Tiết Lang không ở lâu ở chỗ Triệu Nhan, hơn nữa thấy tỷ tỷ không xảy ra việc gì, Triệu Nhan cũng không phải ép buộc tỷ tỷ ở lại, điều này khiến y rốt cuộc đã yên tâm, chiều hôm đó liền quay trở về. Mặc dù Tiết Khang Ninh lo lắng đệ đệ trên đường gặp phải nguy hiểm, dù sao bây giờ đường lớn vẫn còn bị tuyết lớn ngăn lối, nhưng tính tình của Tiết Lang vô cùng cố chấp, rốt cuộc nàng phải bất đắc dĩ để đệ đệ trở về.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Ninh Nhi cũng dậy sớm, bởi vì hôm qua nàng đã hẹn với Triệu Nhan hôm nay sẽ dạy cho Vương phi học Yoga, địa điểm học yoga là ở trong phòng của Tào Dĩnh. Lúc Tiết Ninh Nhi đến nơi này, phát hiện sàn phòng đã được trải chăn lông dày, bốn phía để mấy lò sưởi, khiến cho trong phòng hết sức ấm áp.

Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa, Triệu Anh Ninh cũng đã sớm đến đây, đợi Tiết Ninh Nhi đến rồi, hắn giới thiệu hai bên với nhau, sau đó mới rời đi, bởi vì tập yoga tốt nhất là phải mặc quần áo rộng thùng thình, đặc biệt nữ tử Đại Tống có quấn ngực, lúc tập phải bỏ đi, nếu không không thể tập động tác được, vì thế Triệu Nhan không thể ở lại.

Buổi sáng khi Triệu Nhan đi thăm bọn lão Phúc, biệt viện mặc dù cách thành Đông Kinh chỉ có mấy dặm đường, nhưng tuyết quá dày, lúc quét tuyết vô cùng khó khăn, cho nên cả ngày hôm qua chỉ quét được một nửa, phỏng chừng hôm nay mới có thể đào được đến cửa thành bên kia.

Triệu Nhan men theo con đường đã quét tuyết để đi, phát hiện hai bên đường tuyết chất cao thành đống, khiến Triệu Nhan có cảm giác đang đi trong ngõ hẻm, còn về ruộng lúa mạch hai bên đường đều bị chôn trong tuyết đọng, tuy nhiên đây lại là một hiện tượng tốt, sang năm không chừng lúa mạch sẽ được mùa bội thu.

Khi Triệu Nhan đi đến cuối con đường, nhìn thấy lão Phúc và Vương Thất đang chỉ huy mọi người quét tuyết đọng, vô số thanh niên trai tráng dùng xẻng lớn xúc tuyết đọng lên xe ba gác để chở đi, mặc dù bây giờ là lúc nước đóng thành băng, nhưng không ít người mồ hôi đầy đầu, đỉnh đầu đều bốc nhiệt khí, trên người lại là áo đơn, xem ra khí thế ngất trời, lâu lâu lại nổi lên một trận cười sảng khoái.

- Quận vương, ngài sao lại đến đây? Lão Phúc đang chỉ huy mọi người làm việc, nhìn thấy Triệu Nhan liền lập tức chạy đến hành lễ, nhìn y đã lớn tuổi, nhưng bởi vì nhiều năm lao động, thân thể vô cùng cường tráng, ngày thường cũng không mắc bệnh gì.

- Ồ, ta đến xem đường đi quét dọn như thế nào rồi? Triệu Nhan cười nói với lão Phúc, tiếp đó đến xem một khoảnh đất trống bên đường vừa được dọn sạch. Mấy cái nồi lớn được đặt trên lửa, xung quanh còn có mấy phụ nữ khỏe mạnh đang bận rộn, điều này khiến hắn hiếu kì hỏi: - Lão Phúc, mấy cái nồi bên đó dùng để làm gì vậy?

Nghe Triệu Nhan hỏi, lão Phúc cười đáp: - Quận Vương quên rồi sao, hôm qua không phải ngài bảo lão nô đi mua hai con lợn, mấy cái nồi đó là đang nấu canh xương lợn, ai đói hoặc lạnh có thể qua đó uống bát canh, đợi có sức lại làm tiếp.

- Nhưng không phải là mua hôm qua sao, hơn nữa thịt lợn cũng đã phân cho tôi tớ và nông dân rồi, sao hôm nay vẫn còn? Triệu Nhan vẫn chưa hiểu. Hôm qua hắn tưởng một ngày có thể làm xong, vì thế chỉ chuẩn bị hai con lợn, hôm nay chưa kịp dặn dò, bọn lão Phúc đã đi làm việc rồi, theo tính cách cần kiệm của lão Phúc, chắc chắn không cho bọn tôi tớ mua lợn nữa.

Chỉ thấy lão Phúc vẻ mặt thản nhiên đáp: - Quận vương không biết đấy thôi, gia đình nông dân bình thường ít khi nghe được mùi thịt, hương vị của xương lợn còn ở bên trong, hôm qua nấu rồi, hôm nay có thể đập ra nấu lại, nước luộc còn nhiều hơn ngày hôm qua, hơn nữa, cho dù hôm nay nấu xong rồi, vẫn có không ít nông dân hỏi xin lão nô xương lợn, nói là mang về nhà đủ cho bọn họ nấu canh thêm mấy ngày nữa.

Nghe đến đó Triệu Nhan lau mồ hôi, thời hiện đại vẫn nghe kể người đời Tống Đường không ăn thịt lợn, nhưng đó chỉ là tầng lớp quý tộc, đối với bách tính nghèo khổ, chỉ có ngày lễ ngày Tết mới có thể ăn thịt, hơn nữa bọn họ cũng không quan tâm thịt lợn hay thịt dê, chỉ cần đỡ thèm là được, thậm chí xương lợn cũng được nấu đến mấy lần, vì lúc ăn cơm có thể rưới ít vị thịt vào cho dễ ăn.

Tiếp đó, Triệu Nhan đi qua xem nồi canh xương đang nấu, phát hiện rất nhiều xương lớn bị chặt thành vài đoạn, cốt tủy bên trong đều trôi ra ngoài, ngửi thấy đầy mùi vị, nhưng Triệu Nhan không đủ dũng khí để nếm thứ, bởi vì trên mặt xương đều sạch sẽ, cả vụn thịt nhỏ cũng không có, rõ ràng không phải là do cạo ra, mà là do người gặm mới sạch như vậy, dù sao xương này cũng là hôm qua ăn còn dư, hắn không muốn ăn nước miếng của người khác.

Đối với việc Triệu Nhan đến, bất kể là tôi tớ trong vương phủ hay nông dân ở các điền trang, đều cảm thấy sĩ khí đại chấn, đặc biệt là nông dân, mấy ngày trước còn dựa vào việc buôn bán bắp cải, mỗi nhà đều kiếm được không ít tiền, mặc dù không thể nói là một đêm phát tài, nhưng cũng gần như vậy, cần biết là một cân bắp cải bốn trăm tiền, mỗi nhà ít nhất còn trữ hơn một ngàn cân, cứ như vậy mà tính, mỗi nhà đều có thu nhập hơn trăm quan, nếu nhiều thậm chí có thể có sáu bảy trăm quan, khoản tiền này không chỉ có thể sống được một năm thậm chí đợi đến năm sau, có thể sửa chữa nhà cửa.

Cũng chính vì như vậy, nên các hộ nông dân đối với Triệu Nhan đều cảm kích tận đáy lòng, bây giờ thấy Quận vương thân chinh đến xem bọn họ dọn đường, điều này khiến bọn họ vô cùng hưng phấn, hành lễ với Triệu Nhan xong, bắt đầu ra sức làm việc, tỷ như đống tuyết trên xe còn cao hơn người bọn họ, làm lão Phúc liên tục quát lớn bảo bọn họ lượng sức mà làm, nhưng bọn họ chỉ ngây ngô cười ha hả, xe sau còn chất một đống cao hơn.

Nhìn đến đây, Triệu Nhan cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa, nếu không chắc sẽ làm mọi người mệt chết, vì thế hắn đành mở miệng cổ vũ sĩ khí, sau đó quay người trở lại biệt viện. Vừa đi đến bên ngoài phòng của Tào Dĩnh, liền nghe tiếng của Ninh Nhi:

- Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, biểu hiện của công chúa và quận chúa đều rất tốt, chỉ có vương phi thể chất yếu một chút, nên một số động tác làm chưa chuẩn, có thể luyện tập riêng thêm.

Lời của Tiết Ninh Nhi vừa dứt, lập tức truyền đến tiếng Thọ Khang công chúa và Triệu Anh Ninh cười đùa, trêu chọc Tào Dĩnh, thậm chí có cả tiếng Tiết Ninh Nhi trong đó, xem ra bọn họ chung sống cũng không tệ, thậm chí Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa không hề bài xích Tiết Ninh Nhi.

Nghe bên trong đùa giỡn một hồi, sau đó cửa phòng mở ra, Tiết Ninh Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra đầu tiên, nhìn thấy Triệu Nhan đang ở ngoài, lập tức sững sờ, sau đó cười nói: - Quận Vương sao vẫn còn ở đây, ngài không phải là chờ chúng tôi luyện xong yoga chứ?

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười đáp: - Tiết hành thủ hiểu lầm rồi, vừa rồi ta đi xem tình hình dọn tuyết trên đường, vừa mới trở về, không ngờ nghe thấy các người đã luyện tập xong, nên đứng ở đây đợi một chút.

Nói đến đây, Triệu Nhan dừng lại một chút, mỉm cười hỏi: - Sao rồi, ba chị em bọn họ có phối hợp không, có chăm chỉ luyện tập yoga không? - Quận vương không cần phải lo lắng, các nàng ấy đều có hứng thú với yoga, lúc luyện tập cũng rất tập trung, đặc biệt là quận chúa, thân hình nàng ấy hơi đầy đặn, nhưng lúc luyện tập lại cố gắng nhiều nhất, cũng là người luyện tốt nhất trong ba người, điều kiện sức khỏe của Thọ Khang công chúa rất tốt nên luyện yoga không có gì khó với nàng ấy. Chỉ có sức khỏe của vương phi không tốt lắm, một số động tác cần phải luyện tập thêm mới được. Tiết Ninh Nhi kể qua tình hình luyện tập của ba người Tào Dĩnh.

Trước kia Tào Dĩnh có kể lúc nhỏ sức khỏe nàng không tốt, nên mới phải uống sữa dê liên tục, mặt khác dù bình thường Tào Dĩnh muốn quản lý gia đình, nhưng thường chỉ ngồi trong phòng xem sổ sách, có việc gì cũng phân phó thỏa đáng cho người khác đi làm, lâu ngày không vận động, tố chất thân thể tự nhiên không khỏe hơn được, nói như vậy, Tào Dĩnh là người thật sự cần tập yoga để cải thiện sức khỏe.

Triệu Nhan lập tức nói cảm tạ Tiết Ninh Nhi, sau đó thân chinh tiễn nàng về. Vốn định vào phòng Tào Dĩnh xem thế nào, tiện thể hỏi cảm giác của bọn họ về yoga, nhưng không ngờ bị mấy thị nữ chặn lại ở cửa, nói là bên trong bọn Tào Dĩnh vẫn chưa thay quần áo, vẫn đang luyện tập các động tác yoga.

Nghe đến đó, Triệu Nhan cũng không cần hỏi nữa. Từ biểu hiện của bọn họ có thể thấy sự hoan nghênh đối với yoga. Triệu Nhan mỉm cười, quay trở về phòng của mình. Đến buổi chiều, lão Phúc dẫn mấy người cao hứng phấn chấn trở về, không cần hỏi cũng biết, đường đi Đông Kinh đã thông rồi.

Đường được khai thông, tin tức từ thành Đông Kinh rất nhanh truyền tới. Tình hình bão tuyết ở thành Khai Phong không nghiêm trọng lắm, chỉ có một số ít nhà dân bị tuyết lớn đè sập, nhưng không có người chết, chỉ có người bị thương, dù sao thành Đông Kinh ở phía Bắc, mùa đông mỗi năm đều có vài trận tuyết lớn, cư dân miền Bắc vốn có kinh nghiệm đối phó với tuyết lớn, rất nhiều người suốt đêm quét tuyết đọng trên mái nhà, những ngôi nhà bị sập là vì không có người ở.

Tuy nhiên, trận tuyết lớn này ảnh hưởng không nhỏ đến thành Đông Kinh, tỷ như tuyết chắn đường đi, khiến cho vật giá trong thành tăng vọt, trong đó những vật phẩm cần thiết cho đời sống như lương thực còn đỡ một chút, ở đây rốt cuộc vẫn là kinh đô Đại Tống, khống chế giá cả lương thực rất nghiêm khắc, thậm chí triều đình còn bán ra một ít lương thực để ổn định giá cả, nhưng với bách tính mà nói, chỉ cần giá lương thực tăng trong khả năng chịu đựng của họ, như thế tất cả đều không có vấn đề gì.

Giá lương thực tuy không tăng nhiều, nhưng vật giá những thứ khác lại tăng vọt, tỷ như bắp cải mà nông dân đem ra bán, theo trận tuyết lớn này liên tục tăng giá, không phải bọn Vương Thất nhân cháy nhà mà đi hôi của, mà là những người mua rau vì muốn giành mua được bắp cải, chủ động tăng giá, từ lúc bắt đầu bốn trăm tiền một cân, tăng mãi đến năm trăm năm mươi tiền một cân, hơn nữa cho dù như vậy, mỗi lần chở xe bắp cải vào thành, liền gặp vô số người ngăn đón tranh mua, kết quả là bắp cải còn chưa chuyển đến chợ đã bán sạch rồi.

Gặp được tình huống này, nông dân Thượng Thủy trang đều cao hứng cười toe toét, tuy nhiên, họ không vui được lâu, ảnh hưởng tiêu cực của món lãi kếch sù từ bắp cải vẫn chưa xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện