Chuyện tình của Minh Yên và Úc Hàn Chi đã bị lộ, cộng thêm việc Úc Hàn Chi xác nhận chuyện tình cảm trong lúc phát sóng trực tiếp, livestream vừa tắt thì điện thoại của Minh Yên liền nổ tung.

Thời Gia và Thời Cẩn gọi điện thoại tới, Tiêu Vũ cũng gọi đến hỏi thăm tình hình cụ thể, đến cả con trai của gia đình quyền thế ở Nam Thành không biết từ đâu biết được số điện thoại của Minh Yên, khiến cho điện thoại của cô không ngừng rung lên.

“Minh Yên, cô không nghe điện thoại sao? Bao nhiêu người gọi điện tới rồi?” Lâm Nhi ở một bên phấn khích nói.

Úc Hàn Chi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại của cô, đôi mắt phượng có chút sâu, trầm giọng nói: “Yên Yên, em đi nghỉ ngơi đi, để anh nghe điện thoại.”

Người đàn ông nói xong, anh nhận lấy điện thoại di động của cô đi xử lý tình địch.

Triệu Lâm Nhi và những người khác vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy hành động này.

“Minh Yên, Úc tổng kiểm soát cô nhiều như thế sao? Chắc anh ấy sẽ không quản hết cuộc sống của cô đâu nhỉ?” Lâm Nhi nhẹ nhàng kéo Minh Yên

“Suỵt! Tình địch luôn là một chuyện tương đối mẫn cảm.” Thư Ca nheo mắt nói: “Nhìn là biết Úc tổng lo lắng cho Minh Yên, kiểm soát cô ấy là không có khả năng. Trong tình cảm hôn nhân, ai yêu sâu đậm thì người đó thua.”

“Ây! Tôi lại ghen tị rồi, Kiều Đồng là một tên ngốc, mỗi lần có bạn khác giới gọi cho tôi anh ấy đều ngây ngô như vậy, hoàn toàn không biết lo lắng là gì.”

Minh Yên kiêu ngạo nhìn cô ấy, cười nhẹ nói: “Vậy nếu Kiều Đồng có cái tính cách này như Úc Hàn Chi, cô chịu nổi không?”

“Không không không, người bình thường không thể khuất phục nổi Úc tổng nhà cô đâu.” Triệu Lâm Nhi cảm thấy ớn lạnh, đặc biệt nghĩ tới việc lời ăn tiếng nói và hành động của đối phương có phần tao nhã và hoàn mỹ hơi quá đà thì lập tức từ chối, còn anh Kiều thì có chút chân chất.

“Minh Yên, truyền một chút kinh nghiệm đi, làm sao mà em có thể chung sống được với người đàn ông như Úc tổng hay khiến anh ấy quan tâm lo lắng cho em như vậy?” Thư Ca hiếm khi thấy hóng chuyện, cười híp mắt hỏi.

“Đúng, đúng, đúng, cô làm thế nào để anh ấy đầu hàng khuất phục thế?” Triệu Lâm Nhi nói thêm: “Tôi cũng phải học hỏi một chút.”

Minh Yên suy tư một lúc, cười nói: “Lúc trước tôi tán tỉnh anh ấy, anh ấy luôn không thèm để ý đến tôi, sau này tôi không thả thính nữa thì anh ấy tự tới tiếp cận tôi, sau đó chúng tôi chung sống rất bình thường, anh ấy quản tôi khá nhiều, nhưng mà sẽ kiểm soát trong một mức độ nhất định, không để tôi cảm thấy như mình đang bị kiểm soát.”

Triệu Lâm Nhi và Thư Ca nhìn nhau, chết tiệt, thủ đoạn này thật lợi hại. Đây là vừa làm bố vừa làm bạn trai sao? Hai người liếc nhìn Úc Hàn Chi đang xử đẹp tình địch của mình, lại liếc nhìn Minh Yên đang vô cùng thoải mái, vươn tay ra vỗ lên vai của Minh Yên, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ cô.

Nhìn là biết Úc Hàn Chi cũng phải đánh đổi khá nhiều. Một người vô cùng đẹp trai giàu có như vậy nhưng tưởng chừng như anh chỉ là một chú chó trung thành.

Úc Hàn Chi nhanh chóng nghe xong cuộc điện thoại rồi tiếp tục cầm điện thoại lên, số của con trai nhà quyền thế ở Nam Thành đều bị chặn hết, sau đó lại nghe điện thoại của anh em nhà Thời Gia và Tiêu Vũ.

Úc Hàn Chi nhận điện thoại, đối phương còn cái gì không hiểu nữa đây, ngoại trừ Tiêu Vũ lấy thân phận là bạn thân gọi tới chúc mừng, tâm trạng của anh em nhà Thời Gia thì vô cùng phức tạp, có điều họ đều gửi những lời chúc phúc tới hai người, Thời Gia nói một câu uy hiếp: “Hãy trân trọng cô ấy.”

Úc Hàn Chi cúp máy, anh trả điện thoại cho Minh Yên, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Khi trở về Nam Thành, không bằng chúng ta tổ chức một bữa tiệc, mời tất cả bạn bè của em tới, tránh việc mỗi người đều gọi điện tới hỏi thăm, em nên thông báo thêm một lần nữa, được không?”

“Em thông báo trên vòng bạn bè là được, không cần phải tổ chức tiệc, thời gian tới em rất bận.” Minh Yên nói.

“Được!” Úc Hàn Chi thỏa mãn.

Nhìn thấy Minh Yên đi đăng bài lên vòng bạn bè, Triệu Lâm Nhi và Thư Ca nhìn nhau một cái, đàn ông tâm cơ, Úc tổng lợi hại, đây không chỉ là thể hiện tình cảm của mình mà còn xử lý hết tất cả tình địch.

Nhưng mà tại sao bọn họ lại cảm thấy có chút ghen tị nhỉ? Buổi tối Úc Hàn Chi tất nhiên sẽ ở lại ăn cơm. Phải đến khi ghi hình cho chương trình tạp kỹ mùa hai, Ngạn Bác mới ăn chung một bữa với Úc Hàn Chi, nhất thời vô cùng vui mừng, trong lúc nói chuyện đã hỏi thăm đến rất nhiều vấn đề, Kiều Đồng và mọi người mới biết được thân phận của Úc Hàn Chi, trong tức khắc liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Một người nổi tiếng trong danh sách những người giàu lại còn trẻ như vậy sao? Hơn nửa năm nay luôn đồng hành cùng Minh Yên đi đóng phim, ghi hình chương trình tạp kỹ, tình yêu và sự nghiệp đều không bỏ lỡ, thật sự rất khâm phục.

Scandal của Diệp Chu và chuyện tình cảm của Minh Yên vẫn tiếp tục gây xôn xao trên mạng, sau khi Minh Yên và Úc Hàn Chi làm rõ mọi chuyện thì họ ném tất cả vấn đề sang một bên, đây là thời gian để họ làm những điều mình thích, không cần phải để ý đến người khác.

“Minh Yên, xảy ra chuyện lớn như thế, buổi tối cô thật sự có thể ngủ ngon sao? Nếu như buổi tối Diệp Chu lại giở trò thì phải làm sao?” Lâm Nhi cho đến nửa đêm vẫn còn phấn khích đến nỗi không ngủ được, nằm sấp người trên giường hỏi.

“Không, anh ta không thể làm được bất kỳ hành động nhỏ nào nữa đâu.” Minh Yên mở mắt nói, thậm chí cô còn có chút nghi ngờ hành động của Úc Hàn Chi, có lẽ là anh đợi Diệp Chu tức nước vỡ bờ mà để lộ chuyện tình cảm của hai người ra ngoài, bằng không dựa vào tính cách của cô thì không thể công khai được.

“Cô đừng ngủ mà, Minh Yên, tôi ăn đường ở trong siêu thoại no đến căng bụng rồi. Nào là mạo hiểm ở bản làng, nào là 99 trường tiểu học Hy Vọng, thật lãng mạn, cô tám chuyện với tôi đi.”

Minh Yên mở mắt, cười nói: “Ngủ đi.”

Nếu như có thể, cô ngược lại mong muốn tình yêu của mình đơn giản bình yên.

“Cô cũng thật là lạnh nhạt vô tình rồi, Minh Yên, cô có biết bao nhiêu người muốn gả vào nhà hào môn không? Úc tổng còn là hào môn lấp lánh ánh vàng.”

“Tôi cũng không kém đâu.” Minh Yên lơ mơ trả lời, ngáp một cái rồi đi ngủ.

*

Ngày thứ hai, scandal của Diệp Chu tiếp tục gây xôn xao, mọi người bắt đầu lên tiếng, từng vụ scandal nổ ra, chiếm giữ vững chắc trong top 5 danh sách bảng hot search và không thể nào xóa sạch được.

Thậm chí có nhân viên trong phòng làm việc của Diệp Chu chỉ ra hành vi trốn thuế trong nhiều năm nay của anh ta, điều này không chỉ hủy hoại sự nghiệp, mà anh ta còn phải đối mặt với việc bị điều tra.

Chuyện này ồn ào trong cả một tuần, mọi người đều cười nhạo và không muốn cho anh ta lưu lượng nên scandal mới có thể xem như là dừng lại.

Nhưng một tuần sau, cô gái từng bị Diệp Chu đối xử tệ đã đăng một bức thư cảm ơn trên Weibo, chỉ vọn vẹn vài chữ và không có chủ ngữ: “Cảm ơn, chúc hai người bạc đầu răng long.”

Sau khi đăng xong, một số cô gái đã rút khỏi giới giải trí, xóa tài khoản và bắt đầu một cuộc sống mới.

Bức thư cảm ơn này dường như là được viết cho Minh Yên và Úc Hàn Chi, biết rõ sự tình cũng không dám nhắc đến, những người ăn dưa bên ngoài vòng bạn bè chỉ biết Diệp Chu đã bị tuột dốc thảm hại, còn họ không biết một chút gì về việc đoàn đội sau lưng Diệp Chu đã bị xóa sổ hết rồi. Sau một khoảng thời gian, bầu không khí trong giới showbiz đã tốt hơn rất nhiều, chỉ sợ không cẩn thận chọc phải một người không nên đụng tới.

Rất nhanh đã bước vào cái nóng oi ả của tháng 7, “Nam Phong tri ta ý” được lăng xê trong một năm qua cuối cùng cũng phát sóng, do sức mạnh kép của chuyện tình ái và chương trình tạp kỹ, lượng rating của đêm phát sóng đầu tiên đã phá vỡ kỷ lục, trở thành bộ phim truyền hình ăn khách nhất trong năm nay.

Có một khoảng thời gian bộ phim “Nam Phong tri ta ý” từng vướng phải scandal bị toàn mạng tẩy chay, đến nay chỉ dựa vào một mình Minh Yên đã có thể khôi phục lại rating, có thể nói đây chính là một kỳ tích.

Nhân viên của đoàn làm phim vô cùng vui mừng, sau đó đã đốt pháo hoa trực tuyến qua mạng. Trong bộ phim, Minh Yên đóng vai người chị bị hắc hóa – Noãn Phong, dựa vào kỹ năng diễn xuất tốt, ngoại hình xinh đẹp và có rất nhiều người hâm mộ vì sự hiểu rõ về góc độ của nhân vật, cô đã hoàn toàn lấn át nữ chính Nam Phong và vô cùng xứng đáng trở thành nữ chính số 1.

Có cư dân mạng còn cho rằng nên đổi tên bộ phim thành “Gió ấm hiểu lòng tôi”.

Sự thành công của Noãn Phong cũng giống như thêu hoa trên gấm, đã đánh dấu cho sự trở thành diễn viên phái thực lực của Minh Yên. Cô từ một diễn viên trẻ có nhân khí cao trở thành một diễn viên phái thực lực, đó là một sự nhảy vọt, cũng là một sự công nhận đối với bản thân diễn viên.

Và bộ phim "Xuân Hoa" của Minh Yên cũng được lên lịch chiếu vào ngày 1 tháng 8. Là một bộ phim về chống buôn bán ma túy, chủ đề và thời gian công chiếu bổ trợ cho nhau. Cộng thêm việc đã quảng bá từ sớm, có các đạo diễn nổi tiếng và các nữ minh tinh, nên trước mắt đã có doanh thu 70 triệu từ lượt mua vé ở các phòng vé trên các nền tảng phim và ước tính doanh thu phòng vé sẽ vượt 100 triệu vào ngày công chiếu thực tế.

Mùa hè năm nay có thể nói là một mùa bội thu cả trong tình yêu và sự nghiệp của Minh Yên, nhận được sự chú ý của nhiều ngưởi, quan trọng là cô không hề mất đi nhiều người hâm mộ sau khi chuyện tình cảm của mình bị phanh phui. Nhiều người hâm mộ cũng như người qua đường không ngừng ầm ĩ về việc thất tình muốn hủy theo dõi nhưng sau khi nhìn thấy sự tương tác giữa Minh Yên và Úc Hàn Chi trong phòng phát trực tiếp thì đều là nói một đằng làm một nẻo.

Mỗi ngày trong siêu thoại CP Hàn Yên, mọi người nhiệt tình đẩy thuyển, ăn đường vô cùng náo nhiệt, người hâm mộ của cp còn biên tập lại những hành động ngọt ngào của họ trên bảng xếp hạng.

Người đàn ông cao quý và tao nhã không nói nhiều lời, mỗi lần xuất hiện trên sóng trực tiếp thì dưới phần bình luận bắt đầu xuất hiện những lời bày tỏ yêu thích.

“Ây! Vẫn chờ Úc tổng lên sóng như thường lệ, hôm nay Úc tổng sẽ có những hành động ngọt ngào gì với Yên Yên đây?

“Tôi đoán có lẽ là pha cà phê, mỗi lần Úc tổng tới sẽ luôn pha cà phê, sau đó mỗi người thấy đều có phần, cách một màn hình cũng có thể ngửi được mùi cà phê.”

“Ngồi đây đợi một cái xoa đầu, tay của Úc tổng đỉnh thật sự, làm sao đàn ông lại có thể có đôi tay đẹp như vậy chứ?”

“Khụ khụ! Chờ đợi một ánh mắt quyến rũ, mỗi lần thấy ánh mắt của Úc tổng khi nhìn Yên Yên, toàn thân đều mềm nhũn.”

“Chị em, cô không cô đơn, ây, đây là thứ tình yêu đẹp đẽ gì vậy, tại sao không công khai sớm một chút?

“Hihi! Người đẩy thuyền từ năm ngoái như tôi đã hài lòng thỏa dạ rồi, mỗi lần siêu thoại có người dẫn chương trình thì họ đều phát rất nhiều đường.

……

Ngày nào Úc Hàn Chi cũng tới khách sạn, nhân lúc sáng sớm chưa phát trực tiếp sang gọi Minh Yên cùng đi leo núi ngắm bình minh, hít thở không khí trong lành ở trên núi, sau đó thì chuẩn bị bữa sáng cho cô, buổi tối lại đến dùng bữa tối với nhau, sau khi ăn xong thì đi dạo một mình và ngắm nhìn những con đom đóm trên núi.

Do đó, mỗi ngày nội dung của chương trình tạp kỹ sẽ thay đổi ba lần, chủ đề của buổi trưa là ẩm thực, buổi chiều chăm sóc người già và buổi tối là chương trình về tình yêu, thậm chí có cư dân mạng còn vào trang blog chính thức và mong muốn blog hãy ghi hình lại chương trình tạp kĩ – Khách sạn tình yêu.

Không ngờ đoàn phim trả lời chuyện này vẫn đang được cân nhắc, nhưng có nhiều tổ chương trình nhanh tay hơn, họ đã mời Minh Yên và Úc Hàn Chi tham gia các chương trình tạp kỹ về tình yêu, tuy nhiên cô đã từ chối vì lịch trình bận rộn. Từ khi phát sóng “Nam Phong tri ta ý” đến nay, lượng người xem đạt mức cao kỷ lục, các cuộc phỏng vấn nhiều vô kể, cộng thêm các chương trình tạp kỹ đã quay xong từ giữa tháng 7, Minh Yên còn phải tham gia các buổi ra mắt phim và các hoạt động quảng bá, cô chắn chắn không có thời gian để tiếp tục tham gia các chương trình tạp kỹ.

Thời gian ghi hình của “Khách sạn mơ ước” dài 20 ngày, đóng máy vào giữa tháng 7, núi Thanh Thành vô cùng nổi tiếng và trở thành điểm du lịch hút khách nhất trong mùa hè này.

Sau khi kết thúc ghi hình chương trình tạp kỹ, Minh Yên và Úc Hàn Chi quay về Nam Thành.

Lần này trở về Nam Thành, Minh Yên cảm thấy hít thở không khí ở đây vô cùng ngọt ngào, núi Thanh Thành rất đẹp, non xanh nước biếc, rừng cây thăm thẳm, là một nơi vô cùng thích hợp để nghỉ mát, nhưng mà suy cho cùng là đi vì công việc, trên máy bay về Nam Thành, Minh Yên đã thả lỏng một chút, cô dựa vào lòng Úc Hàn Chi ngủ ngon lành.

Xe của họ đi thẳng tới biệt thự Minh gia, Úc Hàn Chi nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, nghĩ tới khoảng thời gian quay chương trình tạp kỹ nhất định sẽ có áp lực rất lớn nên không muốn đánh thức cô, nhẹ nhàng bế cô lên lầu, vào phòng ngủ.

Úc Hàn Chi đi đã 20 ngày, Lâm Bình và quản gia Lưu đã sớm đứng đợi ở phòng khách dưới lầu để báo cáo về công việc trong khoảng thời gian này.

Chú Lưu trực tiếp đi từ Thẩm Trạch tới biệt thự Minh gia, dẫu sao thì Úc Hàn Chi ra ngoài gần nửa tháng cũng không về nhà lần nào, ở Minh gia bên này, quản gia đành phải đưa theo người giúp việc và đầu bếp tới đây, trong khoảng thời gian này cắt tỉa vườn hoa, dọn dẹp vệ sinh, giữ cho biệt thự gọn gàng ngăn nắp.

“Trong khoảng thời gian gần đây, ở Nam Thành không xảy ra chuyện lớn gì, ngoại trừ việc Lam gia kí hợp đồng làm ăn với doanh nghiệp của một số hào môn, ý đồ liên kết với nhau ngăn chặn sự thâu tóm thị trường của Úc thị, Minh Hòa Bình ở trong tù mọi thứ đều ổn, bây giờ được ở trong phòng đơn, có đầy đủ những vật tư cần thiết.” Lâm Bình nói sơ qua tình hình ở Nam Thành.

Úc Hàn Chi gật đầu, tình hình Minh Hòa Bình trong tù ổn là tốt rồi, còn về việc Lam Hi liên kết với một số nhà quyền thế thì anh hoàn toàn không để tâm.

Trên thị trường tư bản, tất cả mọi người đều coi trọng lợi luận, Úc thị cũng không thể chiếm trọn thị trường, đôi khi phân một vài miếng bánh cho người khác để đôi bên cùng có lợi.

“Ừ! Trời cũng tối rồi, hai người quay về đi, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.” Úc Hàn Chi để Lâm Bình và chú Lưu đi nghỉ ngơi, còn anh thì lên lầu tắm rửa.

*

Minh Yên ngủ một giấc tới nửa đêm mới tỉnh giấc, cô nhìn thấy đèn trong phòng ngủ vẫn còn bật, đèn ở phòng sách bên cạnh cũng còn sáng.

Cô dụi dụi mắt, bước vào phòng đọc sách thì thấy anh mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xanh sẫm, đeo một đôi kính gọng nhỏ màu vàng, đang xử lí các văn kiện nước ngoài.

Úc Hàn Chi nhìn thấy Minh Yên đi chân trần giẫm lên thảm, mái tóc dài có chút hỗn loạn, trong chốc lát đôi mắt phượng sáng lên, anh đứng dậy ôm lấy cô, hạ giọng nói: “Nền nhà ban đêm lạnh, đi chân trần sẽ bị cảm.”

“Tại sao anh vẫn chưa ngủ?” Minh Yên nửa tỉnh nửa mơ hít lấy mùi hương dễ chịu quen thuộc trên người anh, cô gật đầu, nói bằng giọng khàn khàn: “Em còn tưởng là ba em về rồi.”

Úc Hàn Chi nghe xong lời này thì hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng bế cô quay trở lại phòng ngủ, trầm giọng nói: “Trước đây ba em về nhà rất muộn sao?”

“Ừ! Ông ấy còn lén lút để quà trước cửa phòng em, như vậy em sẽ không tức giận nữa.” Minh Yên nắm chặt lấy bộ đồ ngủ lụa tơ tằm trơn nhẵn của anh, cô úp mặt lên, cảm giác mát lạnh thoải mái.

Úc Hàn Chi nhìn thấy cô nhắm mắt nằm trong lòng mình, hiếm khi nhắc đến chuyện của Minh gia, anh ôm lấy cô dựa vào đầu giường, tiện tay tắt luôn đèn ngủ, lợi dụng ánh sáng yếu ớt từ ban công dỗ cho cô ngủ.

Trong những tài liệu điều tra trước đây của anh, Minh Hòa Bình thực sự không lo lắng cho gia đình, không ngờ ông ta lại đối xử với Minh Yên tốt như vậy, chẳng trách từ trước tới nay cô chưa từng đi điều tra về ba ruột của mình, mà còn xem con người dối trá giảo hoạt ngày là người thân của mình.

“Giống ông già Noel không? Yên Yên, sau này em sẽ có thêm một ông già Noel thứ hai.” Giọng nói của Úc Hàn Chi vừa thấp vừa trầm, Minh Yên khịt mũi, cũng không biết là cô có nghe thấy hay không.

Dỗ dành một lúc thì Minh Yên đã chìm vào giấc ngủ rồi, Úc Hàn Chi nhẹ nhàng hôn vào trán cô, sợ cô nửa đêm tỉnh giấc nên cũng không trở lại phòng đọc sách mà ôm lấy cô ngủ.

Buổi sáng tỉnh dậy, Minh Yên mới nhận ra hôm qua cô về nhà, trực tiếp đi ngủ mà không tắm rửa gì. Mặc dù buổi sáng khi rời khỏi khách sạn cô đã chạy về tắm rồi, hôm đó nếu không đi xe ô tô thì cũng là đi máy bay riêng của Úc Hàn Chi, không đổ mồ hôi, nhưng mà vào mùa hè trước khi đi ngủ không tắm rửa sẽ luôn có cảm giác kỳ kỳ.

Minh Yên đứng dậy thay ga giường, vào phòng tắm tắm nửa tiếng đồng hồ rồi trở ra với tinh thần sảng khoái.

Vừa mở cửa phòng ngủ, cô đã nhìn thấy một món quà được gói tỉ mỉ đang nằm lặng lẽ trên chiếc bàn đặt bình hoa ở gần cửa.

Minh Yên bối rối mở quà ra, nhìn thấy bên trong có một bó hoa hồng còn đọng lại những hạt sương và một chú cún lông xù nhỏ xinh đang mang chiếc váy công chúa vô cùng đáng yêu thì bật cười. Cô muốn nuôi chó thật, không phải là chó đồ chơi.

Cô cắm bó hoa hồng vào trong bình, sau đó đưa chú chó bông xuống lầu, vừa xuống tới nơi đã nhìn thấy chú Lưu đang chuẩn bị một bữa sáng vô cùng thịnh soạn.

“Cô Minh Yên, có thể dùng bữa sáng rồi.”

“Được, chú Lưu. Úc Hàn Chi đâu?” Minh Yên nhìn một vòng, không thấy anh ở phòng khách.

“Đại thiếu gia đang chơi cùng chó con ở bãi cỏ bên ngoài.” Chú Lưu cười tươi nói. Một người cuồng công việc và là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng như Úc Hàn Chi chưa bao giờ lãng phí thời gian đi làm những chuyện này, thật không ngờ đại thiếu gia gần 30 tuổi lại có thể thay đổi như vậy, trở nên trẻ con hơn, biết nghỉ ngơi thư giãn, hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải chôn vùi bản thân vào những bi kịch trong quá khứ như trước kia.

“Vậy sao, vậy tôi đi xem thử, chút nữa sẽ tới ăn sáng.” Minh Yên vô cùng hào hứng đi ra, quả nhiên nhìn thấy Úc Hàn Chi đang đứng bên đài phun nước trên bãi cỏ nhíu đôi mày anh tuấn nhìn về phía chú chó chăn cừu cao bằng nửa người, dưới chân còn có một chú chó lông xù to bằng bàn tay.

Lúc đầu Minh Yên không chú ý đến chú chó nhỏ, chỉ nhìn thấy anh và chú chó chăn cừu đang nhìn nhau chằm chằm, đợi đến khi nghe thấy một tiếng kêu như tiếng trẻ con “Gâu gâu!” thì mới nhận ra cục bông dưới bãi cỏ là một chú chó, cô lập tức vui vẻ chạy tới.

“Một chú chó Poodle sao?” Cô vui vẻ ôm chú chó lên, nhìn về phía Úc Hàn Chi, chú chó này giống y như chú chó đồ chơi.

“Ừ! Tặng em đó, mới sinh ra được vài tháng, tính tình hiền lành.” Úc Hàn Chi híp mắt mỉm cười.

“Không phải anh sợ chó sao? Sao lại chơi với nó vậy?” Minh Yên ôm chú chó nhỏ trong lòng không nỡ rời ra, nóng lòng muốn hôn nó vài cái.

“Khụ khụ! Đừng hôn, nó là chó đấy.” Khuôn mặt anh tú hiện lên một tia khó chịu, cái vật nhỏ này thật có bản lĩnh, dựa vào sự đáng yêu của mình để chiếm lấy sự yêu thích của Minh Yên, cô thức dậy từ sáng còn chưa hôn anh!

“Bác sĩ đã kê thuốc cho anh rồi, thỉnh thoảng chơi cùng chúng cũng không có vấn đề gì. Trước tiên cứ để bọn nó tự chơi, chúng ta đi ăn sáng đi.” Anh thản nhiên giải thích, xách chú chó nhỏ trong lòng Minh Yên ra vứt xuống dưới chân.

Chú chó nhỏ đáng thương kêu lên một tiếng, nhìn thấy ông chủ vô tình đưa theo bà chủ vào nhà thì tinh thần lập tức phấn chấn, chạy lại chơi đùa cùng chú chó chăn cừu.

Minh Yên quay đầu nhìn hai chú chó một lớn một bé đang vui vẻ chơi đùa trên bãi cỏ, cô kéo lấy tay Úc Hàn Chi và nở nụ cười trong veo, nói: “Chú chó Poodle vừa hoạt bát vừa đáng yêu, sao anh lại nghĩ tới việc sẽ tặng em một chú chó vậy?”

Ức Hàn Chi kéo lấy tay cô, khóe môi nhếch lên, bình thản nói: “Tùy tiện tặng đấy.”

“Nó có tên chưa?”

“Có rồi, gọi là Tiểu Tiểu Yên.”

“Rõ ràng anh nói nó là chó đực, sau này gọi nó là Tiểu Hàn Hàn đi.”

Úc Hàn Chi: “...”

Từ sau khi Minh Yên đặt tên cho chú chó nhỏ là Tiểu Hàn Hàn thì không được nhận thêm bất kỳ chú chó nào nữa, nhưng mỗi sáng cô vẫn nhận được quà như thường, loại trải nghiệm mỗi sáng thức giậy bóc quà này làm cho Minh Yên cảm thấy mỗi một ngày đều tràn ngập sự mong chờ.

Những món quà mà anh tặng đủ kiểu đủ loại, có lúc là một đôi giày, một tượng gỗ thủ công, một bức tranh hoặc là vlog về Minh Hòa Bình. Mặc dù không sánh bằng những thứ trang sức đá quý hàng chục triệu như anh tặng trước kia, nhưng Minh Yên lại thích những món quà nhỏ đầy tâm ý như bây giờ hơn.

Hơn nữa hành động tặng quà cho cô ở cửa phòng thực sự làm cô vô cùng bất ngờ và vui vẻ.

Tình cảm của hai người nhanh chóng ổn định, giống như đã quay về khoảng thời gian ngọt ngào lúc vừa mới xác định mối quan hệ vậy.

Sau khi nghỉ ngơi ở Nam Thành một tuần, cùng với sự lan truyền mạnh mẽ của “Nam Phong tri ta ý”, đoàn phim nhận lời mời tới chương trình phỏng vấn của đài truyền hình, những người diễn viên chính đều phải tham gia. Minh Yên thu dọn hành lý rồi bay tới Bắc Thành.

“Tiểu Hàn Hàn, con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời của ba, đợi mẹ quay về nha.” Minh Yên ôm lấy chú chó nhỏ lông xù giỏi tỏ vẻ đáng yêu vào trong lòng căn dặn.

Mặt Úc Hàn Chi không chút biểu cảm, cho nên luyến tiếc chó, nhưng nỡ tách ra với anh sao?

“Em có thể mang con chó nhỏ đến Bắc Thành?” Úc Hàn Chi ở một nên nhướng mày nói: “Anh đưa em qua.”

Minh Yên vuốt ve Tiểu Hàn Hàn dễ thương ngoan ngoãn, nhẹ nhàng xoa đầu nó, ngước lên nhìn Úc Hàn Chi, cười nói: “Không cần đâu, nó còn nhỏ, đi máy bay sẽ sợ, anh giúp em chăm sóc tốt cho nó là được.”

Chỉ là một con chó thì sợ cái gì? Cũng không bị say máy bay.

Vốn dĩ Úc Hàn Chi muốn mượn lý do đưa nó đi chung rồi sẽ cùng cô đi Bắc Thành, kết quả là bị từ chối rồi.

Trong khoảng thời gian này, anh luôn ở gần Minh Yên, trong một tuần nay càng như hình với bóng không tách rời, Minh Yên nghỉ phép, anh cũng nghỉ phép, nếu như tiếp tục cùng đi Bắc Thành thì có hơi quá rồi.

Úc Hàn Chi nhìn xuống, thấy Tiểu Hàn Hàn đang được yêu thương liên tục vẫy đuôi thì lập tức lôi nó ra khỏi lòng cô, nói: “Ngày mai phải bay sớm, nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng chơi với nó nữa.”

“Được, nhưng anh phải nhớ mỗi ngày đều cho Tiểu Hàn Hàn gọi video với em.” Minh Yên xoa đầu chú chó nhỏ, nhõng nhẽo nói.

“Ừ!” Anh híp mắt lạnh lùng liếc nhìn chú chó một cái, ghét bỏ ném nó xuống một bên, kéo Minh Yên lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi.

Thải Nguyệt mua nhà rồi ở nhà nghỉ ngơi một tháng, mỗi ngày đều háo hức ra ngoài làm việc, kết quả là toàn bộ công việc của cô ấy đều bị Úc thiếu cướp đi rồi, không dễ dàng gì mới đợi được cuộc phỏng vấn của đài truyền hình, đem theo hành lý phấn khởi đi theo tới Bắc Thành.

“Minh Yên, tôi cảm thấy vẻ mặt của Úc thiếu có chút u ám, hai người có phải là cãi nhau rồi không?” Sau khi lên máy bay, nhìn vẻ mặt tối sầm suốt đường đi của Úc Hàn Chi, Thải Nguyệt có chút sợ hãi hỏi.

“Đâu có, chắc là anh ấy không muốn giúp tôi chăm sóc chó con.” Minh Yên cười nói.

“Cô để Úc thiếu chăm sóc chó hả?”

“Không để anh ấy chăm sóc thì để ai chăm sóc?” Minh Yên kinh ngạc nhìn cô ấy một cái.

Thải Nguyệt mỉm cười, quả là ai được yêu thương hơn thì không có gì phải sợ, nghĩ đến vẻ mặt của Úc thiếu trị giá hàng trăm tỷ ở nhà chăm sóc chó, cô ấy không khỏi rùng mình, anh sẽ không huấn luyện nó thành chó săn đâu nhỉ?

“Tôi hỏi một chút, hai người có ý định kết hôn không?”

Minh Yên ngừng tay và sững người một lúc.

Nhắc mới nhớ, bọn họ cũng chưa thực sự nghiêm túc nói quay lại, cứ ở bên nhau như thế, sau này thì phải công bố chuyện tình cảm một cách bất đắc dĩ, trở về Nam Thành, Úc Hàn Chi ngày ngày ở lại nhà Minh Yên, thật ra đến bây giờ bọn họ cũng chưa làm chuyện quá giới hạn, Úc Hàn Chi cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện kết hôn.

Minh Yên bình thản nói: “Úc Hàn Chi chưa từng nhắc tới.”

Thải Nguyệt đột nhiên sốt ruột: “Vậy cô cũng chưa từng ra ám thị sao?”

Minh Yên nhìn cô ấy một cái, nói: “Tại sao phải ra ám thị? Kết hôn rất phiền phức, cứ như hiện tại không phải rất tốt sao?”

Thải Nguyệt bật cười, chẳng trách cả đường đi vẻ mặt Úc Hàn Chi âm u, thì ra Minh Yên căn bản chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, xem ra Úc thiếu đang từ từ theo đuổi vợ, sau này vẫn còn một chặng đường dài phải đi.

Quả nhiên ông trời rất công bằng, cho Úc thiếu một khuôn mặt đẹp trai và năng lực cao, nhưng trong tình yêu lại gặp phải một chút thử thách và rào cản.

Minh Yên tới Bắc Thành, theo đoàn làm phim ghi hình buổi phỏng vấn về “Nam Phong tri ta ý”, vốn định ở lại ba ngày rồi trở về, nhưng sau đó lại là lễ ra mắt phim “Xuân Hoa”, do đó phải ở lại thêm hai ngày để tham gia bữa tiệc ra mắt.

Lúc này, Úc Hàn Chi ở Nam Thành đợi không nổi nữa, anh ung dung thản nhiên bay đến Bắc Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện