Hai giờ sau, Nhậm Tiểu Thiên đúng hẹn mà trở về nhà Tô Duy. Nhậm Tiểu Thiên thấy vành mắt mẹ ửng hồng giống như vừa mới khóc. Cậu kinh ngạc nhìn về phía Tô Duy, Tô Duy chỉ hướng cậu khẽ gật đầu. Đường Ân như muốn che giấu, lấy kính râm từ trong túi xách ra đeo, bà tới bên cạnh Nhậm Tiểu Thiên nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”

Nhậm Tiểu Thiên thật lâu rồi chưa nhìn thấy vẻ mặt mẹ ôn hòa như vậy không tránh được kinh ngạc. Tô Duy lựa lúc thích hợp khẽ dặn dò: “Có thời gian thì năng ra ngoài vận động một chút, giúp thư giãn tâm tình.”

Đường Ân hướng Tô Duy nghiêm túc nói lời cảm ơn, sau đó dẫn Nhậm Tiểu Thiên ly khai.

Lúc ăn cơm tối, Đường Ân đột nhiên nói: “Từ mai con lại đi làm đi.”

Nhậm Tiểu Thiên sửng sốt một chút, chột dạ không dám ngẩng đầu, rầu rĩ không lên tiếng.

Một lát sau, Đường Ân còn nói tiếp: “Lát nữa ăn xong chúng ta xuống lầu tản bộ một chút.”

Nhậm Tiểu Thiên áy náy đáp: “Dạ.”

Từ khi Đường Ân được Tô Duy khuyên bảo, tâm lý oán giận vặn vẹo bỗng dưng thanh thản hơn nhiều, tác phong hành động cuối cùng cũng giống một bà mẹ bình thường. Bà dần dần khôi phục Nhậm Tiểu Thiên, cho cậu ra ngoài cùng người khác giao lưu tiếp xúc, thế nhưng sự việc luôn luôn tiến hành theo một tuần tự nhất định.

Bà bắt Tiểu Thiên ra ngoài đi làm phải gọi mười bảy mười tám cú điện thoại, xác định con trai mình chính là chuyên chú đi làm chứ không phải cùng cậu trai kia gặp gỡ, giờ tan tầm bà còn đích thân đi xác nhận, sau đó mới thả lỏng hơn một chút.

Cùng lúc đó, Đường Ân cũng thường hay đến nhà Tô Duy nghe tư vấn tâm lý, bởi vì Tô Duy nói trong lòng bà còn tích rất nhiều vấn đề, muốn bà dần trút ra, mà Đường Ân quả thực cũng rất tín nhiệm Tô Duy, mỗi lần cùng anh nói chuyện, sầu tư trong lòng vơi đi rất nhiều.

Trải qua sự việc lần trước, quan hệ của Nhậm Tiểu Thiên và mẹ gần gũi lên không ít, bởi vì Đường Ân giờ đây phát hiện con trai mình cũng cần không gian riêng không muốn người khác xen vào, chỉ cần mọi người đứng ngoài nhìn cậu tự do trưởng thành, vì vậy phương thức ở chung của hai mẹ con có nhiều khác biệt rõ rệt; Đường Ân sẽ chủ động cho Nhậm Tiểu Thiên ra ngoài cùng bạn bè đi đá bóng, còn tự mình đi xem cổ vũ con trai; Đường Ân cũng thử xem qua một số anime Nhậm Tiểu Thiên thích, sau đó cùng con trai thảo luận nội dung. Tuy vậy, giữa hai người vẫn còn những chuyện không muốn nhắc tới, chính là vấn đề tính hướng của Nhậm Tiểu Thiên.

Lâm Duẫn Nhiên vẫn là một chủ đề tối kỵ, kháng cự của Đường Ân so với trước không yếu đi chút nào, vì vậy Nhậm Tiểu Thiên chỉ có thể len lén cùng Lâm Duẫn Nhiên liên lạc tiếp xúc, hơn nũa mỗi lần gặp gỡ đều cẩn thận như ăn vụng ăn trộm với nhau.

Đảo mắt rồi cũng đế lễ tình nhân. Lâm Duẫn Nhiên cùng Nhậm Tiểu Thiên đã hơn hai tuần không gặp gỡ, trước đó Nhậm Tiêu Thiên từng đáp ứng ngày này nhất định sẽ mời Lâm Duẫn Nhiên đi ăn, vì thế cậu đã sớm thông đồng cùng đồng sự trong công ty.

Lễ tình nhân, Lâm Duẫn Nhiên tự cho mình nghỉ một ngày, cầm điện thoại ở nhà xem hoạt hình. Đến tầm ba bốn giờ chiều, điện thoại bị anh bóp chặt trong tay rốt cuộc cũng vang lên.

Lâm Duẫn Nhiên nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, khóe miệng không khỏi cong lên, vô cùng cao hứng nhận điện thoại. “Jack, lễ tình nhân vui vẻ.”

Lâm Duẫn Nhiên mừng rỡ trả lời. “Ngày lễ vui vẻ. Mẹ em ở bên kia thế nào rồi ?”

Ai ngờ Nhậm Tiểu Thiên lại trầm mặc, thật lâu không nói lời nào. Khóe miệng đang cong của Lâm Duẫn Nhiên không khỏi cứng đờ.

Nhậm Tiểu Thiên có chút áy náy nói: “Mẹ em bất luận thế nào vẫn không muốn em đi, bà ấy hiện tại đang đến đây, nói tan làm muốn đón em về.”

Trong lòng Lâm Duẫn Nhiên như có ngọn lửa vô hình, cố khắc chế nói: “Không phải em đã nhờ quản lý gọi điện cho bà ấy sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên ngập ngừng nói: “Đúng, quản lý có nói lần tụ họp công ty này không đi thì sẽ không hay, nhưng bà ấy không chịu, nhất định muốn đón em về.”

Lâm Duẫn Nhiên nhịn không được châm chọc nói: “Đón em trở lại làm gì ? Mẹ con hai người thắp nến cùng ăn cơm sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên trầm mặc thật lâu, dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Bà ấy gọi cho một cô gái, muốn đưa em đi… xem mặt…”

Lần này tới phiên Lâm Duẫn Nhiên trầm mặc.

Từ ngày chuyện của anh và Nhậm Tiểu Thiên bị phát hiện đến nay, hai người chỉ có thể lén lút gọi điện mấy phút vào buổi trưa, thi thoảng gửi một vài tin nhắn, khó khăn lắm Nhậm Tiểu Thiên mới có thể chạy tới cùng anh gặp mặt, hai người gặp gỡ cũng chỉ có thể ngồi trong xe, đi tới nơi thật xa để tránh bị bắt gặp.

Một hai tuần nay, căn bản là không thể gặp nhau một cách bình thường. Rốt cuộc là dựa vào cái gì ? Chỉ là yêu đương thôi mà, đâu phải việc gì sai trái hạ đẳng ? Đó là mẹ của Nhậm Tiểu Thiên, cũng không phải mẹ anh.

Anh từ nhỏ đến lớn là Lâm đại thiếu gia ăn sung mặc sướng, trừ chút trắc trở ngày yêu Tô Duy, anh cũng chưa từng kìm nén chịu đựng như này! “Nhẫn nại của anh đã đến cực hạn.”

Nói xong câu đó. Anh tức giận tắt máy. Đến khi cơn tức lên tới cực điểm, Lâm Duẫn Nhiên trái lại mà tỉnh táo. Anh ra ngoài mua một đống đồ ăn vặt, sau khi trở về tiếp tục xem hoạt hình hài hước. Chỉ có điều, từ đầu đến cuối anh đều không cười qua một lần, ngay cả nhân vật hoạt hình nói gì làm gì anh cũng đều không lọt vào tai, vào mắt.

Kim đồng hồ chạy đến mười một giờ tối, Lâm Duẫn Nhiên tắt máy tính, vào phòng tắm mở vòi nước lạnh tắm, mang theo một thân nồng đậm hàn khí chuẩn bị lên giường ngủ. Một chân vừa bước lên giường, tiếng chuông ngoài cửa đột nhiên vang lên. Tiếng chuông trầm thấp, dồn dập tựa như chiêu hồn chú ngữ, Lâm Duẫn Nhiên giật mình khẽ run người, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.

Anh chậm rãi ra ngoài mở cửa, chỉ thấy bóng một người đàn ông đứng ngoài, bởi vì trong phòng không bật đèn, cái bóng đen kịt không rõ ràng, thế nhưng khí tức quen thuộc như vậy, Lâm Duẫn Nhiên không nhìn cũng biết là Nhậm Tiểu Thiên.

Anh ở trong bóng đêm chăm chú nhìn cậu, còn muốn nói một hai câu châm chọc, chỉ là thế nào cũng không cất lời lên được. Nhậm Tiểu Thiên chậm rãi xê về phía anh, đột nhiên dùng sức ôm chặt anh vào lòng, lúc này Lâm Duẫn Nhiên kinh ngạc phát hiện, hàn khí trên người cậu so với anh còn nặng hơn, đồng thời cả người nồng mùi rượu.

Nhậm Tiểu Thiên nức nở nói: “Thầy Lâm, xin lỗi..”

Lâm Duẫn nhiên cực kỳ hận hai chữ “Xin lỗi” này, lửa giận trong lòng lại bén lên, chua chát nói: “Sao, lời này là ý gì ?”

Nhậm Tiểu Thiên đứng đờ ở cửa nhất thời không biết làm sao.

Nguyên bản căn phòng tối om không bật đèn, hai người đều không thấy rõ mặt đối phương, còn có, đối phương cũng không thể nhìn rõ gương mặt mình. Lâm Duẫn Nhiên đợi một lúc không thấy Nhậm Tiểu Thiên đáp lại, cái lưng kiêu ngạo đang vươn thẳng cũng buông xuống, mềm nhũn tiến về phía sô pha

“Tiểu Thiên, hay là chúng ta thực sự không thích hợp. Em còn nhỏ tuổi, từng là học trò của tôi, tôi thích em, có khi nào không phải là tình yêu không. Sẵn lúc còn chưa hãm sâu,.. sớm một chút.. kết thúc đi, vậy cũng tốt cho cả hai.” Ngay cả Lâm Duẫn Nhiên cũng không ngờ, bản thân có thể dùng thái độ tỉnh táo mà lưu loát nói ra những từ này.

Nhậm Tiểu Thiên nhẹ giọng lặp lại: “Còn chưa hãm quá sâu ?”

Cậu chậm rãi đi tới bên sô pha ngồi xổm xuống, giống như một con thú bé nhỏ ngồi bên chân Lâm Duẫn Nhiên, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn anh. Lâm Duẫn Nhiên dù không thấy rõ vẻ mặt cậu nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, anh liền không có dũng khí nhìn thẳng, lồng ngực đau nhói, hô hấp cũng trở nên không thuận.

Nhậm Tiểu Thiên khẽ hỏi: “Thầy Lâm, nếu cha mẹ Tô Duy cản trở hai người, liệu anh có buông tay không ?”

Lâm Duẫn Nhiên toàn thân chấn động.

Nhậm Tiểu Thiên vẫn an tĩnh như vậy ngồi xổm bên chân anh, không vội thúc giục, kiên định chờ đáp án.

Lâm Duẫn Nhiên không khỏi hoảng hốt đứng lên, trốn tránh đi tới bên tường. “Cái này không giống.. Tô Duy.. Cậu ấy.. cậu ấy..”

Anh hồi lâu vẫn chưa thể tìm từ ngữ thích hợp, chợt thấy thân thể bị bóp chặt, lưng bị một lực mạnh mẽ áp vào tường, hai tay bị kìm chặt kéo qua đỉnh đầu, Nhậm Tiểu Thiên không cho anh cơ hội cự tuyệt mà hôn lên, nháy mắt hô hấp tràn đầy mùi rượu.

Lâm Duẫn Nhiên cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua mặt bá đạo này Nhậm Tiểu Thiên, anh không khỏi bị dọa sợ, nhất thời ngơ ngác không đẩy ra, yên lặng để cậu xâm phạm. Nhậm Tiểu Thiên từ cuồng nộ trở lại ôn nhu, từ ôn nhu trở thành vô lực, cuối cùng chán nản buông tay Lâm Duẫn Nhiên. Cậu tự giễu lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”

Lâm Duẫn Nhiên không biết nói gì, chỉ biết trốn tránh đi vào phòng bếp: “Em uống nhiều rồi, tôi đi rót cho em chén trà.”

Nhậm Tiểu Thiên kéo cổ tay anh lại, thấp giọng cầu xin: “Đừng.”

Lâm Duẫn Nhiên đành phải dừng hước: “Được rồi, tôi không đi.”

Nhậm Tiểu Thiên dùng thanh âm khàn khàn: “Em vẫn muốn nói cho mẹ biết chuyện của em và thầy, nhưng lại không biết nói thế nào. Để thầy đưa về nhà, cùng thầy ở dưới lầu hôn môi, thật ra em mong muốn có người nhìn thấy..”

Lâm Duẫn Nhiên lấy làm kinh hãi.

Nhậm Tiểu Thiên thở dài: “Em không muốn cùng thầy lén lút, nhưng em… Em không thể đối nghịch với mẹ, em càng không muốn thầy rời bỏ em. . Thật xin lỗi, em không có tư cách bắt thầy Lâm chịu nhiều ủy khuất như vậy.”

Lâm Duẫn Nhiên thấy cậu khó chịu như vậy, lửa giận trong lòng cũng dần tiêu tan..

Nhậm Tiểu Thiên từ phía sau cẩn cẩn trọng trọng ôm lấy Lâm Duẫn Nhiên, thấy anh không phản kháng lên dựa cả người lên: “Thầy Lâm, Lâm Duẫn Nhiên, xin anh.. có thể tin em được không ?”

Lâm Duẫn Nhiên vốn ăn mềm chứ không ăn cứng, nghe được giọng cậu lo lắng run rẩy, tim đã mềm nhũn từ lâu: “Được..”

Nhậm Tiểu Thiên dùng bờ môi lạnh lẽo hôn lên cổ anh: “Anh yêu em sao ?”

Lâm Duẫn Nhiên cắn răng một chút, nặng nề gật đầu khẽ thở dài: “Yêu..”

Hai người dây dưa hồi lâu, đến khuya Lâm Duẫn Nhiên mới đưa Nhậm Tiểu Thiên trở về. Xe dừng tới dưới lầu, Lâm Duẫn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đèn nhà cậu hẵng còn đang sáng, trước cửa sổ có một bóng người.. Lâm Duẫn Nhiên nhu nhu bên huyệt thái dương hỏi: “Em muốn giải thích thế nào với bà ấy ?”

Nhậm Tiểu Thiên nắm lấy tay anh khoát lên người mình: “So với bà ấy, em còn lo lắng cho anh hơn.”

Lâm Duẫn Nhiên miễn cưỡng cười cười hôn lên trán Nhậm Tiểu Thiên, anh ôn nhu vuốt tóc cậu nói: “Được rồi, em cái gì cũng không muốn buông tha, nhanh lên một chút nghĩ ra biện pháp.”

Nhậm Tiểu Thiên có vẻ đã tỉnh rượu, thế nhưng trong mắt vẫn tràn tơ máu, thoạt nhìn thương tâm vô cùng. Lâm Duẫn Nhiên yêu thương không dứt, lại ôm cậu hôn thêm một chút.

Đèn trên nhà đã tắt. Nhậm Tiểu Thiên cước bộ chậm rãi đi lên, vào nhà mở đèn, thấy Đường Ân im lặng ngồi trên sô pha không khỏi hoảng sợ. Nhưng cậu rất nhanh tỉnh táo lại, thẳng người đi đến bên bàn, biết mình bất luận thế nào cũng không thể làm theo lời mẹ.

Ngày hôm nay cậu bị Đường Ân kéo đi xem mặt, trên đường vốn đã do dự, quá trình xem mặt hai người trẻ tuổi không biết nói gì, thế nhưng người lớn hai bên lại không ngừng thao thao bất tuyệt, rất có mong muốn gặp lại.

Khó khăn kết thúc bữa tối, mắt thấy đã qua mười rưỡi, Nhậm Tiểu Thiên không ngừng lo lắng chuyện của Duẫn Nhiên, Đường Ân gọi cậu về nhà cũng không nghe thấy. Thẳng đến khi ra ngoài nhà hàng, Nhậm Tiểu Thiên rốt cuộc hạ quyết tâm, bỏ qua Đường Ân mặc bà ở phía sau tê tâm phế liệt gọi cũng kiên quyết không quay đầu lại. Cậu biết, nếu cứ im lặng chấp nhận sẽ lại bị an bài sắp đặt..

Nhậm Tiểu Thiên hắng giọng một cái, tỏ vẻ muốn nói chuyện: “Mẹ..”

Ai ngờ Đường Ân không muốn cho cậu cơ hội nói, mặt không đổi sắc đứng lên, chỉ lên đồng hồ đã điểm hai giờ sáng: “Sau này 12 giờ đêm còn chưa về thì không cần phải về nữa.”

Nhậm Tiểu Thiên sửng sốt một chút, cảm thấy dở khác dở cười: Trong vòng một ngày, hai người thân cận đã nói câu này với cậu.

Đường Ân xoay người đi vào phòng ngủ: “Cô bé kia cũng không tệ lắm, thứ sáu người ta hẹn con đi xem phim, tự an bài một chút đi.”

Nhậm Tiểu Thiên sửng sốt, một bước dài đuổi theo: “Mẹ, con..”

Đường Ân quyết tâm không nghe cậu nói, cất tiếng ngắt lời: “Ngày mai con còn phải đi làm, ngủ sớm đi! Ngủ ngon.”

Nhậm Tiểu Thiên há miệng trợn mắt nhìn mẹ tiến về phòng ngủ, đứng ngây người một lúc lâu, đành phải cười khổ về phòng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện