Chúng nữ phái Hằng Sơn cũng vui vẻ chứng kiến Nghi Lâm Đỗ Dự thành đôi thành cặp, lập tức hoan hô đi tới Thiên điện. Gà chay, cá chay, lưu thủy đã được bày sẵn.
Đỗ Dự nắm tay Nghi Lâm như đôi vợ chồng son đón nhận phái Hằng Sơn chúc mừng.
Đào cốc lục tiên thì không chút khách khí, ăn từng miếng lớn còn chê bai không thịt không rượu.
Định Nhàn sư thái, Định Tĩnh sư thái nắm tay Nghi Lâm, khẽ nói lời chúc phúc, còn nói nếu cử hành hôn lễ, phái Hằng Sơn nhất định phái đại diện đến chúc mừng. Đỗ Dự cũng là đắc y đầy mặt, lần này nhiệm vụ tân thủ thành công mỹ mãn, lại ôm được mỹ nhân về nhà, thật là sung sướng vô cùng.
Ban đêm, Nghi Lâm không nỡ chia lìa cha mẹ nên Đỗ Dự đành lưu lại phái Hằng Sơn. Hai người lâu ngày mới gặp tự nhiên anh anh em em, nhìn hoa ngắm trăng nói chuyện yêu đương, đương nhiên không thiếu được tu luyện Hiên Viên thái bổ pháp.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung một thân đầy máu, lảo đảo đập sơn môn. Đỗ Dự nghe tin vội tìm đến, Lệnh Hồ Xung chỉ nhìn Đỗ Dự thật sâu rồi chết ngất. Đỗ Dự không khỏi dâng lên tia chẳng lành trong lòng, Định Nhàn, Định Tĩnh vội sai người đỡ Lệnh Hồ Xung vào phòng nghỉ ngơi.
Dưới rất nhiều linh dược chữa trị, Lệnh Hồ Xung trọng thương dần tỉnh lại, lấy ra một tờ giấy viết bằng máu đưa cho Đỗ Dự.
Đỗ Dự vừa mở ra đã nhìn thấy nét chữ phiêu dật xuất trần của Nhạc Bất Quần, chỉ là lúc này đã dần mang hơi hướng yêu dị: "Từng nghe thất phu giận dữ, máu tươi mười bước, thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông, quân tử giận dữ, giơ kiếm tung hoành, thiên địa chấn động, quỷ thần tránh lui, đánh sạch đám tiểu nhân! Nay ta luyện thành tịch tà kiếm phổ, quay về thu lại môn vị chưởng môn, thanh lý gia môn, nghiêm trừng phản đồ, 7 ngày sau sẽ tới lấy đầu ngươi! Nếu ngươi còn chút lương tri thì mau hiến lên nửa bộ tịch tà kiếm phổ, ta tha cho toàn thây."
Đỗ Dự nhiệt huyết trào dâng: "Gia môn? Là Ninh nữ hiệp sao? Phản đồ? Là ngươi đúng không?"
Lệnh Hồ Xung chán nản nói: "Ta ở hậu sơn Hoa Sơn, gặp một vị tiền bối kiếm tông, tiền bối truyền thụ độc cô cửu kiếm cho ta. Nhưng là sư phụ đột nhiên giết lên núi, giận dữ đoạt lại ngôi vị chưởng môn của ta, còn bắt đi Tiểu sư muội nữa. Khi đang định giết ta trút giận thì sư nương trở về, sư phụ đâm nàng trọng thương, lệnh ta tới Hằng Sơn đưa tin. Bảy ngày sau, hắn sẽ tự thân đến Hằng Sơn lấy đầu ngươi."
Đỗ Dự khẽ giật mình, quả nhiên trong thiên hạ không có bữa trưa miễn phí. Không gian sớm đã nhắc nhở, 7 ngày này mình sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là lúc đó hưng phấn quên tính toán. Hắn không khỏi âm thần răn đe bản thân, tuyệt không thể để thuận lợi nhất thời làm đắc ý sai sót được.
Hắn thu được thông báo của không gian: "Là nhân vật phản diện, hành vi của ngươi với Ninh Trung Tắc làm Nhạc Bất Quần triệt để hóa tà ma, hắn coi ngươi là tử địch, không chết không ngừng. Ngươi xúc phát nhiệm vụ ngoài: đỉnh cao phản diện."
"Đỉnh cao phản diện: đánh bại Nhạc Bất Quần (đã luyện được nửa tịch tà kiếm phổ), độ khó: C. Nhiệm vụ này là điều kiện ẩn thu được Ninh Trung Tắc, độ khó hơn xa thực lực của ngươi, khả năng chiến bại cực cao. Ngươi có thể lựa chọn chạy trốn, sau 7 ngày chạy trốn nhiệm vụ tự xóa bỏ nhưng đánh mất cơ hội hoán đổi Ninh Trung Tắc và phần thưởng thêm."
Này thật là một bên thiên đường, một bên địa ngục. Nếu không phải Đỗ Dự khổ luyến Ninh Trung Tắc, nếu không phải Nhạc Bất Quần thu được nửa tịch tà kiếm phổ, nếu như Đỗ Dự lựa chọn quay về thì hắn đã không phải đối mặt với nhiệm vụ đáng sợ như này! Đối đầu với Nhạc Bất Quần đã luyện được nửa tịch tà kiếm phổ! Vận mệnh trêu ngươi. Cho dù như vậy, không gian vẫn để đường sống cho hắn, trốn! Đỗ Dự nếu muốn trốn cũng không phải không có cơ hội, nhưng điều này đồng nghĩa với bỏ qua tất cả.
Đỗ Dự cứ nghĩ đến cảnh Ninh Trung Tắc khắp người là máu, nằm chết dưới chân ác ma Nhạc Bất Quần kia là huyết khí trào dâng! Đầu sói trước ngực hắn cũng không ngừng gầm gào! Là Hoa Sơn ngọc nữ a! Cho dù là Nhạc Bất Quần thì sao chứ? Nhiệm vụ có khó thì vẫn có cơ hội vượt qua.
Trong đầu Đỗ Dự, các ý nghĩ liên tục hình thành.
Định Nhàn và Định Tĩnh đi tới, Định Tĩnh tính tình nóng nảy nói: "Tên giặc Nhạc Bất Quần kia hại chết Định Dật sư muội, chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ mà hán dám tới Hằng Sơn giết người? Định Tĩnh ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"
Định Nhàn chưởng môn hai tay làm chữ thập: 'Thiếu hiệp không cần lo, phái Hằng Sơn chúng ta nhất định báo thù cho Định Dật, việc này phái Hằng Sơn quyết không đứng ngoài."
Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười. Nhạc Bất Quần có thể thương nặng Ninh Trung Tắc có hoàng đế nội kinh, đánh bại Lệnh Hồ Xung có độc cô cửu kiếm, thực lực mạnh đến đâu có thể tưởng tượng được. Nếu bảo hắn một mình đấu cùng Nhạc Bất Quần thì chỉ sợ không đỡ nổi một chiêu! Muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa và thực lực bản thân nữa!
Đỗ Dự bình tĩnh tính toán thực lực đôi bên. Được đạo nhiều trợ giúp, mất đạo mất bằng hữu. Nhạc Bất Quần làm đủ chuyện xấu, đắc tội phái Hằng Sơn, lúc hắn đến đây, phái Hằng Sơn nhất định không bỏ qua. Trên đỉnh Hằng Sơn, Huyền Không cổ tự, vách đá vực sâu, dễ thủ khó công. Đỗ Dự trong lúc đối chiến với bà bà câm có thể cảm nhận rõ điều này.
Chính mình thu được Nghi Lâm, vậy thì Bất Giới hòa thượng, bà bà câm và đào cốc lục tiên cũng trở thành trợ thủ. Lệnh Hồ Xung mất sư nương, sư muội cũng tâm sinh thù hận với Nhạc Bất Quần, có thêm kẻ này, cơ sở qua nhiệm vụ tăng nhiều.
Cẩn thận phân tích thì thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm bên Đỗ Dự mà Đỗ Dự có 7 ngày thong dong bố trí, phát huy ưu thế đến cùng cực! Nghĩ đến đây, Đỗ Dự gật đầu với đám người Định Nhàn, Định Tĩnh, Lệnh Hồ Xung, Nghi Lâm, Bất Giới hòa thượng: "Nếu như Nhạc Bất Quần đã hóa tà ma, chúng ta nhất định phải trừ mối họa võ lâm này trên đỉnh Hằng Sơn!"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lệnh Hồ Xung nói: "Nhưng thực lực sư phụ sâu không lường được. Ta nắm giữ độc cô cửu kiếm, tiền bối đã nói kiếm pháp ta thiên hạ vô song nhưng đấu với tịch tà kiếm phổ của sư phụ thì ba chiêu cũng không đỡ được, nhanh chóng bị trọng thương. Sư nương võ công cao cường cũng không đỡ được ba chiêu của sư phụ, tốc độ của sư phụ nhanh đến không thể nhìn rõ! Thân pháp và kiếm pháp quỷ dị vô cùng, ta thấy cho dù là tiền bối kia ra tay, cũng chưa hẳn đã khống chế được."
Mọi người không khỏi trầm trọng trong lòng, thực lực Nhạc Bất Quần có thể thấy ít nhiều.
Định Nhàn trầm ổn nói: "Mặc kệ Nhạc chưởng môn mạnh đến đâu, Hằng Sơn ta chiến đến cùng. Thiếu hiệp có gì phân phó cứ nói, bần ni đi bố trí phòng ngự."
Đỗ Dự thì không ngừng suy nghĩ xem làm sao đánh bại được Nhạc Bất Quần. Thiên thời địa lợi nhân hòa, ba ưu thế này là không gian cho hắn để bù lại chênh lệch cực lớn giữa đôi bên nhưng Đỗ Dự cũng dám khẳng định, nếu chính mình mộng mơ có ưu thế này có thể gối cao không lo, thì kết cục chỉ có thể là táng mạng dưới tịch tà kiếm phổ!
Qua nhiệm vụ Hằng Sơn Huyền Không tự, hắn đã hiểu độ khó cấp D là như nào, giờ nhiệm vụ này độ khó cấp C, nhất định khó hơn nhiều một mình chiến thắng bà bà câm! Hiện tại vẫn phải nâng cao thực lực bản thân trong 7 ngày, đường đường chính chính đánh bại Nhạc Bất Quần.
Nhưng Nhạc Bất Quần ba kiếm đánh bại Lệnh Hồ Xung, thương nặng Ninh Trung Tắc, thực lực của đối phương như Hoa Sơn vậy, cao không thể chạm! Tính ra một kiếm phải đến 120 điểm công kích. Đỗ Dự nhắm mắt lại ngầm tính toán con bài trong tay.
Cuồng phong đao pháp đấu với Nhạc Bất Quần chỉ là trò cười. Hắc huyết ngân châm? Nhất định phải rót vào nội lực mới đủ độ ưu tiên, nhưng Nhạc Bất Quần là boss cấp cao nhất, độc của ngân châm không đủ đối phó! Còn có cách giải quyết! Chính là lợi dụng ngũ độc thần kinh giành được từ Ngô Lương, luyện chế độc dược mạnh hơn.
Định Nhàn chưởng môn cũng đã nói đề cung mọi sự trợ giúp. Đỗ Dự liền nhờ Nghi Lâm tiến vào dược phòng Hằng Sơn, lấy cả bao lớn các loại hoa cỏ độc dược ghi trong ngũ độc thần kinh ra. Đỗ Dự bắt đầu luyện chế theo ghi chép trong ngũ độc thần kinh.
Nhưng là hắn không có kỹ năng luyện dược, khả năng thất bại cao đến kinh người. Nghi Lâm thấy hắn luyện dược như trâu nhai mẫu đơn, vứt bó lớn dược thảo quý giá vào, kết quả thu được chỉ là một bãi dược trấp đen xì thì thương tiếc không thôi.
Đỗ Dự cũng vô cùng chán nản. Hắn dò hỏi Nghi Lâm có thể luyện chế độc dược không thì nàng lắc đầu nói: "Đệ tử Phật môn chúng ta chỉ có thể luyện chế dược trị thương, sao chịu luyện chế độc dược hại người chứ?" Nàng kiên quyết không chịu.
Đỗ Dự không khỏi buồn bã, chẳng lẽ kế hoạch luyện chế độc dược chết yểu sao? Đỗ Dự đột nhiên nhớ tới một nữ sinh tên là Nhu Nhu, cũng là đệ tử phái Hằng Sơn.
Hắn liền bảo Nghi Lâm gọi Nhu Nhu đến. Nhu Nhu đứng trước mạt Đỗ Dự, bất an nắm lấy chéo áo, rõ ràng lo sợ Đỗ Dự giống như rắn hổ mang, tóc vàng… giết người đoạt bảo.
"Trên người ta chỉ có một thành chocolate, bị rắn hổ mang lấy mất rồi. Mấy ngày nay ta một mực ở lại Hằng Sơn, luyện được kỹ năng hái thuốc và luyện dược, ngoài ra không còn gì khác." Thanh âm Nhu Nhu run rẩy: "Ta thề trên người ta không còn đồ gì nữa."
Đỗ Dự lạnh lùng quét qua Nhu Nhu. Ba mươi kẻ mạo hiểm đã chết không còn mấy người. Sử Quốc Lương, Nghi Lâm, kính mắt nam, rắn hổ mang… từng gương mặt hiện ra trong đầu Đỗ Dự.
Đỗ Dự nắm tay Nghi Lâm như đôi vợ chồng son đón nhận phái Hằng Sơn chúc mừng.
Đào cốc lục tiên thì không chút khách khí, ăn từng miếng lớn còn chê bai không thịt không rượu.
Định Nhàn sư thái, Định Tĩnh sư thái nắm tay Nghi Lâm, khẽ nói lời chúc phúc, còn nói nếu cử hành hôn lễ, phái Hằng Sơn nhất định phái đại diện đến chúc mừng. Đỗ Dự cũng là đắc y đầy mặt, lần này nhiệm vụ tân thủ thành công mỹ mãn, lại ôm được mỹ nhân về nhà, thật là sung sướng vô cùng.
Ban đêm, Nghi Lâm không nỡ chia lìa cha mẹ nên Đỗ Dự đành lưu lại phái Hằng Sơn. Hai người lâu ngày mới gặp tự nhiên anh anh em em, nhìn hoa ngắm trăng nói chuyện yêu đương, đương nhiên không thiếu được tu luyện Hiên Viên thái bổ pháp.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung một thân đầy máu, lảo đảo đập sơn môn. Đỗ Dự nghe tin vội tìm đến, Lệnh Hồ Xung chỉ nhìn Đỗ Dự thật sâu rồi chết ngất. Đỗ Dự không khỏi dâng lên tia chẳng lành trong lòng, Định Nhàn, Định Tĩnh vội sai người đỡ Lệnh Hồ Xung vào phòng nghỉ ngơi.
Dưới rất nhiều linh dược chữa trị, Lệnh Hồ Xung trọng thương dần tỉnh lại, lấy ra một tờ giấy viết bằng máu đưa cho Đỗ Dự.
Đỗ Dự vừa mở ra đã nhìn thấy nét chữ phiêu dật xuất trần của Nhạc Bất Quần, chỉ là lúc này đã dần mang hơi hướng yêu dị: "Từng nghe thất phu giận dữ, máu tươi mười bước, thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông, quân tử giận dữ, giơ kiếm tung hoành, thiên địa chấn động, quỷ thần tránh lui, đánh sạch đám tiểu nhân! Nay ta luyện thành tịch tà kiếm phổ, quay về thu lại môn vị chưởng môn, thanh lý gia môn, nghiêm trừng phản đồ, 7 ngày sau sẽ tới lấy đầu ngươi! Nếu ngươi còn chút lương tri thì mau hiến lên nửa bộ tịch tà kiếm phổ, ta tha cho toàn thây."
Đỗ Dự nhiệt huyết trào dâng: "Gia môn? Là Ninh nữ hiệp sao? Phản đồ? Là ngươi đúng không?"
Lệnh Hồ Xung chán nản nói: "Ta ở hậu sơn Hoa Sơn, gặp một vị tiền bối kiếm tông, tiền bối truyền thụ độc cô cửu kiếm cho ta. Nhưng là sư phụ đột nhiên giết lên núi, giận dữ đoạt lại ngôi vị chưởng môn của ta, còn bắt đi Tiểu sư muội nữa. Khi đang định giết ta trút giận thì sư nương trở về, sư phụ đâm nàng trọng thương, lệnh ta tới Hằng Sơn đưa tin. Bảy ngày sau, hắn sẽ tự thân đến Hằng Sơn lấy đầu ngươi."
Đỗ Dự khẽ giật mình, quả nhiên trong thiên hạ không có bữa trưa miễn phí. Không gian sớm đã nhắc nhở, 7 ngày này mình sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là lúc đó hưng phấn quên tính toán. Hắn không khỏi âm thần răn đe bản thân, tuyệt không thể để thuận lợi nhất thời làm đắc ý sai sót được.
Hắn thu được thông báo của không gian: "Là nhân vật phản diện, hành vi của ngươi với Ninh Trung Tắc làm Nhạc Bất Quần triệt để hóa tà ma, hắn coi ngươi là tử địch, không chết không ngừng. Ngươi xúc phát nhiệm vụ ngoài: đỉnh cao phản diện."
"Đỉnh cao phản diện: đánh bại Nhạc Bất Quần (đã luyện được nửa tịch tà kiếm phổ), độ khó: C. Nhiệm vụ này là điều kiện ẩn thu được Ninh Trung Tắc, độ khó hơn xa thực lực của ngươi, khả năng chiến bại cực cao. Ngươi có thể lựa chọn chạy trốn, sau 7 ngày chạy trốn nhiệm vụ tự xóa bỏ nhưng đánh mất cơ hội hoán đổi Ninh Trung Tắc và phần thưởng thêm."
Này thật là một bên thiên đường, một bên địa ngục. Nếu không phải Đỗ Dự khổ luyến Ninh Trung Tắc, nếu không phải Nhạc Bất Quần thu được nửa tịch tà kiếm phổ, nếu như Đỗ Dự lựa chọn quay về thì hắn đã không phải đối mặt với nhiệm vụ đáng sợ như này! Đối đầu với Nhạc Bất Quần đã luyện được nửa tịch tà kiếm phổ! Vận mệnh trêu ngươi. Cho dù như vậy, không gian vẫn để đường sống cho hắn, trốn! Đỗ Dự nếu muốn trốn cũng không phải không có cơ hội, nhưng điều này đồng nghĩa với bỏ qua tất cả.
Đỗ Dự cứ nghĩ đến cảnh Ninh Trung Tắc khắp người là máu, nằm chết dưới chân ác ma Nhạc Bất Quần kia là huyết khí trào dâng! Đầu sói trước ngực hắn cũng không ngừng gầm gào! Là Hoa Sơn ngọc nữ a! Cho dù là Nhạc Bất Quần thì sao chứ? Nhiệm vụ có khó thì vẫn có cơ hội vượt qua.
Trong đầu Đỗ Dự, các ý nghĩ liên tục hình thành.
Định Nhàn và Định Tĩnh đi tới, Định Tĩnh tính tình nóng nảy nói: "Tên giặc Nhạc Bất Quần kia hại chết Định Dật sư muội, chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ mà hán dám tới Hằng Sơn giết người? Định Tĩnh ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"
Định Nhàn chưởng môn hai tay làm chữ thập: 'Thiếu hiệp không cần lo, phái Hằng Sơn chúng ta nhất định báo thù cho Định Dật, việc này phái Hằng Sơn quyết không đứng ngoài."
Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười. Nhạc Bất Quần có thể thương nặng Ninh Trung Tắc có hoàng đế nội kinh, đánh bại Lệnh Hồ Xung có độc cô cửu kiếm, thực lực mạnh đến đâu có thể tưởng tượng được. Nếu bảo hắn một mình đấu cùng Nhạc Bất Quần thì chỉ sợ không đỡ nổi một chiêu! Muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa và thực lực bản thân nữa!
Đỗ Dự bình tĩnh tính toán thực lực đôi bên. Được đạo nhiều trợ giúp, mất đạo mất bằng hữu. Nhạc Bất Quần làm đủ chuyện xấu, đắc tội phái Hằng Sơn, lúc hắn đến đây, phái Hằng Sơn nhất định không bỏ qua. Trên đỉnh Hằng Sơn, Huyền Không cổ tự, vách đá vực sâu, dễ thủ khó công. Đỗ Dự trong lúc đối chiến với bà bà câm có thể cảm nhận rõ điều này.
Chính mình thu được Nghi Lâm, vậy thì Bất Giới hòa thượng, bà bà câm và đào cốc lục tiên cũng trở thành trợ thủ. Lệnh Hồ Xung mất sư nương, sư muội cũng tâm sinh thù hận với Nhạc Bất Quần, có thêm kẻ này, cơ sở qua nhiệm vụ tăng nhiều.
Cẩn thận phân tích thì thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm bên Đỗ Dự mà Đỗ Dự có 7 ngày thong dong bố trí, phát huy ưu thế đến cùng cực! Nghĩ đến đây, Đỗ Dự gật đầu với đám người Định Nhàn, Định Tĩnh, Lệnh Hồ Xung, Nghi Lâm, Bất Giới hòa thượng: "Nếu như Nhạc Bất Quần đã hóa tà ma, chúng ta nhất định phải trừ mối họa võ lâm này trên đỉnh Hằng Sơn!"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lệnh Hồ Xung nói: "Nhưng thực lực sư phụ sâu không lường được. Ta nắm giữ độc cô cửu kiếm, tiền bối đã nói kiếm pháp ta thiên hạ vô song nhưng đấu với tịch tà kiếm phổ của sư phụ thì ba chiêu cũng không đỡ được, nhanh chóng bị trọng thương. Sư nương võ công cao cường cũng không đỡ được ba chiêu của sư phụ, tốc độ của sư phụ nhanh đến không thể nhìn rõ! Thân pháp và kiếm pháp quỷ dị vô cùng, ta thấy cho dù là tiền bối kia ra tay, cũng chưa hẳn đã khống chế được."
Mọi người không khỏi trầm trọng trong lòng, thực lực Nhạc Bất Quần có thể thấy ít nhiều.
Định Nhàn trầm ổn nói: "Mặc kệ Nhạc chưởng môn mạnh đến đâu, Hằng Sơn ta chiến đến cùng. Thiếu hiệp có gì phân phó cứ nói, bần ni đi bố trí phòng ngự."
Đỗ Dự thì không ngừng suy nghĩ xem làm sao đánh bại được Nhạc Bất Quần. Thiên thời địa lợi nhân hòa, ba ưu thế này là không gian cho hắn để bù lại chênh lệch cực lớn giữa đôi bên nhưng Đỗ Dự cũng dám khẳng định, nếu chính mình mộng mơ có ưu thế này có thể gối cao không lo, thì kết cục chỉ có thể là táng mạng dưới tịch tà kiếm phổ!
Qua nhiệm vụ Hằng Sơn Huyền Không tự, hắn đã hiểu độ khó cấp D là như nào, giờ nhiệm vụ này độ khó cấp C, nhất định khó hơn nhiều một mình chiến thắng bà bà câm! Hiện tại vẫn phải nâng cao thực lực bản thân trong 7 ngày, đường đường chính chính đánh bại Nhạc Bất Quần.
Nhưng Nhạc Bất Quần ba kiếm đánh bại Lệnh Hồ Xung, thương nặng Ninh Trung Tắc, thực lực của đối phương như Hoa Sơn vậy, cao không thể chạm! Tính ra một kiếm phải đến 120 điểm công kích. Đỗ Dự nhắm mắt lại ngầm tính toán con bài trong tay.
Cuồng phong đao pháp đấu với Nhạc Bất Quần chỉ là trò cười. Hắc huyết ngân châm? Nhất định phải rót vào nội lực mới đủ độ ưu tiên, nhưng Nhạc Bất Quần là boss cấp cao nhất, độc của ngân châm không đủ đối phó! Còn có cách giải quyết! Chính là lợi dụng ngũ độc thần kinh giành được từ Ngô Lương, luyện chế độc dược mạnh hơn.
Định Nhàn chưởng môn cũng đã nói đề cung mọi sự trợ giúp. Đỗ Dự liền nhờ Nghi Lâm tiến vào dược phòng Hằng Sơn, lấy cả bao lớn các loại hoa cỏ độc dược ghi trong ngũ độc thần kinh ra. Đỗ Dự bắt đầu luyện chế theo ghi chép trong ngũ độc thần kinh.
Nhưng là hắn không có kỹ năng luyện dược, khả năng thất bại cao đến kinh người. Nghi Lâm thấy hắn luyện dược như trâu nhai mẫu đơn, vứt bó lớn dược thảo quý giá vào, kết quả thu được chỉ là một bãi dược trấp đen xì thì thương tiếc không thôi.
Đỗ Dự cũng vô cùng chán nản. Hắn dò hỏi Nghi Lâm có thể luyện chế độc dược không thì nàng lắc đầu nói: "Đệ tử Phật môn chúng ta chỉ có thể luyện chế dược trị thương, sao chịu luyện chế độc dược hại người chứ?" Nàng kiên quyết không chịu.
Đỗ Dự không khỏi buồn bã, chẳng lẽ kế hoạch luyện chế độc dược chết yểu sao? Đỗ Dự đột nhiên nhớ tới một nữ sinh tên là Nhu Nhu, cũng là đệ tử phái Hằng Sơn.
Hắn liền bảo Nghi Lâm gọi Nhu Nhu đến. Nhu Nhu đứng trước mạt Đỗ Dự, bất an nắm lấy chéo áo, rõ ràng lo sợ Đỗ Dự giống như rắn hổ mang, tóc vàng… giết người đoạt bảo.
"Trên người ta chỉ có một thành chocolate, bị rắn hổ mang lấy mất rồi. Mấy ngày nay ta một mực ở lại Hằng Sơn, luyện được kỹ năng hái thuốc và luyện dược, ngoài ra không còn gì khác." Thanh âm Nhu Nhu run rẩy: "Ta thề trên người ta không còn đồ gì nữa."
Đỗ Dự lạnh lùng quét qua Nhu Nhu. Ba mươi kẻ mạo hiểm đã chết không còn mấy người. Sử Quốc Lương, Nghi Lâm, kính mắt nam, rắn hổ mang… từng gương mặt hiện ra trong đầu Đỗ Dự.
Danh sách chương