"À, thì ra tiểu tử này đang tính toán tương lai về sau. Cũng tốt, dù sao hiện tại chính là lúc dùng người. Tiểu tử này lại là một người nhanh nhẹn. Thu y làm đồ đệ, với mình mà nói, trăm lợi mà không có hại. Chuyện tốt như vậy, sao có thể buông tha."
Dù trong lòng đã có so đo, nhưng Lý Kỳ không biểu lộ ra ngoài, nhàn nhạt nói: - Thực ra, ngươi quả thực có một ít thiên phú nấu ăn. Thu ngươi làm đồ đệ, cũng không phải là không thể. Chỉ là ta phải nói trước một câu. Làm đồ đệ của ta, không phải là một chuyện dễ dàng.
Hắn nói là nói thật. Một khi bắt tay vào công việc, Lý Kỳ rất cẩn thận và tỉ mỉ. Lúc trước khi hắn còn đang làm cho khách sạn của cha vợ. Mấy đầu bếp dưới tay hắn ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Có đôi khi, chỉ cần phạm phải một sai lầm nho nhỏ, cũng bị hắn mắng đến cẩu huyết xối đầu. Nhưng những lúc không phải làm việc nữa, đi liên hoan hay là hát karaoke, đều là do Lý Kỳ tính tiền. Chưa từng có ngoại lệ. Cho nên các đồng nghiệp đối với hắn vừa yêu vừa hận. Tất cả mọi người đều gọi sau lưng hắn là Quỷ Kiến Sầu.
Ngô Tiểu Lục không phải người ngốc, ngược lại rất cơ trí. Nghe Lý Kỳ nói như vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhảy xuống giường, quỳ rạp xuống, cung kính hô: - Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ đệ. Nói xong, liền dập đầu một cái.
Một tiếng sư phụ này khiến cho Lý Kỳ cảm thấy lương tâm bất an. Hắn thu Ngô Tiểu Lục làm đồ đệ, nguyên nhân rất lớn là xuất phát từ tư tâm. Vội vàng nâng Ngô Tiểu Lục lên, nói: - Đừng, ta ghét nhất là người khác gọi ta là sư phụ. Cứ gọi ta là Lý ca là được.
- Lý ca! Ngô Tiểu Lục nhu thuận đổi cách xưng hô. Đối với cậu ta mà nói, chỉ cần Lý Kỳ nguyện ý thu cậu ta làm đồ đệ, những thứ khác đều không quan trọng. Từ cái lần công tử áo tím tới đây ăn cơm, Ngô Tiểu Lục đã rất sùng bái với trù nghệ của Lý Kỳ. Một lòng muốn bái hắn làm thầy.
Lý Kỳ gật đầu, nói - Được rồi. Ngươi đã bái ta làm thầy, vậy sau này ngươi phải nghe lời ta. Bằng không ta sẽ tùy thời đuổiĐuổi ngươi ra khỏi sư môn.
- Đó là nhất định. Tiểu đệ nổi tiếng là nhẫn nhục chịu khó. Huynh có việc gì cứ việc phân phó là được. Ngô Tiểu Lục vỗ ngực cam đoan.
"Mình đợi đúng là mấy câu này". Lý Kỳ nhịn cười, nghiêm túc nói: - Nói suông cũng vô dụng. Như vậy đi, trước tiên ta sẽ kiểm tra ngươi một số kiến thức cơ bản về nấu nướng.
Lý Kỳ càng nói như vậy, Ngô Tiểu Lục càng cảm thấy hắn không phải là qua loa mình. Liền vui vẻ: - Huynh cứ thoải mái hỏi.
Lý Kỳ giả bộ như suy nghĩ, một lát sau mới hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết chữ không?
Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Trước kia tiểu đệ theo học chú vài năm, biết một ít.
Lý Kỳ gật đầu: - Vậy thì tốt. Như vậy đi, ta cho ngươi thời gian một ngày. Ngươi đi khắp quán ăn của thành Biện Lương, rồi ghi lại những món ăn mà dân chúng nơi đây thích ăn nhất. Nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt.
- ChỉChỉ như vậy?
Ngô Tiểu Lục trừng mắt hỏi. Nguyên lai cậu ta tưởng rằng Lý Kỳ sẽ hỏi cậu ta một vài vấn đề về nấu nướng. Chưa từng nghĩ tới lại bảo cậu ta làm chân chạy. Trong lòng vừa hoang mang, vừa buồn bực.
Lý Kỳ liếc xéo cậu ta, hỏi: - Như thế nào? Ngươi cho rằng việc đó rất đơn giản sao? Ngươi có biết không, nắm được khẩu vị của thực khách, chỉ là bước đầu tiên để trở thành đầu bếp. Trừ khi ngươi học nấu ăn, chỉ để nấu cho mình ăn.
Ngô Tiểu Lục vừa nghe, thấy Lý Kỳ nói rất có đạo lý, vội vàng gật đầu: - Tiểu đệ đã hiểu. Sáng mai tiểu đệ sẽ lập tức đi.
- Tốt!
Lý Kỳ rất hài lòng với thái độ của Ngô Tiểu Lục, nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi: - Đúng rồi, Lục Tử, chìa khóa của phòng bếp có phải do ngươi cầm?
- Đúng vậy, Lý ca, huynh muốn dùng phòng bếp à?
- Ừ, ta muốn mượn vài ngày.
- Không có vấn đề. Dù sao hiện tại cũng không có người dùng. Huynh chờ một chú, để tiểu đệ lấy chìa khóa. Ngô Tiểu Lục đang lo không có cơ hội vuốt mông ngựa. Vừa nghe Lý Kỳ nói như vậy, vội vàng lấy một cái chìa khóa bằng đồng treo trong tủ quần áo, đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy cái chìa khóa, ước lượng trong tay, ánh mắt lập lòe. Một kế hoạch cướp lấy Túy Tiên Cư gần như hoàn mỹ, đã nảy sinh trong đầu hắn.
Thực ra, việc mà Lý Kỳ phân phó cho Ngô Tiểu Lục làm, được gọi là "Điều tra thị trường". Nếu đã quyết định mở mang sự nghiệp ở Đông Kinh Biện Lương, thì việc điều tra thị trường là việc không thể thiếu. Dù lúc trước hắn đã từng sinh hoạt ở vùng đất này. Nhưng thời gian thay đổi, khẩu vị của mọi người khẳng định cũng phải khác. Cho nên hắn bắt buộc phải một lần nữa hiểu rõ khẩu vị của người nơi đây.
Việc này thoạt nhìn như đơn giản, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, lại rất quan trọng. Không thể để xảy ra sai lầm. Hắn nguyên bản còn muốn tự mình đi. Nhưng do thời gian cấp bách, hơn nữa nhân thủ lại không đủ, cho nên mới giao cho Ngô Tiểu Lục.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tiểu Lục tỉnh dậy, trước chào hỏi Lý Kỳ vài câu, liền vội vàng rời đi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Lý Kỳ giao cho cậu ta. Cho nên cậu ta không dám chậm trễ.
Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi. Ngô Tiểu Lục rời đi chưa tới một chén trà, hắn cũng mang theo bạc xuất môn.
Riêng Biện Lương, quán ăn lớn nhỏ đã có hơn bảy mươi nhà. Nếu muốn điều tra từng nhà, ít nhất phải mất mười ngày. Điều này thực sự là hao phí thời gian. Cho nên Lý Kỳ dặn Ngô Tiểu Lục chỉ điều tra những quán ăn có lưu lượng khách hàng lớn.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Ngô Tiểu Lục mệt bở hơi tai. Đến tận chạng vạng tối mới quay trở về.
Cốc cốc cốc!
- Lý ca ơi, Lý caỦa? Không có trong phòng. Ngô Tiểu Lục gõ cửa phòng Lý Kỳ nửa ngày, thấy trong phòng không chút động tĩnh, liền gãi đầu tự nhủ:"Lẽ nào còn chưa về? Không có khả năng. Trời đã tối như vậy rồi, cũng nên trở về rồi chứ. Lẽ nàoĐang ở phòng bếp?"
Ngô Tiểu Lục đột nhiên nhớ ra hôm qua Lý Kỳ nói muốn mượn phòng bếp vài ngày. Liền vội vội vàng vàng chạy tới hướng phòng bếp.
Quả nhiên, vừa tới phòng bếp, cậu ta đã thấy Lý Kỳ ở một mình trong đó. Một tay cầm khăn, đang cẩn thận lau bốn cài vò lớn có thể chứa được người trưởng thành.
- Lục Tử, quay về rồi à. Lý Kỳ thấy Ngô Tiểu Lục tới, bỏ khăn lau xuống, cười ha ha nói.
Ngô Tiểu Lục gật đầu, chỉ vào bốn cái vò, nghi ngờ hỏi: - Lý ca, huynh mới mua à?
- Ừ!
Lý Kỳ gật đầu, hỏi:
- Hôm nay thu hoạch thế nào?
- À, đúng rồi.
Ngô Tiểu Lục nao nao, lập tức phản ứng, lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Lý Kỳ, hưng phấn nói: - Lý ca, huynh xem, đây là những tin tức mà hôm nay tiểu đệ thăm dò được. Trên đó có ghi tất cả các món ăn và món điểm tâm mà dân chúng thành Biện Kinh thích ăn.
Dù trong lòng đã có so đo, nhưng Lý Kỳ không biểu lộ ra ngoài, nhàn nhạt nói: - Thực ra, ngươi quả thực có một ít thiên phú nấu ăn. Thu ngươi làm đồ đệ, cũng không phải là không thể. Chỉ là ta phải nói trước một câu. Làm đồ đệ của ta, không phải là một chuyện dễ dàng.
Hắn nói là nói thật. Một khi bắt tay vào công việc, Lý Kỳ rất cẩn thận và tỉ mỉ. Lúc trước khi hắn còn đang làm cho khách sạn của cha vợ. Mấy đầu bếp dưới tay hắn ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Có đôi khi, chỉ cần phạm phải một sai lầm nho nhỏ, cũng bị hắn mắng đến cẩu huyết xối đầu. Nhưng những lúc không phải làm việc nữa, đi liên hoan hay là hát karaoke, đều là do Lý Kỳ tính tiền. Chưa từng có ngoại lệ. Cho nên các đồng nghiệp đối với hắn vừa yêu vừa hận. Tất cả mọi người đều gọi sau lưng hắn là Quỷ Kiến Sầu.
Ngô Tiểu Lục không phải người ngốc, ngược lại rất cơ trí. Nghe Lý Kỳ nói như vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhảy xuống giường, quỳ rạp xuống, cung kính hô: - Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ đệ. Nói xong, liền dập đầu một cái.
Một tiếng sư phụ này khiến cho Lý Kỳ cảm thấy lương tâm bất an. Hắn thu Ngô Tiểu Lục làm đồ đệ, nguyên nhân rất lớn là xuất phát từ tư tâm. Vội vàng nâng Ngô Tiểu Lục lên, nói: - Đừng, ta ghét nhất là người khác gọi ta là sư phụ. Cứ gọi ta là Lý ca là được.
- Lý ca! Ngô Tiểu Lục nhu thuận đổi cách xưng hô. Đối với cậu ta mà nói, chỉ cần Lý Kỳ nguyện ý thu cậu ta làm đồ đệ, những thứ khác đều không quan trọng. Từ cái lần công tử áo tím tới đây ăn cơm, Ngô Tiểu Lục đã rất sùng bái với trù nghệ của Lý Kỳ. Một lòng muốn bái hắn làm thầy.
Lý Kỳ gật đầu, nói - Được rồi. Ngươi đã bái ta làm thầy, vậy sau này ngươi phải nghe lời ta. Bằng không ta sẽ tùy thời đuổiĐuổi ngươi ra khỏi sư môn.
- Đó là nhất định. Tiểu đệ nổi tiếng là nhẫn nhục chịu khó. Huynh có việc gì cứ việc phân phó là được. Ngô Tiểu Lục vỗ ngực cam đoan.
"Mình đợi đúng là mấy câu này". Lý Kỳ nhịn cười, nghiêm túc nói: - Nói suông cũng vô dụng. Như vậy đi, trước tiên ta sẽ kiểm tra ngươi một số kiến thức cơ bản về nấu nướng.
Lý Kỳ càng nói như vậy, Ngô Tiểu Lục càng cảm thấy hắn không phải là qua loa mình. Liền vui vẻ: - Huynh cứ thoải mái hỏi.
Lý Kỳ giả bộ như suy nghĩ, một lát sau mới hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết chữ không?
Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Trước kia tiểu đệ theo học chú vài năm, biết một ít.
Lý Kỳ gật đầu: - Vậy thì tốt. Như vậy đi, ta cho ngươi thời gian một ngày. Ngươi đi khắp quán ăn của thành Biện Lương, rồi ghi lại những món ăn mà dân chúng nơi đây thích ăn nhất. Nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt.
- ChỉChỉ như vậy?
Ngô Tiểu Lục trừng mắt hỏi. Nguyên lai cậu ta tưởng rằng Lý Kỳ sẽ hỏi cậu ta một vài vấn đề về nấu nướng. Chưa từng nghĩ tới lại bảo cậu ta làm chân chạy. Trong lòng vừa hoang mang, vừa buồn bực.
Lý Kỳ liếc xéo cậu ta, hỏi: - Như thế nào? Ngươi cho rằng việc đó rất đơn giản sao? Ngươi có biết không, nắm được khẩu vị của thực khách, chỉ là bước đầu tiên để trở thành đầu bếp. Trừ khi ngươi học nấu ăn, chỉ để nấu cho mình ăn.
Ngô Tiểu Lục vừa nghe, thấy Lý Kỳ nói rất có đạo lý, vội vàng gật đầu: - Tiểu đệ đã hiểu. Sáng mai tiểu đệ sẽ lập tức đi.
- Tốt!
Lý Kỳ rất hài lòng với thái độ của Ngô Tiểu Lục, nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi: - Đúng rồi, Lục Tử, chìa khóa của phòng bếp có phải do ngươi cầm?
- Đúng vậy, Lý ca, huynh muốn dùng phòng bếp à?
- Ừ, ta muốn mượn vài ngày.
- Không có vấn đề. Dù sao hiện tại cũng không có người dùng. Huynh chờ một chú, để tiểu đệ lấy chìa khóa. Ngô Tiểu Lục đang lo không có cơ hội vuốt mông ngựa. Vừa nghe Lý Kỳ nói như vậy, vội vàng lấy một cái chìa khóa bằng đồng treo trong tủ quần áo, đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy cái chìa khóa, ước lượng trong tay, ánh mắt lập lòe. Một kế hoạch cướp lấy Túy Tiên Cư gần như hoàn mỹ, đã nảy sinh trong đầu hắn.
Thực ra, việc mà Lý Kỳ phân phó cho Ngô Tiểu Lục làm, được gọi là "Điều tra thị trường". Nếu đã quyết định mở mang sự nghiệp ở Đông Kinh Biện Lương, thì việc điều tra thị trường là việc không thể thiếu. Dù lúc trước hắn đã từng sinh hoạt ở vùng đất này. Nhưng thời gian thay đổi, khẩu vị của mọi người khẳng định cũng phải khác. Cho nên hắn bắt buộc phải một lần nữa hiểu rõ khẩu vị của người nơi đây.
Việc này thoạt nhìn như đơn giản, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, lại rất quan trọng. Không thể để xảy ra sai lầm. Hắn nguyên bản còn muốn tự mình đi. Nhưng do thời gian cấp bách, hơn nữa nhân thủ lại không đủ, cho nên mới giao cho Ngô Tiểu Lục.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tiểu Lục tỉnh dậy, trước chào hỏi Lý Kỳ vài câu, liền vội vàng rời đi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Lý Kỳ giao cho cậu ta. Cho nên cậu ta không dám chậm trễ.
Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi. Ngô Tiểu Lục rời đi chưa tới một chén trà, hắn cũng mang theo bạc xuất môn.
Riêng Biện Lương, quán ăn lớn nhỏ đã có hơn bảy mươi nhà. Nếu muốn điều tra từng nhà, ít nhất phải mất mười ngày. Điều này thực sự là hao phí thời gian. Cho nên Lý Kỳ dặn Ngô Tiểu Lục chỉ điều tra những quán ăn có lưu lượng khách hàng lớn.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Ngô Tiểu Lục mệt bở hơi tai. Đến tận chạng vạng tối mới quay trở về.
Cốc cốc cốc!
- Lý ca ơi, Lý caỦa? Không có trong phòng. Ngô Tiểu Lục gõ cửa phòng Lý Kỳ nửa ngày, thấy trong phòng không chút động tĩnh, liền gãi đầu tự nhủ:"Lẽ nào còn chưa về? Không có khả năng. Trời đã tối như vậy rồi, cũng nên trở về rồi chứ. Lẽ nàoĐang ở phòng bếp?"
Ngô Tiểu Lục đột nhiên nhớ ra hôm qua Lý Kỳ nói muốn mượn phòng bếp vài ngày. Liền vội vội vàng vàng chạy tới hướng phòng bếp.
Quả nhiên, vừa tới phòng bếp, cậu ta đã thấy Lý Kỳ ở một mình trong đó. Một tay cầm khăn, đang cẩn thận lau bốn cài vò lớn có thể chứa được người trưởng thành.
- Lục Tử, quay về rồi à. Lý Kỳ thấy Ngô Tiểu Lục tới, bỏ khăn lau xuống, cười ha ha nói.
Ngô Tiểu Lục gật đầu, chỉ vào bốn cái vò, nghi ngờ hỏi: - Lý ca, huynh mới mua à?
- Ừ!
Lý Kỳ gật đầu, hỏi:
- Hôm nay thu hoạch thế nào?
- À, đúng rồi.
Ngô Tiểu Lục nao nao, lập tức phản ứng, lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Lý Kỳ, hưng phấn nói: - Lý ca, huynh xem, đây là những tin tức mà hôm nay tiểu đệ thăm dò được. Trên đó có ghi tất cả các món ăn và món điểm tâm mà dân chúng thành Biện Kinh thích ăn.
Danh sách chương