Khúc Thừa Dỗ chết lặng, hộp gỗ và bức thư mà hắn bảo quản bao nhiêu lâu nay rớt xuống đất. Phải rồi, Xuân nhi đâu có được đi học, ngày nào cũng phải chăn trâu rồi làm việc nhà. Cơm còn không được ăn no thì mụ dì ghẻ làm sao cho tiền để đi học được chứ? Bao nhiêu năm chơi với nhau chưa từng thấy Xuân nhi viết chữ, ấy mà khi mụ dì ghẻ nói " bút tích của Xuân nhi chắc công tử nhận ra" thì hắn lập tức tin rằng đây thực sự là bút tích của nàng. Trong lúc đau đớn vì bị phản bội, hắn đã u mê không nhận ra mình đã bị gài bẫy. Trưởng binh Hửu Hoàng lúc này cũng nhận ra vấn đề, bởi một đứa trẻ bị hành hạ như Xuân nhi thì không thể có chuyện được cho tiền đi học được. Khúc Thừa Dỗ được thả ra, không còn bị thuộc hạ giữ tay nữa. Hắn lững thững đi tới bên cạnh Xuân nhi , với đôi mắt đau khổ mà nghẹn ngào.

- " vậy... vậy thì mọi chuyện như thế nào? Muội hãy kể lại cho ta biết với. Tại sao lúc đó ta tới không thấy muội, muội đã đi đâu?"

Xuân nhi nhìn Khúc Thừa Dỗ với đôi mắt buồn sâu thẳm, mỉm cười một nụ cười chất chứa u buồn. Xuân nhi thỏ thẻ.

- " muội sẽ kể, nhưng huynh phải hứa với muội bình tĩnh, đừng làm gì dại dột đấy nhé"

Khúc Thừa Dỗ, và cả trưởng binh nữa, hai người nghe vậy thì cảm thấy có gì không ổn rồi. Tâm trạng lo lắng, nhưng vẫn gật đầu. Xuân nhi lúc này mới bắt đầu kể lại.

.......

Ngày hôm đó, sau khi chia tay người thương, Xuân nhi trở về nhà với tâm trạng nôn nao khó tả. Ở Giao Chỉ thời đó thì 16 tuổi là đã dư tuổi lấy chồng rồi, Xuân nhi chưa lấy chồng chính là vẫn luôn chờ đợi ngày được gả cho Khúc Thừa Dỗ . Trước ngày dạm hỏi vài ngày, bỗng đâu trong làng xuất hiện đoàn người lạ. Bọn chúng cưỡi ngựa hộ tống một cỗ xe ngựa đến thẳng nhà Xuân nhi lúc chiều tà. Vừa tới nơi đã hùng hổ bước vào, lôi theo một người lính bị trói chặt. Cả dì ghẻ và Xuân nhi hốt hoảng nhận ra người lính đó là cha của Xuân nhi, cả hai vội vàng chạy ra ngoài . Vừa thấy hai người, một tên trong đoàn ném người cha té xuống đất. Dì ghẻ và Xuân nhi chạy tới ôm lấy, dì ghẻ gào khóc.

- " ối ông ơi, vì sao bị bắt trói đánh đập tàn tạ thế này, hu hu hu "

Xuân nhi nhìn vết bầm tím trên mặt cha mà nàng ứa nước mắt. Lúc này một tên cao lớn trong đoàn xuống ngựa bước tới trước mà hất mặt nói.

- " ta chính là tiết độ sứ của tĩnh hải quân Giao Chỉ"

Nghe đến chức danh tiết độ sứ khiến cả hai giật mình. Đây là chức vụ đứng đầu Giao Chỉ, và kẻ trước mặt chính là Độc Cô Tởm đây sao. Có chuyện gì mà một nhân vật lớn phải đến tận đây? Dì ghẻ quỳ xuống vừa vái vừa khóc mà thưa.



- " bẩm quan, không biết chồng dân phụ phạm tội gì mà lại bị đối xử như vậy?"

Độc Cô Tởm cười nhạt, bất ngờ trừng mắt chỉ về phía cha Xuân nhi mà phán.

- "Tên lính này đã to gan phạm thượng mưu đồ tạo phản , tội này xử trảm cả nhà "

Vừa nghe đến xử trảm cả nhà, dì ghẻ và Xuân nhi giật mình té xuống đất , trời đất như sụp đổ trước mặt họ. Độc Cô Tởm lại cười nhạt, cái kiểu cười vô cùng thâm độc. Hắn từ từ bước đến bên Xuân nhi, giọng nói từ từ mà ớn lạnh.

- " tuy nhiên vụ án vẫn đang điều tra. Nếu như ngươi biết điều hợp tác, cùng theo ta về phủ để điều tra thì ta không những giải oan cho cha ngươi mà còn có lễ vật tặng họ "

Nói xong liền ra hiệu, lập tức thuộc hạ bưng ra những món đồ mà nhìn trang trí bên ngoài đều hiểu rằng đây là sính lễ rước dâu. Xuân nhi vốn thông minh, hiểu ngay vấn đề, nàng vội quỳ lạy dập đầu van xin.

- " Xin đại quan tha cho cha con dân nữ. Dân nữ chỉ là một tiện nữ hèn mọn, sao xứng được theo hầu bậc tôn quý, xin đại nhân khai ân "

Độc Cô Tởm lại cười nhạt, cứ như hắn đã đoán biết trước phản ứng này rồi vậy. Hắn quay sang hỏi thuộc hạ.

- " đã thu thập được chứng cứ gì chưa?"

Một tên thuộc hạ chạy lên, mặt đểu giả vô cùng, cười một cách khốn nạn mà nói.

- " he he, bẩm đại nhân, đã thu thập đầy đủ chứng cớ. Theo chứng cứ thu được thì không những tên lính này đã phản nghịch mà cả cái làng này đều phản nghịch, cần phải xử tử cả làng "



Mặt Xuân nhi lúc này tái mét. Cái gì mà chứng cứ phản nghịch chứ? Rõ ràng đem sinh mệnh không chỉ của cha Xuân nhi mà còn đem cả làng ra để uy hiếp. Gì ghẻ lúc này nhìn Xuân nhi mà gào lên.

- " tiện nhân ác độc kia, ngươi định hại chết cha ngươi, hại chết ta, hại chết cả làng hay sao?"

Xuân nhi đau khổ vô cùng. Ước hẹn với Khúc Thừa Dỗ mới đó, rõ ràng là chỉ còn vài ngày là dạm hỏi, bây giờ lại lâm vào cảnh này. Xuân nhi nhìn cha mình bị trói chặt nằm dài trên đất mà xót xa. Những vết bầm kia chắc chắn ông bị đánh không ít. Trái tim nàng nghẹn lại. Độc Cô Tởm quan sát tất cả, hắn lúc này nói lớn.

- " ngôi làng này thông đồng âm mưu tạo phản, nay chứng cứ đã rõ ràng, phán tội chết cả làng, gà chó cũng giết hết. THI HÀNH NGAY..."

Vừa dứt lời thì đoàn người tuốt kiếm. Dì ghẻ vẻ mặt kinh hãi, mà Xuân nhi hoảng hốt la lên.

- " KHOAN ĐÃ, XIN NGỪNG TAY "

Độc Cô Tởm nghe tiếng của Xuân nhi thì biết con mồi đã sa lưới, hắn nở một nụ cười đắc thắng. Xuân nhi đứng dậy, nhìn tên tiết độ sứ ấy. Nàng mỉm cười, một nụ cười với ánh mắt buồn sâu thẳm. Không một chút do dự, nàng cúi đầu nói.

- " đại nhân, tiểu nữ sẽ đi theo ngài, vậy nên xin ngài hãy tha cho cha tiểu nữ, và cả ngôi làng này nữa"

Độc Cô Tởm cười dâm đãng, bước tới cạnh Xuân nhi, lấy tay nâng cằm nàng mà nói.

- " như vậy mới phải chứ. Nếu ngoan ngoãn từ đầu thì đâu có rắc rối như vậy"

Đoạn nâng lấy tay Xuân nhi, dìu nàng đến cỗ xe ngựa. Xuân nhi trái tim nặng trĩu bước lên xe. Lúc nàng ngoái đầu nhìn lại thì thấy bọn cận vệ bưng đồ sính lễ vào trong nhà, mà một tên trong đoàn đang đứng bên cạnh dì ghẻ mà nói gì đó. Không biết hắn nói những gì mà thấy dì ghẻ gật đầu lia lịa . Lúc này rèm cửa cũng kéo lại, Xuân nhi không còn nhìn thấy gì bên ngoài nữa. Cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển , cũng là lúc nàng phải vĩnh biệt ngôi nhà của mình, cũng là lúc cắt đứt tình duyên với người đàn ông nàng yêu say đắm. Cỗ xe ngựa rời khỏi làng, cũng là lúc mọi thứ tốt đẹp trên đời này bị xé khỏi cuộc đời của cô gái xinh đẹp đáng thương ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện