- Tiểu Đậu Nha, ta muốn tắm rửa!

Sau bữa cơm tối, Triệu Nhan ngồi trong phòng phân phó, Tiểu Đậu Nha ở bên ngoài lập tức đáp ứng, sau đó để người đi chuẩn bị nước ấm, một lát sau đưa vào trong phòng.

Đừng nhìn Triệu Nhan là một quận vương, nhưng một số phương diện trong cuộc sống cũng không tiện lợi như đời sau, tỷ như lấy chuyện tắm rửa này làm ví dụ, ở đời sau chỉ cần là ở trong thành thị, bất cứ lúc nào cũng có thể tắm nước nóng, cho dù là ở nông thôn, lắp một cái máy sử dụng năng lượng mặt trời cũng có thể tắm nước ấm bất cứ lúc nào, nhưng ở thời kỳ Đại Tống này thì không được, Triệu Nhan muốn tắm rửa thì trước đó nhất định phải thông báo. Hơn nữa cho dù là quý tộc, cũng không phải mỗi ngày đều tắm rửa, bình thường đều là 3- 5 ngày mới tắm rửa một lần, nếu mà mỗi ngày đều tắm rửa thì rất có thể bị người khác cho rằng quái lạ.

Mặt khác trong phương diện tắm rửa còn có một chuyện khiến Triệu Nhan hết sức bất mãn, đó chính là cái gọi là phòng tắm thực ra chỉ là một cái thùng lớn để tắm, nếu là nước lạnh, phải để cho người khác không ngừng mang nước nóng đổ vào bên trong, hết sức bất tiện, đây cũng là một trong những nguyên nhân khi tắm hắn nhất định phải có người hầu hạ.

Đợi một hồi lâu, lúc này Tiểu Đậu Nha mới tiến đến bẩm báo đã chuẩn bị xong nước tắm, lúc này Triệu Nhan mới đi vào trong phòng tắm, để Tiểu Đậu Nha hầu hạ mình cởi quần áo ra. Hiện tại đã là đầu mùa đông, nhiệt độ không khí rất thấp, tuy nhiên trong phòng tắm đã đặt bếp lò, ở bên trong đốt chính là than tổ ong mà hắn hợp tác chung vốn cùng với Tào gia, khiến cho trong phòng tắm vô cùng ấm áp.

- Thật là thoải mái!

Triệu Nhan đi vào trong thùng tắm từ từ nằm xuống, toàn thân bao trùm trong nước ấm khiến hắn không kìm nổi ngâm lên một tiếng, Tiểu Đậu Nha bên cạnh vô cùng thân thiết giúp hắn xoa bóp cánh tay. Kỳ thật thời điểm vừa mới xuyên qua đến Đại Tống, Triệu Nhan vô cùng không quen để thiếu nữ vị thành niên Tiểu Đậu Nha này hầu hạ tắm rửa, tuy nhiên qua thời gian dài, hắn cùng dần dần sa đọa rồi.

Trong phòng tắm vốn đã nóng, lại thêm hơi nóng từ nước nóng bốc lên, khiến cho trong phòng có vẻ càng nóng hơn. Tiểu Đậu Nha trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng để lộ ra hai cánh tay, vô cùng cố gắng bóp vai đấm lưng cho Triệu Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị hơn nước hun cho đỏ bừng. Thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Kỳ thật ngày hôm qua Triệu Nhan vừa mới tắm rửa qua, hôm nay cũng không phải ngày tắm rửa. Chỉ có điều hắn muốn làm rõ một sự việc, vì vậy mới sai Tiểu Đậu Nha chuẩn bị nước tắm, hơn nữa thừa dịp lúc Tiểu Đậu Nha xoa bóp cánh tay cho hắn, đôi mắt của Triệu Nhan lặng lẽ đánh giá trước ngực của Tiểu Đậu Nha, đây cũng không phải là Triệu Nhan xấu xa, mà hắn chỉ muốn làm rõ ràng xem Tiểu Đậu Nha có buộc ngực hay không? Y phục trên người của Tiểu Đậu Nha vốn đã vô cùng ít ỏi, hiện tại lại bị hơi nước hun như vậy, hơn nữa Triệu Nhan còn cố ý bắn nước tung tóe lên trên người nàng. Đối với Tiểu Đậu Nha cẩu thả này căn bản không phát hiện ra y phục đã dán chặt lên trên người mình rồi. Kết quả lúc này Triệu Nhan phát hiện, vị trí ngực của Tiểu Đậu Nha quả thực là quấn một vòng vải bố, thoát nhìn dường như rất chặt, phỏng chừng đây chính là buộc ngực trong truyền thuyết rồi.

- Tiểu Đậu Nha, ngực ngươi buộc cái gì vậy, thoạt nhìn rất chặt, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?

Triệu Nhan tự thêm cho mình dũng khí cả nửa ngày, cuối cùng rốt cục lấy hết can đảm hỏi, đồng thời trên mặt còn cố làm ra một bộ dạng vô cùng đơn thuần, giống như thật sự không biết trước ngực Tiểu Đậu Nha là cái gì.

Mặc dù thần kinh Tiểu Đậu Nha có chút không ổn định, nhưng nghe Triệu Nhan hỏi việc riêng tư của nữ nhi thế này, cũng không nhịn được sắc mặt ửng đỏ lên, nhưng cũng không thể không trả lời. Cuối cùng ấp a ấp úng mà nói:

- Khởi… khởi bẩm quận vương, cái này… cái này tên là buộc ngực, nhất định phải thít chặt mới có tác dụng, tuy rằng mặc vào rất khó chịu, nhưng bà vú nói nữ nhân nhất định phải mặc vào, nếu không về sau sẽ không gả đi được.

- Ha ha, Tiểu Đậu Nha người là nha hoàn hồi môn của vương phi, còn lo lắng lập gia đình làm cái gì? Nếu mặc thứ này lên khó chịu, vậy bỏ đi thôi. Ta cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Đậu Nha bị giày vò.

Triệu Nhan cười ha hả nói, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết đều là nha đầu hồi môn bên người của Tào Dĩnh, về sau sớm hay muộn cũng là người trong phòng của Triệu Nhan, vì vậy hắn mới nói Tiểu Đậu Nha căn bản không cần phải lo lắng chuyện lập gia đình.

Tiểu Đậu Nha nghe thấy Triệu Nhan nói nàng không cần phải lo lắng chuyện lập gia đình, lúc ấy trên mặt liền đỏ hơn, tiếp theo lại nghe thấy Triệu Nhan đau lòng cho mình, tuy nhỏ tuổi nên không hiểu tình cảm nam nữ, nhưng trong lòng cũng không kìm nổi cảm thấy ngọt ngào, hơn nữa nàng tính tình đơn thuần, không ngờ nghe theo lời nói của Triệu Nhan, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi xoay người, sau khi cởi bỏ quần áo ra liền bỏ đi buộc ngực, sau đó lại xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xoay người tiếp tục bóp vai cho Triệu Nhan.

Lúc này y phục duy nhất trên người Tiểu Đậu Nha đã ướt đẫm rồi, bỏ đi buộc ngực liền chẳng khác nào không mặc quần áo, lúc này Triệu Nhan mới phát hiện, Tiểu Đậu Nha không buộc ngực dường như cũng không khác biệt quá lớn, hai bên ngực căn bản không có cái gì đáng xem. Kỳ thật điều này cũng không kỳ quái, Tiểu Đậu Nha vốn mới mười ba tuổi, hơn nữa dậy thì cũng có chút muộn, đang ở cái tuổi trước sau không khác gì nhau, Triệu Nhan cũng không có sở thích luyến đồng, tự nhiên sẽ không có bất kỳ hứng thú gì với thân thể Tiểu Đậu Nha.

- Tiểu Đậu Nha, mỗi ngày ngươi đều buộc ngực, vậy Vương Phi có phải cũng mang như vậy hay không?

Lúc này Triệu Nhan rốt cục hỏi vấn đề quan trọng nhất, hắn muốn biết nhất vẫn là tình hình của Tào Dĩnh, dù sao tuổi của Tào Dĩnh lớn hơn một chút, mỗi ngày đều mang buộc ngực căng như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể.

- Đúng vậy a, trước kia đều là ta mỗi ngày giúp đỡ tứ tỷ mang buộc ngực, bởi vì ngực tứ tỷ quá lớn, mỗi lần mang buộc ngực đều phải cố hết sức, khí lực của ta rất lớn, rất dễ dàng giúp nàng mang lên, nếu đổi lại là Mịch Tuyết, sẽ phải cố hết sức nhiều hơn nữa.

Lúc này Tiểu Đậu Nha cũng thở ra, trên khuôn mặt mang theo vẻ khờ dại hồi đáp.

- Hô ~

Triệu Nhan nghe được điều này rốt cục thở dài ra một hơi, nhẹ lòng hẳn đi, đã bị đời sau hun đúc, hắn cũng thích dáng người trước sau lồi lõm, đối với loại dáng người cứng nhắc này quả thật hắn không hứng thú lên nổi, tuy nhiên ngay sau đó lại nghĩ tới, mỗi ngày Tào Dĩnh đều bó buộc chặt chẽ thân thể mình như vậy, thời gian càng lâu thì ảnh hưởng sẽ càng lớn, lâu ngày còn có thể tăng thêm nguy hiểm bị ung thư vú, xem ra chính mình phải mau chóng thuyết phục đối phương không buộc ngực nữa, sau đó lại để Tào Dĩnh kéo theo hai vị tỷ tỷ Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa, tốt nhất là sau này nữ tử trong thiên hạ cũng không buộc ngực nữa, đây đối với Triệu Nhan tuyệt đối chính là một tin tức tốt.

Vào ban đêm, đến tận nửa đêm Triệu Nhan cũng chưa ngủ được, hắn vẫn tự hỏi nên làm thế nào để thuyết phục Tào Dĩnh, mãi đến cuối cùng mới nghĩ được một phương pháp khả thi để giải quyết, lúc này toàn thân rốt cục mới thả lỏng, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhan vẫn dựa theo thói quen cũ rời giường sớm, tuy nhiên hắn cũng không giống với bình thường là đi rèn luyện thân thể, mà trở nên khác thường vọt vào trong thư phòng, ngồi ngốc ở bên trong hơn nửa canh giờ, đến điểm tâm cũng không ăn, cuối cùng lúc này mới mang vẻ mặt hưng phấn lao ra khỏi thư phòng, sau đó đi vào phòng của Tào Dĩnh.

Trong phòng, Tào Dĩnh vừa ngồi bên lò than ấm áp may áo bông vừa phân phó Mịch Tuyết ngồi bên cạnh nói:

- Không nghĩ tới phát minh than tổ ong này của phu quân dùng tốt như vậy, lại là đồ dùng sạch sẽ, thời gian tới mua than tổ ong chỉ sợ có chút không đủ dùng, Mịch Tuyết ngươi bảo lão Phúc mua nhiều than tổ ong thêm một chút nữa, về phần than củi chỉ cần mua một ít để dùng là được rồi, như vậy cũng có thể tiết kiệm một số không nhỏ.

- Vâng, nô tì đi ngay!

Mịch Tuyết cũng cười đáp ứng, sau đó buông kim chỉ trong tay xuống rồi đứng lên. Mùa đông đã đến, mặc dù Triệu Nhan là quận vương, nhưng áo bông mặc trên người cũng đều là do Tào Dĩnh và thị nữ Mịch Tuyết tự mình làm cả, trước đó các nàng học nữ công không phải dùng để chơi, về sau y phục trên người Triệu Nhan đều làm ra từ trong tay mấy người Tào Dĩnh.

Mịch Tuyết nói xong thì đi ra ngoài cửa, kết quả lúc này Triệu Nhan vừa mới xông tới, thiếu chút nữa đụng vào Mịch Tuyết, sau khi Tào Dĩnh nhìn thấy không nhịn được cười nói:

- Phu quân đây là thế nào, hôm nay bữa điểm tâm sáng cũng không gặp chàng, hiện tại lại vội vàng như vậy, điểm tâm ta vẫn sai người giữ nóng ở phòng bếp, Mịch Tuyết ngươi đi bảo người khác mang đến đây!

Mịch Tuyết đáp ứng một tiếng rồi rời khỏi, Triệu Nhan cũng cười hì hì ngồi bên người Tào Dĩnh mở miệng nói:

- Nương tử, trước không vội ăn điểm tâm, chỗ này ta có bức họa nàng nhìn trước một chút đi!

Triệu Nhan nói xong, mang một bức họa vừa mới mất buổi sáng để vẽ lấy ra. Tào Dĩnh không rõ vì sao Triệu Nhan lại cho nàng xem bức tranh, tuy nhiên vẫn buông kim chỉ trong tay xuống, sau đó cầm lấy bức tranh, kết quả vừa mới liếc mắt nhìn, Tào Dĩnh lập tức “Nha…” một tiếng rồi bỏ bức tranh xuống, sau đó có chút tức giận nói:

- Phu quân ngài là đang vẽ cái gì, sao lại xấu như vậy?

Chỉ thấy trên bức tranh bị Tào Dĩnh bỏ xuống, vẽ một đôi giống như chân cũng không giống như chân, thoạt nhìn rất giống chân người, nhưng đùi lại cong lên cao cao, ngón chân cũng bị đặt phía dưới bàn chân, nhìn qua vừa thấy quái dị lại có chút ghê tởm, khó trách sau khi Tào Dĩnh nhìn thấy lại tức giận.

Nhìn thấy phản ứng của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng, sau đó cười hắc hắc nói:

- Nương tử có điều không biết, nàng đừng thấy bức tranh đó vẽ rất xấu xí, nhưng đều khiến rất nhiều nam nhân truy tìm, hơn nữa mỹ danh của nó là “Tam thốn kim liên”.

- Tam thốn kim liên?

Đối với tên này Tào Dĩnh cảm thấy vô cùng xa lạ, cái này cũng không kỳ quái, vì thật ra tên này tại Minh triều mới xuất hiện, lúc ấy nữ nhân bó chân yêu cầu là đều phải nhỏ hơn ba thốn, vì vậy mới có cái tên này.

- Kỳ thật cái gọi là Tam thốn kim liên, chính là hiện tại có vài nữ tử phong trần vì lấy lòng khách nhân, có ý dùng vải bố bao chặt chân của mình, khiến nó không thể phát triển, bởi vì phần lớn nam nhân đều thích chân bó, vì vậy những nữ tử này mới làm như vậy, tuy nhiên cứ như vậy, chân của những nữ nhân kia bởi vì bị buộc chặt lâu dài, cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng như thế này.

Kỳ thật lời nói của Triệu Nhan có chút khoa trương, thời kỳ Bắc Tống này bây giờ đã xuất hiện bó chân, nhưng chủ yếu là bao lấy chân cho càng tinh tế càng tốt, mà không giống như thời Minh Thanh, nhất định phải quấn thành ba tấc, hơn nữa đùi cũng phải cong lên cao cao, chỉ vì khiến cho Tào Dĩnh thấy sợ, vì vậy Triệu Nhan mới vẽ ra bộ dáng bó chân ở thời Minh Thanh.

- Thì ra là thế?

Trước kia Tào Dĩnh cũng đã nghe nói qua chuyện bó chân, chỉ có điều không nghĩ đến cuối cùng chân sẽ biến thành cái dạng này, may mắn cái này chỉ lan truyền trong nữ tử phong trần, nữ tử đàng hoàng bình thường ai cũng không đi chịu loại giày vò này.

- A? Không đúng, phu quân vì sao hôm nay chàng lại vô duyên vô cớ nói với thiếp chuyện này?

Lúc này bỗng nhiên Tào Dĩnh giật mình, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái, đồng thời dường như trong lòng cũng đoán được cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện