Sáng hôm sau, Trương Nhân Tiên đang ngủ mê bỗng nhiên tỉnh lại, từ trên giường bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, lúc nãy y vừa gặp ác mộng, tuy rằng chuyện trong mơ sau khi tỉnh lại không còn nhớ rõ lắm, nhưng Trương Nhân Tiên mơ hồ nhớ được mình trong mơ hình như bị một con sói đang đói đuổi theo, mắt nhìn thấy con sói đang đuổi theo mình nên bị ngã nhào xuống đất, sau đó bị con sói ngoạm một miếng vào chân, cuối cùng sợ hãi mà tỉnh dậy.
- Sao có thể gặp ác mộng như vậy chứ? Trương Nhân Tiên lau mồ hôi trên trán, cảm thấy kì lạ tự độc thoại, ngay sau đó y bỗng nhiên “A” nhẹ một tiếng, đưa tay sờ vào chân trái của mình, phát hiện hình như cảm giác hơi đau, điều này khiến y lặng người một lúc, cởi tất ra xem, thì thấy quần áo của mình đã bị người khác cởi ra, ở chân trái gần đầu gối có một lỗ kim đỏ ửng, giống như bị côn trùng cắn.
- Đại Tống chết tiệt, mùa hè đã qua lâu rồi mà vẫn nóng thế này, đâu đâu cũng có côn trùng, thành Thượng Kinh của Đại Liêu chúng ta mát mẻ hơn nhiều.
Trương Nhân Tiên lè nhè phàn nàn, thời tiết của Đông Kinh nóng bức, mùa hè lại chính là mùa sinh sôi của sâu bọ, đặc biệt là những loại hút máu như bọ chó, rận, muỗi thì hoạt động càng nhiều, dịch quán của Đại Tống tuy được quét dọn thường xuyên, nhưng khó tránh vẫn còn một số con côn trùng bay vào, hầu như sáng nào tỉnh dậy, trên người đều bị đốt mấy nốt, nếu sáng ra ngủ dậy mà không thấy ngứa mới là chuyện lạ, vì vậy đối với điều này Trương Nhân Tiên không để tâm.
Hôm nay là ngày rời khỏi Đông Kinh, vì vậy Trương Nhân Tiên cũng không muốn trì hoãn thêm thời gian, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo. Có điều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, lúc rửa mặt chỉ thấy đầu đau như muốn nổ tung, còn nôn khan vài lần, bụng cực kì khó chịu, xem ra loại rượu Thiêu Đao Tử đó tuy ngon nhưng cảm giác say còn khó chịu hơn lúc trước.
Khi dùng điểm tâm sáng, Trương Nhân Tiên phát hiện không chỉ mình mình thấy không khỏe, Tiêu Đức Nhượng và những sứ giả khác trong đoàn cũng đều ôm đầu, xem ra cũng chưa tỉnh táo lại sau cơn say, nhưng ngày xuất phát đã định, vì vậy cho dù có mệt thế nào, vẫn phải cố gắng ăn chút gì đó, sau đó dưới sự chỉ dẫn của quan quân Đại Tống kiểm tra cống phẩm mà hôm qua đã tự tay niêm phong, ngoài ra còn có một trăm vò rượu Thiêu Đao Tử mà Triệu Húc tặng bọn họ, tuy đám người Tiêu Đức Nhượng vẫn chưa hồi phục trở lại, nhưng khi nhìn thấy Thiêu Đao Tử, lại không kiềm chế được mà tiết nước bọt.
Giấy niêm phong tiền cống không có vấn đề gì, Trương Nhân Tiên và Tiêu Đức Nhượng sau khi bàn bạc, thì lập tức tuyên bố khởi hành, thế là sứ đoàn Liêu quốc cưỡi ngựa phía trước, một đội cấm vệ quân của Đại Tống hộ tống tiền cống phía sau, trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Đông Kinh, họ phải thẳng tiến về phía Bắc đến Hùng Châu thành phố biên giới của Bắc Tống, sau đó nước Liêu sẽ phái quân đến trước để nhận tiền cống, vì tiền đã được kiểm tra kĩ càng ở thành Đông Kinh, nên sẽ trực tiếp được chuyển đến Liêu quốc, sau này dù có xảy ra chuyện gì, Đại Tống cũng không chịu trách nhiệm.
Những người từng đọc truyện Thủy Hử chắc đều biết, theo miêu tả trong truyện, lãnh thổ Đại Tống dường như chỉ cần là một ngọn núi, thì hầu như đều có cướp, thực tế không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng gần như là thế, đặc biệt là vùng núi ở phía bắc, người dân ở đây khá hung hãn, bận bịu làm nông, không ít nơi lúc nhàn rỗi thì làm cướp, có điều bọn cướp tuy nhiều, nhưng không ai dám động đến cống phẩm, vì vậy đoàn hộ tống cả chặng đường vô cùng thuận lợi, sau khi đến Hùng Châu cũng nhanh chóng đợi được quân đội nước Liêu phái đến tiếp nhận tiền cống, cuối cùng họ mang theo tiền cống cùng với quân đội về Liêu quốc.
Sau khi hộ tống tiền cống trở về, chắc chắn phải lập tức tiến dâng lên vua, hoàng đến Liêu quốc đương nhiệm tên là Da Luật Hồng Cơ, người quen thuộc với tiểu thuyết Kim Dung chắc đều biết, tên hoàng đế Liêu quốc mà được Tiêu Phong cứu rồi kết bái huynh đệ chính là Da Luật Hồng Cơ này, trong lịch sử, Da Luật Hồng Cơ vô cùng nổi tiếng, vì y là vị hoàng đế ngu ngốc có tiếng nhất trong lịch sử nước Liêu, Liêu quốc vào tay y từ thịnh chuyển suy, nhưng người này lại vô cùng yêu thích văn hóa Hán, vô cùng am hiểu về thi phú, và rất ăn ý với Tống Huy Tông của vài thập niên trước.
Đám người Trương Nhân Tiên trên đường hộ tống tiền cống, đầu tiên đến phủ Tích Tân ở Nam Kinh Liêu quốc, sau đó đi phủ Đại Ninh ở Trung Kinh, lúc ở đây chúng mới hay tin, hoàng đế bệ hạ Liêu quốc đang ở hành cung được lập giữa Trung Kinh và Thượng Kinh, cách Trung Kinh không xa, chúng vừa hay đến kịp.
Liêu quốc là nước của người Khiếp Đan lập nên, họ vì bảo vệ tính dân tộc của mình, nên cho thi hành trong nước thể chế “người Khiếp Đan trị người Khiếp Đan, người Hán trị người Hán”, thực ra đây chính là trường hợp một quốc gia hai nhà nước phiên bản cổ đại, người Khiếp Đan và người Hán phân chia thống trị, còn phân biệt thiết lập nam quan và bắc quan, trong đó bắc quan quản người Khiết Đan, nam quan quản người Hán, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.
Ngoài thể chế một quốc gia hai nhà nước, Liêu quốc còn giữ gìn rất nhiều phong tục đặc sắc của người Khiết Đan, ví dụ như Liêu quốc tuy có năm thành trì, trong đó Thượng Kinh là kinh đô, nhưng năm thành trì này đều không phải là trung tâm chính trị của Liêu quốc, vì hoàng đế nước Liêu căn bản không ở năm thành trì này, mà học theo tục “sống săn bắn” của dân du mục, tức là theo thời gian, hoàng đế nước Liêu sẽ di chuyển hành cung của mình đi khắp nơi, thông thường mỗi mùa đều sống ở nơi khác nhau.
Đám người Trương Nhân Tiên quả thực may mắn, khi đến Trung Kinh lại có thể tới hành cung của hoàng đế ở gần đó, nên chúng cũng không dừng lại ở Trung Kinh, hào hứng chuẩn bị khoe công lao với Da Luật Hồng Cơ, trong đó công trạng lấy được tiền cống thì bỏ qua, quan trọng là chúng mang được về một trăm vò rượu Thiêu Đao Tử của Đại Tống, loại rượu mạnh này cực kì được người Liêu yêu thích, Da Luật Hồng Cơ lại là hạng người vô dụng ham mê tửu sắc, chỉ cần lấy Thiêu Đao Tử để lấy lòng y, sau này thăng quan phát tài chỉ là chuyện sớm muộn.
Qua mấy ngày đi đường vất vả, xem ra chiều hôm nay là có thể đến hành cung của vua, khiến Tiêu Đức Nhượng và Trương Nhân Tiên đều thở phào nhẹ nhõm, từ lúc rời khỏi thành Đông Kinh của Đại Tống, đã đi đường liên tục nửa tháng trời, bây giờ đoàn sứ thần và quân đội hộ tống tiền cống đều đã kiệt sức, nhưng hành cung đang ở trước mặt, chỉ cần đến đó, ai muốn thăng chức sẽ được thăng chức, muốn thưởng châu báu sẽ được châu báu, ai cũng sẽ được ban thưởng, nghĩ đến những thứ này, người nào cũng phấn chấn tinh thần, bước chân càng nhanh hơn.
- Nhân Tiên huynh, ta thấy sắc mặt của huynh không tốt lắm, có cần nghỉ ngơi chút không?
Lúc này Tiêu Đức Nhượng đang đi trong đoàn bỗng nhiên thấy mặt mày của Trương Nhân Tiên ở bên cạnh trắng bệch, liền quan tâm hỏi han, hai người cùng làm quan ở nước Liêu, lại quen biết bao nhiêu năm nay, tình cảm cũng không tồi, hơn nữa cha của Trương Nhân Tiên lấy thân phận là người Hán cai quản Bắc viện, quyền lực trong triều cũng chỉ có hai người có thể đối sánh, vì vậy Tiêu Đức Nhượng cũng rất quan tâm đến Trương Nhân Tiên.
- Ha ha, không sao, có lẽ vì đường xa mệt mỏi, nên có chút không khỏe, hơn nữa vì hôm nay nắng nóng hơi chói mắt.
Trương Nhân Tiên mặt mày xanh xao miễn cưỡng nở nụ cười nói. Từ sáng hôm nay, y liền cảm thấy cơ thể hơi khác thường, đau ngực, đau đầu, ăn uống không ngon miệng, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
- Chói mắt?
Tiêu Đức Nhượng hoài nghi nhìn lên trời hôm nay không có gì chói chang, cũng không để tâm nói:
- Không sao là tốt rồi, càng về phía bắc sẽ càng lạnh, theo như thời tiết bây giờ, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đóng băng, sức khỏe của huynh không được tốt, có thể sẽ nhiễm phong hàn, đợi vào cung sẽ triệu ngự y kê thuốc cho huynh, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.
- Đức Nhượng huynh, nghe nói bệ hạ có ý muốn kén phò mã cho công chúa nước Ngụy, mà huynh lại rất có tiền đồ, lần này chúng ta mang được cống phẩm trở về, có thể khiến bệ hạ quyết định, gả công chúa Ngụy quốc cho huynh không chừng?
Trương Nhân Tiên tuy không khỏe, nhưng vẫn không quên chính sự, ở Liêu quốc không phải hoàng thân quốc thích vẫn được tham gia vào chính sự, nếu Tiêu Đức Nhượng trở thành phò mã của Liêu quốc, sau này tiền đồ chắc chắn rộng mở, chuyện quan trọng như vậy Trương Nhân Tiên không thể không quan tâm.
- Ha ha, nếu chuyện này là sự thật, bệ hạ đã quyết định để công chúa Ngụy quốc liên hôn với Tiêu gia ta, người được chọn làm phò mã tuy chưa được xác định, nhưng lần này để ta đi sứ ở Đại Tống, e rằng đây chính là thử thách cuối cùng, bây giờ chúng ta đã mang cống phẩm về, đoán rằng bệ hạ sẽ nhanh chóng tuyên bố hôn lễ của ta và công chúa nước Ngụy thôi.
Tiêu Đức Nhượng có chút đắc ý nói, công chúa Ngụy quốc là đại công chúa của hoàng hậu sinh ra, địa vị cao quý, tuyệt đối không thể so sánh với các công chúa của các phi tần, cung nữ khác sinh ra.
- Nếu đã như vậy, tiểu đệ xin chúc mừng Đức Nhượng huynh trước!
Trương Nhân Tiên nghe xong, cố gắng chịu đựng cơ thể không khỏe, trưng ra bộ mặt tươi rói, Tiêu Đức Nhượng trở thành phò mã, quan hệ giữa hai người lại rất tốt, sau này trên triều đình cũng có thể thêm một đồng minh quyền lực.
Nhưng Trương Nhân Tiên vừa dứt lời, bỗng nhiên có một trận gió bắc vô cùng mạnh quét đến, vốn dĩ không có gì đặc biệt, nhưng Trương Nhân Tiên bỗng chốc toàn thân run rẩy, hai cánh tay che trước mặt, dường như vô cùng sợ hãi.
- Nhân Tiên huynh, huynh làm sao vậy?
Nhìn thấy biểu hiện của Trương Nhân Tiên, Tiêu Đức Nhượng hoảng hốt, không hiểu chuyện gì khiến Trương Nhân Tiên sợ hãi đến vậy?
- Ta... ta cũng không biết?
Trương Nhân Tiên khó khăn lắm mới kìm nén được cơn run rẩy, sau đó phờ phạc hạ cánh tay xuống, lúc nãy y bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng tột độ, dường như thứ thổi tới không phải là một trận gió, mà là hàng ngàn mũi kiếm sắc nhọn, khiến y không tự chủ mà phản ứng theo bản năng.
Trong lúc họ nói chuyện, trước mặt đoàn quân xuất hiện một con suối nhỏ, đội quân phía trước đã đi qua dòng suối rồi, nhưng Trương Nhân Tiên khi nghe thấy tiếng nước chảy, mặt mày tỏ ra vô cùng sợ hãi, bất an vặn vẹo mãi trên lưng ngựa, giống như không kiểm soát được hành động của bản thân.
- Nhân Tiên huynh, huynh rốt cuộc sao vậy?
Tiêu Đức Nhượng nhìn những hành vi bất thường của Trương Nhân Tiên, nhất thời bị dọa không biết làm thế nào, lúc này ai cũng có thể nhìn ra cơ thể Trương Nhân Tiên đang có vấn đề.
- Nước... không được... tôi không muốn nước! Tôi không muốn nước...
Trương Nhân Tiên không để ý đến lời nói của Tiêu Đức Nhượng, khuôn mặt khủng hoảng cùng cực thì thào lẩm bẩm, cuối cùng tư nhiên ngã từ trên ngựa xuống, sau đó không màng đến bùn đất dính trên người, bò dậy hét lớn:
- Tôi không muốn nước.
Lảo đảo chạy như điên về phía sau!
Ps: Sợ ánh sáng, sợ gió, sợ nước, mọi người đã đoán ra nam chính đã tiêm vào người Trương Nhân Tiên thứ gì rồi chứ, ha ha, cách này thật quá nguy hiểm, mọi người nhất định không được bắt chước.
khó coi thế nào m cái gì, cứ việc phân phó, ta và Hoàng nội thị nhất định sẽ toàn thân toàn lực giúp đệ.
Triệu Húc lúc này cũng mở lời.
- Cha, người tin tưởng trên đời này có phương pháp giết người cách xa ngàn dặm không?
- Sao có thể gặp ác mộng như vậy chứ? Trương Nhân Tiên lau mồ hôi trên trán, cảm thấy kì lạ tự độc thoại, ngay sau đó y bỗng nhiên “A” nhẹ một tiếng, đưa tay sờ vào chân trái của mình, phát hiện hình như cảm giác hơi đau, điều này khiến y lặng người một lúc, cởi tất ra xem, thì thấy quần áo của mình đã bị người khác cởi ra, ở chân trái gần đầu gối có một lỗ kim đỏ ửng, giống như bị côn trùng cắn.
- Đại Tống chết tiệt, mùa hè đã qua lâu rồi mà vẫn nóng thế này, đâu đâu cũng có côn trùng, thành Thượng Kinh của Đại Liêu chúng ta mát mẻ hơn nhiều.
Trương Nhân Tiên lè nhè phàn nàn, thời tiết của Đông Kinh nóng bức, mùa hè lại chính là mùa sinh sôi của sâu bọ, đặc biệt là những loại hút máu như bọ chó, rận, muỗi thì hoạt động càng nhiều, dịch quán của Đại Tống tuy được quét dọn thường xuyên, nhưng khó tránh vẫn còn một số con côn trùng bay vào, hầu như sáng nào tỉnh dậy, trên người đều bị đốt mấy nốt, nếu sáng ra ngủ dậy mà không thấy ngứa mới là chuyện lạ, vì vậy đối với điều này Trương Nhân Tiên không để tâm.
Hôm nay là ngày rời khỏi Đông Kinh, vì vậy Trương Nhân Tiên cũng không muốn trì hoãn thêm thời gian, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo. Có điều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, lúc rửa mặt chỉ thấy đầu đau như muốn nổ tung, còn nôn khan vài lần, bụng cực kì khó chịu, xem ra loại rượu Thiêu Đao Tử đó tuy ngon nhưng cảm giác say còn khó chịu hơn lúc trước.
Khi dùng điểm tâm sáng, Trương Nhân Tiên phát hiện không chỉ mình mình thấy không khỏe, Tiêu Đức Nhượng và những sứ giả khác trong đoàn cũng đều ôm đầu, xem ra cũng chưa tỉnh táo lại sau cơn say, nhưng ngày xuất phát đã định, vì vậy cho dù có mệt thế nào, vẫn phải cố gắng ăn chút gì đó, sau đó dưới sự chỉ dẫn của quan quân Đại Tống kiểm tra cống phẩm mà hôm qua đã tự tay niêm phong, ngoài ra còn có một trăm vò rượu Thiêu Đao Tử mà Triệu Húc tặng bọn họ, tuy đám người Tiêu Đức Nhượng vẫn chưa hồi phục trở lại, nhưng khi nhìn thấy Thiêu Đao Tử, lại không kiềm chế được mà tiết nước bọt.
Giấy niêm phong tiền cống không có vấn đề gì, Trương Nhân Tiên và Tiêu Đức Nhượng sau khi bàn bạc, thì lập tức tuyên bố khởi hành, thế là sứ đoàn Liêu quốc cưỡi ngựa phía trước, một đội cấm vệ quân của Đại Tống hộ tống tiền cống phía sau, trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Đông Kinh, họ phải thẳng tiến về phía Bắc đến Hùng Châu thành phố biên giới của Bắc Tống, sau đó nước Liêu sẽ phái quân đến trước để nhận tiền cống, vì tiền đã được kiểm tra kĩ càng ở thành Đông Kinh, nên sẽ trực tiếp được chuyển đến Liêu quốc, sau này dù có xảy ra chuyện gì, Đại Tống cũng không chịu trách nhiệm.
Những người từng đọc truyện Thủy Hử chắc đều biết, theo miêu tả trong truyện, lãnh thổ Đại Tống dường như chỉ cần là một ngọn núi, thì hầu như đều có cướp, thực tế không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng gần như là thế, đặc biệt là vùng núi ở phía bắc, người dân ở đây khá hung hãn, bận bịu làm nông, không ít nơi lúc nhàn rỗi thì làm cướp, có điều bọn cướp tuy nhiều, nhưng không ai dám động đến cống phẩm, vì vậy đoàn hộ tống cả chặng đường vô cùng thuận lợi, sau khi đến Hùng Châu cũng nhanh chóng đợi được quân đội nước Liêu phái đến tiếp nhận tiền cống, cuối cùng họ mang theo tiền cống cùng với quân đội về Liêu quốc.
Sau khi hộ tống tiền cống trở về, chắc chắn phải lập tức tiến dâng lên vua, hoàng đến Liêu quốc đương nhiệm tên là Da Luật Hồng Cơ, người quen thuộc với tiểu thuyết Kim Dung chắc đều biết, tên hoàng đế Liêu quốc mà được Tiêu Phong cứu rồi kết bái huynh đệ chính là Da Luật Hồng Cơ này, trong lịch sử, Da Luật Hồng Cơ vô cùng nổi tiếng, vì y là vị hoàng đế ngu ngốc có tiếng nhất trong lịch sử nước Liêu, Liêu quốc vào tay y từ thịnh chuyển suy, nhưng người này lại vô cùng yêu thích văn hóa Hán, vô cùng am hiểu về thi phú, và rất ăn ý với Tống Huy Tông của vài thập niên trước.
Đám người Trương Nhân Tiên trên đường hộ tống tiền cống, đầu tiên đến phủ Tích Tân ở Nam Kinh Liêu quốc, sau đó đi phủ Đại Ninh ở Trung Kinh, lúc ở đây chúng mới hay tin, hoàng đế bệ hạ Liêu quốc đang ở hành cung được lập giữa Trung Kinh và Thượng Kinh, cách Trung Kinh không xa, chúng vừa hay đến kịp.
Liêu quốc là nước của người Khiếp Đan lập nên, họ vì bảo vệ tính dân tộc của mình, nên cho thi hành trong nước thể chế “người Khiếp Đan trị người Khiếp Đan, người Hán trị người Hán”, thực ra đây chính là trường hợp một quốc gia hai nhà nước phiên bản cổ đại, người Khiếp Đan và người Hán phân chia thống trị, còn phân biệt thiết lập nam quan và bắc quan, trong đó bắc quan quản người Khiết Đan, nam quan quản người Hán, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.
Ngoài thể chế một quốc gia hai nhà nước, Liêu quốc còn giữ gìn rất nhiều phong tục đặc sắc của người Khiết Đan, ví dụ như Liêu quốc tuy có năm thành trì, trong đó Thượng Kinh là kinh đô, nhưng năm thành trì này đều không phải là trung tâm chính trị của Liêu quốc, vì hoàng đế nước Liêu căn bản không ở năm thành trì này, mà học theo tục “sống săn bắn” của dân du mục, tức là theo thời gian, hoàng đế nước Liêu sẽ di chuyển hành cung của mình đi khắp nơi, thông thường mỗi mùa đều sống ở nơi khác nhau.
Đám người Trương Nhân Tiên quả thực may mắn, khi đến Trung Kinh lại có thể tới hành cung của hoàng đế ở gần đó, nên chúng cũng không dừng lại ở Trung Kinh, hào hứng chuẩn bị khoe công lao với Da Luật Hồng Cơ, trong đó công trạng lấy được tiền cống thì bỏ qua, quan trọng là chúng mang được về một trăm vò rượu Thiêu Đao Tử của Đại Tống, loại rượu mạnh này cực kì được người Liêu yêu thích, Da Luật Hồng Cơ lại là hạng người vô dụng ham mê tửu sắc, chỉ cần lấy Thiêu Đao Tử để lấy lòng y, sau này thăng quan phát tài chỉ là chuyện sớm muộn.
Qua mấy ngày đi đường vất vả, xem ra chiều hôm nay là có thể đến hành cung của vua, khiến Tiêu Đức Nhượng và Trương Nhân Tiên đều thở phào nhẹ nhõm, từ lúc rời khỏi thành Đông Kinh của Đại Tống, đã đi đường liên tục nửa tháng trời, bây giờ đoàn sứ thần và quân đội hộ tống tiền cống đều đã kiệt sức, nhưng hành cung đang ở trước mặt, chỉ cần đến đó, ai muốn thăng chức sẽ được thăng chức, muốn thưởng châu báu sẽ được châu báu, ai cũng sẽ được ban thưởng, nghĩ đến những thứ này, người nào cũng phấn chấn tinh thần, bước chân càng nhanh hơn.
- Nhân Tiên huynh, ta thấy sắc mặt của huynh không tốt lắm, có cần nghỉ ngơi chút không?
Lúc này Tiêu Đức Nhượng đang đi trong đoàn bỗng nhiên thấy mặt mày của Trương Nhân Tiên ở bên cạnh trắng bệch, liền quan tâm hỏi han, hai người cùng làm quan ở nước Liêu, lại quen biết bao nhiêu năm nay, tình cảm cũng không tồi, hơn nữa cha của Trương Nhân Tiên lấy thân phận là người Hán cai quản Bắc viện, quyền lực trong triều cũng chỉ có hai người có thể đối sánh, vì vậy Tiêu Đức Nhượng cũng rất quan tâm đến Trương Nhân Tiên.
- Ha ha, không sao, có lẽ vì đường xa mệt mỏi, nên có chút không khỏe, hơn nữa vì hôm nay nắng nóng hơi chói mắt.
Trương Nhân Tiên mặt mày xanh xao miễn cưỡng nở nụ cười nói. Từ sáng hôm nay, y liền cảm thấy cơ thể hơi khác thường, đau ngực, đau đầu, ăn uống không ngon miệng, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
- Chói mắt?
Tiêu Đức Nhượng hoài nghi nhìn lên trời hôm nay không có gì chói chang, cũng không để tâm nói:
- Không sao là tốt rồi, càng về phía bắc sẽ càng lạnh, theo như thời tiết bây giờ, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đóng băng, sức khỏe của huynh không được tốt, có thể sẽ nhiễm phong hàn, đợi vào cung sẽ triệu ngự y kê thuốc cho huynh, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.
- Đức Nhượng huynh, nghe nói bệ hạ có ý muốn kén phò mã cho công chúa nước Ngụy, mà huynh lại rất có tiền đồ, lần này chúng ta mang được cống phẩm trở về, có thể khiến bệ hạ quyết định, gả công chúa Ngụy quốc cho huynh không chừng?
Trương Nhân Tiên tuy không khỏe, nhưng vẫn không quên chính sự, ở Liêu quốc không phải hoàng thân quốc thích vẫn được tham gia vào chính sự, nếu Tiêu Đức Nhượng trở thành phò mã của Liêu quốc, sau này tiền đồ chắc chắn rộng mở, chuyện quan trọng như vậy Trương Nhân Tiên không thể không quan tâm.
- Ha ha, nếu chuyện này là sự thật, bệ hạ đã quyết định để công chúa Ngụy quốc liên hôn với Tiêu gia ta, người được chọn làm phò mã tuy chưa được xác định, nhưng lần này để ta đi sứ ở Đại Tống, e rằng đây chính là thử thách cuối cùng, bây giờ chúng ta đã mang cống phẩm về, đoán rằng bệ hạ sẽ nhanh chóng tuyên bố hôn lễ của ta và công chúa nước Ngụy thôi.
Tiêu Đức Nhượng có chút đắc ý nói, công chúa Ngụy quốc là đại công chúa của hoàng hậu sinh ra, địa vị cao quý, tuyệt đối không thể so sánh với các công chúa của các phi tần, cung nữ khác sinh ra.
- Nếu đã như vậy, tiểu đệ xin chúc mừng Đức Nhượng huynh trước!
Trương Nhân Tiên nghe xong, cố gắng chịu đựng cơ thể không khỏe, trưng ra bộ mặt tươi rói, Tiêu Đức Nhượng trở thành phò mã, quan hệ giữa hai người lại rất tốt, sau này trên triều đình cũng có thể thêm một đồng minh quyền lực.
Nhưng Trương Nhân Tiên vừa dứt lời, bỗng nhiên có một trận gió bắc vô cùng mạnh quét đến, vốn dĩ không có gì đặc biệt, nhưng Trương Nhân Tiên bỗng chốc toàn thân run rẩy, hai cánh tay che trước mặt, dường như vô cùng sợ hãi.
- Nhân Tiên huynh, huynh làm sao vậy?
Nhìn thấy biểu hiện của Trương Nhân Tiên, Tiêu Đức Nhượng hoảng hốt, không hiểu chuyện gì khiến Trương Nhân Tiên sợ hãi đến vậy?
- Ta... ta cũng không biết?
Trương Nhân Tiên khó khăn lắm mới kìm nén được cơn run rẩy, sau đó phờ phạc hạ cánh tay xuống, lúc nãy y bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng tột độ, dường như thứ thổi tới không phải là một trận gió, mà là hàng ngàn mũi kiếm sắc nhọn, khiến y không tự chủ mà phản ứng theo bản năng.
Trong lúc họ nói chuyện, trước mặt đoàn quân xuất hiện một con suối nhỏ, đội quân phía trước đã đi qua dòng suối rồi, nhưng Trương Nhân Tiên khi nghe thấy tiếng nước chảy, mặt mày tỏ ra vô cùng sợ hãi, bất an vặn vẹo mãi trên lưng ngựa, giống như không kiểm soát được hành động của bản thân.
- Nhân Tiên huynh, huynh rốt cuộc sao vậy?
Tiêu Đức Nhượng nhìn những hành vi bất thường của Trương Nhân Tiên, nhất thời bị dọa không biết làm thế nào, lúc này ai cũng có thể nhìn ra cơ thể Trương Nhân Tiên đang có vấn đề.
- Nước... không được... tôi không muốn nước! Tôi không muốn nước...
Trương Nhân Tiên không để ý đến lời nói của Tiêu Đức Nhượng, khuôn mặt khủng hoảng cùng cực thì thào lẩm bẩm, cuối cùng tư nhiên ngã từ trên ngựa xuống, sau đó không màng đến bùn đất dính trên người, bò dậy hét lớn:
- Tôi không muốn nước.
Lảo đảo chạy như điên về phía sau!
Ps: Sợ ánh sáng, sợ gió, sợ nước, mọi người đã đoán ra nam chính đã tiêm vào người Trương Nhân Tiên thứ gì rồi chứ, ha ha, cách này thật quá nguy hiểm, mọi người nhất định không được bắt chước.
khó coi thế nào m cái gì, cứ việc phân phó, ta và Hoàng nội thị nhất định sẽ toàn thân toàn lực giúp đệ.
Triệu Húc lúc này cũng mở lời.
- Cha, người tin tưởng trên đời này có phương pháp giết người cách xa ngàn dặm không?
Danh sách chương