- Là hoàng thất phái tới!

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

- Không có cao thủ Thiên Ngoại Thiên trấn thủ, Khang học sĩ sớm đã bị hại rồi.

Quách Mộ Lâm nói:

- Hắn cũng giỏi khiến người khác hận!

- Khang học sĩ cốt cách thanh cao, được các trí thức ủng hộ và yêu mến, nếu bị thích sát sẽ gây ra đại họa!

Tiêu Thi khẽ nói.

- Nói cũng đúng.

Quách Mộ Lâm gật đầu nói:

- Nếu bị giết, giới học sĩ sẽ càng thù hận võ lâm, nhất định sẽ liều mạng hối thúc triều đình đàn áp võ lâm, nói không chừng sẽ khiến thiên hạ đại loạn!

Sở Ly khẽ ho một tiếng:

- Không đến nỗi vậy chứ? - Ngươi tưởng rằng hiện nay thiên hạ thái bình sao?

Quách Mộ Lâm liếc hắn nói:

- Sóng ngầm cả đấy, vạn nhất thực sự đại loạn, phủ Quốc Công sẽ phải đứng mũi chịu sào!

Sở Ly nhìn Tiêu Kỳ:

- Nên có sự chuẩn bị trước!

Tiêu Kỳ nói:

- Nếu thực sự đại loạn cũng phải chịu thôi, sợ nhất là khi kẻ địch bên ngoài xâm phạm, những nhân vật võ lâm này làm loạn!

Sở Ly lắc đầu:

- Võ lâm cũng hơi thái bình.

- Võ lâm không thái bình, trị an hỗn loạn, lòng dân nhốn nháo.

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

- Ta hiểu ý của ngươi nhưng không dám làm vậy.

Nàng hiểu ý của Sở Ly, muốn gây chia rẽ khiến võ lâm hỗn loạn, để họ tự tàn sát lẫn nhau, từ đó suy yếu thực lực, cho dù tương lai gây loạn cũng không làm nên trò trống gì, đáng tiếc như vậy là đùa với lửa, triều đình không dám làm bừa.

- Triều đình không có ý nhất thống võ lâm sao?

Sở Ly nói.

- Muốn làm nhưng không làm được.

Tiêu Kỳ nói:

- Trừ khi là người của tứ đại tông phái nếu không sẽ rất khó khiến mọi người khâm phục nhưng tứ đại tông phái địa vị nổi trội, triều đình không dám động tới!

Sở Ly than thở:

- Một tình thế rất khó xử.

- Đúng vậy.

Tiêu Kỳ nói.

Tiêu Thi mỉm cười nói:

- Sở Ly ngươi theo Quách lão học y, y thuật thế nào rồi?

Sở Ly cười nói:

- Cũng biết được sơ sơ.

- Ngươi cũng thật không biết khiêm tốn!

Quách Mộ Lâm tỏ vẻ bực bội nói:

- Ta mới là biết sơ sơ, còn ngươi sơ sơ cũng chưa biết!

Sở Ly cười nói:

- Đều nhờ Quách lão chỉ dạy.

- Ngươi giúp ta xem thử!

Sở Ly nhìn Tiêu Kỳ.

Làn da nàng trắng như tuyết, trắng hơn Tiêu Kỳ nhưng lại thiếu vẻ hồng hào, kết hợp với hàng lông mày xinh đẹp của nàng, nét yếu ớt càng khiến người khác thương yêu, cẩn thận che chở, không dám lớn tiếng.

Tiêu Kỳ nói:

- Xem thử đi.

Sở Ly đặt tay phải lên cổ tay Tiêu Thi, cảm giác mịn màng, man mát truyền từ đầu ngón tay vào người, hắn kìm nén tim đập thình thịch, chăm chú kiểm tra, một lát sau lại kêu nàng đổi cổ tay còn lại, kiểm tra kĩ càng một lượt.

Lông mày hắn từ từ nhíu lại, phát động Đại Viên Kính Trí từ từ kiểm tra cơ thể nàng cẩn thận từng li từng tí nhưng không hề tìm ra vấn đề gì.

- Kiểm tra ra chưa?

Quách Mộ Lâm nói.

Sở Ly không nói gì, vẫn chăm chú nhìn Tiêu Thi.

Hắn cứ nhìn vậy khiến Tiêu Thi có chút không thoải mái, như thể ánh mắt đó nhìn xuyên qua quần áo, cơ thể lõa lồ xuất hiện trước mắt hắn, da thịt cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Sở Ly nhíu mày:

- Có chút không ổn.

Hắn từng kiểm tra cơ thể của người sinh ra đã ốm yếu, không hề giống với Tiêu Thi.

Tình trạng của Tiêu Thi có chút kì lạ, kinh mạch nhỏ bé, tinh khí yếu ớt, giống như ngọn đèn sắp tắt, chỉ một cơn gió thổi qua sẽ tắt hẳn, đây không phải cơ thể suy nhược mà là hiện tượng không đủ sức sống, tuổi thọ sắp hết.

- Bẩm sinh ốm yếu, còn không nhìn ra sao?

Quách Mộ Lâm nói.

Sở Ly lắc đầu:

- Hình như không phải.

- Sao lại không phải?

Quách Mộ Lâm hào hứng nói:

- Người nhìn ra điểm gì kì lạ?

Sở Ly quay đầu nói với Tiêu Kỳ:

- Tiểu thư có thể tìm một cô gái trẻ tuổi không biết võ công không, tốt nhất là nhỏ hơn tiểu thư hai tuổi.

- Không biết võ công…

Tiêu Kỳ gật đầu:

- Không vấn đề!

Quách Mộ Lâm nói:

- Nhìn ra vấn đề gì rồi?

- Ta nghi tiểu thư không phải bẩm sinh cơ thể suy yếu mà là một loại thủ pháp đặc biệt.

Sở Ly nhíu mày nói:

- Ta từng đọc được một loại thủ pháp hại người trên một cuốn tạp ký, giết người trong vô hình.

Trước đây mặc dù hắn đọc sách y thuật nhưng không có người chỉ điểm, chỉ biết sơ qua về lý luận, sau khi được Quách Mộ Lâm chỉ điểm, dung hợp xuyên suốt, nhìn lại cơ thể người đã khác hoàn toàn trước đây, hiểu rõ hơn về sự kì diệu và tinh xảo của cơ thể người.

Cơ thể của Tiêu Thi thoạt nhìn qua khá giống với bẩm sinh suy yếu, mạch tượng chính là vậy, triệu chứng bề ngoài cũng phù hợp nhưng có một số vấn đề không phù hợp với tướng bẩm sinh suy yếu.

Quách Mộ Lâm có lợi hại, bắt mạch chuẩn xác thế nào đi nữa cũng không thể bằng Sở Ly có thể nhìn thấu cơ thể, giống như sự khác biệt giữa siêu âm và chụp cộng hưởng từ MRI.

- Thủ pháp gì?

Tiêu Kỳ dặn dò nha hoàn xong quay đầu hỏi Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Phong Nguyên Chỉ… Bước đầu nghi ngờ là cái này, còn phải đợi kiểm chứng.

Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ một lát lắc đầu, chưa nghe qua bao giờ.

Quách Mộ Lâm cũng nhíu mày suy ngẫm, hắn cũng chưa nghe qua bao giờ.

Tiêu Thi trầm ngâm nói:

- Phong Nguyên Chỉ, hình như ta từng đọc qua, là trút hết nguyên khí bẩm sinh, rút ngắn tuổi thọ của người khác?

Sở Ly gật đầu.

- Không phải chứ?

Quách Mộ Lâm nhíu mày nói:

- Nhìn triệu chứng của Tiểu Thi hoàn toàn là bẩm sinh suy yếu!

Sở Ly nói:

- Sau khi thi triển Phong Nguyên Chỉ, biểu hiện ra bên ngoài chính là bẩm sinh suy yếu, vì nó không ngừng hao tổn nguyên khí bẩm sinh…. Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, phải kiểm tra kĩ mới biết được.

Trong lúc trao đổi, nha hoàn lúc trước đã dẫn theo một nha hoàn khác vào.

Sở Ly nhìn qua nha hoàn thanh tú, cơ thể nhỏ bé hơi gầy, sắc mặt hồng hào, không biết võ công nhưng rất khỏe mạnh.

Nàng tới trước mặt bốn người, cúi đầu không động đậy.

Sở Ly cũng không nói gì chỉ chăm chú nhìn nàng. Một lát sau hắn lại nhìn Tiêu Thi, ánh mắt chuyển đổi qua lại giữa hai người.

Sau một khắc, Sở ly xua tay, Tiêu Kỳ cho nha hoàn kia lui xuống, nha hoàn lúc trước cũng đi cùng ra khỏi tiểu viện.

Tiêu Kỳ nói:

- Là Phong Nguyên Chỉ sao?

- Chắc tới tám chín phần.

Sở Ly nói:

- Không ngờ thủ pháp này chưa thất truyền.

- Có cách gì không?

Tiêu Kỳ hỏi.

Ánh mắt Tiêu Thi trong veo, lặng lẽ nhìn hắn, tâm trạng không hề xao động.

Quách Mộ Lâm bán tín bán nghi.

Nói thế nào đi nữa Sở Ly cũng mới chỉ học y được mấy ngày, trình độ chưa cao, thực sự có thể đoán định được đâu là bẩm sinh suy yếu đâu là Phong Nguyên Chỉ sao? Tiêu Thi không phải người thường, nếu như phán đoán sai, xảy ra sự cố thì có chết cũng không chuộc hết tội.

Sở Ly nói:

- Vừa hay ta biết thủ pháp hóa giải, thủ pháp hóa giải không khó, tuy nhiên… có chút nguy hiểm.

- Hóa giải thế nào?

Tiêu Kỳ hỏi.

Sở Ly nhìn Tiêu Thi:

- Cần dùng nội lực thâm hậu vỗ vào bách hội, tốt nhất là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Tiêu Kỳ nhíu mày:

- Không sống thì chết đúng không?

Dùng nội lực thâm hậu đánh vào bách hội, cao thủ Thiên Ngoại Thiên bị trúng đòn này cũng chết, huống hồ là một cô gái yếu đuối như nhị tỉ!

Sở Ly gật đầu:

- Đúng vậy!

- To gan quá! Vậy mà ngươi cũng dám nói!

Quách Mộ Lâm trợn mắt giận dữ nói:

- Liều lĩnh!

Tiêu Thi nhíu mày trầm ngâm.

Sở Ly từng cứu mạng nàng, nàng không nghi ngờ lòng trung thành của hắn nhưng không tin tưởng y thuật của hắn cho lắm.

Tiêu Kỳ chăm chú nhìn hắn:

- Sở Ly, ngươi có chắc chắn không?

Sở Ly nói:

- Chắc tám chín phần!

- Đúng là liều lĩnh.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

- Thôi, coi như không có chuyện này.

Sở Ly nhìn Tiêu Thi lắc đầu không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện