- Cái gì? Triệu Thự nghe được lời Triệu Nhan nói, liền từ trên giường ngồi bật dậy, nếu như là người khác nói như thế, hắn khẳng định không tin tưởng, nhưng Triệu Nhan lại là người có tiên duyên, tất cả mọi thứ ở thế giới trong mộng đều làm Triệu Thự không thể tin nổi, cho nên đối với lời của Triệu Nhan mà nói, ông ta tuyệt đối tin tưởng.
- Cha, hiện nay Đại Tống chúng ta thế không bằng người, nhưng cũng không thể nén giận, cái người chủ mưu đứng sau thiêu hủy lương thực thu hoạch quan trọng của chúng ta, lại có mười mấy người vì nó mà chết, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng cho nó như vậy được, con biết cha lo lắng đối phương ở trong biên giới Đại Tống gây chuyện có thể làm Liêu Quốc mượn cớ gây khó dễ, nhưng nếu đối phương sau khi về Liêu quốc, đột nhiên bị bệnh mà chết, như vậy có can hệ gì với Đại Tống chúng ta?
Triệu Nhan sau khi nói xong lời cuối, trên mặt hắn xuất hiện một luồng sát khí lạnh lùng.
- Tam ca nhi, đệ thật sự có bản lĩnh như vậy?
Triệu Húc lúc này cũng bị chấn động tinh thần, nếu thật sự có thể làm kẻ chủ mưu đứng sau vì việc này mà chết, cũng có thể tính giúp Đại Tống xả được mối hận này.
- Này này, đại ca nghuynhơi không cần hoài nghi, chỉ cần cho ta biết kẻ chủ mưu đứng sau là ai, thì hắn ta tuyệt đối không thể sống qua năm nay!
Triệu Nhan vô cùng tự tin nói, trước mắt hắn đã suy tính các chi tiết cách giết người một cách rõ ràng, tuy rằng không thể chắc chắn thành công, nhưng cũng phải nắm chắc chín phần trở lên, phần còn lại thì xem ông trời có giúp không?
Nhìn thấy Triệu Nhan tin tưởng như vậy, Triệu Thự cũng trầm tư rất lâu, cuối cùng rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Nhan nói:
- Nhan nhi, người phải biết chuyện này quan hệ đến giao bang hai nước, nếu có sơ suất gì, Đại Tống chúng ta rất có thể bị Liêu Quốc hăm dọa một lần nữa. Thậm chí đối phương rất có thể đòi tăng tiền cống nạp hàng năm, thế nên ta cũng không thể không cẩn thận!
Triệu Thự trong lời nói mặc dùng không trực tiếp đồng ý, nhưng Triệu Nhan nghe được đói phương cũng có chút chủ động, bởi vậy liền một lần nữa nói:
- Cha, Đại Tống chúng ta không thể cứ mãi cống nạp để bảo vệ bình an, làm như vậy không khác nào cắt thịt nuôi hổ, thời gian càng dài, hổ lại càng cường tráng, chúng ta lại càng suy yếu, cho nên nhất định phải nghĩ cách phản kích mới được. Hiện tại có phụ thân và đại ca xử lý triều đình, nhi thần giúp Đại Tống ta phát triển vũ khí mới, tin tưởng không cần đến vài năm, là không cần phải nhìn sắc mặt của Liêu quốc mà hành sự nữa.
Triệu Nhan nói tới đây dừng lại một chút, lại cam đoan nói:
- Việc lần này, nhi thần tuyệt đối có thể nắm chắc. Chỉ cần làm theo cách của con, thì cái kẻ chủ mưu đứng sau kia chết cũng không vì sao. Chứ đừng nói đến nghi ngờ trên đầu Đại Tống chúng ta rồi!
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Triệu Thự vẻ mặt cũng lộ ra một vẻ tàn nhẫn, lớn tiếng phân phó nói:
- Tốt, chuyện này cha đồng ý, mặt khác Hoàng Ngũ Đức tạm thời để người điều khiển, muốn cần làm gì dùng đến người nào, hắn đều có thể giúp con làm được!
- Đa tạ phụ thân, tuy nhiên chuyện này không thể dựa vào một mình nhi thần được, mà cần có cả sự giúp đỡ của đại ca!
Nhìn được Triệu Thự đồng ý, Triệu Nhan cũng vô cùng hưng phấn, tuy nhiên hắn không quên lôi Triệu Húc vào cuộc, dù nói thế nào Triệu Húc cũng là người Triệu thự đã định để thừa kế Hoàng vị, từ trước tới nay đều được Triệu Thự vô cùng coi trọng, hiện tại chuyện này Triệu Thự giao cho Triệu Nhan một mình xử lý, hắn lo nghĩ sẽ làm Triệu Húc phật lòng, cho nên mới kéo y vào cuộc.
Triệu Thự nghe được Triệu Nhan kéo Triệu Húc vào cuộc nhất thời sửng sốt, biểu lộ chút cảm xúc, lập tức cười lớn nói:
- Được được được, Nhan nhi ngươi dù sao quá trẻ tuổi, cũng không có kinh nghiệm làm đại sự, vẫn nên để đại ca ngươi giúp ngươi nhìn nhận một chút, một khi đã như vậy, hãy để cho Húc nhi và Hoàng Ngũ Đức phụ trách công việc cụ thể, Nhan nhi con chỉ cần nghĩ kế là được rồi!
- Ha ha, như vậy thì tốt quá, nhi thần cũng đang muốn chờ lệnh tham gia vào chuyện này!
Triệu Nhan và Triệu Thự hiển nhiên đều suy nghĩ nhiều, Triệu Húc cũng không phải người hẹp hòi, hoặc có thể nói y là một người rất tự tin, căn bản không lo lắng Triệu Nhan uy hiếp đến Hoàng vị của mình, bởi vậy khi nghe được mình cũng có thể được tham gia chuyện này, y chỉ đơn thuần có cảm giác hưng phấn.
Triệu Thự mặc dù bệnh tình đã đỡ một chút, nhưng cũng không thể quá sức, vừa mới nói nhiều lời một chút, đã cảm thấy có cảm giác mệt, đành để cho ba người đi ra ngoài trao đổi, chuyện này ông ta cũng không hỏi thêm nữa, dù sao ông ta là Hoàng đế, chỉ cần giải quyết quyết định những việc lớn là được rồi, chuyện cụ thể khắc có những người khác đi xử lý.
Lập tức Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đến cung của Triệu Húc, hoàng cung Tống triều là nơi nhỏ nhất trong các vương triều ở trung nguyên, hoàng cung tiền thân chỉ là một tòa Tiết Độ Sứ phủ, sau này nhiều lần xây dựng thêm mới thành hoàng cung Đại Tống, nhưng ngay cả như vậy, diện tích của hoàng cung không lớn lắm, nội bộ xây dựng cũng không giống như hoàng cung đời Đường uy nghi và có khí thế lớn, thậm chí Triệu Húc thân tuy rằng là Thái tử chân chính, cũng chỉ ở trong một tòa Hoàng cung phía đông, trên danh nghĩa được xưng là Đông cung, như kì thật cùng với cung điện của Triệu Thự và hậu phi nối liền một mảnh.
Triệu Húc đưa họ đến một thư phòng khá yên tĩnh, vừa đến nơi, Triệu Nhan vội vã nói với Hoàng Ngũ Đức:
- Hoàng nội thị, hiện tại có thể nói cho ta biết, kẻ chủ mưu đứng sau rốt cuộc là ai được chứ?
Hoàng Ngữ Đức sau khi nghe được câu hỏi lập tức trả lời:
- Khởi bẩm quận vương, người chủ mưu đứng phía sau chính là phó sứ Trương Nhân Tiên của Liêu quốc sứ đoàn, người này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lai lịch lại không tầm thường, cha hắn ta chính là Liêu quốc bắc phủ tể tướng Trương Hiếu Kiệt, tên Trương Hiếu Kiệt này là đại thần mà hoàng đế nước Liêu tin tưởng nhất, nắm trong tay tổ chức mật thám của Liêu quốc, Trương Nhân Tiên từ nhỏ đã giúp cha hắn ta xử lý một số sự vụ gián điệp, thời gian gần đây hắn ta chính là người trung gian liên lạc với mật thám của Liêu quốc tại Đông Kinh, sau đó sử dụng tử sĩ nội ứng trong cung tiêu hủy hai loại lương thảo thu hoạch của chúng ta.
- Không ngờ là hắn ta!
Triệu Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bất kể như thế nào cũng không ngờ đến, người chủ mưu phía sau lại là người hắn đã từng gặp trước đây Trương Nhân Tiên, tuy nhiên ngay sau đó hắn có chút tức giận vặn hỏi Hoàng Ngũ Đức:
- Các ngươi làm sao thế, không ngờ để gián điệp của Liêu quốc lại trà trộn vào trong cung, nói như thế, tính mạng của cha và đại ca ta cũng không thể bảo đảm?
Hoàng Ngũ Đức nắm trong tay cơ quan nội gián lớn nhất của Đại Tống trong hoàng thành, trên danh nghĩa nắm giữ việc ra vào thành, điều động thị vệ, việc đóng mở cung môn, nhưng kỳ thật chức năng chính là quản gián điệp trong và ngoài nước.
Đối với chất vấn của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức cũng không kìm được cười khổ đáp:
- Khởi bẩm quận vương, chúng ta và Liêu quốc mặc dù nhiều năm không phát sinh chiến sự, nhưng kì thật xung đột bên trong liên tục chưa ngừng, đặc biệt đôi bên đều thường xuyên phái gián điệp tìm hiểu lẫn nhau, thậm chí còn phái một nội gián thời gian dài ở bên đối phương, những người này gọi là nội ứng, chẳng qua chúng ta có nội ứng của Liêu quốc ở đây, Liêu quốc bên đó cũng có nội ứng của chúng ta.
Nói tới đây, Hoàng Ngũ Đức dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Những tên nội ứng này đều ở trong nước của đối phương sinh sống nhiều năm, bình thường căn bản không thể nào phân biệt, chỉ có gặp phải vấn đề vô cùng quan trọng, mới có thể dùng đến đám nội gián này, cho nên chúng ta cũng không thể biết được trong cung có hay không nội ứng của Liêu quốc trà trộn vào.
Tuy nhiên bệ hạ và Dĩnh vương đều hết sức an toàn nên người không cần lo lắng, một là những thị vệ bên cạnh bệ hạ tuyệt đối không có vấn đề gì, hai là việc ám sát hoàng tộc hết sức mẫn cảm, nói không chừng dẫn tới hai nước thương vong, cho dù có cơ hội, đôi bên cũng không dám dùng đám nội gián này làm những việc ngu xuẩn ấy.
- Không sai, những việc như ám sát hoàng tộc căn bản không cần lo lắng, cho dù là Liêu quốc có kiêu ngạo như thế nào, bọn họ cũng không có gan như vậy.
Lúc này Triệu Húc cũng mở lời nói, ngay sau đó y lại hết sức tò mò hỏi Triệu Nhan:
- Tam ca nhi, rốt cuộc đệ có biện pháp nào có thể giết được người xa ngàn dặm?
Nghe được lời Hoàng Ngũ Đức và Triệu Húc, Triệu Nhan mới an tâm lại, chẳng qua những lời nói đằng sau của Triệu Húc làm cho hắn do dự, không biết là có nên đem biện pháp này nói ra?
Chỉ thấy Triệu Nhan suy xét thật lâu sau, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói:
- Đại ca, biện pháp này có chút kinh động cả trời, nếu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ bị những người có dụng tâm khác dùng làm chuyện thương thiện hại lý, cho nên phương pháp này ta không định nói cho ai, thậm chí cả đời này cũng chỉ dùng lúc này đây, ngày sau tuyệt đối sẽ không dùng lại!
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Triệu Húc cũng không kìm được gật đầu mấy cái, cách giết người ở cách xa ngàn dặm thật là có chút khiếp sợ, loại biện pháp này càng ít người biết càng tốt, tuy nhiên bên cạnh Hoàng Ngũ Đức có đôi chút sốt ruột mà nói:
- Quận vương, cách giết người ở cách xa ngàn dặm này có thể gọi là vì ích lợi của đất nước, nếu như lợi dụng thích đáng, nói không chừng có thể mang tới việc tốt không tưởng cho Đại Tống chúng ta, cho nên lão nô cảm thấy không bằng người nói cho lão nô biết phương pháp này, ngày sau lão nô cũng thuận tiện dùng những người này hành sự.
Hoàng Thành Ti đều là những người làm công việc dơ bẩn, trong số đó không ít những người làm việc giết chóc, nếu như có thể dùng thủ đoạn giết người từ xa, tuyệt đối làm cho bọn họ hành sự sau này càng thuận tiện hơn.
- Các ngươi đừng nghĩ nữa, nếu như có loại thủ đoạn như vậy, chỉ sợ Liêu quốc và Tây Hạ ngủ cũng không yên, quan viên của Đại Tống ta ngủ cũng không yên, nói không chừng có thể lại làm các ngươi bị bách quan buộc tội, đến lúc đó chỉ sợ cha cũng không cứu được các ngươi, cho nên loại thủ đoạn này đối với các ngươi mà nói là họa không phải là phúc, các ngươi nên bỏ cái ý nghĩ ấy đi!
Triệu Nhan không chút khách khí cự tuyệt nói, chủ của Hoàng Thành Ti trên danh nghĩa đều là Hoàng Thành Sử, nhưng Hoàng Thành Sử là một Kí Lộc quan, cũng không thực tế cầm quyền, chưởng quan của Hoàng Thành Ti đều là nội thị bên cạnh Hoàng đế, điểm này giống Đông xưởng của Minh triều.
Hoàng Ngũ Đức cũng không phải là một người ngu xuẩn, y biết lời Triệu Nhan nói mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không hoàn toàn là dọa y, dù sao thủ đoạn giết người cách xa ngàn dặm, đã là pháp thuật đứng đầu thần tiên, Hoàng Thành Ti vốn dĩ là có giám thị đủ loại quan chức, nếu còn có loại thủ đoạn này, đây chẳng phải có thể giết một quan viên nào đó không tiếng không động, cái này tuyệt đối dẫn đến sự khủng hoảng của bách quan, nói không chừng lại phát sinh như lời của Triệu Nhan nói, hơn nữa Hoàng Ngũ Đức nhìn thái độ của Triệu Nhan kiên quyết, cho nên y cũng không khăng khăng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần hỏi thêm nữa, tam ca nhi đệ định làm như thế nào, cần chúng ta chuẩn bị làm cái gì, cứ việc phân phó, ta và Hoàng nội thị nhất định sẽ toàn thân toàn lực giúp đệ.
Triệu Húc lúc này cũng mở lời.
- Cha, người tin tưởng trên đời này có phương pháp giết người cách xa ngàn dặm không?
- Cha, hiện nay Đại Tống chúng ta thế không bằng người, nhưng cũng không thể nén giận, cái người chủ mưu đứng sau thiêu hủy lương thực thu hoạch quan trọng của chúng ta, lại có mười mấy người vì nó mà chết, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng cho nó như vậy được, con biết cha lo lắng đối phương ở trong biên giới Đại Tống gây chuyện có thể làm Liêu Quốc mượn cớ gây khó dễ, nhưng nếu đối phương sau khi về Liêu quốc, đột nhiên bị bệnh mà chết, như vậy có can hệ gì với Đại Tống chúng ta?
Triệu Nhan sau khi nói xong lời cuối, trên mặt hắn xuất hiện một luồng sát khí lạnh lùng.
- Tam ca nhi, đệ thật sự có bản lĩnh như vậy?
Triệu Húc lúc này cũng bị chấn động tinh thần, nếu thật sự có thể làm kẻ chủ mưu đứng sau vì việc này mà chết, cũng có thể tính giúp Đại Tống xả được mối hận này.
- Này này, đại ca nghuynhơi không cần hoài nghi, chỉ cần cho ta biết kẻ chủ mưu đứng sau là ai, thì hắn ta tuyệt đối không thể sống qua năm nay!
Triệu Nhan vô cùng tự tin nói, trước mắt hắn đã suy tính các chi tiết cách giết người một cách rõ ràng, tuy rằng không thể chắc chắn thành công, nhưng cũng phải nắm chắc chín phần trở lên, phần còn lại thì xem ông trời có giúp không?
Nhìn thấy Triệu Nhan tin tưởng như vậy, Triệu Thự cũng trầm tư rất lâu, cuối cùng rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Nhan nói:
- Nhan nhi, người phải biết chuyện này quan hệ đến giao bang hai nước, nếu có sơ suất gì, Đại Tống chúng ta rất có thể bị Liêu Quốc hăm dọa một lần nữa. Thậm chí đối phương rất có thể đòi tăng tiền cống nạp hàng năm, thế nên ta cũng không thể không cẩn thận!
Triệu Thự trong lời nói mặc dùng không trực tiếp đồng ý, nhưng Triệu Nhan nghe được đói phương cũng có chút chủ động, bởi vậy liền một lần nữa nói:
- Cha, Đại Tống chúng ta không thể cứ mãi cống nạp để bảo vệ bình an, làm như vậy không khác nào cắt thịt nuôi hổ, thời gian càng dài, hổ lại càng cường tráng, chúng ta lại càng suy yếu, cho nên nhất định phải nghĩ cách phản kích mới được. Hiện tại có phụ thân và đại ca xử lý triều đình, nhi thần giúp Đại Tống ta phát triển vũ khí mới, tin tưởng không cần đến vài năm, là không cần phải nhìn sắc mặt của Liêu quốc mà hành sự nữa.
Triệu Nhan nói tới đây dừng lại một chút, lại cam đoan nói:
- Việc lần này, nhi thần tuyệt đối có thể nắm chắc. Chỉ cần làm theo cách của con, thì cái kẻ chủ mưu đứng sau kia chết cũng không vì sao. Chứ đừng nói đến nghi ngờ trên đầu Đại Tống chúng ta rồi!
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Triệu Thự vẻ mặt cũng lộ ra một vẻ tàn nhẫn, lớn tiếng phân phó nói:
- Tốt, chuyện này cha đồng ý, mặt khác Hoàng Ngũ Đức tạm thời để người điều khiển, muốn cần làm gì dùng đến người nào, hắn đều có thể giúp con làm được!
- Đa tạ phụ thân, tuy nhiên chuyện này không thể dựa vào một mình nhi thần được, mà cần có cả sự giúp đỡ của đại ca!
Nhìn được Triệu Thự đồng ý, Triệu Nhan cũng vô cùng hưng phấn, tuy nhiên hắn không quên lôi Triệu Húc vào cuộc, dù nói thế nào Triệu Húc cũng là người Triệu thự đã định để thừa kế Hoàng vị, từ trước tới nay đều được Triệu Thự vô cùng coi trọng, hiện tại chuyện này Triệu Thự giao cho Triệu Nhan một mình xử lý, hắn lo nghĩ sẽ làm Triệu Húc phật lòng, cho nên mới kéo y vào cuộc.
Triệu Thự nghe được Triệu Nhan kéo Triệu Húc vào cuộc nhất thời sửng sốt, biểu lộ chút cảm xúc, lập tức cười lớn nói:
- Được được được, Nhan nhi ngươi dù sao quá trẻ tuổi, cũng không có kinh nghiệm làm đại sự, vẫn nên để đại ca ngươi giúp ngươi nhìn nhận một chút, một khi đã như vậy, hãy để cho Húc nhi và Hoàng Ngũ Đức phụ trách công việc cụ thể, Nhan nhi con chỉ cần nghĩ kế là được rồi!
- Ha ha, như vậy thì tốt quá, nhi thần cũng đang muốn chờ lệnh tham gia vào chuyện này!
Triệu Nhan và Triệu Thự hiển nhiên đều suy nghĩ nhiều, Triệu Húc cũng không phải người hẹp hòi, hoặc có thể nói y là một người rất tự tin, căn bản không lo lắng Triệu Nhan uy hiếp đến Hoàng vị của mình, bởi vậy khi nghe được mình cũng có thể được tham gia chuyện này, y chỉ đơn thuần có cảm giác hưng phấn.
Triệu Thự mặc dù bệnh tình đã đỡ một chút, nhưng cũng không thể quá sức, vừa mới nói nhiều lời một chút, đã cảm thấy có cảm giác mệt, đành để cho ba người đi ra ngoài trao đổi, chuyện này ông ta cũng không hỏi thêm nữa, dù sao ông ta là Hoàng đế, chỉ cần giải quyết quyết định những việc lớn là được rồi, chuyện cụ thể khắc có những người khác đi xử lý.
Lập tức Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đến cung của Triệu Húc, hoàng cung Tống triều là nơi nhỏ nhất trong các vương triều ở trung nguyên, hoàng cung tiền thân chỉ là một tòa Tiết Độ Sứ phủ, sau này nhiều lần xây dựng thêm mới thành hoàng cung Đại Tống, nhưng ngay cả như vậy, diện tích của hoàng cung không lớn lắm, nội bộ xây dựng cũng không giống như hoàng cung đời Đường uy nghi và có khí thế lớn, thậm chí Triệu Húc thân tuy rằng là Thái tử chân chính, cũng chỉ ở trong một tòa Hoàng cung phía đông, trên danh nghĩa được xưng là Đông cung, như kì thật cùng với cung điện của Triệu Thự và hậu phi nối liền một mảnh.
Triệu Húc đưa họ đến một thư phòng khá yên tĩnh, vừa đến nơi, Triệu Nhan vội vã nói với Hoàng Ngũ Đức:
- Hoàng nội thị, hiện tại có thể nói cho ta biết, kẻ chủ mưu đứng sau rốt cuộc là ai được chứ?
Hoàng Ngữ Đức sau khi nghe được câu hỏi lập tức trả lời:
- Khởi bẩm quận vương, người chủ mưu đứng phía sau chính là phó sứ Trương Nhân Tiên của Liêu quốc sứ đoàn, người này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lai lịch lại không tầm thường, cha hắn ta chính là Liêu quốc bắc phủ tể tướng Trương Hiếu Kiệt, tên Trương Hiếu Kiệt này là đại thần mà hoàng đế nước Liêu tin tưởng nhất, nắm trong tay tổ chức mật thám của Liêu quốc, Trương Nhân Tiên từ nhỏ đã giúp cha hắn ta xử lý một số sự vụ gián điệp, thời gian gần đây hắn ta chính là người trung gian liên lạc với mật thám của Liêu quốc tại Đông Kinh, sau đó sử dụng tử sĩ nội ứng trong cung tiêu hủy hai loại lương thảo thu hoạch của chúng ta.
- Không ngờ là hắn ta!
Triệu Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bất kể như thế nào cũng không ngờ đến, người chủ mưu phía sau lại là người hắn đã từng gặp trước đây Trương Nhân Tiên, tuy nhiên ngay sau đó hắn có chút tức giận vặn hỏi Hoàng Ngũ Đức:
- Các ngươi làm sao thế, không ngờ để gián điệp của Liêu quốc lại trà trộn vào trong cung, nói như thế, tính mạng của cha và đại ca ta cũng không thể bảo đảm?
Hoàng Ngũ Đức nắm trong tay cơ quan nội gián lớn nhất của Đại Tống trong hoàng thành, trên danh nghĩa nắm giữ việc ra vào thành, điều động thị vệ, việc đóng mở cung môn, nhưng kỳ thật chức năng chính là quản gián điệp trong và ngoài nước.
Đối với chất vấn của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức cũng không kìm được cười khổ đáp:
- Khởi bẩm quận vương, chúng ta và Liêu quốc mặc dù nhiều năm không phát sinh chiến sự, nhưng kì thật xung đột bên trong liên tục chưa ngừng, đặc biệt đôi bên đều thường xuyên phái gián điệp tìm hiểu lẫn nhau, thậm chí còn phái một nội gián thời gian dài ở bên đối phương, những người này gọi là nội ứng, chẳng qua chúng ta có nội ứng của Liêu quốc ở đây, Liêu quốc bên đó cũng có nội ứng của chúng ta.
Nói tới đây, Hoàng Ngũ Đức dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Những tên nội ứng này đều ở trong nước của đối phương sinh sống nhiều năm, bình thường căn bản không thể nào phân biệt, chỉ có gặp phải vấn đề vô cùng quan trọng, mới có thể dùng đến đám nội gián này, cho nên chúng ta cũng không thể biết được trong cung có hay không nội ứng của Liêu quốc trà trộn vào.
Tuy nhiên bệ hạ và Dĩnh vương đều hết sức an toàn nên người không cần lo lắng, một là những thị vệ bên cạnh bệ hạ tuyệt đối không có vấn đề gì, hai là việc ám sát hoàng tộc hết sức mẫn cảm, nói không chừng dẫn tới hai nước thương vong, cho dù có cơ hội, đôi bên cũng không dám dùng đám nội gián này làm những việc ngu xuẩn ấy.
- Không sai, những việc như ám sát hoàng tộc căn bản không cần lo lắng, cho dù là Liêu quốc có kiêu ngạo như thế nào, bọn họ cũng không có gan như vậy.
Lúc này Triệu Húc cũng mở lời nói, ngay sau đó y lại hết sức tò mò hỏi Triệu Nhan:
- Tam ca nhi, rốt cuộc đệ có biện pháp nào có thể giết được người xa ngàn dặm?
Nghe được lời Hoàng Ngũ Đức và Triệu Húc, Triệu Nhan mới an tâm lại, chẳng qua những lời nói đằng sau của Triệu Húc làm cho hắn do dự, không biết là có nên đem biện pháp này nói ra?
Chỉ thấy Triệu Nhan suy xét thật lâu sau, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói:
- Đại ca, biện pháp này có chút kinh động cả trời, nếu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ bị những người có dụng tâm khác dùng làm chuyện thương thiện hại lý, cho nên phương pháp này ta không định nói cho ai, thậm chí cả đời này cũng chỉ dùng lúc này đây, ngày sau tuyệt đối sẽ không dùng lại!
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Triệu Húc cũng không kìm được gật đầu mấy cái, cách giết người ở cách xa ngàn dặm thật là có chút khiếp sợ, loại biện pháp này càng ít người biết càng tốt, tuy nhiên bên cạnh Hoàng Ngũ Đức có đôi chút sốt ruột mà nói:
- Quận vương, cách giết người ở cách xa ngàn dặm này có thể gọi là vì ích lợi của đất nước, nếu như lợi dụng thích đáng, nói không chừng có thể mang tới việc tốt không tưởng cho Đại Tống chúng ta, cho nên lão nô cảm thấy không bằng người nói cho lão nô biết phương pháp này, ngày sau lão nô cũng thuận tiện dùng những người này hành sự.
Hoàng Thành Ti đều là những người làm công việc dơ bẩn, trong số đó không ít những người làm việc giết chóc, nếu như có thể dùng thủ đoạn giết người từ xa, tuyệt đối làm cho bọn họ hành sự sau này càng thuận tiện hơn.
- Các ngươi đừng nghĩ nữa, nếu như có loại thủ đoạn như vậy, chỉ sợ Liêu quốc và Tây Hạ ngủ cũng không yên, quan viên của Đại Tống ta ngủ cũng không yên, nói không chừng có thể lại làm các ngươi bị bách quan buộc tội, đến lúc đó chỉ sợ cha cũng không cứu được các ngươi, cho nên loại thủ đoạn này đối với các ngươi mà nói là họa không phải là phúc, các ngươi nên bỏ cái ý nghĩ ấy đi!
Triệu Nhan không chút khách khí cự tuyệt nói, chủ của Hoàng Thành Ti trên danh nghĩa đều là Hoàng Thành Sử, nhưng Hoàng Thành Sử là một Kí Lộc quan, cũng không thực tế cầm quyền, chưởng quan của Hoàng Thành Ti đều là nội thị bên cạnh Hoàng đế, điểm này giống Đông xưởng của Minh triều.
Hoàng Ngũ Đức cũng không phải là một người ngu xuẩn, y biết lời Triệu Nhan nói mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không hoàn toàn là dọa y, dù sao thủ đoạn giết người cách xa ngàn dặm, đã là pháp thuật đứng đầu thần tiên, Hoàng Thành Ti vốn dĩ là có giám thị đủ loại quan chức, nếu còn có loại thủ đoạn này, đây chẳng phải có thể giết một quan viên nào đó không tiếng không động, cái này tuyệt đối dẫn đến sự khủng hoảng của bách quan, nói không chừng lại phát sinh như lời của Triệu Nhan nói, hơn nữa Hoàng Ngũ Đức nhìn thái độ của Triệu Nhan kiên quyết, cho nên y cũng không khăng khăng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần hỏi thêm nữa, tam ca nhi đệ định làm như thế nào, cần chúng ta chuẩn bị làm cái gì, cứ việc phân phó, ta và Hoàng nội thị nhất định sẽ toàn thân toàn lực giúp đệ.
Triệu Húc lúc này cũng mở lời.
- Cha, người tin tưởng trên đời này có phương pháp giết người cách xa ngàn dặm không?
Danh sách chương