Ngô Phong mặc một chiếc sườn xám vải nhung thiên nga đen ngắn tay thời Đường, phối với chiếc quần jean màu xanh đậm ôm dáng, chân mang đôi sandal cao gót màu đen, không có mang thêm bất kỳ trang sức hay phụ kiện nào khác, trông đơn giản nhưng lại không kém phần xinh đẹp, cổ áo sườn xám làm tôn chiếc cổ thon dài, làm người ta liên tưởng đến những con thiên nga trắng xinh đẹp, không thể nghi ngờ cái loại khí chất lãnh mị này càng được tăng thêm vài phần nữa.

Cô nắm lấy tay Viên Quỳnh, mười ngón giao nhau, cùng nhau ra ngoài, Viên Quỳnh hỏi: “Chuyện của A Vượng chị định giải quyết như thế nào?”.

Ngô Phong cười cười, trên mặt mang theo tia âm lãnh, nhếch miệng: “A……” một tiếng, đồng thời tay còn lại để lên cổ mình làm động tác cắt ngang.

Tim Viên Quỳnh liền co thắt lại, trên mặt vẫn giữ nguyên tươi cười, nói: “Tên này là tự tìm đường chết, ai cũng không cản được hắn, chị để em đi đi…..”.

Ngô Phong lại cười nói: “Đêm nay em còn phải dự tiệc với tôi, chuyện này tôi đã giao cho A Đạt giải quyết, mấy chuyện như vậy cậu ta rất có kinh nghiệm, em không cần phải lo”.

Viên Quỳnh cười cười gật đầu, tim lại chùng xuống.

Cùng Ngô Phong ngồi vào xe, Viên Quỳnh miễn cưỡng dựa vào người Ngô Phong, lười biếng nhìn ra ngoài cửa xe.

Tối nay, lực chú ý của Ngô Phong hoàn toàn bị Viên Quỳnh hấp dẫn, cô thỉnh thoảng lại hôn nhẹ Viên Quỳnh, vuốt ve cánh tay cùng bắp đùi trắng nõn của Viên Quỳnh, một bộ dáng vô cùng háo sắc, dưới sự vuốt ve ôn nhu của cô, trong lòng Viên Quỳnh càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Ngô Phong chính là một tên buôn ma tuý tàn nhẫn độc ác, một bên sắp xếp người khác đi giết người, một bên vẫn còn tâm trạng tán tỉnh nàng, sinh mạng của một người ở trong mắt cô tựa như cọng cỏ ven đường, tuỳ tiện nhổ lên rồi vứt bỏ, nàng không thể không hận Ngô Phong, nhưng trên mặt vẫn như trước giữ nguyên tươi cười.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong ngồi bên cạnh mình, gương mặt vẫn như cũ tràn đầy nét quyến rũ, làm cho nàng không thể không bị thu hút, tình yêu của nàng dành cho Ngô Phong vẫn không thể xoá bỏ, yêu hận đan xen! Địa điểm tổ chức tiệc là một căn phòng hạng nhất ở nhà hàng Đông Phương, Viên Quỳnh cùng Ngô Phong tiến vào phòng, người nên đến cũng đã đến đông đủ từ sớm.

Đàn ông thì áo mũ chỉnh tề, phụ nữ trang điểm tao nhã trang vận tinh tế, nhìn bề ngoài trông giống như một buổi tụ hội làm ăn bình thường.

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, người ở nơi này cơ bản đều là những ông trùm xã hội đen tàn nhẫn độc ác.

Ngô Phong vừa xuất hiện, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tỏ vẻ kính cẩn, đi qua cúi đầu khom lưng chào hỏi.

Ngô Phong cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ chào lại, một bồi bàn đem rượu tới, Ngô Phong cũng chỉ tuỳ tiện lấy hai ly rượu đỏ, một ly đưa cho Viên Quỳnh, nhìn mọi người xung quanh, nói: “Mọi người đã tới đông đủ hết chưa?”.

Một người tiến lại gần đây, là Đại Cơ Lão, hắn nói nhỏ bên tai Ngô Phong: “Vợ của Bành Vượng Thành cũng đến đây”.

Ngô Phong có chút ngạc nhiên, nhìn theo hướng mà Đại Cơ Lão chỉ, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đang tươi cười bước tới, trên ngực của nàng ta có cài một bông hoa màu trắng được làm bằng lụa, khí chất rất nhã nhặn, cánh tay cũng rất nhỏ nhắn, nàng ta giống như kiểu phụ nữ bé nhỏ quen núp sau lưng đàn ông làm nũng.

Nhưng là ánh mắt của nàng ta rất sắc bén, nàng ta đi về phía sau Ngô Phong, phía sau lưng còn có một người đàn ông, đang ôm một bứa trai khoảng chừng ba tuổi.

Nàng ta đi tới mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, đại tỷ”.

Ngô Phong cũng cười cười, lễ phép chào hỏi lại: “Chào, cô dạo này khỏe không?”.

Vợ của Bành Vượng Thành tên Vương Hàn Vũ, lúc này mỉm cười nói: “A Thành là tự anh ta tự tìm đường chết, tôi cũng không có gì oán trách cả, bản thân cũng nên tập thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi”.

Ngô Phong gật đầu, những người lăn lộn trong bóng đêm như bọn họ phần lớn vẫn là đàn ông chiếm đa số, những người phụ nữ xuất hiện ở trong này ngoại trừ Ngô Phong và Viên Quỳnh, những người khác đều là vợ hoặc là tình nhân của bọn họ.

Chỉ có Vương Hàn Vũ là tự một mình nàng ta đến đây, tới gặp kẻ giết chồng mình, cũng quá can đảm rồi, điều này làm cho Ngô Phong có chút hứng thú.

Viên Quỳnh chung quy vẫn lo lắng cho sự an toàn của A Vượng, về phần tuyến của Bành Vượng Thành sẽ cho ai thay thế, nàng căn bản không quan tâm tới, cái mà nàng quan tâm là nhanh tìm cơ hội thông báo cho A Vượng, để cho hắn mau trốn đi.

Nàng nhìn Ngô Phong vẫn đang trò chuyện, xoay người đi tới ban công, nghiêng người nhìn vào phòng, ánh mắt giống như không có chú ý đến diễn biến trong phòng, nhưng dư quang trước sau vẫn dừng lại ở trên người Ngô Phong, nàng nhanh chóng từ trong túi xách lấy điện thoại ra, gọi điện cho A Vượng, điện thoại của A Vượng không bắt máy, tim của Viên Quỳnh chìm xuống đáy cốc, lại nhanh chóng gọi cho một số khác, nói: “A Vượng đang gặp nguy hiểm, mau đi cứu hắn”.

Nói xong liền tắt máy, xoá cuộc gọi vừa nãy.

Ngô Phong đang nói chuyện quay đầu lại liền phát hiện không thấy Viên Quỳnh bên cạnh, nhìn xung quanh tìm kiếm, lại nhìn thấy Viên Quỳnh đang đứng ở ban công nghịch điện thoại.

Trong lòng Ngô Phong liền nổi lên nghi hoặc, lúc này điện thoại trong túi quần cô lại rung lên, Ngô Phong lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Viên Quỳnh gửi đến, chỉ có hai chữ: [Nhớ chị].

Ngô Phong cười đắc ý, lại tắt điện thoại.

Viên Quỳnh trở lại, đứng ở phía sau Ngô Phong, nghe thấy Vương Hàn Vũ nói: “A Thành đã chết, không có nghĩa tuyến này của anh ta có thể cho người khác tiếp”.

Ngô Phong híp mắt nói: “Ý của cô là… cô muốn tiếp?”.

Vương Hàn Vũ kiên quyết gật đầu, vài người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn về phía Ngô Phong.

Đại Cơ Lão nói: “Đại tỷ, như vậy không ổn lắm đâu”.

Tim của Viên Quỳnh vẫn trước sau thắt chặt, thời gian mỗi một phút một giây trôi qua, nàng hoàn toàn không biết tình hình bên kia của A Vượng như thế nào.

Tuyến của Bành Vượng Thành như là một miếng thịt béo, mỗi người đều như hổ rình mồi, cho dù bản thân mình không thể tiếp được tuyến này, cũng đã chuẩn bị đề cử người khác cho Ngô Phong, tuy rằng việc ai tiếp nhận tuyến này đều do một lời của Ngô Phong mà định đoạt, nhưng mà để cho Vương Hàn Vũ tiếp nhận tuyến này, vẫn là một chuyện khó.

Ngô Phong không nói gì, nhấp một ngụm rượu đỏ, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, điện thoại trong túi xách của Viên Quỳnh rung lên, Viên Quỳnh đứng phía sau Ngô Phong, lén lén cầm lấy điện thoại mở lên xem, là tin nhắn của Lão Thử: [Không tìm thấy A Vượng, trong nhà cũng không có ai].

Viên Quỳnh làm như không chú ý xóa đi tin nhắn, nàng phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể hỏi Ngô Phong về vị trí của A Đạt.

Vương Hàn Vũ đột nhiên nói: “Tôi tiếp tuyến này, có thể lấy cao hơn 20% so với giá gốc”.

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều vô cùng ngạc nhiên, Ngô Phong cười nói: “Vậy cô kiếm cái gì?”.

Vương Hàn Vũ cũng cười nói: “Đây là chuyện của tôi, đại tỷ chỉ cần thu tiền là được”.

Ngô Phong gật đầu, dường như rất thưởng thức dũng khí của Vương Hàn Vũ, đang muốn nói tiếp thì Viên Quỳnh ghé sát tai cô nhỏ giọng hỏi: “A Đạt sẽ không có chuyện gì chứ?”.

Ngô Phong vỗ vỗ tay nàng giống như đang an ủi, nhìn Vương Hàn Vũ, nói: “Được, vậy tôi giao cho cô”.

Vương Hàn Vũ giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cám ơn đại tỷ giúp đỡ”.

Mọi người xung quanh đều trở nên yên tĩnh lại, Ngô Phong biết là bọn họ không cam tâm, cười nâng ly nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, về sau mọi người đều là người một nhà, phải biết giúp đỡ lẫn nhau”.

Một người đàn ông vừa béo vừa hói đi tới, dường như có chuyện muốn nói với Ngô Phong, Viên Quỳnh lại vội vàng lôi kéo Ngô Phong, nói: “Xong việc A Đạt có đến đây không?”.

Ngô Phong gật đầu nói: “Hắn cách nơi này không xa, xong việc sẽ tới đây”.

Đầu óc Viên Quỳnh nhanh chóng hoạt động, cố gắng hình dung ra địa hình xung quanh nhà hàng Đông Phương, trong nhà A Vượng không có ai, rất có khả năng người một nhà bọn họ đã cùng nhau ra ngoài, người một nhà buổi tối đi ra ngoài để làm cái gì? Nếu theo người bình thường mà nói, chắc hẳn phải tìm một chỗ nào đó để vui chơi, hưởng thụ hạnh phúc gia đình gì đó.

Dùng phương pháp loại trừ mà nói, những chỗ vui chơi thích hợp dành cho gia đình vào buổi tối không nhiều lắm, nếu giống như trong lời nói là ở gần nhà hàng Đông Phương, cũng chỉ có một nơi duy nhất, ở tầng hai mươi bảy của tòa nhà Hoàng Đỉnh, một nhà hàng nhỏ, là lựa chọn tốt nhất cho những gia đình có thu nhập tầm trung, rất thích hợp với những người không kiếm được nhiều tiền như A Vượng, hơn nữa còn có thể ngắm cảnh đêm.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong, nói: “Em đi vệ sinh một chút, rất nhanh sẽ trở lại”.

Ngô Phong cười gật đầu với nàng, Viên Quỳnh xoay người rời đi, đi đến nhà vệ sinh, Viên Quỳnh liền gọi điện cho Lão Thử, nói cho biết vị trí của nhà hàng nhỏ ở toà nhà Hoàng Thịnh, nhưng là Lão Thử vẫn còn ở gần nhà A Vượng, chỉ sợ là tới không kịp, nàng nhìn về phía cửa sổ nhà vệ sinh, nơi này ở tận lầu mười một, muốn từ chỗ này đi ra là không thể.

Viên Quỳnh rời khỏi nhà vệ sinh, đi vào thang máy đi xuống lầu hai, lầu một có hai tên đàn em mà Ngô Phong mang theo đang ở sảnh chờ, nàng một bên cởi đi đôi giày cao gót, một bên hối hận chính mình tự nhiên hôm nay lại ăn mặc như vậy làm gì, đi tới cửa sổ lầu hai, nhảy xuống.

- --------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện