Anh đưa Tư Đồ Diệp về chỗ mình làm, bắt tay vào xử lý ảnh chụp. Lâm Trạch viết bài còn Tư Đồ Diệp ở bên cạnh, tay trái cầm cà phê, tay phải cầm chuột, dùng máy tính khác chỉnh ảnh.

Đồng nghiệp tới tấp cười đùa: “Đây là ai vậy? Lâm Trạch, bạn anh hả? Sao lại đeo tạp dề vầy?”

Lâm Trạch cười đáp: “Ừ, nhiếp ảnh tôi trưng dụng đó. Nhân viên phục vụ, gửi ảnh qua đây đi.”

Lông mày Tư Đồ Diệp trùng xuống, cả khuôn mặt biến thành chữ 囧, anh ta nói: “Đừng nghe cậu ta nói, tôi chỉ đến ship hàng thôi, tôi phát hiện ra cà phê Nestle của bọn cậu uống chán nhách.”

Lâm Trạch xây dựng tin mới này thành bài kiểu đội ngũ cảnh sát anh dũng cứu người, bắn gục hung thủ. Anh bảo Tư Đồ Diệp gửi ảnh qua làm thành bài chùm ảnh, rồi gửi cho vị đội trưởng cảnh sát nọ. Đối phương đọc xong nói “cảm ơn”, rồi bảo mình thì ok rồi nhưng phải xin ý kiến lãnh đạo đã.

Nếu là ai khác làm vậy, chắc chắn Lâm Trạch sẽ cảm thấy đối phương đang hống hách lên mặt, bắt bẻ đủ điều, nhưng người đội trưởng này rất lễ độ khách sáo, Lâm Trạch muốn kết bạn với ông ta, bèn nói ông ta muốn sửa gì thì cứ đề xuất.

Sau đấy bên đó nhắn lại nói lãnh đạo vẫn chưa quay về, đề xuất xem có thể thêm lãnh đạo bọn họ vào không. Lâm Trạch nói được luôn, bảo đối phương gửi tư liệu qua, loại bỏ gần hết chỉ còn giữ lại tên một vị quan chức và danh tính rồi thêm vào trong bài viết.

Sắp xếp xong ảnh, đóng dấu, Lâm Trạch giao cho biên tập, đặc biệt dặn dò rằng hoặc không dùng tin này, hoặc không động vào bài đã được viết theo đúng quy cách trang nhất của anh.

Anh biết thừa người phụ trách biên tập sẽ không nỡ, sắp thấy cảnh cô ta chảy nước miếng thèm thuồng rồi.

Nộp xong bài viết anh tan làm luôn, gọi xe đưa Tư Đồ Diệp về. Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Diệp gặp cảnh giết người tại hiện trường, anh ta cực kỳ rúng động, im lặng mãi chẳng nói chẳng rằng.

Lâm Trạch vỗ vai anh ta, nói: “Cảm ơn.”

Tư Đồ Diệp đáp: “Không có gì, đây cũng là một trải nghiệm khó quên.”

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, Tư Đồ Diệp quay về làm việc tiếp, Lâm Trạch về ăn cơm, ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, tiêu đề trang nhất mà sếp Lý đã sắp xếp xong xuôi bị tin của Lâm Trạch đá văng, từ “Ngày hè nóng nực, thị trường bất động sản lại nóng lên” biến thành “Kẻ sát nhân hàng loạt đã phải đền tội”, ảnh được để trong trang nhất là tấm ảnh mẹ con mà Tư Đồ Diệp chụp. Từ cảnh sát, người mẹ, đứa con, quần chúng cho tới muôn vàn tiếng nói câm lặng đều chứa đựng bên trong một tấm ảnh.

Bên cạnh là một dãy ảnh nhỏ xếp dọc, chụp cảnh kẻ sát nhân bị bắn, ngã xuống từ tầng năm, những bức ảnh đã được xử lý làm mờ một phần.

Trang thứ ba lại có tranh Lâm Trạch đã bố trí mô phỏng theo cấu trúc tiểu khu, cùng với địa hình, mũi tên, vị trí của tay súng bắn tỉa,… tường thuật lại quá trình hết sức tỉ mỉ.

Bên dưới có trích dẫn một số tư liệu từ báo chiều Thành Đô, liên quan tới danh tính của tên sát nhân nọ, quá trình giết người của gã ở Trùng Khánh.

Ngày hôm sau, lúc Lâm Trạch đi làm, chủ biên tới tìm anh khen: “Trang nhất hôm nay làm tốt lắm, lần này cảm giác tạo ra đã rất chuẩn rồi, tiếp tục cố gắng nhé!”

Lâm Trạch chủ động nói: “Chủ biên, tôi có thể xin một nhiếp ảnh được không?”

Chủ biên nói: “Người ở tổ nhiếp ảnh hơi thiếu, nhưng…”

Lâm Trạch nói: “Tôi muốn tự hướng dẫn một nhiếp ảnh, để anh ta đi theo tôi là ok, lương lậu thì cứ tính theo lương của tổ nhiếp ảnh là được.”

Lâm Trạch đã có chuẩn bị sẵn, anh mở iPad, đưa các tác phẩm của Tư Đồ Diệp cho chủ biên xem, lại nói: “Ảnh hôm qua đều là do anh ta chụp cả, nếu anh không yên tâm thì cứ để cho anh ta thử việc ba tháng đã, có được không?”

Chủ biên nói: “Cậu đi hỏi sếp Lý xem sao đã, bảo anh ta xem xem.”

Lâm Trạch đi tìm sếp Lý, sếp Lý xem xong tuyển tập tác phẩm của Tư Đồ Diệp thì nói: “Bảo anh ta gửi CV vào email của tôi, tôi sẽ phỏng vấn nhanh. Lâm Trạch, đừng lơ là chủ quan, chớ có kiêu căng đấy.”

Cuối cùng Lâm Trạch cũng làm được việc anh đã hứa với Tư Đồ Diệp từ rất lâu – giúp anh ta tìm công việc.

Giải quyết xong chuyện trang nhất trong ngày nay rồi, sau đó lại phải tìm tin mới lên trang nhất tiếp. Lâm Trạch lật xem tin tức ngày hôm nay, định bụng làm tin dạng trích dẫn, ngày mai dùng thông cáo báo chí của Tân Hoa Xã là được.

Hôm nay Tư Đồ Diệp nghỉ làm, Lâm Trạch đến thẳng nhà anh ta. Hơn 10 giờ Tư Đồ Diệp mới dậy, hẵng đang đánh răng, nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ. Bạn cùng trọ với anh ta là một cô gái, mỗi ngày 6 giờ đã dậy ngồi tàu trên không, chuyển xe tới chỗ làm cũng mất hơn một giờ đồng hồ, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ, cũng là một người sống vất vả khổ cực.

“Ai da,… haha” Tư Đồ Diệp mở cửa, mắt ngập ánh cười, gật đầu liên tọi với Lâm Trạch.

Lâm Trạch mang ít trái cây đến, rửa sạch ăn trước ở bàn, Tư Đồ Diệp đánh răng xong thì ra pha cà phê, hỏi: “Sao cậu tới đây?”

Lâm Trạch nói: “Nhớ anh đó, bạn Tư Đồ.”

Tư Đồ Diệp mỉm cười hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

Lâm Trạch lười biếng dựa vào ghế nói: “Không ăn, tôi vừa mới ăn rồi.”

Tư Đồ Diệp đeo tạp dề, nấu cháo bí đỏ trong phòng bếp. Lâm Trạch ngửi thấy mùi thơm thì không kìm được trào nước miếng, vừa liên mồm nói không ăn xong nhưng cuối cùng vẫn ăn một bát cháo, còn ăn thêm hai cái bánh bao kim sa. Tư Đồ Diệp gỡ giấy phía dưới bánh bao kim sa cho Lâm Trạch, hỏi: “Ảnh hôm qua có tiền nhuận bút không? Bao giờ được lĩnh?”

“Anh chỉ thế là nhanh.” Lâm Trạch dở khóc dở cười.

Tư Đồ Diệp nói: “Tôi sắp chết đói rồi chú em ạ.”

Lúc này Lâm Trạch mới nhớ ra Tư Đồ Diệp lớn hơn mình, nói: “Anh ăn những gì ta, bánh kim sa to một hộp mười hai tệ, ở phòng như này thì cũng phải tám chín trăm tệ, tôi thấy bí đỏ anh mua vẫn còn xanh, một miếng nhỏ cũng phải sáu tệ, không nghèo mới lạ đó.”

Tư Đồ Diệp cười khà khà.

Lâm Trạch nói: “Có nhuận bút, chỉ có điều tháng sau mới phát, có là đưa anh liền.”

Tư Đồ Diệp hỏi với vẻ hy vọng: “Được bao nhiêu?”

Rõ ràng là đang nói chuyện tiền bạc mà Tư Đồ Diệp lại chẳng làm người khác ghét chút nào.

Lâm Trạch hỏi: “Anh muốn bao nhiêu? Ra giá đi, tôi nói với chủ biên cho.”

Tư Đồ Diệp nghĩ một lát, bảo: “Một trăm nhé, nếu chủ biên các cậu thích, sau này có thể tìm tôi lúc nào cũng được.”

Lâm Trạch đang chọc anh ta chơi, anh cố nhịn cười, lại hỏi: “Thế anh không đi làm à?”

Tư Đồ Diệp nói: “Có thể bảo người làm thay mà, tôi thích chụp ảnh, không sao, cậu coi…”

Tư Đồ Diệp vào phòng lấy ra một quyển album đưa cho Lâm Trạch xem, Lâm Trạch ăn bánh bao kim sa trong lúc lật xem tuyển tập tác phẩm của Tư Đồ Diệp. Lúc trước ảnh Tư Đồ Diệp gửi anh đều là đường phố Trùng Khánh, giờ xem lại thấy ảnh ở rất nhiều thành phố khác.

Mây Lhasa, trời Lệ Giang, nước Cửu Trại, hoa Vụ Nguyên, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải…

Lâm Trạch thật sự bị rung động.

Nếu như những bức ảnh trước Tư Đồ Diệp cho anh xem chỉ khắc họa câu chuyện Trùng Khánh, thì ảnh trong quyển album này là cả một thế giới mới. Mỗi bức ảnh đều đề vài câu giới thiệu đơn giản, tranh ảnh sách địa lý trong nước cũng chỉ chụp được tới trình độ này là cùng. Mà điều khiến Lâm Trạch rung động nhất chính là còn có Mêdog.

(*) Mêdog: Mêdog, là một huyện của địa khu Nyingchi, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. (Theo Wiki)

Mêdog của Tây Tạng là nơi đường đi bị chặn, nếu muốn đến chỉ có thể dựa vào “xe căng hải”… Vậy mà Tư Đồ Diệp cũng đã tới nơi đó.

Mỗi một bức ảnh in ra đều khiến người ta chìm đắm vào phong cảnh bên trong, Lâm Trạch lật xem rất lâu, kinh ngạc tột cùng.

Sau khi xem xong Tư Đồ Diệp lại đưa cho anh một quyển album khác. Trong quyển album này có muôn vàn kiểu người, người Quý Châu, người Vân Nam, người Bắc Kinh, người Thượng Hải… Từ khuôn mặt nhăn nheo của người già, cho tới hình ảnh đứa trẻ con đùa vui trên đường phố.

“Con mẹ nó… Làm nhiếp ảnh cho tòa soạn báo quá lãng phí tài hoa của anh.” Hiếm khi Lâm Trạch văng tục.

“Đâu ra, cậu nói quá rồi” Tư Đồ Diệp cười bảo: “Chỉ là sở thích mà thôi.”

Lâm Trạch ngẩn ngơ rất lâu trước một bức ảnh, anh nói: “Tôi cảm thấy bức ảnh này đã phô bày được hết đỉnh cao trình độ chụp ảnh của anh.”

Trên bức ảnh là một sân tập thể dục bên cạnh cung điện Potala.

Lác đác xung quanh là mười mấy Lạt-ma nhỏ mới năm sáu tuổi mặc trang phục màu đỏ, đang chạy tới cánh cửa bên của ngôi chùa nơi góc núi từ những hướng khác nhau. Bầu trời xanh thẳm, núi tuyết trắng xóa, áo Lạt-ma đỏ rực, một đám trẻ con với màu sắc rực rỡ tươi sáng tạo nên sự tương phản khiến người xem thán phục. Góc độ chụp ảnh cực chuẩn, thậm chí có thể nhìn thấy vạt áo Lạt-ma nhỏ tung bay cùng đôi chân trần đang chạy. (*)

(*) Lạt-ma là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng. Danh từ Lạt-ma được dùng gần giống như guru, Đạo sư của Ấn Độ, nhưng tại đây, Lạt-ma mang thêm nhiều ý nghĩa khác. Trong Kim cương thừa, Lạt-ma không phải chỉ là người giảng dạy giáo pháp mà còn là người thực hành các nghi lễ. (Theo Wiki)

“Trong chùa đang gõ chuông sao? Tất cả đều chạy về chùa cả.” Lâm Trạch hỏi.

“Ừ.” Tư Đồ Diệp nói: “Những Lạt-ma nhỏ đang chơi đùa thì trong chùa gõ chuông, đến giờ niệm kinh rồi, tôi bèn chụp lại khoảnh khắc đó.”

Lâm Trạch nói: “Tấm ảnh này có thể khiến người ta nghe được tiếng chuông đấy, thật sự đạt tới cảnh giới.”

Tư Đồ Diệp cười nhưng không nói gì. Bằng trí tưởng tượng của mình, Lâm Trạch đã gắn cho tác phẩm của Tư Đồ Diệp những cái tên kỳ quái độc đáo của trang nhất. Anh không kìm được bật cười, định lật tiếp phía sau xem, Tư Đồ Diệp đột nhiên lấy lại, nói: “Hết rồi, ảnh phía sau xấu lắm.”

“Ây!~” Lâm Trạch xem cực kỳ phê pha, Tư Đồ Diệp đã cất hết mấy quyển album đi.

Lâm Trạch đứng dậy dọn dẹp bàn, biết quyển album ảnh này chất chứa rất nhiều ký ức của Tư Đồ Diệp, anh hỏi: “Anh chụp chỗ này hết bao lâu?”

“Ba bốn năm gì đó.”Tư Đồ Diệp nói: “Tôi muốn du lịch vòng quanh Trung Quốc, nhưng hết tiền nên đành làm công kiếm tiền, tích đủ tiền rồi tôi tính lại đi tiếp, ai dè xe đạp bị trộm ở Vạn Châu, đành đến Trùng Khánh làm ở Starbucks. Năm nay xui xẻo kinh khủng, laptop cũng bị trộm luôn, may mà mấy quyển album ảnh không bị tậu mất.”

Lâm Trạch hỏi: “Một tháng lương ở Starbucks được nhiêu?”

Tư Đồ Diệp: “Thử việc được một ngàn tám, làm chính thức thì hai ngàn hai tới hai ngàn rưỡi. Sao, cậu có cần người pha cà phê không?”

Lâm Trạch: “Thế sau thuế thì sao? Có bảo hiểm gì không?”

Tư Đồ Diệp: “Lương có hai ngàn hai còn phải nộp thuế gì nữa? Phóng viên đỉnh đại đỉnh ơi đừng có cà khịa những người thu nhập thấp như chúng tôi nữa.”

Lâm Trạch cười đáp: “Thế anh định ở Trùng Khánh bao lâu?”

Tư Đồ Diệp nói trong phòng khách: “Tích đủ tiền thì đi thôi, cơ mà giờ xem chừng hơi khó. Mà tình hình còn đang căng nữa, vì giá cả tăng tới chóng mặt.”

Lâm Trạch hỏi: “Giờ anh tích được nhiêu rồi?”

Tư Đồ Diệp: “Chẳng đồng nào, thẻ tín dụng còn âm hai mươi ngàn kìa, cố được tới đâu hay tới đó thôi. Ôi, sao không ai bao nuôi tôi nhỉ! Này đại phóng viên, tôi có thể làm ấm giường, có thể nấu ăn, có thể làm 1, làm 0 hay làm 0.5 cũng ok, biết đủ tư thế khó nhằn của người nước ngoài, xuống được phó bản lên được chiến trường, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, trị được người thứ ba đánh được đám lưu manh, cứu được đồng đội gánh được team! Cầu bao nuôi cầu bao nuôi!!!”

Lâm Trạch cạn lời rồi.

Suýt nữa cái bát đầy bọt rửa bát đã trượt khỏi tay Lâm Trạch, Tư Đồ Diệp vào phòng bếp giúp anh rửa bát, Lâm Trạch nói: “Để tôi rửa, tôi ăn chùa anh một bữa thì rửa bát cho anh.”

Tư Đồ Diệp cầm lấy khăn lau bát, hỏi: “Uống bao nhiêu cốc nước đá của tôi rồi mà vẫn còn tính một bữa ăn hả?”

Lâm Trạch vô cảm nói: “Nước đá miễn phí mà? Có là ai khác thì cũng vậy thôi.”

Tư Đồ Diệp cười haha, cầm khăn lau bát đánh Lâm Trạch, ngay lập tức Lâm Trạch đánh lại, nước bắn tung tóe đầy mặt Tư Đồ Diệp, anh ta vội nghiêm túc lại, nói: “Đâu có vậy, nước đá tôi pha chỉ dành riêng cho cậu thôi đấy.”

Lâm Trạch: “Tôi ghi âm rồi nhé! Chiều nay cho cửa hàng trưởng nghe! Anh cứ chờ bị đuổi cổ đi!”

Tư Đồ Diệp lại cười: “Chiều nay cậu đi làm ha? Tôi đưa cậu đi Triều Thiên Môn ở Giải Phóng Bài chơi nhé. Dạy cậu chụp ảnh phố phường.”

Tư Đồ Diệp vừa nhắc tới Triều Thiên Môn, Lâm Trạch đã nghĩ ngay tới lần trước mình bị người khác tưởng định nhảy sông, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, bèn gạt đi: “Thôi, nóng chết, đi chỗ nào mát mẻ ấy.”

Tư Đồ Diệp: “Thế đến Từ Khí Khẩu nha? Lần trước tôi phát hiện ra một con đường nhỏ dọc ven bờ sông, bầu không khí thích lắm.”

Lâm Trạch nghĩ ngợi, nói: “Ok, đúng lúc Trịnh Kiệt tới làm ở cửa hàng ở Sa Bình Bá, cũng gần, tối nay chúng ta cùng đi tới bờ sông ở Từ Khí Khẩu ăn lòng gà.”

Tư Đồ Diệp: “Tôi đi tắm cái đã.”

Lâm Trạch dọn dẹp bát xong xuôi, tiện thể giúp anh ta lau kệ bếp. Tư Đồ Diệp cởi trần làm lộ ra cơ thể trắng trẻo cùng cơ bắp đẹp đẽ khỏe mạnh, đi vào phòng tắm.

Dáng người tay này ngon phết, Lâm Trạch thầm nghĩ anh ta đã đi vô số nơi trong nước như thế, chắc hẳn phải có lối sống lành mạnh lắm, bản thân cũng phải rèn luyện nhiều hơn nữa mới được.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, Lâm Trạch gọi: “Tư Đồ.”

“Hở?” Tư Đồ Diệp cười hỏi: “Có chuyện gì, Lâm?”

Lâm Trạch: “…”

“Anh biết lái xe không?” Lâm Trạch hỏi.

“Biết.” Tư Đồ Diệp nói: “Chỉ là lâu lắm rồi không lái, cậu muốn thi lấy bằng hả?”

Lâm Trạch nghĩ một xíu, lại hỏi: “Tôi đang thiếu một nhiếp ảnh, anh có muốn đến tòa soạn báo làm việc không?”

Phòng tắm đột nhiên im bặt, Lâm Trạch vặn vòi lấy nước để đun, nói tiếp: “Tiền lương cơ bản với tiền thưởng khoảng hai ngàn tám. Lương cơ bản khá thấp nhưng được cái là có tiền nhuận bút, mỗi một bức ảnh được bảy mươi tệ, rồi còn có thể nhận làm ngoài, gửi bài kiếm tiền. Mấy nhiếp ảnh làm full-time bên tòa soạn làm tốt thì mỗi tháng cũng phải được sáu bảy ngàn. Anh làm ở tòa soạn báo một thời gian, tích lũy kinh nghiệm, sau đó nếu muốn nhảy việc hay gửi bài kiếm tiền cũng rất dễ. Nhưng ít nhất cũng phải ký hợp đồng làm việc một năm, có xe để anh lái, tiện thể làm lái xe cho tôi luôn, hai chúng ta hợp tác đi phỏng vấn săn tin, tiền xăng dầu hay phí gửi xe cũng được thanh toán.”

Trong phòng tắm truyền ra một tiếng rú điên cuồng.

Lâm Trạch biết ngay thể nào cũng vậy mà.

Nhưng ngay sau đó Tư Đồ Diệp phát điên thét lên:

“Đừng bật nước phòng bếp!!! Bỏng chết tôi rồi!!!”

Lâm Trạch ngã ngửa.

Hôm đó, Tư Đồ Diệp đến tòa soạn phỏng vấn, đem theo tập tác phẩm của mình cho chủ biên xem. Chủ biên không ưng anh ta lắm, sợ phong cách chụp của anh ta không hợp với ảnh tin, dẫu sao thì trước đây Tư Đồ Diệp cũng chưa từng chụp ảnh phóng sự. Nhưng với sự bảo đảm chắc nịch của Lâm Trạch, chủ biên đành miễn cưỡng gật đầu.

Nhiếp ảnh của Lâm Trạch đều là kiểu tay mơ thôi, có Tư Đồ Diệp rồi anh biết trình độ ảnh chụp sẽ không chỉ tăng lên một bậc. Nhưng anh không thể mãi mãi dựa vào Tư Đồ Diệp được, anh phải học Tư Đồ Diệp chụp ảnh, và đồng thời bản thân anh cũng phải cố gắng dạy cho Tư Đồ Diệp kiến thức, Lâm Trạch tin rằng mình có rất nhiều điều có thể truyền thụ cho Tư Đồ Diệp.

Đó chính là tầm nhìn xa trông rộng với xã hội, cũng chính là khả năng quan sát với con người thế giới.

Bọn họ sẽ trở thành một đôi hợp tác cực ăn ý.

Tư Đồ Diệp phỏng vấn xong thì Lâm Trạch lại đến tìm chủ biên, thành khẩn giải thích chuyện này. Cuối cùng chủ biên cũng đồng ý, bảo Tư Đồ Diệp thử việc trước đã, lương ba tháng thử việc là hai ngàn tư, sau chuyển chính thức thì lương theo bên nhiếp ảnh, ký hợp đồng lao động.

Tư Đồ Diệp mặc áo ba lỗ thùng thình, quần năm phân màu vàng nhạt. Nếu bé 0 non nớt nào mặc vậy sẽ trông “ẻo” kinh khủng, song Tư Đồ Diệp lại cao bằng Lâm Trạch, anh ta có cơ bắp có lông chân, nên mặc đồ như vậy nhìn cực kỳ nam tính, sáng sủa vô cùng.

Khuôn mặt anh ta đượm sầu lo, đeo túi thể thao đứng cạnh máy nước nóng lạnh nhìn mấy phóng viên gọi điện.

Lâm Trạch nhận ra được Tư Đồ Diệp rất muốn làm công việc này, nói: “Ok rồi, ngày mai đi làm nhé, không, chiều nay nghỉ việc luôn đi, đi lấy tin với tôi, anh xem… không cần dùng thông cáo nữa, chúng ta đến cục lao động tìm lãnh đạo bọn họ, mức lương tiêu chuẩn tối thiểu cần phải được tăng thêm, làm tin này đi.”

Tư Đồ Diệp hỏi: “Tôi có thể làm được chứ? Nhỡ mà chủ biên không thích ảnh tôi chụp thì phải làm sao?”

Lâm Trạch: “Kệ ông ta, tôi nói được là được, tôi thấy không được thì dù anh có được cũng không được, sếp trực tiếp của anh là tôi, bạn Tư Đồ ạ.”

Tư Đồ Diệp lại than: “Nhưng nếu không qua được kỳ thử việc thì tôi có quay về Starbucks người ta cũng không tuyển tôi nữa rồi.”

Lâm Trạch: “Yên tâm, tôi lại chẳng quen quá với mấy chuyện ‘thua keo này ta bày keo khác’, anh có tay có chân, lại còn đẹp trai tốt tính, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, trị được người thứ ba đánh được đám lưu manh, cứu được đồng đội gánh được team, sợ gì mà không tìm được công việc? Cùng quá lắm mà không được thì cũng có thể làm ‘ngành’ mà!”

Tư Đồ Diệp nói: “Nhưng giờ công việc khó kiếm lắm tình yêu ơi, làm ‘ngành’ còn không được chọn khách nữa cơ, còn bị khách hàng có sở thích biến thái búng chim, khổ lắm thay.”

Các phóng viên tới tấp nhìn Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp với ánh mắt hóng hớt.

Lâm Trạch cười to: “Nếu không qua được kỳ thử việc, tôi sẽ yêu cầu một lái xe! Dù thế nào cũng sẽ tìm chủ biên nì nèo tới được mới thôi tình yêu ạ! Anh đừng có lo bò trắng răng nữa được không?”

Tất cả các phóng viên đều cười ầm lên, Tư Đồ Diệp lại nói: “Nhưng ông ta đồng ý cấp lái xe cho cậu không? Hình như cấp bậc của cậu cũng không cao lắm…”

Lâm Trạch thật sự sắp phải ra ngoài rồi, anh xuống lầu đến chỗ ngoặt, đập Tư Đồ Diệp một cái, nói: “Sao hồi trước tôi lại không nhận ra anh nhiều chuyện tới vậy cơ chứ!”

Tư Đồ Diệp nói: “Trước đây tôi chưa từng làm…”

Lâm Trạch: “Không qua nổi thì tôi bao anh được chưa? Mỗi tháng tôi cho anh hai ngàn tiền lương, bao ăn bao ở, ngủ phòng khách nhà tôi.”

Tư Đồ Diệp: “Ok! Có thể tặng thêm phục vụ đặc biệt, chúng ta ký hợp đồng cái đi!”

Lâm Trạch: “Hợp đồng tiên sư nhà anh, tôi nói được làm được… Ơ không! Anh dài dòng văn tự nãy giờ chỉ vì một câu nói cuối cùng đó phải không?!”

Tư Đồ Diệp cười bước nhanh xuống lầu, nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Xe đỗ chỗ nào? Tôi cầm giấy phép lái xe tới rồi.”

Lâm Trạch ném cho anh ta chìa khóa, cùng Tư Đồ Diệp lái xe quay về Bắc Thành Thiên Nhai, Tư Đồ Diệp đến Starbucks xin nghỉ việc, lúc quay lại anh ta lại đeo kính râm, nói: “Đi đâu giờ ạ? Mời sếp ra chỉ thị!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện