đây là điều anh cần phải làm. Cho nên trước kia, có mấy lần anh theo dõi cậu ta, cũng có lần phái cảnh sát khác đi theo dõi.”

“Là sau khi vụ án khép lại ?”

“Có một lần anh nhìn thấy cậu ta đi một mình trên đường, anh đi theo một hồi, thế nhưng cậu ta hình như phát hiện, chạy vào góc nào đó rồi không thấy tăm hơi.”

Tô Duy đột nhiên cảm thấy loạn, từ lúc anh nhận thức Đại Hoàng, sau đó mọi chuyện đều không ổn lắm. Anh thở dài: “Tôi biết rồi. Anh giúp tôi điều tra về quá khứ của Lộ Tiêu đi.” Anh dừng lại một chút, giọng nói đột nhiên nặng nề: “Tôi muốn biết, cậu ấy rốt cuộc có biết Bách Bình Nam không.”

Dương Thiếu Quân có chút kinh ngạc: “Bách Bình Nam ? Bác sĩ tâm lý kia ? Anh ta làm sao vậy ?”

Tô Duy nói: “Tôi cũng chưa xác định được, nhưng mơ hồ cảm thấy anh ta có chuyện. Còn nữa, vụ án mèo đến đâu rồi ? Phá án chưa ?”

Dương Thiếu Quân nói: “Vẫn chưa, ít đầu mối quá, phạm nhân rất cẩn thận.”

Tô Duy giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương: “Được rồi. Cứ làm như vậy đi. Cảm ơn anh.”

Tô Duy cúp điện thoại đi tới phòng khách, nhìn thấy Đại Hoàng an tĩnh ngồi bên bàn ăn.

Tô Duy đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, chính là cậu cũng không có ăn gì, anh liền cầm đũa thay cậu gắp thức ăn: “Lộ Tiêu, với chuyện của Đại Hoàng, em một chút ấn tượng cũng không có sao ?”

Lộ Tiêu hờ hững đáp: “Không có.”

Tô Duy vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Một chút đều không nhớ ra ?”

Lộ Tiêu cầm bát nhìn anh một cái, lắc đầu.

Tô Duy khẽ thở dài.

Cơm nước xong xuôi, Tô Duy hỏi: “Tôi có thể thôi miên em được không ?”

Lộ Tiêu lạnh lùng nói: “Tùy ý.”

Tô Duy để cậu nằm xuống bên ghế thôi miên, chỉnh độ sáng ánh đèn sao cho thật thích hợp, sau đó bắt đầu làm ám thị với tâm lý cậu. Nhưng mà khi anh đạt tới bước chỉ lệnh cuối cùng, Lộ Tiêu vốn đang tiến nhập vào trạng thái thôi miên lại mở mắt ra.

Tô Duy nhịn không được khẽ nhíu mày: “Em kháng cự lại trị liệu của tôi ?”

Lộ Tiêu rũ mắt xuống, cũng không trả lời câu hỏi này.

Tô Duy không tin trên đời có người không rơi vào trạng thái thôi miên được. Trước đây lúc anh học đến thôi miên, giáo sư từng nói, trên đời này có những người rất khó để thôi miên, nhưng không có ai chân chính không thể thôi miên được. Thôi miên là một trạng thái tương tự như giấc ngủ, không có ai sống mà không cần giấc ngủ.

Lộ Tiêu bình tĩnh cất tiếng: “Anh không thể thôi miên tôi, bởi vì căn bản tôi không tin anh.”

Ngực Tô Duy không khỏi căng thẳng. Nếu Lộ Tiêu không tín nhiệm anh, vậy Đại Hoàng thì sao ? Tô Duy lại mở blog của L.D. Trong bài viết “Cực độ thôi miên” có ghi lại một số phương pháp thôi miên sâu, trong quá trình điều trị bệnh nhân thường không sử dụng đến loại thôi miên sâu này, chỉ mấy nhà thôi miên biểu diễn mới cần đến.

Tô Duy mở ra một bài viết nói về ‘ám thị tâm lý’.

