Dịch: Thanh Hoan
Dịch chương này phải tra rất nhiều. Mình không hiểu về vụ phong thủy này nọ, nếu có phần nào dịch sai vui lòng góp ý nhé.
***
Ngôi miếu dưới bóng đêm vào lúc này.
Tĩnh mịch.
Quỷ dị.
Đáng sợ.
Mỗi một chi tiết được điêu khắc trên thân pho tượng bùn hình nữ tử không đầu trước mắt này đều sinh động như thật.
Dường như không phải là tượng bùn.
Mà là thực sự có người đang đứng đấy.
Đất trời ngoài kia, tối tăm một mảnh.
Viu, viu, viu….
Gió đêm mang theo hơi lạnh âm trầm trên núi thổi vào trong ngôi miếu.
Đống lửa bập bà bập bùng, lúc sáng lúc tối.
Giống như có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.
Cũng giống như Tấn An hiện giờ vậy, toàn thân như rơi vào trong hầm băng, hãi hùng khiếp vía.
Tấn An muốn quay đầu chạy mất dép, nhưng hắn lại lo lắng sẽ kích thích đến Vương Thiết Căn đang ôm đầu con trai khóc rống bên chân mình. Nhất thời hắn tiến thối lưỡng nan, không biết phải làm sao.
Căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt trán.
Đột nhiên!
Một bàn tay duỗi ra từ trong bóng tối sau lưng Tấn An, lặng lẽ khoác lên vai Tấn An không một tiếng động.
Tấn An kinh hãi, hắn đang định vung đao bổ về sau lưng để tự cứu lấy mình thì miệng lại bị một bàn tay khác từ phía sau bịt lại, người hắn cũng bị lặng lẽ kéo ra khỏi ngôi miếu hoang kinh khủng này.
Ánh trăng vằng vặc xuyên qua từng tầng trùng trùng tán cây, hóa thành những mảnh vỡ bàng bạc rẩy xuống mảnh núi rừng ám ảnh đầy ma quỷ này.
Mưa đêm trên núi.
Không biết đã ngừng tự lúc nào.
Mượn ánh trăng vụn trên đầu, Tấn An rốt cuộc cũng nhìn rõ người cứu hắn là một đạo sĩ tuổi trung niên.
Vị đạo sĩ này búi tóc đạo sĩ, trên búi tóc cắm một chiếc trâm bằng trúc bình thường, lão mặc một chiếc đạo bào ngũ sắc, dưới chân đi đôi giày thập phương hài (1) xanh pha trắng.
Thân thể căng cứng của Tấn An rốt cuộc cũng thả lỏng một hơi, lắp bắp nói lời cảm tạ với vị đạo sĩ: “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng hôm nay.”
Nào biết rằng vị đạo sĩ mặc đạo bào ngũ sắc mà hắn đụng phải trong núi sâu này có tính tình rất quái đản.
“Tà vật thích nhất là những kẻ bát tự nhẹ, cầm tinh nhỏ (2). Cậu không cần cảm ơn ta, cậu không chết trong cái ngôi miếu quan tài trong cái vò miệng loe này là vì bản thân cậu có bát tự nặng mệnh cứng rắn thôi.”
Đạo sĩ nói xong là quay người đi thẳng, bỏ lại một mình Tấn An không quan tâm hắn sống chết ra sao, hệt như người vừa ra tay cứu Tấn An từ trong ngôi miếu hoang kia không phải là lão vậy.
Núi hoang rừng thẳm giữa đêm khuya, bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ còn một mình Tấn An trơ trọi và lẻ loi như vậy.
Tấn An quay đầu lại nhìn về phía ngôi miếu hoang, trong ngôi miếu hoang ấy lúc này làm gì còn đống lửa hay là tiếng khóc gì đâu? Cửa lớn rộng mở, hoàn toàn tĩnh mịch, đen nhánh và bình tĩnh đến đáng sợ.
Tấn An rùng mình một cái, vội vã ba chân bốn cẳng chạy theo đạo sĩ kia.
……….
Đường mòn trên núi sau cơn mưa rất khó đi.
Mà còn là đi vào ban đêm.
Tấn An chậm rãi, thận trọng bước từng bước trên con đường mòn lầy lội, hai chân đã lấm đầy bùn, càng đi càng thấy nặng trịch.
Tấn An lặng lẽ đi theo đạo sĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được lòng hiếu kì mà thận trọng hỏi đầy vẻ tò mò: “Đạo trưởng, vừa nãy vì sao ngài lại bảo ngôi miếu hoang kia là ngôi miếu quan tài thế?”
“Mà vò miệng loe mà ngài bảo, lại chỉ cái gì?”
Vị đạo sĩ vẫn luôn đi ở phía trước kia đột nhiên dừng lại, Tấn An cũng dừng lại theo.
Lúc này hai người đã đi ra khỏi khoảnh đất trũng, đứng trên một gò núi cao có mọc lên một gốc tùng già, tầm mắt đã mở rộng và khoáng đạt hơn nhiều.
Nhờ có ánh trăng bàng bạc trên đầu, đạo sĩ chỉ tay về phía ngôi miếu hoang u ám bình tĩnh chính giữa khoảnh đất bằng dưới chân bọn họ kia, lão không trả lời mà chỉ mặt không đổi sắc hỏi lại Tấn An: “Cậu nhìn kỹ cái miếu dưới chân kia đi, chỉ có cửa chính không có cửa sổ, lại nhìn xà nhà của miếu cao ở hai đầu, lại thấp ở giữa, có phải rất giống một cái quan tài cùng với một cái nắp quan tài không?
Mà màu quan tài chia ra năm màu Đỏ, Trắng, Đen, Vàng, Ánh kim. Màu đen thuộc Huyền Thủy có thể trấn sát, là màu chuyên dùng để hạ táng kẻ đột tử, chết oan chết uổng. Cậu thử nhìn xem, ngôi miếu quan tài này xây bằng toàn đá đen, có giống cái quan tài màu đen không?”
Không đợi Tấn An kịp trả lời, đạo sĩ đã nói tiếp: “Cậu lại nhìn núi cao bốn bề ngôi miếu kia, trên hẹp dưới rộng, lại đặt cái miếu giữa bồn địa, cả ngày không có nắng chiếu, có giống một cái vò miệng loe không?
Đã là miếu quan tài màu đen, còn đặc biệt tìm ra một khoảnh đất bằng có địa thế hình cái vò miệng loe thiên nhiên thế này, ắt hẳn người xây cái miếu này năm xưa không phải người xây miếu bình thường đâu! Tuyệt đối không phải! Mà phải là bậc cao nhân tu đạo am hiểu phong thủy, tài hoa siêu quần, tìm dãy núi, định âm trạch đó!”
Tấn An nghe được lời đạo sĩ giảng giải xong mới cẩn thận nhìn xuống khoảnh đất bằng bên dưới.
Cũng không biết có phải vì lần này có tâm lý ám chỉ không mà quả thực ngôi miếu hoang lúc này trông cực kì giống một cái quan tài màu đen thật ạ.
Mà khoảnh đất bằng kia cũng cực kì giống một cái loa úp ngược trên hẹp dưới rộng.
Đạo sĩ vẫn nói tiếp, mặt không đổi sắc: “Vò miệng loe còn được gọi là đất tụ âm. Đây tuyệt đối chẳng phải điềm tốt gì cả. Cách mai táng bằng vò miệng loe này bắt nguồn từ phong tục Giếng táng. Ngược dòng lịch sử tìm hiểu thì thấy, hình thức giếng táng này xuất hiện từ trước thời Thương Chu. Giếng táng được giải thích là bên trên rộng, bên dưới hẹp, ý chỉ tụ dương, tán oán, nói theo kiểu phong thủy thì rắn, côn trùng, chuột hay kiến đều sợ ánh mặt trời (thái dương), làm như vậy sẽ không cho những sinh vật thuần âm như rết, côn trùng, rắn… chui vào mộ tổ quấy rầy tổ tiên an giấc ngàn thu. Tổ tiên được an nghỉ tức là phúc âm sẽ như cây cao bóng cả che chở và bảo vệ cho con cháu được đời đời an bình ấm no.
Nhưng vạn vật trên đời này, có dương tất sẽ có âm, như thiên địa, nhật nguyệt, ngày đêm, nóng lạnh, nam nữ, trên dưới. Đã có hình thức giếng táng trên rộng - dưới hẹp, tụ dương - tán oán, tất nhiên sẽ có loại giếng táng hình vò trên hẹp - dưới rộng, tụ âm - chắn dương này.”
“Loại giếng táng thế này là đất tụ âm, để cho người ta sau khi chết đi rồi vẫn có âm khí hội tụ quanh năm, khó mà tiêu tán. Nếu như người hạ táng là loại đột tử, chết oan chết uổng, vậy thì sau khi âm khí hội tụ vào sẽ càng thêm khó lường.
Hình thức mai táng tổn hại âm đức và tốn dương thọ này nếu không phải để trấn áp thần vật cực hung, thì chính là dùng để chôn hài cốt của kẻ thù, sợ người ta chết đi rồi còn ra ngoài trả thù dẫn đến gà chó không yên, không cho ba hồn bảy vía của kẻ thù ra ngoài, có cơ hội đầu thai chuyển thế.”
“Vốn đã là mảnh đất tụ âm hình vò miệng loe, lại còn xây thêm một cái miếu quan tài dưới đáy cái vò đó, thật không biết là thù oán đến mức nào mà có thể làm cho vị cao nhân xây miếu kia hưng sư động chúng đến vậy.
Có điều, ban đầu người xây cái miếu này cũng không làm đến quá tuyệt tình, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín (3), còn biết để lại chút hi vọng sống cho ngôi miếu quan tài này, chưa phong ấn kín hoàn toàn nó. Thế mới không làm cho người hạ táng trong miếu này phải đoạn tử tuyệt tôn, để người thân của người ta phải đột tử chết thảm hết.”
“Chỉ là đáng tiếc…”
“Bây giờ cửa sinh môn duy nhất này không biết đã bị vị cao nhân nào phá mất rồi, oán khí trong ngôi miếu quan tài mới phá ra xông tận trời cao, chỉ sợ không đến mấy năm nữa chỗ này sẽ biến thành một vùng cấm địa cấm người sống bén mảng đến mất.”
“Ta kiểm tra thì thấy vết tích hư hại còn rất mới, hẳn là mới bị người ta phá mất cửa sinh môn không lâu.”
Tấn An càng nghe càng kinh hãi.
Sao hắn cứ cảm thấy việc này càng nghe càng thấy tà môn quái dị như mấy ông thầy phong thủy huyền học đoán mệnh ven đường vậy ta?
Một khoảnh đất bằng trông có vẻ rất bình thường không có gì lạ trong mắt người trần mắt thịt này, vậy mà lại cất giấu đại huyền cơ như thế.
“Vậy nếu trực tiếp cho nổ núi, san bằng núi hoặc làm cho miệng cái khoảnh đất rộng ra cho ánh nắng chiếu vào để địa thế nơi này biến thành vùng đất có thể tụ dương tán oán như đạo trưởng vừa nói thì sao?” Tấn An đưa ra ý tưởng của mình:
“Đến lúc đó, rắn, côn trùng, chuột, kiến, mấy thứ bẩn thỉu đó sẽ bị tia tử ngoại của mặt trời đốt thành tro còn gì?”
Không ngờ đạo sĩ chỉ hơi nâng mí mắt lên nhìn Tấn An, ánh mắt kia giống như đang nói đúng là lũ trẻ trâu bây giờ đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không biết chữ “chết” viết thế nào.
“Phong thủy, tương ứng với tinh tú nhật nguyệt trên đầu, với địa mạch sông núi dưới chân, đồng thời còn tương ứng với âm dương, ngũ hành, can chi, bát quái cửu cung, tương sinh tương khắc, rút dây là sẽ động rừng!
Núi cao bốn bề ngôi miếu quan tài này chính là một cái vò miệng loe, cũng là một cái bình phong. Nếu thật sự phạt núi, đánh sập cái thành vò ở bốn phía này, ngược lại còn là trợ Trụ vi ngược, để thứ bị trấn áp trong miếu quan tài kia triệt để mất đi trói buộc. Nếu thực sự là vậy, đến lúc đấy chỉ sợ sẽ chết nhiều người hơn, trăm họ sống ở gần đây sẽ chỉ còn nước dọn nhà, dọn thành, chạy trốn giữ mạng mà thôi."
Tấn An vẫn còn không cam lòng: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác?”
Đạo sĩ lắc đầu.
Đây cũng tương đương đã cho đáp án rồi.
Đạo sĩ còn nói: “Có ngôi miếu quan tài và vò miệng loe ở đây rồi, tương đương một chiếc định hải thần châm cố định chặt mắt huyệt của đất tụ âm. Chỉ cần báo cho người đời sau tránh đi là được, không hóa thành họa lớn được đâu.”
Đạo sĩ hình như lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Ta thấy tượng đất sét kia mất đầu rồi, sau này cậu nhớ cẩn thận với những nữ nhân trên cổ có sẹo đấy!”
“Nhớ đấy, nếu đụng phải, gắng mà tránh xa ra!”
Tấn An lại thấy lạnh hết cả người.
Nữ nhân cổ đại cũng biết cả thuật đổi đầu cơ à? - --------------
Chú giải:
(1) thập phương hài: Là loại giày dành cho đạo sĩ, thường là màu đen pha trắng hoặc xanh pha trắng.
Có thể tham khảo ảnh trên mạng.
(2)Bát tự nhẹ: Bát tự (chỉ ngày tháng năm và giờ sinh của một người) được xem là nặng hay nhẹ bằng cách tra “trọng lượng” của năm sinh, tháng sinh, ngày sinh và giờ sinh ra cộng tổng lại rồi đánh giá là nặng hay nhẹ
Cầm tinh nhỏ: chỉ những người tuổi Tí, Thỏ (ở VN là Mão), Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Hợi
(3) đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín:
Câu này đại ý là mọi chuyện trên đời này không ai đoán trước được, tất cả đều có một phần trăm biến số.
Dịch chương này phải tra rất nhiều. Mình không hiểu về vụ phong thủy này nọ, nếu có phần nào dịch sai vui lòng góp ý nhé.
***
Ngôi miếu dưới bóng đêm vào lúc này.
Tĩnh mịch.
Quỷ dị.
Đáng sợ.
Mỗi một chi tiết được điêu khắc trên thân pho tượng bùn hình nữ tử không đầu trước mắt này đều sinh động như thật.
Dường như không phải là tượng bùn.
Mà là thực sự có người đang đứng đấy.
Đất trời ngoài kia, tối tăm một mảnh.
Viu, viu, viu….
Gió đêm mang theo hơi lạnh âm trầm trên núi thổi vào trong ngôi miếu.
Đống lửa bập bà bập bùng, lúc sáng lúc tối.
Giống như có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.
Cũng giống như Tấn An hiện giờ vậy, toàn thân như rơi vào trong hầm băng, hãi hùng khiếp vía.
Tấn An muốn quay đầu chạy mất dép, nhưng hắn lại lo lắng sẽ kích thích đến Vương Thiết Căn đang ôm đầu con trai khóc rống bên chân mình. Nhất thời hắn tiến thối lưỡng nan, không biết phải làm sao.
Căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt trán.
Đột nhiên!
Một bàn tay duỗi ra từ trong bóng tối sau lưng Tấn An, lặng lẽ khoác lên vai Tấn An không một tiếng động.
Tấn An kinh hãi, hắn đang định vung đao bổ về sau lưng để tự cứu lấy mình thì miệng lại bị một bàn tay khác từ phía sau bịt lại, người hắn cũng bị lặng lẽ kéo ra khỏi ngôi miếu hoang kinh khủng này.
Ánh trăng vằng vặc xuyên qua từng tầng trùng trùng tán cây, hóa thành những mảnh vỡ bàng bạc rẩy xuống mảnh núi rừng ám ảnh đầy ma quỷ này.
Mưa đêm trên núi.
Không biết đã ngừng tự lúc nào.
Mượn ánh trăng vụn trên đầu, Tấn An rốt cuộc cũng nhìn rõ người cứu hắn là một đạo sĩ tuổi trung niên.
Vị đạo sĩ này búi tóc đạo sĩ, trên búi tóc cắm một chiếc trâm bằng trúc bình thường, lão mặc một chiếc đạo bào ngũ sắc, dưới chân đi đôi giày thập phương hài (1) xanh pha trắng.
Thân thể căng cứng của Tấn An rốt cuộc cũng thả lỏng một hơi, lắp bắp nói lời cảm tạ với vị đạo sĩ: “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng hôm nay.”
Nào biết rằng vị đạo sĩ mặc đạo bào ngũ sắc mà hắn đụng phải trong núi sâu này có tính tình rất quái đản.
“Tà vật thích nhất là những kẻ bát tự nhẹ, cầm tinh nhỏ (2). Cậu không cần cảm ơn ta, cậu không chết trong cái ngôi miếu quan tài trong cái vò miệng loe này là vì bản thân cậu có bát tự nặng mệnh cứng rắn thôi.”
Đạo sĩ nói xong là quay người đi thẳng, bỏ lại một mình Tấn An không quan tâm hắn sống chết ra sao, hệt như người vừa ra tay cứu Tấn An từ trong ngôi miếu hoang kia không phải là lão vậy.
Núi hoang rừng thẳm giữa đêm khuya, bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ còn một mình Tấn An trơ trọi và lẻ loi như vậy.
Tấn An quay đầu lại nhìn về phía ngôi miếu hoang, trong ngôi miếu hoang ấy lúc này làm gì còn đống lửa hay là tiếng khóc gì đâu? Cửa lớn rộng mở, hoàn toàn tĩnh mịch, đen nhánh và bình tĩnh đến đáng sợ.
Tấn An rùng mình một cái, vội vã ba chân bốn cẳng chạy theo đạo sĩ kia.
……….
Đường mòn trên núi sau cơn mưa rất khó đi.
Mà còn là đi vào ban đêm.
Tấn An chậm rãi, thận trọng bước từng bước trên con đường mòn lầy lội, hai chân đã lấm đầy bùn, càng đi càng thấy nặng trịch.
Tấn An lặng lẽ đi theo đạo sĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được lòng hiếu kì mà thận trọng hỏi đầy vẻ tò mò: “Đạo trưởng, vừa nãy vì sao ngài lại bảo ngôi miếu hoang kia là ngôi miếu quan tài thế?”
“Mà vò miệng loe mà ngài bảo, lại chỉ cái gì?”
Vị đạo sĩ vẫn luôn đi ở phía trước kia đột nhiên dừng lại, Tấn An cũng dừng lại theo.
Lúc này hai người đã đi ra khỏi khoảnh đất trũng, đứng trên một gò núi cao có mọc lên một gốc tùng già, tầm mắt đã mở rộng và khoáng đạt hơn nhiều.
Nhờ có ánh trăng bàng bạc trên đầu, đạo sĩ chỉ tay về phía ngôi miếu hoang u ám bình tĩnh chính giữa khoảnh đất bằng dưới chân bọn họ kia, lão không trả lời mà chỉ mặt không đổi sắc hỏi lại Tấn An: “Cậu nhìn kỹ cái miếu dưới chân kia đi, chỉ có cửa chính không có cửa sổ, lại nhìn xà nhà của miếu cao ở hai đầu, lại thấp ở giữa, có phải rất giống một cái quan tài cùng với một cái nắp quan tài không?
Mà màu quan tài chia ra năm màu Đỏ, Trắng, Đen, Vàng, Ánh kim. Màu đen thuộc Huyền Thủy có thể trấn sát, là màu chuyên dùng để hạ táng kẻ đột tử, chết oan chết uổng. Cậu thử nhìn xem, ngôi miếu quan tài này xây bằng toàn đá đen, có giống cái quan tài màu đen không?”
Không đợi Tấn An kịp trả lời, đạo sĩ đã nói tiếp: “Cậu lại nhìn núi cao bốn bề ngôi miếu kia, trên hẹp dưới rộng, lại đặt cái miếu giữa bồn địa, cả ngày không có nắng chiếu, có giống một cái vò miệng loe không?
Đã là miếu quan tài màu đen, còn đặc biệt tìm ra một khoảnh đất bằng có địa thế hình cái vò miệng loe thiên nhiên thế này, ắt hẳn người xây cái miếu này năm xưa không phải người xây miếu bình thường đâu! Tuyệt đối không phải! Mà phải là bậc cao nhân tu đạo am hiểu phong thủy, tài hoa siêu quần, tìm dãy núi, định âm trạch đó!”
Tấn An nghe được lời đạo sĩ giảng giải xong mới cẩn thận nhìn xuống khoảnh đất bằng bên dưới.
Cũng không biết có phải vì lần này có tâm lý ám chỉ không mà quả thực ngôi miếu hoang lúc này trông cực kì giống một cái quan tài màu đen thật ạ.
Mà khoảnh đất bằng kia cũng cực kì giống một cái loa úp ngược trên hẹp dưới rộng.
Đạo sĩ vẫn nói tiếp, mặt không đổi sắc: “Vò miệng loe còn được gọi là đất tụ âm. Đây tuyệt đối chẳng phải điềm tốt gì cả. Cách mai táng bằng vò miệng loe này bắt nguồn từ phong tục Giếng táng. Ngược dòng lịch sử tìm hiểu thì thấy, hình thức giếng táng này xuất hiện từ trước thời Thương Chu. Giếng táng được giải thích là bên trên rộng, bên dưới hẹp, ý chỉ tụ dương, tán oán, nói theo kiểu phong thủy thì rắn, côn trùng, chuột hay kiến đều sợ ánh mặt trời (thái dương), làm như vậy sẽ không cho những sinh vật thuần âm như rết, côn trùng, rắn… chui vào mộ tổ quấy rầy tổ tiên an giấc ngàn thu. Tổ tiên được an nghỉ tức là phúc âm sẽ như cây cao bóng cả che chở và bảo vệ cho con cháu được đời đời an bình ấm no.
Nhưng vạn vật trên đời này, có dương tất sẽ có âm, như thiên địa, nhật nguyệt, ngày đêm, nóng lạnh, nam nữ, trên dưới. Đã có hình thức giếng táng trên rộng - dưới hẹp, tụ dương - tán oán, tất nhiên sẽ có loại giếng táng hình vò trên hẹp - dưới rộng, tụ âm - chắn dương này.”
“Loại giếng táng thế này là đất tụ âm, để cho người ta sau khi chết đi rồi vẫn có âm khí hội tụ quanh năm, khó mà tiêu tán. Nếu như người hạ táng là loại đột tử, chết oan chết uổng, vậy thì sau khi âm khí hội tụ vào sẽ càng thêm khó lường.
Hình thức mai táng tổn hại âm đức và tốn dương thọ này nếu không phải để trấn áp thần vật cực hung, thì chính là dùng để chôn hài cốt của kẻ thù, sợ người ta chết đi rồi còn ra ngoài trả thù dẫn đến gà chó không yên, không cho ba hồn bảy vía của kẻ thù ra ngoài, có cơ hội đầu thai chuyển thế.”
“Vốn đã là mảnh đất tụ âm hình vò miệng loe, lại còn xây thêm một cái miếu quan tài dưới đáy cái vò đó, thật không biết là thù oán đến mức nào mà có thể làm cho vị cao nhân xây miếu kia hưng sư động chúng đến vậy.
Có điều, ban đầu người xây cái miếu này cũng không làm đến quá tuyệt tình, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín (3), còn biết để lại chút hi vọng sống cho ngôi miếu quan tài này, chưa phong ấn kín hoàn toàn nó. Thế mới không làm cho người hạ táng trong miếu này phải đoạn tử tuyệt tôn, để người thân của người ta phải đột tử chết thảm hết.”
“Chỉ là đáng tiếc…”
“Bây giờ cửa sinh môn duy nhất này không biết đã bị vị cao nhân nào phá mất rồi, oán khí trong ngôi miếu quan tài mới phá ra xông tận trời cao, chỉ sợ không đến mấy năm nữa chỗ này sẽ biến thành một vùng cấm địa cấm người sống bén mảng đến mất.”
“Ta kiểm tra thì thấy vết tích hư hại còn rất mới, hẳn là mới bị người ta phá mất cửa sinh môn không lâu.”
Tấn An càng nghe càng kinh hãi.
Sao hắn cứ cảm thấy việc này càng nghe càng thấy tà môn quái dị như mấy ông thầy phong thủy huyền học đoán mệnh ven đường vậy ta?
Một khoảnh đất bằng trông có vẻ rất bình thường không có gì lạ trong mắt người trần mắt thịt này, vậy mà lại cất giấu đại huyền cơ như thế.
“Vậy nếu trực tiếp cho nổ núi, san bằng núi hoặc làm cho miệng cái khoảnh đất rộng ra cho ánh nắng chiếu vào để địa thế nơi này biến thành vùng đất có thể tụ dương tán oán như đạo trưởng vừa nói thì sao?” Tấn An đưa ra ý tưởng của mình:
“Đến lúc đó, rắn, côn trùng, chuột, kiến, mấy thứ bẩn thỉu đó sẽ bị tia tử ngoại của mặt trời đốt thành tro còn gì?”
Không ngờ đạo sĩ chỉ hơi nâng mí mắt lên nhìn Tấn An, ánh mắt kia giống như đang nói đúng là lũ trẻ trâu bây giờ đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không biết chữ “chết” viết thế nào.
“Phong thủy, tương ứng với tinh tú nhật nguyệt trên đầu, với địa mạch sông núi dưới chân, đồng thời còn tương ứng với âm dương, ngũ hành, can chi, bát quái cửu cung, tương sinh tương khắc, rút dây là sẽ động rừng!
Núi cao bốn bề ngôi miếu quan tài này chính là một cái vò miệng loe, cũng là một cái bình phong. Nếu thật sự phạt núi, đánh sập cái thành vò ở bốn phía này, ngược lại còn là trợ Trụ vi ngược, để thứ bị trấn áp trong miếu quan tài kia triệt để mất đi trói buộc. Nếu thực sự là vậy, đến lúc đấy chỉ sợ sẽ chết nhiều người hơn, trăm họ sống ở gần đây sẽ chỉ còn nước dọn nhà, dọn thành, chạy trốn giữ mạng mà thôi."
Tấn An vẫn còn không cam lòng: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác?”
Đạo sĩ lắc đầu.
Đây cũng tương đương đã cho đáp án rồi.
Đạo sĩ còn nói: “Có ngôi miếu quan tài và vò miệng loe ở đây rồi, tương đương một chiếc định hải thần châm cố định chặt mắt huyệt của đất tụ âm. Chỉ cần báo cho người đời sau tránh đi là được, không hóa thành họa lớn được đâu.”
Đạo sĩ hình như lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Ta thấy tượng đất sét kia mất đầu rồi, sau này cậu nhớ cẩn thận với những nữ nhân trên cổ có sẹo đấy!”
“Nhớ đấy, nếu đụng phải, gắng mà tránh xa ra!”
Tấn An lại thấy lạnh hết cả người.
Nữ nhân cổ đại cũng biết cả thuật đổi đầu cơ à? - --------------
Chú giải:
(1) thập phương hài: Là loại giày dành cho đạo sĩ, thường là màu đen pha trắng hoặc xanh pha trắng.
Có thể tham khảo ảnh trên mạng.
(2)Bát tự nhẹ: Bát tự (chỉ ngày tháng năm và giờ sinh của một người) được xem là nặng hay nhẹ bằng cách tra “trọng lượng” của năm sinh, tháng sinh, ngày sinh và giờ sinh ra cộng tổng lại rồi đánh giá là nặng hay nhẹ
Cầm tinh nhỏ: chỉ những người tuổi Tí, Thỏ (ở VN là Mão), Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Hợi
(3) đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín:
Câu này đại ý là mọi chuyện trên đời này không ai đoán trước được, tất cả đều có một phần trăm biến số.
Danh sách chương