Trước khi Ngô Phúc Vinh xuất phát, Lý Kỳ nói nhỏ vào tai ông ta: - Ngô đại thúc, khi chú mang chao tới Thái phủ, nhớ rõ phải nói cho quản gia ở đó biết. Tuổi Thái thái sư đã cao, không nên ăn nhiều. Nhiều nhất chỉ có thể ăn một miếng. Hơn nữa sau khi ăn xong, nhất định phải uống trà hoặc là súp trừ nhiệt. Còn có, phía Vương tướng phủ đặt nhiều chao nhất, cháu đoán chắc không chỉ một mình ông ta ăn. Cho nên chú cũng phải nói cho ông ta biết, món chao này nhiều dầu mỡ, tuyệt đối không thể ăn nhiều. Chú phải nhớ đấy.
- Ừ, ừ, lão hủ nhớ kỹ rồi! Ngô Phúc Vinh gật đầu.
Lý Kỳ thở dài: - Cháu chỉ dặn vậy thôi, mọi người nhanh đi đi!
Đợi chú cháu Ngô Phúc Vinh biến mất trong màn đêm, Lý Kỳ ngửa mặt thở dài một tiếng, mới xoay người quay lại tiệm.
Hắn phải dặn như vậy, là hành động bất đắc dĩ. Hắn chỉ ước gì hai tên gian thần kia chết sớm một chút. Nhưng với tình hình trước mắt, với thế lực trước mắt của hắn, so với đám người Thái Kinh mà nói, thật không đáng một xu. Cho nên Lý Kỳ không hy vọng bọn chúng vì ăn chao của mình mà xuất hiện vấn đề về sức khỏe.
Bằng không, tùy lúc sẽ mang tới tai họa ngập đầu!
Trờ lại căn phòng, tâm tình của Lý Kỳ rất thấp. Hắn nghĩ bụng, cho dù mình có mở rộng Túy Tiên Cư tới cả nước. Nhưng như thế thì sao? Vài năm nữa quân Kim vẫn xâm lược. Lúc đó cái gì cũng xong.
Nghĩ tới đây, Lý Kỳ càng thêm hận Tống Huy Tông và đám Lục Tặc.
Ài, xem ra cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước. Nói không chừng lịch sử học trong sách vở lại lệch với lịch sử chính thức.
Trong nháy mắt, hai canh giờ đã qua. Người quay về đầu tiên là Ngô Phúc Vinh. Dù sao mấy khu nhà mà ông ta tới đều ở gần nhau, nên lộ trình ít hơn so với hai người Ngô Tiểu Lục.
- Thế nào rồi chú? Lý Kỳ mở cửa thấy là Ngô Phúc Vinh, vội vàng hỏi.
Ngô Phúc Vinh cười ha hả, bỗng lấy ra hai đĩnh vàng từ ống tay áo.
- Số vàng này là
Lý Kỳ nhất thời có chút sững sờ.
- Lý công tử, cậu đừng vội. Đợi lão hủ uống chén trà rồi chậm rãi nói.
Ngô Phúc Vinh ngồi xuống, Trần Tiểu Trụ đi về cùng lập tức rót cho ông ta một chén trà.
Ngô Phúc Vinh vừa uống trà, vừa kể lại chuyện đã xảy ra cho Lý Kỳ.
Thì ra hai đĩnh vàng này là theo thứ tự do Thái phủ và Vương phủ ban cho bọn họ. Hơn nữa Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ, sở dĩ Thái Kinh và Vương Phủ ban vàng cho Ngô Phúc Vinh, là vì lời dặn dò của hắn trước khi Ngô Phúc Vinh đi.
Đặc biệt là Thái Kinh. Khi ông ta nghe thấy một thương nhân lại quan tâm tới sức khỏe của mình như vậy. Thậm chí còn không ngại nói ra tác hại của chao với ông ta, trong lòng ông ta rất vui mừng. Dù sao Thái Kinh đã sắp tám mươi tuổi rồi, tự nhiên là hy vọng mình sống lâu tới trăm tuổi.
Vì thế ông ta liền triệu kiến Ngô Phúc Vinh, còn ban cho Ngô Phúc Vinh một thỏi vàng.
Còn Vương Phủ tuy không thấy mặt, nhưng cũng thưởng vàng. Chứng tỏ phía Vương Phủ cũng rất hài lòng.
Không chỉ như thế, số bạc mà Lý Kỳ bảo mang trả trở về, thì vẫn y nguyên. Đám quan lớn kia đâu có quan tâm một ít bạc vụn đó.
- Có thể thấy, thiện giả thiện báo, người tốt có cái phúc của người tốt.
Sau khi nghe xong, Lý Kỳ lắc đầu cười khổ đáp.
Hôm qua vất vả cả ngày, hôm nay Lý Kỳ rốt cuộc có thể ngủ say một bữa. Dù sao hôm nay không phải làm gì cả!
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên của Lý Kỳ là tới phòng bếp.
Lúc này, hai anh em họ Trần chính đang cầm khăn lau và chổi, cẩn thận quét dọn vệ sinh phòng bếp.
Tối hôm qua Lý Kỳ đã chính thức thu hai anh em làm đệ tử. Việc vệ sinh phòng bếp cũng thuận lý thành chương biến thành công việc bắt buộc của hai anh em.
Dù sao mặc kệ tay nghề nấu nướng của Lý Kỳ cao tới đâu, cũng không thể một mình làm hết việc. Bên cạnh phải có vài người hỗ trợ mới được.
Dù anh em họ Trần và Ngô Tiểu Lục không có tư chất nấu nướng. Nhưng quý ở lòng trung thành, rất đáng để tin cậy.
Lý Kỳ không muốn giẫm lên vết xe đổ. Thuê một đám người bên ngoài, đợi khi thành tài lại bị kẻ khác đào mỏ.
Nếu thế thì đúng là cái được không bù cái mất.
Dù sao hiện tại hắn có rất nhiều thời gian. Dù thiên phú của anh em họ Trần không bằng Ngô Tiểu Lục, nhưng hai người lại rất chịu khó. Lý Kỳ tin rằng, điểm ấy cũng đủ để bù khuyết điểm của bọn họ.
- Chào Lý ca!
- Chào buổi sáng Lý ca!
Hai anh em họ Trần thấy Lý Kỳ tới, vội vàng bỏ dụng cụ trong tay, hướng Lý Kỳ hành lễ.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Đừng để ý tới ta, các cậu cứ tiếp tục đi.
Nói tới đây, Lý Kỳ chợt phát hiện phòng bếp còn thiếu một người, liền hỏi: - Đúng rồi, Tiểu Lục Tử đâu?
Trần Tiểu Trụ lắc đầu đáp:
- Không biết, sáng nay đã không thấy rồi. Chắc còn đang ngủ.
Vẫn đang ngủ?
Lý Kỳ khẽ nhíu mày.
Hắn lười biếng thì được, nhưng đệ tử của hắn lại lười biếng, hắn sẽ rất không thoải mái. Trần Tiểu Trụ vừa dứt lợi, chợt vang lên tiếng Ngô Tiểu Lục ở bên ngoài cửa: - Là ai đang nói xấu ta đó?
Thanh âm vừa dứt, Ngô Tiểu Lục đã nghênh ngang đi tới. Khuôn mặt cậu ta rất bẩn. Nhìn thấy Lý Kỳ, lập tức cúi người lấy lòng: - Lý ca, huynh đã dậy rồi à? Lý Kỳ cười lạnh: - Lục gia, tối hôm qua ngủ ngon không?
Lục gia?
Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đưa đám nói: - Lý ca, sao huynh lại tức giận với tiểu đệ. Cả đêm hôm qua tiểu đệ có được ngon giấc đâu.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt bẩn thỉu của cậu ta, nghi ngờ hỏi: - Tối hôm qua ngươi đi ăn trộm à?
Ngô Tiểu Lục lườm một cái, tố khổ: - Huynh có điều không biết. Đệ rán chao cả ngày hôm qua, khiến cho cả phòng đều bốc mùi chao. Ngay cả chăn đệm đều dính mùi thúi. Hỏi sao đệ ngủ được. Cho nên sáng hôm nay đệ liền dậy sớm, quét dọn phòng tới tận bây giờ.
- Ách, cái này, ta biết chứ. Ngươi vì Túy Tiên Cư mà cống hiến rất nhiều. Cho nên hôm nay ngươi không cần phải quét dọn phòng bếp. Cứ quay về phòng nghỉ ngơi cho khỏe.
Lý Kỳ vẻ mặt cổ quái, trong lòng đã sớm cười nở hoa.
Ngô Tiểu Lục vừa nghe, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hướng hai anh em họ Trần cười đắc ý. Sau đó hướng Lý Kỳ, cười lấy lòng: - Lý ca, huynh đối xử với tiểu đệ thật tốt.
- Nên thế, nên thế.
Lý Kỳ nhịn cười, hướng hai anh em họ Trần hỏi: - Đúng rồi, hai cậu có trông thấy Ngô đại thúc không? - Có ạ, tiểu đệ vừa thấy Ngô chưởng quầy ở trong tiệm. Trần Tiểu Trụ đáp.
- Ừ, các ngươi cứ làm tiếp đi, ta đi tìm chú Ngô nói chuyện.
Nói tới đây, Lý Kỳ vỗ vai Ngô Tiểu Lục: - Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục buôn bán.
- Vâng!
Rời phòng bếp, Lý Kỳ đi thẳng tới quầy hàng. Ngô Phúc Vinh chính đang đứng ở đằng sau, không ngừng gảy bàn tính.
- Ngô đại thúc! Lý công tử đó à, mau tới đây!
Lý Kỳ gật đầu đi tới, hỏi: - Chú đang làm gì vậy?
Ngô Phúc Vinh thật thà phúc hậu cười đáp: - Ta đang tính sổ. Đúng rồi, cậu có biết trong bốn ngày qua chúng ta buôn bán lời bao nhiêu không?
Lý Kỳ lắc đầu.
- Ừ, ừ, lão hủ nhớ kỹ rồi! Ngô Phúc Vinh gật đầu.
Lý Kỳ thở dài: - Cháu chỉ dặn vậy thôi, mọi người nhanh đi đi!
Đợi chú cháu Ngô Phúc Vinh biến mất trong màn đêm, Lý Kỳ ngửa mặt thở dài một tiếng, mới xoay người quay lại tiệm.
Hắn phải dặn như vậy, là hành động bất đắc dĩ. Hắn chỉ ước gì hai tên gian thần kia chết sớm một chút. Nhưng với tình hình trước mắt, với thế lực trước mắt của hắn, so với đám người Thái Kinh mà nói, thật không đáng một xu. Cho nên Lý Kỳ không hy vọng bọn chúng vì ăn chao của mình mà xuất hiện vấn đề về sức khỏe.
Bằng không, tùy lúc sẽ mang tới tai họa ngập đầu!
Trờ lại căn phòng, tâm tình của Lý Kỳ rất thấp. Hắn nghĩ bụng, cho dù mình có mở rộng Túy Tiên Cư tới cả nước. Nhưng như thế thì sao? Vài năm nữa quân Kim vẫn xâm lược. Lúc đó cái gì cũng xong.
Nghĩ tới đây, Lý Kỳ càng thêm hận Tống Huy Tông và đám Lục Tặc.
Ài, xem ra cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước. Nói không chừng lịch sử học trong sách vở lại lệch với lịch sử chính thức.
Trong nháy mắt, hai canh giờ đã qua. Người quay về đầu tiên là Ngô Phúc Vinh. Dù sao mấy khu nhà mà ông ta tới đều ở gần nhau, nên lộ trình ít hơn so với hai người Ngô Tiểu Lục.
- Thế nào rồi chú? Lý Kỳ mở cửa thấy là Ngô Phúc Vinh, vội vàng hỏi.
Ngô Phúc Vinh cười ha hả, bỗng lấy ra hai đĩnh vàng từ ống tay áo.
- Số vàng này là
Lý Kỳ nhất thời có chút sững sờ.
- Lý công tử, cậu đừng vội. Đợi lão hủ uống chén trà rồi chậm rãi nói.
Ngô Phúc Vinh ngồi xuống, Trần Tiểu Trụ đi về cùng lập tức rót cho ông ta một chén trà.
Ngô Phúc Vinh vừa uống trà, vừa kể lại chuyện đã xảy ra cho Lý Kỳ.
Thì ra hai đĩnh vàng này là theo thứ tự do Thái phủ và Vương phủ ban cho bọn họ. Hơn nữa Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ, sở dĩ Thái Kinh và Vương Phủ ban vàng cho Ngô Phúc Vinh, là vì lời dặn dò của hắn trước khi Ngô Phúc Vinh đi.
Đặc biệt là Thái Kinh. Khi ông ta nghe thấy một thương nhân lại quan tâm tới sức khỏe của mình như vậy. Thậm chí còn không ngại nói ra tác hại của chao với ông ta, trong lòng ông ta rất vui mừng. Dù sao Thái Kinh đã sắp tám mươi tuổi rồi, tự nhiên là hy vọng mình sống lâu tới trăm tuổi.
Vì thế ông ta liền triệu kiến Ngô Phúc Vinh, còn ban cho Ngô Phúc Vinh một thỏi vàng.
Còn Vương Phủ tuy không thấy mặt, nhưng cũng thưởng vàng. Chứng tỏ phía Vương Phủ cũng rất hài lòng.
Không chỉ như thế, số bạc mà Lý Kỳ bảo mang trả trở về, thì vẫn y nguyên. Đám quan lớn kia đâu có quan tâm một ít bạc vụn đó.
- Có thể thấy, thiện giả thiện báo, người tốt có cái phúc của người tốt.
Sau khi nghe xong, Lý Kỳ lắc đầu cười khổ đáp.
Hôm qua vất vả cả ngày, hôm nay Lý Kỳ rốt cuộc có thể ngủ say một bữa. Dù sao hôm nay không phải làm gì cả!
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên của Lý Kỳ là tới phòng bếp.
Lúc này, hai anh em họ Trần chính đang cầm khăn lau và chổi, cẩn thận quét dọn vệ sinh phòng bếp.
Tối hôm qua Lý Kỳ đã chính thức thu hai anh em làm đệ tử. Việc vệ sinh phòng bếp cũng thuận lý thành chương biến thành công việc bắt buộc của hai anh em.
Dù sao mặc kệ tay nghề nấu nướng của Lý Kỳ cao tới đâu, cũng không thể một mình làm hết việc. Bên cạnh phải có vài người hỗ trợ mới được.
Dù anh em họ Trần và Ngô Tiểu Lục không có tư chất nấu nướng. Nhưng quý ở lòng trung thành, rất đáng để tin cậy.
Lý Kỳ không muốn giẫm lên vết xe đổ. Thuê một đám người bên ngoài, đợi khi thành tài lại bị kẻ khác đào mỏ.
Nếu thế thì đúng là cái được không bù cái mất.
Dù sao hiện tại hắn có rất nhiều thời gian. Dù thiên phú của anh em họ Trần không bằng Ngô Tiểu Lục, nhưng hai người lại rất chịu khó. Lý Kỳ tin rằng, điểm ấy cũng đủ để bù khuyết điểm của bọn họ.
- Chào Lý ca!
- Chào buổi sáng Lý ca!
Hai anh em họ Trần thấy Lý Kỳ tới, vội vàng bỏ dụng cụ trong tay, hướng Lý Kỳ hành lễ.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Đừng để ý tới ta, các cậu cứ tiếp tục đi.
Nói tới đây, Lý Kỳ chợt phát hiện phòng bếp còn thiếu một người, liền hỏi: - Đúng rồi, Tiểu Lục Tử đâu?
Trần Tiểu Trụ lắc đầu đáp:
- Không biết, sáng nay đã không thấy rồi. Chắc còn đang ngủ.
Vẫn đang ngủ?
Lý Kỳ khẽ nhíu mày.
Hắn lười biếng thì được, nhưng đệ tử của hắn lại lười biếng, hắn sẽ rất không thoải mái. Trần Tiểu Trụ vừa dứt lợi, chợt vang lên tiếng Ngô Tiểu Lục ở bên ngoài cửa: - Là ai đang nói xấu ta đó?
Thanh âm vừa dứt, Ngô Tiểu Lục đã nghênh ngang đi tới. Khuôn mặt cậu ta rất bẩn. Nhìn thấy Lý Kỳ, lập tức cúi người lấy lòng: - Lý ca, huynh đã dậy rồi à? Lý Kỳ cười lạnh: - Lục gia, tối hôm qua ngủ ngon không?
Lục gia?
Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đưa đám nói: - Lý ca, sao huynh lại tức giận với tiểu đệ. Cả đêm hôm qua tiểu đệ có được ngon giấc đâu.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt bẩn thỉu của cậu ta, nghi ngờ hỏi: - Tối hôm qua ngươi đi ăn trộm à?
Ngô Tiểu Lục lườm một cái, tố khổ: - Huynh có điều không biết. Đệ rán chao cả ngày hôm qua, khiến cho cả phòng đều bốc mùi chao. Ngay cả chăn đệm đều dính mùi thúi. Hỏi sao đệ ngủ được. Cho nên sáng hôm nay đệ liền dậy sớm, quét dọn phòng tới tận bây giờ.
- Ách, cái này, ta biết chứ. Ngươi vì Túy Tiên Cư mà cống hiến rất nhiều. Cho nên hôm nay ngươi không cần phải quét dọn phòng bếp. Cứ quay về phòng nghỉ ngơi cho khỏe.
Lý Kỳ vẻ mặt cổ quái, trong lòng đã sớm cười nở hoa.
Ngô Tiểu Lục vừa nghe, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hướng hai anh em họ Trần cười đắc ý. Sau đó hướng Lý Kỳ, cười lấy lòng: - Lý ca, huynh đối xử với tiểu đệ thật tốt.
- Nên thế, nên thế.
Lý Kỳ nhịn cười, hướng hai anh em họ Trần hỏi: - Đúng rồi, hai cậu có trông thấy Ngô đại thúc không? - Có ạ, tiểu đệ vừa thấy Ngô chưởng quầy ở trong tiệm. Trần Tiểu Trụ đáp.
- Ừ, các ngươi cứ làm tiếp đi, ta đi tìm chú Ngô nói chuyện.
Nói tới đây, Lý Kỳ vỗ vai Ngô Tiểu Lục: - Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục buôn bán.
- Vâng!
Rời phòng bếp, Lý Kỳ đi thẳng tới quầy hàng. Ngô Phúc Vinh chính đang đứng ở đằng sau, không ngừng gảy bàn tính.
- Ngô đại thúc! Lý công tử đó à, mau tới đây!
Lý Kỳ gật đầu đi tới, hỏi: - Chú đang làm gì vậy?
Ngô Phúc Vinh thật thà phúc hậu cười đáp: - Ta đang tính sổ. Đúng rồi, cậu có biết trong bốn ngày qua chúng ta buôn bán lời bao nhiêu không?
Lý Kỳ lắc đầu.
Danh sách chương