Kỳ thực ngay lúc sớm Triệu Nhan đã muốn hỏi Gia Luật Tư tại sao lại ở chỗ mình đợi mình? Đáng tiếc mãi vẫn không có cơ hội, hiện giờ không dễ gì mới rơi từ trên không xuống, lúc này tự nhiên sẽ muốn hỏi rõ chuyện này.
- Còn có thể là chuyện gì, đương nhiên là chuyện lần trước chúng ta chưa nói xong.
Chỉ thấy Gia Luật Tư thở dài nói, đồng thời gương mặt cũng trở nên có chút kỳ quái, liền sau đó lại mở miệng hỏi:
- Nhưng hiện giờ nói những cái này cũng chẳng có công dụng gì, chúng ta vẫn là nên nghĩ cách an toàn trở về Thuợng Kinh rồi nói sau.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì có hỏi tiếp, khẳng định cũng sẽ nhắc đến chuyện Trương Nhân Tiên bị mình ám toán mà mắc bệnh, việc này không tiện cho Tô Thức biết, cho nên tốt nhất vẫn là tìm nàng nói riêng, nhưng theo Triệu Nhan đoán, Gia Luật Tư cũng không có tâm tư muốn đòi lại công đạo cho Trương Nhân Tiên, mà muốn mượn việc này để đòi lợi ích gì đó cho bản thân nàng, chỉ là không biết đối phương muốn gì? Nghe nói vị công chúa Gia Luật Tư này không được xem trọng, nhưng thứ mà mình có thể cho nàng cũng là vô cùng ít.
Triệu Nhan không nói chuyện, Gia Luật Tư cũng đuổi theo tâm tư của mình, còn về Tô Thức thì ôm trong lòng bức họa mà Tiêu Quan Âm tặng cho y trước lúc rời khỏi, vẻ mặt si tình ngây ngốc nhìn bức họa, xem ra tuy rằng lúc nãy y nói phát hồ tình, chỉ hồ lễ, nhưng có lẽ là do thời gian vẫn quá ngắn, nếu như để y ở Liêu Quốc thêm một khoảng thời gian, rất có thể sẽ cùng Tiêu Quan Âm gây ra vụ tai tiếng gì đó trong cung đình.
Tính ra trong lịch sử cũ, Tiêu Quan Âm chết trong án oan Thập hương từ, nguyên nhân gây ra chuyện này là bởi vì Tiêu Quan Âm đàn tì bà hay, được xưng là đương thế đệ nhất, mà nhạc sư Triệu Duy trong cung thì thổi sáo giỏi, thế là hai người thường hợp tấu trong cung. Vốn đây chỉ là giao lưu về âm nhạc, nhưng lại bị Gia Luật Ất Tân gièm pha, sáng tác ra mười bài thơ vô cùng hương diễm, vu cáo Tiêu Quan Âm tư thông với Triệu Duy, kết quả Gia Luật Hồng Cơ bị lửa giận che mắt, trực tiếp ban chết cho Tiêu Quan Âm, hơn nữa còn tức giận lột sạch thi thể của nàng, gửi thi thể trần truồng của nàng về Tiêu gia, mượn đấy để sỉ nhục Tiêu Quan Âm, việc này mãi đến khi tôn tử của Tiêu Quan Âm đăng cơ, mới sửa lại án sai.
Tuy rằng Thập hương từ là Gia Luật Ất Tân vu cáo Tiêu Quan Âm. Nhưng giữa Tiêu Quan Âm với Triệu Duy bởi vì tương hợp trên mặt âm nhạc, quan hệ giữa hai người khẳng định cũng chẳng đơn giản, nếu không Gia Luật Hồng Cơ cũng sẽ không phẫn nộ như vậy. Chỉ là hiện giờ vì bị Triệu Nhan ảnh hưởng, khiến Tô Thức xuất hiện trước thay thế Triệu Duy. Còn về vận mệnh sau này của Tiêu Quan Âm thì khó nói rồi.
Cứ như vậy ba người luôn ngồi bên đống lửa đến trời sáng. Cho dù cả 3 người đều có chút mệt mỏi, nhưng đều không ngủ, khi ánh dương đầu tiên xuất hiện ở chân trời phía đông, Triệu Nhan bọn họ rốt cuộc đã nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Chỉ thấy cánh rừng mà họ đang đứng có rất nhiều cây cối cao lớn, xuyên qua khe hở giữa cây cối, 3 người có thể nhìn thấy ngọn núi cao chập chùng ngài kia, điều này khiến lòng họ trùng xuống, bởi vì tình huống rừng cây xung quanh, đây rất có thể cũng là một vùng rừng núi, cũng tức là nói, không ngờ bọn họ lại hạ cánh xuống núi.
- Lần này tiêu rồi, nếu chúng ta quả thật ở Hoàng Long Phủ, trong vùng núi này có rất nhiều thú dữ hổ sói, ba người chúng ta lại không hề có năng lực tự vệ gì, nếu lỡ gặp phải mãnh thú nào đó, e là khó mà thoát được, ngoài ra, chúng ta ở trong vùng rừng núi dày đặc này, muốn đi ra ngoài cũng không phải việc dễ dàng gì, lần này phải làm sao đây? Gia Luật Tư thấy hoàn cảnh xung quanh, lập tức lo lắng hỏi, khó trách buổi tối nàng cảm thấy nơi này rất lạnh, chỉ có ngồi bên đống lửa mới cảm thấy tốt hơn, hoá ra là do ở vùng núi cao.
Lúc này Triệu Nhan cũng có chút hối hận, nếu biết sớm, thì nên đổi Tô Thức với Chu Đồng, có vị cao thủ Chu Đồng, cho dù gặp phải mãnh thú gì cũng không sợ, chỉ là hiện giờ 3 người họ tuy là có hai nam tử trẻ tuổi, như hắn là một quận vương sống trong an nhàn sung sướng, Tô Thức thì là một thư sinh tay trói gà không chặt, Gia Luật Tư thì càng khỏi nói đến, nàng là một nữ tử yếu ớt căn bản không có năng lực tự vệ.
Tuy nhiên hiện giờ dù không có năng lực tự vệ cũng phải cứng rắn lên, Triệu Nhan tìm kiếm khắp nơi những đồ vật rớt ra từ khinh khí cầu, cuối cùng hắn tìm thấy một cái mũ giáp và một thanh đao, mũ giáp là lúc trước hắn đòi của Chu Đồng để làm mũ bảo hiểm, còn về đao thì dùng để chém đứt dây thừng, không nghĩ đến bây giờ đều có nơi dùng rồi.
Triệu Nhan trực tiếp đội mũ giáp lên đầu, sau đó dùng đao chém hai cây gỗ thô cho Tô Thức và Gia Luật Tư, để họ dùng để phòng thân, bản thân hắn thì cầm đao mở đường ở phía trước, vùng rừng này rõ ràng không có ai tới qua, cỏ dại dưới tầng cây đều cao hơn nửa người, ngay cả đường cũng không có, nhất định phải có người ở phía trước mở đường, so ra thì thể lực của Triệu Nhan còn tốt hơn Tô Thức một chút.
Làm mãi đến khi 3 người họ phân biệt được phương hướng, sau đó tiến thẳng về hướng tây nam, bởi vì nếu quả thật họ ở Hoàng Long Phủ, vậy thì đi về hướng tây nam sẽ an toàn hơn, bởi vì càng đi về hướng đông hoặc hướng bắc, càng có thể gặp phải người Nữ Chân hoặc người Hề, đám dân tộc thiểu số của Liêu Quốc này sống hoang dã đã thành tính, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nói ra thì vận khí của bọn người Triệu Nhan coi như không tệ, đi từ sáng đến xế chiều cũng không gặp phải mãnh thú trong truyền thuyết, còn các động vật nhỏ như thỏ, sóc, gà rừng thì gặp không ít, đáng tiếc ba người họ không có năng lực bắt những con mồi này, cho nên mặc dù ngày hôm nay đã đói tới nỗi ngực dán vào lưng, nhưng cũng chỉ đành cố chịu đựng.
- Quận... Quận vương, chúng ta có phải là nên dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó tìm chút đồ ăn không?
Đến chiều, Tô Thức thật sự là không đi nổi nữa, thế là tiến lên kéo Triệu Nhan lại, thở hổn hển nói, trưa hôm qua y và Triệu Nhan có ăn chút đồ trong thọ yến, buổi chiều thì vẽ tranh cho Gia Luật Hồng Cơ, sau đó là chật vật bỏ chạy, đến giờ đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi.
Triệu Nhan lúc này cũng cảm thấy đói và khát vô cùng, quay đầu lại nhìn Gia Luật Tư, kết quả phát hiện vị công chúa Liêu Quốc này cũng vô cùng chật vật, bộ váy đã bị những cành cây quệt lủng nhiều chỗ, trên trán đầy mô hôi và vết bẩn, mặt cũng hơi tái, nhưng có thể là không muốn tỏ ra vẻ yếu ớt trước mặt đám người Triệu Nhan, cho nên vẫn luôn cắn răng chống đỡ, từ đầu đến cuối đều không than vãn qua dù chỉ một tiếng.
- Vùng rừng rậm cũng có nhiều cây dại, nhưng những thứ này có vài thứ có độc, các ngươi có ai biết cái nào có thể ăn không?
Triệu Nhan ngẩng đầu nhìn những cây dại ở trên cây ở xung quanh, ở hậu thế hắn căn bản không có học qua kĩ năng sinh tồn nơi dã ngoại, càng không biết phân biệt thực vật, cho nên đối với những quả dại này hắn hoàn toàn không biết gì cả.
- Cái này ta cũng không biết, nếu là ở quê nhà, ta còn nhận ra được một vài quả dại, nhưng quả dại nơi này khác hoàn toàn với quả dại nơi quê nhà ta, một loại ta cũng không biết.
Tô Thức lúc này cũng cười khổ nói.
Nghe lời của Tô Thức, Triệu Nhan lập tức không còn ôm hy vọng gì với quả dại nữa, Gia Luật Tư là một nữ tử, còn là công chúa Liêu Quốc, khẳng định càng không biết tìm thức ăn nơi dã ngoại, ngoài ra sinh tồn nơi dã ngoại không hề đơn giản như trong tưởng tượng của nhiều người, đối với một thực vật không biết có ăn được hay không, tốt nhất là đừng thử lung tung, có lẽ loại thực vật này không lấy được mạng người, nhưng lỡ như bị tiêu chảy gì đó, vậy thì tuyệt đối sẽ khiến người ta không chịu nổi.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, chỉ thấy Gia Luật Tư bước nhanh đến một lùm cây thấp, sau đó hái từ trên xuống rất nhiều quả nhỏ màu đen tím, chỉ lớn hơn đậu tương một chút, sau đó ngoảnh đầu lại nói với Triệu Nhan và Tô Thức:
- Những quả dại khác ta không dám khẳng định, nhưng loại quả nhỏ này tên là cà tím, vị chua chua ngọt ngọt rất ngon, hồi trước lúc phụ hoàng dẫn chúng ta đi săn, ta thấy rất nhiều động vật đều thích ăn loại quả nhỏ này, hơn nữa người cũng có thể ăn, lúc trước ta đã từng ăn qua không ít.
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến Gia Luật Tư mà mình không ôm chút hy vọng nào nhất mà còn hữu dụng hơn so với hai người họ, liền vô cùng kinh hỷ, lập tức cùng Tô Thức phân công ra tìm loại quả nhỏ tên cà tím này, nhưng loại thực vật này tuy không ít, nhưng quả chín lại không nhiều, hơn nữa cũng quá nhỏ, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ tìm không được bao nhiêu, ăn vào bụng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế cơn đói.
- Mọi người vừa đi vừa chú ý tình huống chung quanh, tốt nhất là tìm ra được một nơi có nước, có nước thì sẽ có động vật, nói không chừng chúng ta có thể săn được một vài con mồi.
Lúc này Triệu Nhan lại lần nữa nói, người không ăn có thể kiên trì được mười mấy ngày, nếu như không uống nước, thì e là 3 ngày cũng chịu không nổi, cho nên hiện giờ tốt nhất là có thể tìm thấy một nơi có nguồn nước, tuy rằng bên nguồn nước có thể sẽ thường có mãnh thú lui tới, nhưng càng có thể gặp được một vài con mồi, hơn nữa địa thế bên mép nước dễ săn bắt hơn.
Tuy nhiên vận khí của Triệu Nhan họ hiển nhiên không được tốt lắm, ba người đi mãi trong rừng đến lúc tối, cũng không tìm được một nơi có nguồn nước, hơn nữa lúc này ba người vừa mệt vừa đói vừa khát, may mà trên đường Gia Luật Tư luôn vừa đi vừa hái một vài quả dại nhỏ có thể ăn được, tuy rằng không no được, thêm nữa mùi vị cũng không được ngon cho lắm, nhưng cũng xem như có thể bổ sung ít thể lực.
Vào đêm, Triệu Nhan bọn họ tìm được một sườn đất nhỏ khuất gió rồi đốt lửa, sau đó 3 người thay phiên gác đêm, một là để duy trì lửa không tắt, hai là cánh rừng này có nhiều động vật, rất có thể là có mãnh thú gì đó, Triệu Nhan không hề muốn trong lúc ngủ bị con dã thú nào ngoặm đi đâu.
Hôm nay Triệu Nhan mở đường ở phía trước, cho nên tiêu hao nhiều thể lực nhất, bởi vậy Gia Luật Tư và Tô Thức chủ động yêu cầu thủ vào hai ca sau, như vậy sau khi Triệu Nhan thủ xong ca đầu, liền có thể nghỉ ngơi cho tốt, đối với điều này Triệu Nhan cũng không phản đối, thế là sau khi ăn xong quả dại, Tô Thức và Gia Luật Tư chia ra nằm xuống ngủ ở hai bên đống lửa, Triệu Nhan thì ngồi ở cạnh đống lửa trông coi.
Tuy nhiên, ngay khi tiếng ngáy của Tô Thức vang lên, Gia Luật Tư bỗng nhiên mở mắt, ngoảnh đầu lại không động đậy nhìn Triệu Nhan.
Triệu Nhan lúc này cũng đã phát hiện Gia Luật Tư không ngủ, lập tức nở một nụ cười hỏi:
- Sao vậy, ngươi ngủ không được hả?
- Ừ, ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Lúc này Gia Luật Tư đã ngồi dậy, nhìn Triệu Nhan với ánh mắt thành khẩn.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lập tức đoán ra gì đó, liền có chút đau đầu nói:
- Không lẽ ngươi vẫn muốn nói về việc Trương Nhân Tiên kia? Đó chỉ là lời nói một bên của Trương Nhân Tiên, hơn nữa không có bất kỳ chứng cứ nào...
Triệu Nhan vẫn chưa nói xong, liền thấy Gia Luật Tư khẽ lắc đầu nói:
- Ta muốn nói không phải là chuyện này, mà là muốn cầu quận vương một chuyện!
...
- Còn có thể là chuyện gì, đương nhiên là chuyện lần trước chúng ta chưa nói xong.
Chỉ thấy Gia Luật Tư thở dài nói, đồng thời gương mặt cũng trở nên có chút kỳ quái, liền sau đó lại mở miệng hỏi:
- Nhưng hiện giờ nói những cái này cũng chẳng có công dụng gì, chúng ta vẫn là nên nghĩ cách an toàn trở về Thuợng Kinh rồi nói sau.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì có hỏi tiếp, khẳng định cũng sẽ nhắc đến chuyện Trương Nhân Tiên bị mình ám toán mà mắc bệnh, việc này không tiện cho Tô Thức biết, cho nên tốt nhất vẫn là tìm nàng nói riêng, nhưng theo Triệu Nhan đoán, Gia Luật Tư cũng không có tâm tư muốn đòi lại công đạo cho Trương Nhân Tiên, mà muốn mượn việc này để đòi lợi ích gì đó cho bản thân nàng, chỉ là không biết đối phương muốn gì? Nghe nói vị công chúa Gia Luật Tư này không được xem trọng, nhưng thứ mà mình có thể cho nàng cũng là vô cùng ít.
Triệu Nhan không nói chuyện, Gia Luật Tư cũng đuổi theo tâm tư của mình, còn về Tô Thức thì ôm trong lòng bức họa mà Tiêu Quan Âm tặng cho y trước lúc rời khỏi, vẻ mặt si tình ngây ngốc nhìn bức họa, xem ra tuy rằng lúc nãy y nói phát hồ tình, chỉ hồ lễ, nhưng có lẽ là do thời gian vẫn quá ngắn, nếu như để y ở Liêu Quốc thêm một khoảng thời gian, rất có thể sẽ cùng Tiêu Quan Âm gây ra vụ tai tiếng gì đó trong cung đình.
Tính ra trong lịch sử cũ, Tiêu Quan Âm chết trong án oan Thập hương từ, nguyên nhân gây ra chuyện này là bởi vì Tiêu Quan Âm đàn tì bà hay, được xưng là đương thế đệ nhất, mà nhạc sư Triệu Duy trong cung thì thổi sáo giỏi, thế là hai người thường hợp tấu trong cung. Vốn đây chỉ là giao lưu về âm nhạc, nhưng lại bị Gia Luật Ất Tân gièm pha, sáng tác ra mười bài thơ vô cùng hương diễm, vu cáo Tiêu Quan Âm tư thông với Triệu Duy, kết quả Gia Luật Hồng Cơ bị lửa giận che mắt, trực tiếp ban chết cho Tiêu Quan Âm, hơn nữa còn tức giận lột sạch thi thể của nàng, gửi thi thể trần truồng của nàng về Tiêu gia, mượn đấy để sỉ nhục Tiêu Quan Âm, việc này mãi đến khi tôn tử của Tiêu Quan Âm đăng cơ, mới sửa lại án sai.
Tuy rằng Thập hương từ là Gia Luật Ất Tân vu cáo Tiêu Quan Âm. Nhưng giữa Tiêu Quan Âm với Triệu Duy bởi vì tương hợp trên mặt âm nhạc, quan hệ giữa hai người khẳng định cũng chẳng đơn giản, nếu không Gia Luật Hồng Cơ cũng sẽ không phẫn nộ như vậy. Chỉ là hiện giờ vì bị Triệu Nhan ảnh hưởng, khiến Tô Thức xuất hiện trước thay thế Triệu Duy. Còn về vận mệnh sau này của Tiêu Quan Âm thì khó nói rồi.
Cứ như vậy ba người luôn ngồi bên đống lửa đến trời sáng. Cho dù cả 3 người đều có chút mệt mỏi, nhưng đều không ngủ, khi ánh dương đầu tiên xuất hiện ở chân trời phía đông, Triệu Nhan bọn họ rốt cuộc đã nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Chỉ thấy cánh rừng mà họ đang đứng có rất nhiều cây cối cao lớn, xuyên qua khe hở giữa cây cối, 3 người có thể nhìn thấy ngọn núi cao chập chùng ngài kia, điều này khiến lòng họ trùng xuống, bởi vì tình huống rừng cây xung quanh, đây rất có thể cũng là một vùng rừng núi, cũng tức là nói, không ngờ bọn họ lại hạ cánh xuống núi.
- Lần này tiêu rồi, nếu chúng ta quả thật ở Hoàng Long Phủ, trong vùng núi này có rất nhiều thú dữ hổ sói, ba người chúng ta lại không hề có năng lực tự vệ gì, nếu lỡ gặp phải mãnh thú nào đó, e là khó mà thoát được, ngoài ra, chúng ta ở trong vùng rừng núi dày đặc này, muốn đi ra ngoài cũng không phải việc dễ dàng gì, lần này phải làm sao đây? Gia Luật Tư thấy hoàn cảnh xung quanh, lập tức lo lắng hỏi, khó trách buổi tối nàng cảm thấy nơi này rất lạnh, chỉ có ngồi bên đống lửa mới cảm thấy tốt hơn, hoá ra là do ở vùng núi cao.
Lúc này Triệu Nhan cũng có chút hối hận, nếu biết sớm, thì nên đổi Tô Thức với Chu Đồng, có vị cao thủ Chu Đồng, cho dù gặp phải mãnh thú gì cũng không sợ, chỉ là hiện giờ 3 người họ tuy là có hai nam tử trẻ tuổi, như hắn là một quận vương sống trong an nhàn sung sướng, Tô Thức thì là một thư sinh tay trói gà không chặt, Gia Luật Tư thì càng khỏi nói đến, nàng là một nữ tử yếu ớt căn bản không có năng lực tự vệ.
Tuy nhiên hiện giờ dù không có năng lực tự vệ cũng phải cứng rắn lên, Triệu Nhan tìm kiếm khắp nơi những đồ vật rớt ra từ khinh khí cầu, cuối cùng hắn tìm thấy một cái mũ giáp và một thanh đao, mũ giáp là lúc trước hắn đòi của Chu Đồng để làm mũ bảo hiểm, còn về đao thì dùng để chém đứt dây thừng, không nghĩ đến bây giờ đều có nơi dùng rồi.
Triệu Nhan trực tiếp đội mũ giáp lên đầu, sau đó dùng đao chém hai cây gỗ thô cho Tô Thức và Gia Luật Tư, để họ dùng để phòng thân, bản thân hắn thì cầm đao mở đường ở phía trước, vùng rừng này rõ ràng không có ai tới qua, cỏ dại dưới tầng cây đều cao hơn nửa người, ngay cả đường cũng không có, nhất định phải có người ở phía trước mở đường, so ra thì thể lực của Triệu Nhan còn tốt hơn Tô Thức một chút.
Làm mãi đến khi 3 người họ phân biệt được phương hướng, sau đó tiến thẳng về hướng tây nam, bởi vì nếu quả thật họ ở Hoàng Long Phủ, vậy thì đi về hướng tây nam sẽ an toàn hơn, bởi vì càng đi về hướng đông hoặc hướng bắc, càng có thể gặp phải người Nữ Chân hoặc người Hề, đám dân tộc thiểu số của Liêu Quốc này sống hoang dã đã thành tính, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nói ra thì vận khí của bọn người Triệu Nhan coi như không tệ, đi từ sáng đến xế chiều cũng không gặp phải mãnh thú trong truyền thuyết, còn các động vật nhỏ như thỏ, sóc, gà rừng thì gặp không ít, đáng tiếc ba người họ không có năng lực bắt những con mồi này, cho nên mặc dù ngày hôm nay đã đói tới nỗi ngực dán vào lưng, nhưng cũng chỉ đành cố chịu đựng.
- Quận... Quận vương, chúng ta có phải là nên dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó tìm chút đồ ăn không?
Đến chiều, Tô Thức thật sự là không đi nổi nữa, thế là tiến lên kéo Triệu Nhan lại, thở hổn hển nói, trưa hôm qua y và Triệu Nhan có ăn chút đồ trong thọ yến, buổi chiều thì vẽ tranh cho Gia Luật Hồng Cơ, sau đó là chật vật bỏ chạy, đến giờ đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi.
Triệu Nhan lúc này cũng cảm thấy đói và khát vô cùng, quay đầu lại nhìn Gia Luật Tư, kết quả phát hiện vị công chúa Liêu Quốc này cũng vô cùng chật vật, bộ váy đã bị những cành cây quệt lủng nhiều chỗ, trên trán đầy mô hôi và vết bẩn, mặt cũng hơi tái, nhưng có thể là không muốn tỏ ra vẻ yếu ớt trước mặt đám người Triệu Nhan, cho nên vẫn luôn cắn răng chống đỡ, từ đầu đến cuối đều không than vãn qua dù chỉ một tiếng.
- Vùng rừng rậm cũng có nhiều cây dại, nhưng những thứ này có vài thứ có độc, các ngươi có ai biết cái nào có thể ăn không?
Triệu Nhan ngẩng đầu nhìn những cây dại ở trên cây ở xung quanh, ở hậu thế hắn căn bản không có học qua kĩ năng sinh tồn nơi dã ngoại, càng không biết phân biệt thực vật, cho nên đối với những quả dại này hắn hoàn toàn không biết gì cả.
- Cái này ta cũng không biết, nếu là ở quê nhà, ta còn nhận ra được một vài quả dại, nhưng quả dại nơi này khác hoàn toàn với quả dại nơi quê nhà ta, một loại ta cũng không biết.
Tô Thức lúc này cũng cười khổ nói.
Nghe lời của Tô Thức, Triệu Nhan lập tức không còn ôm hy vọng gì với quả dại nữa, Gia Luật Tư là một nữ tử, còn là công chúa Liêu Quốc, khẳng định càng không biết tìm thức ăn nơi dã ngoại, ngoài ra sinh tồn nơi dã ngoại không hề đơn giản như trong tưởng tượng của nhiều người, đối với một thực vật không biết có ăn được hay không, tốt nhất là đừng thử lung tung, có lẽ loại thực vật này không lấy được mạng người, nhưng lỡ như bị tiêu chảy gì đó, vậy thì tuyệt đối sẽ khiến người ta không chịu nổi.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, chỉ thấy Gia Luật Tư bước nhanh đến một lùm cây thấp, sau đó hái từ trên xuống rất nhiều quả nhỏ màu đen tím, chỉ lớn hơn đậu tương một chút, sau đó ngoảnh đầu lại nói với Triệu Nhan và Tô Thức:
- Những quả dại khác ta không dám khẳng định, nhưng loại quả nhỏ này tên là cà tím, vị chua chua ngọt ngọt rất ngon, hồi trước lúc phụ hoàng dẫn chúng ta đi săn, ta thấy rất nhiều động vật đều thích ăn loại quả nhỏ này, hơn nữa người cũng có thể ăn, lúc trước ta đã từng ăn qua không ít.
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến Gia Luật Tư mà mình không ôm chút hy vọng nào nhất mà còn hữu dụng hơn so với hai người họ, liền vô cùng kinh hỷ, lập tức cùng Tô Thức phân công ra tìm loại quả nhỏ tên cà tím này, nhưng loại thực vật này tuy không ít, nhưng quả chín lại không nhiều, hơn nữa cũng quá nhỏ, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ tìm không được bao nhiêu, ăn vào bụng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế cơn đói.
- Mọi người vừa đi vừa chú ý tình huống chung quanh, tốt nhất là tìm ra được một nơi có nước, có nước thì sẽ có động vật, nói không chừng chúng ta có thể săn được một vài con mồi.
Lúc này Triệu Nhan lại lần nữa nói, người không ăn có thể kiên trì được mười mấy ngày, nếu như không uống nước, thì e là 3 ngày cũng chịu không nổi, cho nên hiện giờ tốt nhất là có thể tìm thấy một nơi có nguồn nước, tuy rằng bên nguồn nước có thể sẽ thường có mãnh thú lui tới, nhưng càng có thể gặp được một vài con mồi, hơn nữa địa thế bên mép nước dễ săn bắt hơn.
Tuy nhiên vận khí của Triệu Nhan họ hiển nhiên không được tốt lắm, ba người đi mãi trong rừng đến lúc tối, cũng không tìm được một nơi có nguồn nước, hơn nữa lúc này ba người vừa mệt vừa đói vừa khát, may mà trên đường Gia Luật Tư luôn vừa đi vừa hái một vài quả dại nhỏ có thể ăn được, tuy rằng không no được, thêm nữa mùi vị cũng không được ngon cho lắm, nhưng cũng xem như có thể bổ sung ít thể lực.
Vào đêm, Triệu Nhan bọn họ tìm được một sườn đất nhỏ khuất gió rồi đốt lửa, sau đó 3 người thay phiên gác đêm, một là để duy trì lửa không tắt, hai là cánh rừng này có nhiều động vật, rất có thể là có mãnh thú gì đó, Triệu Nhan không hề muốn trong lúc ngủ bị con dã thú nào ngoặm đi đâu.
Hôm nay Triệu Nhan mở đường ở phía trước, cho nên tiêu hao nhiều thể lực nhất, bởi vậy Gia Luật Tư và Tô Thức chủ động yêu cầu thủ vào hai ca sau, như vậy sau khi Triệu Nhan thủ xong ca đầu, liền có thể nghỉ ngơi cho tốt, đối với điều này Triệu Nhan cũng không phản đối, thế là sau khi ăn xong quả dại, Tô Thức và Gia Luật Tư chia ra nằm xuống ngủ ở hai bên đống lửa, Triệu Nhan thì ngồi ở cạnh đống lửa trông coi.
Tuy nhiên, ngay khi tiếng ngáy của Tô Thức vang lên, Gia Luật Tư bỗng nhiên mở mắt, ngoảnh đầu lại không động đậy nhìn Triệu Nhan.
Triệu Nhan lúc này cũng đã phát hiện Gia Luật Tư không ngủ, lập tức nở một nụ cười hỏi:
- Sao vậy, ngươi ngủ không được hả?
- Ừ, ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Lúc này Gia Luật Tư đã ngồi dậy, nhìn Triệu Nhan với ánh mắt thành khẩn.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lập tức đoán ra gì đó, liền có chút đau đầu nói:
- Không lẽ ngươi vẫn muốn nói về việc Trương Nhân Tiên kia? Đó chỉ là lời nói một bên của Trương Nhân Tiên, hơn nữa không có bất kỳ chứng cứ nào...
Triệu Nhan vẫn chưa nói xong, liền thấy Gia Luật Tư khẽ lắc đầu nói:
- Ta muốn nói không phải là chuyện này, mà là muốn cầu quận vương một chuyện!
...
Danh sách chương