- Ý gì? Chẳng lẽ công tử còn chưa rõ sao?
Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, cả giận đáp: - Lúc trước Vương tỷ tỷ hảo tâm thu lưu ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi ở. Ngươi không báo đáp thì thôi, còn độc ác hãm hại tỷ ấy? Còn có, ngươi vì tham lam lợi ích, kết giao sau lưng với Thái viên ngoại. Còn gạt Ngô thúc và Vương tỷ tỷ, bán bí phương của món chao cho Thái viên ngoại. Hèn hạ vô sỉ,, vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân như vậy, còn có mặt mũi nào nói người khác Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa? Đúng là không biết thẹn là gì.
"Mấy bà cô này đúng là nể mặt không nể mũi. Còn có Tần phu nhân, sao chuyện gì cũng nói cho ả nhỉ.. Đúng là không biết giữ bí mật là cái gì. "
Dù sao Lý Kỳ cũng là một nam nhân trưởng thành huyết khí phương cương. Vô duyên vô cớ bị một con quỷ nhỏ mắng một trận, làm sao có thể nuốt giận được. Liền cười lạnh đáp: - Ngươi tính là cái gì? Đây là chuyện nhà của Túy Tiên Cư chúng ta. Sao có thể cho một người ngoài như ngươi khoa tay múa chân. Huống hồ bí phương món chao vốn là của ta. Ta thích bán cho ai thì bán. Ngươi quản lý được sao? Đúng là thừa hơi rỗi việc.
- Ngươi
Bạch Thiển Dạ khó thở nói: - Hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi, người người đều giết được.
Giết cái muội! Lý Kỳ thầm mắng một câu, cười nhạt đáp: - À,, ta bán bí phương chao cho Thái viên ngoại, là tiểu nhân hèn hạ, người người đều giết được. Ngươi bán câu đối cho y, chính là nhân phẩm cao thượng, người người kính ngưỡng. Thiên hạ đâu có đạo lý vớ vẩn đó. Đúng là buồn cười mà. Theo ta nghĩ, chúng ta là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không ai hơn ai.
Bạch Thiển Dạ cả giận nói: - Tên lưu manh ngươi chớ cưỡng từ đoạt lý. Ta bán câu đôi cho y, là việc tư nhân, không quan hệ tới người bên ngoài. Mà ngươi, ngươi có từng suy nghĩ cho Túy Tiên Cư chưa? Có từng suy nghĩ tới Tần phu nhân chưa? Còn có, ngươi độc ác vu hãm Vương tỷ tỷ, thì nên tính toán như thế nào?
- Con quỷ nhỏ ngươi thật khiến người khác khó chịu! Ta hỏi ngươi, ta độc ác vu hãm phu nhân khi nào? Chắc ngươi ăn nhiều bánh bao quá nên thiểu năng mất rồi.
Lý Kỳ mắng.
Bạch Thiển Dạ giương lông mày, cả giận: - Ngươi đừng chống chế. Tiểu Đào đã kể hết mọi chuyện cho ta biết. Ngày ấy trong Tần phủ, ở trước mặt Ngô thúc, ngươi đã mắng Vương tỷ tỷ làHừ! Ngô thúc đúng là mắt mù, mới chứa chấp hạng người vong ân phu nghĩa như ngươi.
Hai ngày trước lúc nàng tới Tần phủ chơi, thấy sắc mặt của hai chủ tớ Tần phu nhân khác nhau. Trong lòng biết chắc đã có chuyện gì xảy ra. Đầu tiên nàng hỏi thử Tần phu nhân, nhưng Tần phu nhân không nói. Bởi vậy nàng liền đi tìm Tiểu Đào.
Tiểu Đào còn nhỏ, tâm địa đơn thuần, cho nên không hiểu dụng tâm lúc đó của Lý Kỳ. Về sau thấy Tần phu nhân quỳ gối khóc lóc trước linh vị của vọng phu. Tiểu Đào nghĩ bụng, đích thị là về sau Lý Kỳ đã nói gì đó là tổn thương Tần phu nhân. Vì thế nghẹn một bụng oán khí. Đúng lúc Bạch Thiển Dạ tới hỏi chuyện này, liền kể hết những gì mình biết cho Bạch Thiển Dạ. Lý Kỳ có cái gì xấu đều nói ra hết.
Bạch Thiển Dạ nghe lời từ một phía,, tức giận đến phát điên. Lúc ấy nàng rất muốn lập tức đi tìm Lý Kỳ, thay Tần phu nhân lấy lại công đạo. Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là việc nhà của Tần phủ. Tần phu nhân đã không nói gì, một người ngoài như nàng càng không nên nhúng tay.
Chưa từng nghĩ tới, hôm nay lại tình cờ gặp Lý Kỳ. Cho nên làm sao có thể nhịn được nữa.
Nguyên lai là nha đầu Tiểu Đào cáo mật. Lần sau phải bảo phu nhân giáo huấn nha đầu này một trận.
Đối mặt với lời chất vấn của Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ lạnh lùng cười đáp: - Ta chỉ nói sự thật mà thôi, như vậy cũng bị coi là độc ác vu hãm? Đúng là buồn cười. Xin hỏi Bạch nương tử, tám chữ kia ta có nói sai chỗ nào không?
Bạch Thiển Dạ phản bác: - Vương tỷ tỷ ở nhà vì giữ đạo hiếu với vong phu. Đây là luân thường đạo đức, tam tòng tứ đức, đâu phải là sai? Tuy nhiên, hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi làm sao hiểu được cái gì gọi là luân thường đạo đức.
Lý Kỳ miệt thị: - Cái gì mà luân thường đạo đức, tam tòng tứ đức. Ta đúng là không hiểu, ta cũng không muốn hiểu. Bởi vì mấy thứ đó chẳng khác gì rắm chó.
- Lớn mật, tên tiểu nhân ngươi dám nhục mạ lời của Thánh Nhân? Có phải ngươi muốn là kẻ địch của toàn bộ nho sinh trong thiên hạ? Bạch Thiển Dạ quát.
- Ta là người cực kỳ nhát gan.
Lý Kỳ khinh thường nhìn nàng: - Nho sinh? Là cái chó má gì vậy? Ta và bọn chúng là kẻ địch? Bọn chúng cũng xứng?
- Ngươi..
Lý Kỳ miệng đầy thô tục, làm cho Bạch Thiển Dạ tức giận tới ngực sữa phập phồng, nói không ra lời.
Trong lòng Lý Kỳ cũng rất căm tức, đâu còn thương hương tiếc ngọc gì nữa, nói tiếp: - Từ lúc khai quốc tới nay, nước Liêu không ngừng xâm phạm biên cảnh của chúng ta. Bọn chúng giết người cướp của, không việc ác nào là không làm. Khi đó, đám nho sinh mà ngươi nói đang ở đâu? Còn có, ngươi xem những người già, phụ nữ và trẻ em kia, ngay cả cơm đều không thể ăn no. Đám nho sinh thì đang ở đâu? Hừ, cả ngày chỉ biết cầm sách, ra rả Khổng Tử nói, Lão Tử dạy. Dạy con mẹ bọn chúng. Ngay cả đạo lý đơn giản là giúp người vui mình cũng không biết. Ta thấy bọn chúng đọc sách đã đọc đến ngu rồi. Việc gì cũng không làm, suốt ngày chỉ biết khi dễ những nữ nhân đơn thuần, tâm địa thiện lương như phu nhân. Thiệt thòi ngươi còn không biết xấu hổ lôi bọn chúng ra. Ta thật thấy thẹn cho ngươi.
Một phen răn dạy này khiến cho Bạch Thiển Dạ sững sờ tại chỗ. Mỗi câu mỗi lời của Lý Kỳ không ngừng vang vọng trong tai nàng. Dù toàn là ô ngôn uế ngữ, nhưng câu nào câu nấy đều có lý.
Tuy nhiên, Bạch Thiển Dạ đã bao giờ chịu ủy khuất như vậy đâu. Nước mắt đã đảo quanh, nhưng nàng cắn môi, cố gắng không để nước mắt chảy xuống, phản bác: - Ngươi nói bậy, bọn họ khi dễ Vương tỷ tỷ bao giờ?
Chỉ có điều lời phản bác này có chút tái nhợt vô lực.
Lý Kỳ vừa nghe, trong lòng âm thầm nở hoa, cười hỏi: - Bạch nương tử, ngươi có biết việc vô sỉ hèn hạ nhất trong thế gian này là gì không?
Bạch Thiển Dạ khẽ đáp:
- Việc hèn hạ vô sỉ nhất trong thế gian chỉ có kẻ hèn hạ vô sỉ nhất mới biết được.
..
Lý Kỳ nghe thấy vậy, hơi sững sờ. "Mịa! Cô nàng này cũng dám nói móc mình!" Liền bĩu môi chế giễu: - Cho nên ta mới hỏi ngươi.
- Ngươi
Bạch Thiển Dạ được xưng là tài nữ thứ hai của Đông Kinh, đương nhiên là học rộng tài cao, thông minh tuyệt đỉnh. Trước kia cùng đám nho sinh biện luận, nàng chưa từng gặp qua địch thủ.. Nhưng mà hôm nay, nàng lại ba bốn lần bị Lý Kỳ đùa cợt. Càng biệt khuất hơn, nàng không tìm thấy lý do gì để đáp trả.
Lý Kỳ thấy nàng tức giận đến mặt đỏ mang tai, mỉm cười khua tay nói: - Thôi thôi, ngươi đã không thể mở miệng, vậy ta nói thay cho ngươi. Việc hèn hạ vô sỉ nhất trên thế gian này, chính là lấy đi tư tưởng của người khác.
- Lấy đi tư tưởng của người khác? Bạch Thiển Dạ nhỏ giọng thì thầm.
Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, cả giận đáp: - Lúc trước Vương tỷ tỷ hảo tâm thu lưu ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi ở. Ngươi không báo đáp thì thôi, còn độc ác hãm hại tỷ ấy? Còn có, ngươi vì tham lam lợi ích, kết giao sau lưng với Thái viên ngoại. Còn gạt Ngô thúc và Vương tỷ tỷ, bán bí phương của món chao cho Thái viên ngoại. Hèn hạ vô sỉ,, vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân như vậy, còn có mặt mũi nào nói người khác Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa? Đúng là không biết thẹn là gì.
"Mấy bà cô này đúng là nể mặt không nể mũi. Còn có Tần phu nhân, sao chuyện gì cũng nói cho ả nhỉ.. Đúng là không biết giữ bí mật là cái gì. "
Dù sao Lý Kỳ cũng là một nam nhân trưởng thành huyết khí phương cương. Vô duyên vô cớ bị một con quỷ nhỏ mắng một trận, làm sao có thể nuốt giận được. Liền cười lạnh đáp: - Ngươi tính là cái gì? Đây là chuyện nhà của Túy Tiên Cư chúng ta. Sao có thể cho một người ngoài như ngươi khoa tay múa chân. Huống hồ bí phương món chao vốn là của ta. Ta thích bán cho ai thì bán. Ngươi quản lý được sao? Đúng là thừa hơi rỗi việc.
- Ngươi
Bạch Thiển Dạ khó thở nói: - Hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi, người người đều giết được.
Giết cái muội! Lý Kỳ thầm mắng một câu, cười nhạt đáp: - À,, ta bán bí phương chao cho Thái viên ngoại, là tiểu nhân hèn hạ, người người đều giết được. Ngươi bán câu đối cho y, chính là nhân phẩm cao thượng, người người kính ngưỡng. Thiên hạ đâu có đạo lý vớ vẩn đó. Đúng là buồn cười mà. Theo ta nghĩ, chúng ta là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không ai hơn ai.
Bạch Thiển Dạ cả giận nói: - Tên lưu manh ngươi chớ cưỡng từ đoạt lý. Ta bán câu đôi cho y, là việc tư nhân, không quan hệ tới người bên ngoài. Mà ngươi, ngươi có từng suy nghĩ cho Túy Tiên Cư chưa? Có từng suy nghĩ tới Tần phu nhân chưa? Còn có, ngươi độc ác vu hãm Vương tỷ tỷ, thì nên tính toán như thế nào?
- Con quỷ nhỏ ngươi thật khiến người khác khó chịu! Ta hỏi ngươi, ta độc ác vu hãm phu nhân khi nào? Chắc ngươi ăn nhiều bánh bao quá nên thiểu năng mất rồi.
Lý Kỳ mắng.
Bạch Thiển Dạ giương lông mày, cả giận: - Ngươi đừng chống chế. Tiểu Đào đã kể hết mọi chuyện cho ta biết. Ngày ấy trong Tần phủ, ở trước mặt Ngô thúc, ngươi đã mắng Vương tỷ tỷ làHừ! Ngô thúc đúng là mắt mù, mới chứa chấp hạng người vong ân phu nghĩa như ngươi.
Hai ngày trước lúc nàng tới Tần phủ chơi, thấy sắc mặt của hai chủ tớ Tần phu nhân khác nhau. Trong lòng biết chắc đã có chuyện gì xảy ra. Đầu tiên nàng hỏi thử Tần phu nhân, nhưng Tần phu nhân không nói. Bởi vậy nàng liền đi tìm Tiểu Đào.
Tiểu Đào còn nhỏ, tâm địa đơn thuần, cho nên không hiểu dụng tâm lúc đó của Lý Kỳ. Về sau thấy Tần phu nhân quỳ gối khóc lóc trước linh vị của vọng phu. Tiểu Đào nghĩ bụng, đích thị là về sau Lý Kỳ đã nói gì đó là tổn thương Tần phu nhân. Vì thế nghẹn một bụng oán khí. Đúng lúc Bạch Thiển Dạ tới hỏi chuyện này, liền kể hết những gì mình biết cho Bạch Thiển Dạ. Lý Kỳ có cái gì xấu đều nói ra hết.
Bạch Thiển Dạ nghe lời từ một phía,, tức giận đến phát điên. Lúc ấy nàng rất muốn lập tức đi tìm Lý Kỳ, thay Tần phu nhân lấy lại công đạo. Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là việc nhà của Tần phủ. Tần phu nhân đã không nói gì, một người ngoài như nàng càng không nên nhúng tay.
Chưa từng nghĩ tới, hôm nay lại tình cờ gặp Lý Kỳ. Cho nên làm sao có thể nhịn được nữa.
Nguyên lai là nha đầu Tiểu Đào cáo mật. Lần sau phải bảo phu nhân giáo huấn nha đầu này một trận.
Đối mặt với lời chất vấn của Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ lạnh lùng cười đáp: - Ta chỉ nói sự thật mà thôi, như vậy cũng bị coi là độc ác vu hãm? Đúng là buồn cười. Xin hỏi Bạch nương tử, tám chữ kia ta có nói sai chỗ nào không?
Bạch Thiển Dạ phản bác: - Vương tỷ tỷ ở nhà vì giữ đạo hiếu với vong phu. Đây là luân thường đạo đức, tam tòng tứ đức, đâu phải là sai? Tuy nhiên, hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi làm sao hiểu được cái gì gọi là luân thường đạo đức.
Lý Kỳ miệt thị: - Cái gì mà luân thường đạo đức, tam tòng tứ đức. Ta đúng là không hiểu, ta cũng không muốn hiểu. Bởi vì mấy thứ đó chẳng khác gì rắm chó.
- Lớn mật, tên tiểu nhân ngươi dám nhục mạ lời của Thánh Nhân? Có phải ngươi muốn là kẻ địch của toàn bộ nho sinh trong thiên hạ? Bạch Thiển Dạ quát.
- Ta là người cực kỳ nhát gan.
Lý Kỳ khinh thường nhìn nàng: - Nho sinh? Là cái chó má gì vậy? Ta và bọn chúng là kẻ địch? Bọn chúng cũng xứng?
- Ngươi..
Lý Kỳ miệng đầy thô tục, làm cho Bạch Thiển Dạ tức giận tới ngực sữa phập phồng, nói không ra lời.
Trong lòng Lý Kỳ cũng rất căm tức, đâu còn thương hương tiếc ngọc gì nữa, nói tiếp: - Từ lúc khai quốc tới nay, nước Liêu không ngừng xâm phạm biên cảnh của chúng ta. Bọn chúng giết người cướp của, không việc ác nào là không làm. Khi đó, đám nho sinh mà ngươi nói đang ở đâu? Còn có, ngươi xem những người già, phụ nữ và trẻ em kia, ngay cả cơm đều không thể ăn no. Đám nho sinh thì đang ở đâu? Hừ, cả ngày chỉ biết cầm sách, ra rả Khổng Tử nói, Lão Tử dạy. Dạy con mẹ bọn chúng. Ngay cả đạo lý đơn giản là giúp người vui mình cũng không biết. Ta thấy bọn chúng đọc sách đã đọc đến ngu rồi. Việc gì cũng không làm, suốt ngày chỉ biết khi dễ những nữ nhân đơn thuần, tâm địa thiện lương như phu nhân. Thiệt thòi ngươi còn không biết xấu hổ lôi bọn chúng ra. Ta thật thấy thẹn cho ngươi.
Một phen răn dạy này khiến cho Bạch Thiển Dạ sững sờ tại chỗ. Mỗi câu mỗi lời của Lý Kỳ không ngừng vang vọng trong tai nàng. Dù toàn là ô ngôn uế ngữ, nhưng câu nào câu nấy đều có lý.
Tuy nhiên, Bạch Thiển Dạ đã bao giờ chịu ủy khuất như vậy đâu. Nước mắt đã đảo quanh, nhưng nàng cắn môi, cố gắng không để nước mắt chảy xuống, phản bác: - Ngươi nói bậy, bọn họ khi dễ Vương tỷ tỷ bao giờ?
Chỉ có điều lời phản bác này có chút tái nhợt vô lực.
Lý Kỳ vừa nghe, trong lòng âm thầm nở hoa, cười hỏi: - Bạch nương tử, ngươi có biết việc vô sỉ hèn hạ nhất trong thế gian này là gì không?
Bạch Thiển Dạ khẽ đáp:
- Việc hèn hạ vô sỉ nhất trong thế gian chỉ có kẻ hèn hạ vô sỉ nhất mới biết được.
..
Lý Kỳ nghe thấy vậy, hơi sững sờ. "Mịa! Cô nàng này cũng dám nói móc mình!" Liền bĩu môi chế giễu: - Cho nên ta mới hỏi ngươi.
- Ngươi
Bạch Thiển Dạ được xưng là tài nữ thứ hai của Đông Kinh, đương nhiên là học rộng tài cao, thông minh tuyệt đỉnh. Trước kia cùng đám nho sinh biện luận, nàng chưa từng gặp qua địch thủ.. Nhưng mà hôm nay, nàng lại ba bốn lần bị Lý Kỳ đùa cợt. Càng biệt khuất hơn, nàng không tìm thấy lý do gì để đáp trả.
Lý Kỳ thấy nàng tức giận đến mặt đỏ mang tai, mỉm cười khua tay nói: - Thôi thôi, ngươi đã không thể mở miệng, vậy ta nói thay cho ngươi. Việc hèn hạ vô sỉ nhất trên thế gian này, chính là lấy đi tư tưởng của người khác.
- Lấy đi tư tưởng của người khác? Bạch Thiển Dạ nhỏ giọng thì thầm.
Danh sách chương