Lần trước khi tham gia tiệc Hương Tích, Triệu Nhan từng bởi vì chuyện giữa Liễu Không và Nhan Ngọc Như, cố ý ngâm một bài "Bất phụ như lai bất phụ khanh" đời sau rất lưu hành, lúc ấy đám người Tô Thức đều cảm thấy kinh sợ tài thơ mà Triệu Nhan biểu hiện ra ngoài, tuy trong những người ngồi đó chỉ có Tiết Ninh Nhi không tin bài này là do Triệu Nhan làm, nếu không lần trước cũng không để nàng phải hỗ trợ làm bài thơ qua cầu rồi, về phần lai lịch bài thơ kia, nàng đoán có thể là Triệu Nhan vô tình nghe được ở đâu đó.
Cũng chính bởi vì như thế, cho nên Tiết Ninh Nhi vẫn cho rằng Triệu Nhan dù tinh thông họa đạo, nhưng ở phương diện văn thơ vẫn có khiếm khuyết, nhưng làm cho nàng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, khi nàng đang vắt óc suy nghĩ một bài thơ có thể hợp với bức họa này, Triệu Nhan lại nhẹ giọng ngâm ra một bài thơ nhỏ, ban đầu nghe cảm giác giống như rất thông thường, nhưng nếu tưởng tượng kỹ càng, lại phát hiện bài thơ nhỏ này vô cùng có ý cảnh.
- Xa thấy không phải tuyết, Vì nghe thoảng mùi hương. Xa thấy không phải tuyết Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi cũng nhẹ giọng lặp đi lặp lại hai câu sau bài thơ nhỏ này, liền trong lòng có cảm giác, cuối cùng mũi cay cay, không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt.
"Vịnh mai" mà Triệu Nhan ngâm bài này là Vương An Thạch sau nhiều năm cải cách chính trị thất bại mà làm, thông qua miêu tả hoa mai băng thanh ngọc khiết, dùng cái này để diễn tả tuy rằng thân mình ở hoàn cảnh vô cùng khốc liệt, nhưng vẫn duy trì phẩm cách cao thượng như cũ, và câu kia "Xuất ứ nê nhi bất nhiễm" có sự ảo diệu về làn điệu không giống nhau nhưng rất hay, tuy nhiên Tiết Ninh Nhi nghe được bài thơ này, quả thực đối với nàng tuy rằng xuất thân thanh lâu, nhưng lại ca tụng vẻ bất nhiễm phàm trần, điều này làm cho Tiết Ninh Nhi trong lúc nhất thời giống như là tìm được tri kỷ, nước mắt lại chảy không ngừng, dường như oan ức mấy năm nay đều được giải phóng ra.
Nhìn thấy Tiết Ninh Nhi nước mắt chảy không ngừng, Triệu Nhan trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, hắn vừa rồi chỉ nhìn thấy hoa mai trên bức họa, lại nghĩ tới trước đó trong hoa viên đi ngang qua phát hiện hoa mai, cảm thấy cảnh tượng ngay lúc đó vô cùng chuẩn xác với bài thơ "Vịnh mai" này của Vương An Thạch, cho nên không tự chủ được liền ngâm ra. Nhưng không nghĩ tới Tiết Ninh Nhi vậy mà bị bài thơ làm cho khóc, lại nói tiếp lúc trước khi hắn ngâm thơ cho Tào Dĩnh, cũng làm cho đối phương khóc. Chẳng lẽ lại chỉ cần mình đọc thơ, nữ nhân sẽ chảy nước mắt?
Bài thơ "Vịnh mai" này làm cho Tiết Ninh Nhi tự thương hại thân thế, âm thầm rơi lệ một hồi lâu, lúc này mới chợt nhớ tới nơi này là thư phòng của Triệu Nhan, liền vội vàng đứng lên hướng hắn hành lễ:
- Quận vương thứ tội, tiểu nữ nhất thời sầu não cảnh đời, thật sự có chút thất lễ!
- Tiết hành thủ không cần đa lễ, nói tới cũng là lỗi của bổn vương, không nghĩ tới một bài thơ không ngờ lại khơi gợi lên chuyện thương tâm của Tiết hành thủ! Triệu Nhan lúc này rốt cục cũng mở miệng nói, hắn không phải là không muốn hỏi chuyện Tiết Ninh Nhi trước kia trải qua. Nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu đối phương không muốn nói, vậy chính mình tùy tiện hỏi sẽ là có chút quá thất lễ.
Nghe được lời Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi dường như cũng có chút muốn nói lại thôi, thần sắc trên mặt biến ảo vài lần, nhưng vẫn không hề nói gì cả, sau khi lấy bức tranh đi đến trước bàn sách, chỉ tự mình mài mực cầm bút, đem bài thơ "Vịnh mai" kia của Triệu Nhan viết lên bức họa, chỉ có điều khi nàng đang viết bài thơ này, nước mắt nàng không ngừng được lại chảy xuống.
Đề thơ xong rồi, chỉ thấy Tiết Ninh Nhi cúi đầu lau nước mắt, lại hướng Triệu Nhan thi lễ một cái nói: - Đa tạ Quận vương vì tiểu nữ tặng bức tranh làm thơ. Chỉ là tiểu nữ hiện tại tâm tình kích động, muốn một mình yên lặng một chút, đến đây xin cáo từ!
Sau khi Tiết Ninh Nhi nói xong, đứng lên liền rời khỏi, nàng bây giờ thật sự tâm tình rất loạn, đặc biệt khi đối mặt với Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi càng cảm giác tim mình đập vô cùng nhanh, cho nên bản năng muốn mau rời khỏi. Triệu Nhan cũng không có ngăn lại, liền đứng lên, khách sáo tiễn Tiết Ninh Nhi ra ngoài cửa, hơn nữa còn bảo Tiểu Đậu Nha giúp mình đưa Tiết Ninh Nhi trở về, tránh cho nàng tìm không được đường về nội trạch.
Ra khỏi thư phòng của Triệu Nhan, bị gió lạnh bên ngoài thổi, Tiết Ninh Nhi vốn tâm tình kích động cũng dần dần bắt đầu bình tĩnh trở lại, nghĩ đến vừa rồi bộ dạng chính mình thất lễ trước mắt Triệu Nhan, cũng không chịu được có chút thẹn thùng. Nhưng điều này cũng không thể trách nàng, vốn bức tranh của Triệu Nhan cũng đã làm cho nàng rất tán thưởng rồi, kết quả cuối cùng bài thơ "Vịnh mai" kia lại dẫn phát đến tâm sự của Tiết Ninh Nhi, càng làm cho nàng tâm tình kích động không kiềm chế được, chỉ e đổi lại bất cứ nữ tử nào, cũng sẽ đều thất lễ ở loại tình huống đó.
Tiết Ninh Nhi ôm bức tranh nghĩ tới tâm sự của mình, Tiểu Đậu Nha đi phía trước dẫn đường, tuy nhiên đi được không bao xa, Tiết Ninh Nhi bỗng nhiên đi nhanh mấy bước vượt qua Tiểu Đậu Nha, sau đó vẻ mặt mỉm cười mở miệng nói: - Đậu Nha muội muội, ngươi hầu hạ Quận vương thời gian bao lâu rồi? Tiểu Đậu Nha mới vừa rồi được Tiết Ninh Nhi khen một câu, hiện tại đối với nàng cũng rất có thiện cảm, cho nên sau khi nghe được lời Tiết Ninh Nhi, cũng liền mỉm cười hồi đáp: - Ta là hồi môn theo tứ tỷ tới, ngày hôm sau đã bị phân đến chỗ Quận vương, tính đến nay cũng hơn nửa năm rồi.
- Thì ra là thế. Tiết Ninh Nhi nghe đến đó gật gật đầu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ nói: - Quận vương thơ họa song tuyệt, hơn nữa bình thường cũng đối xử hết sức hòa khí với người ngoài, Đậu Nha muội muội có thể thường thường bên người hầu hạ Quận vương, thật là làm cho tỷ tỷ cảm thấy hâm mộ.
Tiểu Đậu Nha đơn thuần nghe được ngay cả Tiết Ninh Nhi hành thủ phong quang vô hạn như vậy cũng hâm mộ một tiểu nha hoàn như mình, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thậm chí liền coi Tiết Ninh Nhi trở thành tỷ muội tốt nhất của mình, vô cùng nhiệt tình mở miệng nói: - Quận vương của chúng ta thật sự tốt lắm, nhưng ta cảm thấy người đối với Tiết tỷ tỷ cũng rất tốt, ví như vừa rồi Quận vương ôm tỷ trở về thư phòng, ta theo Quận vương thời gian dài như vậy, cũng chỉ gặp qua Quận vương bế tứ tỷ một lần.
Tiết Ninh Nhi nghe thấy Tiểu Đậu Nha lại nhắc tới chuyện Triệu Nhan ôm mình, liền sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó lại nghe được Triệu Nhan chỉ ôm Vương Phi Tào Dĩnh và mình, càng làm cho nàng bỗng nhiên cảm giác trong lòng ngòn ngọt, đồng thời cũng có chút mừng thầm, chẳng qua loại vui sướng này cũng không duy trì quá lâu, bởi vì nàng nghĩ đến mình và Tào Dĩnh cách nhau quá xa, điều này làm cho nàng thở dài, nếu cuộc sống mà không bức bách, lại có người nữ tử nào nguyện ý lấy cuộc sống thanh sắc làm vui?
Ngay khi Tiết Ninh Nhi đang muốn tâm sự, bỗng nhiên Tiểu Đậu Nha dẫn đường phía trước lại ngừng lại, điều này cũng làm cho nàng sững sờ, vội vàng ngưng thân hình, lúc này nàng mới phát hiện, từ trên đường nhỏ phía trước mình không ngờ hai nử tử mỹ mạo đi tới, trong đó nử tử bên trái kia tuổi hơi lớn hơn một chút, cả người thoạt nhìn vẻ mặt hưng phấn, mà nử tử bên phải kia tuổi tuy rằng khá nhỏ một chút, nhưng dung mạo cũng là thanh lệ thoát tục, khí chất càng cao quý vô cùng, Tiết Ninh Nhi mặc dù tin tưởng dung mạo mình vẫn hơn đối phương một chút, nhưng ở khí chất lại không cách nào so sánh được.
- Tiểu Đậu Nha bái kiến Công chúa, bái kiến tứ tỷ! Nhìn thấy hai nử tử phía trước, Tiểu Đậu Nha lập tức vẻ mặt vui vẻ nghênh đón mở miệng nói. Tiết Ninh Nhi phía sau nghe được lời của Tiểu Đậu Nha, cũng lập tức hiểu được, xem người nữ tử nhiều tuổi hơn chút hẳn là Thọ Khang công chúa, còn người nử tử mỹ mạo kia khẳng định chính là Vương phi của Triệu Nhan, thì ra là Tào Dĩnh xuất thân từ thế gia đệ nhất nhà tướng rồi.
- Dân nữ Tiết Ninh Nhi, bái kiến Công chúa, bái kiến Quận Vương phi! Tiết Ninh Nhi lúc này cũng đi lên phía trước hành lễ nói, tuy rằng thân phận cách xa, nhưng nếu mình ở quý phủ người ta làm khách, hơn nữa lại gặp gỡ ở đây, nàng hiển nhiên cũng không thể quá mức thất lễ.
Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa nhìn thấy Tiết Ninh Nhi thi lễ, trên mặt hai người cũng không lộ ra vẻ gì không vừa ý, mà là liếc nhìn nhau, sau đó Thọ Khang công chúa lúc này mới nói:
- Hóa ra ngươi chính là hành thủ đệ nhị vang danh kinh thành à, cũng xinh đẹp thật, ta thấy còn thương yêu, khó trách Tam đệ cũng muốn giữ ngươi ở lại quý phủ nhỉ?
Nghe thấy Thọ Khang công chúa đã hiểu lầm quan hệ của mình và Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi lập tức sắc mặt đỏ lên, liền vì bản thân giải thích: - Công chúa hiểu lầm rồi, tiểu nữ chỉ là ngưỡng mộ tài hoa của Quận vương, cho nên mới mặt dày đến nhà thỉnh cầu vẽ tranh, mơ hồ Quận vương không giận, cuối cùng đồng ý vẽ cho tiểu nử bức chân dung, không phải như Công chúa hiểu lầm vậy đâu.
- Ồ, bức họa trong tay ngươi chính là Tam đệ vẽ cho ngươi đấy ư, có thể để bản Công chúa xem một chút không? Thọ Khang công chúa lúc này bỗng nhiên mở miệng hỏi thêm lần nữa, trên mặt lộ ra một vẻ mặt hết sức cảm thấy hứng thú, về phần Tào Dĩnh bên nàng, lại vẫn luôn là vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ đối với Tiết Ninh Nhi cũng không có gì hứng thú, nhưng ánh mắt lại thường đảo qua dung mạo tuyệt mỹ của Tiết Ninh Nhi.
Nghe Thọ Khang công chúa muốn nhìn bức họa của mình, Tiết Ninh Nhi cũng do dự một chút, cuối cùng hai tay vẫn đem bức tranh trình lên nói: - Mời Công chúa xem, kỹ năng vẽ của Quận vương xuất thần nhập hóa, tiểu nữ cũng hết sức hâm mộ!
Thọ Khang công chúa mỉm cười tiếp nhận bức tranh, sau đó nhẹ nhàng mở ra, Tào Dĩnh bên cạnh tuy rằng cực lực muốn tạo ra một dáng dấp lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại không kìm nổi lại nhìn lên bức tranh, vốn khi nàng nhìn thấy bức tranh trên giấy giống như tiên nữ Tiết Ninh Nhi rơi xuống phàm trần, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, Tiết Ninh Nhi vốn rất đẹp, hơn nữa kỹ năng vẽ của Triệu Nhan, có hiệu quả như vậy cũng rất bình thường, nhưng khi nàng nhìn thấy bài thơ "Vịnh mai" kia trên một góc giấy, sắc mặt không khỏi biến hóa, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
- Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai. Thọ Khang công chúa lúc này cũng chú ý đến bài thơ nhỏ vẽ trên này, liền không kìm nổi nhẹ giọng ngâm ra thành tiếng, đồng thời cả người cũng ngẩn ngơ hơi sửng sốt, cuối cùng ngược lại cười nói: - Vẽ thật là đẹp, thơ làm lại không tầm thường, tuyệt đối có thể xem như một bức kiệt tác lưu truyền đời sau!
Thọ Khang công chúa nói xong, một lần nữa đem bức họa cuộn tròn lại đưa cho Tiết Ninh Nhi, theo nàng rất hiểu Triệu Nhan, căn bản không tin thơ trên là của Triệu Nhan làm, mà cho là Tiết Ninh Nhi đối diện này làm, điều này làm cho nàng không khỏi có mấy phần ý luyến tiếc tài năng, dù sao một nữ tử có thể viết ra bài thơ tuyệt hảo như vậy, cũng không phải dễ dàng gì.
Sau khi Tiết Ninh Nhi nhận lại bức họa, liền nhẹ nhàng thở ra, lại hướng Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh thi lễ cáo biệt, sau đó mới cùng Tiểu Đậu Nha vội vàng rời khỏi, từ đầu đến cuối Tào Dĩnh một câu cũng không có nói, nhưng càng như vậy, Tiết Ninh Nhi càng cảm thấy một cảm giác chột dạ không lý do, giống như là trộm đồ đạc của người ta?
Tiểu Đậu Nha đưa Tiết Ninh Nhi trở lại ngoài sương phòng của nàng, lúc này mới xoay người rời khỏi, còn Tiết Ninh Nhi thì đem bức họa của mình ôm vào ngực, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhưng ngay khi nàng vừa đi vào phòng, lại chợt thấy một người đứng trong phòng, điều này làm cho nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó có chút lo lắng hỏi: - Sao ngươi lại tới đây?
Cũng chính bởi vì như thế, cho nên Tiết Ninh Nhi vẫn cho rằng Triệu Nhan dù tinh thông họa đạo, nhưng ở phương diện văn thơ vẫn có khiếm khuyết, nhưng làm cho nàng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, khi nàng đang vắt óc suy nghĩ một bài thơ có thể hợp với bức họa này, Triệu Nhan lại nhẹ giọng ngâm ra một bài thơ nhỏ, ban đầu nghe cảm giác giống như rất thông thường, nhưng nếu tưởng tượng kỹ càng, lại phát hiện bài thơ nhỏ này vô cùng có ý cảnh.
- Xa thấy không phải tuyết, Vì nghe thoảng mùi hương. Xa thấy không phải tuyết Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi cũng nhẹ giọng lặp đi lặp lại hai câu sau bài thơ nhỏ này, liền trong lòng có cảm giác, cuối cùng mũi cay cay, không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt.
"Vịnh mai" mà Triệu Nhan ngâm bài này là Vương An Thạch sau nhiều năm cải cách chính trị thất bại mà làm, thông qua miêu tả hoa mai băng thanh ngọc khiết, dùng cái này để diễn tả tuy rằng thân mình ở hoàn cảnh vô cùng khốc liệt, nhưng vẫn duy trì phẩm cách cao thượng như cũ, và câu kia "Xuất ứ nê nhi bất nhiễm" có sự ảo diệu về làn điệu không giống nhau nhưng rất hay, tuy nhiên Tiết Ninh Nhi nghe được bài thơ này, quả thực đối với nàng tuy rằng xuất thân thanh lâu, nhưng lại ca tụng vẻ bất nhiễm phàm trần, điều này làm cho Tiết Ninh Nhi trong lúc nhất thời giống như là tìm được tri kỷ, nước mắt lại chảy không ngừng, dường như oan ức mấy năm nay đều được giải phóng ra.
Nhìn thấy Tiết Ninh Nhi nước mắt chảy không ngừng, Triệu Nhan trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, hắn vừa rồi chỉ nhìn thấy hoa mai trên bức họa, lại nghĩ tới trước đó trong hoa viên đi ngang qua phát hiện hoa mai, cảm thấy cảnh tượng ngay lúc đó vô cùng chuẩn xác với bài thơ "Vịnh mai" này của Vương An Thạch, cho nên không tự chủ được liền ngâm ra. Nhưng không nghĩ tới Tiết Ninh Nhi vậy mà bị bài thơ làm cho khóc, lại nói tiếp lúc trước khi hắn ngâm thơ cho Tào Dĩnh, cũng làm cho đối phương khóc. Chẳng lẽ lại chỉ cần mình đọc thơ, nữ nhân sẽ chảy nước mắt?
Bài thơ "Vịnh mai" này làm cho Tiết Ninh Nhi tự thương hại thân thế, âm thầm rơi lệ một hồi lâu, lúc này mới chợt nhớ tới nơi này là thư phòng của Triệu Nhan, liền vội vàng đứng lên hướng hắn hành lễ:
- Quận vương thứ tội, tiểu nữ nhất thời sầu não cảnh đời, thật sự có chút thất lễ!
- Tiết hành thủ không cần đa lễ, nói tới cũng là lỗi của bổn vương, không nghĩ tới một bài thơ không ngờ lại khơi gợi lên chuyện thương tâm của Tiết hành thủ! Triệu Nhan lúc này rốt cục cũng mở miệng nói, hắn không phải là không muốn hỏi chuyện Tiết Ninh Nhi trước kia trải qua. Nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu đối phương không muốn nói, vậy chính mình tùy tiện hỏi sẽ là có chút quá thất lễ.
Nghe được lời Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi dường như cũng có chút muốn nói lại thôi, thần sắc trên mặt biến ảo vài lần, nhưng vẫn không hề nói gì cả, sau khi lấy bức tranh đi đến trước bàn sách, chỉ tự mình mài mực cầm bút, đem bài thơ "Vịnh mai" kia của Triệu Nhan viết lên bức họa, chỉ có điều khi nàng đang viết bài thơ này, nước mắt nàng không ngừng được lại chảy xuống.
Đề thơ xong rồi, chỉ thấy Tiết Ninh Nhi cúi đầu lau nước mắt, lại hướng Triệu Nhan thi lễ một cái nói: - Đa tạ Quận vương vì tiểu nữ tặng bức tranh làm thơ. Chỉ là tiểu nữ hiện tại tâm tình kích động, muốn một mình yên lặng một chút, đến đây xin cáo từ!
Sau khi Tiết Ninh Nhi nói xong, đứng lên liền rời khỏi, nàng bây giờ thật sự tâm tình rất loạn, đặc biệt khi đối mặt với Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi càng cảm giác tim mình đập vô cùng nhanh, cho nên bản năng muốn mau rời khỏi. Triệu Nhan cũng không có ngăn lại, liền đứng lên, khách sáo tiễn Tiết Ninh Nhi ra ngoài cửa, hơn nữa còn bảo Tiểu Đậu Nha giúp mình đưa Tiết Ninh Nhi trở về, tránh cho nàng tìm không được đường về nội trạch.
Ra khỏi thư phòng của Triệu Nhan, bị gió lạnh bên ngoài thổi, Tiết Ninh Nhi vốn tâm tình kích động cũng dần dần bắt đầu bình tĩnh trở lại, nghĩ đến vừa rồi bộ dạng chính mình thất lễ trước mắt Triệu Nhan, cũng không chịu được có chút thẹn thùng. Nhưng điều này cũng không thể trách nàng, vốn bức tranh của Triệu Nhan cũng đã làm cho nàng rất tán thưởng rồi, kết quả cuối cùng bài thơ "Vịnh mai" kia lại dẫn phát đến tâm sự của Tiết Ninh Nhi, càng làm cho nàng tâm tình kích động không kiềm chế được, chỉ e đổi lại bất cứ nữ tử nào, cũng sẽ đều thất lễ ở loại tình huống đó.
Tiết Ninh Nhi ôm bức tranh nghĩ tới tâm sự của mình, Tiểu Đậu Nha đi phía trước dẫn đường, tuy nhiên đi được không bao xa, Tiết Ninh Nhi bỗng nhiên đi nhanh mấy bước vượt qua Tiểu Đậu Nha, sau đó vẻ mặt mỉm cười mở miệng nói: - Đậu Nha muội muội, ngươi hầu hạ Quận vương thời gian bao lâu rồi? Tiểu Đậu Nha mới vừa rồi được Tiết Ninh Nhi khen một câu, hiện tại đối với nàng cũng rất có thiện cảm, cho nên sau khi nghe được lời Tiết Ninh Nhi, cũng liền mỉm cười hồi đáp: - Ta là hồi môn theo tứ tỷ tới, ngày hôm sau đã bị phân đến chỗ Quận vương, tính đến nay cũng hơn nửa năm rồi.
- Thì ra là thế. Tiết Ninh Nhi nghe đến đó gật gật đầu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ nói: - Quận vương thơ họa song tuyệt, hơn nữa bình thường cũng đối xử hết sức hòa khí với người ngoài, Đậu Nha muội muội có thể thường thường bên người hầu hạ Quận vương, thật là làm cho tỷ tỷ cảm thấy hâm mộ.
Tiểu Đậu Nha đơn thuần nghe được ngay cả Tiết Ninh Nhi hành thủ phong quang vô hạn như vậy cũng hâm mộ một tiểu nha hoàn như mình, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thậm chí liền coi Tiết Ninh Nhi trở thành tỷ muội tốt nhất của mình, vô cùng nhiệt tình mở miệng nói: - Quận vương của chúng ta thật sự tốt lắm, nhưng ta cảm thấy người đối với Tiết tỷ tỷ cũng rất tốt, ví như vừa rồi Quận vương ôm tỷ trở về thư phòng, ta theo Quận vương thời gian dài như vậy, cũng chỉ gặp qua Quận vương bế tứ tỷ một lần.
Tiết Ninh Nhi nghe thấy Tiểu Đậu Nha lại nhắc tới chuyện Triệu Nhan ôm mình, liền sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó lại nghe được Triệu Nhan chỉ ôm Vương Phi Tào Dĩnh và mình, càng làm cho nàng bỗng nhiên cảm giác trong lòng ngòn ngọt, đồng thời cũng có chút mừng thầm, chẳng qua loại vui sướng này cũng không duy trì quá lâu, bởi vì nàng nghĩ đến mình và Tào Dĩnh cách nhau quá xa, điều này làm cho nàng thở dài, nếu cuộc sống mà không bức bách, lại có người nữ tử nào nguyện ý lấy cuộc sống thanh sắc làm vui?
Ngay khi Tiết Ninh Nhi đang muốn tâm sự, bỗng nhiên Tiểu Đậu Nha dẫn đường phía trước lại ngừng lại, điều này cũng làm cho nàng sững sờ, vội vàng ngưng thân hình, lúc này nàng mới phát hiện, từ trên đường nhỏ phía trước mình không ngờ hai nử tử mỹ mạo đi tới, trong đó nử tử bên trái kia tuổi hơi lớn hơn một chút, cả người thoạt nhìn vẻ mặt hưng phấn, mà nử tử bên phải kia tuổi tuy rằng khá nhỏ một chút, nhưng dung mạo cũng là thanh lệ thoát tục, khí chất càng cao quý vô cùng, Tiết Ninh Nhi mặc dù tin tưởng dung mạo mình vẫn hơn đối phương một chút, nhưng ở khí chất lại không cách nào so sánh được.
- Tiểu Đậu Nha bái kiến Công chúa, bái kiến tứ tỷ! Nhìn thấy hai nử tử phía trước, Tiểu Đậu Nha lập tức vẻ mặt vui vẻ nghênh đón mở miệng nói. Tiết Ninh Nhi phía sau nghe được lời của Tiểu Đậu Nha, cũng lập tức hiểu được, xem người nữ tử nhiều tuổi hơn chút hẳn là Thọ Khang công chúa, còn người nử tử mỹ mạo kia khẳng định chính là Vương phi của Triệu Nhan, thì ra là Tào Dĩnh xuất thân từ thế gia đệ nhất nhà tướng rồi.
- Dân nữ Tiết Ninh Nhi, bái kiến Công chúa, bái kiến Quận Vương phi! Tiết Ninh Nhi lúc này cũng đi lên phía trước hành lễ nói, tuy rằng thân phận cách xa, nhưng nếu mình ở quý phủ người ta làm khách, hơn nữa lại gặp gỡ ở đây, nàng hiển nhiên cũng không thể quá mức thất lễ.
Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa nhìn thấy Tiết Ninh Nhi thi lễ, trên mặt hai người cũng không lộ ra vẻ gì không vừa ý, mà là liếc nhìn nhau, sau đó Thọ Khang công chúa lúc này mới nói:
- Hóa ra ngươi chính là hành thủ đệ nhị vang danh kinh thành à, cũng xinh đẹp thật, ta thấy còn thương yêu, khó trách Tam đệ cũng muốn giữ ngươi ở lại quý phủ nhỉ?
Nghe thấy Thọ Khang công chúa đã hiểu lầm quan hệ của mình và Triệu Nhan, Tiết Ninh Nhi lập tức sắc mặt đỏ lên, liền vì bản thân giải thích: - Công chúa hiểu lầm rồi, tiểu nữ chỉ là ngưỡng mộ tài hoa của Quận vương, cho nên mới mặt dày đến nhà thỉnh cầu vẽ tranh, mơ hồ Quận vương không giận, cuối cùng đồng ý vẽ cho tiểu nử bức chân dung, không phải như Công chúa hiểu lầm vậy đâu.
- Ồ, bức họa trong tay ngươi chính là Tam đệ vẽ cho ngươi đấy ư, có thể để bản Công chúa xem một chút không? Thọ Khang công chúa lúc này bỗng nhiên mở miệng hỏi thêm lần nữa, trên mặt lộ ra một vẻ mặt hết sức cảm thấy hứng thú, về phần Tào Dĩnh bên nàng, lại vẫn luôn là vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ đối với Tiết Ninh Nhi cũng không có gì hứng thú, nhưng ánh mắt lại thường đảo qua dung mạo tuyệt mỹ của Tiết Ninh Nhi.
Nghe Thọ Khang công chúa muốn nhìn bức họa của mình, Tiết Ninh Nhi cũng do dự một chút, cuối cùng hai tay vẫn đem bức tranh trình lên nói: - Mời Công chúa xem, kỹ năng vẽ của Quận vương xuất thần nhập hóa, tiểu nữ cũng hết sức hâm mộ!
Thọ Khang công chúa mỉm cười tiếp nhận bức tranh, sau đó nhẹ nhàng mở ra, Tào Dĩnh bên cạnh tuy rằng cực lực muốn tạo ra một dáng dấp lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại không kìm nổi lại nhìn lên bức tranh, vốn khi nàng nhìn thấy bức tranh trên giấy giống như tiên nữ Tiết Ninh Nhi rơi xuống phàm trần, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, Tiết Ninh Nhi vốn rất đẹp, hơn nữa kỹ năng vẽ của Triệu Nhan, có hiệu quả như vậy cũng rất bình thường, nhưng khi nàng nhìn thấy bài thơ "Vịnh mai" kia trên một góc giấy, sắc mặt không khỏi biến hóa, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
- Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai. Thọ Khang công chúa lúc này cũng chú ý đến bài thơ nhỏ vẽ trên này, liền không kìm nổi nhẹ giọng ngâm ra thành tiếng, đồng thời cả người cũng ngẩn ngơ hơi sửng sốt, cuối cùng ngược lại cười nói: - Vẽ thật là đẹp, thơ làm lại không tầm thường, tuyệt đối có thể xem như một bức kiệt tác lưu truyền đời sau!
Thọ Khang công chúa nói xong, một lần nữa đem bức họa cuộn tròn lại đưa cho Tiết Ninh Nhi, theo nàng rất hiểu Triệu Nhan, căn bản không tin thơ trên là của Triệu Nhan làm, mà cho là Tiết Ninh Nhi đối diện này làm, điều này làm cho nàng không khỏi có mấy phần ý luyến tiếc tài năng, dù sao một nữ tử có thể viết ra bài thơ tuyệt hảo như vậy, cũng không phải dễ dàng gì.
Sau khi Tiết Ninh Nhi nhận lại bức họa, liền nhẹ nhàng thở ra, lại hướng Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh thi lễ cáo biệt, sau đó mới cùng Tiểu Đậu Nha vội vàng rời khỏi, từ đầu đến cuối Tào Dĩnh một câu cũng không có nói, nhưng càng như vậy, Tiết Ninh Nhi càng cảm thấy một cảm giác chột dạ không lý do, giống như là trộm đồ đạc của người ta?
Tiểu Đậu Nha đưa Tiết Ninh Nhi trở lại ngoài sương phòng của nàng, lúc này mới xoay người rời khỏi, còn Tiết Ninh Nhi thì đem bức họa của mình ôm vào ngực, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhưng ngay khi nàng vừa đi vào phòng, lại chợt thấy một người đứng trong phòng, điều này làm cho nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó có chút lo lắng hỏi: - Sao ngươi lại tới đây?
Danh sách chương