- Nhạc phụ, nơi này của người quả thực cất giữ không ít chủng loại vũ khí, nhưng tại sao lại không có hỏa dược vũ khí vậy? Lúc này Triệu Nhan mới mở miệng hỏi, nếu như hắn nhớ không nhầm, thời kỳ Bắc Tống đã xuất hiện hỏa khí rồi, lúc trước khi Tống Thái Tổ tiêu diệt Nam Đường đã từng sử dụng qua hỏa khí để công thành, nhưng ở nơi này của Tào Dụ, Triệu Nhan một thứ cũng không thấy.

- Hỏa dược?

Nghe đến đây, đầu tiên Tào Dụ sửng sốt nhưng ngay sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường mà nói.

- Thực ra trong Cung Nỏ viện cũng có một nơi chế tạo hỏa khí, bình thường được gọi là Hỏa Dược tác, chủ yếu là để chế tạo sản xuất hỏa tiễn và hỏa cầu. Nhưng đối với hỏa tiễn, cũng chỉ là trên thân cây tên gia tăng thêm một ống đựng hỏa dược, gia tăng thêm tầm bắn xa và có thể bốc cháy bắn trúng mục tiêu, còn về phần hỏa cầu thì lại càng đơn giản hơn, chỉ là dùng một cái máy ném đá bắn mạnh một loại đạn dược, có thể châm ngay sau khi bắn ra ngoài, hai loại vũ khí này mặc dù có chút uy lực, nhưng cũng có rất nhiều hạn chế, hơn nữa nghe nói còn không hoàn thiện, vì vậy ta cũng không nghĩ sưu tầm chúng vào đây.

Mặc dù Tào Dụ không nói rõ ràng, nhưng qua nét mặt của y là có thể nhìn ra, trong mắt y hỏa khí căn bản không đủ tư cách để y sưu tầm. Tuy nhiên nghe đến đây Triệu Nhan càng cảm thấy kỳ quái, lập tức truy hỏi:

- Nhạc phụ, người xác định Hỏa Dược tác chỉ sản xuất hỏa tiễn và hỏa cầu như người vừa nói?

- Việc này chắc chắn không sai được, đường huynh Tào Tụng của ta có một đứa con không nên người, trong nhà liền sắp xếp để y làm hoàn vệ quan, về sau nếu bình yên mà thăng chức đi lên, nếu có tiền đồ mà nói, cũng không hẳn là không thể làm nên chức vụ cao, nhưng y lại luôn cảm thấy có hứng thú đối với việc chế tạo quân giới, ầm ĩ muốn đến làm tại Cung Nỏ viện hoặc Nam Bắc xưởng, cuối cùng đường huynh ta dưới cơn giận dữ liền đem y an bài vào trong Hỏa Dược tác của Cung Nỏ viện, Hỏa Dược tác là một nơi nhỏ, vốn không được mọi người coi trọng, đường huynh nghĩ đợi sau khi y nếm qua cực khổ thì sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng tiểu tử này vừa đi thì chính là hai ba năm mà vẫn không có ý muốn quay trở về, cũng chính vì có đứa cháu này mà hiểu biết của ta đối với Hỏa Dược tác là vô cùng rõ ràng!

Tào Dụ vô cùng khẳng định nói.

Tào gia từ Tào Bân bắt đầu phát triển, đến thế hệ của Tào Dĩnh và Tào Tung đã là đời thứ năm, lúc này Tào gia đã phát triển trở thành một đại gia tộc, huynh đệ Tào Dụ và Tào Bình cũng chỉ là một chi trong đó, ngoài ra Tào gia còn có mấy chi khác, thế lực trải rộng khắp thiên hạ Đại Tống. Nhưng vì chi này của Tào Dụ có Tào thái hậu, vì vậy dĩ nhiên chi của hai huynh đệ Tào Bình và Tào Dụ là chi đứng đầu Tào gia, đối với tình hình của con cái trong gia tộc tất nhiên cũng vô cùng rõ ràng.

- Nhạc phụ, vị Tào đường huynh này của người hôm nay có nhà không, ta có việc muốn đàm luận cùng y một chút!

Triệu Nhan vô cùng hưng phấn nói, hắn vốn tưởng rằng thời kỳ Bắc Tống đã xuất hiện không ít vũ khí hỏa dược, không nghĩ rằng vẫn còn hết sức lạc hậu, thậm chí ngay cả lựu đạn đơn giản nhất cũng không có. Hắn nhớ rõ trong lịch sử khi Bắc Tống chống lại Kim quốc đã từng sử dụng một loại vũ khí tên là Phích Lịch pháo, kỳ thật chính là lựu đạn, bên ngoài có thiết giáp bao lấy, bên trong chứa thuốc nổ, sau khi ném tới địch nhân sẽ phát nổ, chỉ có điều hỏa dược của Bắc Tống pha trộn không được cân đối, vì vậy uy lực của Phích Lịch pháo cũng có nhiều hạn chế.

- Hôm nay không phải ngày mười, vì vậy y hẳn là đang ở Hỏa Dược tác, đến tối mới có thể trở về, nhưng ngươi tìm y có việc gì?

Tào Tung cảm thấy kỳ quái hỏi.

- Nhạc phụ, vậy ngài có thể giúp ta liên lạc với vị đường huynh kia một chút không, mời y tối nay đến chỗ của ta một chuyến, ta thực sự có chuyện rất quan trọng muốn đàm luận cùng y!

Triệu Nhan vội vàng nói, nếu mình có thể pha trộn hỏa dược tốt nhất, sau đó lại có thể đề xuất một vài loại vũ khí hỏa dược, không biết Hỏa Dược tác của Đại Tống có thể chế tạo ra không?

Thấy được Triệu Nhan không muốn nói với mình, Tào Dụ cũng không muốn hỏi lại, lập tức gật đầu nói:

- Được rồi, hôm nay ta giúp người liên lạc với y, bảo y tối nay đến tìm người.

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân!

Triệu Nhan lập tức nói lời cảm ơn với Tào Dụ, ngay sau đó hắn lại nghĩ tới Tào Tung, lập tức mở miệng nói:

- Nhạc phụ, ta nghe nói Cửu ca nhi lại gây họa, ngày hôm qua làm đại bá tức giận đến nỗi hận không thể một đao chém chết y!

Nghe được Triệu Nhan hỏi chuyện của Tào Tung, Tào Dụ lập tức đoán ra được điều gì liền cười khổ một cái với Triệu Nhan mà nói:

- Cửu ca nhi, khẳng định tên tiểu tử này đi tìm người giúp đỡ, nhưng người đừng quản chuyện này, vốn việc chi thu trong nhà đang gặp rắc rối, Cửu ca nhi như vậy mà lại gây ra họa lớn như thế, đại ca liền giận điên lên, lần này muốn cho Cửu ca nhi một bài học, ai cũng không thể khuyên được!

Nghe xong lời nói của Tào Dụ, Triệu Nhan liền cười hắc hắc mà nói:

- Nhạc phụ, không phải tiểu tế có ý gì nói đại bá, chuyện này của Tào gia xét đến cùng chỉ là một chữ Tiền, chỉ cần giải quyết xong vấn đề tài vụ của Tào phủ, không phải mọi chuyện đều được giải quyết sao?

Sau khi nghe lời nói của Triệu Nhan, đầu tiên Tào Dụ sửng sốt nhưng ngay sau đó lại cười khổ nói:

- Xem ra Cửu ca nhi đã kể cho người biết tình huống trong nhà rồi, vốn dĩ năm vạn lượng cũng không nhiều, nếu trước kia cũng không là gì, nhưng bây giờ tình hình kinh doanh của gia tộc bị Cao gia chiếm hơn phân nửa, còn dư lại mấy cửa hàng buôn bán đều lỗ vốn, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa mà nói, chúng ta chỉ có thể cúi đầu trước Cao gia, đến lúc đó chỉ hy vọng Cao gia nể tình hai bên thông gia nhiều thế hệ, chia ra một bộ phận kinh doanh cho chúng ta.

- Như vậy cũng không hẳn, thực ra trong chuyện này tiểu tế thấy được, trước mắt Tào gia còn một bộ phận lớn tài lộ, nếu có thể đem nguồn tài lộ này vận dụng tốt, chẳng những giải quyết xong vấn đề tài vụ của gia tộc, thậm chí còn có thể chuyển bại thành thắng, khiến Cao gia phải cúi đầu trước Tào gia.

Lúc này Triệu Nhan tỏ ra vẻ đắc ý tươi cười mà nói.

- Hiền tế không cần nói giỡn, nào có chuyện dễ dàng chuyển bại thành thắng như vậy?

Ở trong mắt Tào Dụ, Triệu Nhan vẫn là Quảng Dương quận vương không làm được việc gì đàng hoàng như lúc trước, lại càng không tin hắn có biện pháp gì giúp đỡ được Tào gia.

Đối với phản ứng của Tào Dụ, Triệu Nhan cũng không thấy kì lạ, hắn lập tức mở miệng cười nói:

- Nhạc phụ, ta nghe nói người và Cao gia đều bán than đá khối, về phần khi khai thác mỏ than các người căn bản không thu giữ than đá vỡ, điều này làm cho các than đá vỡ đó không có giá trị, nhưng tiểu tế biết một biện pháp, có thể đem than đá vỡ này thay đổi từ đồ bỏ đi thành bảo vật, không những sử dụng như than đá khối mà cũng sạch sẽ an toàn như vậy, không biết biện pháp này liệu có thể giúp Tào gia chuyển bại thành thắng không?

- Hí~

Nghe đến đây Tào Dụ không khỏi hít vào một hơi khí, sau đó vẻ mặt kích động bắt lấy hai cánh tay của Triệu Nhan mà hỏi:

- Hiền tế, người thực sự có biện pháp thay đổi làm cho than đá vỡ từ đồ bỏ đi thành bảo vật?

- Ha hả, loại chuyện đại sự như thế này, tiểu tế cũng không dám nói bừa, hơn nữa tiểu tế cũng muốn mượn phương pháp xử lý biến phế thành bảo này để cùng Tào gia chung cổ phần kinh doanh than đá, không biết nhạc phụ đại nhân thấy thế nào?

Tuy rằng Triệu Nhan có ý định trợ giúp Tào gia, nhưng hắn cũng sẽ không tự nhiên đem kỹ thuật sản xuất than tổ ong nói ra, chén canh này hắn cũng muốn một phần.

- Hiền tế tốt, chỉ cần người thật sự có phương pháp thay đổi từ phế thành bảo, chuyện chung cổ phần ta có thể xem xét, chỉ có điều không biết người muốn chung bao nhiêu cổ phần? Hiện tại Tào Dụ cũng sắp điên rồi, vốn tưởng rằng chuyện kinh doanh của gia tộc đã đi đến đường cùng, nhưng không nghĩ tới Triệu Nhan, người con rể khiến y không hài lòng lại cho y một niềm vui bất ngờ lớn như vậy.

- Chuyện này....

Triệu Nhan đối với chuyện trong quý tộc Đại Tống cũng không rõ ràng, cũng không biết hình thức buôn bán của triều Tống, tự nhiên cũng không biết mình lấy kỹ thuật sản xuất để chung cổ phần thì được bao nhiêu, bất quá rất nhanh hắn đã nghĩ ra biện pháp liền nhoẻn miệng cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tài vụ của Vương phủ vẫn luôn do Vương phi quản lý, vì vậy chuyện này người không thể thương lượng cùng với tiểu tế, mà hãy đi tìm nữ nhi của người bàn bạc!

Nói xong Triệu Nhan liền cảm thấy mình quả thực rất xấu, mặc dù Tào Dĩnh là nữ nhi của Tào Dụ, nhưng hiện tại nàng đã xuất giá, đã không thể tính là người của Tào phủ, hơn nữa hiện tại vương phủ đang cần tiền, lấy tính tình của Tào Dĩnh nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất của chính mình, đến lúc đó Tào Dụ phải cùng nữ nhi của mình đàm phán, chuyện này khiến y thực khó xử.

Quả nhiên, Tào Dụ đã quen thuộc tính tình của nữ nhi mình vừa nghe đến chuyện đàm phán cùng nàng, lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhưng rất nhanh y lại nghĩ tới, dù sao Tào Dĩnh cũng là nữ nhi của mình, bị người trong nhà chiếm tiện nghi tốt hơn nhiều so với việc phải cúi đầu trước Cao gia. Nghĩ đến đây, Tào Dụ lập tức kéo Triệu Nhan đi ra ngoài.

- Nhạc phụ, giờ chúng ta đang đi đâu vậy?

Thiếu chút nữa Triệu Nhan bị kéo ngã sấp xuống, thật vất vả mới đuổi kịp y mà hỏi.

- Còn có thể đi đâu, tìm nữ nhi của ta thương lượng chuyện chung cổ phần của các ngươi, quyết định chuyện này sớm một chút, Tào gia chúng ta cũng có thể thoải mái sớm một chút, hiện tại đại ca của ta thật sự sắp không chịu nổi rồi!

Tào Dụ vội vã nói, nhìn dáng vẻ của y, chỉ sợ tình hình tài chính của Tào gia so với tưởng tượng của Triệu Nhan còn nguy cấp hơn.

Tão Dĩnh hiện đang cùng mẫu thân nói chuyện, không nghĩ tới phụ thân lôi kéo Triệu Nhan vội vã xông vào, làm cho nàng và Tào phu nhân đều vô cùng hoảng sợ, tuy nhiên không đợi nàng mở miệng nói, Tào Dụ đã trực tiếp hỏi:

- Nữ nhi, con cứ nói thẳng đi, con tính toán sẽ nhập bao nhiêu cổ phần?

- Nhập cổ phần cái gì? Tào Dĩnh không hiểu gì hỏi, trước đó căn bản Triệu Nhan không có bàn bạc qua với mình, tự nhiên nàng đối với chuyện này không biết gì cả.

- Khụ~ chuyện là như vậy...

Triệu Nhan cũng không nghĩ rằng Tào Dụ lại nóng lòng như vậy, vì vậy làm cho hắn không có thời gian thương lượng cùng với Tào Dĩnh, rơi vào đường cùng đành phải mặt dày nói lại một lần, kết quả Tào Dĩnh nghe xong hai mắt liền tỏa sáng, nếu mượn cơ hội này trực tiếp nhập cổ phần vào chuyện kinh doanh của Tào gia, chuyện này có thể nói so với xưởng xà phòng thơm càng kiếm được nhiều tiền hơn.

- Ba thành! Phụ thân, quận vương phủ cung cấp phương pháp có thể giải cứu nguy nan của Tào thị, thậm chí còn có thể giúp việc kinh doanh của Tào gia mở rộng gấp đôi, vì vậy ta muốn ba thành cổ phần, nhưng chúng ta cũng không trực tiếp kinh doanh, hàng năm chỉ cần hưởng một phần lợi nhuận là được rồi! Tào Dĩnh thật không hổ là con gái nhà tướng, một đao kia chém xuống quả thực độc ác, ngay cả Triệu Nhan ở kiếp trước thường thấy phong vân trên thương trường cũng phải cảm thấy đau lòng thay Tào Dụ.

- Nữ nhi, không bằng ngươi một đao chém chết phụ thân đi, nói ra cũng không phải ngươi không biết Tào gia cần nuôi sống bao nhiêu người? Nếu để cho ngươi giữ ba thành, Tào gia ta chỉ có thể húp cháo mà sống, nhiều nhất ta cũng chỉ cho ngươi được một thành!

Tào Dụ vô cùng đau khổ nói, bây giờ y cũng vô cùng hận chính mình, vì sao lại giáo dục nữ nhi thành như vậy.

- Vậy được rồi, hai thành, không thể ít hơn được nữa!

Kỳ thật Tào Dĩnh cũng biết mình không thể lấy nhiều vậy, nàng làm như vậy cũng chỉ là muốn cò kè mặc cả thêm một phần. Triệu Nhan cũng khá đồng ý tỉ lệ này, ở tương lai lấy kỹ thuật để chung cổ phần chính là lấy hai phần cổ phần của công ty.

- Không được, một thành rưỡi!

Tào Dụ bớt nửa thành mà nói.

- Một thành tám!

Thương trường như chiến trường, trên chiến truờng không có tình thân, điểm ấy Tào Dĩnh làm vô cùng tốt.

- Một thành sáu!

Tào Dụ lại đau lòng nâng giá.

Tào Dĩnh đối với tỷ lệ này vẫn không hài lòng lắm, vừa định kiên trì nâng giá thêm một chút nữa nhưng Triệu Nhan ở bên cạnh đã nói:

- Thành giao, nhưng tiểu tế muốn một đồ vật của phụ thân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện