Phủ Hoàng Long, Liêu Dương lần lượt bị quân Tống công hãm, hơn nữa còn có hết mấy vạn kẻ địch ở trong lòng, làm cho toàn bộ địa khu Kinh Kỳ chướng khí mù mịt, các đại thần của Thượng Kinh ăn uống không yên, hiên tai bon họ còn lo lắng đến Yến Vân sao?

Đương nhiên chẳng quan tâm, Thượng Kinh truyền lệnh các lộ quân đội tiến đến Địa Cần Vương Kinh Kỳ, cần phải tiêu diệt chi quân đội này.

Tuy rằng Nhạc Phi tiêu hủy kho lương của phủ Hoàng Long, giống như lúc đó Hoàn Nhan Tông Vọng phá được phủ Đại Danh, dù sao y vẫn là không công phá phủ Thượng Kinh, chỉ là thoáng dao động căn cơ của Kim Quốc, nhưng cũng không có làm Kim Quốc bị thương nặng.

- Báo...! Nguyên soái, không xong rồi, Thượng Kinh truyền đến tin tức, Thủy sư của quân Tống đổ bộ ở phủ Liêu Dương, và đã công phá phủ Liêu Dương.

- Báo...! Khởi bẩm Nguyên soái, quân Tống vẫn chưa tới đây, mà là đi vòng đến phủ Liêu Dương.

Khi Hoàn Nhan Tông Phụ nghe được hai tin tức này, hận đến nghiến nát vụn răng, may mà Hàn Thế Trung đã đến đây, nếu không thì, Nhạc Phi đã thật sự sẽ bị treo ở nơi này, bởi vì Hoàn Nhan Tông Phụ đã bày ra thiên la địa võng ở đây, chỉ cần Nhạc Phi đến đây, thì đừng có mơ chạy thoát.

Nhưng đang lúc Hoàn Nhan Tông Phụ chuẩn bị lãnh binh đi tấn công phủ Liêu Dương, phía Thượng Kinh lại lần nữa truyền đến tin tức, mệnh Hoàn Nhan Tông Phụ hoả tốc đi Trường Bạch sơn tiêu diệt đại quân Cao LyCao Ly, quyết không thể để Cao Ly bưng bít hang ổ của tộc Nữ Chân, về phần phủ Liêu Dương mà nói, Thượng Kinh đã cho Hoàn Nhan Tông Bàn hồi viện rồi, bởi vì lương thực của phủ Hoàng Long đã thiêu hủy rồi, mà Cao Ly cử một đại quân mười vạn xâm phạm, cho nên lương thực trong tay Hoàn Nhan Tông Bàn đã trở nên hết sức trọng yếu rồi.

Hoàn Nhan Tông Phụ vừa nghe tin tức này, không khỏi nhắm mắt thở dài, Hoàn Nhan Tông Bàn hồi viện, cũng chính là dự báo Thượng Kinh đã bất chấp địa khu Yến Vân, về phần thuận thế xuôi nam thì lại càng là sẽ không bao giờ, hiện tại gã chỉ cầu nguyện Hoàn Nhan Tông Vọng có thể có được đột phá ở Tây Hạ, mới có cơ hội thắng lợi.

Sau khi đón được Nhạc Phi, Hàn Thế Trung lập tức sai người ta vận chuyển lương thảo đi trước, còn y và Nhạc Phi ở phủ Liêu Dương nghỉ ngơi một đêm. Rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ theo Hàn Thế Trung chạy theo hướng Bột Hải, cũng may Nhạc Phi đã mang đến rất nhiều ngựa, khiến cho đội thuỷ quân lục chiến này đều có chiến mã để cưỡi, không có cách nào, chiến mã là đặc sản của Kim Quốc, ngươi tới chỗ người ta làm khách, không mang theo chút đặc sản trở về, thì thật không thức thời a.

Đợi khi Hoàn Nhan Tông Bàn và các tướng lĩnh quân Kim nổi giận đùng đùng suất lĩnh đại quân đuổi tới, Nhạc Phi bọn họ đã dưới sự tiếp ứng của Lương Hồng Ngọc, đi tới Bột Hải, rồi bọn họ cũng chỉ có thể nhìn theo quân Tống bình yên rời đi.

Đang lúc Hoàn Nhan Tông Bàn và các tướng lĩnh cũng không biết làm sao để dập tắt lừa hận này.

Vành đai Trường Bạch sơn truyền đến tin tức, đại quân Cao Ly thế không thể cản, liên chiến liên thắng.

Đại Tống đến đánh lén ta thì cũng thôi đi, một Cao Ly nhỏ nhoi nhà ngươi cũng chạy tới đục nước béo cò, Đại Kim ta thật sự dễ ức hiếp như vậy sao?

Hoàn Nhan Tông Bàn không nói hai lời, liền dẫn đại quân chạy tới Trường Bạch sơn.

Sau khi đánh chiếm Ứng Lý, đại quân Hoàn Nhan Tông Vọng thế không thể cản, lại hạ thêm vành đai Diêm Châu, một đường đánh tới Hạ Châu, nhưng ở Hạ Châu lại tao ngộ đối thủ cũ Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo suất lĩnh đại quân hai vạn xuất phát từ Phủ Châu, đúng lúc chạy tới Hạ Châu, và còn xây dựng một đường phòng tuyến Hạ Châu, phòng ngừa quân Kim tiến vào thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, đồng thời cũng cản trở một đợt thế công hung mãnh nhất của Lưu Ngạn Tông.

Mà Hoàn Nhan Tông Vọng ở phủ Tây Bình cũng đã gặp phải sự chống cự ngoan cường của đại tướng Tây Hạ - Lý Định Biên, tuy rằng mỗi lần giao phong đều có thu hoạch, nhưng kéo dài chưa thể đột phá phủ Tây Bình.

Mà hiện giờ đã vào mùa hè, mặt trời chói chang nóng bức đối với quân Kim mà nói, chính một khiêu chiến không nhỏ. Hơn nữa công lâu không được, dũng sĩ Nữ Chân đã sinh lòng buông thả, nhuệ khí đang từng bước giảm mạnh, chỉ là một hơi, chiến tranh đã bước và giai đoạn gay cấn.

Đang lúc Hoàn Nhan Tông Vọng gia tăng trù bị, chuẩn bị phát động một lần tấn công mạnh cường liệt nhất, một tin dữ từ phía tây truyền đến: - Đô Thống, Đô Thống, việc lớn không hay rồi, Cao Xương đã quy hàng Đại Tống, và sát hại nhân mã của chúng ta ở Cam, Túc nhị châu, hơn nữa... hơn nữa quân Tống đã công phá phủ Tây Lương, sẽ nhanh chóng đánh đến chỗ chúng ta, còn có... còn có...

- Còn... còn có cái gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng run run đứng dậy, ánh mắt trống rỗng nhìn người tới.

- Còn có chính là ở phía nam cũng phát hiện một chi quân Tống đang hướng đến bên phía chúng ta.

- Tất Lặc ca, Tất Lặc ca đáng hận, a...

Hoàn Nhan Tông Vọng hai mắt sung huyết, toàn thân phát run, gã ta nghìn tính vạn tính, không tính đến, Cao Xương Hồi Cốt chẳng những phản bội gã ta, mà còn đầu hàng Đại Tống, trong lúc nhất thời giận khí công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ xuống.

- Đô Thống, Đô Thống...

Các đại tướng bên cạnh vội vàng lao về phía trước, đỡ Hoàn Nhan Tông Vọng lên giường.

Trải qua một phen cấp cứu, Hoàn Nhan Tông Vọng từ từ tỉnh lại, tóc trắng đầy đầu rối bù, dường như trong một đêm đã già hơn mười tuổi, một đôi mắt đầy nước mắt bất cam, liếc nhìn tướng sĩ đang thân thiết nhìn gã ta, lẩm bẩm nói: - Mười năm nỗ lực, mười năm nỗ lực, tất cả đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ, là trời muốn diệt ta nha.

- Đô Thống...

Đại tướng bên cạnh nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng không lâu trước đó còn hăm hở, đột nhiên trở nên như thế, không khỏi đều che mặt mà khóc.

Hoàn Nhan Tông Vọng tràn đầy sự bất cam, nhắm mắt lại, qua hồi lâu, mới nói: - Hiện giờ phủ Tây Lương đã mất rồi, tiếp tế của chúng ta cũng không còn nữa, lối thoát duy nhất hiện tại, chính là trở về từ địa khu Hà Sáo, ngươi lập tức báo cho Lưu Ngạn Tông biết, bảo bọn họ tập trung binh lực đột phá vùng Hạ Châu Tịnh Biên, ta sẽ dẫn đại quân đuổi tới phía sau. Ngoài ra, nếu Tây Hạ thấy quân ta rút lui, nhất định biết dụng ý của chúng ta, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ toàn lực truy kích, Ba Lỗ, ngươi lĩnh binh mã Diêm Châu, mai phục trên đường, hừ, tiểu nhi Đảng Hạng nhất định sẽ cho rằng chúng ta một lòng chỉ muốn chạy trốn, đến lúc đó tất sẽ sơ suất, như vậy thì chắc sẽ cho chúng ta kéo dài một ít thời gian.

- Vâng.

- Các ngươi đều mau lui xuống chuẩn bị đi.

- Tuân mệnh.

Hoàn Nhan Tông Vọng một mình nằm trên giường, ngơ ngác nhìn lên đỉnh lều trắng trắng kia, khóe miệng lộ ra một ý cười khổ, từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm nói:

- Phụ hoàng, người cứ coi như hài nhi vô dụng, nhưng có câu hài nhi không thể không nói với người, nếu không phải lúc trước ở phủ Yến Sơn người ngăn cản hài nhi giết đầu bếp kia, làm sao Đại Kim ta lại rơi vào tình cảnh như thế này.

Bởi vì Ngô Giới chỉ mang theo ba trăm khoái kỵ, mà đại quân chủ lực của y, đều là một thế hệ Hồi Cốt binh lính của Sa Châu, Qua Châu, Túc Châu, cho nên dã rút ngắn lộ trình rất nhiều, một tháng là đã tới phủ Tây Lương. Phủ Tây Lương này là một điểm tích trữ hết sức quan trọng cho tuyến tiếp viện của Hoàn Nhan Tông Vọng, bởi vì phủ Tây Lương là trọng trấn quân sự, dễ thủ khó công. Nhưng Ngô Giới mang theo dũng sĩ Hồi Cốt phối hợp quân Tống của địa khu Hà Hoàng hai mặt giáp công, gió cuốn mây tan là điều bình thường, vừa mới dẹp xong châu Tây Lương, lại quét sạch binh lực Hoàn Nhan Tông Vọng bố trí ở phía tây Hoàng Hà.

Từ đó, đại quân của Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức biến thành cô quân, trước không viện binh, sau không bổ cấp.

Đại Ngô Giới quân vừa đến, Hoàn Nhan Tông Vọng gần như là hết cách xoay chuyển.

Ngô Giới lại vội vàng gửi cho quốc chủ Tây Hạ một phong thư, nhất định không thể để cho Hoàn Nhan Tông Vọng chạy, các người cũng không thể lại giống như lần trước, không đuổi bắt, nếu Hoàn Nhan Tông Vọng muốn đi, nhất định phải ngăn gã ta lại cho ta, đại quân ta tức khắc sẽ đến, đến lúc đó chúng ta có thể bao vây tiêu diệt chi đại quân này của Hoàn Nhan Tông Vọng.

Những hàng chữ trong thư đều vô cùng cứng rắn, gần như là mang theo giọng điệu ra lệnh, con mẹ ngươi đánh không lại thì thôi, cũng không thể lại kéo chân chúng ta nữa.

Mục đích của y tới đây cũng không phải là tới cứu viện Tây Hạ. Tây Hạ tồn vong, cũng có quan hệ với y cái rắm, ngươi thích vong không vong, y lặn lội đường xa, ngày đêm chạy tới nơi này, không vì cái gì khác, chính là muốn đến tiêu diệt Hoàn Nhan Tông Vọng, đây chính là công lao thiên đại nha.

Kỳ thật cho dù Ngô Giới không gửi phong thư này, Tây Hạ cũng sẽ không dễ dàng để cho Hoàn Nhan Tông Vọng chạy, hiện giờ người Đảng Hạng hận người Nữ Chân tận xương, vô số thân nhân chết thảm trong tay người Nữ Chân, bọn họ và người Nữ Chân đã tới mức thủy hỏa bất dung rồi.

Cùng lúc, Ngô Lân cũng suất lĩnh đại quân ba vạn của phủ Thành Đô nhập cảnh từ Tây Ninh Châu, một đường lên phía bắc, mục tiêu trực chỉ phủ Tây Bình bị quân Kim vây khốn.

Hoàn Nhan Tông Vọng đã là tây diện sở ca.

Rút lui thôi!

Tuy có không cam lòng, nhưng bại cục đã định.

Lưu Ngạn Tông đang tấn công ở địa khu Hạ Châu, sau khi biết được tin tức, cũng hiểu được tình cảnh của chính mình, trong đêm đột nhiên đại quân đi về phía tây, tập trung binh lực tấn công mạnh mẽ phòng tuyến của vành đai Hạ Châu Tịnh Biên.

Cùng lúc khi gã rút binh, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đích thân dẫn đại quân từ bỏ phủ Tây Bình đi về hướng bắc, tiến đến hội hợp với Lưu Ngạn Tông.

Lý Định Biên thấy Hoàn Nhan Tông Vọng quả nhiên muốn chạy trốn, lập tức mở cửa thành ra, toàn quân xuất động, truy kích Hoàn Nhan Tông Vọng, nếu lúc này Tây Hạ còn không truy kích, phỏng chừng Ngô Giới nóng nảy sẽ vòng lại đánh phủ Hưng Khánh, mà cùng lúc Lý Định Biên truy kích, cũng thổi lên kèn phản công Tây Hạ.

Nhưng mà, đại quân Ngô Giới đột kích, Hoàn Nhan Hi Doãn ở Âm Sơn phía xa cũng nhận được tin tức, bởi vì giữa gã và Hoàn Nhan Tông Vọng cũng chỉ cách Âm Sơn, gã biết rằng đột phá Âm Sơn rất không có khả năng, trước mắt việc cần phải làm là cứu viện Hoàn Nhan Tông Vọng, cho nên chuẩn bị chuyển hướng xuôi nam, đi ngăn chặn đại quân Ngô Giới, quyết không thể để cho bọn họ hội hợp, nếu không, Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ nguy hiểm, bọn họ có thành Hắc Thủy ở đây, thuận tiện chạy trốn, có thể trực tiếp lui về thành Hắc Thủy, rồi hướng về Mạc Bắc về nước là được, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng thì không, gã ta chỉ có một con đường, chính là địa khu Hà Sáo.

Nhưng đúng lúc này, thành Hắc Thủy đột nhiên truyền tới một tin tức, Da Luật Đại Thạch đã nhập quan, hơn nữa đang suất lĩnh đại quân mấy vạn, đánh tới thành Hắc Thủy.

Hoàn Nhan Hi Doãn lập tức nhắm mắt thở dài một tiếng.

Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả trong lòng lại sốt ruột không ngừng, nói: - Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

- Làm thế nào?

Hoàn Nhan Hi Doãn nheo mắt, bình tĩnh nói: - Thành Hắc Thủy vốn cũng không phải là thuộc về chúng ta, mất với không mất, đối với chúng ta mà nói, cũng không có bất cứ quan hệ nào, nhưng... Da Luật Đại Thạch thật sự đáng sợ, một khi Da Luật Đại Thạch nhập quan, người Khiết Đan chắc chắn sẽ hưởng ứng bọn họ, đến lúc đó Đại Kim ta sẽ đối mặt với hoàn cảnh mất nước, chúng ta nhất định phải ở thành Hắc Thủy tiêu diệt Da Luật Đại Thạch.

Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả nói: - Vậy Tông Vọng bọn họ phải làm sao? - Quốc sự là lớn a!

Hoàn Nhan Hi Doãn suy nghĩ một chút, nói: - Ta đi cứu viện thành Hắc Thủy, ngươi lĩnh đại quân mười ngàn tiến đến phía bắc Âm Sơn tiếp ứng Đô Thống bọn họ, ta phỏng chừng Vân Châu cũng không dễ qua, Tông Vọng bại lui, Đô Thống tất nhiên sẽ lâm vào hoàn cảnh ba mặt tác chiến, hiện giờ chúng ta chỉ có rời khỏi Yến Vân thôi, toàn lực phòng thủ.

Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả nói: - Nhưng Da Luật Đại Thạch cũng không phải người tầm thường, gã lại dẫn theo đại quân mấy vạn tiến đến...

Hoàn Nhan Hi Doãn căt lời của y, nói: - Ngươi yên tâm, ta đã có biện pháp đối phó với gã, nói tóm lại, quyết không thể để Da Luật Đại Thạch trở lại cố địa Khiết Đan, đừng nói gã có đại quân mấy vạn, cho dù gã chỉ có một mình, cũng tuyệt không thể, gã mới là kẻ thù lớn nhất của chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện