Ngày hôm sau, việc đàm phán và ký hợp đồng đại diện với trang sức nhà họ J đã xong, Minh Yên còn được mời đến tổng bộ Milan tham quan.
Trang sức nhà họ J đi theo con đường xa xỉ nhỏ, lần này mở rộng thị trường Châu Á Thái Bình Dương, cố ý tìm gương mặt phương Đông để làm đại diện.
Đi Milan để quay quảng cáo và một số vlog thời trang, chuyến đi dự kiến là khoảng mười ngày.
Minh Yên thấy cuối cùng cũng có việc phải làm, không cần ở Trẩm Trạch ăn uống ngủ dưỡng như heo nữa, lập tức vui vẻ thu dọn hành lý, vì nghỉ ngơi dưỡng sức, trực tiếp dời tổ về phòng mình.
Sau khi đi làm về anh Úc phát hiện Minh Yên ở nhà đắp mặt nạ, tinh thần gấp trăm lần so với trước, tâm tình cũng không tự giác tốt lên, lúc đầu sợ cô quay phim đóng quảng cáo quá mệt mỏi, lại sợ cô bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc, tâm tư không ở trên người anh, hiện giờ nghĩ lại, chỉ cần Minh Yên vui vẻ, mạo hiểm một chút vẫn đáng giá.
Kết quả Úc Hàn Chi vui vẻ không bao lâu, bận rộn xong công việc trở về phòng, phát hiện Minh Yên không ở trong phòng, gối cùng một ít đồ dùng hàng ngày cũng lấy đi, sắc mặt nhất thời khó coi, híp mắt gõ cửa phòng cô.
Minh Yên liệt kê tất cả đồ đạc và gọi điện thoại cho Lâm Văn để xác định những thứ cần mang theo, đồ trang sức do nhà họ J cung cấp, quần áo cũng có thương hiệu tài trợ, nhưng mà còn có Vlog thời trang, cho nên phải mang theo một ít quần áo của mình.
"Hộ chiếu, chứng minh thư những thứ cơ bản này tôi biết, giấy phép lái xe quốc tế cũng mang theo." Minh Yên mở cửa ra, chỉ thấy Úc Hàn Chi đứng ở ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: "Sao anh lại tới đây? Em đang dọn dẹp hành lý, căn phòng hơi lộn xộn.”
Người đàn ông nhã nhặn tuấn nhã tiến vào, quả nhiên thấy phòng có chút lộn xộn, hai cái vali siêu to khổng lồ mở ra, trên giường đều là đồ cô muốn mang theo như quần áo, sản phẩm chăm sóc da cũng bỏ sạch trong vali, ngã trái ngã phải.
Là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh Úc tuyệt đối không thể chịu đựng được.
"Muốn mang theo thứ gì, anh thu dọn giúp em." Người đàn ông đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài.
"Được, anh chờ một chút, em đang hỏi chị Lâm."
Trong điện thoại, Lâm Văn nghe được từng chữ một, nghĩ đến hình ảnh ông chủ ngày thường một ngày kiếm tỷ bạc lại giúp Minh Yên thu dọn quần áo, giày dép mỹ phẩm, nhất thời che mặt, hâm mộ quá đi, Úc thiếu thật sự quá nuông chiều Minh Yên rồi.
"Không phải người đại diện sẽ có thương hiệu tài trợ quần áo và đồ trang sức sao? Tạo sao còn phải mang theo nhiều như vậy? "Úc Hàn Chi thấy cô chọn đều là váy ngắn, không khỏi nhíu mày.
"Phải quay vlog thời trang nữa, fan đều chạy vào blog chính thức của công ty mắng đội ngũ người đại diện, nói đến bây giờ em không có một weibo chứng nhận nào, cảm thấy em thành người mất tích, chắc chắn mỗi ngày đều bị công ty nô dịch, cho nên chị Lâm đăng ký Weibo giúp em, đợi đến Milan thì quay Vlog doanh nghiệp." Minh Yên cúp điện thoại của Lâm Văn, nâng cằm nhìn người đàn ông tao nhã giúp cô sửa sang lại hành lý.
Thật ra đăng ký Weibo là yêu cầu mãnh liệt của cô, trước đây acc nhỏ của cô có quá nhiều tài liệu đen, cho nên cô định vứt acc làm lại, bắt đầu một cuộc sống mới. Chuyện Hoa Tư vào giới giải trí khiến cô không khỏi cảnh giác, nếu đã ở trong cục diện, đối phó tiêu cực là hạ sách. Tương lai Hoa Tư như thế nào cô quản không được cũng không có tâm đi quản, nhưng vận mệnh của mình luôn phải tự mình chiến đấu, cho dù cuối cùng tranh đến thất bại thảm hại, cũng coi như sống oanh liệt một thời, cho dù chết cũng phải được người ta ghi nhớ.
"Ừm." Úc Hàn Chi thấy cả người cô tràn đầy sức sống, không giống như khoảng thời gian trước lúc nào cũng ủ rủ, lời phản đối đến miệng lại thôi, cô vui vẻ là tốt rồi.
"Anh không thể đi đến Milan với em được, nếu gặp phải vấn đề nan giải cứ gọi điện thoại cho anh, không cần một mình chạy loạn, biết không?" Úc Hàn Chi treo quần áo của cô lên, sắp xếp hành lý chỉnh tề, ôm lấy Minh Yên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Vâng. Em biết rồi, anh thật giống ba em.” Minh Yên cong mắt cười rộ lên, thuận miệng nhắc tới, nghĩ đến giờ phút này Minh Hòa Bình còn đang ở trong ngục, mắt hạnh tối sầm lại, chờ đi Milan trở về, cô sẽ đi thăm ba nuôi của cô.
"Mấy giờ bay?"
"Bốn giờ chiều ngày mai, em sẽ đi sau bữa trưa." Minh Yên ôm eo anh, uy hiếp nói: "Trong khoảng thời gian em không ở đây, không được liếc mắt nhìn người con gái khác, phải giữ mình trong sạch, bằng không em sẽ không cần anh nữa, hiểu không?”
Úc Hàn Chi thấy bộ dáng hung dữ của cô, khẽ cười ra tiếng: "Được.”
Nếu Úc Hàn Chi đã tới, đương nhiên sẽ không tay không mà trở về, thu dọn hành lý của Minh Yên xong, anh ôm cô và hôn suốt quãng đường về phòng mình.
Minh Yên sợ động tác của anh quá độc ác, trên người lưu lại dấu vết ảnh hưởng đến việc quay phim, sống chết không cho phép anh hôn ở nơi dễ thấy.
Người đàn ông thấy điều này cũng không chính xác, vậy cũng không cho phép, chỉ đành dùng hết sức ở một chỗ, bởi vì phải tách ra mười ngày, nghĩ đến mấy ngày tiếp theo mình đều ngủ một mình, động tác trở nên vô cùng hung ác, nháo đến nửa đêm mới ngủ.
May mắn chuyến bay là bốn giờ chiều, hơn mười giờ Minh Yên mới tỉnh, tắm rửa thay quần áo, ăn cơm trưa xong, thời gian cũng sắp tới.
Hôm nay Úc Hàn Chi không đi làm, tự mình đưa cô ra sân bay.
"Chị Lâm, sắp đến rồi, còn năm phút nữa là đến, chúng tôi đến nhà ga số 1." Minh Yên nói xong trừng mắt nhìn Úc Hàn Chi.
Nếu không phải ở nhà bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cô cũng sẽ không quên mang theo điện thoại di động, đi được nửa đường phải quay lại lấy điện thoại di động, suýt nữa làm chậm chuyến bay.
Người đàn ông bị trừng mắt vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nếu lỡ chuyến bay, anh sẽ tự mình đưa em qua.”
Minh Yên nghiêng đầu, không để ý tới anh.
Đến sân bay, sợ bị người ta chụp được, Úc Hàn Chi cũng không tiện xuống xe, ở trong xe ấn Minh Yên hôn thật sâu, sau đó khàn khàn nói: "Đi đi, chú ý an toàn.”
Minh Yên gật đầu, xuống xe.
Lâm Văn liếc mắt một cái đã nhìn ra Bentley màu đen, cô ấy mang theo nhiếp ảnh gia cùng chuyên gia trang điểm tới đón cô, giúp cô lấy hành lý.
Lần này có tổng cộng bốn người đi Milan.
Nhiếp ảnh gia Tony có kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, bề ngoài trông giống một ông chú văn học trung niên luộm thuộm, thực chất là một người đàn ông to lớn, cuộc đời yêu nhiếp ảnh nhất, thứ hai yêu xe sang, thế nhưng điều sau không mua nổi, nhìn thấy chiếc Bentley này, ông chú văn học trung niên quanh năm luôn bất âm bất suýt nữa đi lên hôn mông xe.
Mẹ kiếp, cực phẩm.
"Khắc chế một chút, chiếc xe kia cậu đụng cũng đừng hòng đụng." Lâm Văn ngoài cười nhưng trong không cười túm lấy cổ áo anh ta, sau đó nhìn cửa sổ xe Úc Thiếu hạ xuống mỉm cười: "Anh Úc, tôi sẽ chăm sóc Minh Yên, anh yên tâm.”
Người đàn ông tự phụ tao nhã gật đầu, thấy đồng hành còn có một người đàn ông, anh nhíu mày, có điều cuối cùng cũng không nói gì.
"Chị Minh Yên, để em lấy hành lý giúp chị." Chuyên gia trang điểm Tiếu Tiếu là một cô em gái, có thể đi Milan cô ấy vô cùng hưng phấn, nhìn thấy Minh Yên, cô ấy lập tức xuýt xoa.
"Được, cám ơn."
Minh Yên nhìn Úc Hàn Chi rồi khoát tay áo, sau đó vui vẻ cầm túi nhỏ của mình, chạy về phía kinh đô thời trang Milan.
Người đàn ông chờ cô đi xa, lúc này mới trầm giọng dặn dò tài xế lái xe.
Vé đám người Minh Yên là hạng nhất, làm xong thủ tục vào phòng nghỉ, chuyến bay còn chưa được lên máy bay.
Tony vẫn luôn lẩm bẩm chuyện vừa nãy nhìn thấy chiếc xe sang cực phẩm. Lâm Văn xác nhận thời gian nhận phòng và đón khách ở khách sạn với người bản xứ Milan, Tiếu Tiếu thì vẻ mặt mê gái mà nhìn Minh Yên. Minh Yên bị cô ấy nhìn chằm chằm trong lòng hơi sợ hãi, thấy có điện thoại gọi đến, vội vàng sang một bên nghe điện thoại.
"Nghe nói, cô nhận làm người đại diện trang sức nhà họ J, đi Milan chụp ảnh quảng cáo?" Hoa Tư thản nhiên nói.
Nụ cười nơi khóe môi Minh Yên thu lại, lãnh đạm mở miệng: "Ừ, cô tìm tôi có việc gì không?”
Tin tức của Hoa Tư đúng là nhanh, cô chỉ mới nhận làm người đại diện.
"Thật trùng hợp, gần đây tôi cũng phải đi Milan quay phim, có thời gian chúng ta uống cà phê ở Milan?" Hoa Tư cười nói: "Đúng rồi, quên nói cho cô biết, tôi tham gia một chương trình tuyển chọn nữ chính bộ phim "Nam Phong tri ta ý", lấy bối cảnh ở Pháp cùng Milan. Cô nên biết bộ phim truyền hình này, chúng ta đã xem khi còn nhỏ.”
"Chúc mừng." Minh Yên nheo mắt lại, lãnh đạm nói: "Đúng rồi, về sau không cần chuyên môn gọi điện thoại nói cho tôi biết những thứ này. Cho dù là cô bay thẳng lên giữa mây xanh hay là gãy chân, tôi cũng không có hứng thú muốn biết.”
"Minh Yên, cô sợ à? Sợ bị tôi đè chết?”
Có bệnh, Minh Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
"Minh Yên, chuẩn bị lên máy bay, ai gọi vậy?" Lâm Văn hỏi.
"Hoa Tư, gọi điện thoại tới khoe cô ta đóng vai nữ chính trong "Nam Phong tri ta ý", đoàn làm phim của bọn họ cũng đi Milan lấy cảnh." Minh Yên cất điện thoại di động, tháo kính râm ra, đi lên máy bay.
"Cô cũng biết Hoa Tư sao? Người mới này không đơn giản, sau lưng có tư bản hoạt động, Lam thị Nam Thành chính là hậu trường của cô ta, vẫn thao tác ra bùn mà không nhiễm thần tiên tỷ tỷ, dám xưng mình là thần tiên tỷ tỷ cũng có chút trâu bò, chúng ta cũng không giả sử cho cô như vậy. Nhưng bộ phim "Nam Phong tri ta ý" này thật đáng tiếc, lúc đó cô đang nghỉ phép.”
Lâm Văn vừa nói đến sự kiện nóng nhất trong giới liền không dừng lại được, đau đớn vô cùng, nếu bộ phim này là Minh Yên nhà các cô diễn, vậy phải cháy đến trình độ nào? "Vô dụng, bộ phim này là Lam thị tạo ra cho riêng cô ta, Lam thị đập một lượng lớn tiền vào bộ phim này, nữ chính có thể không phải là người của bọn họ sao?” Minh Yên nhếch môi mỉm cười: "Đúng rồi, chuyện của Hoa Tư chị lưu ý một chút, đừng để cô ta chạm vào tôi.”
Dựa theo tâm tính mạnh mẽ của Hoa Tư, không chừng thật sự muốn so sánh với cô khắp nơi.
"Được. Yên Yên, chúng ta không thua kém cô ta, hiện tại cô ta còn chưa có tác phẩm, cô đã quay được một bộ phim sản xuất lớn, tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, làm đại diện cho thương hiệu xa xỉ, chờ quảng cáo và "Trường Tương Tư" vừa phát sóng, cô nhất định là nữ thần quốc dân.” Lâm Văn tràn đầy tin tưởng nói.
Hiện tại danh tiếng của Minh Yên cũng đã rất cao, chỉ là vẫn chưa có Weibo, các loại tuyên truyền cũng không được tung ra, đoàn đội của các cô không có tiền và không làm được việc gì, khiến cho người ta có một loại cảm giác không có nổi tiếng.
Lâm Văn suy nghĩ Úc thiếu vẫn áp chế sự nổi tiếng của Minh Yên, không phải sợ cô không nổi tiếng, mà là sợ cô quá nổi danh.
Ý tưởng của các gia đình giàu có và hào môn không giống với những người bình thường như họ, nếu ngay từ đầu Úc thiếu đã nghĩ đến việc cưới Minh Yên, để cho cô trở thành bà chủ hào môn, sau này đương nhiên là lăn lộn trong giới nhà giàu, mà không phải giới giải trí.
Nhưng thấy Minh Yên nhiệt tình quay phim, không giống như chơi phiếu, Lâm Văn cắn răng nhắc nhở một câu: "Minh Yên, cô đã từng nói kế hoạch sự nghiệp của mình với Úc thiếu chưa?”
Minh Yên nhìn cô ấy một cái, đăm chiêu nói: "Chưa từng nhắc tới, anh ấy vẫn không thích tôi dính vào giới giải trí, có điều chị Lâm, sự nghiệp vĩnh viễn đáng tin cậy hơn đàn ông, nghe Úc Hàn Chi hay là nghe tôi, chị hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Vốn dĩ Minh Yên không muốn nói thẳng thắn như vậy, một tháng cô không nhận được bất kỳ thông báo gì, rõ ràng Lâm Văn lấy tiền lương của Úc Hàn Chi, nghe lời Úc Hàn Chi, có điều trong chuyện công việc, cô và Úc Hàn Chi có bất đồng, giữa bọn họ còn có tai họa ngầm to lớn, loại quan hệ nhìn như ngọt ngào nhưng khắp nơi đều là dao, hiện tại nhắc nhở Lâm Văn, chọn anh hay là chọn cô, tự cô ấy chọn.
Lâm Văn sửng sốt, cho nên, từ đầu đến cuối Minh Yên cũng chưa từng nghĩ tới gả vào hào môn?
Người đại diện hơn ba mươi tuổi trầm mặc một chút, sở dĩ đoàn đội của họ tồn tại đều là bởi vì Minh Yên, nếu Minh Yên không còn, tất cả đều vô ích, cho nên Minh Yên mới là cốt lõi của đội, mà người đại diện làm tám năm trong nghề cũng tin tưởng chắc chắn, ngoại trừ bối cảnh hậu trường vân vân, Minh Yên trời sinh mang theo hào quang, nhất định có thể cháy.
"Minh Yên, tôi biết phải làm thế nào." Lâm Văn trịnh trọng nói, trong lòng rõ ràng phân chia Úc thiếu cùng Minh Yên, Úc thiếu bên kia sẽ giao cho Minh Yên đi xử lý, cô ấy muốn sử dụng toàn bộ hỏa lực của mình để giúp Minh Yên tạo thế.
Minh Yên mỉm cười không nói gì.
Bốn người lên máy bay, Minh Yên mới ngồi xuống, chỉ thấy người đàn ông ngồi bên cạnh cởi mũ ra, khuôn mặt tuấn lãng ngâm một nụ cười tà tứ: "Thật trùng hợp, đi Milan sao?”
Trang sức nhà họ J đi theo con đường xa xỉ nhỏ, lần này mở rộng thị trường Châu Á Thái Bình Dương, cố ý tìm gương mặt phương Đông để làm đại diện.
Đi Milan để quay quảng cáo và một số vlog thời trang, chuyến đi dự kiến là khoảng mười ngày.
Minh Yên thấy cuối cùng cũng có việc phải làm, không cần ở Trẩm Trạch ăn uống ngủ dưỡng như heo nữa, lập tức vui vẻ thu dọn hành lý, vì nghỉ ngơi dưỡng sức, trực tiếp dời tổ về phòng mình.
Sau khi đi làm về anh Úc phát hiện Minh Yên ở nhà đắp mặt nạ, tinh thần gấp trăm lần so với trước, tâm tình cũng không tự giác tốt lên, lúc đầu sợ cô quay phim đóng quảng cáo quá mệt mỏi, lại sợ cô bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc, tâm tư không ở trên người anh, hiện giờ nghĩ lại, chỉ cần Minh Yên vui vẻ, mạo hiểm một chút vẫn đáng giá.
Kết quả Úc Hàn Chi vui vẻ không bao lâu, bận rộn xong công việc trở về phòng, phát hiện Minh Yên không ở trong phòng, gối cùng một ít đồ dùng hàng ngày cũng lấy đi, sắc mặt nhất thời khó coi, híp mắt gõ cửa phòng cô.
Minh Yên liệt kê tất cả đồ đạc và gọi điện thoại cho Lâm Văn để xác định những thứ cần mang theo, đồ trang sức do nhà họ J cung cấp, quần áo cũng có thương hiệu tài trợ, nhưng mà còn có Vlog thời trang, cho nên phải mang theo một ít quần áo của mình.
"Hộ chiếu, chứng minh thư những thứ cơ bản này tôi biết, giấy phép lái xe quốc tế cũng mang theo." Minh Yên mở cửa ra, chỉ thấy Úc Hàn Chi đứng ở ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: "Sao anh lại tới đây? Em đang dọn dẹp hành lý, căn phòng hơi lộn xộn.”
Người đàn ông nhã nhặn tuấn nhã tiến vào, quả nhiên thấy phòng có chút lộn xộn, hai cái vali siêu to khổng lồ mở ra, trên giường đều là đồ cô muốn mang theo như quần áo, sản phẩm chăm sóc da cũng bỏ sạch trong vali, ngã trái ngã phải.
Là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh Úc tuyệt đối không thể chịu đựng được.
"Muốn mang theo thứ gì, anh thu dọn giúp em." Người đàn ông đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài.
"Được, anh chờ một chút, em đang hỏi chị Lâm."
Trong điện thoại, Lâm Văn nghe được từng chữ một, nghĩ đến hình ảnh ông chủ ngày thường một ngày kiếm tỷ bạc lại giúp Minh Yên thu dọn quần áo, giày dép mỹ phẩm, nhất thời che mặt, hâm mộ quá đi, Úc thiếu thật sự quá nuông chiều Minh Yên rồi.
"Không phải người đại diện sẽ có thương hiệu tài trợ quần áo và đồ trang sức sao? Tạo sao còn phải mang theo nhiều như vậy? "Úc Hàn Chi thấy cô chọn đều là váy ngắn, không khỏi nhíu mày.
"Phải quay vlog thời trang nữa, fan đều chạy vào blog chính thức của công ty mắng đội ngũ người đại diện, nói đến bây giờ em không có một weibo chứng nhận nào, cảm thấy em thành người mất tích, chắc chắn mỗi ngày đều bị công ty nô dịch, cho nên chị Lâm đăng ký Weibo giúp em, đợi đến Milan thì quay Vlog doanh nghiệp." Minh Yên cúp điện thoại của Lâm Văn, nâng cằm nhìn người đàn ông tao nhã giúp cô sửa sang lại hành lý.
Thật ra đăng ký Weibo là yêu cầu mãnh liệt của cô, trước đây acc nhỏ của cô có quá nhiều tài liệu đen, cho nên cô định vứt acc làm lại, bắt đầu một cuộc sống mới. Chuyện Hoa Tư vào giới giải trí khiến cô không khỏi cảnh giác, nếu đã ở trong cục diện, đối phó tiêu cực là hạ sách. Tương lai Hoa Tư như thế nào cô quản không được cũng không có tâm đi quản, nhưng vận mệnh của mình luôn phải tự mình chiến đấu, cho dù cuối cùng tranh đến thất bại thảm hại, cũng coi như sống oanh liệt một thời, cho dù chết cũng phải được người ta ghi nhớ.
"Ừm." Úc Hàn Chi thấy cả người cô tràn đầy sức sống, không giống như khoảng thời gian trước lúc nào cũng ủ rủ, lời phản đối đến miệng lại thôi, cô vui vẻ là tốt rồi.
"Anh không thể đi đến Milan với em được, nếu gặp phải vấn đề nan giải cứ gọi điện thoại cho anh, không cần một mình chạy loạn, biết không?" Úc Hàn Chi treo quần áo của cô lên, sắp xếp hành lý chỉnh tề, ôm lấy Minh Yên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Vâng. Em biết rồi, anh thật giống ba em.” Minh Yên cong mắt cười rộ lên, thuận miệng nhắc tới, nghĩ đến giờ phút này Minh Hòa Bình còn đang ở trong ngục, mắt hạnh tối sầm lại, chờ đi Milan trở về, cô sẽ đi thăm ba nuôi của cô.
"Mấy giờ bay?"
"Bốn giờ chiều ngày mai, em sẽ đi sau bữa trưa." Minh Yên ôm eo anh, uy hiếp nói: "Trong khoảng thời gian em không ở đây, không được liếc mắt nhìn người con gái khác, phải giữ mình trong sạch, bằng không em sẽ không cần anh nữa, hiểu không?”
Úc Hàn Chi thấy bộ dáng hung dữ của cô, khẽ cười ra tiếng: "Được.”
Nếu Úc Hàn Chi đã tới, đương nhiên sẽ không tay không mà trở về, thu dọn hành lý của Minh Yên xong, anh ôm cô và hôn suốt quãng đường về phòng mình.
Minh Yên sợ động tác của anh quá độc ác, trên người lưu lại dấu vết ảnh hưởng đến việc quay phim, sống chết không cho phép anh hôn ở nơi dễ thấy.
Người đàn ông thấy điều này cũng không chính xác, vậy cũng không cho phép, chỉ đành dùng hết sức ở một chỗ, bởi vì phải tách ra mười ngày, nghĩ đến mấy ngày tiếp theo mình đều ngủ một mình, động tác trở nên vô cùng hung ác, nháo đến nửa đêm mới ngủ.
May mắn chuyến bay là bốn giờ chiều, hơn mười giờ Minh Yên mới tỉnh, tắm rửa thay quần áo, ăn cơm trưa xong, thời gian cũng sắp tới.
Hôm nay Úc Hàn Chi không đi làm, tự mình đưa cô ra sân bay.
"Chị Lâm, sắp đến rồi, còn năm phút nữa là đến, chúng tôi đến nhà ga số 1." Minh Yên nói xong trừng mắt nhìn Úc Hàn Chi.
Nếu không phải ở nhà bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cô cũng sẽ không quên mang theo điện thoại di động, đi được nửa đường phải quay lại lấy điện thoại di động, suýt nữa làm chậm chuyến bay.
Người đàn ông bị trừng mắt vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nếu lỡ chuyến bay, anh sẽ tự mình đưa em qua.”
Minh Yên nghiêng đầu, không để ý tới anh.
Đến sân bay, sợ bị người ta chụp được, Úc Hàn Chi cũng không tiện xuống xe, ở trong xe ấn Minh Yên hôn thật sâu, sau đó khàn khàn nói: "Đi đi, chú ý an toàn.”
Minh Yên gật đầu, xuống xe.
Lâm Văn liếc mắt một cái đã nhìn ra Bentley màu đen, cô ấy mang theo nhiếp ảnh gia cùng chuyên gia trang điểm tới đón cô, giúp cô lấy hành lý.
Lần này có tổng cộng bốn người đi Milan.
Nhiếp ảnh gia Tony có kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, bề ngoài trông giống một ông chú văn học trung niên luộm thuộm, thực chất là một người đàn ông to lớn, cuộc đời yêu nhiếp ảnh nhất, thứ hai yêu xe sang, thế nhưng điều sau không mua nổi, nhìn thấy chiếc Bentley này, ông chú văn học trung niên quanh năm luôn bất âm bất suýt nữa đi lên hôn mông xe.
Mẹ kiếp, cực phẩm.
"Khắc chế một chút, chiếc xe kia cậu đụng cũng đừng hòng đụng." Lâm Văn ngoài cười nhưng trong không cười túm lấy cổ áo anh ta, sau đó nhìn cửa sổ xe Úc Thiếu hạ xuống mỉm cười: "Anh Úc, tôi sẽ chăm sóc Minh Yên, anh yên tâm.”
Người đàn ông tự phụ tao nhã gật đầu, thấy đồng hành còn có một người đàn ông, anh nhíu mày, có điều cuối cùng cũng không nói gì.
"Chị Minh Yên, để em lấy hành lý giúp chị." Chuyên gia trang điểm Tiếu Tiếu là một cô em gái, có thể đi Milan cô ấy vô cùng hưng phấn, nhìn thấy Minh Yên, cô ấy lập tức xuýt xoa.
"Được, cám ơn."
Minh Yên nhìn Úc Hàn Chi rồi khoát tay áo, sau đó vui vẻ cầm túi nhỏ của mình, chạy về phía kinh đô thời trang Milan.
Người đàn ông chờ cô đi xa, lúc này mới trầm giọng dặn dò tài xế lái xe.
Vé đám người Minh Yên là hạng nhất, làm xong thủ tục vào phòng nghỉ, chuyến bay còn chưa được lên máy bay.
Tony vẫn luôn lẩm bẩm chuyện vừa nãy nhìn thấy chiếc xe sang cực phẩm. Lâm Văn xác nhận thời gian nhận phòng và đón khách ở khách sạn với người bản xứ Milan, Tiếu Tiếu thì vẻ mặt mê gái mà nhìn Minh Yên. Minh Yên bị cô ấy nhìn chằm chằm trong lòng hơi sợ hãi, thấy có điện thoại gọi đến, vội vàng sang một bên nghe điện thoại.
"Nghe nói, cô nhận làm người đại diện trang sức nhà họ J, đi Milan chụp ảnh quảng cáo?" Hoa Tư thản nhiên nói.
Nụ cười nơi khóe môi Minh Yên thu lại, lãnh đạm mở miệng: "Ừ, cô tìm tôi có việc gì không?”
Tin tức của Hoa Tư đúng là nhanh, cô chỉ mới nhận làm người đại diện.
"Thật trùng hợp, gần đây tôi cũng phải đi Milan quay phim, có thời gian chúng ta uống cà phê ở Milan?" Hoa Tư cười nói: "Đúng rồi, quên nói cho cô biết, tôi tham gia một chương trình tuyển chọn nữ chính bộ phim "Nam Phong tri ta ý", lấy bối cảnh ở Pháp cùng Milan. Cô nên biết bộ phim truyền hình này, chúng ta đã xem khi còn nhỏ.”
"Chúc mừng." Minh Yên nheo mắt lại, lãnh đạm nói: "Đúng rồi, về sau không cần chuyên môn gọi điện thoại nói cho tôi biết những thứ này. Cho dù là cô bay thẳng lên giữa mây xanh hay là gãy chân, tôi cũng không có hứng thú muốn biết.”
"Minh Yên, cô sợ à? Sợ bị tôi đè chết?”
Có bệnh, Minh Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
"Minh Yên, chuẩn bị lên máy bay, ai gọi vậy?" Lâm Văn hỏi.
"Hoa Tư, gọi điện thoại tới khoe cô ta đóng vai nữ chính trong "Nam Phong tri ta ý", đoàn làm phim của bọn họ cũng đi Milan lấy cảnh." Minh Yên cất điện thoại di động, tháo kính râm ra, đi lên máy bay.
"Cô cũng biết Hoa Tư sao? Người mới này không đơn giản, sau lưng có tư bản hoạt động, Lam thị Nam Thành chính là hậu trường của cô ta, vẫn thao tác ra bùn mà không nhiễm thần tiên tỷ tỷ, dám xưng mình là thần tiên tỷ tỷ cũng có chút trâu bò, chúng ta cũng không giả sử cho cô như vậy. Nhưng bộ phim "Nam Phong tri ta ý" này thật đáng tiếc, lúc đó cô đang nghỉ phép.”
Lâm Văn vừa nói đến sự kiện nóng nhất trong giới liền không dừng lại được, đau đớn vô cùng, nếu bộ phim này là Minh Yên nhà các cô diễn, vậy phải cháy đến trình độ nào? "Vô dụng, bộ phim này là Lam thị tạo ra cho riêng cô ta, Lam thị đập một lượng lớn tiền vào bộ phim này, nữ chính có thể không phải là người của bọn họ sao?” Minh Yên nhếch môi mỉm cười: "Đúng rồi, chuyện của Hoa Tư chị lưu ý một chút, đừng để cô ta chạm vào tôi.”
Dựa theo tâm tính mạnh mẽ của Hoa Tư, không chừng thật sự muốn so sánh với cô khắp nơi.
"Được. Yên Yên, chúng ta không thua kém cô ta, hiện tại cô ta còn chưa có tác phẩm, cô đã quay được một bộ phim sản xuất lớn, tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, làm đại diện cho thương hiệu xa xỉ, chờ quảng cáo và "Trường Tương Tư" vừa phát sóng, cô nhất định là nữ thần quốc dân.” Lâm Văn tràn đầy tin tưởng nói.
Hiện tại danh tiếng của Minh Yên cũng đã rất cao, chỉ là vẫn chưa có Weibo, các loại tuyên truyền cũng không được tung ra, đoàn đội của các cô không có tiền và không làm được việc gì, khiến cho người ta có một loại cảm giác không có nổi tiếng.
Lâm Văn suy nghĩ Úc thiếu vẫn áp chế sự nổi tiếng của Minh Yên, không phải sợ cô không nổi tiếng, mà là sợ cô quá nổi danh.
Ý tưởng của các gia đình giàu có và hào môn không giống với những người bình thường như họ, nếu ngay từ đầu Úc thiếu đã nghĩ đến việc cưới Minh Yên, để cho cô trở thành bà chủ hào môn, sau này đương nhiên là lăn lộn trong giới nhà giàu, mà không phải giới giải trí.
Nhưng thấy Minh Yên nhiệt tình quay phim, không giống như chơi phiếu, Lâm Văn cắn răng nhắc nhở một câu: "Minh Yên, cô đã từng nói kế hoạch sự nghiệp của mình với Úc thiếu chưa?”
Minh Yên nhìn cô ấy một cái, đăm chiêu nói: "Chưa từng nhắc tới, anh ấy vẫn không thích tôi dính vào giới giải trí, có điều chị Lâm, sự nghiệp vĩnh viễn đáng tin cậy hơn đàn ông, nghe Úc Hàn Chi hay là nghe tôi, chị hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Vốn dĩ Minh Yên không muốn nói thẳng thắn như vậy, một tháng cô không nhận được bất kỳ thông báo gì, rõ ràng Lâm Văn lấy tiền lương của Úc Hàn Chi, nghe lời Úc Hàn Chi, có điều trong chuyện công việc, cô và Úc Hàn Chi có bất đồng, giữa bọn họ còn có tai họa ngầm to lớn, loại quan hệ nhìn như ngọt ngào nhưng khắp nơi đều là dao, hiện tại nhắc nhở Lâm Văn, chọn anh hay là chọn cô, tự cô ấy chọn.
Lâm Văn sửng sốt, cho nên, từ đầu đến cuối Minh Yên cũng chưa từng nghĩ tới gả vào hào môn?
Người đại diện hơn ba mươi tuổi trầm mặc một chút, sở dĩ đoàn đội của họ tồn tại đều là bởi vì Minh Yên, nếu Minh Yên không còn, tất cả đều vô ích, cho nên Minh Yên mới là cốt lõi của đội, mà người đại diện làm tám năm trong nghề cũng tin tưởng chắc chắn, ngoại trừ bối cảnh hậu trường vân vân, Minh Yên trời sinh mang theo hào quang, nhất định có thể cháy.
"Minh Yên, tôi biết phải làm thế nào." Lâm Văn trịnh trọng nói, trong lòng rõ ràng phân chia Úc thiếu cùng Minh Yên, Úc thiếu bên kia sẽ giao cho Minh Yên đi xử lý, cô ấy muốn sử dụng toàn bộ hỏa lực của mình để giúp Minh Yên tạo thế.
Minh Yên mỉm cười không nói gì.
Bốn người lên máy bay, Minh Yên mới ngồi xuống, chỉ thấy người đàn ông ngồi bên cạnh cởi mũ ra, khuôn mặt tuấn lãng ngâm một nụ cười tà tứ: "Thật trùng hợp, đi Milan sao?”
Danh sách chương