Viên Quỳnh chở Hoàng Vĩ Thịnh đến khách sạn Hương Giang, Hoàng Vĩ Thịnh một mình đi vào khách sạn, nàng chờ ở ngoài, Hoàng Vĩ Thịnh chính là đi gặp boss của hắn, vị boss này mới là mục tiêu chính Viên Quỳnh.
Cho tới nay, nàng vẫn chưa gặp qua người này, nàng còn chưa đủ tư cách.
Viên Quỳnh đứng dựa vào cửa xe, tâm tình buồn chán nhìn quanh bốn phía, Hoàng Vĩ Thịnh sẽ xuống lúc nào nàng không biết, tất cả những gì nàng có thể làm là chờ đợi, làm những việc như vậy rất cần phải kiên nhẫn.
Tiếng còi xe trên đường làm Viên Quỳnh vô thức nhìn qua.
Chỉ là một chiếc ô tô đi qua vỉa hè, nhưng nàng nhìn thấy được bóng dáng phản chiếu ở tầng ba đối diện.
Ánh mắt nàng mờ mịt lướt qua hình ảnh phản chiếu một cách trống rỗng, dường như cũng không có gì khả nghi.
Hoàng Vĩ Thịnh cùng người kia gặp nhau ở quán cà phê tại lầu ba của khách sạn Hương Giang.
Viên Quỳnh biết Hoàng Vĩ Thịnh bị người khác theo dõi, nàng không biết người đó là ai, có thể là người bên cảnh sát Hồng Kông, có thể nàng cũng bị người bên kia theo dõi.
Không lâu sau đó, Hoàng Vĩ Thịnh hưng phấn đi xuống, vỗ vai nàng nói: “Đi, có việc phải làm rồi.”.
Viên Quỳnh cười cười không nói gì, khởi động xe rời đi.
Nàng theo bản năng nhìn gương chiếu hậu đang phản chiếu lại cửa của khách sạn Hương Giang.
Sau khi xe chạy được mười mét, nàng mơ hồ nhìn thấy ở một người bước ra khỏi cửa khách sạn, không nhìn rõ tướng mạo và quần áo của người đó, chỉ thấy loáng thoáng bóng người màu xám đen, Viên Quỳnh chỉ có thể xác định một chút đó là một người phụ nữ.
Mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện diễn ra khá êm đềm.
A Vượng đến gặp nàng, A Vượng cũng là một tay buôn ma tuý, nhưng so với Hoàng Vĩ Thịnh hắn ta chỉ là con ngựa ô ở rìa ngoài của lưới ma tuý.
Hoàng Vĩ Thịnh thì buôn bán trung gian.
Mục tiêu của Viên Quỳnh là muốn tiếp cận người kia, người ở vị trí trung tâm của mạng lưới buôn bán ma tuý, người này kì thật ở Myanmar, một trùm buôn má tuý lớn ở biên giới Trung Quốc.
A Vượng ba tháng trước bị cảnh sát Đại Lục bắt khi hắn đang mua bán ma tuý ở đó, lúc đó bạn gái của hắn đang mang thai, hắn ta lo lắng cho bạn gái và đứa con chưa gặp, để không phải ở tù, hắn ta đồng ý trở thành nội gián cho cảnh sát.
A Vượng vào nhà, định ngồi xuống, so với những chiếc ghế kia, nó gần chỗ hắn nhất, vô cùng thuận tiện.
Viên Quỳnh đã nắm lấy bả vai hắn bắt hắn ngồi vào cái ghế ở phía bên kia bàn nói: “Chỗ này không phải để ngồi”.
Nói xong nàng ngồi xổm xuống nhìn bề mặt ghế, trên mặt ghế lốm đốm sơn đen, một ít bụi bám trên bề mặt.
Viên Quỳnh thổi một hơi bay gần hết bụi trên bề mặt ghế, nhưng vẫn còn một lớp mỏng bụi trên ghế.
A Vương nhìn hành động của nàng ngạc nhiên nói: “Phải, phải, nên cẩn thận một chút.
Nếu cô xong việc rồi, tôi chết cũng có thể ngẩng đầu”.
Viên Quỳnh đáp lại: “Có chuyện gì không? Tốt hơn hết là anh ít gặp tôi lại”.
A Vương nói: “Tôi bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi”.
Viên Quỳnh nghe xong cũng không bất ngờ nói: “Tôi biết.”
A Vượng nghe xong ngạc nhiên nói: “Sao cô biết?”.
Viên Quỳnh lắc đầu im lặng không nói, A Vượng cũng im lặng ngồi một hồi rồi rời đi.
Viên Quỳnh định ra ngoài mua cho mình một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, cách ba ngã tư có một trung tâm mua sắm.
Đang đi dạo tìm mua một ít đồ, nàng vô tình gặp một người ở lối vào của trung tâm thương mại, một người không ngờ tới, A Trà.
A Trà mặc một bộ đồ hàng hiệu, trong tay túi lớn túi nhỏ, nhìn có vẻ mới đi mua sắm xong, nhưng là nàng ấy vừa bước ra từ một chiếc xe ô tô màu đen ở lối vào của trung tâm thương mại, chiếc xe rời đi ngay sau đó, A Trà giơ tay gọi một chiếc Taxi.
A Trà mở cửa xe nhìn xung quanh, Viên Quỳnh biết rõ hành vi mà nàng vừa làm, bởi vì Viên Quỳnh cũng thường xuyên làm như vậy.
A Trà nhìn thấy Viên Quỳnh ra khỏi trung tâm thương mại, trong mặt hiện lên sự căng thẳng, nhưng nét mặt vẫn rất tự nhiên, A Trà lịch sự mỉm cười với Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cũng cười với nàng, A Trà liền lên xe rời đi.
Mười một giờ tối, Viên Quỳnh nhận được điện thoại của Hoàng Vĩ Thịnh, yêu cầu nàng lập tức đến vịnh Thâm Thủy, bọn chúng sẽ lấy hàng ở đó.
Hoàng Vĩ Thịnh vẫn luôn đề phòng Viên Quỳnh nên mới gọi nàng ngay khi đã sắp lấy được hàng, Viên Quỳnh hiểu cũng không nghĩ nhiều, lái xe đến chỗ hẹn.
*Vịnh Thâm Thủy: một vịnh ở Hồng Kông
Tại bến tàu ở vịnh nước sâu, Hoàng Vĩ Thịnh đã đợi sẵn ở đó, Viên Quỳnh đi tới nói: “Anh Hoàng, em đến rồi”.
Hoàng Vĩ Thịnh gật đầu nói: “Hàng sắp đến rồi, tập trung chút”, Viên Quỳnh gật gật đầu đứng ở một bên, xung quanh có hơn chục người, gồm cả Hoàng Mao Tử và A Thành.
Trong màn đêm, một chiếc thuyền đánh cá từ từ đến gần bến tàu, một ngư dân đứng trên mũi thuyền, nhìn chăm chú đoàn người trong gió đêm.
Thuyền dần đến gần bên tàu các ngư dân lấy ra ván gỗ bắt ngang, Hoàng Vĩ Thịnh để Hoàng Mao Tử cùng vài người ở lại bến tàu, hắn cùng Viên Quỳnh và những người còn lại lên thuyền.
Trong khoang thuyền có hơn mười người, Viên Quỳnh nhìn thắt lưng của những người đó, biết bọn họ đều mang súng.
Người đánh cá đem một cái túi lớn để lên bàn, Hoàng Vĩ Thình nhìn Viên Quỳnh nói: “Biết xem hàng không?”.
Viên Quỳnh thuần thục rạch một đường nhỏ trên túi, dùng ngón út dính một ít bột, chấm lên môi sau đó dùng lưỡi liếm nói: “Tám phần, hàng tốt”, nàng nói rất chính xác độ tinh khiết.
Hoàng Vĩ Thịnh cũng thử một chút, nhìn Viên Quỳnh tán dương gật đầu nói: “Lấy hàng”.
Người của hắn lập tức đặt vài cái vali lên bàn, đối phương kiểm tra số tiền gật đầu, sau đó theo khoang tàu lôi ra mấy cái rương gỗ.
Lúc này ngoài khoang thuyền Hoàng Mao Tử hét lớn: “Đại ca, có cớm”.
Cùng lúc đó tiếng động cơ từ trên biển truyền đến, một số tàu tuần tra tiến về phía bọn họ.
Thuyền cảnh sát biển được trang bị vũ khí đẩy đủ.
Dưới thuyền truyền đến một loạt tiếng súng, trên bến cảng Hoàng Mao Tử đang bắn nhau với cảnh sát biển.
Hoàng Vĩ Thịnh hét lên: “Xuống tàu nhanh”.
Nói xong hắn cầm lấy hai chiếc vali lao ra khỏi khoang thuyền, Viên Quỳnh cũng nắm lấy một chiếc vali, tay kia cầm súng đi theo phía sau.
Ra đến bến cảng bọn họ mới phát hiện mình bị cảnh sát bao vây, Hoàng Vĩ Thịnh dẫn người mình chạy đến chiếc xe đậu ở bên kia, tuy nhiên dưới làn súng đạn dày đặt của cảnh sát bọn họ không di chuyển được.
Vài tay chân của Hoàng Vĩ Thịnh lo giấu đống hàng ngay bờ mép bến tàu.
Lúc Viên Quỳnh bắn trả đã đánh rơi chiếc vali, Viên Quỳnh liền lao ra muốn đem vali kéo trở về, ngay lập tức bị Hoàng Vĩ Thịnh giữ lại: “Bỏ đi, tìm cách thoát thân đã”.
Viên Quỳnh đáp:” Mấy trăm vạn lận, anh không cần sao? Vậy cho tôi đi”, nói xong liền muốn lao ra.
Hoàng Vĩ Thịnh giữ chặt cô nói: “Con mẹ nó, sắp chết tới nơi rồi, cô lo kiếm tiền có ích lợi gì?”.
Viên Quỳnh nhìn thoáng chiếc vali, bất đắc dĩ quay đầu lại nói với Hoàng Vĩ Thịnh: “Tôi tìm cách chạy xe qua đây”.
Hoàng Vĩ Thịnh gật đầu bắn trả cảnh sát ở phía bên kia yểm trợ cho nàng.
Một tiếng hét vang lên, là giọng của Hoàng Mao Tử.
Viên Quỳnh nhìn lại đã thấy Hoàng Mão Tử nằm bất động trên đất, hiển nhiên là hắn chết rồi.
Trong lòng nàng liền nảy lên một chút sợ hãi, nhắm mắt lại, nghe tiếng súng bên tai, trong lòng thầm đếm ba tiếng.
Sau đó nàng đột nhiên nhảy ra ngoài, lao đến cái xác đang nằm trên mặt đất.
Sau đó nhảy lên, bổ nhào về phía thi thể bên cạnh, một giây? Trong tích tắc, nàng cảm nhận được cái đau rát do viện đạn sượt qua bề mặt da, một lần nữa cùng thần chết gặp thoáng qua.
Nàng nâng cái xác lên che lấy mình, cùng lúc đó cảnh sát chĩa súng về phía nàng, nàng lại nhảy ra, lao đến chiếc xe cách đó không xa.
Đạn lập tức truy sát, ngay tại thời khắc nàng rơi xuống mặt đất, lăn một vòng vào gầm xe, đạn liền găm vào cửa xe tạo ra vài lõm lớn.
Nàng men theo gầm xe mở cửa ra chui vào trong, khởi động xe vọt về phía thùng hàng.
Trong làn mưa đạn, Hoàng Vĩ Thịnh cùng vài người lên xe, lách khỏi vòng vây cảnh sát.
Chạy khỏi vòng vây, nàng phát hiện phía trước có rào chắn, nàng đạp chân ga tông vỡ rào chắn rồi phóng xe rẽ sang đường quốc lộ, Hoàng Vĩ Thịnh tức giận nói: “Nhất định có nội gián, để ông đây bắt được mày, nhất định băm thây từng mảnh.”
Phía sau xe cảnh sát vẫn không ngừng đuổi theo, Viên Quỳnh nhìn kim tốc độ một trăm hai mươi dặm/giờ, nàng đạp mạnh chân ga, kim tốc độ bắt đầu lệch sang phải, một trăm năm mươi… một trăm sáu mươi… gần như chạm đến đỉnh điểm hai trăm.
- --------------------------------------------------------
Cho tới nay, nàng vẫn chưa gặp qua người này, nàng còn chưa đủ tư cách.
Viên Quỳnh đứng dựa vào cửa xe, tâm tình buồn chán nhìn quanh bốn phía, Hoàng Vĩ Thịnh sẽ xuống lúc nào nàng không biết, tất cả những gì nàng có thể làm là chờ đợi, làm những việc như vậy rất cần phải kiên nhẫn.
Tiếng còi xe trên đường làm Viên Quỳnh vô thức nhìn qua.
Chỉ là một chiếc ô tô đi qua vỉa hè, nhưng nàng nhìn thấy được bóng dáng phản chiếu ở tầng ba đối diện.
Ánh mắt nàng mờ mịt lướt qua hình ảnh phản chiếu một cách trống rỗng, dường như cũng không có gì khả nghi.
Hoàng Vĩ Thịnh cùng người kia gặp nhau ở quán cà phê tại lầu ba của khách sạn Hương Giang.
Viên Quỳnh biết Hoàng Vĩ Thịnh bị người khác theo dõi, nàng không biết người đó là ai, có thể là người bên cảnh sát Hồng Kông, có thể nàng cũng bị người bên kia theo dõi.
Không lâu sau đó, Hoàng Vĩ Thịnh hưng phấn đi xuống, vỗ vai nàng nói: “Đi, có việc phải làm rồi.”.
Viên Quỳnh cười cười không nói gì, khởi động xe rời đi.
Nàng theo bản năng nhìn gương chiếu hậu đang phản chiếu lại cửa của khách sạn Hương Giang.
Sau khi xe chạy được mười mét, nàng mơ hồ nhìn thấy ở một người bước ra khỏi cửa khách sạn, không nhìn rõ tướng mạo và quần áo của người đó, chỉ thấy loáng thoáng bóng người màu xám đen, Viên Quỳnh chỉ có thể xác định một chút đó là một người phụ nữ.
Mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện diễn ra khá êm đềm.
A Vượng đến gặp nàng, A Vượng cũng là một tay buôn ma tuý, nhưng so với Hoàng Vĩ Thịnh hắn ta chỉ là con ngựa ô ở rìa ngoài của lưới ma tuý.
Hoàng Vĩ Thịnh thì buôn bán trung gian.
Mục tiêu của Viên Quỳnh là muốn tiếp cận người kia, người ở vị trí trung tâm của mạng lưới buôn bán ma tuý, người này kì thật ở Myanmar, một trùm buôn má tuý lớn ở biên giới Trung Quốc.
A Vượng ba tháng trước bị cảnh sát Đại Lục bắt khi hắn đang mua bán ma tuý ở đó, lúc đó bạn gái của hắn đang mang thai, hắn ta lo lắng cho bạn gái và đứa con chưa gặp, để không phải ở tù, hắn ta đồng ý trở thành nội gián cho cảnh sát.
A Vượng vào nhà, định ngồi xuống, so với những chiếc ghế kia, nó gần chỗ hắn nhất, vô cùng thuận tiện.
Viên Quỳnh đã nắm lấy bả vai hắn bắt hắn ngồi vào cái ghế ở phía bên kia bàn nói: “Chỗ này không phải để ngồi”.
Nói xong nàng ngồi xổm xuống nhìn bề mặt ghế, trên mặt ghế lốm đốm sơn đen, một ít bụi bám trên bề mặt.
Viên Quỳnh thổi một hơi bay gần hết bụi trên bề mặt ghế, nhưng vẫn còn một lớp mỏng bụi trên ghế.
A Vương nhìn hành động của nàng ngạc nhiên nói: “Phải, phải, nên cẩn thận một chút.
Nếu cô xong việc rồi, tôi chết cũng có thể ngẩng đầu”.
Viên Quỳnh đáp lại: “Có chuyện gì không? Tốt hơn hết là anh ít gặp tôi lại”.
A Vương nói: “Tôi bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi”.
Viên Quỳnh nghe xong cũng không bất ngờ nói: “Tôi biết.”
A Vượng nghe xong ngạc nhiên nói: “Sao cô biết?”.
Viên Quỳnh lắc đầu im lặng không nói, A Vượng cũng im lặng ngồi một hồi rồi rời đi.
Viên Quỳnh định ra ngoài mua cho mình một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, cách ba ngã tư có một trung tâm mua sắm.
Đang đi dạo tìm mua một ít đồ, nàng vô tình gặp một người ở lối vào của trung tâm thương mại, một người không ngờ tới, A Trà.
A Trà mặc một bộ đồ hàng hiệu, trong tay túi lớn túi nhỏ, nhìn có vẻ mới đi mua sắm xong, nhưng là nàng ấy vừa bước ra từ một chiếc xe ô tô màu đen ở lối vào của trung tâm thương mại, chiếc xe rời đi ngay sau đó, A Trà giơ tay gọi một chiếc Taxi.
A Trà mở cửa xe nhìn xung quanh, Viên Quỳnh biết rõ hành vi mà nàng vừa làm, bởi vì Viên Quỳnh cũng thường xuyên làm như vậy.
A Trà nhìn thấy Viên Quỳnh ra khỏi trung tâm thương mại, trong mặt hiện lên sự căng thẳng, nhưng nét mặt vẫn rất tự nhiên, A Trà lịch sự mỉm cười với Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cũng cười với nàng, A Trà liền lên xe rời đi.
Mười một giờ tối, Viên Quỳnh nhận được điện thoại của Hoàng Vĩ Thịnh, yêu cầu nàng lập tức đến vịnh Thâm Thủy, bọn chúng sẽ lấy hàng ở đó.
Hoàng Vĩ Thịnh vẫn luôn đề phòng Viên Quỳnh nên mới gọi nàng ngay khi đã sắp lấy được hàng, Viên Quỳnh hiểu cũng không nghĩ nhiều, lái xe đến chỗ hẹn.
*Vịnh Thâm Thủy: một vịnh ở Hồng Kông
Tại bến tàu ở vịnh nước sâu, Hoàng Vĩ Thịnh đã đợi sẵn ở đó, Viên Quỳnh đi tới nói: “Anh Hoàng, em đến rồi”.
Hoàng Vĩ Thịnh gật đầu nói: “Hàng sắp đến rồi, tập trung chút”, Viên Quỳnh gật gật đầu đứng ở một bên, xung quanh có hơn chục người, gồm cả Hoàng Mao Tử và A Thành.
Trong màn đêm, một chiếc thuyền đánh cá từ từ đến gần bến tàu, một ngư dân đứng trên mũi thuyền, nhìn chăm chú đoàn người trong gió đêm.
Thuyền dần đến gần bên tàu các ngư dân lấy ra ván gỗ bắt ngang, Hoàng Vĩ Thịnh để Hoàng Mao Tử cùng vài người ở lại bến tàu, hắn cùng Viên Quỳnh và những người còn lại lên thuyền.
Trong khoang thuyền có hơn mười người, Viên Quỳnh nhìn thắt lưng của những người đó, biết bọn họ đều mang súng.
Người đánh cá đem một cái túi lớn để lên bàn, Hoàng Vĩ Thình nhìn Viên Quỳnh nói: “Biết xem hàng không?”.
Viên Quỳnh thuần thục rạch một đường nhỏ trên túi, dùng ngón út dính một ít bột, chấm lên môi sau đó dùng lưỡi liếm nói: “Tám phần, hàng tốt”, nàng nói rất chính xác độ tinh khiết.
Hoàng Vĩ Thịnh cũng thử một chút, nhìn Viên Quỳnh tán dương gật đầu nói: “Lấy hàng”.
Người của hắn lập tức đặt vài cái vali lên bàn, đối phương kiểm tra số tiền gật đầu, sau đó theo khoang tàu lôi ra mấy cái rương gỗ.
Lúc này ngoài khoang thuyền Hoàng Mao Tử hét lớn: “Đại ca, có cớm”.
Cùng lúc đó tiếng động cơ từ trên biển truyền đến, một số tàu tuần tra tiến về phía bọn họ.
Thuyền cảnh sát biển được trang bị vũ khí đẩy đủ.
Dưới thuyền truyền đến một loạt tiếng súng, trên bến cảng Hoàng Mao Tử đang bắn nhau với cảnh sát biển.
Hoàng Vĩ Thịnh hét lên: “Xuống tàu nhanh”.
Nói xong hắn cầm lấy hai chiếc vali lao ra khỏi khoang thuyền, Viên Quỳnh cũng nắm lấy một chiếc vali, tay kia cầm súng đi theo phía sau.
Ra đến bến cảng bọn họ mới phát hiện mình bị cảnh sát bao vây, Hoàng Vĩ Thịnh dẫn người mình chạy đến chiếc xe đậu ở bên kia, tuy nhiên dưới làn súng đạn dày đặt của cảnh sát bọn họ không di chuyển được.
Vài tay chân của Hoàng Vĩ Thịnh lo giấu đống hàng ngay bờ mép bến tàu.
Lúc Viên Quỳnh bắn trả đã đánh rơi chiếc vali, Viên Quỳnh liền lao ra muốn đem vali kéo trở về, ngay lập tức bị Hoàng Vĩ Thịnh giữ lại: “Bỏ đi, tìm cách thoát thân đã”.
Viên Quỳnh đáp:” Mấy trăm vạn lận, anh không cần sao? Vậy cho tôi đi”, nói xong liền muốn lao ra.
Hoàng Vĩ Thịnh giữ chặt cô nói: “Con mẹ nó, sắp chết tới nơi rồi, cô lo kiếm tiền có ích lợi gì?”.
Viên Quỳnh nhìn thoáng chiếc vali, bất đắc dĩ quay đầu lại nói với Hoàng Vĩ Thịnh: “Tôi tìm cách chạy xe qua đây”.
Hoàng Vĩ Thịnh gật đầu bắn trả cảnh sát ở phía bên kia yểm trợ cho nàng.
Một tiếng hét vang lên, là giọng của Hoàng Mao Tử.
Viên Quỳnh nhìn lại đã thấy Hoàng Mão Tử nằm bất động trên đất, hiển nhiên là hắn chết rồi.
Trong lòng nàng liền nảy lên một chút sợ hãi, nhắm mắt lại, nghe tiếng súng bên tai, trong lòng thầm đếm ba tiếng.
Sau đó nàng đột nhiên nhảy ra ngoài, lao đến cái xác đang nằm trên mặt đất.
Sau đó nhảy lên, bổ nhào về phía thi thể bên cạnh, một giây? Trong tích tắc, nàng cảm nhận được cái đau rát do viện đạn sượt qua bề mặt da, một lần nữa cùng thần chết gặp thoáng qua.
Nàng nâng cái xác lên che lấy mình, cùng lúc đó cảnh sát chĩa súng về phía nàng, nàng lại nhảy ra, lao đến chiếc xe cách đó không xa.
Đạn lập tức truy sát, ngay tại thời khắc nàng rơi xuống mặt đất, lăn một vòng vào gầm xe, đạn liền găm vào cửa xe tạo ra vài lõm lớn.
Nàng men theo gầm xe mở cửa ra chui vào trong, khởi động xe vọt về phía thùng hàng.
Trong làn mưa đạn, Hoàng Vĩ Thịnh cùng vài người lên xe, lách khỏi vòng vây cảnh sát.
Chạy khỏi vòng vây, nàng phát hiện phía trước có rào chắn, nàng đạp chân ga tông vỡ rào chắn rồi phóng xe rẽ sang đường quốc lộ, Hoàng Vĩ Thịnh tức giận nói: “Nhất định có nội gián, để ông đây bắt được mày, nhất định băm thây từng mảnh.”
Phía sau xe cảnh sát vẫn không ngừng đuổi theo, Viên Quỳnh nhìn kim tốc độ một trăm hai mươi dặm/giờ, nàng đạp mạnh chân ga, kim tốc độ bắt đầu lệch sang phải, một trăm năm mươi… một trăm sáu mươi… gần như chạm đến đỉnh điểm hai trăm.
- --------------------------------------------------------
Danh sách chương