Lý Kỳ lắc đầu, ngượng ngùng nói:

- Con gái ta tên gọi là gì?

Phong Nghi Nô đáp: - Kẻ làm cha như huynh không có mặt, chúng ta làm sao mà giúp con đặt tên được.

Lý Kỳ lúng túng nói: - Về điểm này, các muội hoàn toàn không cần nghĩ đến cảm nhận của ta, ừm, nói đơn giản là, phu quân ta thực tình học hành không nhiều, chuyện này đúng là không làm nổi.

Kể từ lần trước nghe được nguồn gốc tên của Lý Kiến Tố, Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu các nàng, Lý Kỳ liền quyết định không tự đặt tên cho con gái mình nữa, tránh để người đời chế giễu, chuyện này vẫn là giao cho mấy nàng tài nữ này giải quyết đi.

Khó mà trông thấy Lý Kỳ thành thật như vậy một lần, Phong Nghi Nô phù một tiếng bật cười, lại càng xinh đẹp động lòng người.

Làm đến mức trong lòng Lý sư phụ cũng ngứa ngáy: - Con gái ngoan, hôn một cái đã.

Hắn khẽ hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của con, không còn cách nào tiểu công chúa đang mút tay ngon lành, không hôn được lên khuôn mặt, nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là mẹ nó, hắn hôn lên mặt con bé một chút xíu. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên mau lẹ hôn lên đôi môi quyến rũ của Phong Nghi Nô. - Phu quân ta không phải là kẻ nhất bên trọng nhất bên khinh đâu.

Phong Nghi Nô xì một tiếng, nói: - Mang con gái mình ra làm bình phong, cũng chỉ có huynh mới làm ra được chuyện này.

- Đúng đấy.

Lý Kỳ bỗng di chuyển tầm mắt, xoay người hướng về bên cạnh ôm: - Phu nhân---.

- Làm gì?

Vương Dao đứng cạnh thản nhiên nói.

Chết tiệt, xém chút nữa quên mất phu nhân còn là một kiện tướng thể thao, đá cầu, đánh đu cái gì cũng tinh thông. Lý Kỳ đánh lén bất thành, vẻ mặt ngượng ngùng, ha ha nói: - Thân thủ của phu nhân đúng là càng ngày càng mạnh rồi

Khóe miệng Vương Dao khẽ nhếch lên mấy cái, còn thản nhiên nói: - Chẳng còn cách nào, ai bảo phu quân ta là chàng.

Có ý gì đây? Lý Kỳ nghẹn họng nhìn Vương Dao, dù nhiều ngày không gặp nhau, nhưng phong thái của phu nhân vẫn y nguyên, chiếc váy dài màu vàng nhạt, vẫn thanh lịch cao quý như thế, nhìn tới nhìn lui, sự ấm ức trên mặt Lý Kỳ liền biến mất, hắn tiến đến phía trước.

- Chàng muốn làm gì? Vương Dao vẫn cứ thẹn thùng như vậy, tỏ ra có chút e sợ.

Nhưng Lý Kỳ lại chỉ nắm lấy bàn tay nõn nã của nàng, quan tâm nói: - Phu nhân, xin lỗi nàng, để nàng theo ta chịu cực khổ rồi.

Vương Dao ngẩn người, dịu dàng nói: - Thực ra---thực ra ta không cảm thấy cực khổ, ngược lại---ngược lại càng mong đợi những tháng ngày trong tương lai hơn, rời xa Biện Lương tuy rằng có chút không nỡ, nhưng đối với ta mà nói cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, chỉ có điều sau này không thể tận hiếu trước mặt cha mẹ.

Lý Kỳ hỏi: - Vương thúc thúc, Vương di bọn họ đều khỏe cả chứ?

Vương Dao gật đầu.

Lý Kỳ nói: - Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ đón họ tới đây sống vài năm.

Vương Dao gật đầu cười: - Cảm ơn chàng.

- Giữa chúng ta còn nói cảm ơn cái gì, hôn một cái là được rồi.

Dứt lời, Lý Kỳ nhanh như điện xẹt hôn tới.

Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Vương Dao quay đầu né đi.

Ya ya xì, nàng đây là đang đề phòng sắc lang à! Lý Kỳ ảo não nói: - Phu nhân, nơi hoang sơ này nàng còn ngại ngùng gì.

Đây là nơi hoang sơ không sai, vấn đề là ở đây còn bao nhiêu người như thế. Vương Dao trợn mắt, xoay người đi về hướng Lưu Vân Hi. - Thập nương.

Đang lúc Lý Kỳ ảo não, bỗng nghe thấy có tiếng cười khúc khích từ phía trước vọng tới.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Sư Sư dắt Lý Kiến Tố đi tới, đây còn là quá lâu chưa gặp gỡ, nhưng Phượng Chi Sư Sư tuyệt đối không phải là hư danh. Dù có rời khỏi mảnh đất kia, nàng vẫn là một con phượng hoàng, khuôn mặt khuynh nước khuynh thành xinh đẹp động lòng người, hắn vội vàng tiến đến, ôm chầm lấy Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư vẫn bị Lý Kỳ ôm lấy. Trong nước mắt hàm chứa cả nụ cười, nói: - Chàng đấy, không bắt nạt được Tam nương, liền chạy tới bắt nạt ra.

- Huhuhu --- nàng biết là tốt rồi, thế nàng có để cho ta bắt nạt không.

- Nói nhăng cuội ít thôi, con gái ở đây này.

Nói tới con gái, Lý Kỳ đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn về bên trái, í, Tiểu Tố Tố đâu? Ngó đầu nhìn, phát hiện thấy Lý Kiến Tố đang trốn sau lưng Lý Sư Sư, còn chưa kịp cười lên, Lý Kiến Tố đã tránh sang bên phải Lý Sư Sư.

- Tố Tố, là phụ thân đây.

Mặc cho Lý Kỳ nói ra sao, Lý Kiến Tố kiên quyết chơi trò mèo vờn chuột với Lý Kỳ.

Lý Sư Sư khẽ thở dài, nói: - Chàng cũng đừng trách con, Tố Tố nó---.

Nói tới đây, nàng chùng xuống, nước mắt lại rơi.

Lý Kỳ căng thẳng nói: - Nàng đừng khóc, ta làm sao có thể trách con bé, đây đều là do ta mà ra, là ta có lỗi với hai mẹ con nàng---.

Lý Sư Sư vội nói: - Không, là ta làm liên lụy đến chàng.

Lý Kỳ cầm chặt tay nàng, nói: - Nàng yên tâm, bất kể ra sao, mọi việc đều đã trôi qua, chúng ta đều có thể bắt đầu lại từ đầu, ta nhất định sẽ khiến Tố Tố tốt lên, hãy tin ta.

Phong Nghi Nô cũng đã đi tới, nói: - Đúng thế, tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng quá, mọi việc sẽ từ từ khá hơn thôi.

Không biết từ lúc nào, Lý Chính Hi đã chạy tới, dùng bộ dạng ca ca nói: - Muội muội, chúng ta qua bên kia nghịch cát được không?

Lý Kiến Tố dù không trả lời, nhưng cũng chẳng né tránh.

Lý Chính Hi bước đến kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lý Kiến Tố, nói:

- Muội muội, đừng sợ, có đại ca bảo vệ muội, tuyệt đối sẽ không cho kẻ nào làm hại muội.

Nói rồi liền kéo Lý Kiến Tố đi về hướng bãi cát.

Lý Kiến Tố cũng chẳng cự tuyệt.

Tên tiểu tử này! Lý Kỳ cười ha ha.

Lý Sư Sư cũng nói: - Lý Chính Hi thật là khiến người khác yêu mến.

Lý Kỳ nói: - Tố Tố càng khiến người ta yêu thương hơn, sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nữ.

Bỗng nghe thấy một âm thanh vang lên: - Hai đứa nó đều đáng yêu vô cùng, trên đường may mà có hai đứa nhỏ ở bên giải sầu cũng lão thái bà này.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, ngạc nhiên vui mừng nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ!

Người này chính là Lý Thanh Chiếu.

- Ngươi sẽ không trách ta cùng tới chứ.

Lý Thanh Chiếu bước tới, khóe miệng mỉm cười, khí chất tài nữ trước sau như một.

- Làm sao có thể, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ cũng biết đấy, mỗi lần gặp được tỷ, ta đều cảm thấy như được ông trời ban ân huệ.

Lý Kỳ nói rồi lại cười: - Trong bức thư ta gửi cho Sư Sư cũng có ẩn ý đề cập qua, chính là sợ sẽ hại đến Thanh Chiếu tỷ tỷ, nếu như vậy, tội của ta lớn tày trời rồi.

Lý Thanh Chiếu nhẹ nhàng đem mấy sợi tóc trước mặt hất ra phía sau đầu: - Thực ra ta cũng đã nghĩ qua, nhưng ta thực tình là không nỡ rời xa các muội muội, còn có con gái nuôi của ta, vì thế ta quyết định cùng đi.

- Vậy thì thực là không còn gì tốt hơn.

Lý Kỳ hưng phấn nói: - Còn nữa, vừa nãy ai nói Thanh Chiếu tỷ tỷ là lão thái bà thế, ta trông Thanh Chiếu tỷ tỷ nhiều lắm cũng chỉ 25 26, không thể nhiều hơn nữa, nếu còn để ta nghe thấy, ta quyết không tha cho hắn.

Lại bắt đầu rồi. Lý Thanh Chiếu đau đầu một trận, không ngừng cười khổ.

Bỗng nghe thấy phía sau lừng nàng vang lên một tiếng hừ lạnh.

Nụ cười trên mặt Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư các nàng lập tức biến mất, trên mặt đều là vẻ đau thương.

- Mẹ---mẹ vợ.

Lý Kỳ run rẩy nói.

Chỉ trông thấy Bạch phu nhân mặt mày phẫn nộ, giận dữ chỉ vào Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi thực làm ta quá thất vọng, uổng cho con gái ta vì ngươi mà không màng cả tính mạng, thế mà ngươi lại chỉ ở đây chàng chàng thiếp thiếp, đến cả tên của con gái ta cũng chưa nhắc tới, ngươi rốt cục có để tâm đến con gái ta hay không.

Bạch phu nhân vô cùng tức giận, trên đường đi bà đã đoán rằng có thể Thất nương đã bị bắt rồi, cả chặng đường không biết đã rơi bao nhiêu là nước mắt, thế nhưng khi nãy trông thấy Lý Kỳ còn chưa nhắc tới Thất nương, cơn giận không thể kìm nổi nữa, con gái ta là thê tử đầu tiên của nhà ngươi đấy, ngươi ít nhiều gì thì cũng phải hỏi lấy 1 câu, thế mà 1 câu ngươi cũng chẳng buồn đả động đến, điều này làm Bạch phu nhân rất phẫn nộ, nhưng phần nhiều là đau lòng, cảm thấy mình đã tin tưởng sai người. Nhưng lại đem toàn bộ hi vọng đặt lên người Lý Kỳ.

Lý Kỳ ngẩn người, hành lễ nói: - Cha vợ, mẹ vợ, rất xin lỗi, ta nợ thất nương nhiều lắm, e là cả đời cũng không trả cho hết được, nhưng các người an tâm, bất kể thế nào, ta nhất định sẽ cứu được Thất nương ra, cho dù phải liều cái mạng này, cũng sẽ không hối tiếc.

Đúng lúc này, Mã Kiều đột nhiên vội vàng chạy tới: - Ai, Phong nương tử, các nàng có trông thấy Mỹ Mỹ không, hình như nàng ấy cũng ở trên thuyền.

Phong Nghi Nô khó xử nói: - Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ đi bảo vệ cho Thất nương rồi.

- Ồ.

Mã Kiều lại nói: - Vậy Thất nương đâu? Hình như ta không trông thấy nàng ấy.

Lý Kỳ vừa muốn mở miệng, Bạch phu nhân nhướn mày, nói: - Đợi đã, ta nhớ là ta chưa có nói Thất nương bị bắt, Mã Kiều cũng chẳng hay, vậy cũng có thể nói là Dư Trang không hề phái người đi báo tin cho ngươi, làm sao ngươi biết được?

Lý Kỳ trầm mặc một hồi: - Bởi vì việc này là do con và Thất nương lên kế hoạch.

- Cái gì?

Mọi người đều cực kỳ hoảng hốt.

- Đợi chút đã ---!

Mã Kiều còn đang ở ngoài trạng thái chung sợ hãi nói: - Thất---Thất nương bị bắt, vậy---vậy Mỹ Mỹ đâu.

Lý Kỳ dứt khoát nói: - Hẳn là cũng bị bắt rồi.

- Cái---cái gì?---A!

Nghe một tiếng kêu đau đớn, Mã Kiều té xỉu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện