Viên Quỳnh lấy tốc độ nhanh nhất leo lên lầu ba, từ cửa sổ đi vào phòng mình, vừa đặt chân vào, nàng liền nghe thấy tiếng ổ khoá cùng tiếng chìa khoá va chạm, nàng liền nhanh cởi sạch quần áo ném lên sô pha, nghe được tiếng mở khoá, lập tức nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh mở vòi sen.

Ngô Phong mở cửa ra, đứng ở cửa, nhìn xung quanh phòng, trong phòng khách không có một ai.

Ngô Phong thở dài một hơi, cô không biết cảm giác của mình bây giờ như thế nào, mất mát? Đau đớn? Không tha? Trăm vị hỗn tạp! Cô đi vào phòng, lại đến tiếng nước trong nhà vệ sinh, còn có tiếng Viên Quỳnh đang hát: "Chìa khoá ta ném mất trong gió, mọi người sẽ không nhớ rõ đó là ai, đêm tối không một bóng người, cô đơn làm ta thêm xinh đẹp".

Ngô Phong cảm thấy lòng mình chợt thả lỏng, tâm tình cũng tốt hơn, tự nói với bản thân: "Thì ra đang tắm, hèn chi nghe không thấy".

Cô đi tới nhà vệ sinh, chợt nhớ cửa còn chưa có đóng, vì thế lùi lại hai bước, dùng mũi chân đẩy cửa, xong rồi mới đi tới nhà vệ sinh, mở ra cửa nhà vệ sinh.

Viên Quỳnh đưa lưng về phía cô, nghe được âm thanh cửa mở, hoảng sợ, không quay đầu nhìn lại, cầm khăn mặt ướt ném tới mặt Ngô Phong, Ngô Phong bắt lấy khăn mặt, cười nói: "Tôi mà muốn giết em thì em đã chết rồi".

Viên Quỳnh quay đầu lại, thấy rõ là cô, trên mặt ngạc nhiên mừng rỡ, nói: "Cô không phải nói về nhà sao? Sao lại ở đây?".

Ngô Phong không kiêng nể gì nhìn thân thể quá mức xinh đẹp của Viên Quỳnh nói: "Nơi này cũng là nhà của tôi".

Viên Quỳnh thân thể trắng nõn mang theo bọt nước trong đặc biệt quyến rũ, tầm mắt Ngô Phong hiện lên sương mù, Viên Quỳnh bắn nước lên mặt cô nói: "Mê gái, cô đi ra ngoài trước đi, tôi tắm xong ra liền".

Ngô Phong vẫn đứng ở cửa nói: "Tôi đứng đây chờ em".

Viên Quỳnh cười đi tới, đẩy cô ra ngoài, Ngô Phong nhân cơ hội nắm lấy nàng kéo vào trong lòng, cho nàng một cái hôn sâu, mới không tình nguyện đi ra ngoài, đi ra phòng khách, ngồi xuống sô pha, lại nhìn đến rèm cửa phòng khách không có kéo lại, trong mắt Ngô Phong hiện lên một tia nghi hoặc.

Không bao lâu Viên Quỳnh bọc khăn tắm đi ra, Ngô Phong nhìn nàng hỏi: "Đỡ đau dạ dày chút nào chưa?"

Viên Quỳnh gật đầu đáp: "Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là bệnh cũ thôi, lâu lâu hay tái phát."

Ngô Phong lại hỏi: "Em đi tắm sao lại không kéo rèm?".

Viên Quỳnh trong lòng hoảng sợ, lúc vào nàng không có thời gian để kéo rèm, không cần phải nói Ngô Phong cũng biết nàng ở trong phòng khách cởi đồ, đây là lầu ba, Viên Quỳnh không kéo rèm, cũng quá lớn mật.

Viên Quỳnh ngồi kế bên nàng nói: "Nóng, kéo rèm ra cho có gió".

Ngô Phong nâng cằm của nàng nói: "Em không sợ người khác rình rập sao?".

Viên Quỳnh bĩu môi, cười nói: "Muốn coi thì cứ coi, dáng người tôi tốt như vậy, cũng không sợ người khác nhìn".

Ngô Phong: "Không được, dáng người em có tốt cỡ nào cũng chỉ tôi mới được xem, người khác không được".

Cô nói xong đứng dậy đi qua kéo rèm lại, trở về chỗ ngồi, tay đặt lên bắp đùi trắng nõn của Viên Quỳnh, hưởng thụ cảm xác mềm nhẵn đàn hồi, Viên Quỳnh dựa lưng vào ghế sô pha nói: "Cô cực khổ tới đây không phải chỉ xem dạ dày tôi có khoẻ không chứ?".

Ngô Phong oan ức nói: "Tôi là lo lắng cho em một thân một mình bị bệnh không có người chăm sóc, cho nên mới chạy đến đây chăm sóc em, em còn hoài nghi tôi có ý đồ xấu?".

Viên Quỳnh cười ha ha nói: "Chẳng lẽ không có?".

Nói xong, ngồi xuống sô pha, một tay nắm cổ áo Ngô Phong, kéo cô lại gần mình nói: "Cô chính là có ý đồ xấu".

Ngô Phong vẻ mặt ái muội, mang theo điệu cười xấu xa, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tôi thật sự tới chăm sóc em, nhưng hiện tại em trông tốt lắm, tôi nghĩ chúng ta có thể làm gì đó".

Hai người liếc mắt đưa tình, tựa hồ hai người là người thân thiết nhất của nhau, cuộc chiến tâm lý giằng co kinh tâm động phách vừa rồi đều được chôn chặt xuống đáy lòng, Viên Quỳnh cởi bỏ khăn tắm, dán sát lên người Ngô Phong, ghé sát tai cô nói: "Chúng ta sẽ làm gì? Tôi sao lại không biết chúng ta còn có thể làm gì khác a? Cô nói cho tôi biết chúng ta có thể làm được cái gì khác không?".

Ngô Phong ôm lấy nàng, vuốt ve thân thể nàng, Viên Quỳnh cũng ở lỗ tai của cô dùng sức mút, Ngô Phong khẽ rên một tiếng, tựa hồ có một dòng điện nhỏ xẹt quan thân thể cô, toàn thân đều trở nên tê dại, Viên Quỳnh đè cô xuống sô pha, một bàn tay len vào bên trong áo ngực của cô.

Viên Quỳnh cởi đi quần áo trên người Ngô Phong, chỉ để lại duy nhất một chiếc quần lót, nhìn thân thể Ngô Phong trần ngập lực quyến rũ, nàng bắt đầu hô hấp hỗn loạn.

Dáng người Ngô Phong thon dài, hơi gầy một chút, ngực cũng coi như vừa, vòng eo mềm dẻo rắn chắc, trên bụng ẩn hiện có một chút cơ bụng, lúc này vì cơ thể nằm hơi nghiêng, đường cong của mông nổi bật cùng với bắp đùi hình thành một độ cung hoàn mỹ.

Chân sau của Viên Quỳnh quỳ lên ghế sô pha, người nằm đè lên thân thể cô, nhìn cô.

Ngô Phong hơi híp lại đôi mắt phượng, lông mi dài mảnh che đi ánh mắt cô, đôi lông mày mảnh cong hơi hơi nheo lại, môi khẽ nhếch, chiếc mũi không ngừng động đậy, trên mặt đã nổi lên tầng mây đỏ, quyến rũ tận xương.

Toàn bộ cảnh đẹp đều lọt vào trong mắt Viên Quỳnh, tâm không ngừng được càng ngày càng gợn sóng.

Thì ra yêu một người là như thế này.

Viên Quỳnh cúi đầu mút mát đôi môi đỏ mọng, Ngô Phong nhìn nàng, ánh mắt mê say, cảm giác được tim nàng đập rất nhanh, bộ ngực no đủ cực liệt phập phồng, như gần như xa ma sát bộ ngực mình.

Ngô Phong cảm giác toàn thân đều mềm nhũn.

Nhìn bộ dạng Viên Quỳnh vì mình mà thần hồn điên đảo, Ngô Phong cảm thấy vô cùng hưởng thụ, theo bản năng mở ra hai chân, hơi hơi nâng đầu lên, Viên Quỳnh dùng đầu lưỡi liếm hai gò má cô, tới lỗ tai, lướt qua vùng cổ, dừng tại xương quai xanh đảo quanh, không lâu lại di chuyển tới trước ngực, dừng ở xung quanh nụ hoa đã muốn đứng thẳng, xoay vòng, trước sau vẫn không chịu chạm vào nụ hoa sớm đã cực kỳ mẫn cảm.

Ngô Phong trong lòng dâng lên một trận khô nóng, không khỏi ưỡn ngực lên, Viên Quỳnh lại ngẩng đầu, ngón tay miết nhẹ môi cô, si mê nhìn cô, bộ dạng tình mê ý loạn, Ngô Phong thở nhẹ một tiếng: "A Quỳnh....."

Đưa đầu lưỡi liếm nhón tay cô, đầu lưỡi mềm mại mang theo lực hút bao lấy ngón tay, Viên Quỳnh cảm thấy một cỗ tê dại thẳm thấu tận xương tuỷ, không kiềm được rên rỉ một tiếng.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong dưới thân, quyến rũ mà đẹp đẽ, nhìn lại giống như đứng tại cánh cửa địa ngục bị ma quỷ hấp dẫn khiến mình chậm rãi bước vào cảnh cổng địa ngục.

Viên Quỳnh biết một khi bước xuống sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng tình cảnh trước mắt lại cứ như thế say mê lòng người, làm cho nàng mê man, làm cho nàng chìm đắm.

Ngô Phong luồng những ngón tay vào mái tóc đen của Viên Quỳnh, nhìn Viên Quỳnh vì mình mà si mê, Ngô Phong trong lòng dâng lên cảm súc thoả mãn, nâng đầu nàng lên, hôn lên đôi mắt đen láy của nàng.

Hiên tại đôi con ngươi đen láy này chỉ có duy nhất gương mặt Ngô Phong, Ngô Phong thích nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng để nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp của bản thân.

Hoá ra cảm giác nhìn thấy người khác vì mình thần hồn điên đảo, được người khác cẩn thận yêu thương lại tuyệt vời như vậy.

Đây là lần đầu tiên Ngô Phong cảm nhận được.

Dưới ngón tay của Viên Quỳnh, cô tận tình nở rộ từng đoá hoa mỹ lệ.

Trong đáy lòng cô muốn làm cho Viên Quỳnh vui vẻ, đó là một ý tưởng không biết gọi là gì, bởi vì trước giờ cô chỉ toàn hưởng thụ việc người khác lấy lòng mình.

Cô không phải không thừa nhận, đối với Viên Quỳnh, cô sớm đã không hề coi đó là một trò chơi, chẳng qua vì lẫn trộn quá nhiều tư vị nên chính cô cũng không nguyện thừa nhận đó là yêu.

Theo chiều hướng tiếp tục tiếp diễn, thanh âm tán loạn vô lực của cô vang lên: "A Quỳnh.....!A Quỳnh......"

Viên Quỳnh đưa mắt thấy Ngô Phong điên loạn quyến rũ, yêu thương không thôi.

Trong lòng dục vọng mãnh liệt tả xung hữu đột, vội vàng tiềm kiếm môi của cô.

Ngô Phong rên rỉ ngày càng rõ ràng, rất nhanh, theo một tiếng thét được kiềm nén, thân thể cô cong nảy lên, cơ thể thoáng chốc nổi lên một tầng mây đỏ.

Viên Quỳnh nghe thấy thấy tiếng kêu của cô, nhìn bộ dáng quyến rũ mê người của cô, vẻ mặt tự như đoá hoa vô cùng diễm lệ, làm cho mình cũng cảm nhận được nhiều thoả mãn.

Từ đỉnh khoái hạt dần dần tỉnh táo lại, Ngô Phong cảm thấy toàn thân vô lực, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Viên Quỳnh quỳ một bên, vẫn nhẹ nhàng vút ve má cô, bả vai cô, trong ánh mắt tràn ngập trân trọng cùng têu thương, Ngô Phong nhìn ánh mắt nàng, trong tích tắc, cô sinh ra một loại cảm giác, Viên Quỳnh là đang yêu cô, nhưng rất nhanh, cô liền phủ định suy nghĩ này.

Ngon tay khẽ vuốt ve gương mặt Ngô Phong, nói với cô: "Có muốn tắm không? Em giúp chị?".

Ngô Phong ôm lấy cổ nàng nói: "Muốn...."

Viên Quỳnh cười ôm cô dậy đi vào nhà vệ sinh.

Vòi hoa sen phun ra dòng nước ánh màu bạc, Viên Quỳnh cùng Ngô Phong đứng dưới làn nước, Ngô Phong dán vào lưng Viên Quỳnh, tựa vào người nàng, nói: "A Quỳnh, bạn gái cũ của em trông như thế nào?".

Viên Quỳnh ngây ra một lúc, tay cầm lấy sữa tắm, lấy một ít xoa lên người Ngô Phong, chẫm rãi nói: "Cô ấy rất được".

Ngô Phong bĩu môi, nói: "So với tôi thì thế nào?".

Viên Quỳnh cười nói: "Cục cưng, không phải là chị yêu em thật chứ? Nên mới đi ghen với cô ấy".

Ngô Phong xoay lại nhìn Viên Quỳnh nói: "Tôi cần phải đi ghen sao? Tôi không tin cô ấy xinh đẹp hơn tôi".

Viên Quỳnh lại cười nói: "Chị và cô ấy đều xinh đẹp một cách khác nhau, không thể so sánh".

Trong lòng Ngô Phong lại nổi lên một trận ghen tuông, trên mặt rõ ràng khó chịu hơn nhiều, đồng thời thâm tâm ê ẩm dần đần bắt đầu tức giận, bực mình lôi tay Viên Quỳnh ra, tự mình tắm.

Viên Quỳnh ngây ra một lúc, hỏi: "Sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên lại tức giận?".

Ngô Phong nói: "Tôi không có tức giận".

Viên Quỳnh cười: "Hahaha....."

Ngô Phong quay đầu, tức nhận nhìn nàng, Viên Quỳnh lập tức nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc lại.

Ngô Phong thấy nàng còn chưa chịu dừng cười, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm đầu vai nàng, đem nàng dán lên bức tường lạnh lẽo, hung hăng hôn nàng, một bàn tay tiến quân thần tốc, nhắm ngay mục tiêu đi tới.

Thân thể Viên Quỳnh lập tức căng cứng, mạnh mẽ kháng nghị: "Chị có thể thương hoa tiếc ngọc một chút không?".

Ngô Phong cười rộn lên, cắn lên vai nàng, Viên Quỳnh bắn la lên.

Ngô Phong ghé vào tai nàng ác ý nói: "Kêu rên sung sướng như vậy, còn nói tôi không biết thương yêu em?".

Nhưng động tác vẫn là mềm nhẹ xuống, Viên Quỳnh bắt đầu không thể tự kiềm chế rên rỉ, ôm chặt Ngô Phong, tâm tình mê loạn thúc đẩy khiến nàng không thể dừng lưu lại những vết cắn trên mặt, trên cổ Ngô Phong, móng tay cắm xuống sau lưng cô, tấm lưng tuyết trắng lưu lại từng điểm từng điểm như cánh hoa hồng thẫm đỏ.

Ngô Phong bị nàng cào đau đớn không thôi, Viên Quỳnh mang theo dục vọng khát cầu, kiều diễm như đoá hoa mẫu đơn run rẩy trong gió, rồi lại lưu luyến không muốn buông tay, muốn tiếp tục dấn sâu vào nó, thành ra đau đớn cũng là một loại khoái cảm.

Vì thế dưới luồng kích thích này, cô càng thêm bừa luật động sâu vào Viên Quỳnh.

Cuối cùng....!tại thời điểm Viên Quỳnh thét lớn, liền cắn mạnh lên đầu vai cô, là thời điểm Ngô Phong cuồng loạn bạo phát.

Viên Quỳnh cắn thật tàn nhẫn, cơ hồ muốn cắn Ngô Phong đến chảy máu.

Ngô Phong cảm thấy đầu vai một trận đau đớn.

Cảm xúc thoả mãn xen lẫn đau đớn cho cô một loại kích động chưa bao giờ có.

Dưới luồng kích động mãnh liệt, cô thở hổn hển, gắt gao dán sát lên người Viên Quỳnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Phong liền rời khỏi nhà Viên Quỳnh, từ cửa sổ lầu ba Viên Quỳnh nhô đầu ra, nhìn cô vẫy tai chào tạm biệt, Ngô Phong cười nhìn nàng cũng vẫy tai chào tạm biệt.

Làn gió buổi sáng thổi qua làm tóc Viên Quỳnh bay phất phới, mái tóc đen dài hơi rối loạn làm nổi bật khuôn mặt thanh tú của nàng, vết hằn đỏ ửng trên khuôn mặt do mới ngủ dậy còn chưa phai.

Ngô Phong mỉm cười nhìn nàng vẫy tay chào tạm biệt, liền xoay người lên xe, khởi động xe rời đi, cô liền ở trong xe gọi điện cho Hoàng Vĩ Thịnh, điện thoại được người nhận, cô liền nói: "Đêm qua xảy ra chuyện gì?".

Hoàng Vĩ Thịnh đêm qua ở bên ngoài hơn nữa đêm mới tỉnh lại, tỉnh lại liền phát hiện mình bị lôi tới một góc ở bãi đỗ xe, lúc đó hắn liền nhanh chóng gọi cho Ngô Phong, nhưng Ngô Phong không có bắt máy.

Cô tuy rằng không có cố gắng điều tra chi tiết Viên Quỳnh, nhưng là cô như trước vẫn không tin tưởng Viên Quỳnh, tình huống đêm qua làm cho cô đối với Viên Quỳnh càng hoài nghi sâu sắc, nếu như có người đang âm thầm giúp Viên Quỳnh, kỹ thuật lái xe của Viên Quỳnh rất tốt, coi thân thủ của nàng, nếu muốn đánh lén A Đạt, hoàn toàn có thể ở vài giây liền đánh gục A Đạt, sau đó nhanh chóng trở về không phải không có khả năng.

Hoàng Vĩ Thịnh ở đầu giây bên kia nói: "Hôm qua tôi đi theo không được bao lâu đã bị người ta đánh thuốc mê".

Ngô Phong yên lặng một chút lại nói: "Tôi biết rồi, cậu đem Trình An Nhi đến chỗ tôi".

Nói xong liền tắt điện thoại, lại gọi điện cho A Đạt, A Đạt nói cho cô biết cũng không thấy rõ dung mạo người đánh hắn, hắn ngất xỉu suốt một đêm, người đánh lén hắn thân thủ rất nhanh, lực đạo mười phần, không phải ai cũng có thể làm được như vậy, nhưng mà với thân thủ của Viên Quỳnh hoàn toàn có thể.

Ngô Phong tắt điện thoại, tự nói với chính mình: Viên Quỳnh, Viên Quỳnh, em tốt nhất đừng cho tôi biết em lừa gạt tôi, nếu không, tôi chỉ có thể giết em.

Viên Quỳnh thấy Ngô Phong rời đi, tâm tình như trước vẫn không yên, nàng không biết hiện tại Trình An Nhi có an toàn hay không, nếu như Ngô Phong vẫn còn chưa hết nghi ngờ, bước tiếp theo, chắc chắn sẽ xuống tay với Trình An Nhi.

Nhưng mà tình hình hiện tại của nàng tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện của Trình An Nhi, hẳn là nên giao cho đồng đội hỗ trợ xử lý, người đồng đội đó vẫn luôn phụ trách liên lạc cùng nàng, nhưng hắn cũng phải bảo vệ sự an toàn của mình, hắn cũng chỉ có là giấu Trình An Nhi đi.

Trình An Nhi là một quả bom hẹn giờ, nàng ấy không thể đột ngột biến mất, nếu tìm không thấy, Ngô Phong càng thêm nghi ngờ thân phận của mình.

Cho đến bây giờ, người động đội luôn ở vòng ngoài này, Viên Quỳnh cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu hồi tối hôm qua, nhưng là bởi vì quá vội, nên không thấy rõ tướng mạo đối phương, chỉ có thể thấy được là một nhười đàn ông cao gầy.

Suy nghĩ nữa ngày, Viên Quỳnh vẫn không có suy nghĩ ra phương pháp tốt nào để giải quyết vấn đề này, cho dù Trình An Nhi không nói ra thân phận của nàng, nhưng Ngô Phong là loại người nào? Chỉ cần Trình An Nhi nói thật, cô sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Ngô Phong, nhớ tới bộ dáng mềm mại quyến rũ của cô, Viên Quỳnh liền đột nhiên liền cảm thấy trống rỗng.

Ngô Phong dường như có chút yêu Viên Quỳnh, người như cô, lại có thể để cho mình thao túng cảm xúc của cô, nếu như không yêu, e rằng sẽ không thể là được như vậy, nghĩ đến điều này, Viên Quỳnh không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, tình yêu này không có kết quả.

Mà cảm giác đau lòng này lại mạnh mẽ nhắc nhở Viên Quỳnh một điều, chẳng lẽ nàng cũng yêu Ngô Phong sao? Yêu một người phụ nữ có tâm địa rắn rết? Loại chuyện này tuyệt đối không nên xảy ra.

Ngô Phong chính là kẻ thù của nàng, là một kẻ buôn lậu ma tuý tội ác chồng chất.

Điên thoại cầm trong rung lên, Viên Quỳnh cầm điện thoại lên xem, là một chuỗi dãy số quen thuộc, Viên Quỳnh sửng sốt, vội càng nghe máy, đây là dãy số nàng vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng vì an toàn, nàng chưa từng dùng điện thoại cá nhân gọi cho điện thoại này.

Nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn được gọi đến, xem ra là tình huống rất khẩn cấp.

Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia nói: "Ngô Phong vẫn còn nghi ngờ cô, cô ta đã kêu người đưa Trình An Nhi về chỗ cô ta, tôi vừa xin chỉ thị của cấp trên, tuyến này cô không thể ở lại, lập tức rút lui".

Viên Quỳnh đáp: "Không được".

Nàng nói một cách khẳng định, vì để bắt lấy tuyến này, bọn họ có thể nói là đã trả giá đại giới, không thể cứ như vậy dã tràng xe cát.

Đầu bên kia lại nói: "Cô lập tức rút lui, Trình An Nhi chỉ cần nói ra thân phận của cô, bọn chúng sẽ giết cô ấy".

Viên Quỳnh vẫn kiên quyết nói: "Không được".

Đầu điện thoại bên kia âm thanh tràn đầy lo lắng nói: "Cô không lẽ muốn chờ chết?".

Viên Quỳnh không nói nữa, lập tức tắt điện thoại, nhìn điện thoại trong tay, nàng thở dài một hơi, điện thoại này không thể dùng nữa.

Nàng ném mạnh điện thoại xuống đất, linh kiện điện thoại văng tứ tung, nàng nhặt lại mấy cái linh kiện, đi đến nhà vệ sinh ném vào bồn cầu, nhấn nút xả mấy cái, sau đó ra khỏi nhà.

- --------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện