Ngô Tiểu Lục cả kinh: - Lý ca, lẽ nào huynh cũng có ở đó?
Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng: - Với đức hạnh của ngươi, không cần nói cũng đoán ra.
Ngô Tiểu Lục bĩu môn nói: - Huynh đoán rất đúng. Nhưng món Heo uống rượu chính là do tiểu đệ nghĩ ra.
Lý Kỳ khẽ nói: - Ngươi đừng vội vênh váo. Món ăn này ngươi rõ ràng tham khảo món Hoa Điêu Túy kia. Lúc đầu rửa sạch, luộc qua, cắt miếng, dùng rượu, gừng ngâm một lúc, lại xào qua dầu ăn. Tuy nhiên, ngươi có thể nghĩ ra điểm đó, coi như là khó được.
"Sao Lý ca cái gì cũng biết nhỉ?". Ngô Tiểu Lục âm thầm kinh ngạc. Món này đúng là cậu ta tham khảo từ món Hoa Điêu Túy kia. Bằng không cậu ta rất khó nghĩ tới dùng rượu để khử mùi lòng. Nhưng lại nghĩ tới vị giác phi thường của Lý Kỳ tại Tướng Quốc Tự, liền không ngạc nhiên nữa, gật đầu nói: - Lý ca, huynh thật lợi hại. Cái gì cũng không gạt được huynh.
Lý Kỳ lắc đầu, lại hướng Đại, Tiểu Trụ nói: - Hiện tại các ngươi đã biết vì sao thua Lục Tử chưa?
Hai người đều lắc đầu.
- Bởi vì các ngươi quá sành ăn.
Lý Kỳ nhìn hai người, giáo huấn;
- Bình thường lúc ăn cơm, hai huynh đệ ngươi chỉ gắp những món mình thích ăn. Về điểm ấy, Lục Tử mạnh hơn hai ngươi nhiều. Cậu ta không kén ăn, món gì cũng muốn nếm thử một chút. Bởi như vậy, cậu ta càng hiểu thêm về thực vật. Sau này các ngươi phải nhớ kỹ, làm một người bình thường, có thể kén ăn. Nhưng làm một đầu bếp, tuyệt đối không cho phép. Bất kể là món gì, mặc kệ ngươi có thích ăn hay không, cũng phải nếm một chút. Như vậy ngươi mới có thêm nhiều kiến thức về hương vị và đặc điểm của thực vật. Đã hiểu chưa?
- Vâng, tiểu đệ đã hiểu.
Hai anh em Đại, Tiểu Trụ gật đầu.
..
Đã chọn xong trợ thủ, kế tiếp là chuẩn bị thức ăn. Về gạch cua, Lý Kỳ biết làm không ít. Tuy nhiên lần này hắn muốn làm một món ăn mới để dự thi. Không vì cái gì khác, đơn giản giám khảo chính là Thái Kinh, người mà không bao lâu nữa sẽ quay lại làm tể tướng.
Một ngày này, mới sáng sớm, Lý Kỳ đã dẫn ba đồ đệ đi tới chợ.
Thi nhân thích tới những nơi có sông có nước tìm linh cảm. Đầu bếp thì thích tới chợ bán thức ăn để tìm linh cảm.
Mấy người đi dạo trong khu chợ, lúc nhìn đông, lúc nhìn tây. Tuy nhiên Lý Kỳ không đi tới hàng cua, khiến cho ba đồ đệ cảm thấy rất kỳ quái.
- Lý ca, nếu không chúng ta tới chỗ bán tôm cá tươi xem sao? Ngô Tiểu Lục thử hỏi.
Lý Kỳ có vẻ như đang suy nghĩ tới vấn đề nào đó, nghe thấy vậy, nao nao, quay đầu hỏi: - Tại sao? Có phải ngươi nghĩ ra cái gì đó rồi không?
Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Huynh còn chưa nghĩ ra, đệ làm sao mà nghĩ ra được. Chỉ là chúng ta sắp tham gia yến tiệc gạch cua, vì sao không tới chỗ bán tôm cá để chọn mua?
Lý Kỳ lắc đầu: - Gạch cua không nên làm chủ liệu, chỉ thích hợp làm phụ liệu hoặc phối liệu mà thôi. Cho nên chúng ta không cần vội vàng chọn gạch cua. Mà nên tính xem dùng cái gì để nấu với gạch cua.
- Vâng.
- Lý ca, hình như kia là Thái viên ngoại. Trần Đại Trụ bỗng chỉ tay về phía trước, kinh ngạc nói.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy cách đó trăm bộ có hai người nam tử chính đang đi tới. Một người trong đó là Thái Mẫn Đức. Còn người bên cạnh là một nam tử tuổi chừng ba mươi.
- Ủa, người nam tử không phải là người đánh cá lần trước tới quán chúng ta ăn tôm đó sao? Trần Tiểu Trụ cả kinh nói.
Ngô Tiểu Lục khẽ nói: - Nguyên lai y là do Thái lão hồ ly phái tới quấy rối chúng ta. Đúng là hèn hạ mà.
Lý Kỳ nghe thấy bọn chúng nói vậy, lắc đầu cười khổ. Tìm được mấy đồ đệ vừa ngốc vừa khờ này, thực không biết là chuyện may mắn hay là bất hạnh.
- Lý ca, nếu không chúng ta về thôi. Trần Đại Trụ nói.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đã không còn sớm, ba người các ngươi trở về cửa hàng chuẩn bị nguyên liệu cho buổi trưa đi.
- Còn huynh?
- Đã lâu không gặp lão bằng hữu này, ta muốn trò chuyện với y một lúc rồi mới về.
- Vâng, bọn đệ về trước đây.
- Ừ.
Lúc này, Thái Mẫn Đức cũng phát hiện Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một tia oán giận. Nhưng chỉ là lóe lên, lập tức lộ vẻ tươi cười, đi về hướng Lý Kỳ.
- Thái viên ngoại.
- Lý công tử.
Hai người chắp tay, lên tiếng chào hỏi.
Thái Mẫn Đức cười ha ha nói:
- Lý công tử đúng là sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi (). Hiện tại cả thành Biện Kinh, danh tiếng của Lý công tử không có ai là không biết, không có ai là không hiểu. (: Một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc nói với bạn. Ý nghĩa: Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi)
- Đâu dám, đâu dám.
Lý Kỳ cười khiêm tốn: - Ngược lại viên ngoại vẫn như trước, long hành hổ bộ, mặt mày hồng hào, ổn như Thái Sơn. Có thể nói là mười năm như một.
Thái Mẫn Đức lắc đầu thở dài:
- Làm gì đến mức ấy, già rồi, rất nhiều chuyện có lòng mà không đủ lực. Nói xong, lại hướng Lý Kỳ nói: - Lý công tử, chỗ này không phải là chỗ nói chuyện. Không bằng hai ta tìm một chỗ để hàn huyên. Thái mỗ vừa vặn còn rất nhiều câu hỏi muốn thỉnh giáo công tử.
- Không dám, không dám, mời viên ngoại.
Thái viên ngoại gật đầu, lại hướng nam tử bên cạnh, nói: - Văn Nghiệp, ngươi trở về trước đi, ta và Lý công tử đi ôn chuyện cũ.
- Vâng.
Hai người tới một quán trà gần đó rồi ngồi xuống. Lão bản của quán trà này không quen Lý Kỳ, nhưng lại quen Thái Mẫn Đức. Sợ tới mức lúc rót trà, hai tay không ngừng run rẩy.
Thái Mẫn Đức uống một ngụm trà, thở dài: - Lý công tử không biết chứ, gần đây Thái mỗ luôn nghĩ tới một chuyện.
- A? Xin lắng tai nghe?
- Ta nghĩ, nếu như ngày đó công tử say rượu nằm trước cửa Phỉ Thúy Hiên, vậy hôm nay sẽ như thế nào?
Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả, lắc đầu nói: - Điều này không có khả năng.
- Vì sao? - Bởi vì Thái quản gia chắc chắn sẽ không để một người say nằm trước cửa quán. Không thả chó cắn tại hạ đã là khó được rồi. Lý Kỳ nửa thật nửa giỡn nói.
Thái Mẫn Đức cười ha hả: - Điều này cũng đúng. Chỉ trách bình thường ta hay dung tung y. Nói tới đây, lại thở dài: - Coi như thiên hữu Túy Tiên Cư. Tùy tiện thu lưu một người say, đã có thể khiến Túy Tiên Cư khởi tử hồi sinh. Thật sự là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, cũng không đáp lời. Thái Mẫn Đức liếc mắt nhìn hắn, lại lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng, phải nói là Lý công tử mưu tính sâu xa mới chuẩn.
Lý Kỳ mỉm cười: - Ý của viên ngoại là?
Thái Mẫn Đức nói: - Chuyện tới mức này rồi, Lý công tử không cần phải giấu diếm. Lúc trước công tử cố ý tính kế, bán bí phương của chao cho ta, đổi lấy tiền vốn. Mục đích chính là để cho Túy Tiên Cư có thể khai trương. Nhưng tiếc rằng mãi về sau Thái mỗ mới hiểu ra. Đợi hiểu ra rồi thì lại chậm. Lý Kỳ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói: - Mục đích của tại hạ là gì không quan trọng. Quan trọng là khoản giao dịch kia, song phương đều không thiệt thòi.
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói: - Không thể tính như vậy. Các ngươi vừa khai trương, mỗi ngày Phỉ Thúy Hiên mất đi ba thành khách hàng. Như thế tính ra, phải là ta thua mới đúng. Tuy nhiên, ta không trách công tử. Đều tại ta lúc trước quá sơ suất.
Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng: - Với đức hạnh của ngươi, không cần nói cũng đoán ra.
Ngô Tiểu Lục bĩu môn nói: - Huynh đoán rất đúng. Nhưng món Heo uống rượu chính là do tiểu đệ nghĩ ra.
Lý Kỳ khẽ nói: - Ngươi đừng vội vênh váo. Món ăn này ngươi rõ ràng tham khảo món Hoa Điêu Túy kia. Lúc đầu rửa sạch, luộc qua, cắt miếng, dùng rượu, gừng ngâm một lúc, lại xào qua dầu ăn. Tuy nhiên, ngươi có thể nghĩ ra điểm đó, coi như là khó được.
"Sao Lý ca cái gì cũng biết nhỉ?". Ngô Tiểu Lục âm thầm kinh ngạc. Món này đúng là cậu ta tham khảo từ món Hoa Điêu Túy kia. Bằng không cậu ta rất khó nghĩ tới dùng rượu để khử mùi lòng. Nhưng lại nghĩ tới vị giác phi thường của Lý Kỳ tại Tướng Quốc Tự, liền không ngạc nhiên nữa, gật đầu nói: - Lý ca, huynh thật lợi hại. Cái gì cũng không gạt được huynh.
Lý Kỳ lắc đầu, lại hướng Đại, Tiểu Trụ nói: - Hiện tại các ngươi đã biết vì sao thua Lục Tử chưa?
Hai người đều lắc đầu.
- Bởi vì các ngươi quá sành ăn.
Lý Kỳ nhìn hai người, giáo huấn;
- Bình thường lúc ăn cơm, hai huynh đệ ngươi chỉ gắp những món mình thích ăn. Về điểm ấy, Lục Tử mạnh hơn hai ngươi nhiều. Cậu ta không kén ăn, món gì cũng muốn nếm thử một chút. Bởi như vậy, cậu ta càng hiểu thêm về thực vật. Sau này các ngươi phải nhớ kỹ, làm một người bình thường, có thể kén ăn. Nhưng làm một đầu bếp, tuyệt đối không cho phép. Bất kể là món gì, mặc kệ ngươi có thích ăn hay không, cũng phải nếm một chút. Như vậy ngươi mới có thêm nhiều kiến thức về hương vị và đặc điểm của thực vật. Đã hiểu chưa?
- Vâng, tiểu đệ đã hiểu.
Hai anh em Đại, Tiểu Trụ gật đầu.
..
Đã chọn xong trợ thủ, kế tiếp là chuẩn bị thức ăn. Về gạch cua, Lý Kỳ biết làm không ít. Tuy nhiên lần này hắn muốn làm một món ăn mới để dự thi. Không vì cái gì khác, đơn giản giám khảo chính là Thái Kinh, người mà không bao lâu nữa sẽ quay lại làm tể tướng.
Một ngày này, mới sáng sớm, Lý Kỳ đã dẫn ba đồ đệ đi tới chợ.
Thi nhân thích tới những nơi có sông có nước tìm linh cảm. Đầu bếp thì thích tới chợ bán thức ăn để tìm linh cảm.
Mấy người đi dạo trong khu chợ, lúc nhìn đông, lúc nhìn tây. Tuy nhiên Lý Kỳ không đi tới hàng cua, khiến cho ba đồ đệ cảm thấy rất kỳ quái.
- Lý ca, nếu không chúng ta tới chỗ bán tôm cá tươi xem sao? Ngô Tiểu Lục thử hỏi.
Lý Kỳ có vẻ như đang suy nghĩ tới vấn đề nào đó, nghe thấy vậy, nao nao, quay đầu hỏi: - Tại sao? Có phải ngươi nghĩ ra cái gì đó rồi không?
Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Huynh còn chưa nghĩ ra, đệ làm sao mà nghĩ ra được. Chỉ là chúng ta sắp tham gia yến tiệc gạch cua, vì sao không tới chỗ bán tôm cá để chọn mua?
Lý Kỳ lắc đầu: - Gạch cua không nên làm chủ liệu, chỉ thích hợp làm phụ liệu hoặc phối liệu mà thôi. Cho nên chúng ta không cần vội vàng chọn gạch cua. Mà nên tính xem dùng cái gì để nấu với gạch cua.
- Vâng.
- Lý ca, hình như kia là Thái viên ngoại. Trần Đại Trụ bỗng chỉ tay về phía trước, kinh ngạc nói.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy cách đó trăm bộ có hai người nam tử chính đang đi tới. Một người trong đó là Thái Mẫn Đức. Còn người bên cạnh là một nam tử tuổi chừng ba mươi.
- Ủa, người nam tử không phải là người đánh cá lần trước tới quán chúng ta ăn tôm đó sao? Trần Tiểu Trụ cả kinh nói.
Ngô Tiểu Lục khẽ nói: - Nguyên lai y là do Thái lão hồ ly phái tới quấy rối chúng ta. Đúng là hèn hạ mà.
Lý Kỳ nghe thấy bọn chúng nói vậy, lắc đầu cười khổ. Tìm được mấy đồ đệ vừa ngốc vừa khờ này, thực không biết là chuyện may mắn hay là bất hạnh.
- Lý ca, nếu không chúng ta về thôi. Trần Đại Trụ nói.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đã không còn sớm, ba người các ngươi trở về cửa hàng chuẩn bị nguyên liệu cho buổi trưa đi.
- Còn huynh?
- Đã lâu không gặp lão bằng hữu này, ta muốn trò chuyện với y một lúc rồi mới về.
- Vâng, bọn đệ về trước đây.
- Ừ.
Lúc này, Thái Mẫn Đức cũng phát hiện Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một tia oán giận. Nhưng chỉ là lóe lên, lập tức lộ vẻ tươi cười, đi về hướng Lý Kỳ.
- Thái viên ngoại.
- Lý công tử.
Hai người chắp tay, lên tiếng chào hỏi.
Thái Mẫn Đức cười ha ha nói:
- Lý công tử đúng là sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi (). Hiện tại cả thành Biện Kinh, danh tiếng của Lý công tử không có ai là không biết, không có ai là không hiểu. (: Một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc nói với bạn. Ý nghĩa: Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi)
- Đâu dám, đâu dám.
Lý Kỳ cười khiêm tốn: - Ngược lại viên ngoại vẫn như trước, long hành hổ bộ, mặt mày hồng hào, ổn như Thái Sơn. Có thể nói là mười năm như một.
Thái Mẫn Đức lắc đầu thở dài:
- Làm gì đến mức ấy, già rồi, rất nhiều chuyện có lòng mà không đủ lực. Nói xong, lại hướng Lý Kỳ nói: - Lý công tử, chỗ này không phải là chỗ nói chuyện. Không bằng hai ta tìm một chỗ để hàn huyên. Thái mỗ vừa vặn còn rất nhiều câu hỏi muốn thỉnh giáo công tử.
- Không dám, không dám, mời viên ngoại.
Thái viên ngoại gật đầu, lại hướng nam tử bên cạnh, nói: - Văn Nghiệp, ngươi trở về trước đi, ta và Lý công tử đi ôn chuyện cũ.
- Vâng.
Hai người tới một quán trà gần đó rồi ngồi xuống. Lão bản của quán trà này không quen Lý Kỳ, nhưng lại quen Thái Mẫn Đức. Sợ tới mức lúc rót trà, hai tay không ngừng run rẩy.
Thái Mẫn Đức uống một ngụm trà, thở dài: - Lý công tử không biết chứ, gần đây Thái mỗ luôn nghĩ tới một chuyện.
- A? Xin lắng tai nghe?
- Ta nghĩ, nếu như ngày đó công tử say rượu nằm trước cửa Phỉ Thúy Hiên, vậy hôm nay sẽ như thế nào?
Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả, lắc đầu nói: - Điều này không có khả năng.
- Vì sao? - Bởi vì Thái quản gia chắc chắn sẽ không để một người say nằm trước cửa quán. Không thả chó cắn tại hạ đã là khó được rồi. Lý Kỳ nửa thật nửa giỡn nói.
Thái Mẫn Đức cười ha hả: - Điều này cũng đúng. Chỉ trách bình thường ta hay dung tung y. Nói tới đây, lại thở dài: - Coi như thiên hữu Túy Tiên Cư. Tùy tiện thu lưu một người say, đã có thể khiến Túy Tiên Cư khởi tử hồi sinh. Thật sự là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, cũng không đáp lời. Thái Mẫn Đức liếc mắt nhìn hắn, lại lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng, phải nói là Lý công tử mưu tính sâu xa mới chuẩn.
Lý Kỳ mỉm cười: - Ý của viên ngoại là?
Thái Mẫn Đức nói: - Chuyện tới mức này rồi, Lý công tử không cần phải giấu diếm. Lúc trước công tử cố ý tính kế, bán bí phương của chao cho ta, đổi lấy tiền vốn. Mục đích chính là để cho Túy Tiên Cư có thể khai trương. Nhưng tiếc rằng mãi về sau Thái mỗ mới hiểu ra. Đợi hiểu ra rồi thì lại chậm. Lý Kỳ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói: - Mục đích của tại hạ là gì không quan trọng. Quan trọng là khoản giao dịch kia, song phương đều không thiệt thòi.
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói: - Không thể tính như vậy. Các ngươi vừa khai trương, mỗi ngày Phỉ Thúy Hiên mất đi ba thành khách hàng. Như thế tính ra, phải là ta thua mới đúng. Tuy nhiên, ta không trách công tử. Đều tại ta lúc trước quá sơ suất.
Danh sách chương