Âu Dương Tu chính vụ bận rộn, thêm nữa thời gian này hai cung bất hòa, cho nên đám Tướng công trong Chính sự đường bọn họ càng là bận rộn muốn chết, mấy ngày này mỗi ngày trời còn chưa sáng Âu Dương Tu đã ra khỏi nhà, cơm sáng và cơm trưa đều ăn ở Chính sự đường, chỉ có lúc ăn cơm tối, y mới có thể bầu bạn với người nhà.

Âu Dương Tu liền rời khỏi thư phòng đến nhà ăn, chỉ thấy những người trong nhà đều đã ngồi xung quanh bàn ăn, chỉ còn chính vị vẫn để trống, thân là chủ gia đình nên nếu Âu Dương Tu chưa ăn cơm, thì những người khác tuyệt đối không được động đũa, đây chính là quy củ của một đại gia đình.

- Tất cả đều ăn cơm đi, đừng để đám tôn nhi nhỏ của ta đói!

Âu Dương Tu cười ha hả ngồi xuống chính vị, sau đó cầm đũa lên, y có 4 nhi tử 7 nhi nữ, trong đó nhi nữ đều đã xuất giá, 4 nhi tử làm quan ở ngoại địa, cháu trai cháu gái đều ở ngoài cùng với phụ mẫu của chúng, chỉ có tiểu nhi tử Âu Dương Biện vì thê tử đã qua đời, cho nên mới đưa con cái đến chỗ phụ thân này, để họ nuôi nấng giùm.

Âu Dương Biện năm nay mới hơn 30 tuổi, làm thông phán ở Vĩnh Châu, có 1 nhi nữ 3 nhi tử, trong đó nhi nữ chính là tôn nữ được Âu Dương Tu sủng ái nhất Âu Dương Uyển Linh, ba đứa nhi tử còn lại đều nhỏ hơn Âu Dương Uyển Linh, nhỏ nhất chỉ mới 8 tuổi, 4 tỷ đệ họ đều là những người nhỏ tuổi nhất trong đám tôn tử tôn nữ của Âu Dương Tu, lại từ bé lớn lên ở bên Âu Dương Tu, lúc bình thường cũng được Âu Dương Tu yêu thích nhất.

- Lão gia ngài mau đến nếm thử, hôm nay quản gia lại mua được hai cây rau cải trắng, người của thành Đông Kinh đều gọi nó là cải trắng, từ khi rời khỏi quê nhà Giang Tây, ta nhiều năm rồi chưa ăn qua, đám tỷ đệ Uyển Linh từ nhỏ lớn lên ở phương bắc, có lẽ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy qua cải trắng của quê nhà.

Lúc này thê tử của Âu Dương Tu Tiết thị cười gắp một miếng cải trắng cho Âu Dương Tu.

Lúc này Âu Dương Tu mới phát hiện, cơm tối hôm nay lại có cải trắng xào mà lúc trước ở quên nhà hay ăn, điều này khiến y vô cùng kinh ngạc, lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng thưởng thức, nhịn không nổi mở miệng khen:

- Quả nhiên vẫn là rau của quê nhà ăn ngon, Uyển Linh đám tỷ đệ các con cũng mau nếm thử đi, ở Đông Kinh có thể thấy rau của quê nhà quả là không dễ dàng gì, càng huống hồ là ở trong mùa đông giá rét này.

Đám người Âu Dương Uyển Linh vừa nãy đang thảo luận về chuyện cải trắng, chỉ là tổ phụ chưa đến nên chưa dám động đũa, bây giờ nghe thấy lời của tổ phụ, liền cùng với 3 đệ đệ cùng nếm thử cải trắng, trước đừng nói vị của cải trắng như thế nào. Chỉ là trong thời tiết nhìn không thấy màu xanh mà có thể có rau xanh ăn, đã là một chuyện vô cùng xa xỉ rồi, điều này cũng khiến cho vị giác của con người sinh ra ảo giác, cho nên 4 tỷ đệ Âu Dương Uyển Linh đều tấm tắc khen ngợi, đều cảm thấy đây là thứ rau xanh ngon nhất mình từng ăn qua.

Trước kia gia giáo của Âu Dương Tu rất nghiêm ngặt, lúc mấy đứa con còn ở đây, trước giờ trong giờ ăn đều không nói năng gì, nhưng từ khi mấy đứa con trai lần lượt đi ra ngoài, bên cạnh chỉ còn mấy đứa tôn tử tôn nữ Âu Dương Uyển Linh bầu bạn, dần dần cũng không để ý đến quy củ trong nhà nữa, ví dụ như trong lúc ăn cơm, Âu Dương Tu thích hỏi han tình hình học tập của từng đứa cháu, thậm chí trực tiếp hỏi trên bàn ăn, có vẻ vui vẻ hòa thuận.

Có lẽ là do nguyên nhân lâu rồi không ăn qua rau của quê nhà, bữa cơm này Âu Dương Tu cảm thấy khẩu vị rất tốt, so với ngày thường ăn được nhiều hơn nửa chén cơm, khiến cho thê tử, cơ thiếp của y đều rất vui vẻ, mắt thấy bữa cơm sắp kết thúc, Âu Dương Tu lúc này mới nhớ ra mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, cải trắng này từ đâu đến, chẳng lẽ là từ phương nam chuyển đến? Nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Tu, Tiết thị lập tức cười nói:

- Nghe quản sự mua rau nói, là có người bắt đầu trồng ở xung quanh Đông Kinh, sau đó dự trữ đến giờ mới lấy ra bán, giá cả ngang bằng củ sen, tuy rằng mắc một chút, nhưng có thể trong thời tiết này ăn được cải trắng, cũng xem như là một chuyện rất không dễ dàng gì.

Kỳ thật Tiết thị đã giấu một điều, đó chính là số cải trắng này là do đám tá điền của Quảng Dương quận vương phủ trồng, bởi vì chuyện của Âu Dương Uyển Linh, cái tên Triệu Nhan đã trở thành một cấm kỵ trong phủ của Âu Dương Tu, đặc biệt là hiện giờ Âu Dương Uyển Linh cũng đang ở đây, cho nên tự nhiên Tiết thị sẽ không nói ra lai lịch thật sự của số cải trắng này.

Âu Dương Tu nghe được câu trả lời của thê tử, liền cười nói:

- Nói vậy, e là không đến mấy năm nữa, xung quanh thành Đông Kinh sẽ có không ít dân trồng cải trắng, đến lúc đó chúng ta muốn ăn thêm cải trắng cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.

- Cái đó thì không cần đợi đến năm sau, ta nghe quản sự nói, người bán rau hình như còn dự trữ không ít cải trắng, đã hứa hẹn là mấy ngày sau này đều đem đến bán, cho nên nếu lão gia muốn ăn, mấy ngày này để quản sự mua thêm chút về, nói không chừng có thể để đến năm mới rồi ăn.

Lúc này Tiết thị lại mở miệng nói.

- Vậy thì thật tốt quá, lần trước đại phu đã từng nói, dạ dày của tổ phụ không được tốt, lúc bình thường nên ăn thêm đồ chay, sau này mua nhiều chút cải trắng, tổ phụ cũng không cần ngày ngày ăn củ cải nữa rồi!

Lúc này Âu Dương Uyển Linh cũng vô cùng vui vẻ nói, bởi vì mẫu thân mất sớm, phụ thân không ở bên cạnh, cho nên đối với tổ phụ một tay nuôi lớn tỷ đệ bọn họ, Âu Dương Uyển Linh cũng hết sức quan tâm.

Nghe thấy lời của thê tử và tôn nữ, trong lòng Âu Dương Tu cảm thấy rất an ủi, vừa định nói gì đó, bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó một lão bộc tiến vào bẩm báo:

- Khởi bẩm lão gia. Quảng Dương quận vương phái người đến tặng một xe lễ vật, lão nô không biết nên nhận hay không? Kính xin lão gia và phu nhân quyết định!

Nghe thấy lời bẩm báo của lão nô, Âu Dương Tu và Tiết thị đều sửng sốt, trong đó Tiết thị vụng trộm nhìn tôn nữ Âu Dương Uyển Linh, nhưng khiến cho nàng ngạc nhiên đó là, Âu Dương Uyển Linh nghe thấy cái tên của Triệu Nhan không hề biểu hiện ra cảm xúc phẫn nộ gì, mà lại ngồi chỗ kia với vẻ mặt bình tĩnh, giống như là nghe thấy tên của một người xa lạ vậy.

- Lại không phải dịp lễ tết gì, Quảng Dương quận vương đưa lễ vật gì đến?

Âu Dương Tu suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng hỏi.

- Khởi bẩm lão gia, Quảng Dương quận vương đưa đến một xe cải trắng, theo lời của người đưa lễ đến, cải trắng này đều là do đám tá điền của phủ quận vương trồng, bây giờ tuyết lớp ngập đường, rau xanh vô cùng hiếm gặp, cho nên quận vương đã đem cải trắng dự trữ trong nhà mình tặng đến cho phủ của chúng ta, nói là muốn để lão gia ngài nếm thử, ngoài ra mấy vị Tướng công ở trong cung cùng với Tào gia, Cao gia... cũng đã nhận được cải trắng rồi!

Lão bộc này lại lần nữa mở miệng, đương nhiên những tin tức này của y cũng là nghe từ người tặng lễ của phủ Quảng Dương quận vương.

Âu Dương Tu nghe đến đây, liền trầm ngâm không nói, lần trước Triệu Nhan tặng một bức tranh, bởi vì mình yêu thích cho nên mới nhận, nhưng lần này thứ Triệu Nhan đưa tới đều là rau củ, thuộc về đồ dùng gia dụng. Thông thường chỉ khi hai nhà giao hảo, mới tặng những thứ này làm lễ vật, nếu bây giờ mình nhận, vậy có nghĩa là mình đồng ý giao hảo với Triệu Nhan, cũng tính là gián tiếp tha thứ cho Triệu Nhan, nhưng khi nghĩ đến chuyện của Âu Dương Uyển Linh, lại khiến Âu Dương Tu có chút không cam tâm.

- Tổ phụ, nếu người ta đã tặng lễ vật đến rồi, mà những nhà khác cũng đều nhận rồi, chúng ta cũng nhận đi!

Đúng lúc này Âu Dương Uyển Linh bỗng mở miệng. Nàng vừa nãy có nghe thấy cải trắng mà mình ăn được là làm ra từ phủ của Triệu Nhan. Mà lúc đối phương tặng một xe đến, trong lòng cũng rất kinh ngạc, sau đó nàng lại nhìn thấy vẻ mặt khó xử của tổ phụ, cô gái thông minh như nàng lập tức đoán ra suy nghĩ của tổ phụ, cho nên mới mở miệng.

Âu Dương Tu nghe thấy lời của tôn nữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:

- Không được. Đều là do tên Triệu Nhan này, mới khiến cho Uyển Linh con chịu nhiều ủy khuất như vậy, bây giờ tuy là Triệu Nhan thay đổi rất nhiều nhưng cũng không thể dễ dàng như vậy tha thứ cho hắn, cho người nói với người tặng lễ, đem số cải trắng này kéo về đi!

Tuy nhiên khi lời của Âu Dương Tu vừa dứt, lại lần nữa bị Âu Dương Uyển Linh ngăn lại:

- Tổ phụ không thể được, chuyện lúc đầu tuy rằng đều do Triệu Nhan gây nên, nhưng nếu xem xét kỹ, hắn cũng là người bị hại bởi chuyện đó, bây giờ nếu đối phương đã chủ động muốn hóa giải ân oán giữa hai nhà, tổ phụ người cũng đừng biểu hiện quá nhỏ nhen, không bằng nhận lễ vật của Quảng Dương quận vương, sau này cũng dễ gặp nhau.

Nghe thấy lời của Âu Dương Uyển Linh, lúc này Tiết thị cũng mở miệng khuyên giải nói:

- Lão gia, nếu Uyển Linh đã nói vậy rồi, vậy chi bằng nhận lễ vật, nghe nói vị quận vương kia sau khi thành hôn, giống như trở thành một người khác, bây giờ bệ hạ trẻ tuổi như vậy, thái tử cũng chưa hoàn toàn được xác lập, lỡ như...

- Nữ nhân kiến thức hạn hẹp!

Tiết thị vẫn chưa nói xong lời, đã bị Âu Dương Tu cao giọng ngắt lời, đồng thời hung tợn trợn mắt nhìn thê tử của mình, tính ra Tiết thị cái gì cũng tốt, chỉ là nói lời không biết nặng nhẹ, lời này nói riêng trong nhà cũng không sao, nhưng nói lời này trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, lỡ như truyền ra ngoài, khẳng định sẽ bị người ta lời ra tiếng vào.

Tiết thị thấy Âu Dương Tu tức giận, chỉ đành ngậm miệng lại, nhưng chỉ thấy Âu Dương Tu trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đã thay đổi chủ ý nói:

- Nếu Uyển Nhi con đã nói vậy, vậy thì nhận lễ vật đi, nhưng đều vì tên Triệu Nhan này, khiến khuê danh của con bị tổn hại, đến giờ vẫn chưa tìm được một nhà thích hợp, tổ phụ trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nghe thấy lời của tổ phụ, Âu Dương Uyển Linh lại khẽ mỉm cười nói:

- Tổ phụ không cần lo lắng cho con, khoảng thời gian trước Quảng Dương quận vương phi đề xướng 17 tuổi hẵng kết hôn, mà còn thành lập Vãn Hôn Xã, rất nhiều nữ tử quý tộc chưa lấy chồng đã tham gia vào Vãn Hôn Xã, tháng trước tôn nữ và vài tỷ muội cũng tham gia vào trong đó, qua năm con mới 16 tuổi, vẫn chưa đến tuổi cưới mà Vãn Hôn Xã đề xướng nữa đấy.

Đối với chuyện Vãn Hôn Xã, Âu Dương Tu cũng từng nghe nói, thậm chí triều đình cũng đề xướng nữ tử qua 17 tuổi mới kết hôn, nghe nói có thể giảm đi nguy cơ khi sinh đẻ của nữ tử, đương nhiên dân chúng thật sự nghe theo vẫn rất ít, thậm chí bản thân Âu Dương Tu đối với chuyện này cũng không cho là đúng, nhưng bây giờ Âu Dương Uyển Linh lại lấy Vãn Hôn Xã để an ủi y, cũng khiến cho lòng của Âu Dương Tu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hôm nay không chỉ có phủ Âu Dương Tu ăn cải trắng, mà trên bàn ăn của các quý tộc lớn nhỏ cả thành Đông Kinh gần như đều có một món rau làm từ cải trắng, có thể nói chỉ cần một ngày, đại danh của cải trắng truyền khắp Đông Kinh, đây cũng khiến cho đám người Vương Thất khi đến các chợ rau bán rau vào ngày thứ hai, gặp phải cảnh tượng còn điên cuồng hơn ngày đầu tiên, 400 đồng một cân tuy rằng mắc, nhưng người ăn lại không ít, cải trắng của đám người Vương Thất gần như là chỉ trong chớp mắt đã bị giành đi sạch, ngoài ra còn có không ít người trực tiếp ném tiền lên trên xe đặt trước, khiến khóe miệng của đám người Vương Thất đều co quắp.

Đám tá điền Vương Thất bọn họ đếm tiền đến tay suýt chuột rút, Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng nhân cơ hội này tặng đi hơn nửa cải trắng, thu về không ít nhân tình, cũng xem như ai cũng có lời, Triệu Nhan vốn cho rằng mình có thể an ổn trải qua một năm mới đầu tiên từ khi xuyên việt, nhưng không nghĩ đến vừa mới yên tĩnh được vài ngày, lại liên tục có khách nhân đến bái phỏng, mà người nào cũng có lai lịch, xem ra năm nay Triệu Nhan không yên ổn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện