Vạn Vân Phong nhìn vào trong hang tối, hắn cười nhạt một tiếng.
° "thật sự thú vị. Ta từ đầu tới đây đã liên tục khiêu khích ngươi nhưng ngươi vẫn không phản ứng. Thậm chí khi ta đoạt lấy linh hồn này khỏi sự khống chế của ngươi mà ngươi vẫn án binh bất động. Vậy thật sự ngươi đang lo ngại điều gì? Đừng trốn trong đó nữa, bước ra đi. Ta biết ngươi đã quan sát ta từ nãy đến giờ rồi"
Thu nhi bay lơ lửng bên cạnh mà ngơ ngác, cũng nhìn vào trong hang mà ấp úng hỏi.
- " ân công đang nói đùa phải không? Làm sao mà..."
Chưa nói dứt lời thì bên trong hang có chuyển động, đôi mắt đỏ rực từ từ di chuyển ra ngoài và hiện rõ là một con rắn khổng lồ dài chừng mười trượng, xanh lè xanh lét. Thu nhi nhìn thấy con rắn thì kinh hãi vô cùng, vội vàng núp sau lưng Vân Phong. Con rắn khổng lồ ngóc cao cái đầu nhìn xuống mà hỏi.
- " ta đã che giấu yêu khí rất kỹ, vậy mà ngươi vẫn biết được ta núp ở trong. Xin hỏi ngươi nhận ra ta từ khi nào?"
Nhìn cái đầu ngóc cao ấy, trong thế giới loài rắn thì đây là sự đe doạ sẳn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Vạn Vân Phong trước sự đe doạ ấy không hề biến sắc, chỉ cười nhẹ.
° " không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, ta có đôi mắt rất tinh tường. Ngươi mặc dù đã ẩn giấu yêu khí, nhưng chẳng qua múa rìu qua mắt thợ mà thôi "
Vạn Vân Phong chẳng qua nói bừa một câu, thế nhưng cái câu "múa rìu qua mắt thợ " của hắn đã khiến thanh xà giật mình. Thanh xà trong hang từ lúc thấy hắn không có chút đấu khí nào thì đã nghi ngờ có điều ẩn giấu, bởi chỉ có thây ma mới không có chân khí mà thôi. Điều kỳ lạ nối tiếp kỳ lạ, hắn không có đấu khí thì lấy đâu dương khí cung cấp cho oán linh kia. Lại nói chuyện dương khí chính là sinh khí của đàn ông, để làm no bụng một oán linh đến như vậy thì phải cần tới mười người đàn ông mới đủ, vậy mà tên này cho xong vẫn tỉnh bơ, chứng tỏ linh hồn hắn cực kỳ cường đại, và hắn đang ẩn giấu đấu khí của mình. Thêm một điều nữa, chẳng có chuyện dương khí có thể hoàn nguyên oán linh. Việc oán linh kia hoàn nguyên thành linh hồn chứng tỏ dương khí của người đàn ông này vô cùng đặc biệt. Càng quan sát càng thấy nguy hiểm, thanh xà vì thế mà ẩn nấp không xuất hiện, nếu không phải vì bị gọi ra thì nó đã núp trong luôn rồi. Thanh xà trấn tĩnh, lúc này mới nói.
- " cao nhân, ta đi đằng đông ông đi đằng tây, nước giếng không phạm nước sông, cớ sao tới đây sinh sự với ta?"
"Cao nhân?" Thu nhi thốt lên ngạc nhiên, ánh mắt đắm đuối nhìn vị ân công của mình mà tò mò. Vạn Vân Phong lúc này cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười mà hỏi.
° " ngươi làm sao lại biết ta là cao nhân, không phải ta chỉ là một phế nhân không có đấu khí đó sao?"
Thanh xà khẽ thu người lại, lắc lư cái đầu. Nó không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, chỉ khẽ rùng mình nói.
- " ta trước khi trở thành bá chủ ngọn núi này thì cũng từng là một con rắn nhỏ yếu. Nếu không phải có đôi mắt phán đoán được tình huống thì có lẽ đã chết vì gặp phải kẻ mạnh từ lâu rồi. Ngươi mặc dù nhìn không thấy có đấu khí, nhưng hành động của ngươi cái nào cũng khiến ta tin rằng ngươi là cao nhân, không thể sai được "
Thu nhi khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, miệng chử "o " mà nhìn người đàn ông tóc trắng với sự ngưỡng mộ. Vạn Vân Phong đối với thanh xà cũng có sự thưởng thức. Hắn khẽ mỉm cười.
° " rất thông mình, thật sự rất thông minh. Giết ngươi thì thật đáng tiếc, nhưng ngươi săn giết con người, có thể xem là kẻ thù nhân tộc. Ta dù gì cũng là nhân tộc, không thể không giết ngươi được "
Thanh xà nghe vậy thì khẽ rùng mình, cái đầu ngóc cao hơn mà đe doạ. Nó cảm nhận lời nói đối phương rõ ràng đang khiêu khích, liền thủ thế mà nhe nanh gầm gừ.
- " đừng coi thường ta. Ngươi mặc dù là cao nhân, nhưng ngươi nghĩ ta là một sự tồn tại mà ngươi muốn giết là giết sao? "
Trước sự đe doạ của thanh xà, Vạn Vân Phong bật cười.
° " HA HA HA..ta chính là có ý đó..."
"UỲNH..." không để Vạn Vân Phong nói xong, ngay lúc hắn sơ ý nhất, Thanh xà lập tức tung một đòn công kích vào hắn. Đòn công kích của cự xà chủ yếu là độc sát và oán khí, hai thứ này trộn lẫn vào nhau bay mù mịt, cây cối bị dính phải thì lập tức thối rữa, còn động vật bị trúng phải lập tức hộc máu chết ngay. Tuy nhiên thanh xà không tự kiêu, nó nhìn vào đám bụi độc khí mà đề phòng, bởi sự tồn tại kia rất bí ẩn, không biết được chuyện gì xảy ra. Trong đám bụi ấy, thanh xà giật mình hốt hoảng khi nghe tiếng vỗ tay khen ngợi, cùng đó là lời nói quen thuộc phát ra.
° "hay lắm, đánh vào lúc địch sơ xuất nhất. Tuy là đánh lén, nhưng đây không phải tỉ thí mà là cuộc chiến sinh tồn, ngươi làm như vậy rất hợp lý, ta thật sự có lời khen "
Thanh xà được khen nhưng không vui mừng mà rất hoảng hốt. Đòn vừa rồi không phải toàn lực, nhưng nếu đối thủ không hề hấn gì thì thật sự rất không ổn. Trong đám bụi độc khí đang tan dần, nam nhân tóc trắng hiện ra không một vết xước mà cười nói.
° " độc khí và oán khí của ngươi lợi hại đấy, nhưng ta lại kháng tuyệt đối hai thứ này, ngươi không thể làm gì được ta"
Đối với rắn thì độc tố chính là vũ khí lợi hại nhất, mà vũ khí lợi hại nhất lại vô tác dụng thì... thật sự móm rồi. Thanh xà lúc này đã sợ trong lòng, nhưng trên chiến trường sinh tử thì tâm lý chiến vẫn là một yếu tố vô cùng quan trọng, vì thế nó tiến vào trạng thái diễn xuất mà ngóc cao đầu hơn, phì phì ngạo nghễ.
- " nhân loại ngu xuẩn. Vừa rồi chỉ là thử chơi một chút thôi, chứ đã là gì đâu. Độc tố chỉ là phụ , răng nanh ta là trường kiếm, cơ thể ta là sức mạnh. Ta có thể đâm thủng cơ thể ngươi, siết chặt ép ngươi thành một đống thịt bầy nhầy với cơ thể to lớn này. Đó mới là sức mạnh thật sự của ta "
Nói đến đây thì há mồm nhe cặp nanh dài như trường kiếm của mình mà đe doạ. Vạn Vân Phong không chút hoảng sợ mà cười nhạt. Hắn biết có loại rắn không có nọc độc, dùng cơ thể mạnh mẽ mà siết chặt con mồi đến chết, nhưng rõ ràng thanh xà không phải loại rắn này. Hắn nhìn thanh xà mà lắc đầu mỉm cười.
° " cặp răng đẹp đấy nhưng ta có thứ này đẹp hơn"
Nói đoạn thọc tay vào trong áo, trực tiếp rút ra một cây kiếm kỳ lạ , hơi cong và chỉ có một bên lưỡi. Nói cho vuông thì đây là một cây katana đen tuyền dài bốn thước. Hắn đưa cây katana ngang tầm mắt, dùng hai ngón tay vuốt nhẹ thân kiếm mà nói.
° " đây là huyền phẩm Ma Kiếm Sào Phơi trứ danh của nghĩa phụ ta, là di vật nghĩa phụ để lại. Từ lúc nhận kiếm đến giờ ta chưa có dịp dùng thử, bây giờ có lẽ đến lúc đó rồi, dùng ngươi thử kiếm vậy"
Nói đến đây thì trợn mắt vung kiếm chỉ về phía trước mà hét lớn.
° " yêu nghiệt, chịu chết đi..."
Sau tiếng hét là một sự yên tĩnh đáng sợ. Một cơn gió lạnh thổi qua, một chiếc lá rụng lên trên mũi kiếm. Trước mặt hắn là một khoảng trống, thanh xà đã không còn đó nữa. Hắn nháy mắt mấy cái nhìn cho rõ, vẫn là không thấy gì. Lúc này Thu nhi bay lại gần hắn, tay trái đưa lên miệng cắn, tay phải chọc chọc vào vai hắn mà ngại ngùng.
- " a... vị cao nhân này, con yêu thú bỏ chạy mất tiêu rồi, cao nhân còn chưa biết gì sao?"
Nói đoạn chỉ sang hướng bên cạnh, phía xa còn thấy thấp thoáng bóng thanh xà đang lao vút đi, xem chừng đang chạy bán sống bán chết.
° "thật sự thú vị. Ta từ đầu tới đây đã liên tục khiêu khích ngươi nhưng ngươi vẫn không phản ứng. Thậm chí khi ta đoạt lấy linh hồn này khỏi sự khống chế của ngươi mà ngươi vẫn án binh bất động. Vậy thật sự ngươi đang lo ngại điều gì? Đừng trốn trong đó nữa, bước ra đi. Ta biết ngươi đã quan sát ta từ nãy đến giờ rồi"
Thu nhi bay lơ lửng bên cạnh mà ngơ ngác, cũng nhìn vào trong hang mà ấp úng hỏi.
- " ân công đang nói đùa phải không? Làm sao mà..."
Chưa nói dứt lời thì bên trong hang có chuyển động, đôi mắt đỏ rực từ từ di chuyển ra ngoài và hiện rõ là một con rắn khổng lồ dài chừng mười trượng, xanh lè xanh lét. Thu nhi nhìn thấy con rắn thì kinh hãi vô cùng, vội vàng núp sau lưng Vân Phong. Con rắn khổng lồ ngóc cao cái đầu nhìn xuống mà hỏi.
- " ta đã che giấu yêu khí rất kỹ, vậy mà ngươi vẫn biết được ta núp ở trong. Xin hỏi ngươi nhận ra ta từ khi nào?"
Nhìn cái đầu ngóc cao ấy, trong thế giới loài rắn thì đây là sự đe doạ sẳn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Vạn Vân Phong trước sự đe doạ ấy không hề biến sắc, chỉ cười nhẹ.
° " không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, ta có đôi mắt rất tinh tường. Ngươi mặc dù đã ẩn giấu yêu khí, nhưng chẳng qua múa rìu qua mắt thợ mà thôi "
Vạn Vân Phong chẳng qua nói bừa một câu, thế nhưng cái câu "múa rìu qua mắt thợ " của hắn đã khiến thanh xà giật mình. Thanh xà trong hang từ lúc thấy hắn không có chút đấu khí nào thì đã nghi ngờ có điều ẩn giấu, bởi chỉ có thây ma mới không có chân khí mà thôi. Điều kỳ lạ nối tiếp kỳ lạ, hắn không có đấu khí thì lấy đâu dương khí cung cấp cho oán linh kia. Lại nói chuyện dương khí chính là sinh khí của đàn ông, để làm no bụng một oán linh đến như vậy thì phải cần tới mười người đàn ông mới đủ, vậy mà tên này cho xong vẫn tỉnh bơ, chứng tỏ linh hồn hắn cực kỳ cường đại, và hắn đang ẩn giấu đấu khí của mình. Thêm một điều nữa, chẳng có chuyện dương khí có thể hoàn nguyên oán linh. Việc oán linh kia hoàn nguyên thành linh hồn chứng tỏ dương khí của người đàn ông này vô cùng đặc biệt. Càng quan sát càng thấy nguy hiểm, thanh xà vì thế mà ẩn nấp không xuất hiện, nếu không phải vì bị gọi ra thì nó đã núp trong luôn rồi. Thanh xà trấn tĩnh, lúc này mới nói.
- " cao nhân, ta đi đằng đông ông đi đằng tây, nước giếng không phạm nước sông, cớ sao tới đây sinh sự với ta?"
"Cao nhân?" Thu nhi thốt lên ngạc nhiên, ánh mắt đắm đuối nhìn vị ân công của mình mà tò mò. Vạn Vân Phong lúc này cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười mà hỏi.
° " ngươi làm sao lại biết ta là cao nhân, không phải ta chỉ là một phế nhân không có đấu khí đó sao?"
Thanh xà khẽ thu người lại, lắc lư cái đầu. Nó không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, chỉ khẽ rùng mình nói.
- " ta trước khi trở thành bá chủ ngọn núi này thì cũng từng là một con rắn nhỏ yếu. Nếu không phải có đôi mắt phán đoán được tình huống thì có lẽ đã chết vì gặp phải kẻ mạnh từ lâu rồi. Ngươi mặc dù nhìn không thấy có đấu khí, nhưng hành động của ngươi cái nào cũng khiến ta tin rằng ngươi là cao nhân, không thể sai được "
Thu nhi khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, miệng chử "o " mà nhìn người đàn ông tóc trắng với sự ngưỡng mộ. Vạn Vân Phong đối với thanh xà cũng có sự thưởng thức. Hắn khẽ mỉm cười.
° " rất thông mình, thật sự rất thông minh. Giết ngươi thì thật đáng tiếc, nhưng ngươi săn giết con người, có thể xem là kẻ thù nhân tộc. Ta dù gì cũng là nhân tộc, không thể không giết ngươi được "
Thanh xà nghe vậy thì khẽ rùng mình, cái đầu ngóc cao hơn mà đe doạ. Nó cảm nhận lời nói đối phương rõ ràng đang khiêu khích, liền thủ thế mà nhe nanh gầm gừ.
- " đừng coi thường ta. Ngươi mặc dù là cao nhân, nhưng ngươi nghĩ ta là một sự tồn tại mà ngươi muốn giết là giết sao? "
Trước sự đe doạ của thanh xà, Vạn Vân Phong bật cười.
° " HA HA HA..ta chính là có ý đó..."
"UỲNH..." không để Vạn Vân Phong nói xong, ngay lúc hắn sơ ý nhất, Thanh xà lập tức tung một đòn công kích vào hắn. Đòn công kích của cự xà chủ yếu là độc sát và oán khí, hai thứ này trộn lẫn vào nhau bay mù mịt, cây cối bị dính phải thì lập tức thối rữa, còn động vật bị trúng phải lập tức hộc máu chết ngay. Tuy nhiên thanh xà không tự kiêu, nó nhìn vào đám bụi độc khí mà đề phòng, bởi sự tồn tại kia rất bí ẩn, không biết được chuyện gì xảy ra. Trong đám bụi ấy, thanh xà giật mình hốt hoảng khi nghe tiếng vỗ tay khen ngợi, cùng đó là lời nói quen thuộc phát ra.
° "hay lắm, đánh vào lúc địch sơ xuất nhất. Tuy là đánh lén, nhưng đây không phải tỉ thí mà là cuộc chiến sinh tồn, ngươi làm như vậy rất hợp lý, ta thật sự có lời khen "
Thanh xà được khen nhưng không vui mừng mà rất hoảng hốt. Đòn vừa rồi không phải toàn lực, nhưng nếu đối thủ không hề hấn gì thì thật sự rất không ổn. Trong đám bụi độc khí đang tan dần, nam nhân tóc trắng hiện ra không một vết xước mà cười nói.
° " độc khí và oán khí của ngươi lợi hại đấy, nhưng ta lại kháng tuyệt đối hai thứ này, ngươi không thể làm gì được ta"
Đối với rắn thì độc tố chính là vũ khí lợi hại nhất, mà vũ khí lợi hại nhất lại vô tác dụng thì... thật sự móm rồi. Thanh xà lúc này đã sợ trong lòng, nhưng trên chiến trường sinh tử thì tâm lý chiến vẫn là một yếu tố vô cùng quan trọng, vì thế nó tiến vào trạng thái diễn xuất mà ngóc cao đầu hơn, phì phì ngạo nghễ.
- " nhân loại ngu xuẩn. Vừa rồi chỉ là thử chơi một chút thôi, chứ đã là gì đâu. Độc tố chỉ là phụ , răng nanh ta là trường kiếm, cơ thể ta là sức mạnh. Ta có thể đâm thủng cơ thể ngươi, siết chặt ép ngươi thành một đống thịt bầy nhầy với cơ thể to lớn này. Đó mới là sức mạnh thật sự của ta "
Nói đến đây thì há mồm nhe cặp nanh dài như trường kiếm của mình mà đe doạ. Vạn Vân Phong không chút hoảng sợ mà cười nhạt. Hắn biết có loại rắn không có nọc độc, dùng cơ thể mạnh mẽ mà siết chặt con mồi đến chết, nhưng rõ ràng thanh xà không phải loại rắn này. Hắn nhìn thanh xà mà lắc đầu mỉm cười.
° " cặp răng đẹp đấy nhưng ta có thứ này đẹp hơn"
Nói đoạn thọc tay vào trong áo, trực tiếp rút ra một cây kiếm kỳ lạ , hơi cong và chỉ có một bên lưỡi. Nói cho vuông thì đây là một cây katana đen tuyền dài bốn thước. Hắn đưa cây katana ngang tầm mắt, dùng hai ngón tay vuốt nhẹ thân kiếm mà nói.
° " đây là huyền phẩm Ma Kiếm Sào Phơi trứ danh của nghĩa phụ ta, là di vật nghĩa phụ để lại. Từ lúc nhận kiếm đến giờ ta chưa có dịp dùng thử, bây giờ có lẽ đến lúc đó rồi, dùng ngươi thử kiếm vậy"
Nói đến đây thì trợn mắt vung kiếm chỉ về phía trước mà hét lớn.
° " yêu nghiệt, chịu chết đi..."
Sau tiếng hét là một sự yên tĩnh đáng sợ. Một cơn gió lạnh thổi qua, một chiếc lá rụng lên trên mũi kiếm. Trước mặt hắn là một khoảng trống, thanh xà đã không còn đó nữa. Hắn nháy mắt mấy cái nhìn cho rõ, vẫn là không thấy gì. Lúc này Thu nhi bay lại gần hắn, tay trái đưa lên miệng cắn, tay phải chọc chọc vào vai hắn mà ngại ngùng.
- " a... vị cao nhân này, con yêu thú bỏ chạy mất tiêu rồi, cao nhân còn chưa biết gì sao?"
Nói đoạn chỉ sang hướng bên cạnh, phía xa còn thấy thấp thoáng bóng thanh xà đang lao vút đi, xem chừng đang chạy bán sống bán chết.
Danh sách chương