Nếu chuyện xảy ra hiện tượng hộ lý bắt người già uống nước tiểu vào thời điểm trước năm mới trong viện dưỡng lão ở vùng khác là có thật, thì dù xuất phát từ góc độ xã hội hay tin mới, đây đều là một tư liệu cực kỳ quý báu.
Nhưng Lâm Trạch cũng không tỏ ra quá hứng thú, chỉ thản nhiên lắng nghe, bật bút ghi âm.
Ông cụ vừa khóc vừa kêu gào, nói rất lâu, giọng nói rất to, thu hút ánh mắt của rất nhiều phóng viên khác. Bên viện dưỡng lão đẩy cụ vào bên trong, hộ lý giải thích: “Hội người già rất biết ơn chính phủ thành phố nên hơi kích động.”
Lâm Trạch cất bút ghi âm đi, tỉnh bơ thu dọn xong xuôi, cùng Tư Đồ Diệp ngồi xuống, tiếp tục xem chương trình biểu diễn của đám trẻ con.
“Cậu định làm gì?” Tư Đồ Diệp hỏi.
“Gì cơ?” Lâm Trạch ngẩn ra rồi quay đầu lại hỏi ngược lại: “Chẳng làm gì, có thể làm gì đây?”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ?” Tư Đồ Diệp lại hỏi.
Lâm Trạch ngờ vực liếc Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Tôi nói nghiêm túc đó, bắt người già ăn đồ ăn vứt trên đất, lại còn tát họ nữa…”
“Ừ.” Lâm Trạch vội tỏ ý bảo anh ta nhỏ cái mồm lại.
Tư Đồ Diệp hỏi: “Cậu thu âm được rồi mà?”
Lâm Trạch: “Cũng chưa chắc chắn, người già giống như trẻ con vậy, có những người rất dễ chìm trong sự hoang tưởng. Bởi muốn thu hút sự quan tâm và chú ý của người khác mà có người còn lên án con cái hành hạ bản thân. Họ như con nít, thích khóc thích gào, làm quá lên để chứng tỏ mình bị tổn thương, thu hút sự quan tâm của người lớn và những người bên cạnh.”
“Lòng dạ cậu quá tăm tối.” Tư Đồ Diệp nhíu mày.
Lâm Trạch: “Hồi tôi mới làm phóng viên tôi cũng giống như anh, sau thời gian rất dài tôi mới hiểu ra, lát nữa cứ đi theo tôi, đừng có nói lung tung.”
Tâm trạng Tư Đồ Diệp khá tệ. Sau khi chương trình kết thúc, Lâm Trạch đi một mình tới chỗ cụ già kia, kiên nhẫn nghe hết màn lên án của ông cụ, nói vài câu quan tâm rồi trấn an xoa dịu đối phương. Sau đó, anh nghĩ một lúc, đưa Tư Đồ Diệp đến văn phòng phó chủ nhiệm viện dưỡng lão.
Lâm Trạch nhận ra Tư Đồ Diệp hơi phẫn nộ, khẽ giọng nhắc anh ta: “Đừng có bạ đâu nói đó, không là lần sau tôi không đưa anh đi đâu nữa.”
Tư Đồ Diệp đồng ý, Lâm Trạch vào văn phòng phó chủ nhiệm ngồi xuống, bật bút ghi âm lên cho ông ta nghe, Tư Đồ Diệp ngay lập tức cau mày. Phó chủ nhiệm vừa nghe được một nửa đã phân trần: “Không phải như thế, phóng viên Lâm, cậu nghe tôi giải thích đã.”
Phó chủ nhiệm đứng dậy đi tìm tư liệu, tìm một lúc lâu mới lôi ra được một tập CV, giao cho Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp xem, lại gọi nhân viên hộ lý bị tố cáo đến. Nhân viên hộ lý nọ khoảng 20 tuổi, là một cô gái học trường dạy nghề, vừa nghe thấy chuyện này đã bối rối hoang mang thẫn thờ.
Lâm Trạch vẫn luôn kiên nhẫn ngồi nghe bọn họ giải thích. Đầu tiên, đúng là có chuyện thái độ, hành vi của nhân viên hộ lý nọ không tốt, chỉ là không tới mức như ông cụ kia nói. Thái độ của con cái người già cũng đóng vai trò mấu chốt trong chuyện này.
Phí thu một tháng của viện hộ lý rất thấp, nhưng con trai ông ta hết sức soi mói với môi trường ở đây. Phó viện trưởng bất lực nói: “Mỗi tháng chúng tôi thu một ngàn hai, nhưng cậu ta yêu cầu phải phục vụ như phí năm ngàn vậy. Cậu ta rất quá quắt với nhân viên hộ lý của chúng tôi, làm sao bọn tôi đáp ứng nhu cầu của cậu ta được? Hơn nữa, dù mỗi một nhân viên hộ lý đều làm trong ngành dịch vụ, nhưng không thể đối xử với họ như con ở, phóng viên Lâm thấy đúng không? Con trai ông ta rất hỗn hào, thế giới này rộng lớn như thế, kiểu người gì chẳng có, đáng ra không nên chấp nhặt với người nhà bất lịch sự như vậy, nhưng Tiểu Trân còn quá trẻ, bị mắng xong thì cảm xúc không ổn định, nên có cãi nhau vài câu với ông ấy. Còn chuyện đánh đập thì hoàn toàn không hề xảy ra, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan mà thôi. Hơn nữa, bản chất Tiểu Trân rất lương thiện, không thể nào vì một lỗi lầm nhỏ trong phút chốc mà phủ nhận toàn bộ cố gắng của cô ấy từ trước tới nay.”
Lâm Trạch thấy cô gái cũng không giống với người đi ngược đãi người già. Dù sao tâm trạng suy nghĩ cũng sẽ ảnh hưởng tới cách nhìn nhận và hành động, Tiểu Trân cùng lắm chỉ là hơi nhỏ nhen nóng nảy mà thôi. Dẫu ai làm công việc này đi chăng nữa, thì sau một thời gian dài cũng đều có lúc cảm thấy áp lực, bực dọc. Lâm Trạch nghĩ, nhưng chỉ cần làm chưa tới mấy chục năm, bọn họ cũng đều sẽ thật tâm quan tâm chăm sóc người già từng phút từng giây.
Anh lật CV của cô gái, biết cô được đến đây làm vì thể hiện tốt trong kỳ thực tập trước, do vậy nên được viện dưỡng lão tuyển dụng làm nhân viên hộ lý chính thức. Phó chủ nhiệm nói: “Phóng viên Lâm, giờ tuyển dụng hộ lý rất khó, cậu không hiểu những khó khăn ngành chúng tôi phải đối mặt đâu, mức lương thấp, công việc nặng. Bọn họ có thể làm y tá hay đến làm trong trạm y tế, thế lại chẳng tốt quá à? Đó đều là những cô gái thật sự lương thiện, nên mới bằng lòng đến viện dưỡng lão phục vụ người già…”
“Tôi biết” Lâm Trạch cười, khép CV lại nói: “Bởi vậy tôi mới không cầm bút ghi âm về lên tin ngay, tôi biết các ông cũng có chỗ khó.”
Phó chủ nhiệm thở phào, gật đầu liên tục. Lâm Trạch nhìn Tư Đồ Diệp một cái, đứng dậy tạm biệt, Tư Đồ Diệp nói với cô gái kia: “Sau này phải cẩn thận chú ý hơn.” Sau đó đưa cô ta đi ra.
Lâm Trạch đóng cửa, sau khi cùng Tư Đồ Diệp đi ra, anh cười bảo: “Thế mới nói phóng viên là những người “thao túng sau màn” (*). Sau này tuyệt đối đừng có kích động, nếu anh nghi ngờ bọn họ bịa chuyện, thì ngày mai có thể đến lần nữa xem.”
Nguyên gốc: 无冕之王: ông vua không vương miện, ý chỉ phóng viên như người không phải vua thật (không được đeo vương miện) nhưng có quyền lực và tầm ảnh hưởng như vua.
Vẻ mặt Tư Đồ Diệp cực kỳ phức tạp, anh ta thở hắt ra một hơi dài.
Sau khi lên xe, lúc đợi đèn đỏ Lâm Trạch cầm phong bì đếm đếm, bốn trăm, đưa cho Tư Đồ Diệp hai trăm nói: “Cho anh đó.”
“Viện dưỡng lão đưa hả?” Tư Đồ Diệp khó tin hỏi: “Cậu đã xử lý rõ ràng rồi mà? Sao còn nhận phong bì của bọn họ?”
Lâm Trạch tức giận nói: “Cầm đi, làm việc nhận tiền, đỡ cho người ta nơm nớp lo lắng, đưa anh thì anh cứ cầm đi. Nếu anh nghi ngờ bọn họ, tiến hành điều tra, làm thế chẳng khác nào đòi bọn họ nôn phong bì ra vậy, sao ông ta lại không đưa được?”
Tư Đồ Diệp: “Đây đâu phải mục đích của tôi?”
Lâm Trạch cười nói: “Nhưng người ta không thấy động cơ của anh đơn thuần, cầm lấy làm kỷ niệm đi, đây là phong bì đầu tiên của anh. Cứ cầm lấy để nhắc nhở bản thân lần sau không được nhận phong bì nữa. Còn cái này…”
Nói đoạn Lâm Trạch lại cầm lấy một cái phong bì khác đặt ở trước chỗ ngồi, bảo: “Là tiền thưởng cuối năm của riêng tôi cho anh.”
Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch, im lặng rất lâu. Mùa đông Trùng Khánh với những cơn mưa nhỏ li ti, tiết trời lạnh căm. Khi xe đỗ ở bên ngoài Bắc Thành Thiên Nhai, hai người đều không xuống xe. Lâm Trạch nói: “Thưởng cho đóng góp vô cùng lớn của anh trong mấy tháng nay, chẳng đáng bao nhiêu đâu, anh là một cộng sự rất tuyệt.”
Lúc này lông mày Tư Đồ Diệp mới giãn ra, rất lâu sau anh ta nói: “Cảm ơn, A Trạch.”
Bọn họ đều không muốn xuống xe, thế giới ngoài kia sao mà lạnh giá, cửa kính thủy tinh phủ một lớp hơi nước mỏng, chỉ có không gian bé nhỏ trong xe mới ấm áp.
Điện thoại Lâm Trạch reo lên, người gọi tới là Tạ Thần Phong, cuối cùng gã cũng gọi cho anh.
Lâm Trạch hỏi: “Công việc bận thế cơ à? Thỉnh thoảng cũng phải quan tâm tới vợ chứ.”
Tạ Thần Phong cười đáp: “Xin lỗi, A Trạch, tôi thật sự không đi được, sếp chỉ dựa vào mỗi mình tôi thôi.”
Lâm Trạch hỏi: “Vậy em qua đó nhé, đệch, anh không nói sớm hơn được à?”
Tạ Thần Phong: “Đừng đến đây, tôi phải đi Đông Hoản nhập hàng với sếp, chạy ngược chạy xuôi, em đến thì cũng chỉ có thể ở đó một mình thôi.”
Ban đầu Lâm Trạch tưởng Tạ Thần Phong chỉ phải đi làm mỗi ngày ở cửa hàng thôi, giờ đây, anh nghe gã nói phải đi công tác thì cực kỳ thất vọng.
“Được rồi.” Lâm Trạch hỏi: “Thế sau năm mới thì sao?”
“Sau năm mới thì xem tình hình sao đã.” Tạ Thần Phong nói.
Lâm Trạch: “Ừ.”
Hai người lặng im rất lâu trong điện thoại, Lâm Trạch nghe thấy tiếng quảng cáo của ti vi, sau đó là tiếng nhạc phim quen thuộc, nhạc vừa dứt thì bắt đầu chiếu phim Hoàn Châu Cách Cách, anh nghe thấy câu “Tiểu Yến Tử”… Bởi bọn họ im lặng như vậy nên có thể nghe thấy rõ tiếng kêu của Tiểu Yến Tử ở phía bên kia. Âm thanh nhỏ dần, chắc chắn Tạ Thần Phong đã giảm âm lượng, nhưng Lâm Trạch vẫn kịp bắt được và bắt đầu suy luận.
Gã đang ở đâu nhỉ? Lâm Trạch không kìm được lên cơn đa nghi. Trong nhà Tạ Thần Phong không có ti vi, tiết mục sau quảng cáo chắc chắn là phim truyền hình, Tạ Thần Phong cũng không thể đang ở cửa hàng điện thoại, chẳng ai bật ti vi to tiếng như vậy ở trong cửa hàng cả.
Nên là, gã chỉ có thể ở nhà người khác hoặc ở khách sạn.
“A Trạch, em giận rồi à?” Tạ Thần Phong hỏi.
Lâm Trạch đáp: “Không.”
Anh hơi muốn hỏi Tạ Thần Phong đang ở đâu, ở khách sạn? Nhưng làm sao gã có thể thậm thụt bên ngoài? Tạ Thần Phong lại dặn dò: “Trùng Khánh hơi lạnh, em chú ý giữ ấm nhé.”
Lâm Trạch nói: “Biết rồi, Mr. Walrus ạ. (*) Em phải đến văn phòng rồi, về nhà nói sau nhé.”
(*) Mr. Walrus: Nguyên gốc: 海象人先生, là một con hải mã trong truyện thiếu nhi Dear Mr.Walrus (2010). Theo bình luận ở trong amazone thì Mr. Walrus này là một nhân vật rất khép kín và không thích làm bạn với bất kỳ con vật nào khác trừ một con hải mã (walrus) khác.
Thực ra mình cũng không chắc lắm, search google thì ngoài truyện trên còn có 1 bộ truyện và 1 bộ phim khác cũng có nhân vật hải mã, nhưng thời gian xuất bản/sản xuất đều sau năm viết truyện – 2012 (2016 và 2014) nên không đúng. Mình xem cả bình luận trên Tấn Giang ở chương này thì có bạn cũng hỏi, và nhắc tới bộ phim sản xuất năm 2014 (Tusk) – như mình vừa nói không hợp lý. Nói chung ai mà rành vụ này thì góp ý mình nhé ~
Tạ Thần Phong cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại. Lâm Trạch ngồi lặng ở ghế phó lái, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, Tư Đồ Diệp hỏi: “Tết âm năm nay tôi có thể cùng bọn cậu về nhà không?”
Lâm Trạch tháo dây an toàn nói: “Tạ Lỗi không về Trùng Khánh rồi, có lẽ tôi phải đến Quảng Châu xem anh ấy ra sao, anh với Trịnh Kiệt về nhé.”
“Ơ đừng vậy chứ.” Tư Đồ Diệp không biết làm sao: “Cậu chơi tôi à? Tôi còn đang định mua quà cho cha mẹ cậu kìa.”
Lâm Trạch: “Anh về với Trịnh Kiệt cũng có thể tặng mà, vả lại anh mua gì cho cha mẹ tôi, chẳng thà mua cho tôi này. Bye bye.”
Tư Đồ Diệp: “Thế tôi đi với cậu tới Quảng Châu.”
Lâm Trạch: “Không được!”
Tư Đồ Diệp: “Cậu quá tàn nhẫn! Sao có thể để tôi một mình qua Tết ở đây?!”
Lâm Trạch muốn xuống xe, song lại muốn nói với Tư Đồ Diệp gì đó, rồi anh lại thay đổi ý định, anh không biết có nên nói với anh ta về chuyện tình cảm của bản thân không. Anh hiểu Tư Đồ ghen với Tạ Thần Phong, sự ghen tỵ này có thể không liên quan với tình cảm, chỉ là một cách hành xử giữa bạn bè với nhau mà thôi, nhưng…
Lâm Trạch xuống xe, Tư Đồ Diệp rút chìa khóa xe đi theo sau Lâm Trạch nói: “Nếu có chuyện gì không vui thì nói ra mọi người sẽ thoải mái hơn chút.”
Lâm Trạch khóc dở mếu dở, anh lại chẳng thể nổi nóng với Tư Đồ Diệp, chỉ đành nói: “Để tôi yên.”
Tư Đồ Diệp thất vọng hụt hẫng đứng trong làn mưa phùn. Lâm Trạch quay về nhà, trong đầu nghẹn ứ chuyện Tạ Thần Phong. Có lẽ gã cũng ham muốn nên mới đi thuê phòng, tìm bạn chịch là người cũng nhiễm HIV? Gã không muốn sống nữa sao? Đó là khả năng tệ nhất, nhưng nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì tình yêu của Lâm Trạch và gã sẽ tan tành mây khói lần thứ hai, không còn ý nghĩa gì nữa. Cũng có thể như Tạ Thần Phong nói, gã không lừa anh, bận công việc thật. Lâm Trạch cũng không rõ Tạ Thần Phong làm việc chỗ nào, lần trước anh đi quá vội vàng, ở được một đêm đã quay về, Lâm Trạch nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ngày mai đi tìm gã.
Lâm Trạch lên mạng tìm vé máy bay, đã bán hết sạch. Đúng lúc đó, Trịnh Kiệt đi về.
“Bao giờ Tạ Lỗi về đây?” Trịnh Kiệt ngâm nga khúc hát, đưa cho Lâm Trạch xem bảng lương của mình, hớn hở phấn khích. Lâm Trạch ngẩng đầu nhìn Trịnh Kiệt hỏi: “Tạ Lỗi không về, tôi đi Quảng Châu thăm anh ấy.”
“Ờ.” Trịnh Kiệt chỉ đành cười: “Sao lại không về?”
Lâm Trạch: “Buôn bán bận rộn.”
Trịnh Kiệt gật đầu: “Cũng có lý, bao giờ ông đi?”
Lâm Trạch không mua được vé máy bay, lên trang web tàu lại bị nghẽn nên hơi cáu kỉnh.
“Tôi rất buồn.” Lâm Trạch thẳng thắn nói: “Trịnh Kiệt, tôi nên làm gì đây?”
Trịnh Kiệt bật bếp, đun hai cốc sữa, hai người đeo dép bông ngồi sát vào nhau ở chỗ bàn ăn, kẹp nhau lắc qua lắc lại. Lâm Trạch bật cười, buồn phiền trong lòng cũng tan biến hết, Trịnh Kiệt nói: “Ông phải đi gặp anh ta.”
Lâm Trạch gật đầu, tình bạn khăng khít gắn bó của Trịnh Kiệt đã tiếp thêm cho anh rất nhiều năng lượng. Trịnh Kiệt lại chà tay, ôm cốc sữa nóng sưởi ấm, Lâm Trạch nói cho Trịnh Kiệt nghe những nghi vấn của mình, Trịnh Kiệt chỉ nghe rồi đồng tình gật đầu, sau rốt y nói: “Đi xem sao, chứ không không an tâm.”
Lâm Trạch nói: “Nhưng tôi không mua được vé máy bay.”
“Vé tàu hỏa cũng hết rồi hả?” Trịnh Kiệt hỏi: “Thế vé đứng? Tìm người quen mua vậy.”
Lâm Trạch đột nhiên nảy ra cách, anh nhớ tới hồi mình đi học, thỉnh thoảng phải đi tàu gấp thì đều mua vé vào ga, lên tàu rồi mới mua vé bổ sung sau. Lâm Trạch không muốn làm phiền người khác, định thử cách này xem sao. Buổi trưa ngày hôm sau, Trịnh Kiệt đưa Lâm Trạch tới ga tàu hỏa, không ngờ bởi vì giờ đang vào đợt Tết nên kiểm tra rất gắt, không có vé tàu và thẻ căn cước đều không được vào trong. Lâm Trạch hết cách đành đi nhờ người khác.
May mà lần này thuận lợi bất ngờ, nhờ được người quen ở ga tàu hỏa mua được vé đứng cho. Lâm Trạch xách hành lý lên tàu, Trịnh Kiệt tiễn anh ra ga, đưa túi đồ ăn cho anh, dặn sau khi anh lên thì phải mua vé giường nằm bổ sung, rồi đứng ở ga tàu đợi tàu đi, vẫy tay tạm biệt anh.
Tết đến thật sự quá đông người, đa phần họ đều là người lao động từ Trùng Khánh về Tứ Xuyên, Hồ Nam. Qua trạm Tứ Xuyên có lẽ sẽ bớt người đi chút, nhưng cũng còn rất nhiều học sinh về nhà nữa. Lâm Trạch vừa mới lên tàu đã chen không nổi, hỏi nhân viên tàu thì được đáp là đã hết sạch vé rồi, chỉ đành vứt hành lý trong khoang hút thuốc, ngồi chơi di động.
Chơi được một lúc, Lâm Trạch lấy iPad ra, mở Jack’d lên, sau đó lại ý thức được mình đang ở trên phương tiện tốc độ cao, nên không xài Jack’d nữa, lên mạng một lúc. Anh cảm thấy cực kỳ buồn chán, ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh. Ngoài nhà vệ sinh ở lối đi có ba người lao động đang ngồi, đối diện anh là một cậu trai vừa đen vừa gầy, đang ôm một cái bao, ngồi trên một cái bao khác.
Bên cạnh cửa sổ có một cái vali đặt dưới đất, ngồi trên vali là một cô gái nhỏ nhắn, nhìn không giống sinh viên lắm, có lẽ là đã đi làm. Cô đang gục đầu trên đầu gối ngủ, tay ôm lấy đầu, nhẹ nhàng lắc lư theo sự chuyển động của tàu hỏa.
Cậu trai vừa đen vừa gầy kia cứ tò mò nhìn anh mãi, hết nhìn iPad, lại nhìn iPhone của Lâm Trạch, cùng với những đồ điện tử khác của anh. Lâm Trạch hỏi: “Đánh bài không?”
“Chơi luôn.” Cậu trai hỏi: “Anh biết đánh gì?”
Lâm Trạch lục lọi túi, lấy ra một bộ bài Tây. Anh dịch mông qua phía cái túi, cô gái đang cong người ngủ kia mơ màng đứng lên, cậu trai cười hỏi cô: “Chơi không?”
Cô gái dụi dụi vết đỏ trên trán, đi vào chỗ rửa tay, lúc quay lại cô gái đáp: “Chơi, nhưng tôi chỉ biết đấu địa chủ thôi.”(*)
Đấu địa chủ: (斗地主), một trò chơi bài rất phổ biến ở Trung Quốc, bây giờ phát triển thành game vô cùng nổi tiếng rồi. Ở đây, Đại Mao (大猫) chính là lá bài Joker màu đỏ (hay còn gọi là Đại vương – 大王); còn Tiểu Mao (小猫) là lá bài Joker màu đen (hay còn gọi là Tiểu vương – 小王), Chủ là Địa chủ (地主) đối lập với Nông dân (农民). Về độ mạnh của các lá bài thì Đại Mao – 大王 (Joker đỏ)> Tiểu Mao – 小王 (Joker đen)>2>A>K>Q>J>10>9... >3.
Ba người đánh bài suốt cả đêm, Lâm Trạch đề nghị chơi trò chơi nói thật hay mạo hiểm thay cho trò bài bạc này, rồi lấy thuốc ra hút. Lúc đưa thuốc cho cậu trai, cậu ta nói không biết hút, cô gái lại rất phóng khoáng nhận lấy, móc bật lửa từ trong túi ra châm cho Lâm Trạch.
Đây là hành trình khó quên nhất trong cuộc đời Lâm Trạch. Rất nhiều năm sau anh vẫn luôn nhớ lại đêm đến Quảng Châu cùng với hai người bạn mua vé đứng mà thậm chí chẳng cần hỏi tên nhau đó. Bọn họ giống như những người xa lạ lướt qua đời nhau, gặp gỡ đối phương trong toa tàu mù mịt khói thuốc. Xuống tàu rồi, họ sẽ mỗi người mỗi ngả, biến mất giữa biển người đông nghịt nơi ga tàu Quảng Châu. Trong cái đêm ấy, tất cả bí mật đều chẳng còn là bí mật.
Lâm Trạch đánh bài thua, bèn nói cho bọn họ biết mình đến Quảng Châu để tìm người bạn trai bị nhiễm HIV của mình, xem vì sao anh ta không quay lại Trùng Khánh qua Tết.
Cậu trai đen gầy đánh bài thua, cười nói quê cậu ta ở vùng nông thôn Tứ Xuyên. Lúc học xong lớp mười thì cậu ta bỏ học bởi gia đình không có đủ tiền, bắt cậu ta đến Đông Hoản làm công. Rồi cậu ta còn vỗ cái bao đặt bên cạnh mình, nói cho Lâm Trạch biết bên trong là tài liệu học tập của cậu ta, cậu ta muốn sau này vừa học vừa làm.
Lâm Trạch không tạt gáo nước lạnh vào cậu ta, nhưng anh biết rằng những người công nhân đến công trường làm việc, mỗi ngày sẽ phải ngồi bên dây chuyền sản xuất 12 giờ, thật sự có rất ít người có thể kiên trì đọc sách, tự học sau khi tan làm. Sếp còn thường xuyên bắt họ tăng ca – tất nhiên tăng ca cũng có lương, tiền sinh tiền, kiếm nhiều không xuể. Mà công nhân chẳng bao giờ chê nhiều tiền cả, bởi vậy thường xuyên tăng ca làm việc tới 14 – 16 giờ một ngày. Như thế thì sau khi tan làm còn hơi sức đâu mà đọc sách?
Công việc yêu cầu tinh thần dồi dào sung mãn, học tập cũng như vậy. Có rất nhiều người trẻ bị bắt bỏ học đến thành phố làm công đều ôm trong lòng khát vọng như cậu ta, nhưng đa phần đều mang sách đi, cuối cùng hết thảy lại biến thành giấy vụn.
Song vẫn có những trường hợp tự học, rồi tham gia cuộc thi đại học cho người trưởng thành, thậm chí còn thi đại học bình thường như bao người, đó đều là những người có nghị lực phi thường. Lâm Trạch vẫn hy vọng rằng cậu trai đen gầy này sẽ cố gắng làm được, đừng quăng bỏ khát vọng ban đầu trên chuyến tàu hỏa hôm nay.
“Cố lên!” Lâm Trạch nói: “Cái chuyện học tập thi cử khó là khó ở chuyện kiên trì, làm bất kỳ chuyện gì cũng vậy, mỗi ngày dành một đến hai tiếng học bài, hình thành thói quen thì sau này sẽ tiến bộ rất nhiều.”
Cậu trai cười ừ tiếng, cô gái nói với cậu ta: “Đừng có cố quá thành quá cố, tiền kiếm thì chẳng bao giờ hết, bỏ chút tiền trước mắt mà dành thời gian học tập làm giàu cho bản thân, sau này mới có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.”
Cậu trai ừ ừ, gật đầu lia lịa. Cô gái có vẻ khoảng 20 tuổi, đều là người đã đi làm như Lâm Trạch, cậu trai này mới 16 – 17 tuổi, giống như em trai anh vậy.
Cô gái đánh bài thua, nói với Lâm Trạch và cậu trai rằng, cô muốn đến Quảng Châu tìm bạn trai mình, chính xác là bạn trai cũ của cô. Chỉ vì anh ta, mà gần đây cô đã nạo thai. Trước đây ở quê, bọn họ hút thuốc, đánh nhau, lăn lộn trong xã hội. Sau đó bạn trai cô bị xã hội đen đuổi giết, đành phải chạy tới Quảng Châu. Một thời gian sau, anh ta gọi điện cho cô nói chia tay đi, tránh làm liên lụy tới cô, dù sao ba hay năm năm sau anh ta cũng không thể quay lại được, để cô đi lấy người khác.
Nhưng làm sao cô có thể lấy người khác? Cô rất rõ trái tim mình, nếu thật sự yêu một người, thì không thể nói như thế.
“Bùm!” Cô gái ném ra bốn lá 7, chẳng thèm nhìn lại ném ra một sấp 8910JQ, nói: “Nếu là một thằng đàn ông chân chính thì sẽ đến Quảng Châu cố gắng làm việc rồi đón tôi qua, đâu ra kiểu nói như vậy? Chắc chắn là đã chán tôi rồi, không muốn tôi tới, sợ tôi làm phiền. Không biết đã yêu con nào rồi đây.”
Lâm Trạch và cậu trai đều không dám nói gì. Lâm Trạch không nhận ra cô gái buộc tóc đuôi ngựa mũm mĩm này đã từng là gái nhảy, nhưng qua lời cô nói lại cảm thấy quả đúng là như thế. Điều tồi tệ nhất là, cô không có số điện thoại của anh ta.
Anh ta đã đổi số rồi.
Lâm Trạch hỏi: “Thế cô định như nào?”
Cô gái nói: “Đến nhà chú họ anh ta tìm anh ta thôi, không cho tôi cách liên lạc thì tôi ngồi tại cửa nhà đợi.”
Lâm Trạch nói: “Đừng, trước hết cô phải canh dưới nhà anh ta đã, chắc chắn xem anh ta có ở nhà chú họ không rồi hẵng đến đó.”
Cậu trai hỏi: “Nếu người ta không cho cách liên hệ thì làm sao?”
Lâm Trạch nói: “Sao lại không có cách liên lạc được? Nếu thật sự muốn liên lạc thì thế nào chẳng tìm được người, mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má từ người này tới người khác mà. Cô ở trong nhà người ta, nói chỉ ở nhờ mấy ngày rồi đi, nếu không tìm thấy người thì cứ ở lỳ đó.”
Cô gái cười tấm tắc: “Cách này được đấy, anh thế mà đểu giả ghê.”
Lâm Trạch lại thở dài lắc đầu. Anh phát hiện tương lai của ba người bọn họ đều hoàn toàn mờ mịt, bị sương mù trắng xóa bao phủ, không nhìn thấy phía trước, cũng chẳng biết thứ gì đang chờ đợi họ ở Quảng Châu.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, và cuộc đời mỗi con người vẫn sẽ luôn lao về phía trước, giống như con tàu phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc này, rồi cũng sẽ có lúc tới được trạm cuối.
Nhưng Lâm Trạch cũng không tỏ ra quá hứng thú, chỉ thản nhiên lắng nghe, bật bút ghi âm.
Ông cụ vừa khóc vừa kêu gào, nói rất lâu, giọng nói rất to, thu hút ánh mắt của rất nhiều phóng viên khác. Bên viện dưỡng lão đẩy cụ vào bên trong, hộ lý giải thích: “Hội người già rất biết ơn chính phủ thành phố nên hơi kích động.”
Lâm Trạch cất bút ghi âm đi, tỉnh bơ thu dọn xong xuôi, cùng Tư Đồ Diệp ngồi xuống, tiếp tục xem chương trình biểu diễn của đám trẻ con.
“Cậu định làm gì?” Tư Đồ Diệp hỏi.
“Gì cơ?” Lâm Trạch ngẩn ra rồi quay đầu lại hỏi ngược lại: “Chẳng làm gì, có thể làm gì đây?”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ?” Tư Đồ Diệp lại hỏi.
Lâm Trạch ngờ vực liếc Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Tôi nói nghiêm túc đó, bắt người già ăn đồ ăn vứt trên đất, lại còn tát họ nữa…”
“Ừ.” Lâm Trạch vội tỏ ý bảo anh ta nhỏ cái mồm lại.
Tư Đồ Diệp hỏi: “Cậu thu âm được rồi mà?”
Lâm Trạch: “Cũng chưa chắc chắn, người già giống như trẻ con vậy, có những người rất dễ chìm trong sự hoang tưởng. Bởi muốn thu hút sự quan tâm và chú ý của người khác mà có người còn lên án con cái hành hạ bản thân. Họ như con nít, thích khóc thích gào, làm quá lên để chứng tỏ mình bị tổn thương, thu hút sự quan tâm của người lớn và những người bên cạnh.”
“Lòng dạ cậu quá tăm tối.” Tư Đồ Diệp nhíu mày.
Lâm Trạch: “Hồi tôi mới làm phóng viên tôi cũng giống như anh, sau thời gian rất dài tôi mới hiểu ra, lát nữa cứ đi theo tôi, đừng có nói lung tung.”
Tâm trạng Tư Đồ Diệp khá tệ. Sau khi chương trình kết thúc, Lâm Trạch đi một mình tới chỗ cụ già kia, kiên nhẫn nghe hết màn lên án của ông cụ, nói vài câu quan tâm rồi trấn an xoa dịu đối phương. Sau đó, anh nghĩ một lúc, đưa Tư Đồ Diệp đến văn phòng phó chủ nhiệm viện dưỡng lão.
Lâm Trạch nhận ra Tư Đồ Diệp hơi phẫn nộ, khẽ giọng nhắc anh ta: “Đừng có bạ đâu nói đó, không là lần sau tôi không đưa anh đi đâu nữa.”
Tư Đồ Diệp đồng ý, Lâm Trạch vào văn phòng phó chủ nhiệm ngồi xuống, bật bút ghi âm lên cho ông ta nghe, Tư Đồ Diệp ngay lập tức cau mày. Phó chủ nhiệm vừa nghe được một nửa đã phân trần: “Không phải như thế, phóng viên Lâm, cậu nghe tôi giải thích đã.”
Phó chủ nhiệm đứng dậy đi tìm tư liệu, tìm một lúc lâu mới lôi ra được một tập CV, giao cho Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp xem, lại gọi nhân viên hộ lý bị tố cáo đến. Nhân viên hộ lý nọ khoảng 20 tuổi, là một cô gái học trường dạy nghề, vừa nghe thấy chuyện này đã bối rối hoang mang thẫn thờ.
Lâm Trạch vẫn luôn kiên nhẫn ngồi nghe bọn họ giải thích. Đầu tiên, đúng là có chuyện thái độ, hành vi của nhân viên hộ lý nọ không tốt, chỉ là không tới mức như ông cụ kia nói. Thái độ của con cái người già cũng đóng vai trò mấu chốt trong chuyện này.
Phí thu một tháng của viện hộ lý rất thấp, nhưng con trai ông ta hết sức soi mói với môi trường ở đây. Phó viện trưởng bất lực nói: “Mỗi tháng chúng tôi thu một ngàn hai, nhưng cậu ta yêu cầu phải phục vụ như phí năm ngàn vậy. Cậu ta rất quá quắt với nhân viên hộ lý của chúng tôi, làm sao bọn tôi đáp ứng nhu cầu của cậu ta được? Hơn nữa, dù mỗi một nhân viên hộ lý đều làm trong ngành dịch vụ, nhưng không thể đối xử với họ như con ở, phóng viên Lâm thấy đúng không? Con trai ông ta rất hỗn hào, thế giới này rộng lớn như thế, kiểu người gì chẳng có, đáng ra không nên chấp nhặt với người nhà bất lịch sự như vậy, nhưng Tiểu Trân còn quá trẻ, bị mắng xong thì cảm xúc không ổn định, nên có cãi nhau vài câu với ông ấy. Còn chuyện đánh đập thì hoàn toàn không hề xảy ra, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan mà thôi. Hơn nữa, bản chất Tiểu Trân rất lương thiện, không thể nào vì một lỗi lầm nhỏ trong phút chốc mà phủ nhận toàn bộ cố gắng của cô ấy từ trước tới nay.”
Lâm Trạch thấy cô gái cũng không giống với người đi ngược đãi người già. Dù sao tâm trạng suy nghĩ cũng sẽ ảnh hưởng tới cách nhìn nhận và hành động, Tiểu Trân cùng lắm chỉ là hơi nhỏ nhen nóng nảy mà thôi. Dẫu ai làm công việc này đi chăng nữa, thì sau một thời gian dài cũng đều có lúc cảm thấy áp lực, bực dọc. Lâm Trạch nghĩ, nhưng chỉ cần làm chưa tới mấy chục năm, bọn họ cũng đều sẽ thật tâm quan tâm chăm sóc người già từng phút từng giây.
Anh lật CV của cô gái, biết cô được đến đây làm vì thể hiện tốt trong kỳ thực tập trước, do vậy nên được viện dưỡng lão tuyển dụng làm nhân viên hộ lý chính thức. Phó chủ nhiệm nói: “Phóng viên Lâm, giờ tuyển dụng hộ lý rất khó, cậu không hiểu những khó khăn ngành chúng tôi phải đối mặt đâu, mức lương thấp, công việc nặng. Bọn họ có thể làm y tá hay đến làm trong trạm y tế, thế lại chẳng tốt quá à? Đó đều là những cô gái thật sự lương thiện, nên mới bằng lòng đến viện dưỡng lão phục vụ người già…”
“Tôi biết” Lâm Trạch cười, khép CV lại nói: “Bởi vậy tôi mới không cầm bút ghi âm về lên tin ngay, tôi biết các ông cũng có chỗ khó.”
Phó chủ nhiệm thở phào, gật đầu liên tục. Lâm Trạch nhìn Tư Đồ Diệp một cái, đứng dậy tạm biệt, Tư Đồ Diệp nói với cô gái kia: “Sau này phải cẩn thận chú ý hơn.” Sau đó đưa cô ta đi ra.
Lâm Trạch đóng cửa, sau khi cùng Tư Đồ Diệp đi ra, anh cười bảo: “Thế mới nói phóng viên là những người “thao túng sau màn” (*). Sau này tuyệt đối đừng có kích động, nếu anh nghi ngờ bọn họ bịa chuyện, thì ngày mai có thể đến lần nữa xem.”
Nguyên gốc: 无冕之王: ông vua không vương miện, ý chỉ phóng viên như người không phải vua thật (không được đeo vương miện) nhưng có quyền lực và tầm ảnh hưởng như vua.
Vẻ mặt Tư Đồ Diệp cực kỳ phức tạp, anh ta thở hắt ra một hơi dài.
Sau khi lên xe, lúc đợi đèn đỏ Lâm Trạch cầm phong bì đếm đếm, bốn trăm, đưa cho Tư Đồ Diệp hai trăm nói: “Cho anh đó.”
“Viện dưỡng lão đưa hả?” Tư Đồ Diệp khó tin hỏi: “Cậu đã xử lý rõ ràng rồi mà? Sao còn nhận phong bì của bọn họ?”
Lâm Trạch tức giận nói: “Cầm đi, làm việc nhận tiền, đỡ cho người ta nơm nớp lo lắng, đưa anh thì anh cứ cầm đi. Nếu anh nghi ngờ bọn họ, tiến hành điều tra, làm thế chẳng khác nào đòi bọn họ nôn phong bì ra vậy, sao ông ta lại không đưa được?”
Tư Đồ Diệp: “Đây đâu phải mục đích của tôi?”
Lâm Trạch cười nói: “Nhưng người ta không thấy động cơ của anh đơn thuần, cầm lấy làm kỷ niệm đi, đây là phong bì đầu tiên của anh. Cứ cầm lấy để nhắc nhở bản thân lần sau không được nhận phong bì nữa. Còn cái này…”
Nói đoạn Lâm Trạch lại cầm lấy một cái phong bì khác đặt ở trước chỗ ngồi, bảo: “Là tiền thưởng cuối năm của riêng tôi cho anh.”
Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch, im lặng rất lâu. Mùa đông Trùng Khánh với những cơn mưa nhỏ li ti, tiết trời lạnh căm. Khi xe đỗ ở bên ngoài Bắc Thành Thiên Nhai, hai người đều không xuống xe. Lâm Trạch nói: “Thưởng cho đóng góp vô cùng lớn của anh trong mấy tháng nay, chẳng đáng bao nhiêu đâu, anh là một cộng sự rất tuyệt.”
Lúc này lông mày Tư Đồ Diệp mới giãn ra, rất lâu sau anh ta nói: “Cảm ơn, A Trạch.”
Bọn họ đều không muốn xuống xe, thế giới ngoài kia sao mà lạnh giá, cửa kính thủy tinh phủ một lớp hơi nước mỏng, chỉ có không gian bé nhỏ trong xe mới ấm áp.
Điện thoại Lâm Trạch reo lên, người gọi tới là Tạ Thần Phong, cuối cùng gã cũng gọi cho anh.
Lâm Trạch hỏi: “Công việc bận thế cơ à? Thỉnh thoảng cũng phải quan tâm tới vợ chứ.”
Tạ Thần Phong cười đáp: “Xin lỗi, A Trạch, tôi thật sự không đi được, sếp chỉ dựa vào mỗi mình tôi thôi.”
Lâm Trạch hỏi: “Vậy em qua đó nhé, đệch, anh không nói sớm hơn được à?”
Tạ Thần Phong: “Đừng đến đây, tôi phải đi Đông Hoản nhập hàng với sếp, chạy ngược chạy xuôi, em đến thì cũng chỉ có thể ở đó một mình thôi.”
Ban đầu Lâm Trạch tưởng Tạ Thần Phong chỉ phải đi làm mỗi ngày ở cửa hàng thôi, giờ đây, anh nghe gã nói phải đi công tác thì cực kỳ thất vọng.
“Được rồi.” Lâm Trạch hỏi: “Thế sau năm mới thì sao?”
“Sau năm mới thì xem tình hình sao đã.” Tạ Thần Phong nói.
Lâm Trạch: “Ừ.”
Hai người lặng im rất lâu trong điện thoại, Lâm Trạch nghe thấy tiếng quảng cáo của ti vi, sau đó là tiếng nhạc phim quen thuộc, nhạc vừa dứt thì bắt đầu chiếu phim Hoàn Châu Cách Cách, anh nghe thấy câu “Tiểu Yến Tử”… Bởi bọn họ im lặng như vậy nên có thể nghe thấy rõ tiếng kêu của Tiểu Yến Tử ở phía bên kia. Âm thanh nhỏ dần, chắc chắn Tạ Thần Phong đã giảm âm lượng, nhưng Lâm Trạch vẫn kịp bắt được và bắt đầu suy luận.
Gã đang ở đâu nhỉ? Lâm Trạch không kìm được lên cơn đa nghi. Trong nhà Tạ Thần Phong không có ti vi, tiết mục sau quảng cáo chắc chắn là phim truyền hình, Tạ Thần Phong cũng không thể đang ở cửa hàng điện thoại, chẳng ai bật ti vi to tiếng như vậy ở trong cửa hàng cả.
Nên là, gã chỉ có thể ở nhà người khác hoặc ở khách sạn.
“A Trạch, em giận rồi à?” Tạ Thần Phong hỏi.
Lâm Trạch đáp: “Không.”
Anh hơi muốn hỏi Tạ Thần Phong đang ở đâu, ở khách sạn? Nhưng làm sao gã có thể thậm thụt bên ngoài? Tạ Thần Phong lại dặn dò: “Trùng Khánh hơi lạnh, em chú ý giữ ấm nhé.”
Lâm Trạch nói: “Biết rồi, Mr. Walrus ạ. (*) Em phải đến văn phòng rồi, về nhà nói sau nhé.”
(*) Mr. Walrus: Nguyên gốc: 海象人先生, là một con hải mã trong truyện thiếu nhi Dear Mr.Walrus (2010). Theo bình luận ở trong amazone thì Mr. Walrus này là một nhân vật rất khép kín và không thích làm bạn với bất kỳ con vật nào khác trừ một con hải mã (walrus) khác.
Thực ra mình cũng không chắc lắm, search google thì ngoài truyện trên còn có 1 bộ truyện và 1 bộ phim khác cũng có nhân vật hải mã, nhưng thời gian xuất bản/sản xuất đều sau năm viết truyện – 2012 (2016 và 2014) nên không đúng. Mình xem cả bình luận trên Tấn Giang ở chương này thì có bạn cũng hỏi, và nhắc tới bộ phim sản xuất năm 2014 (Tusk) – như mình vừa nói không hợp lý. Nói chung ai mà rành vụ này thì góp ý mình nhé ~
Tạ Thần Phong cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại. Lâm Trạch ngồi lặng ở ghế phó lái, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, Tư Đồ Diệp hỏi: “Tết âm năm nay tôi có thể cùng bọn cậu về nhà không?”
Lâm Trạch tháo dây an toàn nói: “Tạ Lỗi không về Trùng Khánh rồi, có lẽ tôi phải đến Quảng Châu xem anh ấy ra sao, anh với Trịnh Kiệt về nhé.”
“Ơ đừng vậy chứ.” Tư Đồ Diệp không biết làm sao: “Cậu chơi tôi à? Tôi còn đang định mua quà cho cha mẹ cậu kìa.”
Lâm Trạch: “Anh về với Trịnh Kiệt cũng có thể tặng mà, vả lại anh mua gì cho cha mẹ tôi, chẳng thà mua cho tôi này. Bye bye.”
Tư Đồ Diệp: “Thế tôi đi với cậu tới Quảng Châu.”
Lâm Trạch: “Không được!”
Tư Đồ Diệp: “Cậu quá tàn nhẫn! Sao có thể để tôi một mình qua Tết ở đây?!”
Lâm Trạch muốn xuống xe, song lại muốn nói với Tư Đồ Diệp gì đó, rồi anh lại thay đổi ý định, anh không biết có nên nói với anh ta về chuyện tình cảm của bản thân không. Anh hiểu Tư Đồ ghen với Tạ Thần Phong, sự ghen tỵ này có thể không liên quan với tình cảm, chỉ là một cách hành xử giữa bạn bè với nhau mà thôi, nhưng…
Lâm Trạch xuống xe, Tư Đồ Diệp rút chìa khóa xe đi theo sau Lâm Trạch nói: “Nếu có chuyện gì không vui thì nói ra mọi người sẽ thoải mái hơn chút.”
Lâm Trạch khóc dở mếu dở, anh lại chẳng thể nổi nóng với Tư Đồ Diệp, chỉ đành nói: “Để tôi yên.”
Tư Đồ Diệp thất vọng hụt hẫng đứng trong làn mưa phùn. Lâm Trạch quay về nhà, trong đầu nghẹn ứ chuyện Tạ Thần Phong. Có lẽ gã cũng ham muốn nên mới đi thuê phòng, tìm bạn chịch là người cũng nhiễm HIV? Gã không muốn sống nữa sao? Đó là khả năng tệ nhất, nhưng nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì tình yêu của Lâm Trạch và gã sẽ tan tành mây khói lần thứ hai, không còn ý nghĩa gì nữa. Cũng có thể như Tạ Thần Phong nói, gã không lừa anh, bận công việc thật. Lâm Trạch cũng không rõ Tạ Thần Phong làm việc chỗ nào, lần trước anh đi quá vội vàng, ở được một đêm đã quay về, Lâm Trạch nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ngày mai đi tìm gã.
Lâm Trạch lên mạng tìm vé máy bay, đã bán hết sạch. Đúng lúc đó, Trịnh Kiệt đi về.
“Bao giờ Tạ Lỗi về đây?” Trịnh Kiệt ngâm nga khúc hát, đưa cho Lâm Trạch xem bảng lương của mình, hớn hở phấn khích. Lâm Trạch ngẩng đầu nhìn Trịnh Kiệt hỏi: “Tạ Lỗi không về, tôi đi Quảng Châu thăm anh ấy.”
“Ờ.” Trịnh Kiệt chỉ đành cười: “Sao lại không về?”
Lâm Trạch: “Buôn bán bận rộn.”
Trịnh Kiệt gật đầu: “Cũng có lý, bao giờ ông đi?”
Lâm Trạch không mua được vé máy bay, lên trang web tàu lại bị nghẽn nên hơi cáu kỉnh.
“Tôi rất buồn.” Lâm Trạch thẳng thắn nói: “Trịnh Kiệt, tôi nên làm gì đây?”
Trịnh Kiệt bật bếp, đun hai cốc sữa, hai người đeo dép bông ngồi sát vào nhau ở chỗ bàn ăn, kẹp nhau lắc qua lắc lại. Lâm Trạch bật cười, buồn phiền trong lòng cũng tan biến hết, Trịnh Kiệt nói: “Ông phải đi gặp anh ta.”
Lâm Trạch gật đầu, tình bạn khăng khít gắn bó của Trịnh Kiệt đã tiếp thêm cho anh rất nhiều năng lượng. Trịnh Kiệt lại chà tay, ôm cốc sữa nóng sưởi ấm, Lâm Trạch nói cho Trịnh Kiệt nghe những nghi vấn của mình, Trịnh Kiệt chỉ nghe rồi đồng tình gật đầu, sau rốt y nói: “Đi xem sao, chứ không không an tâm.”
Lâm Trạch nói: “Nhưng tôi không mua được vé máy bay.”
“Vé tàu hỏa cũng hết rồi hả?” Trịnh Kiệt hỏi: “Thế vé đứng? Tìm người quen mua vậy.”
Lâm Trạch đột nhiên nảy ra cách, anh nhớ tới hồi mình đi học, thỉnh thoảng phải đi tàu gấp thì đều mua vé vào ga, lên tàu rồi mới mua vé bổ sung sau. Lâm Trạch không muốn làm phiền người khác, định thử cách này xem sao. Buổi trưa ngày hôm sau, Trịnh Kiệt đưa Lâm Trạch tới ga tàu hỏa, không ngờ bởi vì giờ đang vào đợt Tết nên kiểm tra rất gắt, không có vé tàu và thẻ căn cước đều không được vào trong. Lâm Trạch hết cách đành đi nhờ người khác.
May mà lần này thuận lợi bất ngờ, nhờ được người quen ở ga tàu hỏa mua được vé đứng cho. Lâm Trạch xách hành lý lên tàu, Trịnh Kiệt tiễn anh ra ga, đưa túi đồ ăn cho anh, dặn sau khi anh lên thì phải mua vé giường nằm bổ sung, rồi đứng ở ga tàu đợi tàu đi, vẫy tay tạm biệt anh.
Tết đến thật sự quá đông người, đa phần họ đều là người lao động từ Trùng Khánh về Tứ Xuyên, Hồ Nam. Qua trạm Tứ Xuyên có lẽ sẽ bớt người đi chút, nhưng cũng còn rất nhiều học sinh về nhà nữa. Lâm Trạch vừa mới lên tàu đã chen không nổi, hỏi nhân viên tàu thì được đáp là đã hết sạch vé rồi, chỉ đành vứt hành lý trong khoang hút thuốc, ngồi chơi di động.
Chơi được một lúc, Lâm Trạch lấy iPad ra, mở Jack’d lên, sau đó lại ý thức được mình đang ở trên phương tiện tốc độ cao, nên không xài Jack’d nữa, lên mạng một lúc. Anh cảm thấy cực kỳ buồn chán, ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh. Ngoài nhà vệ sinh ở lối đi có ba người lao động đang ngồi, đối diện anh là một cậu trai vừa đen vừa gầy, đang ôm một cái bao, ngồi trên một cái bao khác.
Bên cạnh cửa sổ có một cái vali đặt dưới đất, ngồi trên vali là một cô gái nhỏ nhắn, nhìn không giống sinh viên lắm, có lẽ là đã đi làm. Cô đang gục đầu trên đầu gối ngủ, tay ôm lấy đầu, nhẹ nhàng lắc lư theo sự chuyển động của tàu hỏa.
Cậu trai vừa đen vừa gầy kia cứ tò mò nhìn anh mãi, hết nhìn iPad, lại nhìn iPhone của Lâm Trạch, cùng với những đồ điện tử khác của anh. Lâm Trạch hỏi: “Đánh bài không?”
“Chơi luôn.” Cậu trai hỏi: “Anh biết đánh gì?”
Lâm Trạch lục lọi túi, lấy ra một bộ bài Tây. Anh dịch mông qua phía cái túi, cô gái đang cong người ngủ kia mơ màng đứng lên, cậu trai cười hỏi cô: “Chơi không?”
Cô gái dụi dụi vết đỏ trên trán, đi vào chỗ rửa tay, lúc quay lại cô gái đáp: “Chơi, nhưng tôi chỉ biết đấu địa chủ thôi.”(*)
Đấu địa chủ: (斗地主), một trò chơi bài rất phổ biến ở Trung Quốc, bây giờ phát triển thành game vô cùng nổi tiếng rồi. Ở đây, Đại Mao (大猫) chính là lá bài Joker màu đỏ (hay còn gọi là Đại vương – 大王); còn Tiểu Mao (小猫) là lá bài Joker màu đen (hay còn gọi là Tiểu vương – 小王), Chủ là Địa chủ (地主) đối lập với Nông dân (农民). Về độ mạnh của các lá bài thì Đại Mao – 大王 (Joker đỏ)> Tiểu Mao – 小王 (Joker đen)>2>A>K>Q>J>10>9... >3.
Ba người đánh bài suốt cả đêm, Lâm Trạch đề nghị chơi trò chơi nói thật hay mạo hiểm thay cho trò bài bạc này, rồi lấy thuốc ra hút. Lúc đưa thuốc cho cậu trai, cậu ta nói không biết hút, cô gái lại rất phóng khoáng nhận lấy, móc bật lửa từ trong túi ra châm cho Lâm Trạch.
Đây là hành trình khó quên nhất trong cuộc đời Lâm Trạch. Rất nhiều năm sau anh vẫn luôn nhớ lại đêm đến Quảng Châu cùng với hai người bạn mua vé đứng mà thậm chí chẳng cần hỏi tên nhau đó. Bọn họ giống như những người xa lạ lướt qua đời nhau, gặp gỡ đối phương trong toa tàu mù mịt khói thuốc. Xuống tàu rồi, họ sẽ mỗi người mỗi ngả, biến mất giữa biển người đông nghịt nơi ga tàu Quảng Châu. Trong cái đêm ấy, tất cả bí mật đều chẳng còn là bí mật.
Lâm Trạch đánh bài thua, bèn nói cho bọn họ biết mình đến Quảng Châu để tìm người bạn trai bị nhiễm HIV của mình, xem vì sao anh ta không quay lại Trùng Khánh qua Tết.
Cậu trai đen gầy đánh bài thua, cười nói quê cậu ta ở vùng nông thôn Tứ Xuyên. Lúc học xong lớp mười thì cậu ta bỏ học bởi gia đình không có đủ tiền, bắt cậu ta đến Đông Hoản làm công. Rồi cậu ta còn vỗ cái bao đặt bên cạnh mình, nói cho Lâm Trạch biết bên trong là tài liệu học tập của cậu ta, cậu ta muốn sau này vừa học vừa làm.
Lâm Trạch không tạt gáo nước lạnh vào cậu ta, nhưng anh biết rằng những người công nhân đến công trường làm việc, mỗi ngày sẽ phải ngồi bên dây chuyền sản xuất 12 giờ, thật sự có rất ít người có thể kiên trì đọc sách, tự học sau khi tan làm. Sếp còn thường xuyên bắt họ tăng ca – tất nhiên tăng ca cũng có lương, tiền sinh tiền, kiếm nhiều không xuể. Mà công nhân chẳng bao giờ chê nhiều tiền cả, bởi vậy thường xuyên tăng ca làm việc tới 14 – 16 giờ một ngày. Như thế thì sau khi tan làm còn hơi sức đâu mà đọc sách?
Công việc yêu cầu tinh thần dồi dào sung mãn, học tập cũng như vậy. Có rất nhiều người trẻ bị bắt bỏ học đến thành phố làm công đều ôm trong lòng khát vọng như cậu ta, nhưng đa phần đều mang sách đi, cuối cùng hết thảy lại biến thành giấy vụn.
Song vẫn có những trường hợp tự học, rồi tham gia cuộc thi đại học cho người trưởng thành, thậm chí còn thi đại học bình thường như bao người, đó đều là những người có nghị lực phi thường. Lâm Trạch vẫn hy vọng rằng cậu trai đen gầy này sẽ cố gắng làm được, đừng quăng bỏ khát vọng ban đầu trên chuyến tàu hỏa hôm nay.
“Cố lên!” Lâm Trạch nói: “Cái chuyện học tập thi cử khó là khó ở chuyện kiên trì, làm bất kỳ chuyện gì cũng vậy, mỗi ngày dành một đến hai tiếng học bài, hình thành thói quen thì sau này sẽ tiến bộ rất nhiều.”
Cậu trai cười ừ tiếng, cô gái nói với cậu ta: “Đừng có cố quá thành quá cố, tiền kiếm thì chẳng bao giờ hết, bỏ chút tiền trước mắt mà dành thời gian học tập làm giàu cho bản thân, sau này mới có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.”
Cậu trai ừ ừ, gật đầu lia lịa. Cô gái có vẻ khoảng 20 tuổi, đều là người đã đi làm như Lâm Trạch, cậu trai này mới 16 – 17 tuổi, giống như em trai anh vậy.
Cô gái đánh bài thua, nói với Lâm Trạch và cậu trai rằng, cô muốn đến Quảng Châu tìm bạn trai mình, chính xác là bạn trai cũ của cô. Chỉ vì anh ta, mà gần đây cô đã nạo thai. Trước đây ở quê, bọn họ hút thuốc, đánh nhau, lăn lộn trong xã hội. Sau đó bạn trai cô bị xã hội đen đuổi giết, đành phải chạy tới Quảng Châu. Một thời gian sau, anh ta gọi điện cho cô nói chia tay đi, tránh làm liên lụy tới cô, dù sao ba hay năm năm sau anh ta cũng không thể quay lại được, để cô đi lấy người khác.
Nhưng làm sao cô có thể lấy người khác? Cô rất rõ trái tim mình, nếu thật sự yêu một người, thì không thể nói như thế.
“Bùm!” Cô gái ném ra bốn lá 7, chẳng thèm nhìn lại ném ra một sấp 8910JQ, nói: “Nếu là một thằng đàn ông chân chính thì sẽ đến Quảng Châu cố gắng làm việc rồi đón tôi qua, đâu ra kiểu nói như vậy? Chắc chắn là đã chán tôi rồi, không muốn tôi tới, sợ tôi làm phiền. Không biết đã yêu con nào rồi đây.”
Lâm Trạch và cậu trai đều không dám nói gì. Lâm Trạch không nhận ra cô gái buộc tóc đuôi ngựa mũm mĩm này đã từng là gái nhảy, nhưng qua lời cô nói lại cảm thấy quả đúng là như thế. Điều tồi tệ nhất là, cô không có số điện thoại của anh ta.
Anh ta đã đổi số rồi.
Lâm Trạch hỏi: “Thế cô định như nào?”
Cô gái nói: “Đến nhà chú họ anh ta tìm anh ta thôi, không cho tôi cách liên lạc thì tôi ngồi tại cửa nhà đợi.”
Lâm Trạch nói: “Đừng, trước hết cô phải canh dưới nhà anh ta đã, chắc chắn xem anh ta có ở nhà chú họ không rồi hẵng đến đó.”
Cậu trai hỏi: “Nếu người ta không cho cách liên hệ thì làm sao?”
Lâm Trạch nói: “Sao lại không có cách liên lạc được? Nếu thật sự muốn liên lạc thì thế nào chẳng tìm được người, mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má từ người này tới người khác mà. Cô ở trong nhà người ta, nói chỉ ở nhờ mấy ngày rồi đi, nếu không tìm thấy người thì cứ ở lỳ đó.”
Cô gái cười tấm tắc: “Cách này được đấy, anh thế mà đểu giả ghê.”
Lâm Trạch lại thở dài lắc đầu. Anh phát hiện tương lai của ba người bọn họ đều hoàn toàn mờ mịt, bị sương mù trắng xóa bao phủ, không nhìn thấy phía trước, cũng chẳng biết thứ gì đang chờ đợi họ ở Quảng Châu.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, và cuộc đời mỗi con người vẫn sẽ luôn lao về phía trước, giống như con tàu phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc này, rồi cũng sẽ có lúc tới được trạm cuối.
Danh sách chương