“Tôi từng tin một người phụ nữ đã giết hại một người đàn ông —— có thể không phải do cô ta tự ra tay giết, nhưng cô ta cần cảm thấy bản thân có trách nhiệm với cái chết của người đàn ông này. Nhưng trên thực tế, cô ta tựa hồ không hề cảm thấy áy náy. Tôi rất tức giận, vì vậy liền không ngừng ám thị chính cô ta đã giết người đàn ông kia. Trên thực tế nó giống như một loại hình thôi miên, vậy nên tôi cần phải sắp xếp, đến khi chạm đến thời điểm thích hợp, cô ta sẽ tự động rơi vào trạng thái thôi miên. Tôi lựa chọn ‘Tiếng chuông cửa’.

‘Một đêm thanh vắng tôi thay đổi tiếng chuông điện thoại của cô ta, đến khi cô ta có năm phần buồn ngủ, tôi nói cho cô những tràng cảnh của mình, đồng thời trong lúc đó tôi ấn chuông cửa làm gián đoạn quá trình. Tôi còn đem chuyện này nói ra với những người khác, bao gồm cả người thân của cô ta.”

“Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta thực sự giết người, chính bản thân cô ta cũng nghĩ như vậy. Từ đó, nghe thấy tiếng chuông cô lập tức phát cuồng, giống như bị người khác phá vỡ sự tình bẩn thỉu.”

“Tôi tin tưởng ám thị tâm lý có khả năng thay đổi trí nhớ của con người.”

“Ồ, tâm lý học thậm chí có khả năng thao túng bất luận kẻ nào.”

Bài viết này Tô Duy chưa đọc qua, anh chỉ mới đọc mấy bài viết nói về thôi miên của L.D.

Anh sợ ngây người.

Qua thật lâu, anh tắt trang web đi, vào phòng tắm bằng nước lạnh.

Trong lòng tựa như đoán ra được điều gì đó, nhưng lại trốn tránh chôn sâu xuống.

Lộ Tiêu ngồi bên ban công, nhàn rỗi đùa bỡn chậu hoa. Cảm nhận được Tô Duy đang đến gần, nhưng ánh mắt thủy chung không rời chậu hoa: “Anh muốn giết tôi sao ? Ý tôi là, chỉ giết tôi, lưu lại hắn.”

Tô Duy ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Sao lại hỏi như vậy ?”

Lộ Tiêu nhún vai: “Bởi vì anh thích hắn.”

Tô Duy nói: “Em mong tôi làm như vậy sao ?”

Cánh tay gảy lá của Lộ Tiêu dừng lại, chậm rãi buông xuống.

Tô Duy nói: “Em một lần nữa đưa ra giả định như vậy, bởi vì em ghét bản thân mình, muốn trở thành em ấy, đúng hay không ?”

Lộ Tiêu cười nhạt: “Hắn ở ngay bên trong tôi, nếu như tôi muốn vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thả hắn ra. Chính là tôi có thể giết hắn, nhưng hắn vô phương giết tôi.”

Tô Duy cau mày thật chặt: “Em không thể. Nếu như em có thể làm vậy thì đã không chia nhân cách của mình ra, tạo nên em ấy.”

Khóe miệng Lộ Tiêu cong lên: “Tôi đương nhiên có thể. Bởi vì tôi muốn trốn tránh nên mới biến thành hắn. Nếu như tôi không cần trốn tránh nữa, sự tồn tại của hắn không còn cần thiết.”

Tô Duy nhìn sườn mặt cậu, chậm chạp nói không nên lời.

Cuối cùng, Lộ Tiêu hỏi: “Nếu như tôi vĩnh viễn không trở thành hắn nữa, anh còn muốn ở với tôi không ?”

Giống như một câu hỏi lựa chọn, để xác thực linh hồn kia có quan trọng với anh không ? Tô Duy rất khó trả lời, thế nhưng anh biết, lúc này mình đã không thể buông tay. Chỉ là một người thay đổi linh hồn, tốt xấu gì cũng có cùng niệm tưởng.

Anh nói: “Muốn.”

Lộ Tiêu cười cười, lại chuyên chú gảy lá cây trước mặt.

Buổi tối Tô Duy ngồi trong thư phòng đọc sách, Lộ Tiêu đột nhiên đi đến.

“Anh từng nuôi thú cưng chưa ?” Lộ Tiêu hỏi.

Tô Duy lắc đầu.

Lộ Tiêu nói: “Tôi từng nuôi cá vàng, thỏ, chuột hamster, mèo và chó.”

“Cá vàng không biết làm thế nào để kiểm soát, nó bị bội thực tự chết; thỏ ăn cây cỏ dưới lầu, bị tiêu chảy, cũng đã chết. Hamster tôi bỏ trong một hộp, sợ nó bỏ chạy nên buổi tối che kín lại, ngày hôm sau nó đã chết rồi; mèo tôi nhặt ngoài đường về, nuôi được hai ngày nó liền bỏ đi; chó cũng là tôi nhặt về, cô ta đem vứt nó đi; nó lại tự chạy về, sau đó cô ta kéo tôi chuyển nhà, sau này quay lại, nghe nói con chó chết đói dưới nhà cũ.” Cô ta chính là mẹ kế của cậu.

Tô Duy thần sắc ngưng trọng, hỏi: “Em, rất ghét mẹ kế của mình ?”

Lộ Tiêu nở nụ cười: “Anh muốn hỏi tôi có giết cô ta hay không, đúng không ?”

Tô Duy nhíu mày thật chặt: “Vụ án này đã được giải quyết rồi…”

Lộ Tiêu ngắt lời nói: “Đúng vậy, là tôi giết. Tôi bỏ thuốc diệt chuột vào đồ ăn của cô ta.”

Tô Duy yên lặng.

“Tôi dùng sơn móng tay trong suốt bôi một lớp ngoài thuốc diệt chuột, cái này làm chậm lại tốc độ hòa tan của thuốc trong dạ dày. Cảnh sát cho rằng lúc này tôi không có ở đấy, nhưng thực ra trước đó tôi đã hạ độc.”

Môi Tô Duy run run, qua thật lâu mới hỏi: “Sao em lại nói cho tôi biết những chuyện này ?”

Tô Duy hỏi ngược lại: “Anh tin tưởng tôi sao ?”

Tô Duy không trả lời.

Lộ Tiêu một lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, trên mặt rõ ràng biểu lộ vài phần sợ hãi, lại nắm chặt tay buộc bản thân không được dời ánh mắt. Cậu run giọng nói: “Anh nói đúng. Là tôi muốn trở thành hắn, tôi đồng ý để anh giết tôi.”

Tô Duy yên lặng không nói lời nào, đột nhiên đưa bày tay ra nhẹ nhàng vuốt bên mặt Lộ Tiêu: “Không phải em có thể tự làm sao ? Tại sao lại nhường tôi làm vậy ?”

Lộ Tiêu cắn răng.

“Trước kia tôi cũng bị bệnh tâm lý nghiêm trọng, chính Đại Hoàng đã điều trị cho tôi. Bởi vì một chuyện khiến tôi cảm thấy áy náy nên đã lựa chọn trốn tránh, trốn tránh mười năm mới gây ra hậu quả như vậy. Đại Hoàng đã giúp tôi đối mặt, trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề gì. Em không làm được, là vì tiềm thức em cũng không muốn lại phải trốn tránh. Có lẽ cuộc sống sinh hoạt ấm ấp khơi dậy cảm giác tội lỗi trong lòng Đại Hoàng, khiến em ấy nghĩ rằng nếu không thể giải quyết mọi chuyện trước kia thì em ấy không đáng được hưởng hạnh phúc, nên mới một lần nữa đánh thức em để giải quyết.”

Lộ Tiêu nheo mắt lại.

Tô Duy thở dài, nắm lấy bàn tay cậu: “Nếu như em đã làm sai điều gì, nói cho tôi biết, tôi sẽ cùng em giải quyết.”

Lộ Tiêu mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay anh, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Tô Duy đang ngồi trên ghế: “Rất tiếc, tôi không tin tưởng anh, mà anh cũng không tin tưởng tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện