Bàn tay người đàn ông nóng rực, ánh mắt thâm đậm như mực nhìn Minh Yên.

Minh Yên hít sâu một hơi, cô không nhìn anh, lạnh lùng nói với Hoa Tư: "Năm bảy tuổi, buổi tối tôi không nên kéo cô vào núi, nếu không cũng sẽ không cho cô cơ hội, để cô đẩy tôi xuống dốc, bị bệnh hơn nửa năm."

Đẩy xuống dốc? Bị bệnh hơn nửa năm? Úc Hàn Chi nghe được trái tim đều có chút run rẩy, khi đó cô mới bảy tuổi, cô bé nho nhỏ mềm mại như vậy.

Hoa Tư thấy cô thật sự nhớ được, ngược lại không sợ hãi, mà điên cuồng cười ra tiếng: "Đúng vậy, là tôi đẩy cô, tôi hối hận năm đó sao lại không đẩy cô lần nữa. Nhưng nó không quan trọng. Minh Yên, cô thật đáng thương, cô vì anh ta, hơn nửa đêm phát điên chạy lên núi suýt mất một mạng, kết quả Úc Hàn Chi lại đưa ngọc chương cho tôi, nhận tôi là ân nhân cứu mạng? Cô là người tội nghiệp nhất trên đời.”

"Còn có anh, Úc Hàn Chi, anh hại cô ta suýt nữa mất mạng, còn trở về tìm Minh gia báo thù? Thật đáng thương lại buồn cười, cả đời này hai người đều không thể ở bên nhau.”

Hoa Tư điên cuồng cười ra tiếng, cười đến mức khóc thành tiếng. Tại sao Minh Yên lại nhớ được tất cả những chuyện này? Tại sao phá vỡ tất cả những giấc mơ đẹp của cô ta, tại sao không cho cô ta một mối tình đầu mơ mộng và xinh đẹp? Hoa Tư khóc thương tâm, Úc Hàn Chi như rơi xuống hang băng, cả người lạnh như băng nhìn về phía Minh Yên, mắt phượng đều là bi thương: "Là em sao?”

Lông mi Minh Yên run rẩy, khàn khàn nói: "Chuyện khi còn bé, khi còn trẻ không biết gì luôn làm chút chuyện ngu ngốc, bản thân tôi cũng quên mất.”

Thân hình cao lớn của người đàn ông mơ hồ run rẩy, bàn tay gắt gao giữ chặt cổ tay cô, nội tâm bị tuyệt vọng bao phủ, không cách nào tưởng tượng được Tiểu Minh Yên bảy tuổi ngã xuống dốc, bất lực nằm trên mặt đất tuyệt vọng cùng khủng hoảng, cũng không biết anh phải làm như thế nào, mới có thể cứu lại tình yêu của anh và Minh Yên.

Anh tình nguyện cô vẫn là người ích kỷ, kiêu căng, ngông cuồng tự đại, cũng không muốn cô vì cứu anh mà làm tổn thương chính mình.

Úc Hàn Chi âm trầm nhìn về phía Hoa Tư sụp đổ, đáy mắt đều là nhung khí thâm trầm, đây mới là một chiêu độc ác nhất của cô ta, nói ra sự thật năm đó, khiến anh và Minh Yên vĩnh viễn cũng không thể ở cùng nhau sao?

Thật là một người phụ nữ độc ác.

"Hoa Tư, cô quá tệ rồi, cô lại còn đẩy Minh Yên xuống núi khi còn nhỏ, cô không phải là người." Thái Nguyệt vừa nghe nước mắt lưng tròng.

"Tôi không phải cố ý, là cô ta nhất định muốn kéo tôi vào núi, là chính cô ta không đứng vững nên mới ngã xuống." Hoa Tư bị kích thích kêu lên, hai mắt đỏ bừng.

"Úc tổng, Lam Hi tới rồi." Lâm Bình nhíu mày nói, ánh mắt nhìn về phía Hoa Tư cũng mơ hồ không tốt. Thật sự là tâm địa rắn rết.

Hoa Tư nghe vậy, cả người cứng ngắc, cô ta lau nước mắt, đứng lên, nặn ra nụ cười: "Lam Hi, em biết anh nhất định sẽ tới.”

Lam Hi đứng ở cửa, khuôn mặt cao lớn anh tuấn hiện lên một tia lạnh lùng, vừa rồi anh ta đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ.

"Thực xin lỗi, tôi đến tìm Minh Yên." Lam Hi lạnh lùng nói.

Nụ cười trên mặt Hoa Tư cứng đờ, không dám tin nhìn anh ta, cô ta tiến lên nắm lấy cánh tay anh ta, cuồng loạn nói: "Vì sao? Không phải từ nhỏ anh đã nói thích em sao? Anh không muốn ở bên em nữa à? Tại sao lại đến tìm Minh Yên?”

Trên mặt Lam Hi bị cô ta cào ra mấy vết máu, thấy cô ta không khống chế được tâm tình của mình, mặt lộ ra vẻ không đành lòng, nói: "Tôi thích dáng vẻ kiên cường truyền cảm hứng, cao ngạo giống như tiểu tiên nữ của em, mà không phải người phụ nữ trong lòng đầy ác ý và toan tính. Hoa Tư, sao em lại biến thành như bây giờ?”

Hoa Tư bị lời nói không lưu tình của anh ta kích thích đến thất thanh khóc rống lên. Cô ta cũng không biết vì sao mình lại đi tới bước này, cô ta chỉ muốn giống Minh Yên, trở thành tiêu điểm của mọi người, vì sao, Minh Yên dễ dàng có thể làm được, nhưng cô ta trước sau đều làm không tốt?

"Cô ta biến thành như hôm nay, Lam Hi, anh không có trách nhiệm sao?" Minh Yên ở một bên lạnh lùng nói: "Nếu anh thật lòng thích cô ta, cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ta phạm sai lầm hết lần này đến lần khác. Năm đó không thích tôi, anh cũng không từ chối rõ ràng, thích Hoa Tư, ở trước mặt lợi ích cũng có thể vứt bỏ cô ta. Một là ích kỷ, một là người theo chủ nghĩa ích kỷ tinh tế, không ai cao quý hơn bất cứ ai.”

Minh Yên nói ra lời trong lòng, nội tâm vô cùng thoải mái. Lam Hi chính là người như vậy, chuyện không liên quan đến mình thì treo lên thật cao, nhìn như ôn hòa kì thực còn lạnh lùng hơn bất kì ai khác.

Sắc mặt Lam Hi tái nhợt, thế nhưng không phản bác gì, trước kia anh ta quả thật muốn cưới Hoa Tư, dù sao Lam gia ở Nam Thành là đệ nhất thế gia hào môn, không cần thông gia, về sau Hoa Tư được Minh Hòa Bình nhận làm con nuôi, cưới cô ta càng là chuyện trên gấm thêm hoa, thẳng đến khi Minh gia phá sản, thân phận Hoa Tư bị bại lộ, tất cả đều giống như ngựa hoang trật khớp, mất đi khống chế.

Kéo dài như vậy, cuối cùng anh ta cũng không tìm được cảm giác động tâm khi còn trẻ.

Lam Hi sững sờ, đứng ở một bên không nói lời nào, còn Hoa Tư ở một bên khóc lóc.

Úc Hàn Chi nghe đến đau đầu, sắc mặt tái mét, lạnh lùng nói: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, thì dựa theo quy trình mà làm. Hoa Tư cô mua chuộc phóng viên và Lý Quế Hoa, lan truyền tin đồn khắp nơi trên mạng, gây thiệt hại rất lớn đến danh tiếng của Minh Yên, gặp nhau ở tòa đi.”

Hoa Tư bị dọa cả người phát run, nếu như Úc Hàn Chi muốn chỉnh một người, chắc canh sẽ làm cho người ta muốn chết không được, thấy thái độ của người đàn ông lạnh lùng cường thế, rõ ràng muốn đòi công đạo cho Minh Yên, lại thấy Lam Hi đứng ở một bên không nói một tiếng, cô ta nhất thời tuyệt vọng nhìn về phía Minh Yên: "Minh Yên, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô thật sự muốn kiện tôi sao? Cô đã cướp thân phận của tôi suốt hai mươi hai năm.”

Minh Yên thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương của cô ta, đột nhiên nghĩ đến chính mình trong mộng, khi đó cô cũng một thân một mình, chỉ là cô trả giá bằng sinh mệnh, mà Hoa Tư thì tự làm tự chịu.

“Hoa Tư, mỗi người nên trả giá cho những gì mình đã làm.” Cô nghiêng mặt, thản nhiên nói.

Hoa Tư thu hồi vẻ mặt xinh đẹp động lòng người, hai mắt nhỏ máu nói: "Minh Yên, mẹ cô trộm cắp là sự thật, trên tay tôi có chứng cớ, nếu cô kiện tôi, tôi sẽ kiện bà ta, cô đã hại ba nuôi của mình vào tù, còn muốn hại mẹ đẻ cô vào luôn sao? Có ba mẹ đi tù, cô vẫn có thể lăn lộn trong làng giải trí?”

Minh Yên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ba tôi làm sai chuyện, lẽ ra phải gánh chịu hậu quả, mười năm sau, ông ấy có thể làm người một lần nữa. Về phần mẹ đẻ tôi, nếu như tai ương lao ngục có thể làm cho bà ấy hoàn toàn thay đổi, cũng là vì cống hiến cho xã hội, hôm nay tôi có thể thả các người, không truy cứu, về sau các người lại cấu kết với nhau làm việc xấu, càng ngày càng nghiêm trọng, khắp nơi đều bắt bí tôi. Hoa Tư, cho dù thân thế của tôi bị lộ ra, cho dù mẹ ruột và ba nuôi tôi đều không phải là người tốt, tôi cũng vẫn là tôi, từng bước sống và làm việc.”

"Nếu còn có thủ đoạn gì, cô cứ việc sử dụng ra."

Hoa Tư thấy cô mềm không được cứng không xong, tức giận kêu lên: "Minh Yên, cô nhất định sẽ bị báo ứng.”

Khi Minh Yên đi ra khỏi đồn cảnh sát, bên tai còn hồi tưởng lại lời nguyền ác độc của Hoa Tư, gió đêm đầu hạ từ từ thổi tới, cô đứng dưới ánh đèn đường, cúi đầu cười ra tiếng, báo ứng của cô đã sớm đến, trong mộng cô chết còn chưa đủ thảm sao? Hiện giờ có được tất cả đều là cô nổ lực hết mình, càng như thế, cô càng phải quý trọng cuộc sống hiện tại.

"Yên Yên." Úc Hàn Chi đi theo, thấp giọng gọi: "Em muốn đi gặp mẹ đẻ em không?”

Minh Yên lắc đầu, nói: "Tôi từng mơ thấy Minh gia phá sản, lúc tôi bị người ta ép nợ đi vào đường cùng, mẹ đẻ tôi cuốn hết tiền tài và đồ cổ trong nhà, bỏ trốn, bà ấy không có bất kỳ tình cảm mẹ con nào với tôi, nếu không cũng sẽ không đồng ý với Hoa Tư hủy hoại danh dự của tôi, tống tiền 500 vạn một năm.”

Chỉ là Hoa Tư căn bản đang lợi dụng bà ta, mục đích chính là muốn hủy diệt sự nghiệp trong giới giải trí của cô.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý chuyện này.” Úc Hàn Chi gật đầu, vậy thì giải quyết theo cách chung.

"Về Thẩm Trạch sao?" Ánh mắt Úc Hàn Chi tối nghĩa mở miệng.

Minh Yên nghe được hai chữ Thẩm Trạch, cả người run lên, lắc đầu nói: "Tôi với Thải Nguyệt ở khách sạn.”

Thẩm Trạch có khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô, cũng có một đêm không thể nghĩ lại.

Ánh sáng nơi đáy mắt Úc Hàn Chi vụt tắt, anh trầm giọng nói: "Gần Thẩm Trạch quả thật có chút vắng vẻ, tôi đưa em về Minh gia đi. Cuối năm ngoái, đã bắt đầu xây dựng lại, giống như trước đây.”

Cả người Minh Yên cứng đờ, cô quay đầu lại nhìn anh một cái, thân ảnh người đàn ông cao lớn đứng dưới ánh đèn đường, nguy nga như núi, anh làm sao có thể xây dựng lại Minh gia?

"Tôi nghĩ, em đã quen với Minh gia, sau này trở về Nam Thành cũng nên có chỗ ở, tôi đã cho em quyền sở hữu nhà ở dưới dạng một món quà, về sau nó chính là nhà của em." Úc Hàn Chi khàn khàn nói, ánh mắt đều là vẻ cẩn trọng.

Cũng may, cuối năm ngoái sau khi biết được tâm ý thực sự của mình, anh đã sai người xây dựng lại Minh gia, nếu không hôm nay thật không biết phải đối mặt với Minh Yên như thế nào.

Anh thích cô như vậy, nhưng cũng là người duy nhất làm tổn thương cô.

"Cám ơn, bây giờ tôi có tiền, có thể mua." Minh Yên không từ chối, trong lòng hơi cảm động, về sau, Minh gia thật sự thuộc về cô sao?

Bắc Thành tuy tốt, nhưng cô trước sau vẫn không mua nhà, có lẽ trong lòng vẫn muốn trở lại nơi này.

"Ừm, sau này nói sau." Úc Hàn Chi gật đầu, không nói gì nữa.

Đám người Úc Vân Đình cũng đi ra rất nhanh, Thải Nguyệt vừa mới đi thăm Lý Quế Hoa, bị tức giận đến gần chết, vừa ra ngoài thì nghe nói nhà đã được xây dựng lại, lập tức hưng phấn muốn trở về cùng Minh Yên.

"Anh, các người đi đi, em ở lại xử lý chuyện tiếp theo." Úc Vân Đình đứng ở một bên, sắc mặt bao phủ trong bóng tối nhìn không rõ ràng.

Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi nhìn anh ta thật sâu, rồi gật đầu.

"Úc tổng, tôi đã nói chuyện với cảnh sát, bọn họ nguyện ý ra mặt làm rõ đây là một vụ ăn vạ. Cô Minh Yên tốt nhất là nên đăng weibo thanh minh chuyện này một chút, tôi cũng đã viết xong văn bản rồi.” Lâm Bình gửi văn bản mình viết xong cho Thải Nguyệt.

Thải Nguyệt vội vàng đăng lên Weibo của Minh Yên, vì thế vụ scandal ồn ào xôn xao buổi chiều, cuối cùng cũng có giải thích chính thức.

Minh Yên Studio: Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, cảm ơn mọi người quan tâm, video xảy ra vào buổi chiều là một sự cố ăn vạ, điều này chúng tôi đã xác nhận với cảnh sát. Đối với một số người lan truyền tin đồn ác ý trên mạng, làm tổn hại đến danh tiếng của bà Minh Yên, chúng tôi đã chuyển giao pháp lý, gửi thư luật sư.

Cư dân mạng còn đang ăn dưa, sau đó liền vẻ mặt ngây thơ phát hiện, mới mấy tiếng đồng hồ, thư luật sư đều gửi đến? Chị gái có cần phải cứng như vậy không?

Trong khi đó, cảnh sát Nam Thành cũng đã lên tiếng xác nhận vụ việc.

Trên Weibo đối với chuyện người phụ nữ nhặt rác có phải là mẹ đẻ của Minh Yên hay không, lại không nói một chữ nào.

Vì vậy, cư dân mạng phát hiện ra rằng tất cả các tài khoản tiếp thị nhịp điệu đã được niêm phong, tất cả các lời nói bôi nhọ Minh Yên cũng bị xóa, trong khi đài truyền hình Nam Thành đã phát hành một bản phỏng vấn, cuối tuần lúc tám giờ tối phỏng vấn Minh Yên, người nổi tiếng nhất Nam Thành.

Đây được xem là cuộc phỏng vấn đầu tiên của Minh Yên kể từ khi ra mắt, hơn nữa còn là giai đoạn mẫn cảm sau khi nổi tiếng và gây scandal, sức nóng nhanh chóng được bao phủ các sự kiện video, một cuộc khủng hoảng PR lặng lẽ được giải quyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện