Hai ngày vượt qua ngàn dặm, ở cổ đại cũng không phải là không được, nhưng lại cần phải phi ngựa như điên trong vòng 2 ngày, hơn nữa điều kiện tiên quyết đó là đường phải bằng phẳng, nhưng Hoàng Long Phủ lại là một phủ ở tận cùng phía bắc Liêu Quốc, đường luôn không dễ đi, thêm nữa bây giờ Triệu Nhan bọn họ lại ở trong núi sâu, tuyệt đối không thể chỉ với 2 ngày thời gian mà đến được đây, với sự khôn khéo của Hặc Lý Bát tự nhiên có thể nhìn ra sơ hở trong đó, đương nhiên trừ phi Triệu Nhan bọn họ bay đến, nhưng hiển nhiên là Hặc Lý Bát căn bản không tin.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan nghe thấy câu cuối cùng của Hặc Lý Bát, lại cười khổ nói:
- Ngươi thật sự là đã đoán đúng rồi, bọn ta quả thật là bay đến, nhưng không giống như chim dùng cánh bay, mà là ngồi một vật gọi là khinh khí cầu mà bay đến.
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Hặc Lý Bát lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Triệu Nhan từ trên xuống dưới, cho dù vừa nãy y có chút không tin thân phận của Tô Thức và Triệu Nhan, nhưng hiện giờ y lại có chút hoài nghi đầu óc của 2 tên này có bình thường hay không? Nếu không, một người làm sao có thể nói là hắn bay đến? Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Hặc Lý Bát, Triệu Nhan và Gia Luật Tư, Tô Thức đều không khỏi cười khổ, đối với người bình thường mà nói, trừ phi là tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin bọn họ bay đến, tuy nhiên nếu Triệu Nhan đã nói ra việc này, tự nhiên cũng sẽ có cách chứng minh, bởi vậy chỉ thấy hắn vô cùng chắc chắn mà nói:
- Ta biết thủ lĩnh sẽ không tin lời của bổn vương, tuy nhiên khinh khí cầu mà bọn ta ngồi đã rơi trên một đỉnh núi khác, nếu như các ngươi không tin, bọn ta có thể dẫn các ngươi đi xem thử.
Hặc Lý Bát nghe thấy không ngờ Triệu Nhan bọn họ còn có chứng cớ, cũng tức là cái khinh khí cầu gì đó. Điều này khiến y không khỏi mất đi vài phần nghi ngờ, liền gật đầu nói:
- Nếu các ngươi đã có chứng cớ, vậy ngày mai chúng ta đi xem thử, tuy nhiên bây giờ ta muốn nghe thử xem các ngươi làm thế nào quen được Pha Thứ Thục, vì sao vòng của y lại ở trên tay ngươi?
Triệu Nhan vẫn luôn quan sát những thay đổi về vẻ mặt của Hặc Lý Bát, hiện giờ xem ra đối phương đã tin vài phần, liền không khỏi thở phào, lập tức lại mở miệng nói:
- Các ngươi hẳn là người bộ Hoàn Nhan đi? Vừa nãy bổn vương nói nhiều như vậy rồi, theo lễ tiết, các ngươi hẳn cũng nên giới thiệu thân phận của mình đi chứ?
Hặc Lý Bát nghe đến đây, suy nghĩ trong giây lát, sau đó mở miệng nói:
- Ta chính là thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan Hặc Lý Bát. Tên sứ tiết được phái đi Liêu Quốc chính là đệ đệ của ta Pha Thứ Thục, mấy ngày trước Hải Đông Thanh mà Pha Thứ Thục đem đi đột nhiên bay trở về, mà còn có vết máu, ta đoán có lẽ y đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Nên dự định dẫn người đi Liêu Quốc nghe ngóng tin tức. Nhưng hiện giờ cũng đã không cần thiết nữa. Có lẽ lần này Pha Thứ Thục đã lành ít dữ nhiều.
Trước đó Triệu Nhan đã đoán ra thân phận của người Nữ Chân này không đơn giản, nhưng không nghĩ tới người Nữ Chân thấp, cường tráng này lại là thủ lĩnh của bộ Hoàn Nhan, tính ra thì mấy chục năm sau, Hoàn Nhan A Cốt sẽ dẫn người Nữ Chân đi tiêu diệt Liêu Quốc. Chỉ là không biết tên Hặc Lý Bát này cùng A Cốt của mấy chục năm sau có quan hệ gì?
- Hoá ra là thủ lĩnh Hặc Lý Bát, trước đó trong thọ yến bổn vương có quen biết với Pha Thứ Thục, nói ra thì cũng trùng hợp, lúc đó khi Pha Thứ Thục kính rượu cho người khác, không cẩn thận đổ rượu lên người sứ tiết Tây Hạ, kết quả khiến cho đối phương tức giận, đã động thủ đánh Pha Thứ Thục, Pha Thứ Thục lại không dám đánh trả, bị đánh đến đầu rơi máu chảy...
“Ầm…” Triệu Nhan vừa nói đến đây, chỉ thấy Hặc Lý Bát tức giận vung đao chém cái cây bên cạnh, kết quả chém một nhát sâu, ngay sau đó chỉ thấy Hặc Lý Bát lạnh lùng nói:
- Tây Hạ khinh người quá đáng, sớm muộn gì cũng có một ngày con cháu bộ Hoàn Nhan ta sẽ diệt Tây Hạ!
Đám người Triệu Nhan đều bị hành động của Hặc Lý Bát làm cho hoảng sợ, trong đó vài người như Răng cửa lớn cho là Hặc Lý Bát muốn động thủ giết người, dù gì thì bọn họ căn bản nghe không hiểu Triệu Nhan và Hặc Lý Bát đang nói gì, cho là lời của Triệu Nhan chọc giận Hặc Lý Bát, nhưng rất nhanh y liền phát hiện, lửa giận của Hặc Lý Bát không phải nhắm vào Triệu Nhan bọn họ, lúc này Răng cửa lớn mới thả lỏng.
- Người Tây Hạ vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, bộ Hoàn Nhan của các ngươi thế lực nhỏ yếu, cho nên sứ tiết của bọn họ mới dám tuỳ ý đánh đập huynh đệ của các ngươi, hơn nữa sau đó lúc quan viên Liêu Quốc đến xử lý, không hề trách phạt quan viên Tây Hạ, mà ngược lại còn đuổi Pha Thứ Thục ra ngoài.
Lúc này Triệu Nhan nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, người Nữ Chân càng hận người Khiết Đan, càng có lợi với Đại Tống.
Tuy nhiên Hặc Lý Bát lại là một người vô cùng lý trí, rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau đó nhìn Triệu Nhan ra hiệu hắn tiếp tục, điều này khiến Triệu Nhan có chút thất vọng, ngay lập tức lại nói tiếp:
- Đối với chuyện này, Đại Tống ta cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Pha Thứ Thục bị đuổi khỏi thọ yến, tuy nhiên khi ta chuẩn bị rời khỏi đại điện, lại vừa vặn dẫm lên chiếc vòng tay này, thế là ta nhặt nó lên, ra ngoài điện tìm Pha Thứ Thục, định trả cái vòng tay này cho y, chỉ là khiến ta không nghĩ tới đó là, không ngờ Pha Thứ Thục lại cầu xin ta một chuyện!
Những chuyện trước việc nhặt vòng tay đều là thật, tuy nhiên ở sau lại là Triệu Nhan nói bừa, dù gì thì tên Pha Thứ Thục đó rất có thể đã chết trong loạn quân, mình nói cái gì thì là cái đó, hơn nữa trong lời nói thật có xen lẫn lời nói dối như thế này mới càng khiến người khác tin tưởng hơn.
- Hả? Nữ Chân bọn ta cách Đại Tống các ngươi bởi một Liêu Quốc, Pha Thứ Thục có thể cầu xin các ngươi chuyện gì?
Lúc này Hặc Lý Bát lại lần nữa hoài nghi mở miệng.
Đối với câu hỏi này của Hặc Lý Bát, Triệu Nhan cố ý nhìn ngó xung quanh, Hặc Lý Bát cũng lập tức hiểu ý, liền một mình cùng Triệu Nhan đi về một bên khác của hồ, khiến cho Răng cửa lớn và Tô Thức bọn họ đều không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này Triệu Nhan mới lần nữa mở miệng nói:
- Nói ra thì Pha Thứ Thục cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, không ngờ y lại thỉnh cầu Đại Tống chúng ta viện trợ người Nữ Chân các ngươi, mà điều kiện trao đổi đó là, người Nữ Chân các ngươi sẽ quấy nhiễu phía bắc Liêu Quốc, khiến Liêu Quốc không thể không đóng một lượng lớn binh lực ở phía bắc, từ đó giảm bớt áp lực ở biên cảnh của Đại Tống chúng ta.
Hặc Lý Bát nghe đến đây, chỉ cảm thấy đầu nổ “Oanh” một tiếng, nửa ngày trời cũng chưa kịp phản ứng lại, y tuyệt đối không nghĩ tới Pha Thứ Thục sẽ đề ra thỉnh cầu như vậy với Đại Tống, nhưng suy xét kỹ càng lại, y cảm thấy đây là một chuyện tốt, giữa Đại Tống và Liêu Quốc cũng là minh tranh ám đấu, người Nữ Chân mình càng là hận thấu xương với Liêu Quốc, mà Đại Tống tài đại khí thô, nếu quả thật có thể viện trợ người Nữ Chân họ chút tiền tài và vật tư, tuyệt đối có thể khiến thực lực của bộ Hoàn Nhan bọn họ tăng mạnh, từ đó tiến nhanh đến việc thống nhất người Nữ Chân.
Triệu Nhan đứng ở bên cạnh nhìn thấy những thay đổi trên vẻ mặt của Hặc Lý Bát, đặc biệt là vẻ mặt động tâm xuất hiện vào lúc cuối, khoé miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh khó phát hiện ra được, theo hắn thấy, Liêu Quốc tuy rằng là một đại địch, nhưng đã xuống dốc rồi, căn bản không đủ uy hiếp, tuy nhiên người Nữ Chân đang quật khỏi mới là đại địch sinh tử của Đại Tống bọn họ, bây giờ hắn do tình thế ép buộc, mới nói ra lời quỷ quái gì mà viện trợ Nữ Chân, tuy nhiên đợi khi hắn trở về Đại Tống an toàn, e là sẽ lập tức trở mặt không nhận người, thậm chí còn lấy chuyện này để đâm chọt Liêu Quốc, làm gia tăng xung đột giữa Liêu Quốc và người Nữ Chân.
Hặc Lý Bát tuy rằng khôn khéo, nhưng đâu nghĩ tới Triệu Nhan đã biết trước lịch sử quật khởi của Nữ Chân, đã sớm không có hảo ý với bọn họ? Thậm chí y nghiêm túc suy nghĩ tính chân thật của việc Đại Tống viện trợ cho Nữ Chân, cùng với chỗ tốt mà người Nữ Chân họ có được từ trong đó, kết quả càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này vô cùng có lợi với họ. Đương nhiên cũng có chút khiếm khuyết, đó là có là sẽ gia tăng xung đột với Liêu Quốc, nhưng người Nữ Chân họ vốn là khi đánh khi hàng với Liêu Quốc, cứ cách chục năm là lại có bộ lạc Nữ Chân không thể chịu nổi sự ức hiếp của Liêu Quốc nên tạo phản, cho nên khiếm khuyết này đối với người Nữ Chân bọn họ mà nói căn bản không đáng kể chút nào.
- Quận vương điện hạ, Đại Tống các ngươi thật sự nguyện ý viện trợ bộ Hoàn Nhan chúng ta sao?
Đến lúc cuối không dễ gì Hặc Lý Bát mới bình tĩnh lại được, sau đó lúc này mới lần nữa muốn xác nhận lại với Triệu Nhan, hơn nữa lần này cũng là lần đầu tiên y xưng hô với Triệu Nhan là quận vương.
- Cái này...
Triệu Nhan biết lúc này nếu như không hề do dự mà gật đầu đồng ý, vậy thì sẽ có vẻ quá qua loa đại khái, hơn nữa hắn là một quận vương cũng không có quyền quyết định đối với chuyện này, bởi vậy vì để Hặc Lý Bát càng thêm tin tưởng, chỉ thấy hắn trầm tư trong một lát, lúc này mới vẻ mặt thành khẩn nói:
- Hôm đó sau khi ta nghe Pha Thứ Thục đề ra thỉnh cầu này xong, cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng ta cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, dù gì thì Đại Tống chúng ta năm nào cũng phải chịu nỗi khổ vì quân Liêu cướp đoạt lương thực, tự nhiên cũng hy vọng có thể giảm bớt chút áp lực về mặt quân sự, nhưng ta chỉ là một quận vương, không hề có quyền quyết định đối với chuyện này, bởi vậy lúc đó ta chỉ có thể nói với Pha Thứ Thục, ta cần phải đi thương lượng với đại ca ta là Dĩnh vương một chút, lúc chia tay y còn đưa chiếc vòng tay này cho ta, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Gia Luật Trọng Nguyên liền phát động nổi loạn, trong lúc hỗn loạn ta căn bản không thể tìm được Pha Thứ Thục, nếu không cũng có thể đưa y đi cùng.
Nghe thấy Triệu Nhan trả lời thận trọng như thế, ngữ khí cũng vô cùng thành khẩn, điều này khiến Hặc Lý Bát càng thêm tin tưởng tính chân thật của chuyện này, thái độ đối với Triệu Nhan liền tốt hơn nhiều, nhưng y là một người thông minh, đồng thời cũng có điểm chung của người thông minh, đó chính là bệnh đa nghi khá nặng, cho nên trong lòng cũng không hoàn toàn tin tưởng với thân phận và những lời trước đó của Triệu Nhan.
Cũng chính vì không hoàn toàn tin tưởng lời của Triệu Nhan, cho nên Hặc Lý Bát suy nghĩ thêm một lát, lại nói với Triệu Nhan:
- Quận vương điện hạ, Đại Tống nếu như có thể viện trợ cho bộ Hoàn Nhan chúng ta, tại hạ tự nhiên là cầu còn không được, chỉ là bộ Hoàn Nhan cũng không phải do mình ta định đoạt, cho nên vẫn xin mời quận vương đi cùng với tại hạ đến bộ lạc một phen, đợi sau khi ta thuyết phục những người khác trong bộ lạc xong, sẽ cùng với quận vương thương lượng thêm về chuyện viện trợ.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lập tức gật đầu đồng ý, hắn biết những điều mà Hặc Lý Bát nói cũng chỉ là mượn cớ, nguyên nhân thật sự là y muốn mượn thời gian này để xác minh thân phận của mình, cùng với thật giả của những lời lúc trước, tuy nhiên Triệu Nhan lại tràn đầy tự tin với việc này, ngoại trừ việc mình thương lượng viện trợ Nữ Chân với Pha Thứ Thục là giả ra, những điều khác vốn đều là sự thật, hơn nữa việc hắn đi sứ đến Liêu Quốc cũng chẳng phải bí mật gì, lại thêm chuyện hắn mất tích trong hành cung, cho dù là Liêu Quốc hay là Đại Tống, khẳng định cũng sẽ phái người toàn lực tìm kiếm, cho nên có lẽ rất nhanh thôi Hặc Lý Bát sẽ tin tưởng thân phận của hắn, chỉ cần xác minh xong thân phận của hắn, thêm những lời nói dối mà mình dệt thêm, đến lúc đó Hặc Lý Bát không những sẽ không gây bất lợi với hắn, mà ngược lại còn xem hắn là thượng khách của Nữ Chân.
Kế đó Triệu Nhan và Hặc Lý Bát cùng đến bên này của sơn động, Tô Thức bọn họ thấy hai người cười cười nói nói trở về, đều vô cùng kinh ngạc, nhưng Triệu Nhan lại không mở miệng giải thích, tuy nhiên lúc này Hặc Lý Bát liếc nhìn Gia Luật Tư xinh đẹp, lập tức mở miệng đùa Triệu Nhan:
- Quận vương điện hạ, ngài và Tô phó sứ thân phận đều bất phàm, chỉ là không biết vị cô nương này là ai, vì sao lại ở cùng với quận vương?
...
- ---------oOo----------
Tuy nhiên khi Triệu Nhan nghe thấy câu cuối cùng của Hặc Lý Bát, lại cười khổ nói:
- Ngươi thật sự là đã đoán đúng rồi, bọn ta quả thật là bay đến, nhưng không giống như chim dùng cánh bay, mà là ngồi một vật gọi là khinh khí cầu mà bay đến.
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Hặc Lý Bát lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Triệu Nhan từ trên xuống dưới, cho dù vừa nãy y có chút không tin thân phận của Tô Thức và Triệu Nhan, nhưng hiện giờ y lại có chút hoài nghi đầu óc của 2 tên này có bình thường hay không? Nếu không, một người làm sao có thể nói là hắn bay đến? Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Hặc Lý Bát, Triệu Nhan và Gia Luật Tư, Tô Thức đều không khỏi cười khổ, đối với người bình thường mà nói, trừ phi là tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin bọn họ bay đến, tuy nhiên nếu Triệu Nhan đã nói ra việc này, tự nhiên cũng sẽ có cách chứng minh, bởi vậy chỉ thấy hắn vô cùng chắc chắn mà nói:
- Ta biết thủ lĩnh sẽ không tin lời của bổn vương, tuy nhiên khinh khí cầu mà bọn ta ngồi đã rơi trên một đỉnh núi khác, nếu như các ngươi không tin, bọn ta có thể dẫn các ngươi đi xem thử.
Hặc Lý Bát nghe thấy không ngờ Triệu Nhan bọn họ còn có chứng cớ, cũng tức là cái khinh khí cầu gì đó. Điều này khiến y không khỏi mất đi vài phần nghi ngờ, liền gật đầu nói:
- Nếu các ngươi đã có chứng cớ, vậy ngày mai chúng ta đi xem thử, tuy nhiên bây giờ ta muốn nghe thử xem các ngươi làm thế nào quen được Pha Thứ Thục, vì sao vòng của y lại ở trên tay ngươi?
Triệu Nhan vẫn luôn quan sát những thay đổi về vẻ mặt của Hặc Lý Bát, hiện giờ xem ra đối phương đã tin vài phần, liền không khỏi thở phào, lập tức lại mở miệng nói:
- Các ngươi hẳn là người bộ Hoàn Nhan đi? Vừa nãy bổn vương nói nhiều như vậy rồi, theo lễ tiết, các ngươi hẳn cũng nên giới thiệu thân phận của mình đi chứ?
Hặc Lý Bát nghe đến đây, suy nghĩ trong giây lát, sau đó mở miệng nói:
- Ta chính là thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan Hặc Lý Bát. Tên sứ tiết được phái đi Liêu Quốc chính là đệ đệ của ta Pha Thứ Thục, mấy ngày trước Hải Đông Thanh mà Pha Thứ Thục đem đi đột nhiên bay trở về, mà còn có vết máu, ta đoán có lẽ y đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Nên dự định dẫn người đi Liêu Quốc nghe ngóng tin tức. Nhưng hiện giờ cũng đã không cần thiết nữa. Có lẽ lần này Pha Thứ Thục đã lành ít dữ nhiều.
Trước đó Triệu Nhan đã đoán ra thân phận của người Nữ Chân này không đơn giản, nhưng không nghĩ tới người Nữ Chân thấp, cường tráng này lại là thủ lĩnh của bộ Hoàn Nhan, tính ra thì mấy chục năm sau, Hoàn Nhan A Cốt sẽ dẫn người Nữ Chân đi tiêu diệt Liêu Quốc. Chỉ là không biết tên Hặc Lý Bát này cùng A Cốt của mấy chục năm sau có quan hệ gì?
- Hoá ra là thủ lĩnh Hặc Lý Bát, trước đó trong thọ yến bổn vương có quen biết với Pha Thứ Thục, nói ra thì cũng trùng hợp, lúc đó khi Pha Thứ Thục kính rượu cho người khác, không cẩn thận đổ rượu lên người sứ tiết Tây Hạ, kết quả khiến cho đối phương tức giận, đã động thủ đánh Pha Thứ Thục, Pha Thứ Thục lại không dám đánh trả, bị đánh đến đầu rơi máu chảy...
“Ầm…” Triệu Nhan vừa nói đến đây, chỉ thấy Hặc Lý Bát tức giận vung đao chém cái cây bên cạnh, kết quả chém một nhát sâu, ngay sau đó chỉ thấy Hặc Lý Bát lạnh lùng nói:
- Tây Hạ khinh người quá đáng, sớm muộn gì cũng có một ngày con cháu bộ Hoàn Nhan ta sẽ diệt Tây Hạ!
Đám người Triệu Nhan đều bị hành động của Hặc Lý Bát làm cho hoảng sợ, trong đó vài người như Răng cửa lớn cho là Hặc Lý Bát muốn động thủ giết người, dù gì thì bọn họ căn bản nghe không hiểu Triệu Nhan và Hặc Lý Bát đang nói gì, cho là lời của Triệu Nhan chọc giận Hặc Lý Bát, nhưng rất nhanh y liền phát hiện, lửa giận của Hặc Lý Bát không phải nhắm vào Triệu Nhan bọn họ, lúc này Răng cửa lớn mới thả lỏng.
- Người Tây Hạ vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, bộ Hoàn Nhan của các ngươi thế lực nhỏ yếu, cho nên sứ tiết của bọn họ mới dám tuỳ ý đánh đập huynh đệ của các ngươi, hơn nữa sau đó lúc quan viên Liêu Quốc đến xử lý, không hề trách phạt quan viên Tây Hạ, mà ngược lại còn đuổi Pha Thứ Thục ra ngoài.
Lúc này Triệu Nhan nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, người Nữ Chân càng hận người Khiết Đan, càng có lợi với Đại Tống.
Tuy nhiên Hặc Lý Bát lại là một người vô cùng lý trí, rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau đó nhìn Triệu Nhan ra hiệu hắn tiếp tục, điều này khiến Triệu Nhan có chút thất vọng, ngay lập tức lại nói tiếp:
- Đối với chuyện này, Đại Tống ta cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Pha Thứ Thục bị đuổi khỏi thọ yến, tuy nhiên khi ta chuẩn bị rời khỏi đại điện, lại vừa vặn dẫm lên chiếc vòng tay này, thế là ta nhặt nó lên, ra ngoài điện tìm Pha Thứ Thục, định trả cái vòng tay này cho y, chỉ là khiến ta không nghĩ tới đó là, không ngờ Pha Thứ Thục lại cầu xin ta một chuyện!
Những chuyện trước việc nhặt vòng tay đều là thật, tuy nhiên ở sau lại là Triệu Nhan nói bừa, dù gì thì tên Pha Thứ Thục đó rất có thể đã chết trong loạn quân, mình nói cái gì thì là cái đó, hơn nữa trong lời nói thật có xen lẫn lời nói dối như thế này mới càng khiến người khác tin tưởng hơn.
- Hả? Nữ Chân bọn ta cách Đại Tống các ngươi bởi một Liêu Quốc, Pha Thứ Thục có thể cầu xin các ngươi chuyện gì?
Lúc này Hặc Lý Bát lại lần nữa hoài nghi mở miệng.
Đối với câu hỏi này của Hặc Lý Bát, Triệu Nhan cố ý nhìn ngó xung quanh, Hặc Lý Bát cũng lập tức hiểu ý, liền một mình cùng Triệu Nhan đi về một bên khác của hồ, khiến cho Răng cửa lớn và Tô Thức bọn họ đều không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này Triệu Nhan mới lần nữa mở miệng nói:
- Nói ra thì Pha Thứ Thục cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, không ngờ y lại thỉnh cầu Đại Tống chúng ta viện trợ người Nữ Chân các ngươi, mà điều kiện trao đổi đó là, người Nữ Chân các ngươi sẽ quấy nhiễu phía bắc Liêu Quốc, khiến Liêu Quốc không thể không đóng một lượng lớn binh lực ở phía bắc, từ đó giảm bớt áp lực ở biên cảnh của Đại Tống chúng ta.
Hặc Lý Bát nghe đến đây, chỉ cảm thấy đầu nổ “Oanh” một tiếng, nửa ngày trời cũng chưa kịp phản ứng lại, y tuyệt đối không nghĩ tới Pha Thứ Thục sẽ đề ra thỉnh cầu như vậy với Đại Tống, nhưng suy xét kỹ càng lại, y cảm thấy đây là một chuyện tốt, giữa Đại Tống và Liêu Quốc cũng là minh tranh ám đấu, người Nữ Chân mình càng là hận thấu xương với Liêu Quốc, mà Đại Tống tài đại khí thô, nếu quả thật có thể viện trợ người Nữ Chân họ chút tiền tài và vật tư, tuyệt đối có thể khiến thực lực của bộ Hoàn Nhan bọn họ tăng mạnh, từ đó tiến nhanh đến việc thống nhất người Nữ Chân.
Triệu Nhan đứng ở bên cạnh nhìn thấy những thay đổi trên vẻ mặt của Hặc Lý Bát, đặc biệt là vẻ mặt động tâm xuất hiện vào lúc cuối, khoé miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh khó phát hiện ra được, theo hắn thấy, Liêu Quốc tuy rằng là một đại địch, nhưng đã xuống dốc rồi, căn bản không đủ uy hiếp, tuy nhiên người Nữ Chân đang quật khỏi mới là đại địch sinh tử của Đại Tống bọn họ, bây giờ hắn do tình thế ép buộc, mới nói ra lời quỷ quái gì mà viện trợ Nữ Chân, tuy nhiên đợi khi hắn trở về Đại Tống an toàn, e là sẽ lập tức trở mặt không nhận người, thậm chí còn lấy chuyện này để đâm chọt Liêu Quốc, làm gia tăng xung đột giữa Liêu Quốc và người Nữ Chân.
Hặc Lý Bát tuy rằng khôn khéo, nhưng đâu nghĩ tới Triệu Nhan đã biết trước lịch sử quật khởi của Nữ Chân, đã sớm không có hảo ý với bọn họ? Thậm chí y nghiêm túc suy nghĩ tính chân thật của việc Đại Tống viện trợ cho Nữ Chân, cùng với chỗ tốt mà người Nữ Chân họ có được từ trong đó, kết quả càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này vô cùng có lợi với họ. Đương nhiên cũng có chút khiếm khuyết, đó là có là sẽ gia tăng xung đột với Liêu Quốc, nhưng người Nữ Chân họ vốn là khi đánh khi hàng với Liêu Quốc, cứ cách chục năm là lại có bộ lạc Nữ Chân không thể chịu nổi sự ức hiếp của Liêu Quốc nên tạo phản, cho nên khiếm khuyết này đối với người Nữ Chân bọn họ mà nói căn bản không đáng kể chút nào.
- Quận vương điện hạ, Đại Tống các ngươi thật sự nguyện ý viện trợ bộ Hoàn Nhan chúng ta sao?
Đến lúc cuối không dễ gì Hặc Lý Bát mới bình tĩnh lại được, sau đó lúc này mới lần nữa muốn xác nhận lại với Triệu Nhan, hơn nữa lần này cũng là lần đầu tiên y xưng hô với Triệu Nhan là quận vương.
- Cái này...
Triệu Nhan biết lúc này nếu như không hề do dự mà gật đầu đồng ý, vậy thì sẽ có vẻ quá qua loa đại khái, hơn nữa hắn là một quận vương cũng không có quyền quyết định đối với chuyện này, bởi vậy vì để Hặc Lý Bát càng thêm tin tưởng, chỉ thấy hắn trầm tư trong một lát, lúc này mới vẻ mặt thành khẩn nói:
- Hôm đó sau khi ta nghe Pha Thứ Thục đề ra thỉnh cầu này xong, cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng ta cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, dù gì thì Đại Tống chúng ta năm nào cũng phải chịu nỗi khổ vì quân Liêu cướp đoạt lương thực, tự nhiên cũng hy vọng có thể giảm bớt chút áp lực về mặt quân sự, nhưng ta chỉ là một quận vương, không hề có quyền quyết định đối với chuyện này, bởi vậy lúc đó ta chỉ có thể nói với Pha Thứ Thục, ta cần phải đi thương lượng với đại ca ta là Dĩnh vương một chút, lúc chia tay y còn đưa chiếc vòng tay này cho ta, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Gia Luật Trọng Nguyên liền phát động nổi loạn, trong lúc hỗn loạn ta căn bản không thể tìm được Pha Thứ Thục, nếu không cũng có thể đưa y đi cùng.
Nghe thấy Triệu Nhan trả lời thận trọng như thế, ngữ khí cũng vô cùng thành khẩn, điều này khiến Hặc Lý Bát càng thêm tin tưởng tính chân thật của chuyện này, thái độ đối với Triệu Nhan liền tốt hơn nhiều, nhưng y là một người thông minh, đồng thời cũng có điểm chung của người thông minh, đó chính là bệnh đa nghi khá nặng, cho nên trong lòng cũng không hoàn toàn tin tưởng với thân phận và những lời trước đó của Triệu Nhan.
Cũng chính vì không hoàn toàn tin tưởng lời của Triệu Nhan, cho nên Hặc Lý Bát suy nghĩ thêm một lát, lại nói với Triệu Nhan:
- Quận vương điện hạ, Đại Tống nếu như có thể viện trợ cho bộ Hoàn Nhan chúng ta, tại hạ tự nhiên là cầu còn không được, chỉ là bộ Hoàn Nhan cũng không phải do mình ta định đoạt, cho nên vẫn xin mời quận vương đi cùng với tại hạ đến bộ lạc một phen, đợi sau khi ta thuyết phục những người khác trong bộ lạc xong, sẽ cùng với quận vương thương lượng thêm về chuyện viện trợ.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lập tức gật đầu đồng ý, hắn biết những điều mà Hặc Lý Bát nói cũng chỉ là mượn cớ, nguyên nhân thật sự là y muốn mượn thời gian này để xác minh thân phận của mình, cùng với thật giả của những lời lúc trước, tuy nhiên Triệu Nhan lại tràn đầy tự tin với việc này, ngoại trừ việc mình thương lượng viện trợ Nữ Chân với Pha Thứ Thục là giả ra, những điều khác vốn đều là sự thật, hơn nữa việc hắn đi sứ đến Liêu Quốc cũng chẳng phải bí mật gì, lại thêm chuyện hắn mất tích trong hành cung, cho dù là Liêu Quốc hay là Đại Tống, khẳng định cũng sẽ phái người toàn lực tìm kiếm, cho nên có lẽ rất nhanh thôi Hặc Lý Bát sẽ tin tưởng thân phận của hắn, chỉ cần xác minh xong thân phận của hắn, thêm những lời nói dối mà mình dệt thêm, đến lúc đó Hặc Lý Bát không những sẽ không gây bất lợi với hắn, mà ngược lại còn xem hắn là thượng khách của Nữ Chân.
Kế đó Triệu Nhan và Hặc Lý Bát cùng đến bên này của sơn động, Tô Thức bọn họ thấy hai người cười cười nói nói trở về, đều vô cùng kinh ngạc, nhưng Triệu Nhan lại không mở miệng giải thích, tuy nhiên lúc này Hặc Lý Bát liếc nhìn Gia Luật Tư xinh đẹp, lập tức mở miệng đùa Triệu Nhan:
- Quận vương điện hạ, ngài và Tô phó sứ thân phận đều bất phàm, chỉ là không biết vị cô nương này là ai, vì sao lại ở cùng với quận vương?
...
- ---------oOo----------
Danh sách chương