“Là dự định tiếp tục sử dụng mánh khóe để lôi kéo sự quan tâm và moi tiền, hòng lừa gạt cho qua đúng không?”

“Vậy tôi nói cho anh biết một chuyện.”

“Hai ngày sau, Công ty cổ phần khoa học kỹ thuật Thiên Hà mua sản phẩm của anh sẽ tiến hành một cuộc thẩm tra liêm chính nội bộ.”

“Người bạn mua hàng kia của anh sẽ bị tra ra đã biển thủ một ngàn hai trăm vạn, kế đó sẽ được đưa thẳng đi đạp máy may đấy.”

“Hợp đồng mà các người ký kết cũng sẽ bị phát hiện là có vấn đề.”

“Công ty bên kia sẽ yêu cầu anh liên hệ để ký lại hợp đồng.”

“Nếu anh không đồng ý, bên đó sẽ lập tức kiểm tra nghiêm ngặt các sản phẩm do công ty các anh cung cấp.”

“Một khi lòi ra một vấn đề nhỏ xíu thôi, hoặc là họ sẽ gọi lại bắt anh làm lại mấy đợt, hoặc sẽ phán anh làm trái hợp đồng.”

“Đến lúc đó, kết quả như thế nào thì không cần phải nói thêm đâu nhỉ?”

Hoa Khai Phú Quý nghe đến đây, cả người tức khắc cảm thấy choáng váng.

Ánh mắt đờ đẫn, nói không nên lời.

Từ Huyền nhướng mày, nói tiếp: “À phải rồi, còn có một chuyện, tôi quên nói với anh.”

“Đối tác kia của anh, anh ta không phải nhìn trúng hạng mục đó mà muốn đầu tư đâu.”

“Theo như những gì anh ta biết rõ về anh, trước khi đưa ra quyết định, chắc chắn anh ta sẽ điều tra kỹ càng nguyên nhân tại sao anh ta phải bán cổ phần.”

“Anh ta chỉ định mượn cơ hội này ve sầu thoát xác, muốn ném lại cổ phần cho anh mà thôi.”

Lúc này, Hoa Khai Phú Quý đã hoàn toàn hoảng loạn.

Ông ta không còn dáng vẻ bình tĩnh thong dong như lúc đầu nữa, mà giờ đây cả gương mặt đều đã trắng bệch.



“Bác sĩ Từ, tôi sai rồi.”

“Cậu cứu tôi với!”

Lúc bấy giờ, khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Kết quả cuối cùng lại thành ra thế này à, một tập cũng đủ thỏa mãn rồi nha! Chẳng phải xem bác sĩ Từ lai trym hai mươi phút còn thú vị hơn xem mười tập phim truyền hình nhiều luôn sao?”

“Chậc chậc, trình độ của bệnh nhân lần này không được nhen, xem ra vẫn là bác sĩ Từ cao hơn một bậc.”

“Vỡi chè, không nghĩ tới lại có khúc cua cuối cùng này, vốn tưởng rằng đối tác này chỉ là một kẻ ngốc, nào ngờ anh ta lại là người cười sau cùng.”

“Ngoài mặt: Bạn bè tốt mấy chục năm, cộng sự hợp tác cùng có lợi. Trên thực tế: hai kẻ tiểu nhân gian xảo tính toán đào bẫy, âm mưu hãm hại lẫn nhau, giết người không đền mạng.”

“Hơ, cuộc chiến trên thương trường này có một chút trình độ nha, so với chuyện hạ độc, đoạt con dấu thì có nhiều kỹ thuật hơn nhiều.”

“Hoa Khai Phú Quý này đã hết cứu rồi à? Không biết bác sĩ Từ có cách giải quyết gì không đây.”

Từ Huyền nhìn thoáng qua màn đạn, lắc đầu, nói: “Tôi không có cách cứu anh.”

“Có điều, tôi có một cách chữa trị chứng lo âu của anh.”

Hoa Khai Phú Quý hệt như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vội vàng vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, cách gì vậy?”

Từ Huyền ung dung nói, “Lý do khiến anh lo âu là anh sợ sẽ sớm bị phá sản.”

“Vậy chỉ cần anh không có tài sản, chẳng phải sẽ không lo bị phá sản nữa sao?”

Từ Huyền nói tiếp: “Anh có thể phát miễn phí toàn bộ cổ phần của công ty cho nhân viên trong công ty, không giữ lại bất cứ phần nào cho mình.”

“Anh không có cổ phần thế này, công ty có phá sản hay không thì có liên quan gì tới anh nữa đâu.”

“Vậy thì anh cũng sẽ không lo lắng gì nữa.”



Hoa Khai Phú Quý kinh ngạc.

Không có tài sản thì không lo bị phá sản à? Đây mợ nó chứ là logic kiểu quỷ gì đấy hả?

Anh ta cười gượng gạo, nói: “Bác sĩ Từ, cậu đừng nói đùa với tôi như thế chứ.”

Từ Huyền liếc mắt nhìn ông ta: “Tôi không hề nói đùa với anh.”

“Với tư cách là một bác sĩ, anh phải tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của tôi. Vĩnh viễn sẽ không đem bệnh tình của bệnh nhân ra làm trò đùa.”

“Những đề nghị này của tôi đều là chuyên nghiệp cả đấy.”

Sắc mặt Hoa Khai Phú Quý có hơi khó coi.

Trong lòng rất nhiều người đều sẽ có một ít mặt tối tăm.

Vào thời điểm bọn họ nhìn thấy những nhân vật vốn dĩ cao cao tại thượng đột nhiên gặp phải phiền phức, tất cả mọi thứ đều biến thành hư vô.

Không ít người đều sẽ có một loại dục vọng là chạy tới giẫm cho một cú.

Đây chính là bản chất của con người.

Ông ta lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy quá nhiều rồi.

Trong lòng Hoa Khai Phú Quý đã nhận định rằng ngay lúc này đây, Từ Huyền chính là đang trêu đùa ông ta!

Hoa Khai Phú Quý dằn lửa giận trong lòng xuống, trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ nịnh nọt bất đắc dĩ.

“Hầy, bác sĩ Từ, tôi là thật lòng cầu mong cậu giúp đỡ đấy.”

Ông ta cười khổ sở: “Bác sĩ Từ, nếu cậu cảm thấy tôi không có thành ý thì cậu cứ lên tiếng đi, cậu nói bao nhiêu tôi gửi bấy nhiêu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện