Tiêm Chuỷ Tử lái xe, A Vượng từ chiếc xe thể thao màu xám bạc bước ra từ chỗ ngồi của phó lái, đi đến mở cửa sau xe, Viên Quỳnh mặc một thân âu phục màu đen từ trên xe bước xuống, phía sau còn hai người đi theo.
Tiêm Chuỷ Tử cũng xuống xe, thuận tay ném chìa khoá cho người giữ cửa, Viên Quỳnh cùng vài người đi vào nhà hàng.
Nàng hiện tại là một đàn chị trong giang hồ, trên người nàng mang theo hơi thở lạnh lùng, vận một bộ âu phục làm nền, người khác khó có thể không biết nàng là người trong giới.
Đến phòng đã hẹn, Bành Vượng Thành đã ở đó chờ từ lâu.
Nhìn thấy Viên Quỳnh, trong mắt Bành Vương Thạnh hiện lên một tia hận thù, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè ép xuống, trên mặt nở nụ cười.
Nhìn Viên Quỳnh, nói: “Cô Viên, đại tỷ không cùng cô tới sao?”.
Viên Quỳnh thản nhiên cười nói: “Đại tỷ sợ có người ghi hận chị ấy, sắp đặt một bàn Hồng Môn Yến*, nên không tới”.
*Hồng Môn Yến: một điển cố từ thời giao tranh Hán – Sở, ám chỉ tình huống nhìn bề ngoài êm dịu nhưng bên trong vô cùng nguy hiểm.
Bành Vượng Thành tươi cười, tỏ ý làm lành, nói: “Tôi làm sao dám, lần này nhận được dạy dỗ như vậy, cô Viên, tôi thật sự hối hận”.
Viên Quỳnh cười, nhìn thực đơn nói: “Gọi một phần tôm hùm đi, hấp ngon hơn hay xào ngon hơn?”.
Bành Vượng Thành nói: “Cô Viên muốn sao đều được”.
Viên Quỳnh khép lại thực đơn, nhìn Bành Vượng Thành trên mặt đeo đồ bịt một bên mắt, nói: “Anh Bành có hận tôi cùng đại tỷ lập bẫy anh không?”.
Bành Vượng Thành vội vàng tươi cười, nói: “Không dám, không dám, tôi còn mong cô Viên khi trở về có thể nói vài câu tốt đẹp giúp tôi trước mặt đại tỷ, đừng chặt đứt hàng của tôi, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô nhiều”.
Viên Quỳnh lại nở nụ cười, nói: “Anh còn tiền để cảm ơn tôi sao? Tiền cọc mua bán lần này, sợ là anh bồi thường không ít đi”.
Nói xong lại nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy chế giễu bỡn cợt.
Bành Vượng Thành cười gượng nói: “Tiền tính là cái gì, chỉ cần đại tỷ không cắt đứt hàng của tôi thì tiền vẫn có thể kiếm lại được, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội đại tỷ, đương nhiên cũng sẽ không mất phần của cô Viên”.
Viên Quỳnh cười nói: “Anh cũng biết nhờ có đại tỷ mới có thể kiếm được nhiêu tiền sao? Vậy anh như thế nào lại không biết chừng mực, sống biết đủ là hạnh phúc rồi, anh hiểu chưa?”.
Bành Vượng Thành cười gượng: “Vâng, vâng…”.
Viên Quỳnh nói: “Chị Phong nói anh muốn lấy hàng cũng được, nhưng là giá tăng gấp hai”.
Bành Vượng Thành sửng sốt một chút, vội cười cười nói: “Việc này……..cô Viên à, cô cũng biết hiện tại ra ngoài kiếm ăn càng ngày càng khó, tôi vốn cũng không lời bao nhiêu, cô ấy đòi tăng gấp hai, tôi còn lời cái gì nữa?”.
Viên Quỳnh không thèm quan tâm, nhìn thực đơn nói: “Sò huyết trộn cay*, món này ăn coi như đổi khẩu vị đi, đồ ăn Quảng Đông khá nhạt, tôi ăn không quen”.
Bành Vượng Thành ngồi đối diện nàng, ho khan một tiếng, vội uống ngụm trà.
Viên Quỳnh gọi thêm: “Thăn bò tiêu đen, tôm hùm nướng giấy bạc, canh gà hạnh đào……”.
Bành Vượng Thành nói: “Cô Viên, cô có thể giơ cao đánh khẽ không?”.
Viên Quỳnh ngay cả mí mắt cũng không thèm giở lên, lạnh lùng nói: “Một phần năm, anh không cần nói nhiều, cứ như vậy đi”.
Bành Vượng Thành gượng cười nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi”.
Viên Quỳnh không cần nhìn Bành Vượng Thành cũng biết sắc mặt của hắn bây giờ trông khó coi bao nhiêu.
Bành Vượng Thành lấy hàng từ chỗ Ngô Phong, sau lại đem bán ra bên ngoài, một năm kiếm được đại khái cũng hơn hai mươi triệu, nhưng mà hắn ta còn phải nuôi cả đám anh em, còn phải tiêu tiền để khai thông một số mối quan hệ, kì thật tiền kiếm được cũng không còn lại bao nhiêu.
Ngô Phong còn lấy thêm một phần năm, tương đương gần hai triệu, hắn còn có thể kiếm được bao nhiêu.
Ra khởi nhà hàng, Viên Quỳnh dường như còn nghe được tiếng nghiến răng của Bành Vượng Thành.
Trong lòng nàng cười lạnh, lòng tham của con người là vô tận, mơ mộng càng nhiều nhưng lại không bao giờ đi suy nghĩ tột cùng năng lực có bao nhiêu.
Vì thế rất nhiều sự việc thường bị chữa tốt thành xấu, từ lợn lành chữa thành lợn què.
Viên Quỳnh ngồi vào xe, nhớ tới vấn đề này, nàng bỗng nhiên suy nghĩ đến chính mình có phải hay không không biết lượng sức, với năng lực của mình có thể đấu được với Ngô Phong không, có thể đưa trùm buôn ma tuý Ngô Phong ra pháp luật? Xe đi được một đoạn đường, Viên Quỳnh nhìn thấy ven đường có xe bán kem di động, chủ chiếc xe đang bán kem cho hai người khách.
Chủ xe kem là một người đàn ông, mặc một chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng, đang cúi đầu xuống để múc kem.
Nàng thấp thoáng thấy được cổ áo dính liền với mũ của hắn, mũ tứ chiết, được gấp đôi nhét vào cổ áo bên phải.
Viên Quỳnh nói Tiêm Chuỷ Tử: “A Tử dừng xe, cậu đi mua cho tôi ly kem, tôi muốn vị ô mai”.
Nói xong nàng lấy ra vài tờ tiền lẻ đưa cho Tiêm Chuỷ Tử.
Tiêm Chuỷ Tử cầm tiền đi đến xe bán kem, đưa tiền cho người bán, dựa theo lời của Viên Quỳnh gọi một ly kem vị ô mai, người đàn ông ngước đầu liếc mắt nhìn xe một cái, thu tiền rồi lấy kem.
Tiêm Chuỷ Tử cầm ly kem trở về, đưa kem cho Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cười cầm lấy, Tiêm Chuỷ Tử lại khởi động xe chạy đi.
Nhìn xe chạy đi, người đàn ông từ trong túi tiền tiến lấy ra tờ tiền mà Viên Quỳnh đưa cho hắn, cầm tờ tiền giơ lên, nương theo ánh mặt trời nhìn thấy trên tờ tiền có mấy lỗ nhỏ.
Người đàn ông hiểu ý cười cười, cất tiền đi.
Trong xe, Viên Quỳnh chậm rãi ăn từng miếng kem, mày khẽ chau lại, nàng ghét nhất là ăn đồ ngọt.
Bành Vượng Thành dường như đã chấp nhận số phận của mình, không tới vài ngày lại liên lạc với Ngô Phong gọi hàng.
Điều này làm Viên Quỳnh có chút ngạc nhiên.
Ngô Phong nghe xong điện thoại liền nói: “A Quỳnh, lần này em cũng đi đi”.
Viên Quỳnh gật đầu, nói: “Nhưng mà hắn không phải loại người mặc cho người ta bài bố”.
Ngô Phong nói: “Đến lúc đó em đi cùng A Đạt, mang ít nhất hai tên đàn em theo”.
Viên Quỳnh gật đầu đồng ý, Ngô Phong lại nói: “Bành Vượng Thành lần trước đã làm mất hàng, lần này còn bị tôi chặn nguồn hàng, lần này hắn chắc chắn rất sốt ruột muốn gỡ vốn, thế nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng thì tốt hơn, lỡ như hắn lại giở thủ đoạn, em không cần nương tay, trực tiếp xử lý đi”.
Viên Quỳnh cười gật đầu không nói gì.
Thời gian giao hàng là vào buổi tối, Viên Quỳnh cùng A Vượng, Tiêm Chuỷ Tử, A Đạt cùng với và hai tên đàn em cùng lên xe vận chuyển hàng, đi được nửa đường, Ngô Phong bỗng nhiên gọi tới, Viên Quỳnh bắt máy.
Ngô Phong nói: “Giao hàng xong thì tới khu giải trí nội thành đón tôi, tôi ở đó chờ em”.
Viên Quỳnh nói: “Biết rồi, mà sao chị lại đến đó?”.
Điện thoại truyền đến tiếng Ngô Phong cười khẽ nói: “Tôi ở đây gặp người truyền tin”.
Viên Quỳnh cũng cười, tắt điện thoại, Viên Quỳnh có thể khẳng định người mà Ngô Phong gặp là cảnh sát.
Từ cái ngày thân phận A Trà bị lộ, Viên Quỳnh đã hiểu rằng bên trong cảnh sát chắc chắn có người của Ngô Phong, bằng không người cẩn thận như A Trà làm sao có khả năng dễ dàng bại lộ như vậy.
Hơn nữa người này chắc chắn có chức vụ rất lớn, Ngô Phong lăn lộn trên con đường này lâu như vậy mà chưa từng xảy ra sự cố lớn nào, nếu không có người có trọng lượng che chở cô, có lẽ cô cũng không thể làm được như hiện tại.
Đến địa điểm giao hàng, là một bãi đỗ xe ngầm.
Viên Quỳnh xuống xe, dưới bóng đèn yếu ớt, nhìn thấy ba người đối diện, đứng đầu đương nhiên là Bành Vượng Thành.
Viên Quỳnh mơ hồ nghe được hắn nói: “Hàng đến”.
Ngay sau nhìn thấy hắn lập tức cho điện thoại nhét vào túi quần, gương mặt tươi cười tiêu sái đi đi đến……
Viên Quỳnh cười nói: “Anh Bành gọi điện cho ai vậy?”.
Bành Vượng Thành nói: “Là vợ tôi”.
Viên Quỳnh trong mắt mang theo tia nghi hoặc nói: “Anh cùng chị dâu tình cảm thật tốt”.
Bành Vượng Thành cười nói: “Thường thôi”.
Viên Quỳnh nhìn hắn tươi cười, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nghĩ được là không đúng chỗ nào, vì vậy ngay thời điểm A Đạt dỡ hàng xuống liền nói với A Đạt: “Chú ý một chút, tôi cảm thấy hắn ta có gì đó không đúng”.
A Đạt gật đầu, hai người quan sát mấy tên đàn em đang chuyển hàng.
Viên Quỳnh bỗng nhiên thấy anh mắt Bành Vượng Thành nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau.
Viên Quỳnh lập tức chú ý được có chỗ không đúng, nhìn theo ánh mắt của hắn mới phát hiện phía đuôi xe có bóng người, Viên Quỳnh lập tức lấy súng bên hông nhắm ngay Bành Vượng Thành, nói: “Bành Vượng Thành, anh dám giở trò?”.
Lời còn chưa dứt, Bành Vượng Thành đã nhấc thùng hàng lên ném về phía nàng.
Viên Quỳnh nghiêng người tránh đi, chiếc xe phía sau liền xuất hiện mười mấy người nổ súng về phía nàng, Viên Quỳnh nghiêng mình trốn vào cây cột phía sau, nổ súng đánh trả đối phương, tầm mắt không nhìn thấy được thân ảnh của mấy người Tiêm Chuỷ Tử và A Vượng.
Viên Quỳnh kêu một tiếng: “A Vượng”.
Chiếc xe phía sau truyền đến tiếng của A Vượng: “Tôi ở đây, Tiểu Vương chết rồi, tôi vẫn ổn”.
A Đạt một bên nổ súng, một cắn răng chửi: “Thằng khốn này muốn ăn bẩn chúng ta”.
Viên Quỳnh không nói gì, nghe tiếng súng dần dần thưa thớt liền nhảy ra, bắn một phát súng làm một tên chết, ngay sau tiếp tục nổ súng lại thêm hai tên trúng đạn, tạm thời ngăn chặn được hoả lực của đối phương.
A Đạt nhân cơ hội chạy đến chiếc xe mà bọn họ dùng để di chuyển tới đây.
A Đạt nhanh chóng lên xe, lái xe đến đón Viên Quỳnh cùng mấy người khác, hoả lực của đối phương lại mạnh lên, làm cho Viên Quỳnh cùng mấy người khác núp ở sau xe căn bản không thể thò đầu ra được.
Không gian bãi đỗ xe khá nhỏ, xe cũng không có cách nào tiếp cận bọn họ, Viên Quỳnh hướng về phía đối phương nả mấy phát súng, vừa quay đầu lại phát hiện phía sau lại có mấy người xuất hiện, đã muốn nhắm ngay nàng mà nổ súng.
Viên Quỳnh phản ứng cực kỳ nhanh, ngay lúc đối thủ còn đang nhắm, nàng đã nổ súng một phát vào vai phải kẻ đó, người kia kêu thảm thiết một tiếng, làm rớt súng.
Viên Quỳnh khẽ cắn môi, nhanh chóng đi ra ngoài, nương theo mấy cây cột che dấu bản thân, mặc kệ mấy người bị bắn nằm ở đó, lại xuất hiện thêm vài người liên tục nổ súng, lại một tên trúng đạn ngã xuống đất.
Viên Quỳnh bước vài bước rồi lách vào khoảng trống giữa hai chiếc xe, một vệt máu từ mu bàn tay trái của nàng chảy xuống dưới đất.
Viên Quỳnh một tay che miệng vết thương, trong lòng liền hiểu ra Bành Vượng Thành không chỉ muốn cướp hàng đơn giản như vậy, hắn căn bản chính là muốn giết người diệt khẩu.
Nếu hắn dám động đến Ngô Phong, khẳng định phía sau có chỗ dựa.
Viên Quỳnh nhớ đến lúc Bành Vượng Thành nói chuyện điện thoại liền hiểu ra, tối nay tình cờ Ngô Phong lại có hẹn với người kia, chỉ sợ đó là cái bẫy.
Cả hai tên đàn em đắc lực của cô đều được đưa đi vận chuyển hàng, khả năng mang theo bên người chỉ có Hoàng Vĩ Thịnh.
Hơn nữa Ngô Phong có thói quen ra cửa không mang theo vệ sĩ, chỉ sợ cô lúc này lành ít dữ nhiều.
- --------------------------------------------------------
Tiêm Chuỷ Tử cũng xuống xe, thuận tay ném chìa khoá cho người giữ cửa, Viên Quỳnh cùng vài người đi vào nhà hàng.
Nàng hiện tại là một đàn chị trong giang hồ, trên người nàng mang theo hơi thở lạnh lùng, vận một bộ âu phục làm nền, người khác khó có thể không biết nàng là người trong giới.
Đến phòng đã hẹn, Bành Vượng Thành đã ở đó chờ từ lâu.
Nhìn thấy Viên Quỳnh, trong mắt Bành Vương Thạnh hiện lên một tia hận thù, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè ép xuống, trên mặt nở nụ cười.
Nhìn Viên Quỳnh, nói: “Cô Viên, đại tỷ không cùng cô tới sao?”.
Viên Quỳnh thản nhiên cười nói: “Đại tỷ sợ có người ghi hận chị ấy, sắp đặt một bàn Hồng Môn Yến*, nên không tới”.
*Hồng Môn Yến: một điển cố từ thời giao tranh Hán – Sở, ám chỉ tình huống nhìn bề ngoài êm dịu nhưng bên trong vô cùng nguy hiểm.
Bành Vượng Thành tươi cười, tỏ ý làm lành, nói: “Tôi làm sao dám, lần này nhận được dạy dỗ như vậy, cô Viên, tôi thật sự hối hận”.
Viên Quỳnh cười, nhìn thực đơn nói: “Gọi một phần tôm hùm đi, hấp ngon hơn hay xào ngon hơn?”.
Bành Vượng Thành nói: “Cô Viên muốn sao đều được”.
Viên Quỳnh khép lại thực đơn, nhìn Bành Vượng Thành trên mặt đeo đồ bịt một bên mắt, nói: “Anh Bành có hận tôi cùng đại tỷ lập bẫy anh không?”.
Bành Vượng Thành vội vàng tươi cười, nói: “Không dám, không dám, tôi còn mong cô Viên khi trở về có thể nói vài câu tốt đẹp giúp tôi trước mặt đại tỷ, đừng chặt đứt hàng của tôi, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô nhiều”.
Viên Quỳnh lại nở nụ cười, nói: “Anh còn tiền để cảm ơn tôi sao? Tiền cọc mua bán lần này, sợ là anh bồi thường không ít đi”.
Nói xong lại nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy chế giễu bỡn cợt.
Bành Vượng Thành cười gượng nói: “Tiền tính là cái gì, chỉ cần đại tỷ không cắt đứt hàng của tôi thì tiền vẫn có thể kiếm lại được, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội đại tỷ, đương nhiên cũng sẽ không mất phần của cô Viên”.
Viên Quỳnh cười nói: “Anh cũng biết nhờ có đại tỷ mới có thể kiếm được nhiêu tiền sao? Vậy anh như thế nào lại không biết chừng mực, sống biết đủ là hạnh phúc rồi, anh hiểu chưa?”.
Bành Vượng Thành cười gượng: “Vâng, vâng…”.
Viên Quỳnh nói: “Chị Phong nói anh muốn lấy hàng cũng được, nhưng là giá tăng gấp hai”.
Bành Vượng Thành sửng sốt một chút, vội cười cười nói: “Việc này……..cô Viên à, cô cũng biết hiện tại ra ngoài kiếm ăn càng ngày càng khó, tôi vốn cũng không lời bao nhiêu, cô ấy đòi tăng gấp hai, tôi còn lời cái gì nữa?”.
Viên Quỳnh không thèm quan tâm, nhìn thực đơn nói: “Sò huyết trộn cay*, món này ăn coi như đổi khẩu vị đi, đồ ăn Quảng Đông khá nhạt, tôi ăn không quen”.
Bành Vượng Thành ngồi đối diện nàng, ho khan một tiếng, vội uống ngụm trà.
Viên Quỳnh gọi thêm: “Thăn bò tiêu đen, tôm hùm nướng giấy bạc, canh gà hạnh đào……”.
Bành Vượng Thành nói: “Cô Viên, cô có thể giơ cao đánh khẽ không?”.
Viên Quỳnh ngay cả mí mắt cũng không thèm giở lên, lạnh lùng nói: “Một phần năm, anh không cần nói nhiều, cứ như vậy đi”.
Bành Vượng Thành gượng cười nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi”.
Viên Quỳnh không cần nhìn Bành Vượng Thành cũng biết sắc mặt của hắn bây giờ trông khó coi bao nhiêu.
Bành Vượng Thành lấy hàng từ chỗ Ngô Phong, sau lại đem bán ra bên ngoài, một năm kiếm được đại khái cũng hơn hai mươi triệu, nhưng mà hắn ta còn phải nuôi cả đám anh em, còn phải tiêu tiền để khai thông một số mối quan hệ, kì thật tiền kiếm được cũng không còn lại bao nhiêu.
Ngô Phong còn lấy thêm một phần năm, tương đương gần hai triệu, hắn còn có thể kiếm được bao nhiêu.
Ra khởi nhà hàng, Viên Quỳnh dường như còn nghe được tiếng nghiến răng của Bành Vượng Thành.
Trong lòng nàng cười lạnh, lòng tham của con người là vô tận, mơ mộng càng nhiều nhưng lại không bao giờ đi suy nghĩ tột cùng năng lực có bao nhiêu.
Vì thế rất nhiều sự việc thường bị chữa tốt thành xấu, từ lợn lành chữa thành lợn què.
Viên Quỳnh ngồi vào xe, nhớ tới vấn đề này, nàng bỗng nhiên suy nghĩ đến chính mình có phải hay không không biết lượng sức, với năng lực của mình có thể đấu được với Ngô Phong không, có thể đưa trùm buôn ma tuý Ngô Phong ra pháp luật? Xe đi được một đoạn đường, Viên Quỳnh nhìn thấy ven đường có xe bán kem di động, chủ chiếc xe đang bán kem cho hai người khách.
Chủ xe kem là một người đàn ông, mặc một chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng, đang cúi đầu xuống để múc kem.
Nàng thấp thoáng thấy được cổ áo dính liền với mũ của hắn, mũ tứ chiết, được gấp đôi nhét vào cổ áo bên phải.
Viên Quỳnh nói Tiêm Chuỷ Tử: “A Tử dừng xe, cậu đi mua cho tôi ly kem, tôi muốn vị ô mai”.
Nói xong nàng lấy ra vài tờ tiền lẻ đưa cho Tiêm Chuỷ Tử.
Tiêm Chuỷ Tử cầm tiền đi đến xe bán kem, đưa tiền cho người bán, dựa theo lời của Viên Quỳnh gọi một ly kem vị ô mai, người đàn ông ngước đầu liếc mắt nhìn xe một cái, thu tiền rồi lấy kem.
Tiêm Chuỷ Tử cầm ly kem trở về, đưa kem cho Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cười cầm lấy, Tiêm Chuỷ Tử lại khởi động xe chạy đi.
Nhìn xe chạy đi, người đàn ông từ trong túi tiền tiến lấy ra tờ tiền mà Viên Quỳnh đưa cho hắn, cầm tờ tiền giơ lên, nương theo ánh mặt trời nhìn thấy trên tờ tiền có mấy lỗ nhỏ.
Người đàn ông hiểu ý cười cười, cất tiền đi.
Trong xe, Viên Quỳnh chậm rãi ăn từng miếng kem, mày khẽ chau lại, nàng ghét nhất là ăn đồ ngọt.
Bành Vượng Thành dường như đã chấp nhận số phận của mình, không tới vài ngày lại liên lạc với Ngô Phong gọi hàng.
Điều này làm Viên Quỳnh có chút ngạc nhiên.
Ngô Phong nghe xong điện thoại liền nói: “A Quỳnh, lần này em cũng đi đi”.
Viên Quỳnh gật đầu, nói: “Nhưng mà hắn không phải loại người mặc cho người ta bài bố”.
Ngô Phong nói: “Đến lúc đó em đi cùng A Đạt, mang ít nhất hai tên đàn em theo”.
Viên Quỳnh gật đầu đồng ý, Ngô Phong lại nói: “Bành Vượng Thành lần trước đã làm mất hàng, lần này còn bị tôi chặn nguồn hàng, lần này hắn chắc chắn rất sốt ruột muốn gỡ vốn, thế nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng thì tốt hơn, lỡ như hắn lại giở thủ đoạn, em không cần nương tay, trực tiếp xử lý đi”.
Viên Quỳnh cười gật đầu không nói gì.
Thời gian giao hàng là vào buổi tối, Viên Quỳnh cùng A Vượng, Tiêm Chuỷ Tử, A Đạt cùng với và hai tên đàn em cùng lên xe vận chuyển hàng, đi được nửa đường, Ngô Phong bỗng nhiên gọi tới, Viên Quỳnh bắt máy.
Ngô Phong nói: “Giao hàng xong thì tới khu giải trí nội thành đón tôi, tôi ở đó chờ em”.
Viên Quỳnh nói: “Biết rồi, mà sao chị lại đến đó?”.
Điện thoại truyền đến tiếng Ngô Phong cười khẽ nói: “Tôi ở đây gặp người truyền tin”.
Viên Quỳnh cũng cười, tắt điện thoại, Viên Quỳnh có thể khẳng định người mà Ngô Phong gặp là cảnh sát.
Từ cái ngày thân phận A Trà bị lộ, Viên Quỳnh đã hiểu rằng bên trong cảnh sát chắc chắn có người của Ngô Phong, bằng không người cẩn thận như A Trà làm sao có khả năng dễ dàng bại lộ như vậy.
Hơn nữa người này chắc chắn có chức vụ rất lớn, Ngô Phong lăn lộn trên con đường này lâu như vậy mà chưa từng xảy ra sự cố lớn nào, nếu không có người có trọng lượng che chở cô, có lẽ cô cũng không thể làm được như hiện tại.
Đến địa điểm giao hàng, là một bãi đỗ xe ngầm.
Viên Quỳnh xuống xe, dưới bóng đèn yếu ớt, nhìn thấy ba người đối diện, đứng đầu đương nhiên là Bành Vượng Thành.
Viên Quỳnh mơ hồ nghe được hắn nói: “Hàng đến”.
Ngay sau nhìn thấy hắn lập tức cho điện thoại nhét vào túi quần, gương mặt tươi cười tiêu sái đi đi đến……
Viên Quỳnh cười nói: “Anh Bành gọi điện cho ai vậy?”.
Bành Vượng Thành nói: “Là vợ tôi”.
Viên Quỳnh trong mắt mang theo tia nghi hoặc nói: “Anh cùng chị dâu tình cảm thật tốt”.
Bành Vượng Thành cười nói: “Thường thôi”.
Viên Quỳnh nhìn hắn tươi cười, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nghĩ được là không đúng chỗ nào, vì vậy ngay thời điểm A Đạt dỡ hàng xuống liền nói với A Đạt: “Chú ý một chút, tôi cảm thấy hắn ta có gì đó không đúng”.
A Đạt gật đầu, hai người quan sát mấy tên đàn em đang chuyển hàng.
Viên Quỳnh bỗng nhiên thấy anh mắt Bành Vượng Thành nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau.
Viên Quỳnh lập tức chú ý được có chỗ không đúng, nhìn theo ánh mắt của hắn mới phát hiện phía đuôi xe có bóng người, Viên Quỳnh lập tức lấy súng bên hông nhắm ngay Bành Vượng Thành, nói: “Bành Vượng Thành, anh dám giở trò?”.
Lời còn chưa dứt, Bành Vượng Thành đã nhấc thùng hàng lên ném về phía nàng.
Viên Quỳnh nghiêng người tránh đi, chiếc xe phía sau liền xuất hiện mười mấy người nổ súng về phía nàng, Viên Quỳnh nghiêng mình trốn vào cây cột phía sau, nổ súng đánh trả đối phương, tầm mắt không nhìn thấy được thân ảnh của mấy người Tiêm Chuỷ Tử và A Vượng.
Viên Quỳnh kêu một tiếng: “A Vượng”.
Chiếc xe phía sau truyền đến tiếng của A Vượng: “Tôi ở đây, Tiểu Vương chết rồi, tôi vẫn ổn”.
A Đạt một bên nổ súng, một cắn răng chửi: “Thằng khốn này muốn ăn bẩn chúng ta”.
Viên Quỳnh không nói gì, nghe tiếng súng dần dần thưa thớt liền nhảy ra, bắn một phát súng làm một tên chết, ngay sau tiếp tục nổ súng lại thêm hai tên trúng đạn, tạm thời ngăn chặn được hoả lực của đối phương.
A Đạt nhân cơ hội chạy đến chiếc xe mà bọn họ dùng để di chuyển tới đây.
A Đạt nhanh chóng lên xe, lái xe đến đón Viên Quỳnh cùng mấy người khác, hoả lực của đối phương lại mạnh lên, làm cho Viên Quỳnh cùng mấy người khác núp ở sau xe căn bản không thể thò đầu ra được.
Không gian bãi đỗ xe khá nhỏ, xe cũng không có cách nào tiếp cận bọn họ, Viên Quỳnh hướng về phía đối phương nả mấy phát súng, vừa quay đầu lại phát hiện phía sau lại có mấy người xuất hiện, đã muốn nhắm ngay nàng mà nổ súng.
Viên Quỳnh phản ứng cực kỳ nhanh, ngay lúc đối thủ còn đang nhắm, nàng đã nổ súng một phát vào vai phải kẻ đó, người kia kêu thảm thiết một tiếng, làm rớt súng.
Viên Quỳnh khẽ cắn môi, nhanh chóng đi ra ngoài, nương theo mấy cây cột che dấu bản thân, mặc kệ mấy người bị bắn nằm ở đó, lại xuất hiện thêm vài người liên tục nổ súng, lại một tên trúng đạn ngã xuống đất.
Viên Quỳnh bước vài bước rồi lách vào khoảng trống giữa hai chiếc xe, một vệt máu từ mu bàn tay trái của nàng chảy xuống dưới đất.
Viên Quỳnh một tay che miệng vết thương, trong lòng liền hiểu ra Bành Vượng Thành không chỉ muốn cướp hàng đơn giản như vậy, hắn căn bản chính là muốn giết người diệt khẩu.
Nếu hắn dám động đến Ngô Phong, khẳng định phía sau có chỗ dựa.
Viên Quỳnh nhớ đến lúc Bành Vượng Thành nói chuyện điện thoại liền hiểu ra, tối nay tình cờ Ngô Phong lại có hẹn với người kia, chỉ sợ đó là cái bẫy.
Cả hai tên đàn em đắc lực của cô đều được đưa đi vận chuyển hàng, khả năng mang theo bên người chỉ có Hoàng Vĩ Thịnh.
Hơn nữa Ngô Phong có thói quen ra cửa không mang theo vệ sĩ, chỉ sợ cô lúc này lành ít dữ nhiều.
- --------------------------------------------------------
Danh sách chương