Bên trong là một cái thủ cấp.
Khuôn mặt Liễu Quân Hào đầy vẻ đắc ý. Cuộc chiến ở mỏ tiên quặng, nhờ bản lĩnh cao hơn một bậc mà cuối cùng lão đã chiếm phần thắng. Diệp Thanh Thành đã chết, Thế mạnh nghiêng hẳn về Liễu Gia.
Bất quá Côn Sơn thượng nhân lại thừa nước đục thả câu, đồng ý nhưng nhưng đưa điều kiện muốn Diệp Như làm lô đỉnh.
Liễu Quân Hào nhíu mày, đối với Diệp Như lão cũng có tâm tư hưởng dụng. Phương pháp tu luyện thái bổ tuy không thanh nhã lắm nhưng nhanh chóng đột phá bình cảnh, gia tăng thực lực.
Trong đấu giá hội ở một số phường thị, thỉnh thoảng có xuất hiện nữ tu lô đỉnh. Đám tu sĩ chính đạo khinh bỉ điều này nhưng cũng nhắm mắt cho qua.
Tuy thế phần lớn đều là nữ tu Linh Động kỳ. Nữ tu Trúc Cơ phần lớn đều có thế lực chống lưng. Nếu lô đỉnh Trúc Cơ kỳ xuất hiện thì khiến các tu sĩ cao cấp điên cuồng tranh đoạt, nhất là xinh đẹp có thể được tới hơn vạn tinh thạch.
Có điều trải qua cân nhắc lợi hại, Liễu Quân Hào vẫn đáp ứng Côn Sơn thượng nhân.
Lúc này trên mặt Liễu gia chủ tràn đầy vẻ hưng phấn, hóa thành một đạo độn quang bay về phía Diệp gia bảo.
"Đại tiểu thư chạy mau. Còn chần chừ thì không ổn." Thanh âm nóng vội của Diệp Hưng truyền ra, lúc này biết sư tôn đã tự bạo cản địch. Bất kể thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của người.
Song Diệp Như tỏ ra như không nghe thấy. Phụ thân sinh tử chưa rõ, tộc nhân đang bị chém giết, nàng thể rời đi một mình được sao? Quần anh nào kém nam tử, lâm trận bỏ chạy là điều sỉ nhục!
Bàn tay nhỏ vươn ra vỗ lên túi trữ vật. Một thanh đoản kiếm lưỡi mỏng như cánh ve được tế lên không. Diệp Như đang định gia nhập chiến cuộc thì một đám mây vàng nhạt quỷ dị bay đến.
Từ bên trong đám mây phóng ra những cột sáng to như miệng chén, đã có không mấy chục đệ tử Diệp gia ngã xuống. Đám mây lượn một vòng rồi tan đi, hiện ra một hòa thượng thân hình mập mạp như một núi thịt.
"Côn Sơn thượng nhân!"
Đệ tử Diệp gia gần đó biến sắc. Đối với tán tu cao thủ nổi danh này, bọn họ ít nhiều đều nghe nói qua.
Gia chủ vắng mặt, gã hòa thượng này lại cấu kết với Liễu gia, nhất thời đám đệ tử Diệp Gia như rớt xuống vực sâu ngàn trượng.
Côn Sơn thượng nhân híp mắt đảo qua lập tức nhận ra. Nhìn dáng người đại tiểu thư họ Diệp thon thả, dung nhan mỹ lệ mà nuốt nước miếng ừng ực.
Hắc hắc! Côn Sơn thượng nhân lắc đầu vai, linh lực quanh thân liền tụ thành một con độc xà quỉ dị, có vẻ như muốn mổ về phía Diệp Như bất cứ lúc nào.
"Đại tiểu thư mau tránh!"
Diệp Hưng thất sắc không chút do dự đẩy Diệp Như. Hắn tế ra một kiện Linh Khí hình như một cây đoản bổng, đứng chắn trước mặt nàng.
Hừ!
Vẻ mặt Côn Sơn thượng nhân ngạc nhiên nhìn tiểu tử trước mặt. Đúng là nghé con không sợ hổ. Tiểu tu Linh Động hậu kỳ mà cũng dám chống lại cao thủ Ngưng Đan kỳ sao?
Hòa thượng này tuy độc ác tàn nhẫn nhưng cũng đã từng là tu sĩ cấp thấp. Lúc này bội phục dũng khí của đối phương, thản nhiên nói: "Ngươi muốn lấy trứng chọi đá? Qua tay Phật gia ta chưa từng còn người sống. Hôm nay phá lệ một lần, ngươi cút mau cho ta."
Hai mắt Diệp Hưng đỏ lên. Hắn sao không biết thực lực kém quá xa đối phương. Nhưng di mệnh cuối cùng của sư tôn còn hơn cả tính mạng.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Côn Sơn thượng nhân cười gằn, nhấc bàn tay to như cái quạt rẽ lên, chỉ thấy linh lực như ẩn như hiện, từ lòng bàn tay phóng ra một đạo thiểm điệm màu vàng kim.
Chưởng Tâm Lôi!
Là pháp thuật địa giai cấp thấp nhưng uy lực nào phải nhỏ.
Diệp Hưng hét thảm một tiếng, dũng khí nào bù được thực lực, bị Chưởng Tâm Lôi đánh oanh tro bụi.
Đáng giận!
Trên mặt Diệp Như tràn vẻ phẫn nộ. Diệp Hưng chỉ là đệ tử ngoại môn, thậm chí đến tên hắn nàng cũng chẳng biết. Hắn vì bảo vệ mà xuống ngay trước mắt nàng. Diệp Như phừng phừng lửa giận.
Vù một tiếng, đoạn kiếm hóa thành một đạo hàn quang hung hăng chém vào bụng đối phương. Diệp Như thấy thế thì kinh hỉ. Tên hòa thượng kia quá khinh suất. Cho dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhưng nhục thân tuyệt không không thể chịu nổi Linh Khí.
Có điều, vẻ vui mừng trên mặt Diệp Như chợt tắt. Đôi mắt mỹ miều mở to kinh hãi nhìn núi thịt trước mắt. Không có máu chảy mà đối phương thì cười hì hì vô hại.
"Hừ, xú nha đầu. Chỉ bằng kiện Linh khí nhỏ nhoi của ngươi mà hòng phá được Kim Giáp Công của bổn thượng nhân sao?" Côn Sơn thượng nhân thè lưỡi liếm khóe môi điểm ra một chỉ. Tức thời độc xà hung hăng vào về phía Diệp Như.
"Như nhi, chạy mau!"
Một tiếng hét vang dội như sấm truyền vào tai, một đạo tử quang phóng tới, vù một cái chấn tan độc xà. Quang hoa tản đi lộ ra một lão giả cao gầy.
" Nhị thúc!"
Diệp Như kinh hô một tiếng, thanh âm có vẻ hưng phấn. Lão giả này là Diệp Thanh Tùng, là trưởng lão mạnh nhất trong tộc.
"Hương hỏa Diệp gia không thể đoạn tuyệt như vậy được, ngươi phải kiên cường mà sống." Diệp Thanh Tùng thở dài một hơi nói.
"Sao nhị thúc lại nói vậy, nhất định phụ thân sẽ trở về."
"Đại ca đã ngã xuống."
"Cái gì?" Diệp Như đưa tay bụm miệng. Thanh âm trở nên nghẹn ngào: "Sao có thể như thế, nhất định nhị thúc nghe nhầm rồi, phụ thân là Ngưng Đan kỳ cao thủ, sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
Diệp Thanh Tùng cười khổ, lão cũng hi vọng đã lầm. Nhưng vừa rồi đã tận mắt nhìn tâhys thủ cấp của đại ca. Liễu Quân Hào lấy ra dùng đả kích sĩ khí đám đệ tử Diệp gia. Nào ngờ họ Liễu không được như nguyện, Mắt thấy gia chủ bị giết, tu sĩ Diệp gia hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu liều mạng. Bị dồn đến chân tường, thực lực đám đệ tử Diệp Gia bạo tăng, khiến tu sĩ Liễu gia nhất thời khó mà thu thập.
Lúc này không phải thời gian dây dưa giải thích, ngữ khí Diệp Thanh Tùng như mệnh lệnh: "Như nhi, ngươi đi mau! Để lão phu ở đây ngăn địch."
"Ngăn địch?"
Côn Sơn thượng nhân nhìn lão giả trước mắt. Lão này đã tới cảnh giới Giả đan nhưng muốn cầm chân hắn chỉ là tâm si vọng tưởng mà thôi.
Cười khểnh một tiếng, Côn Sơn thượng nhân giơ tay phát ra mấy đạo Chưởng Tâm Lôi.
Vẻ mặt Diệp Thanh Tùng ngưng trọng vỗ lên túi trữ vật, đem một tấm thuẫn hình tròn tế ra, phần ở giữa nó rất dày, rìa ngoài lại lưỡi dao sắc bén. Rõ ràng là bảo vật vừa công vừa thủ.
Hồn Thiên Thuẫn bay lên quay tròn trên đỉnh đầu Diệp Thanh Tùng. Bị ba đạo thiểm điện đánh trúng khiến nó rung lên không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn ngăn được công kích.
Diệp Thanh Tùng thở phào ra. Cũng may cực phẩm Linh Khí này có thể ngăn cản công kích đối phương. Lão điểm ra một chỉ. Hồn Thiên Thuẫn xuay tròn càng nhanh, đồng thời phóng ra một tầng bạch quang.
"Đi…!"
Diệp Thanh Tùng đang định công kích thì thanh âm ngẹn lại. Đôi mắt mở lớn tràn đẩy vẻ khó tin. Trên trán lão đã xuất hiện một cái hốc nhỏ cỡ ngón tay.
"Ngu xuẩn, gọi là Giả đan chỉ là khen tặng mà thôi. Có thể so sánh với tu sĩ Ngưng Đan kỳ chân chính sao."
Khóe miệng Côn Sơn thượng nhân lộ tia trào phúng vẫy tay. Một kiện pháp bảo là một tiểu đao màu lam từ mi tâm của Diệp Thanh Tùng bay trở về.
Chính tiểu đao này dễ dàng xuyên qua Hồn Thiên Thuẫn, sát diệt đối phương.
Cực phẩm Linh Khí cũng vô pháp ngăn cản pháp bảo, đây chính là chênh lệch về đẳng cấp!
"Sư tôn!"
"Nhị thúc!"
Đám đệ tự Diệp gia la lên đau đớn, trên mặt lộ vẻ bi thống lao tới.
Trên mặt Côn Sơn thượng nhân lộ vẻ bất ngờ. Kẻ tham sống sợ chết hắn gặp không ít, nhưng gia tộc thấy chết không lui. Đối mặt cường địch không chút sợ hãi thì chưa thấy qua. Chỉ bằng điều này, Diệp gia có thể truyền thừa ngàn năm không mất.
Đáng tiếc là châu chấu đá xe.
"Tìm chết!" Côn Sơn thượng nhân hét lên một tiếng tựa như một tiếng sấm nổ. Diệp Như chỉ thấy trước mắt hoa đi, thiên địa đảo lộn, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống Nàng kinh hãi vội hít một hơi thật sâu miễn cưỡng ổn định thân hình. Các đệ tử Diệp gia mặt xám như tro, hô hấp rối loạn.
Thực lực tu sĩ Ngưng Đan kỳ quá mạnh mẽ...
Đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau, dù không lùi bước nhưng trong mắt đã có tia sợ hãi. Côn Sơn thượng nhân cười lạnh, từ năm ngón tay thô kệch ngắn bắn ra những tia sét màu vàng.
Năm đệ tử Diệp gia, trong đó có hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không kịp kêu la lên thì thân thể đã bị cháy nát.
"Thế nào? Đã biết lợi hại chưa. Chán sống thì để Phật gia tiễn các ngươi đi đoàn tụ cũng nhau!" Trên mặt Côn Sơn thượng nhân hiện vẻ hung ác, ngạo mạn đưa mắt nhìn xung quanh.
Đúng lúc này một thanh âm lãnh đạm truyền tới: "Hòa thượng, Lâm mỗ chán sống, phải làm ngươi một lần?"
Côn Sơn thượng nhân nghe mà chấn động. Quay đầu sang thấy một thanh niên dung mạo tầm thường cách hắn chừng trăm trượng, vẻ mặt giễu cợt. Tròng mắt hòa thượng hơi co lại. Là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ.
"Ngươi là ai?"
Diệp gia không phải chỉ có gia chủ Ngưng Đan kỳ đã ngã xuống rồi sao, ở đâu hiện ra tiểu tử này?
"Ngươi chưa đủ tư cách biết." Vẻ mặt Lâm Hiên không hề che dấu vẻ khinh thị.
"Ngươi..." Côn Sơn thượng nhân nổi giận. Hắn tu tập công pháp đặc biệt, thực lực được xem là hàng đầu so với tu sĩ cùng cảnh giới. Đã bao giờ bị người khác trực tiếp sỉ nhục như thế, hắn giận quá hóa cười:
"Tiểu tử, là ngươi tìm chết."
Lời còn chưa dứt, năm ngón tay đã cong lên rồi bắn ra mấy tia kiếm khí màu vàng.
"Tài mọn!"
Thanh quang toàn thân Lâm Hiên lóe lên, một tầng sáng màu xanh nhạt bao bọc lấy thân thể, không có ý né tránh.
Thấy đối phương khinh suất như vậy, Côn Sơn thượng nhân thầm vui mừng. Kiếm khí màu vàng này luận về uy lực ngang với pháp thuật địa giai, là một bí thuật lợi hại của Kim Giáp Công. Phen này tiểu tử chắc chết!
Kiếm khí màu vàng đánh trúng, Linh Thuẫn chỉ rung nhẹ một chút khiến Côn Sơn thượng nhân kinh ngạc. Bất quá động tác cũng không chậm, tay áo phất một cái, một đạo lệ quang màu lam bắn ra.
Lâm Hiên lại cười nhạt, đang lúc muốn thử nghiệm cổ bảo. Chỉ thấy hắn hé miệng nhả ra một thanh tiểu kiếm dài một tấc, đón gió hóa lớn dài đến ba thước, tỏa ra hàn quang lóng lánh, rít lên nghênh đón đạo lệ quang.
Coong!
Chỉ một kích, hai kiện pháp bảo đã phân thắng bại. Linh quang của tiểu đao ảm đạm đi thấy rõ.
Côn Sơn thượng nhân kinh hãi thất sắc vội kết pháp quyết, muốn thu hồi pháp bảo. Có điều thấy Lâm Hiên cười lạnh bắt pháp quyết, phi kiếm lóe lên chém tiểu đao thành hai nửa.
"Tiểu tử… dám hủy bảo vật của ta!" Côn Sơn thượng nhân quát to nhưng thanh âm đã lộ vẻ sợ hãi.
Lam Đao này là dùng Thiên Niên Hàn Băng gia trì luyện chế thành. Uy lực không nhỏ, sao đối phương có thể hủy dễ dàng như vậy?
Lâm Hiên gật đầu hài lòng. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm không hổ là bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Lúc này Côn Sơn thượng nhân cắn răng tháo chuỗi phật châu trên cổ tung lên không trung. Dây buộc đứt tung, các hạt châu đều biến ảo thành quang cầu màu vàng đường kính cả trượng, hung hăng hướng bắn về phía Lâm Hiên.
Thanh thế vô cùng kinh người nhưng Lâm Hiên xem như không thấy. Tay trái vừa lật, một chiếc gương cổ đã hiện trong lòng bàn tay.
Hắn đem pháp lực tryền vào, trên mặt gương lóe lên linh quang, từ trong phóng ra vô số quang cầu cỡ nắm tay.
Công kích vừa chạm nhau, quang cầu màu đen liền tan ra thành lớp màng bọc bên ngoài quang cầu màu vàng.
Côn Sơn thượng nhân ngẩn ngơ nhưng sắc mặt liền cuồng biến. Chỉ thấy quang cầu màu vàng nhanh chóng thu nhỏ trở lại thành các viên phật châu.
Không có khả năng, sao đối phương có thể dễ dàng phá hủy thần thông của hắn vậy?
Ý niệm đang chuyển thì một quang cầu màu đen đã bắn trúng hắn. Không chút đau đớn nhưng pháp lực toàn thân điên cuồng thoát ra ngoài.
Sắc mặt Côn Sơn thượng nhân trắng bệch, lúc này đã rõ thực lực song phương. Hắn cắn chặt răng tụ chút pháp lực còn sót lại. Bụp một tiếng, thoát khỏi tầng hắc quang cấm chế ngoài cơ thể. Còn không mau rời chỗ này, chắc chắn là sẽ mất mạng. Cả người hòa thượng đại phóng kim quang hóa thành một đám mây màu vàng. Đang muốn chạy thì chợt thân hình sững lại.
Côn Sơn thượng nhân cúi đầu nhìn xuống lồng ngực, trên mặt lộ vẻ không tin nổi.
Ở tâm thất của hắn có một cây tiểu châm chừng nửa tấc.
Là cổ bảo Bích Lân Châm!
Lâm Hiên hé miệng phun ra một đạo đan hỏa, thi thể Côn Sơn thượng nhân trở thành một khối hỏa cầu lớn, một thoáng sau đã biến thành tro bụi.
Từ lúc Lâm Hiên hiện thân rồi sát diệt Côn Sơn thượng nhân cũng chỉ mất một khắc ngắn ngủi, đệ tử Diệp gia xung quanh há mồm trợn mắt.
Không ngờ Côn Sơn thượng nhân thực lực cường đại như thế mà phút chốc đã bị thiếu niên này lấy mạng
Diệp Như lộ vẻ kinh hỉ, nhanh chóng bay đến trước mặt Lâm Hiên thi lễ: "Vãn bối Diệp Như, tham kiến thiếu chủ."
"Ngươi biết thân phận của ta?" trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên.
"Vãn bối có nghe phụ thân nhắc tới." Diệp Như cung kính quỳ xuống, song lời còn chưa dứt thì mi mắt đã đỏ lên: "Phụ thân đã bị đám cẩu tặc Liễu gia hãm hại. Xin thiếu chủ báo cừu cho người."
"Diệp gia chủ đã chết?"
Lâm Hiên nhíu mày nhưng lập tức nghĩ ra. Nếu Diệp Thanh Thành không ngộ nạn thì Liễu Quân Hào sao dám đánh tới đây.
"Đứng lên đi!"
"Dạ!" Diệp Như cung kính đứng lên nhưng trên mặt lộ vẻ đắn đo, ánh mắt nhìn Lâm Hiên rất sâu rồi lại cắn răng quỳ xuống : "Xin thiếu chủ ban ân. Chỉ cần có thể diệt Liễu gia báo thù cho tộc nhân. Diệp Như nguyện làm nô tỳ, cả đời hầu hạ thiếu gia."
"Cô nương quá lời rồi." Lâm Hiên phất tay nâng Diệp Như dậy. Diệt Liễu gia? Xm ra v đại tiểu thư này quá coi trọng hắn. Đối phương là gia tộc truyền thừa đã mấy ngàn năm. Chỉ tính tu sĩ cũng đã có hơn ngàn người. Lâm Hiên thở ra một hơi nói:
"Không cần như vậy. Diệp Phàm tiền bối là đệ tử ký danh của Thiên Trần tổ sư. Diệp gia cùng Linh Dược sơn ta là nhất mạch. Tại hạ tuy không có bổn sự tận diệt Liễu gia nhưng sát diệt lão thất phu Liễu Quân Hào thì dư sức."
Nói xong Lâm Hiên nhanh chóng hóa thành một đạo thanh hồng phá không bay đi.
***
"Ba người các ngươi còn muốn chống đỡ sao. Nếu quy hàng lão phu có thể mở lòng từ bi tha cho một con đường sống." Chòm râu bạc của Liễu Quân Hào bay phất phơ, vô cùng đắc ý nói.
Lão đang bị ba trưởng lão Diệp gia liên thủ nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Mà đám đệ tử Liễu gia cũng đang thắng thế.
Ba lão giả kia không nói một lời, thế công tăng thêm ba phần, ai ai cũng lộ vẻ không chết không lui.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Được. Để lão phu tiễn các ngươi giá hạc quy thiên"
Liễu Quân Hào cười lạnh một tiếng, đánh ra mấy đạo pháp quyết. Quỷ Đầu đao lập tức phát ra âm thanh ông ông, lệ quang lóe lên đã đem một kiện Linh khí như bánh xe vòng ngoài có lưỡi cưa chém thành hai nửa.
Diệp Thanh Thạch chấn động thoái lui. Hắn là đệ đệ của gia chủ, có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ. Ngũ Hành Luân là cực phẩm Linh Khí nhưng lúc này đã bị hủy.
Bên tai truyền đến tiếng kim thiết vụn vỡ, quay sang thì Linh Khí của hai trưởng lão còn lại đã bị hủy.
Thần tình ba người choáng váng, mới rõ ràng vừa rồi Liễu Quân Hào chơi trò mèo vờn chuột.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không hề có ý lùi bước. Một lão giả lấy từ túi trữ vật ra một xếp phù lục.
"Hừ. Châu chấu đá xe!" Liễu Quân Hào cười lên ha hả: " Chẳng lẽ các ngươi ngây ngốc đến độ còn chưa nhận ra, phản kháng chỉ là phí công sao!"
Nói xong lão điểm ra một chỉ về Quỷ Đầu đao. Pháp bảo hóa thành một đạo lệ quang, chém sả tới yết hầu Diệp Thanh Thạch.
Sắc mặt Diệp Thanh Thạch xám như tro tàn, liên tiếp ra mấy tầng hộ thể như đều vô dụng. Trong huyết hoa, một cái thủ cấp bay lên trời. - www.Truyện FULL
"Tam ca!"
Hai lão giả còn lại thần tình bi phẫn, ánh mắt đỏ ngầu. Định liều mạng động thủ thì chợt thân hình sững lại. Trên mặt lộ vẻ vô cùng cổ quái.
Nghi hoặc ngỡ ngàng nhưng kinh hỉ nhiều hơn...
Phía đối diện tiếng cười của Liễu Quân Hào tắt ngấm. Vẻ đắc ý trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng đơ. Nơi lồng ngực bị một cây tiểu châm màu bích lục xuyên thủng.
Cách đó không xa không khí lăn tăn như sóng nước, một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra.
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Liễu Quân Hào, Lâm Hiên phun ra một đạo đan hỏa đốt thi thể thành tro tàn. Sau đó hắn phất tay một cái, thu hồi Bích Lân Châm.
Quả nhiên bảo phi châm này có linh khí dao động rất nhỏ, dùng tập kích thì không gì tốt hơn.
Nếu song phương quyết phân sinh tử, Lâm Hiên tự tin có thể chiến thắng Liễu Quân Hào. Nhưng lão hồ ly này vô cùng xảo quyệt. Nếu một kích không chết, để hắn chạy về Liễu gia thì rất khó giải quyết.
Lúc vừa tới Lâm Hiên đã thu liễm linh khí. Trong khi Liễu Quân Hào tập trung vào ba trưởng lão Diệp gia thì không khó để tới gần lão. Sau đó sử dụng Bích Lân Châm một kích tất sát!
Lâm Hiên vui vẻ đem túi trữ vật của Liễu Quân Hào thu về. Hắn nhanh chóng đem thần thức đảo qua, trên mặt vẫn thản nhiên nhưng thầm mừng rỡ không thôi.
Bên trong có năm sáu trăm khối tinh thạch trung phẩm.
Một Liễu gia nho nhỏ đương nhiên không thể có lượng tài phú lớn như vậy. Chắc chắn là do lão thu được trong tiên quặng.
Lâm Hiên nhớ rõ, số lượng hạ phẩm tinh thạch trong đó tới hơn năm sáu vạn. Diệp Thanh Thành bị Liễu Quân Hào giết, tất nhiên đem tinh thạch thu về.
Thật không ngờ Liễu Quân Hào lại cẩn thận đem đổi thành trung phẩm tinh thạch, mang theo trên người. Cuối cùng để hắn chiếm tiện nghi lớn a!
Khuôn mặt Liễu Quân Hào đầy vẻ đắc ý. Cuộc chiến ở mỏ tiên quặng, nhờ bản lĩnh cao hơn một bậc mà cuối cùng lão đã chiếm phần thắng. Diệp Thanh Thành đã chết, Thế mạnh nghiêng hẳn về Liễu Gia.
Bất quá Côn Sơn thượng nhân lại thừa nước đục thả câu, đồng ý nhưng nhưng đưa điều kiện muốn Diệp Như làm lô đỉnh.
Liễu Quân Hào nhíu mày, đối với Diệp Như lão cũng có tâm tư hưởng dụng. Phương pháp tu luyện thái bổ tuy không thanh nhã lắm nhưng nhanh chóng đột phá bình cảnh, gia tăng thực lực.
Trong đấu giá hội ở một số phường thị, thỉnh thoảng có xuất hiện nữ tu lô đỉnh. Đám tu sĩ chính đạo khinh bỉ điều này nhưng cũng nhắm mắt cho qua.
Tuy thế phần lớn đều là nữ tu Linh Động kỳ. Nữ tu Trúc Cơ phần lớn đều có thế lực chống lưng. Nếu lô đỉnh Trúc Cơ kỳ xuất hiện thì khiến các tu sĩ cao cấp điên cuồng tranh đoạt, nhất là xinh đẹp có thể được tới hơn vạn tinh thạch.
Có điều trải qua cân nhắc lợi hại, Liễu Quân Hào vẫn đáp ứng Côn Sơn thượng nhân.
Lúc này trên mặt Liễu gia chủ tràn đầy vẻ hưng phấn, hóa thành một đạo độn quang bay về phía Diệp gia bảo.
"Đại tiểu thư chạy mau. Còn chần chừ thì không ổn." Thanh âm nóng vội của Diệp Hưng truyền ra, lúc này biết sư tôn đã tự bạo cản địch. Bất kể thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của người.
Song Diệp Như tỏ ra như không nghe thấy. Phụ thân sinh tử chưa rõ, tộc nhân đang bị chém giết, nàng thể rời đi một mình được sao? Quần anh nào kém nam tử, lâm trận bỏ chạy là điều sỉ nhục!
Bàn tay nhỏ vươn ra vỗ lên túi trữ vật. Một thanh đoản kiếm lưỡi mỏng như cánh ve được tế lên không. Diệp Như đang định gia nhập chiến cuộc thì một đám mây vàng nhạt quỷ dị bay đến.
Từ bên trong đám mây phóng ra những cột sáng to như miệng chén, đã có không mấy chục đệ tử Diệp gia ngã xuống. Đám mây lượn một vòng rồi tan đi, hiện ra một hòa thượng thân hình mập mạp như một núi thịt.
"Côn Sơn thượng nhân!"
Đệ tử Diệp gia gần đó biến sắc. Đối với tán tu cao thủ nổi danh này, bọn họ ít nhiều đều nghe nói qua.
Gia chủ vắng mặt, gã hòa thượng này lại cấu kết với Liễu gia, nhất thời đám đệ tử Diệp Gia như rớt xuống vực sâu ngàn trượng.
Côn Sơn thượng nhân híp mắt đảo qua lập tức nhận ra. Nhìn dáng người đại tiểu thư họ Diệp thon thả, dung nhan mỹ lệ mà nuốt nước miếng ừng ực.
Hắc hắc! Côn Sơn thượng nhân lắc đầu vai, linh lực quanh thân liền tụ thành một con độc xà quỉ dị, có vẻ như muốn mổ về phía Diệp Như bất cứ lúc nào.
"Đại tiểu thư mau tránh!"
Diệp Hưng thất sắc không chút do dự đẩy Diệp Như. Hắn tế ra một kiện Linh Khí hình như một cây đoản bổng, đứng chắn trước mặt nàng.
Hừ!
Vẻ mặt Côn Sơn thượng nhân ngạc nhiên nhìn tiểu tử trước mặt. Đúng là nghé con không sợ hổ. Tiểu tu Linh Động hậu kỳ mà cũng dám chống lại cao thủ Ngưng Đan kỳ sao?
Hòa thượng này tuy độc ác tàn nhẫn nhưng cũng đã từng là tu sĩ cấp thấp. Lúc này bội phục dũng khí của đối phương, thản nhiên nói: "Ngươi muốn lấy trứng chọi đá? Qua tay Phật gia ta chưa từng còn người sống. Hôm nay phá lệ một lần, ngươi cút mau cho ta."
Hai mắt Diệp Hưng đỏ lên. Hắn sao không biết thực lực kém quá xa đối phương. Nhưng di mệnh cuối cùng của sư tôn còn hơn cả tính mạng.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Côn Sơn thượng nhân cười gằn, nhấc bàn tay to như cái quạt rẽ lên, chỉ thấy linh lực như ẩn như hiện, từ lòng bàn tay phóng ra một đạo thiểm điệm màu vàng kim.
Chưởng Tâm Lôi!
Là pháp thuật địa giai cấp thấp nhưng uy lực nào phải nhỏ.
Diệp Hưng hét thảm một tiếng, dũng khí nào bù được thực lực, bị Chưởng Tâm Lôi đánh oanh tro bụi.
Đáng giận!
Trên mặt Diệp Như tràn vẻ phẫn nộ. Diệp Hưng chỉ là đệ tử ngoại môn, thậm chí đến tên hắn nàng cũng chẳng biết. Hắn vì bảo vệ mà xuống ngay trước mắt nàng. Diệp Như phừng phừng lửa giận.
Vù một tiếng, đoạn kiếm hóa thành một đạo hàn quang hung hăng chém vào bụng đối phương. Diệp Như thấy thế thì kinh hỉ. Tên hòa thượng kia quá khinh suất. Cho dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhưng nhục thân tuyệt không không thể chịu nổi Linh Khí.
Có điều, vẻ vui mừng trên mặt Diệp Như chợt tắt. Đôi mắt mỹ miều mở to kinh hãi nhìn núi thịt trước mắt. Không có máu chảy mà đối phương thì cười hì hì vô hại.
"Hừ, xú nha đầu. Chỉ bằng kiện Linh khí nhỏ nhoi của ngươi mà hòng phá được Kim Giáp Công của bổn thượng nhân sao?" Côn Sơn thượng nhân thè lưỡi liếm khóe môi điểm ra một chỉ. Tức thời độc xà hung hăng vào về phía Diệp Như.
"Như nhi, chạy mau!"
Một tiếng hét vang dội như sấm truyền vào tai, một đạo tử quang phóng tới, vù một cái chấn tan độc xà. Quang hoa tản đi lộ ra một lão giả cao gầy.
" Nhị thúc!"
Diệp Như kinh hô một tiếng, thanh âm có vẻ hưng phấn. Lão giả này là Diệp Thanh Tùng, là trưởng lão mạnh nhất trong tộc.
"Hương hỏa Diệp gia không thể đoạn tuyệt như vậy được, ngươi phải kiên cường mà sống." Diệp Thanh Tùng thở dài một hơi nói.
"Sao nhị thúc lại nói vậy, nhất định phụ thân sẽ trở về."
"Đại ca đã ngã xuống."
"Cái gì?" Diệp Như đưa tay bụm miệng. Thanh âm trở nên nghẹn ngào: "Sao có thể như thế, nhất định nhị thúc nghe nhầm rồi, phụ thân là Ngưng Đan kỳ cao thủ, sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
Diệp Thanh Tùng cười khổ, lão cũng hi vọng đã lầm. Nhưng vừa rồi đã tận mắt nhìn tâhys thủ cấp của đại ca. Liễu Quân Hào lấy ra dùng đả kích sĩ khí đám đệ tử Diệp gia. Nào ngờ họ Liễu không được như nguyện, Mắt thấy gia chủ bị giết, tu sĩ Diệp gia hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu liều mạng. Bị dồn đến chân tường, thực lực đám đệ tử Diệp Gia bạo tăng, khiến tu sĩ Liễu gia nhất thời khó mà thu thập.
Lúc này không phải thời gian dây dưa giải thích, ngữ khí Diệp Thanh Tùng như mệnh lệnh: "Như nhi, ngươi đi mau! Để lão phu ở đây ngăn địch."
"Ngăn địch?"
Côn Sơn thượng nhân nhìn lão giả trước mắt. Lão này đã tới cảnh giới Giả đan nhưng muốn cầm chân hắn chỉ là tâm si vọng tưởng mà thôi.
Cười khểnh một tiếng, Côn Sơn thượng nhân giơ tay phát ra mấy đạo Chưởng Tâm Lôi.
Vẻ mặt Diệp Thanh Tùng ngưng trọng vỗ lên túi trữ vật, đem một tấm thuẫn hình tròn tế ra, phần ở giữa nó rất dày, rìa ngoài lại lưỡi dao sắc bén. Rõ ràng là bảo vật vừa công vừa thủ.
Hồn Thiên Thuẫn bay lên quay tròn trên đỉnh đầu Diệp Thanh Tùng. Bị ba đạo thiểm điện đánh trúng khiến nó rung lên không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn ngăn được công kích.
Diệp Thanh Tùng thở phào ra. Cũng may cực phẩm Linh Khí này có thể ngăn cản công kích đối phương. Lão điểm ra một chỉ. Hồn Thiên Thuẫn xuay tròn càng nhanh, đồng thời phóng ra một tầng bạch quang.
"Đi…!"
Diệp Thanh Tùng đang định công kích thì thanh âm ngẹn lại. Đôi mắt mở lớn tràn đẩy vẻ khó tin. Trên trán lão đã xuất hiện một cái hốc nhỏ cỡ ngón tay.
"Ngu xuẩn, gọi là Giả đan chỉ là khen tặng mà thôi. Có thể so sánh với tu sĩ Ngưng Đan kỳ chân chính sao."
Khóe miệng Côn Sơn thượng nhân lộ tia trào phúng vẫy tay. Một kiện pháp bảo là một tiểu đao màu lam từ mi tâm của Diệp Thanh Tùng bay trở về.
Chính tiểu đao này dễ dàng xuyên qua Hồn Thiên Thuẫn, sát diệt đối phương.
Cực phẩm Linh Khí cũng vô pháp ngăn cản pháp bảo, đây chính là chênh lệch về đẳng cấp!
"Sư tôn!"
"Nhị thúc!"
Đám đệ tự Diệp gia la lên đau đớn, trên mặt lộ vẻ bi thống lao tới.
Trên mặt Côn Sơn thượng nhân lộ vẻ bất ngờ. Kẻ tham sống sợ chết hắn gặp không ít, nhưng gia tộc thấy chết không lui. Đối mặt cường địch không chút sợ hãi thì chưa thấy qua. Chỉ bằng điều này, Diệp gia có thể truyền thừa ngàn năm không mất.
Đáng tiếc là châu chấu đá xe.
"Tìm chết!" Côn Sơn thượng nhân hét lên một tiếng tựa như một tiếng sấm nổ. Diệp Như chỉ thấy trước mắt hoa đi, thiên địa đảo lộn, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống Nàng kinh hãi vội hít một hơi thật sâu miễn cưỡng ổn định thân hình. Các đệ tử Diệp gia mặt xám như tro, hô hấp rối loạn.
Thực lực tu sĩ Ngưng Đan kỳ quá mạnh mẽ...
Đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau, dù không lùi bước nhưng trong mắt đã có tia sợ hãi. Côn Sơn thượng nhân cười lạnh, từ năm ngón tay thô kệch ngắn bắn ra những tia sét màu vàng.
Năm đệ tử Diệp gia, trong đó có hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không kịp kêu la lên thì thân thể đã bị cháy nát.
"Thế nào? Đã biết lợi hại chưa. Chán sống thì để Phật gia tiễn các ngươi đi đoàn tụ cũng nhau!" Trên mặt Côn Sơn thượng nhân hiện vẻ hung ác, ngạo mạn đưa mắt nhìn xung quanh.
Đúng lúc này một thanh âm lãnh đạm truyền tới: "Hòa thượng, Lâm mỗ chán sống, phải làm ngươi một lần?"
Côn Sơn thượng nhân nghe mà chấn động. Quay đầu sang thấy một thanh niên dung mạo tầm thường cách hắn chừng trăm trượng, vẻ mặt giễu cợt. Tròng mắt hòa thượng hơi co lại. Là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ.
"Ngươi là ai?"
Diệp gia không phải chỉ có gia chủ Ngưng Đan kỳ đã ngã xuống rồi sao, ở đâu hiện ra tiểu tử này?
"Ngươi chưa đủ tư cách biết." Vẻ mặt Lâm Hiên không hề che dấu vẻ khinh thị.
"Ngươi..." Côn Sơn thượng nhân nổi giận. Hắn tu tập công pháp đặc biệt, thực lực được xem là hàng đầu so với tu sĩ cùng cảnh giới. Đã bao giờ bị người khác trực tiếp sỉ nhục như thế, hắn giận quá hóa cười:
"Tiểu tử, là ngươi tìm chết."
Lời còn chưa dứt, năm ngón tay đã cong lên rồi bắn ra mấy tia kiếm khí màu vàng.
"Tài mọn!"
Thanh quang toàn thân Lâm Hiên lóe lên, một tầng sáng màu xanh nhạt bao bọc lấy thân thể, không có ý né tránh.
Thấy đối phương khinh suất như vậy, Côn Sơn thượng nhân thầm vui mừng. Kiếm khí màu vàng này luận về uy lực ngang với pháp thuật địa giai, là một bí thuật lợi hại của Kim Giáp Công. Phen này tiểu tử chắc chết!
Kiếm khí màu vàng đánh trúng, Linh Thuẫn chỉ rung nhẹ một chút khiến Côn Sơn thượng nhân kinh ngạc. Bất quá động tác cũng không chậm, tay áo phất một cái, một đạo lệ quang màu lam bắn ra.
Lâm Hiên lại cười nhạt, đang lúc muốn thử nghiệm cổ bảo. Chỉ thấy hắn hé miệng nhả ra một thanh tiểu kiếm dài một tấc, đón gió hóa lớn dài đến ba thước, tỏa ra hàn quang lóng lánh, rít lên nghênh đón đạo lệ quang.
Coong!
Chỉ một kích, hai kiện pháp bảo đã phân thắng bại. Linh quang của tiểu đao ảm đạm đi thấy rõ.
Côn Sơn thượng nhân kinh hãi thất sắc vội kết pháp quyết, muốn thu hồi pháp bảo. Có điều thấy Lâm Hiên cười lạnh bắt pháp quyết, phi kiếm lóe lên chém tiểu đao thành hai nửa.
"Tiểu tử… dám hủy bảo vật của ta!" Côn Sơn thượng nhân quát to nhưng thanh âm đã lộ vẻ sợ hãi.
Lam Đao này là dùng Thiên Niên Hàn Băng gia trì luyện chế thành. Uy lực không nhỏ, sao đối phương có thể hủy dễ dàng như vậy?
Lâm Hiên gật đầu hài lòng. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm không hổ là bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Lúc này Côn Sơn thượng nhân cắn răng tháo chuỗi phật châu trên cổ tung lên không trung. Dây buộc đứt tung, các hạt châu đều biến ảo thành quang cầu màu vàng đường kính cả trượng, hung hăng hướng bắn về phía Lâm Hiên.
Thanh thế vô cùng kinh người nhưng Lâm Hiên xem như không thấy. Tay trái vừa lật, một chiếc gương cổ đã hiện trong lòng bàn tay.
Hắn đem pháp lực tryền vào, trên mặt gương lóe lên linh quang, từ trong phóng ra vô số quang cầu cỡ nắm tay.
Công kích vừa chạm nhau, quang cầu màu đen liền tan ra thành lớp màng bọc bên ngoài quang cầu màu vàng.
Côn Sơn thượng nhân ngẩn ngơ nhưng sắc mặt liền cuồng biến. Chỉ thấy quang cầu màu vàng nhanh chóng thu nhỏ trở lại thành các viên phật châu.
Không có khả năng, sao đối phương có thể dễ dàng phá hủy thần thông của hắn vậy?
Ý niệm đang chuyển thì một quang cầu màu đen đã bắn trúng hắn. Không chút đau đớn nhưng pháp lực toàn thân điên cuồng thoát ra ngoài.
Sắc mặt Côn Sơn thượng nhân trắng bệch, lúc này đã rõ thực lực song phương. Hắn cắn chặt răng tụ chút pháp lực còn sót lại. Bụp một tiếng, thoát khỏi tầng hắc quang cấm chế ngoài cơ thể. Còn không mau rời chỗ này, chắc chắn là sẽ mất mạng. Cả người hòa thượng đại phóng kim quang hóa thành một đám mây màu vàng. Đang muốn chạy thì chợt thân hình sững lại.
Côn Sơn thượng nhân cúi đầu nhìn xuống lồng ngực, trên mặt lộ vẻ không tin nổi.
Ở tâm thất của hắn có một cây tiểu châm chừng nửa tấc.
Là cổ bảo Bích Lân Châm!
Lâm Hiên hé miệng phun ra một đạo đan hỏa, thi thể Côn Sơn thượng nhân trở thành một khối hỏa cầu lớn, một thoáng sau đã biến thành tro bụi.
Từ lúc Lâm Hiên hiện thân rồi sát diệt Côn Sơn thượng nhân cũng chỉ mất một khắc ngắn ngủi, đệ tử Diệp gia xung quanh há mồm trợn mắt.
Không ngờ Côn Sơn thượng nhân thực lực cường đại như thế mà phút chốc đã bị thiếu niên này lấy mạng
Diệp Như lộ vẻ kinh hỉ, nhanh chóng bay đến trước mặt Lâm Hiên thi lễ: "Vãn bối Diệp Như, tham kiến thiếu chủ."
"Ngươi biết thân phận của ta?" trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên.
"Vãn bối có nghe phụ thân nhắc tới." Diệp Như cung kính quỳ xuống, song lời còn chưa dứt thì mi mắt đã đỏ lên: "Phụ thân đã bị đám cẩu tặc Liễu gia hãm hại. Xin thiếu chủ báo cừu cho người."
"Diệp gia chủ đã chết?"
Lâm Hiên nhíu mày nhưng lập tức nghĩ ra. Nếu Diệp Thanh Thành không ngộ nạn thì Liễu Quân Hào sao dám đánh tới đây.
"Đứng lên đi!"
"Dạ!" Diệp Như cung kính đứng lên nhưng trên mặt lộ vẻ đắn đo, ánh mắt nhìn Lâm Hiên rất sâu rồi lại cắn răng quỳ xuống : "Xin thiếu chủ ban ân. Chỉ cần có thể diệt Liễu gia báo thù cho tộc nhân. Diệp Như nguyện làm nô tỳ, cả đời hầu hạ thiếu gia."
"Cô nương quá lời rồi." Lâm Hiên phất tay nâng Diệp Như dậy. Diệt Liễu gia? Xm ra v đại tiểu thư này quá coi trọng hắn. Đối phương là gia tộc truyền thừa đã mấy ngàn năm. Chỉ tính tu sĩ cũng đã có hơn ngàn người. Lâm Hiên thở ra một hơi nói:
"Không cần như vậy. Diệp Phàm tiền bối là đệ tử ký danh của Thiên Trần tổ sư. Diệp gia cùng Linh Dược sơn ta là nhất mạch. Tại hạ tuy không có bổn sự tận diệt Liễu gia nhưng sát diệt lão thất phu Liễu Quân Hào thì dư sức."
Nói xong Lâm Hiên nhanh chóng hóa thành một đạo thanh hồng phá không bay đi.
***
"Ba người các ngươi còn muốn chống đỡ sao. Nếu quy hàng lão phu có thể mở lòng từ bi tha cho một con đường sống." Chòm râu bạc của Liễu Quân Hào bay phất phơ, vô cùng đắc ý nói.
Lão đang bị ba trưởng lão Diệp gia liên thủ nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Mà đám đệ tử Liễu gia cũng đang thắng thế.
Ba lão giả kia không nói một lời, thế công tăng thêm ba phần, ai ai cũng lộ vẻ không chết không lui.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Được. Để lão phu tiễn các ngươi giá hạc quy thiên"
Liễu Quân Hào cười lạnh một tiếng, đánh ra mấy đạo pháp quyết. Quỷ Đầu đao lập tức phát ra âm thanh ông ông, lệ quang lóe lên đã đem một kiện Linh khí như bánh xe vòng ngoài có lưỡi cưa chém thành hai nửa.
Diệp Thanh Thạch chấn động thoái lui. Hắn là đệ đệ của gia chủ, có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ. Ngũ Hành Luân là cực phẩm Linh Khí nhưng lúc này đã bị hủy.
Bên tai truyền đến tiếng kim thiết vụn vỡ, quay sang thì Linh Khí của hai trưởng lão còn lại đã bị hủy.
Thần tình ba người choáng váng, mới rõ ràng vừa rồi Liễu Quân Hào chơi trò mèo vờn chuột.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không hề có ý lùi bước. Một lão giả lấy từ túi trữ vật ra một xếp phù lục.
"Hừ. Châu chấu đá xe!" Liễu Quân Hào cười lên ha hả: " Chẳng lẽ các ngươi ngây ngốc đến độ còn chưa nhận ra, phản kháng chỉ là phí công sao!"
Nói xong lão điểm ra một chỉ về Quỷ Đầu đao. Pháp bảo hóa thành một đạo lệ quang, chém sả tới yết hầu Diệp Thanh Thạch.
Sắc mặt Diệp Thanh Thạch xám như tro tàn, liên tiếp ra mấy tầng hộ thể như đều vô dụng. Trong huyết hoa, một cái thủ cấp bay lên trời. - www.Truyện FULL
"Tam ca!"
Hai lão giả còn lại thần tình bi phẫn, ánh mắt đỏ ngầu. Định liều mạng động thủ thì chợt thân hình sững lại. Trên mặt lộ vẻ vô cùng cổ quái.
Nghi hoặc ngỡ ngàng nhưng kinh hỉ nhiều hơn...
Phía đối diện tiếng cười của Liễu Quân Hào tắt ngấm. Vẻ đắc ý trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng đơ. Nơi lồng ngực bị một cây tiểu châm màu bích lục xuyên thủng.
Cách đó không xa không khí lăn tăn như sóng nước, một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra.
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Liễu Quân Hào, Lâm Hiên phun ra một đạo đan hỏa đốt thi thể thành tro tàn. Sau đó hắn phất tay một cái, thu hồi Bích Lân Châm.
Quả nhiên bảo phi châm này có linh khí dao động rất nhỏ, dùng tập kích thì không gì tốt hơn.
Nếu song phương quyết phân sinh tử, Lâm Hiên tự tin có thể chiến thắng Liễu Quân Hào. Nhưng lão hồ ly này vô cùng xảo quyệt. Nếu một kích không chết, để hắn chạy về Liễu gia thì rất khó giải quyết.
Lúc vừa tới Lâm Hiên đã thu liễm linh khí. Trong khi Liễu Quân Hào tập trung vào ba trưởng lão Diệp gia thì không khó để tới gần lão. Sau đó sử dụng Bích Lân Châm một kích tất sát!
Lâm Hiên vui vẻ đem túi trữ vật của Liễu Quân Hào thu về. Hắn nhanh chóng đem thần thức đảo qua, trên mặt vẫn thản nhiên nhưng thầm mừng rỡ không thôi.
Bên trong có năm sáu trăm khối tinh thạch trung phẩm.
Một Liễu gia nho nhỏ đương nhiên không thể có lượng tài phú lớn như vậy. Chắc chắn là do lão thu được trong tiên quặng.
Lâm Hiên nhớ rõ, số lượng hạ phẩm tinh thạch trong đó tới hơn năm sáu vạn. Diệp Thanh Thành bị Liễu Quân Hào giết, tất nhiên đem tinh thạch thu về.
Thật không ngờ Liễu Quân Hào lại cẩn thận đem đổi thành trung phẩm tinh thạch, mang theo trên người. Cuối cùng để hắn chiếm tiện nghi lớn a!
Danh sách chương