Cứu tế như cứu hỏa, Hàn Kỳ và Triệu Húc ngày hôm sau liền chính thức bắt đầu công tác phòng chống dịch bệnh, nhiều đội cấm quân bị điều vào thành, bắt đầu từ những địa phương có nạn dân tụ tập, triều đình cũng thuê từ trong những nạn dân đó những thanh niên cường tráng, cho họ vệ sinh sạch sẽ nơi ở của nạn dân, nghiêm cấm nạn dân đại tiểu tiện bừa bãi, mặt khác triều đình cũng miễn phí cung cấp nước ấm, không cho tất cả nạn dân uống nước lã, nếu là người trưởng thành làm trái đánh mười roi, đứa trẻ làm trái, cha mẹ bị đánh mười roi.
Còn ở ngoài thành, Hàn Kỳ còn có ý đem cháo phát phiễn phí ra ngoài thành, và phân tán việc phát cháo miễn phí, chủ yếu là di dời một phần nạn dân tụ tập từ trong ra ngoài thành, tránh cho tất cả họ đều tập trung trong thành, khu vực này quá hẹp, nếu dịch bệnh bộc phát, chỉ sợ trong thời gian ngắn tất cả mọi người đều sẽ nhiễm bệnh. Hơn nữa lúc nạn dân lĩnh cháo mỗi người đều phải sang buồng bên cạnh dùng nước vôi tẩy trừ thân thể, thậm chí nạn dân quần áo quá bẩn có thể sẽ không được lĩnh cháo.
Trên đây chỉ là những thủ đoạn đề phòng, mặt khác đối với những bệnh nhân đã phát bệnh, triều đình cũng chỉ có thể thực hiện cách ly người bệnh, nhưng không thể mặc kệ họ tự sinh tự diệt mà phải bắt đầu phái thầy thuốc chăm sóc cho họ, chuyện này do Chu ngự y tự mình phụ trách, ngay từ đầu phần lớn thầy thuốc đều sợ mình sẽ bị lây bệnh, nhưng từ khi bọn họ được Chu ngự y truyền cho phương pháp tiêu độc, hơn nữa bọn họ uống chén thuốc dự phòng, không ngờ thực sự có rất ít người bị nhiễm bệnh, điều này càng làm các đại phu cũng có thể an tâm chữa bệnh cho nạn dân.
Trải qua một loạt các biện pháp xử lý tình huống, tình hình nạn dân bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, đặc biệt đã xuất hiện một số khu dành cho nạn dân nhiễm dịch bệnh, nạn dân không có bị bệnh thì đến ngoài thành, nạn dân nào sinh bệnh thì bị cưỡng chế cách ly trị liệu, tuy rằng không thể tránh khỏi một số tình trạng nghiêm trọng dẫn tới tử vong, nhưng so với tình huống trước đây thì đã tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là trải qua cơn nguy khốn, dịch bệnh thật sự không có lây lan trên quy mô lớn, mỗi ngày số lượng nạn dân bị lây nhiễm bệnh cũng ít đi, được khống chế ở mức thấp, đối với quân thần Đại Tống mà nói, là một tin vui lớn.
Đám người Hàn Kỳ chứng kiến phương pháp phòng chống dịch bệnh của Triệu Nhan đưa ra có hiệu quả, khiến bọn họ không thấy bất ngờ cho lắm, nhưng càng thêm tò mò về trình độ y thuật của Triệu Nhan, đưa ra vô số suy đoán, nhưng cũng không thu được kết quả gì, bất quá hành động kế tiếp của Hoàng đế Triệu Thự càng làm cho đám người Hàn Kỳ lâm vào thế khó hiểu.
Thấy dịch bệnh quả đúng là đã được khống chế rồi, Triệu Thự hết sức cao hứng, rất nhanh hạ chỉ tiến hành ca ngợi những người có công như Hàn Kỳ, Triệu Húc và Chu ngự y ngày đó đã ra công ra sức, thăng quan phát tài, nhưng chỉ có bỏ sót công dâng lên phương pháp chống dịch bệnh của Triệu Nhan. Hơn nữa càng làm cho đám người Hàn Kỳ bất ngờ hơn là, Triệu Thự rất nhanh lại ban ra một đạo thánh chỉ, nội dung là Quảng Dương quận vương phi Tào thị dâng lên phương pháp chống dịch bệnh cứu chữa dân chúng vô số, công đức thiên thu, ban thưởng cho nhiều tài vật.
Ý chỉ ban thưởng cho Tào Dĩnh vừa được ban ra, Hàn Kỳ và những người biết nội tình bên trong càng thêm nghi hoặc, không biết vì sao Triệu Thự lại đem công lao của Triệu Nhan gán cho Quận vương phi? Tuy nhiên đám nạn dân không rõ nội tình đều đối với quận vương phi mang ơn to lớn, đặc biệt những nạn dân bị nhiễm bệnh sau khi được trị khỏi còn coi Tào Dĩnh là quan âm đại sĩ chuyển thế cứu khổ cứu nạn, thậm chí có nhà còn đem bài vị trường sinh mà cung phụng thờ cúng nàng, có người tốt bụng còn dựng lên tòa Y thánh nương nương miếu cho Tào Dĩnh, nghe nói mỗi ngày đều có không ít người đến thắp hương lễ bái, hương khói nhất thời hưng thịnh.
Trong đại sảnh của biệt viện Quảng Dương quận vương ngoài thành, Triệu Nhan vui rạo rực nhìn đám người lão Phúc kiểm kê những món đồ mà Hoàng đế lão cha ban cho, trong rương này nọ có vàng bạc, thêm nữa là các dụng cụ, vải vóc, nếu không phải người quen thuộc giá cả thị trường, chỉ sợ rất nhanh tính ra giá trị cực cao trong đó.
So với Triệu Nhan đang vui sướng, ngồi cạnh bên Tào Dĩnh lại có vẻ mặt rối rắm, vài lần đều há miệng muốn nói, nhưng thật không biết nói cái gì, cuối cùng mới vất vả mở miệng:
- Quận vương, ta có cảm giác, chuyện này có chút không ổn!
- Có cái gì mà không ổn, phụ thân ban cho chúng ta nhiều tài lộc như vậy, tuy nói vương phủ đã có xưởng xà phòng thơm, nhưng bây giờ còn chưa có chính thức tiêu thụ, hiện tại nơi này có nhiều vàng bạc như vậy, nàng không cần lo lắng nợ bên ngoài của vương phủ rồi!
Triệu Nhan cũng không để ý nói.
- Nhưng… Nhưng phương pháp chống dịch bệnh rõ ràng là người nói ra, sao lại đổ lên người thiếp thân? Tào Dĩnh bất an nói, tòa Thánh y nương nương ngoài thành nàng cũng có nghe nói, hơn nữa từ đó đến nay, thường xuyên có nạn dân đi vào trước cửa biệt viện hướng về phía cửa chính dập đầu thật mạnh vài cái rồi mới trở về, nói lời cảm tạ ơn cứu mạng của nàng, điều làm cho Tào Dĩnh có một loại cảm giác tội lỗi, đây vốn không phải công lao của nàng, nhưng giờ lại bị gắn lên đầu mình.
- Ha ha, nhưng thật ra muốn ta lãnh công trạng này, nói ra ai tin? Lần trước chữa khỏi chuyện của đại ca, truyền đi lại thành trò cười trong dân chúng, nếu lần này phụ thân hạ chỉ nói ta là người đề xuất phương pháp phòng trừ dịch bệnh có khả năng khiến dân chúng chê cười nhiều hơn, thậm chí còn nghi ngờ phụ thân bất công thiên vị đứa con này, sơn son thiếp vàng lên mặt nó!
Triệu Nhan cười to hai tiếng nói, đem công trạng cho Tào Dĩnh là hắn chủ động đề nghị với Triệu Thự, chính là như hắn nói, nói ra có thể người khác không tin, thứ hai hắn cũng có một tầng tính toán sâu xa.
- Quận vương có phải lo lắng công lao của mình quá lớn làm Dĩnh vương ngờ vực vô căn cứ hay không?
Tào Dĩnh đột nhiên mở miệng nói, một đôi mắt đẹp đang nhìn hắn chằm chằm.
- Hả?
Triệu Nhan không nghĩ nữ nhân này cũng có chút kiến thức, liền do dự thấp giọng nói:
- Đây cũng chỉ là một trong các nguyên do, ta với vị thế là một vị vương gia nhàn tản hết sức hài lòng, nào có ý cùng đại ca tranh giành, cứu vớt nạn dân toàn thành công lao quá lớn, nếu đặt trên người ta khó tránh bị kẻ có lòng lợi dụng, ly gián quan hệ huynh đệ chúng ta, do đó công lao cũng không cần tranh giành thì tốt hơn.
- Ha ha, ta biết quận vương không giám nhận công lao này nên mới đổ lên người của ta, vừa nghĩ thế thiếp thân liền thấy thoải mái hơn!
Tào Dĩnh nghịch ngợm cười nói, nàng vốn áy náy vì bỗng nhiên nhận lãnh công lao to lớn này, nhưng giờ đây đã tìm được một lý do để thuyết phục bản thân, thậm chí nàng còn nhận thức mình làm vậy là đang giúp đỡ Triệu Nhan.
- Ầy.. nàng còn có lương tâm hay không thế, tuy ta nói đem công lao cho nàng vì có quan hệ với đại ca, nhưng cũng xem là phu thê chúng ta cùng ngồi chung một chiến tuyến, nếu không sao không để cho Tiểu Đậu Nha hay Mịch Tuyết nhận công?
Đối với sự vong ân phụ nghĩa của Tào Dĩnh, Triệu Nhan bất mãn nói.
- Vậy được thôi, quận vương liền để công này cho Tiểu Đậu Nha, chỉ có tiểu nha đầu ngu ngốc ấy, lời nói còn chưa nhận thức đầy đủ, nếu nói nàng hiểu y thuật, chỉ sợ giống nói quận vương hiểu y thuật vậy, khiến người khác nghe mà buồn cười!
Tào Dĩnh miệng lưỡi bén nhọn phản bác, so với sự lạnh nhạt trước kia, khóe miệng nàng mỉm cười, rõ ràng đang đùa bỡn Triệu Nhan.
- Tiểu Đậu Nha nhận sai chủ nhân rồi, nếu mới ban đầu nàng theo ta, khẳng định tốt hơn hiện tại nhiều!
Triệu Nhan nào chịu cam lòng yếu thế, hiện tại hắn phát hiện việc đấu võ mồm giữa nam và nữ nhân cũng là một biện pháp bồi dưỡng cảm tình, như hắn và Tào Dĩnh, quan hệ đã hòa hảo hơn so với ngày trước.
Khi Triệu Nhan và Tào Dĩnh đang thi triển công phu võ mồm, lão Phúc rốt cuộc cũng đã soạn xong những đồ vật được ban thưởng, cười ha hả tiến lên trước nói:
- Khởi bẩm quận vương, vương phi, tiểu nhân đã đếm hết các vật phẩm, trong đó vàng bạc đồng cộng lại khoảng 3600 quan, ngoài ra còn hơn năm ngàn quan tơ lụa, đồ sứ, đồ sơn các loại…, bệ hạ ban nhiều vật phẩm như thế, đúng là đối quận vương và vương phi muôn phần sủng ái!
- Mới hơn tám nghìn quan, kể ra cũng bằng một năm bổng lộc của ta, nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng cứu vô số nạn dân thành Đông Kinh đó, ban thưởng có quá ít hay không?
Triệu Nhan bất mãn thầm nói, hắn ở bên ngoài còn thiếu hết mấy vạn quan, tưởng lần này dựa vào ban thưởng có thể một lần trả hết nợ, không nghĩ đến lại ít như vậy.
Tuy nhiên Tào Dĩnh lại lườm hắn một cái nói:
- Hơn tám nghìn quan tài vật đã không ít, nghe nói vì cứu tế phụ thân và nương nương đã đem chi phí trong cung giảm đi một ít, có phi tần trong cung muốn làm một bộ y phục còn không có vải dệt, nay phụ thân ban cho chúng ta nhiều như thế, còn không biết là tìm ở nơi nào mà ra?
Triệu Nhan nghe nàng nói, chợt có chút ngượng ngùng, ngày xưa hắn cảm thấy hoàng đế cổ đại vô cùng hoành tráng, khắp thiên hạ của cải đều là của hoàng đế đó, nhưng mãi đến khi xuyên qua hắn mới phát hiện, hoàng đế cũng chẳng dễ làm, tỷ như tiền của quốc gia và hoàng đế là hai khác niệm, chi phí trong cung hằng năm đều có số lượng quy định, thậm chí có thời điểm hoàng đế còn phải lấy tiền của mình để trợ cấp cho ngân khố quốc gia, trừ phi trong lịch sử một số ít hôn quân mới làm điều ngược lại đem tiền của quốc gia làm tiền của mình, nhưng phàm là những vị hoàng đế khác đều không dám có lòng riêng trên lợi ích quốc gia, nếu không khác nào tiến đến bờ vực vong quốc, cũng mang đến cho quốc gia mối nguy hại càng lớn.
- Lão quản gia, ngươi cho người mang những thứ được ban thưởng này nhập kho, ghi sổ sách, sau đó đem sổ sách cho nãi nương, sau này ta sẽ xem lại!
Tào Dĩnh nhìn lão Phúc phân phó công việc.
Lão Phúc đáp ứng một tiếng, quay đi gọi người mang những thứ đó vào trong kho, tuy nhiên lúc này nãi nương của Tào Dĩnh chợt ở bên tai của nàng nói vài câu, kết quả Tào Dĩnh nghe xong đã trầm mặc một lát, sau đó cũng cùng nãi nương khẽ thấp giọng phân phó vài câu, kết quả nãi nương vô cùng vui vẻ cũng cùng lão Phúc chạy tới nhà kho.
Triệu Nhan đem hành động của nãi nương đều thu vào tầm mắt, hắn nhìn thấy nãi nương vui mừng đuổi theo lão Phúc, thầm hỏi vị này có phải vị nãi nương phong tình này đối với lão Phúc có tình ý hay không, tuy nhiên Tào Dĩnh cũng quay đầu đối với hắn cười nói:
- Quận Vương, nghe nói nước trong thành đã rút đi một ít, các nhánh đường đã thông, thân thể người cũng khá lên nhiều, cho nên mấy ngày nữa chúng ta sẽ vào thành một chuyến!
Còn ở ngoài thành, Hàn Kỳ còn có ý đem cháo phát phiễn phí ra ngoài thành, và phân tán việc phát cháo miễn phí, chủ yếu là di dời một phần nạn dân tụ tập từ trong ra ngoài thành, tránh cho tất cả họ đều tập trung trong thành, khu vực này quá hẹp, nếu dịch bệnh bộc phát, chỉ sợ trong thời gian ngắn tất cả mọi người đều sẽ nhiễm bệnh. Hơn nữa lúc nạn dân lĩnh cháo mỗi người đều phải sang buồng bên cạnh dùng nước vôi tẩy trừ thân thể, thậm chí nạn dân quần áo quá bẩn có thể sẽ không được lĩnh cháo.
Trên đây chỉ là những thủ đoạn đề phòng, mặt khác đối với những bệnh nhân đã phát bệnh, triều đình cũng chỉ có thể thực hiện cách ly người bệnh, nhưng không thể mặc kệ họ tự sinh tự diệt mà phải bắt đầu phái thầy thuốc chăm sóc cho họ, chuyện này do Chu ngự y tự mình phụ trách, ngay từ đầu phần lớn thầy thuốc đều sợ mình sẽ bị lây bệnh, nhưng từ khi bọn họ được Chu ngự y truyền cho phương pháp tiêu độc, hơn nữa bọn họ uống chén thuốc dự phòng, không ngờ thực sự có rất ít người bị nhiễm bệnh, điều này càng làm các đại phu cũng có thể an tâm chữa bệnh cho nạn dân.
Trải qua một loạt các biện pháp xử lý tình huống, tình hình nạn dân bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, đặc biệt đã xuất hiện một số khu dành cho nạn dân nhiễm dịch bệnh, nạn dân không có bị bệnh thì đến ngoài thành, nạn dân nào sinh bệnh thì bị cưỡng chế cách ly trị liệu, tuy rằng không thể tránh khỏi một số tình trạng nghiêm trọng dẫn tới tử vong, nhưng so với tình huống trước đây thì đã tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là trải qua cơn nguy khốn, dịch bệnh thật sự không có lây lan trên quy mô lớn, mỗi ngày số lượng nạn dân bị lây nhiễm bệnh cũng ít đi, được khống chế ở mức thấp, đối với quân thần Đại Tống mà nói, là một tin vui lớn.
Đám người Hàn Kỳ chứng kiến phương pháp phòng chống dịch bệnh của Triệu Nhan đưa ra có hiệu quả, khiến bọn họ không thấy bất ngờ cho lắm, nhưng càng thêm tò mò về trình độ y thuật của Triệu Nhan, đưa ra vô số suy đoán, nhưng cũng không thu được kết quả gì, bất quá hành động kế tiếp của Hoàng đế Triệu Thự càng làm cho đám người Hàn Kỳ lâm vào thế khó hiểu.
Thấy dịch bệnh quả đúng là đã được khống chế rồi, Triệu Thự hết sức cao hứng, rất nhanh hạ chỉ tiến hành ca ngợi những người có công như Hàn Kỳ, Triệu Húc và Chu ngự y ngày đó đã ra công ra sức, thăng quan phát tài, nhưng chỉ có bỏ sót công dâng lên phương pháp chống dịch bệnh của Triệu Nhan. Hơn nữa càng làm cho đám người Hàn Kỳ bất ngờ hơn là, Triệu Thự rất nhanh lại ban ra một đạo thánh chỉ, nội dung là Quảng Dương quận vương phi Tào thị dâng lên phương pháp chống dịch bệnh cứu chữa dân chúng vô số, công đức thiên thu, ban thưởng cho nhiều tài vật.
Ý chỉ ban thưởng cho Tào Dĩnh vừa được ban ra, Hàn Kỳ và những người biết nội tình bên trong càng thêm nghi hoặc, không biết vì sao Triệu Thự lại đem công lao của Triệu Nhan gán cho Quận vương phi? Tuy nhiên đám nạn dân không rõ nội tình đều đối với quận vương phi mang ơn to lớn, đặc biệt những nạn dân bị nhiễm bệnh sau khi được trị khỏi còn coi Tào Dĩnh là quan âm đại sĩ chuyển thế cứu khổ cứu nạn, thậm chí có nhà còn đem bài vị trường sinh mà cung phụng thờ cúng nàng, có người tốt bụng còn dựng lên tòa Y thánh nương nương miếu cho Tào Dĩnh, nghe nói mỗi ngày đều có không ít người đến thắp hương lễ bái, hương khói nhất thời hưng thịnh.
Trong đại sảnh của biệt viện Quảng Dương quận vương ngoài thành, Triệu Nhan vui rạo rực nhìn đám người lão Phúc kiểm kê những món đồ mà Hoàng đế lão cha ban cho, trong rương này nọ có vàng bạc, thêm nữa là các dụng cụ, vải vóc, nếu không phải người quen thuộc giá cả thị trường, chỉ sợ rất nhanh tính ra giá trị cực cao trong đó.
So với Triệu Nhan đang vui sướng, ngồi cạnh bên Tào Dĩnh lại có vẻ mặt rối rắm, vài lần đều há miệng muốn nói, nhưng thật không biết nói cái gì, cuối cùng mới vất vả mở miệng:
- Quận vương, ta có cảm giác, chuyện này có chút không ổn!
- Có cái gì mà không ổn, phụ thân ban cho chúng ta nhiều tài lộc như vậy, tuy nói vương phủ đã có xưởng xà phòng thơm, nhưng bây giờ còn chưa có chính thức tiêu thụ, hiện tại nơi này có nhiều vàng bạc như vậy, nàng không cần lo lắng nợ bên ngoài của vương phủ rồi!
Triệu Nhan cũng không để ý nói.
- Nhưng… Nhưng phương pháp chống dịch bệnh rõ ràng là người nói ra, sao lại đổ lên người thiếp thân? Tào Dĩnh bất an nói, tòa Thánh y nương nương ngoài thành nàng cũng có nghe nói, hơn nữa từ đó đến nay, thường xuyên có nạn dân đi vào trước cửa biệt viện hướng về phía cửa chính dập đầu thật mạnh vài cái rồi mới trở về, nói lời cảm tạ ơn cứu mạng của nàng, điều làm cho Tào Dĩnh có một loại cảm giác tội lỗi, đây vốn không phải công lao của nàng, nhưng giờ lại bị gắn lên đầu mình.
- Ha ha, nhưng thật ra muốn ta lãnh công trạng này, nói ra ai tin? Lần trước chữa khỏi chuyện của đại ca, truyền đi lại thành trò cười trong dân chúng, nếu lần này phụ thân hạ chỉ nói ta là người đề xuất phương pháp phòng trừ dịch bệnh có khả năng khiến dân chúng chê cười nhiều hơn, thậm chí còn nghi ngờ phụ thân bất công thiên vị đứa con này, sơn son thiếp vàng lên mặt nó!
Triệu Nhan cười to hai tiếng nói, đem công trạng cho Tào Dĩnh là hắn chủ động đề nghị với Triệu Thự, chính là như hắn nói, nói ra có thể người khác không tin, thứ hai hắn cũng có một tầng tính toán sâu xa.
- Quận vương có phải lo lắng công lao của mình quá lớn làm Dĩnh vương ngờ vực vô căn cứ hay không?
Tào Dĩnh đột nhiên mở miệng nói, một đôi mắt đẹp đang nhìn hắn chằm chằm.
- Hả?
Triệu Nhan không nghĩ nữ nhân này cũng có chút kiến thức, liền do dự thấp giọng nói:
- Đây cũng chỉ là một trong các nguyên do, ta với vị thế là một vị vương gia nhàn tản hết sức hài lòng, nào có ý cùng đại ca tranh giành, cứu vớt nạn dân toàn thành công lao quá lớn, nếu đặt trên người ta khó tránh bị kẻ có lòng lợi dụng, ly gián quan hệ huynh đệ chúng ta, do đó công lao cũng không cần tranh giành thì tốt hơn.
- Ha ha, ta biết quận vương không giám nhận công lao này nên mới đổ lên người của ta, vừa nghĩ thế thiếp thân liền thấy thoải mái hơn!
Tào Dĩnh nghịch ngợm cười nói, nàng vốn áy náy vì bỗng nhiên nhận lãnh công lao to lớn này, nhưng giờ đây đã tìm được một lý do để thuyết phục bản thân, thậm chí nàng còn nhận thức mình làm vậy là đang giúp đỡ Triệu Nhan.
- Ầy.. nàng còn có lương tâm hay không thế, tuy ta nói đem công lao cho nàng vì có quan hệ với đại ca, nhưng cũng xem là phu thê chúng ta cùng ngồi chung một chiến tuyến, nếu không sao không để cho Tiểu Đậu Nha hay Mịch Tuyết nhận công?
Đối với sự vong ân phụ nghĩa của Tào Dĩnh, Triệu Nhan bất mãn nói.
- Vậy được thôi, quận vương liền để công này cho Tiểu Đậu Nha, chỉ có tiểu nha đầu ngu ngốc ấy, lời nói còn chưa nhận thức đầy đủ, nếu nói nàng hiểu y thuật, chỉ sợ giống nói quận vương hiểu y thuật vậy, khiến người khác nghe mà buồn cười!
Tào Dĩnh miệng lưỡi bén nhọn phản bác, so với sự lạnh nhạt trước kia, khóe miệng nàng mỉm cười, rõ ràng đang đùa bỡn Triệu Nhan.
- Tiểu Đậu Nha nhận sai chủ nhân rồi, nếu mới ban đầu nàng theo ta, khẳng định tốt hơn hiện tại nhiều!
Triệu Nhan nào chịu cam lòng yếu thế, hiện tại hắn phát hiện việc đấu võ mồm giữa nam và nữ nhân cũng là một biện pháp bồi dưỡng cảm tình, như hắn và Tào Dĩnh, quan hệ đã hòa hảo hơn so với ngày trước.
Khi Triệu Nhan và Tào Dĩnh đang thi triển công phu võ mồm, lão Phúc rốt cuộc cũng đã soạn xong những đồ vật được ban thưởng, cười ha hả tiến lên trước nói:
- Khởi bẩm quận vương, vương phi, tiểu nhân đã đếm hết các vật phẩm, trong đó vàng bạc đồng cộng lại khoảng 3600 quan, ngoài ra còn hơn năm ngàn quan tơ lụa, đồ sứ, đồ sơn các loại…, bệ hạ ban nhiều vật phẩm như thế, đúng là đối quận vương và vương phi muôn phần sủng ái!
- Mới hơn tám nghìn quan, kể ra cũng bằng một năm bổng lộc của ta, nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng cứu vô số nạn dân thành Đông Kinh đó, ban thưởng có quá ít hay không?
Triệu Nhan bất mãn thầm nói, hắn ở bên ngoài còn thiếu hết mấy vạn quan, tưởng lần này dựa vào ban thưởng có thể một lần trả hết nợ, không nghĩ đến lại ít như vậy.
Tuy nhiên Tào Dĩnh lại lườm hắn một cái nói:
- Hơn tám nghìn quan tài vật đã không ít, nghe nói vì cứu tế phụ thân và nương nương đã đem chi phí trong cung giảm đi một ít, có phi tần trong cung muốn làm một bộ y phục còn không có vải dệt, nay phụ thân ban cho chúng ta nhiều như thế, còn không biết là tìm ở nơi nào mà ra?
Triệu Nhan nghe nàng nói, chợt có chút ngượng ngùng, ngày xưa hắn cảm thấy hoàng đế cổ đại vô cùng hoành tráng, khắp thiên hạ của cải đều là của hoàng đế đó, nhưng mãi đến khi xuyên qua hắn mới phát hiện, hoàng đế cũng chẳng dễ làm, tỷ như tiền của quốc gia và hoàng đế là hai khác niệm, chi phí trong cung hằng năm đều có số lượng quy định, thậm chí có thời điểm hoàng đế còn phải lấy tiền của mình để trợ cấp cho ngân khố quốc gia, trừ phi trong lịch sử một số ít hôn quân mới làm điều ngược lại đem tiền của quốc gia làm tiền của mình, nhưng phàm là những vị hoàng đế khác đều không dám có lòng riêng trên lợi ích quốc gia, nếu không khác nào tiến đến bờ vực vong quốc, cũng mang đến cho quốc gia mối nguy hại càng lớn.
- Lão quản gia, ngươi cho người mang những thứ được ban thưởng này nhập kho, ghi sổ sách, sau đó đem sổ sách cho nãi nương, sau này ta sẽ xem lại!
Tào Dĩnh nhìn lão Phúc phân phó công việc.
Lão Phúc đáp ứng một tiếng, quay đi gọi người mang những thứ đó vào trong kho, tuy nhiên lúc này nãi nương của Tào Dĩnh chợt ở bên tai của nàng nói vài câu, kết quả Tào Dĩnh nghe xong đã trầm mặc một lát, sau đó cũng cùng nãi nương khẽ thấp giọng phân phó vài câu, kết quả nãi nương vô cùng vui vẻ cũng cùng lão Phúc chạy tới nhà kho.
Triệu Nhan đem hành động của nãi nương đều thu vào tầm mắt, hắn nhìn thấy nãi nương vui mừng đuổi theo lão Phúc, thầm hỏi vị này có phải vị nãi nương phong tình này đối với lão Phúc có tình ý hay không, tuy nhiên Tào Dĩnh cũng quay đầu đối với hắn cười nói:
- Quận Vương, nghe nói nước trong thành đã rút đi một ít, các nhánh đường đã thông, thân thể người cũng khá lên nhiều, cho nên mấy ngày nữa chúng ta sẽ vào thành một chuyến!
Danh sách chương