Vạn Vân Phong sau khi dùng tiền bôi trơn các bô lão trong làng. Hắn đã được các bô lão nói giúp vài câu, thành công thuyết phục bốn anh trai họ Trần hủy bỏ hôn ước. Hắn lúc này hướng một lượt bốn người anh, bắt đầu vào trọng điểm.
° " ta mặc dù rất thích Linh Nhi, nhưng đã là người có vợ nên không thể bước tiếp mối lương duyên này. Linh Nhi là một cô gái còn rất trẻ, ta không muốn làm muội ấy bị tổn thương. Bây giờ ta sẽ lấy một lý do nào đó để đi xa một thời gian. Trong thời gian đó ta muốn các ngươi với tư cách một người anh hãy dỗ dành khuyên nhủ Linh Nhi từ bỏ hôn ước này . Sau khi ta trở về, ta muốn thấy cả năm anh em các ngươi gọi ta là đạo sư, xưng trò "
Bốn anh trai thoáng nhìn nhau, bọn họ xém chút nữa quên mất lời hứa với bạch xà. Mặc dù bọn họ không bị ràng buộc bởi khế ước máu, nhưng đó là do Vân Phong lấy thân ra bảo đảm cho họ. Đây cũng là một cái ơn lớn, thế nên khế ước này họ vẫn nên thực hiện. Bốn anh trai cùng nhau cúi đầu thi lễ.
- " xin bạch đạo sư yên tâm, bọn học trò sẽ hoàn thành ý muốn của đạo sư"
Vạn Vân Phong thấy bốn anh trai họ Trần rất biết điều, hắn gật đầu hài lòng, sau đó hướng ba bô lão mà thi lễ.
° " các vị bô lão tôn kính của làng, vẫn mong các vị nói giúp tại hạ vài lời trước mặt Linh Nhi để mọi chuyện trở nên tốt đẹp"
Ba bô lão kia đã nhận tiền rồi, lại thấy việc nhờ vả này hoàn toàn không xấu nên họ lập tức đồng ý, cùng nói.
- " công tử yên tâm , chúng ta cũng rất yêu quý Linh Nhi, sẽ thường xuyên khuyên nhủ giải thích cho cháu ấy hiểu "
Vạn Vân Phong thấy mọi chuyện đúng như dự tính, đến lúc phải triệu hồi nhân vật chính, hắn liền hướng tất cả mọi người thi lễ.
° " vậy các bô lão cùng các huynh đệ Trần gia ở đây đợi một chút, để ta đi gọi Linh Nhi đến đây "
Nói xong không để ai kịp nói liền lủi mất. Một lúc sau dẫn Linh Nhi bước vào phòng. Linh Nhi cảm thấy ngạc nhiên khi trong phòng có các anh nàng và cả ba bô lão của làng. Linh Nhi thi lễ.
- " các vị bô lão, các huynh, Linh Nhi xin chào"
Mọi người nhìn thấy Linh Nhi thì đều vui vẻ với tay.
- " không cần đa lễ, vào đây ngồi đi"
Vạn Vân Phong bước tới lịch lãm kéo ghế cho vợ mình, Linh Nhi thuận theo mà ngồi xuống. Vân Phong lúc này quay sang Linh Nhi mà dịu dàng nói.
° " Linh Nhi à, muội chắc cũng hiểu đạo lý gái gả chồng theo chồng. Ta là phận rể, giờ chỉ ở nhờ trong nhà này một thời gian mà thôi. Căn nhà này đương nhiên là phải để lại cho con trai kế thừa hương hỏa của Trần gia, hai chúng ta không thể ở đây suốt được"
Linh Nhi thoáng ngơ ngác, nàng trước giờ chỉ lo kiếm tiền chữa bệnh cho cha mà quên mất chuyện tình duyên, chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi nhà. Bây giờ Vạn Vân Phong nhắc thì nàng mới sực nhớ. Vân Phong lúc này ôm ấp bàn tay Linh Nhi, dịu dàng trấn an.
° " muội yên tâm, ta đang có dự tính mua một căn nhà gần đây cho hai chúng ta. Muội sẽ không phải chịu cảnh làm dâu xa xứ, cuộc sống sẽ không bị xáo trộn quá nhiều"
Linh Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, ánh mắt vui tươi.
- " phu quân, chàng... nói thật chứ?"
Vạn Vân Phong nói mua một ngôi nhà gần đây đồng nghĩa với việc nàng sẽ được ở gần với các anh mình, hai vợ chồng sẽ chung sống ngay trên mảnh đất mà nàng được sinh ra, điều này khiến một cô gái 16 tuổi như Linh Nhi không thể không vui mừng . Vân Phong nhìn Linh Nhi vui vẻ mà lòng cũng vui theo, hắn khẽ gật đầu.
° " ta nói thật, đương nhiên là nói thật. Chỉ là bây giờ trong túi ta không có nhiều tiền, chưa đủ để mua một căn nhà vừa ý. Thế nên Linh Nhi à, ta phải đi giang đông một chuyến. Không giấu gì nàng, ở giang đông có người tên là Dương Ngọc Hoàn nợ ta một số tiền lớn, ta phải đi đến đó đòi nợ "
Linh Nhi nghe nói hắn đi giang đông thì cảm thấy không vui. Giang đông là thủ đô của Đông Ngô, nằm rất xa về phía bắc của trấn Đào Hoa, rời xa giao chỉ. Đi xa như thế nàng thoáng có cảm giác hắn sẽ không về nên sinh ra lo lắng. Lại nghe nói đến tên Dương Ngọc Hoàn, cảm giác đây là tên một người phụ nữ xinh đẹp nên sinh ra chút ghen tuông. Linh Nhi ngập ngừng.
- " Dương Ngọc Hoàn đó... chắc là xinh đẹp lắm nhỉ?"
Vạn Vân Phong vẻ mặt ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn Linh Nhi mà thoảng thốt.
- " đẹp gì chứ? Chỉ là một mụ già vừa mập vừa xấu vừa đen, chỉ có cái khả năng kinh doanh là giỏi thôi "
Vạn Vân Phong bốc phét như thật. Dương Ngọc Hoàn là một đại mỹ nữ hiếm có. Nàng sở hữu khuôn mặt thanh tú với làn da trắng nõn không mấy ai bì kịp. Linh Nhi chưa từng biết Dương Ngọc Hoàn là ai, nghe Vân Phong chê thảm hại vậy thì trong lòng có chút vui vẻ. Nàng mỉm cười nhìn hắn.
- " vậy...phu quân khi nào đi, và sẽ đi trong bao lâu? Hay là đợi xong 100 ngày của phụ thân rồi chúng ta cùng nhau đi luôn"
Có biến, thật sự có biến . Vạn Vân Phong chủ ý là muốn rời xa Linh Nhi, nên đương nhiên đề nghị của Linh Nhi hắn sẽ không chấp nhận. Hắn nhanh chóng uốn ba tấc lưỡi của mình để lừa gạt nàng. Hắn vẻ mặt vờ lo lắng mà nói.
° " giang đông xa vời vợi, ta làm sao nỡ nhẫn tâm để nàng vất vả trèo đèo lội suối cùng ta. Nàng lỡ có mệnh hệ gì chắc ta không sống nổi, vậy nên hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về. Ta đi sớm về sớm, sẽ về kịp giỗ 100 ngày của nhạc phụ, muội đừng lo lắng"
Lời nói như rót mật vào tai khiến Linh Nhi xuôi lòng mà tủm tỉm cười hạnh phúc. Thấy thời cơ đến, Vạn Vân Phong đứng dậy hướng bốn anh trai và ba bô lão mà thi lễ.
° " tại hạ phải đi giang đông ngay bây giờ, khoảng ba tháng sau mới trở về, thời gian này mong các vị anh vợ và bô lão chăm sóc ái thê, Vân Phong vô cùng cảm kích "
Các bô lão đã nhận tiền bôi trơn nên rất nhanh chóng trả lời.
- " công tử cứ yên tâm đi đòi nợ, chúng ta sẽ chờ ngày ăn tân gia của công tử"
Vạn Vân Phong quay lưng tính chuồn thẳng, Linh Nhi lúc này lại ngơ ngác. Nói đi là đi luôn hay sao? Linh Nhi vội vàng túm lấy tay kéo lại, khuôn mặt ngạc nhiên.
- " tại sao lại đi gấp như vậy? Không để ngày mai hẵng đi, để thiếp còn chuẩn bị hành lý cho chàng "
Lời nói của Linh Nhi không thể ngăn cản hắn. Vân Phong nhìn Linh Nhi mà xua tay.
- " không cần, ta đi gọn nhẹ. Ta muốn sớm lên đường để nhanh chóng trở về mua nhà cưới nàng. Trong lòng nôn nóng không thể chờ lâu, phải đi ngay "
Rõ ràng là muốn bỏ chạy, vậy mà lời nói ngọt ngào như yêu thương lắm vậy. Bốn anh trai và ba bô lão thoáng nhăn nhó, họ nhận ra rằng cái tên tóc trắng trước mặt họ là một tên dối trá thượng thừa, nói dối không chớp mắt. Linh Nhi thì đâu biết điều đó, nàng nghe hắn nói như vậy thì trong lòng hạnh phúc lắm, đứng dậy nắm tay hắn mà nghẹn ngào.
- " vậy... được rồi. Để thiếp vào lấy ít tiền cho chàng làm lộ phí "
" HA HA HA...". Linh Nhi vừa dứt lời thì Vân Phong bật cười khiến nàng ngơ ngác, mà hắn cười xong thì cũng tròn mắt nhìn nàng. Vốn dĩ hắn định nói với Linh Nhi rằng " tiền là thứ ta không thiếu, không cần nàng cho tiền lộ phí" , nhưng hắn vừa mới nói là không còn nhiều tiền để mua nhà, nói như vậy sẽ lộ đuôi dối trá. Hắn nhất thời không nghĩ ra cách nói khác nên im lặng như vậy. Linh Nhi lúc này mới hỏi.
- " phu quân, tại sao lại cười thiếp?"
Vạn Vân Phong thoáng sợ hãi, nhưng cái lưỡi của hắn rất lợi hại. Hắn lại trưng vẻ mặt yêu thương mà lừa Linh Nhi.
- " tiền ta không còn nhiều, nhưng để làm lộ phí thì vẫn còn dư thừa. Nàng lo lắng cho ta như vậy khiến ta cảm thấy hơi ấm gia đình, nên cười trong hạnh phúc "
Linh Nhi nghe vậy thì cảm thấy ấm áp trong lòng, tin hắn tuyệt đối. Hắn buông tay nàng rồi quay lưng bước đi. Linh Nhi vội đi theo mà dặn dò hắn.
- " phu quân, chàng nhớ đi sớm về sớm. Nếu đòi được thì tốt, mà không đòi được tiền thì thôi. Cứ về đây với thiếp, vợ chồng mình cùng làm lụng tiết kiệm, sớm muộn cũng sẽ mua được đất xây được nhà. Chàng nhớ chưa?"
Nói đến đây thì Vân Phong cũng đã đi xa rồi, hắn quay lại nói lớn.
- " ta nhớ rồi. Hiền thê của ta, ta yêu nàng..."
Gọi xong thì cũng đi mất. Linh Nhi nhìn theo bóng áo trắng khuất xa mà trong lòng hạnh phúc và mơ mộng lắm. Nàng mường tượng cuộc sống hạnh phúc của nàng và hắn, và rồi những đứa trẻ sẽ chào đời.
Trái ngược với vẻ mặt hạnh phúc của Linh Nhi là khuôn mặt nhăn nhó của các anh nàng, và của cả ba bô lão nữa. Bọn họ cảm thấy thương hại cho Linh Nhi, bởi họ biết chắc chắn rằng cái tương lai hạnh phúc ấy sẽ không có, và cái tên Vạn Vân Phong này là một tên lừa gạt thượng thừa. Một tên lừa gạt con gái nhà lành. Linh Nhi bị hắn lừa mất rồi.
° " ta mặc dù rất thích Linh Nhi, nhưng đã là người có vợ nên không thể bước tiếp mối lương duyên này. Linh Nhi là một cô gái còn rất trẻ, ta không muốn làm muội ấy bị tổn thương. Bây giờ ta sẽ lấy một lý do nào đó để đi xa một thời gian. Trong thời gian đó ta muốn các ngươi với tư cách một người anh hãy dỗ dành khuyên nhủ Linh Nhi từ bỏ hôn ước này . Sau khi ta trở về, ta muốn thấy cả năm anh em các ngươi gọi ta là đạo sư, xưng trò "
Bốn anh trai thoáng nhìn nhau, bọn họ xém chút nữa quên mất lời hứa với bạch xà. Mặc dù bọn họ không bị ràng buộc bởi khế ước máu, nhưng đó là do Vân Phong lấy thân ra bảo đảm cho họ. Đây cũng là một cái ơn lớn, thế nên khế ước này họ vẫn nên thực hiện. Bốn anh trai cùng nhau cúi đầu thi lễ.
- " xin bạch đạo sư yên tâm, bọn học trò sẽ hoàn thành ý muốn của đạo sư"
Vạn Vân Phong thấy bốn anh trai họ Trần rất biết điều, hắn gật đầu hài lòng, sau đó hướng ba bô lão mà thi lễ.
° " các vị bô lão tôn kính của làng, vẫn mong các vị nói giúp tại hạ vài lời trước mặt Linh Nhi để mọi chuyện trở nên tốt đẹp"
Ba bô lão kia đã nhận tiền rồi, lại thấy việc nhờ vả này hoàn toàn không xấu nên họ lập tức đồng ý, cùng nói.
- " công tử yên tâm , chúng ta cũng rất yêu quý Linh Nhi, sẽ thường xuyên khuyên nhủ giải thích cho cháu ấy hiểu "
Vạn Vân Phong thấy mọi chuyện đúng như dự tính, đến lúc phải triệu hồi nhân vật chính, hắn liền hướng tất cả mọi người thi lễ.
° " vậy các bô lão cùng các huynh đệ Trần gia ở đây đợi một chút, để ta đi gọi Linh Nhi đến đây "
Nói xong không để ai kịp nói liền lủi mất. Một lúc sau dẫn Linh Nhi bước vào phòng. Linh Nhi cảm thấy ngạc nhiên khi trong phòng có các anh nàng và cả ba bô lão của làng. Linh Nhi thi lễ.
- " các vị bô lão, các huynh, Linh Nhi xin chào"
Mọi người nhìn thấy Linh Nhi thì đều vui vẻ với tay.
- " không cần đa lễ, vào đây ngồi đi"
Vạn Vân Phong bước tới lịch lãm kéo ghế cho vợ mình, Linh Nhi thuận theo mà ngồi xuống. Vân Phong lúc này quay sang Linh Nhi mà dịu dàng nói.
° " Linh Nhi à, muội chắc cũng hiểu đạo lý gái gả chồng theo chồng. Ta là phận rể, giờ chỉ ở nhờ trong nhà này một thời gian mà thôi. Căn nhà này đương nhiên là phải để lại cho con trai kế thừa hương hỏa của Trần gia, hai chúng ta không thể ở đây suốt được"
Linh Nhi thoáng ngơ ngác, nàng trước giờ chỉ lo kiếm tiền chữa bệnh cho cha mà quên mất chuyện tình duyên, chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi nhà. Bây giờ Vạn Vân Phong nhắc thì nàng mới sực nhớ. Vân Phong lúc này ôm ấp bàn tay Linh Nhi, dịu dàng trấn an.
° " muội yên tâm, ta đang có dự tính mua một căn nhà gần đây cho hai chúng ta. Muội sẽ không phải chịu cảnh làm dâu xa xứ, cuộc sống sẽ không bị xáo trộn quá nhiều"
Linh Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, ánh mắt vui tươi.
- " phu quân, chàng... nói thật chứ?"
Vạn Vân Phong nói mua một ngôi nhà gần đây đồng nghĩa với việc nàng sẽ được ở gần với các anh mình, hai vợ chồng sẽ chung sống ngay trên mảnh đất mà nàng được sinh ra, điều này khiến một cô gái 16 tuổi như Linh Nhi không thể không vui mừng . Vân Phong nhìn Linh Nhi vui vẻ mà lòng cũng vui theo, hắn khẽ gật đầu.
° " ta nói thật, đương nhiên là nói thật. Chỉ là bây giờ trong túi ta không có nhiều tiền, chưa đủ để mua một căn nhà vừa ý. Thế nên Linh Nhi à, ta phải đi giang đông một chuyến. Không giấu gì nàng, ở giang đông có người tên là Dương Ngọc Hoàn nợ ta một số tiền lớn, ta phải đi đến đó đòi nợ "
Linh Nhi nghe nói hắn đi giang đông thì cảm thấy không vui. Giang đông là thủ đô của Đông Ngô, nằm rất xa về phía bắc của trấn Đào Hoa, rời xa giao chỉ. Đi xa như thế nàng thoáng có cảm giác hắn sẽ không về nên sinh ra lo lắng. Lại nghe nói đến tên Dương Ngọc Hoàn, cảm giác đây là tên một người phụ nữ xinh đẹp nên sinh ra chút ghen tuông. Linh Nhi ngập ngừng.
- " Dương Ngọc Hoàn đó... chắc là xinh đẹp lắm nhỉ?"
Vạn Vân Phong vẻ mặt ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn Linh Nhi mà thoảng thốt.
- " đẹp gì chứ? Chỉ là một mụ già vừa mập vừa xấu vừa đen, chỉ có cái khả năng kinh doanh là giỏi thôi "
Vạn Vân Phong bốc phét như thật. Dương Ngọc Hoàn là một đại mỹ nữ hiếm có. Nàng sở hữu khuôn mặt thanh tú với làn da trắng nõn không mấy ai bì kịp. Linh Nhi chưa từng biết Dương Ngọc Hoàn là ai, nghe Vân Phong chê thảm hại vậy thì trong lòng có chút vui vẻ. Nàng mỉm cười nhìn hắn.
- " vậy...phu quân khi nào đi, và sẽ đi trong bao lâu? Hay là đợi xong 100 ngày của phụ thân rồi chúng ta cùng nhau đi luôn"
Có biến, thật sự có biến . Vạn Vân Phong chủ ý là muốn rời xa Linh Nhi, nên đương nhiên đề nghị của Linh Nhi hắn sẽ không chấp nhận. Hắn nhanh chóng uốn ba tấc lưỡi của mình để lừa gạt nàng. Hắn vẻ mặt vờ lo lắng mà nói.
° " giang đông xa vời vợi, ta làm sao nỡ nhẫn tâm để nàng vất vả trèo đèo lội suối cùng ta. Nàng lỡ có mệnh hệ gì chắc ta không sống nổi, vậy nên hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về. Ta đi sớm về sớm, sẽ về kịp giỗ 100 ngày của nhạc phụ, muội đừng lo lắng"
Lời nói như rót mật vào tai khiến Linh Nhi xuôi lòng mà tủm tỉm cười hạnh phúc. Thấy thời cơ đến, Vạn Vân Phong đứng dậy hướng bốn anh trai và ba bô lão mà thi lễ.
° " tại hạ phải đi giang đông ngay bây giờ, khoảng ba tháng sau mới trở về, thời gian này mong các vị anh vợ và bô lão chăm sóc ái thê, Vân Phong vô cùng cảm kích "
Các bô lão đã nhận tiền bôi trơn nên rất nhanh chóng trả lời.
- " công tử cứ yên tâm đi đòi nợ, chúng ta sẽ chờ ngày ăn tân gia của công tử"
Vạn Vân Phong quay lưng tính chuồn thẳng, Linh Nhi lúc này lại ngơ ngác. Nói đi là đi luôn hay sao? Linh Nhi vội vàng túm lấy tay kéo lại, khuôn mặt ngạc nhiên.
- " tại sao lại đi gấp như vậy? Không để ngày mai hẵng đi, để thiếp còn chuẩn bị hành lý cho chàng "
Lời nói của Linh Nhi không thể ngăn cản hắn. Vân Phong nhìn Linh Nhi mà xua tay.
- " không cần, ta đi gọn nhẹ. Ta muốn sớm lên đường để nhanh chóng trở về mua nhà cưới nàng. Trong lòng nôn nóng không thể chờ lâu, phải đi ngay "
Rõ ràng là muốn bỏ chạy, vậy mà lời nói ngọt ngào như yêu thương lắm vậy. Bốn anh trai và ba bô lão thoáng nhăn nhó, họ nhận ra rằng cái tên tóc trắng trước mặt họ là một tên dối trá thượng thừa, nói dối không chớp mắt. Linh Nhi thì đâu biết điều đó, nàng nghe hắn nói như vậy thì trong lòng hạnh phúc lắm, đứng dậy nắm tay hắn mà nghẹn ngào.
- " vậy... được rồi. Để thiếp vào lấy ít tiền cho chàng làm lộ phí "
" HA HA HA...". Linh Nhi vừa dứt lời thì Vân Phong bật cười khiến nàng ngơ ngác, mà hắn cười xong thì cũng tròn mắt nhìn nàng. Vốn dĩ hắn định nói với Linh Nhi rằng " tiền là thứ ta không thiếu, không cần nàng cho tiền lộ phí" , nhưng hắn vừa mới nói là không còn nhiều tiền để mua nhà, nói như vậy sẽ lộ đuôi dối trá. Hắn nhất thời không nghĩ ra cách nói khác nên im lặng như vậy. Linh Nhi lúc này mới hỏi.
- " phu quân, tại sao lại cười thiếp?"
Vạn Vân Phong thoáng sợ hãi, nhưng cái lưỡi của hắn rất lợi hại. Hắn lại trưng vẻ mặt yêu thương mà lừa Linh Nhi.
- " tiền ta không còn nhiều, nhưng để làm lộ phí thì vẫn còn dư thừa. Nàng lo lắng cho ta như vậy khiến ta cảm thấy hơi ấm gia đình, nên cười trong hạnh phúc "
Linh Nhi nghe vậy thì cảm thấy ấm áp trong lòng, tin hắn tuyệt đối. Hắn buông tay nàng rồi quay lưng bước đi. Linh Nhi vội đi theo mà dặn dò hắn.
- " phu quân, chàng nhớ đi sớm về sớm. Nếu đòi được thì tốt, mà không đòi được tiền thì thôi. Cứ về đây với thiếp, vợ chồng mình cùng làm lụng tiết kiệm, sớm muộn cũng sẽ mua được đất xây được nhà. Chàng nhớ chưa?"
Nói đến đây thì Vân Phong cũng đã đi xa rồi, hắn quay lại nói lớn.
- " ta nhớ rồi. Hiền thê của ta, ta yêu nàng..."
Gọi xong thì cũng đi mất. Linh Nhi nhìn theo bóng áo trắng khuất xa mà trong lòng hạnh phúc và mơ mộng lắm. Nàng mường tượng cuộc sống hạnh phúc của nàng và hắn, và rồi những đứa trẻ sẽ chào đời.
Trái ngược với vẻ mặt hạnh phúc của Linh Nhi là khuôn mặt nhăn nhó của các anh nàng, và của cả ba bô lão nữa. Bọn họ cảm thấy thương hại cho Linh Nhi, bởi họ biết chắc chắn rằng cái tương lai hạnh phúc ấy sẽ không có, và cái tên Vạn Vân Phong này là một tên lừa gạt thượng thừa. Một tên lừa gạt con gái nhà lành. Linh Nhi bị hắn lừa mất rồi.
Danh sách chương