Ngô Phong mang nàng đến một khách sạn gần đó, mở cửa vừa bước vào phòng, Ngô Phong đã khẩn trương đè Viên Quỳnh lên cửa, hôn nàng thật sâu.

Viên Quỳnh ôm cô, có thể cảm nhận nhịp tim đang đập kịch liệt của cô, tự hỏi bản thân mình, cô là thật sự yêu nàng sao? Yêu hoặc không yêu cũng không có quan trọng gì, nếu yêu, Viên Quỳnh càng dễ dàng giành được niềm tin của cô, nàng chỉ lo lắng rằng một khi cô đã yêu nàng, nhưng khi Ngô Phong phát hiện mình lừa gạt cô, sẽ càng thêm tàn nhẫn điên cuồng mà trả thù mình, nhưng mà mục đích của Viên Quỳnh không phải là đem những người như Ngô Phong ra trước sự chế tài của pháp luật sao? Nếu như cuộc chiến này người thắng là nàng, Ngô Phong lúc đó đã mất hết tất cả không có năng lực trả thù, lúc đó mình còn sợ gì chứ?

Nếu không yêu, Ngô Phong chỉ cùng mình chơi một trò chơi, nàng cũng có thể chơi với cô, cần gì phải nghiêm túc, huống hồ Ngô Phong thật làm nàng có chút rung động.

Ngô Phong hôn nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt nàng, Viên Quỳnh bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Nhìn ánh mắt nóng rực của Ngô Phong, nàng bỗng nhiên hiểu ra, sợ là chính mình thực sự đã yêu Ngô Phong.

Nàng đột ngột hoảng sợ đẩy Ngô Phong ra, Ngô Phong ngây người một lúc, hỏi nàng: “Sao vậy?”.

Chính Viên Quỳnh cũng ngoài ý muốn đối với hành động theo bản năng này của mình, im lặng không trả lời, nghiêng người ôm lấy cô ngã xuống giường, cắn vành tai cô nói: “Cô quá nhiệt tình”.

Ngô Phong nhẹ cười, đưa đầu lưỡi liếm môi nàng, xoay người đè lên nàng.

Viên Quỳnh cũng đã cởi đi mớ áo lộn xộn trên người Ngô Phong, nắm lấy áo lót cô kéo xuống gần hông.

Nửa người trên của Ngô Phong loã lồ hiện ra trước mắt nàng, da thịt trắng mềm, trong thật mịn màng dưới ánh sáng của ánh đèn, cực kỳ mê hoặc.

Đỉnh nụ hoa đỏ sẫm sớm đã nhô lên cứng rắn mà yêu kiều, Viên Quỳnh một tay ôm lấy cổ cô, kéo cô lại gần, hôn say mê, tay còn lại đặt lên ngực Ngô Phong, nhẹ nhàng xoa ấn.

Ngô Phong khẽ rên một tiếng, kéo quần áo nàng ra, Viên Quỳnh nhẹ giọng nói: “Tôi tự mình làm”.

Nói xong ý bảo Ngô Phong để nàng đứng dậy, Ngô Phong nghiêng người qua một bên để nàng đứng dậy, nàng cởi quần dài ra, hiện ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Viên Quỳnh vừa cởi đi áo thun, Ngô Phong liền đứng dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, từng chút từng chút hôn tấm lưng nàng.

Hơi thở Viên Quỳnh bắt đầu dồn dập, cánh tay ôm lấy cổ Ngô Phong, Ngô Phong tháo nút thắt dây ngực của nàng xuống, vừa hôn lưng nàng, vừa kéo quần nhỏ của nàng, lưu luyến vuốt ve thân thể trơn bóng của nàng.

Viên Quỳnh nhìn trông thật gầy, nhưng dáng người rất đẹp, bộ ngực no tròn, vòng eo mềm dẻo tinh tế, bụng bằng phẳng rắn chắc không có tí thịt dư thừa.

Viên Quỳnh cảm nhận được thân thể cô ấm áp kề sát mình, da thịt trơn mịn tựa như tơ tằm thượng hạng.

Không thể không công nhận cảm giác thân ái gần gũi thật sự rất tuyệt.

Con người vốn dĩ là động vật sống theo bầy đàn, lúc cô đơn luôn hi vọng từ đồng loại tìm được ấm áp.

Ở trong vòng tay cô Viên Quỳnh lật mình, đem cô đè trên giường, cắn mút môi cô, không nặng không nhẹ, làm cô cảm thấy được đau lớn xen lẫn khoái hoạt.

Ngô Phong khẽ rên, mắt phượng hẹp híp lại, hình dạng thật đẹp.

Viên Quỳnh dùng lưỡi liếm má cô, liếm lông mi dài mảnh của cô, nước bọt làm lông mi cuốn thành từng luồng từng luồng, vài sợi tóc tán loạn dát lên khuông mặt trắng nõn của cô, quyến rũ tận xương tuỷ.

Viên Quỳnh bắt đầu kịch liệt thở dốc…, Ngô Phong chính là một con bạch xà xinh đẹp, luôn mê hoặc người khác khiến cho họ thần hồn điên đảo.

Hai tay Ngô Phong giữ mặt Viên Quỳnh, ánh mắt mang theo một tầng hơi nước, nhìn Viên Quỳnh nhẹ giọng gọi: “A Quỳnh….A Quỳnh”.

Giọng Viên Quỳnh khàn khàn: “Ừ…” một tiếng.

Trong khi ngón tay đã sắp sửa tiến vào bộ vị tư mật yếu ớt nhất của con gái, Ngô Phong nhẹ nhàng rên rỉ, thân thể căng cứng, vòng eo nẩy lên.

Viên Quỳnh cười khẽ, ghé sát tai cô nói: “Cô thực mẫn cảm”.

Ngô Phong nghe được giọng điệu trêu chọc của nàng, có chút xấu hổ, hai tay ôm chặt nàng, cuồng nhiệt hôn, gặm cắn môi nàng, Viên Quỳnh bị đau khẽ rên, ngón tay càng thêm dùng sức, Ngô Phong không kiềm nổi buông tha môi của nàng, miệng tràn ra một chuỗi rên rĩ.

Viên Quỳnh kề sát cô, ngực ma sát ngực Ngô Phong, mềm mại co dãn.

Hai cơ thể triền miên cùng một chỗ chìm đắm trong dục vọng.

Một hồi sau, từ đôi môi đỏ thắm của Ngô Phong cuối cùng bật ra những tiến rên rỉ mảnh liệt, toàn thân cô run rẩy dữ dội, theo bản năng ôm lấy Viên Quỳnh, thở dốc rên rỉ.

Viên Quỳnh biết trong lòng mình hiện giờ tràn ngập cảm giác thoả mãn, nhìn vẻ mặt xinh đẹp yêu mị của Ngô Phong, Viên Quỳnh cảm thấy toàn thân tê dại, ngã vào bên người Ngô Phong, nhẹn nhàng thở gấp.

Một lúc sau Ngô Phong mới bình tĩnh trở lại, nhìn đến Viên Quỳnh bên cạnh tóc tán loạn đầy mồ hôi, trong mắt mang theo thương tiếc, kéo nàng vào lòng, khẽ hôn trán nàng.

Viên Quỳnh trở mình ngồi dậy nói: “Tôi đi uống nước, cô muốn uống không?”.

Ngô Phong cũng xoay người ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy Viên Quỳnh, một tay len lỏi vào giữa hai chân Viên Quỳnh, cười rộ lên: “Cũng ướt lắm rồi, ướt như vậy không khó chịu sao?”.

Nói xong cô kéo mẩu vải ren của Viên Quỳnh chỉ bằng lòng bàn tay xuống dưới.

Viên Quỳnh quỳ trên giường, ngửa người tựa vào người Ngô Phong, cảm nhận từng cái hôn rơi trên vai mình, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác nhộn nhạo, có chút khó chịu, kéo tay Ngô Phong ra: “Đừng như vây, tôi không thoải mái”.

Ngô Phong càng ôm chặt nàng, không chịu buông tay, Viên Quỳnh giữ lại tay cô, Ngô Phong cười ra tiếng, nhẹ giọng bên tia nàng nói: “Ngoan một chút, nếu không tôi sẽ dùng sức đấy~”.

Viên Quỳnh bất đắc dĩ bĩu môi, nhắm hai mắt, lại mặc kệ Ngô Phong tàn sát bừa bãi trên cơ thể mình không chút kiêng nể gì, nhưng cũng không gây ra cảm giác khó chịu.

Đột nhiên trước ngực truyền đến một trận đau đớn, Viên Quỳnh không khỏi kêu lên, mở to đôi mắt tràn ngập nước nhìn Ngô Phong.

Ngô Phong cười xấu xa: “Ai bảo em không chịu phản ứng nhiều một chút”.

Ngô Phong khiêu khích thân thể Viên Quỳnh một cách lão luyện, bên tai nàng ôn nhu nói: “Cục cưng, em có biết em đẹp như thế nào không, thả lỏng một chút sẽ càng đẹp hơn”.

Ngô Phong đúng thật là phong lưu già đời, kỹ năng cực kỳ tốt, dưới sự khiêu khích của cô, Viên Quỳnh từ từ thả lỏng, thân thể tiếp nhận sự xâm lược đến từ Ngô Phong, bởi sự dẫn dắt của cô, Viên Quỳnh dần dần cảm nhận được cao triều.

Trận kích tình qua đi, Ngô Phong kéo lên tấm chăn che lại thân thể của hai người, dựa vào đầu giường, châm hai điếu thuốc, đưa cho Viên Quỳnh một điếu, nhìn đến cánh tay bị cào đến thê thảm của mình, híp mắt nhìn Viên Quỳnh cười nói: “Không nghĩ khi em cao triều, lại bạo lực như vậy”.

Viên Quỳnh dựa vào vai cô, có chút xấu hổ nói: “Đau không?”.

Ngô Phong hút hơi thuốc, phun ra làn khói, nhìn làn khói lượn lờ trên không nói: “Đương nhiên đau, nhưng đau cũng rất vui vẻ”.

Viên Quỳnh nghiêng đầu nhìn mặt cô, bỗng phát hiện trên mặt cô còn xuất hiện một dấu răng mờ nhạt, nở nụ cười, Ngô Phong nhìn nàng hỏi: “Em cười cái gì?”.

Viên Quỳnh nói: “Cô tự mình chuốc khổ”.

Ngô Phong lại bỗng nhiên ghé sát lỗ tai nàng nói: “Lần sau tôi sẽ dùng miệng, em sẽ không bắt được tôi”.

Viên Quỳnh cầm hút một hơi thuốc nói: “Còn có lần sau?”.

Ngôi Phong ngồi ngay ngắn lại nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc nói: “Vì cái gì không có lần sau? Tôi rất thích em”.

Viên Quỳnh cười cười, từ chối cho ý kiến.

Im lặng một lúc, Viên Quỳnh nói: “Tôi không thích bị người khác sắp xếp, không nghĩ sẽ có lần sau”.

Ngô Phong quay đầu nhìn nàng, dập tắt tàn thuốc, nhìn nàng nói: “Đó là bởi vì em không yêu tôi, nếu em yêu tôi, tôi động em, lẽ nào em không có cảm giác”.

Viên Quỳnh bỗng nhiên nỡ nụ cười, giống như là đang nghe Ngô Phong nói nhảm, Ngô Phong có chút bực mình nói: “Cười cái gì?”.

Viên Quỳnh phun ra một làn sương khói, nhìn nàng nói: “Cô yêu tôi sao?”.

Ngô Phong ngẩn ra không nói gì, Viên Quỳnh lại nở nụ cười, dập tắt điếu thuốc nói: “Không cần quá nghiêm túc, như thế này là được rồi”.

Ngô Phong nhìn nàng lại nói: “Nhưng tôi muốn nghiêm túc”.

Viên Quỳnh cười lắc đầu nói: “Cô ngay cả yêu tôi hay không cũng không nói được, làm sao có thể nghiêm túc?”

Ngô Phong nhìn nàng, như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới nói: “Tôi muốn theo đuổi em”.

Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, giống như đang tuyên bố một chuyện rất quan trọng, Viên Quỳnh lại cười rộ lên: “Hahahahaha…haha”.

Ngô Phong nhìn nàng cười, nghiêm túc nói: “Đừng cười, tôi đang nghiêm túc, tôi chỉ muốn biết, tôi nghiêm túc với em, em có để cho tôi thất vọng không?”.

Viên Quỳnh im lặng, không nói lời nào.

Ngô Phong cần là cần một người có thể toàn tâm hồi đáp lại tình yêu mà cô đã cho đi, mà Viên Quỳnh có thể hồi đáp lại cô cái gì? Lừa gạt? Lợi dụng?.

Ngô Phong thấy nàng không nói gì, thở dài, dựa vào đầu giường, lại châm một điếu thuốc, hút một hơi, Viên Quỳnh lấy điếu thuốc trong tay cô, cũng hút một hơi, Ngô Phong nàng nở nụ cười, xem nàng hút xong một hơi, lại cầm lấy điếu thuốc về, cũng hút một hơi, lại đưa cho Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cầm lấy lại hút thật sâu một hơi, nhìn trần nhà, từ từ nhả ra một làn khói trắng.

Ngô Phong đột nhiên nói: “Tôi đã nghĩ đây là lần đầu của em”.

Viên Quỳnh liếc cô một cái, không nói lời nào.

Ngô Phong lại nói: “Người trước cũng là con gái?”.

Viên Quỳnh như trước im lặng, Ngô Phong lại tiếp tục nói: “Em yêu cô ấy rất nhiều?”.

Viên Quỳnh gật gật đầu, vẫn im lặng, chuyện cũ nàng không muốn nghĩ lại.

Lúc đó nàng vẫn được gọi là Vương Lỵ Nỉ, nàng sở dĩ mạo hiểm đi vào hang hổ, mạo hiểm đi làm nội gián, có mối liên hệ rất lớn với bạn gái cũ của nàng.

Ngô Phong thấy nàng im lặng cũng không hỏi gì thêm, lại nói: “Tôi hiểu cảm giác của em, trước kia tôi cũng rất yêu một người, người đó hiện tại tự sát rồi”.

Viên Quỳnh quay đầu nhìn nàng, Ngô Phong thấy nàng đối với đề tài này rất có hứng thú, lại nói tiếp: “Tôi vì cô ấy thiếu chút nữa là bị ba tôi đánh chết, lúc đó tôi còn đang học Đại học, ba tôi vì muốn tôi chia tay cô ấy, liền cắt đứt phí sinh hoạt của tôi, đánh tôi, không cho tôi tiền, tôi cũng không sợ, chỉ sợ cô ấy không tin tưởng tôi, nửa đường bỏ cuộc.

Đoạn thời gian đó, tôi đi làm thêm đủ chỗ chỉ để kiếm được ít tiền, lại sợ cô ấy nản lòng, tôi cố dùng hết thời gian rảnh rỗi để ở bên cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy muốn tôi đều cố hết sức mà đi làm, vất vả kiếm tiền, nhịn ăn nhịn uống, để mua cho cô ấy sợi lắc tay bằng bạch kim làm quà sinh nhật cho cô ấy”.

“Khi đó tôi thật cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô ấy lùi bước, rời khỏi tôi.

Thế nhưng trớ trêu là khi gia đình tôi chấp nhận tình cảm của chúng tôi, cô ấy lại tự sát.

Trong di thư cô ấy viết rằng, cô ấy cảm thấy quá nhiều áp lực, cô ấy chịu không nổi, không còn muốn tiếp tục cuộc sống khổ sở như vậy nữa.

Em có biết lúc đó tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi hận cô ấy, tôi hận cô ấy tự sát, tôi vì cô ấy trả giá tất cả, cô gắng hết thảy, kết quả tôi nhận được chỉ là con số không, tôi không còn cái gì cả.

Vì thế khi đọc được thư tuyệt mệnh của cô ấy, tôi nhận ra, tôi không yêu cô ấy, việc cô ấy làm khiến tôi rất thất vọng”.

Viên Quỳnh dụi tàn thuốc, nhìn Ngô Phong, đây là Ngô Phong, một Ngô Phong ngoài dự đoán của nàng

- --------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện