Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
***
Phong Lăng sững người đứng trơ ra đấy, nhất thời vẫn chưa trả lời. Đúng lúc đó Hoàng Linh bỗng cất tiếng, lớn giọng nói: “Bọn ta kêu tỉ đi, tỉ lại không đi, giờ thì mau đi đi.”
Phong Lăng sống trên đời đã mười chín năm, cũng chẳng phải người tầm thường. Bốn chữ “Liệt Viêm Lão Tổ” đã như sét đánh bên tai nàng, nay lại nghe nói phải đi giết Liệt Viêm lão tổ đời thứ năm là Bàng Việt, đương nhiên nàng không khỏi do dự. Nhưng bị mấy lời vừa rồi của Thanh Dương Tử làm lay động, trong lòng nàng bỗng trào dâng một luồng nhiệt khí lạ thường.
Lại thêm lời vừa nãy của Hoàng Linh, nàng vừa nghe liền buột miệng đáp: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta thông linh đắc pháp, ta sẽ giúp ngươi giết Bàng Việt.”
Lời vừa buông, luồng nhiệt khí trong lòng nàng bỗng như nước sơn khê dâng trào, có làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Lúc này, Thanh Dương Tử lại nói tiếp:
“Hôm nay, bần đạo sẽ trảm Liệt Viêm Lão Tổ ngay tại Thông Thiên Quán này. Người trong thiên hạ đều sẽ trông thấy. Nhưng đến khi bọn họ đảo mục quang nhìn về phía Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm thì lại phát hiện, hóa ra gã ta đã bị cô hạ sát ở một nơi hoang vu từ trước đó rồi.”
Phong Lăng dường như trông thấy cảnh tượng chính mình tay bạt kiếm, tay vung roi thúc ngựa, chỉ một nhát đã đâm chết gã Bàng Việt hung hăng kia ngay dưới vó ngựa của mình.
Chính vào lúc này, Thanh Dương Tử lật ngửa bàn tay lại. Từ trong lòng bàn tay y không biết từ lúc nào đã có thêm một cái bát nước trong. Chỉ thấy y vẽ gì đó lên trên bề mặt nước trong bát rồi quát khẽ một tiếng, mặt nước chỉ trong chớp mắt đã sôi sục linh quang.
Thanh Dương Tử vừa phất tay, bát nước đã xuất hiện ngay trước mặt Phong Lăng. Lại nghe y nói: “Uống hết bát nước bùa này, cô có thể thắng được Bàng Việt.”
Phong Lăng cầm lấy cái bát, ngưỡng cổ tu một hơi. Ngay chính trong khoảnh khắc thứ nước ấy từ cổ họng tuôn vào nội thể, nàng liền cảm thấy như có một thứ sức mạnh khôn cùng khôn tận đang sục sôi trong lòng mình. Đôi mắt nàng bỗng sáng tỏ phi thường, đôi tai nàng bỗng có thể nghe thấy cả âm thanh của những làn gió rất khẽ.
Không chỉ có thay đổi về mặt giác quan, mà ngay trong lòng nàng lúc này, còn có một thứ cảm giác “huyền chi hựu huyền” (*) đương luân chuyển. Nàng không thể nói rõ được đó là gì.
“Huyền chi hựu huyền”: trích từ “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử, tạm dịch “huyền rồi lại huyền”, hoặc “huyền lại thêm huyền”, chỉ sự huyền diệu trên cả huyền diệu.
“Bây giờ thì cô đi đi, đến Tàng Phong Cốc cách đây ba mươi dặm mà đợi Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm. Chúng ta đọ thử xem xem, rốt cuộc là cô giết được gã Bàng Việt sắp trở thành Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm kia, hay là ta giết được Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ tư trước.”
Thanh Dương Tử quay lưng đi. Y nhấc lấy một thanh lệnh kiếm trắng, rồi lại khắc vẽ phù chú lên trên bề mặt thanh kiếm gỗ ấy. Giọng nói của y đều đều lại lãnh đạm, cứ như thể y chẳng hề để tâm đến chuyện Liệt Viêm Lão Tổ.
Cách nói năng ấy, cộng thêm ngữ điệu lạnh nhạt của y khiến cho Phong Lăng bị kích động không ít. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại nghe thấy những lời lẽ thế này, càng chẳng ngờ được lại có người bảo mình đi giết Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm, đã thế kẻ kia còn muốn đọ với mình xem ai sẽ giết được Liệt Viêm Lão Tổ trước.
Bị Thanh Dương Tử khích cho hào khí sôi sục trong lòng, Phong Lăng không kiềm được, cất tiếng nói:
“Được. Ta đã giết mất hai kẻ tay chân bất động ngay trong đạo quán của ngươi, nay ta sẽ đền ngươi một cái đầu người có thể động đậy.”
Phong Lăng dắt ngựa, quay người bước đi. Phong thái ấy không hề giống với một nữ tử bình thường, mà giống như một kiếm sĩ, một hiệp khách giang hồ.
Ra đến bên ngoài đạo quán, Phong Lăng xoay người nhảy lên lưng ngựa. Chân nàng vừa thúc bụng ngựa, con ngựa liền cất vó hí vang một tiếng, rồi nhắm thẳng vào chỗ hư không mà lao vọt đi. Vó ngựa lướt trên những cành cây tựa như đạp trên đất bằng, vun vút một mạch xuống chân núi, đưa Phong Lăng lao đi giữa hư không.
Nhìn theo bóng Phong Lăng, Thanh Dương Tử bỗng cất tiếng hỏi Hoàng Linh: “Đệ cảm thấy cô ấy ra sao?”
Hoàng Linh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tỉ ấy cứ như pháo vậy.”
“Ha ha, đâu chỉ giống pháo thôi đâu.”
“Vậy tỉ ấy liệu có giết nổi Bàng Việt không?”
“Ai mà biết?” Thanh Dương Tử nói, “Giết Bàng Việt không khó, nhưng nếu là cô ấy giết thì lại rất khó.”
Thanh Dương Tử rốt cuộc cũng đã khắc đến mặt lệnh kiếm cuối cùng. Y muốn bày “Thiên Diễn Trận” ngay tại nơi này.
Đã lưu lạc nhân gian mười năm, y làm sao lại không biết đến uy danh của Liệt Viêm Lão Tổ. Trước kia, khi còn chưa khôi phục được pháp lực, y có thể lánh Liệt Viêm Lão Tổ được bao nhiêu thì cố mà lánh bấy nhiêu. Cho dù là y của hiện tại, muốn giết được đối phương cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, bởi lão ta chỉ còn cách một bước nữa thì có thể hóa thân thiên hỏa, trở nên vô hình vô chất. Thế nên, y buộc phải bày trận pháp, hòng khiến Liệt Viêm Lão Tổ một đi không trở lại.
Đằng chân trời xuất hiện một vệt sáng – ánh sáng của vầng dương xuyên thấu mây đen(**) chiếu xuống cõi nhân gian.
(**) Nguyên văn là “kiếp vân” (劫云), “kiếp” trong “độ kiếp”, “tai kiếp” v.v. Người dịch không tìm được từ thay thế cho phù hợp nên dịch tạm thành “mây đen”.
Cao trên chín tầng trời, có ánh lửa lập lòe, phảng phất giữa hào quang của vầng dương – chính là cái đầu của Liệt Viêm Lão Tổ.
Cái đầu đó của lão đương nhiên có thể suy nghĩ. Lúc mới đến vùng trời phía trên Thông Thiên Quán, “nó” đã ngay lập tức cảm thấy có một luồng sát ý ập thẳng vào tâm can. Chính luồng sát khí đó giúp lão nhận ra, đối thủ lần này của lão tuyệt không hề đơn giản.
Ánh thái dương chiếu rọi phía trên cái đầu, hóa thành ánh lửa vàng rực. Chính vào lúc trông thấy Phong Lăng một kiếm chém đứt đầu của Tiêu Dao Vương Nguyên Trì, sát ý trong lòng lão đã dâng đến cực điểm. Giữa hào quang của vầng dương, cái đầu bỗng chuyển dần sang màu vàng kim: thiên hỏa đã hóa ra kim sắc.
Vốn dĩ địa sát hỏa trong người Liệt Viêm Lão Tổ từ lâu đã đạt đến độ có thể chuyển hóa thành thiên sắc, song thủy chung lại vô phương chuyển hóa. Chính trong thời khắc này, nhờ có sát ý phừng phừng như lửa thiêu trong lòng mà lão đã có thể hóa thân thiên hỏa.
Hòa lẫn trong ánh thái dương, lòng lão đột nhiên nảy ra một ý niệm – lão thấy như mình cũng chính là mặt trời. Mặt trời tỏa ánh sáng vô lượng, soi chiếu rộng khắp thiên địa nhân gian.
Lúc này, dường như Liệt Viêm Lão Tổ đã đại diện cho thiên ý.
oOoOoOoo
Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn, thấy giữa nền trời xuất hiện một cái đầu đang cháy phừng phực tựa như một tiểu thái dương... Sắc mặt không thay đổi, y vung thanh bạch mộc lệnh kiếm trong tay, hóa thành một vệt linh quang biến mất giữa hư vô.
Thiên Diễn Đại Trận cũng chính là trận pháp hộ sơn của Thiên Diễn Đạo Phái, có thể thi triển được tu vi của đệ tử Thiên Diễn Đạo Phái, đồng thời vận dụng hết thảy đại đạo quyết của Thiên Diễn Phái. Trong lịch sử của Thiên Diễn Đạo Phái, số người có thể bày được Thiên Diễn Đại Trận hoàn chỉnh chẳng có mấy ai.
Người người trên khắp Bạch Nguyên Châu đều ngẩng đầu nhìn khối cầu lửa đang nằm chồng lên trên mặt trời. Họ không biết đó là gì, nhưng đều có thể tưởng tượng ra được.
Những tu sĩ dưới chân Lạc Hà Sơn cũng đang ngẩng mặt quan sát. Khi trông thấy cái đầu đang phừng phừng cháy giữa nền trời tựa như một tiểu thái dương, ai nấy đều kinh ngạc đến mức không thốt được nên lời.
Riêng Bố Công tử phe phẩy cây quạt giấy trong tay, làm ra vẻ như mọi việc đều nằm trong dự đoán của gã vậy. Gã nói: “Thứ kia giống như trời hiển thiên uy vậy. Lạc Hà Sơn có tồn tại nổi hay không còn chưa biết, thì một tòa Thông Thiên Quán nhỏ nhoi với một kẻ bị trục xuất khỏi sư môn vào hai mươi năm trước sao có thể chống đỡ nổi.”
“Phải đó, chỉ e Thiên Diễn Đạo Phái chẳng còn ai có thể thắng được Liệt Viêm Lão Tổ nữa.”
“Nếu lời đồn là thật, thì Thiên Diễn Đạo Phái có lẽ thực sự không cầm cự được bao lâu nữa đâu, chẳng mấy chốc cũng phải trở thành dĩ vãng thôi.”
Lại có người lạnh lùng nói:
“Mấy vạn năm qua trong cõi trời đất này, số môn phái tiêu tán nhiều không kể xiết. Thêm một Thiên Diễn Đạo Phái cũng chẳng can hệ gì, vắng mợ thì chợ vẫn đông. Huống hồ, môn phái này cũng chưa từng xuất hiện đại nhân vật chi làm kinh thiên động địa, cho dù có diệt môn chăng nữa cũng chẳng đáng tiếc.”
ooOoOoOoo
Tại Thông Thiên Quán.
Hoàng Linh ngẩng đầu nhìn, trong lòng lo lắng lại sợ sệt khôn xiết. Nó nhìn chằm chằm vào khối cầu lửa trông tựa như tiểu thái dương kia, rồi lại nhìn sang Thanh Dương Tử bấy giờ đang đứng bên cạnh nó. Thấy y vẫn giữ vẻ điềm nhiên lãnh đạm, thằng bé không kiềm được, buột miệng nói:
“Sư huynh, Liệt Viêm Lão Tổ kia sắp hạ xuống rồi, chúng ta làm sao chống đỡ?”
“Lão không hạ xuống được đâu.”
Lời vừa dứt, y liền ném thanh lệnh kiếm trong tay vào hư không. Chỉ thấy một quầng sáng trong trẻo lóe lên rồi vụt tắt, liền sau đó là một thanh lệnh kiếm được ném ra, rồi liên tiếp tám đường kiếm nữa lao vút đi theo tám phương hướng khác nhau. Chỉ trong một sát na, cả Thông Thiên Quán đã bừng sáng một tầng ánh sáng thanh khiết.
Ánh sáng xoay vần tựa cuồng phong, mỗi một vệt sáng tựa như một đường kiếm. Thế nhưng, khi Liệt Viêm Lão Tổ từ trên không trung nhìn xuống, Thông Thiên Quán của Lạc Hà Sơn lại không giống như hình ảnh mà những người ở phía dưới trông thấy: lão ta thấy một đóa liên hoa bừng nở. Song, đóa liên hoa này lại là hư huyễn.
Cái đầu không lao xuống, mà chỉ xê dịch theo mặt trời. Thời gian từng khắc một trôi đi.
Bên trong đạo quán, Thanh Dương Tử đi đi lại lại. Mặt đất nơi y giẫm qua hiện lên từng lá phù văn màu vàng kim. Y vừa đi lại vừa nói chuyện, chỉ nói những chuyện giữa Hoàng Linh với Bất Chấp Đạo Nhận trong mấy năm qua. Những chuyện đó với Hoàng Linh tẻ nhạt lắm, chẳng có chi đáng để chuyện trò; nhưng Thanh Dương Tử lại có vẻ như rất hứng thú.
“Sư huynh, cái đầu đó của Liệt Viêm Lão Tổ sắp hạ đến đỉnh đầu chúng ta rồi.”
“Ừm, bình nhật đệ và sư phụ hay ăn gì nhỉ?” Thanh Dương Tử hờ hững đáp.
“Sư phụ chỉ uống nước sơn khê, đệ muốn ăn thịt, nhưng sư phụ không cho.” Hoàng Linh mau miệng đáp. Nói đến đấy, nó chạy ngay đến chỗ có thể nhìn thấy được bầu trời để ngó một cái, rồi lại nhanh chân chạy trở lại, nói: “Sư huynh, cái đầu của Liệt Viêm Lão Tổ sắp đến đỉnh đầu của chúng ta thiệt rồi.”
“Ừa, thế ngày thường đệ có học thuộc đạo thi không?” Thanh Dương Tử vẫn hờ hững nói.
ooOoOoOoo
Bên trong Thông Thiên Quán, Thanh Dương Tử vẫn điềm nhiên đi đi lại lại. Còn tại Liệt Viêm Cung ở nơi xa xôi, toàn thân Liệt Viêm Lão Tổ đã bùng bùng một ngọn lửa vàng kim. Sau đó, cả người lão tan chảy dưới ánh lửa kim sắc ấy. Cuối cùng, chỉ còn sót lại ánh lửa.
Ngọn lửa vàng kim lủi xuống lòng đất mà đi.
Liệt Viêm Lão Tổ muốn dẫn Địa Sát Ma Hỏa từ trong lòng đất đến Lạc Hà Sơn.
***
Phong Lăng sững người đứng trơ ra đấy, nhất thời vẫn chưa trả lời. Đúng lúc đó Hoàng Linh bỗng cất tiếng, lớn giọng nói: “Bọn ta kêu tỉ đi, tỉ lại không đi, giờ thì mau đi đi.”
Phong Lăng sống trên đời đã mười chín năm, cũng chẳng phải người tầm thường. Bốn chữ “Liệt Viêm Lão Tổ” đã như sét đánh bên tai nàng, nay lại nghe nói phải đi giết Liệt Viêm lão tổ đời thứ năm là Bàng Việt, đương nhiên nàng không khỏi do dự. Nhưng bị mấy lời vừa rồi của Thanh Dương Tử làm lay động, trong lòng nàng bỗng trào dâng một luồng nhiệt khí lạ thường.
Lại thêm lời vừa nãy của Hoàng Linh, nàng vừa nghe liền buột miệng đáp: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta thông linh đắc pháp, ta sẽ giúp ngươi giết Bàng Việt.”
Lời vừa buông, luồng nhiệt khí trong lòng nàng bỗng như nước sơn khê dâng trào, có làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Lúc này, Thanh Dương Tử lại nói tiếp:
“Hôm nay, bần đạo sẽ trảm Liệt Viêm Lão Tổ ngay tại Thông Thiên Quán này. Người trong thiên hạ đều sẽ trông thấy. Nhưng đến khi bọn họ đảo mục quang nhìn về phía Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm thì lại phát hiện, hóa ra gã ta đã bị cô hạ sát ở một nơi hoang vu từ trước đó rồi.”
Phong Lăng dường như trông thấy cảnh tượng chính mình tay bạt kiếm, tay vung roi thúc ngựa, chỉ một nhát đã đâm chết gã Bàng Việt hung hăng kia ngay dưới vó ngựa của mình.
Chính vào lúc này, Thanh Dương Tử lật ngửa bàn tay lại. Từ trong lòng bàn tay y không biết từ lúc nào đã có thêm một cái bát nước trong. Chỉ thấy y vẽ gì đó lên trên bề mặt nước trong bát rồi quát khẽ một tiếng, mặt nước chỉ trong chớp mắt đã sôi sục linh quang.
Thanh Dương Tử vừa phất tay, bát nước đã xuất hiện ngay trước mặt Phong Lăng. Lại nghe y nói: “Uống hết bát nước bùa này, cô có thể thắng được Bàng Việt.”
Phong Lăng cầm lấy cái bát, ngưỡng cổ tu một hơi. Ngay chính trong khoảnh khắc thứ nước ấy từ cổ họng tuôn vào nội thể, nàng liền cảm thấy như có một thứ sức mạnh khôn cùng khôn tận đang sục sôi trong lòng mình. Đôi mắt nàng bỗng sáng tỏ phi thường, đôi tai nàng bỗng có thể nghe thấy cả âm thanh của những làn gió rất khẽ.
Không chỉ có thay đổi về mặt giác quan, mà ngay trong lòng nàng lúc này, còn có một thứ cảm giác “huyền chi hựu huyền” (*) đương luân chuyển. Nàng không thể nói rõ được đó là gì.
“Huyền chi hựu huyền”: trích từ “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử, tạm dịch “huyền rồi lại huyền”, hoặc “huyền lại thêm huyền”, chỉ sự huyền diệu trên cả huyền diệu.
“Bây giờ thì cô đi đi, đến Tàng Phong Cốc cách đây ba mươi dặm mà đợi Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm. Chúng ta đọ thử xem xem, rốt cuộc là cô giết được gã Bàng Việt sắp trở thành Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm kia, hay là ta giết được Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ tư trước.”
Thanh Dương Tử quay lưng đi. Y nhấc lấy một thanh lệnh kiếm trắng, rồi lại khắc vẽ phù chú lên trên bề mặt thanh kiếm gỗ ấy. Giọng nói của y đều đều lại lãnh đạm, cứ như thể y chẳng hề để tâm đến chuyện Liệt Viêm Lão Tổ.
Cách nói năng ấy, cộng thêm ngữ điệu lạnh nhạt của y khiến cho Phong Lăng bị kích động không ít. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại nghe thấy những lời lẽ thế này, càng chẳng ngờ được lại có người bảo mình đi giết Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm, đã thế kẻ kia còn muốn đọ với mình xem ai sẽ giết được Liệt Viêm Lão Tổ trước.
Bị Thanh Dương Tử khích cho hào khí sôi sục trong lòng, Phong Lăng không kiềm được, cất tiếng nói:
“Được. Ta đã giết mất hai kẻ tay chân bất động ngay trong đạo quán của ngươi, nay ta sẽ đền ngươi một cái đầu người có thể động đậy.”
Phong Lăng dắt ngựa, quay người bước đi. Phong thái ấy không hề giống với một nữ tử bình thường, mà giống như một kiếm sĩ, một hiệp khách giang hồ.
Ra đến bên ngoài đạo quán, Phong Lăng xoay người nhảy lên lưng ngựa. Chân nàng vừa thúc bụng ngựa, con ngựa liền cất vó hí vang một tiếng, rồi nhắm thẳng vào chỗ hư không mà lao vọt đi. Vó ngựa lướt trên những cành cây tựa như đạp trên đất bằng, vun vút một mạch xuống chân núi, đưa Phong Lăng lao đi giữa hư không.
Nhìn theo bóng Phong Lăng, Thanh Dương Tử bỗng cất tiếng hỏi Hoàng Linh: “Đệ cảm thấy cô ấy ra sao?”
Hoàng Linh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tỉ ấy cứ như pháo vậy.”
“Ha ha, đâu chỉ giống pháo thôi đâu.”
“Vậy tỉ ấy liệu có giết nổi Bàng Việt không?”
“Ai mà biết?” Thanh Dương Tử nói, “Giết Bàng Việt không khó, nhưng nếu là cô ấy giết thì lại rất khó.”
Thanh Dương Tử rốt cuộc cũng đã khắc đến mặt lệnh kiếm cuối cùng. Y muốn bày “Thiên Diễn Trận” ngay tại nơi này.
Đã lưu lạc nhân gian mười năm, y làm sao lại không biết đến uy danh của Liệt Viêm Lão Tổ. Trước kia, khi còn chưa khôi phục được pháp lực, y có thể lánh Liệt Viêm Lão Tổ được bao nhiêu thì cố mà lánh bấy nhiêu. Cho dù là y của hiện tại, muốn giết được đối phương cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, bởi lão ta chỉ còn cách một bước nữa thì có thể hóa thân thiên hỏa, trở nên vô hình vô chất. Thế nên, y buộc phải bày trận pháp, hòng khiến Liệt Viêm Lão Tổ một đi không trở lại.
Đằng chân trời xuất hiện một vệt sáng – ánh sáng của vầng dương xuyên thấu mây đen(**) chiếu xuống cõi nhân gian.
(**) Nguyên văn là “kiếp vân” (劫云), “kiếp” trong “độ kiếp”, “tai kiếp” v.v. Người dịch không tìm được từ thay thế cho phù hợp nên dịch tạm thành “mây đen”.
Cao trên chín tầng trời, có ánh lửa lập lòe, phảng phất giữa hào quang của vầng dương – chính là cái đầu của Liệt Viêm Lão Tổ.
Cái đầu đó của lão đương nhiên có thể suy nghĩ. Lúc mới đến vùng trời phía trên Thông Thiên Quán, “nó” đã ngay lập tức cảm thấy có một luồng sát ý ập thẳng vào tâm can. Chính luồng sát khí đó giúp lão nhận ra, đối thủ lần này của lão tuyệt không hề đơn giản.
Ánh thái dương chiếu rọi phía trên cái đầu, hóa thành ánh lửa vàng rực. Chính vào lúc trông thấy Phong Lăng một kiếm chém đứt đầu của Tiêu Dao Vương Nguyên Trì, sát ý trong lòng lão đã dâng đến cực điểm. Giữa hào quang của vầng dương, cái đầu bỗng chuyển dần sang màu vàng kim: thiên hỏa đã hóa ra kim sắc.
Vốn dĩ địa sát hỏa trong người Liệt Viêm Lão Tổ từ lâu đã đạt đến độ có thể chuyển hóa thành thiên sắc, song thủy chung lại vô phương chuyển hóa. Chính trong thời khắc này, nhờ có sát ý phừng phừng như lửa thiêu trong lòng mà lão đã có thể hóa thân thiên hỏa.
Hòa lẫn trong ánh thái dương, lòng lão đột nhiên nảy ra một ý niệm – lão thấy như mình cũng chính là mặt trời. Mặt trời tỏa ánh sáng vô lượng, soi chiếu rộng khắp thiên địa nhân gian.
Lúc này, dường như Liệt Viêm Lão Tổ đã đại diện cho thiên ý.
oOoOoOoo
Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn, thấy giữa nền trời xuất hiện một cái đầu đang cháy phừng phực tựa như một tiểu thái dương... Sắc mặt không thay đổi, y vung thanh bạch mộc lệnh kiếm trong tay, hóa thành một vệt linh quang biến mất giữa hư vô.
Thiên Diễn Đại Trận cũng chính là trận pháp hộ sơn của Thiên Diễn Đạo Phái, có thể thi triển được tu vi của đệ tử Thiên Diễn Đạo Phái, đồng thời vận dụng hết thảy đại đạo quyết của Thiên Diễn Phái. Trong lịch sử của Thiên Diễn Đạo Phái, số người có thể bày được Thiên Diễn Đại Trận hoàn chỉnh chẳng có mấy ai.
Người người trên khắp Bạch Nguyên Châu đều ngẩng đầu nhìn khối cầu lửa đang nằm chồng lên trên mặt trời. Họ không biết đó là gì, nhưng đều có thể tưởng tượng ra được.
Những tu sĩ dưới chân Lạc Hà Sơn cũng đang ngẩng mặt quan sát. Khi trông thấy cái đầu đang phừng phừng cháy giữa nền trời tựa như một tiểu thái dương, ai nấy đều kinh ngạc đến mức không thốt được nên lời.
Riêng Bố Công tử phe phẩy cây quạt giấy trong tay, làm ra vẻ như mọi việc đều nằm trong dự đoán của gã vậy. Gã nói: “Thứ kia giống như trời hiển thiên uy vậy. Lạc Hà Sơn có tồn tại nổi hay không còn chưa biết, thì một tòa Thông Thiên Quán nhỏ nhoi với một kẻ bị trục xuất khỏi sư môn vào hai mươi năm trước sao có thể chống đỡ nổi.”
“Phải đó, chỉ e Thiên Diễn Đạo Phái chẳng còn ai có thể thắng được Liệt Viêm Lão Tổ nữa.”
“Nếu lời đồn là thật, thì Thiên Diễn Đạo Phái có lẽ thực sự không cầm cự được bao lâu nữa đâu, chẳng mấy chốc cũng phải trở thành dĩ vãng thôi.”
Lại có người lạnh lùng nói:
“Mấy vạn năm qua trong cõi trời đất này, số môn phái tiêu tán nhiều không kể xiết. Thêm một Thiên Diễn Đạo Phái cũng chẳng can hệ gì, vắng mợ thì chợ vẫn đông. Huống hồ, môn phái này cũng chưa từng xuất hiện đại nhân vật chi làm kinh thiên động địa, cho dù có diệt môn chăng nữa cũng chẳng đáng tiếc.”
ooOoOoOoo
Tại Thông Thiên Quán.
Hoàng Linh ngẩng đầu nhìn, trong lòng lo lắng lại sợ sệt khôn xiết. Nó nhìn chằm chằm vào khối cầu lửa trông tựa như tiểu thái dương kia, rồi lại nhìn sang Thanh Dương Tử bấy giờ đang đứng bên cạnh nó. Thấy y vẫn giữ vẻ điềm nhiên lãnh đạm, thằng bé không kiềm được, buột miệng nói:
“Sư huynh, Liệt Viêm Lão Tổ kia sắp hạ xuống rồi, chúng ta làm sao chống đỡ?”
“Lão không hạ xuống được đâu.”
Lời vừa dứt, y liền ném thanh lệnh kiếm trong tay vào hư không. Chỉ thấy một quầng sáng trong trẻo lóe lên rồi vụt tắt, liền sau đó là một thanh lệnh kiếm được ném ra, rồi liên tiếp tám đường kiếm nữa lao vút đi theo tám phương hướng khác nhau. Chỉ trong một sát na, cả Thông Thiên Quán đã bừng sáng một tầng ánh sáng thanh khiết.
Ánh sáng xoay vần tựa cuồng phong, mỗi một vệt sáng tựa như một đường kiếm. Thế nhưng, khi Liệt Viêm Lão Tổ từ trên không trung nhìn xuống, Thông Thiên Quán của Lạc Hà Sơn lại không giống như hình ảnh mà những người ở phía dưới trông thấy: lão ta thấy một đóa liên hoa bừng nở. Song, đóa liên hoa này lại là hư huyễn.
Cái đầu không lao xuống, mà chỉ xê dịch theo mặt trời. Thời gian từng khắc một trôi đi.
Bên trong đạo quán, Thanh Dương Tử đi đi lại lại. Mặt đất nơi y giẫm qua hiện lên từng lá phù văn màu vàng kim. Y vừa đi lại vừa nói chuyện, chỉ nói những chuyện giữa Hoàng Linh với Bất Chấp Đạo Nhận trong mấy năm qua. Những chuyện đó với Hoàng Linh tẻ nhạt lắm, chẳng có chi đáng để chuyện trò; nhưng Thanh Dương Tử lại có vẻ như rất hứng thú.
“Sư huynh, cái đầu đó của Liệt Viêm Lão Tổ sắp hạ đến đỉnh đầu chúng ta rồi.”
“Ừm, bình nhật đệ và sư phụ hay ăn gì nhỉ?” Thanh Dương Tử hờ hững đáp.
“Sư phụ chỉ uống nước sơn khê, đệ muốn ăn thịt, nhưng sư phụ không cho.” Hoàng Linh mau miệng đáp. Nói đến đấy, nó chạy ngay đến chỗ có thể nhìn thấy được bầu trời để ngó một cái, rồi lại nhanh chân chạy trở lại, nói: “Sư huynh, cái đầu của Liệt Viêm Lão Tổ sắp đến đỉnh đầu của chúng ta thiệt rồi.”
“Ừa, thế ngày thường đệ có học thuộc đạo thi không?” Thanh Dương Tử vẫn hờ hững nói.
ooOoOoOoo
Bên trong Thông Thiên Quán, Thanh Dương Tử vẫn điềm nhiên đi đi lại lại. Còn tại Liệt Viêm Cung ở nơi xa xôi, toàn thân Liệt Viêm Lão Tổ đã bùng bùng một ngọn lửa vàng kim. Sau đó, cả người lão tan chảy dưới ánh lửa kim sắc ấy. Cuối cùng, chỉ còn sót lại ánh lửa.
Ngọn lửa vàng kim lủi xuống lòng đất mà đi.
Liệt Viêm Lão Tổ muốn dẫn Địa Sát Ma Hỏa từ trong lòng đất đến Lạc Hà Sơn.
Danh sách chương