Biên tập: Diệp Katori
Chỉnh sửa: An Hà Kiều
Phòng họp ở tầng cao nhất của cao ốc, trang hoàng điển nhã (tao nhã, thanh lịch).
Cuộc hội nghị này vốn là giới tài chính tổ chức, chủ đề là tài chính và pháp luật, rất khách mời gồm rất nhiều nhân vật lớn, nguyên chủ được mời tới phát biểu trong hội nghị đương nhiên có thể chứng minh được năng lực cùng địa vị. Hỡn nữa, để biểu thị sự tôn kính với quan khách tham gia hội nghị, độ cao của bục diễn thuyết ngược lại phải thấp hơn so với thính phòng một chút.
Lý Việt Bạch bình ổn tâm trạng, đi đến bục diễn thuyết.
Trải qua trường hợp lần xuyên trước, loại chuyện này đương nhiên không khiến hắn có chút khẩn trương nào.
"Tiên sinh, bản thảo bài diễn thuyết của ngài..." Nhân viên phục vụ đưa qua một xấp giấy vàng.
Kỳ thật một xấp bản thảo này đối với nguyên chủ mà nói là hoàn toàn vô dụng.
Hắn đã ghi tạc toàn bộ nội dung bài diễn thuyết trong đầu, căn bản không cần xem bản thảo.
Nhưng mà tác giả vẫn khăng khăng muốn cho nguyên chủ cầm bản thảo, không vì lí do nào khác ngoài xem tay --- bởi vì tay nguyên chủ rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc hắn cầm bản thảo bài diễn thuyết, người dưới đài có thể tận tình tập trung lên tay hắn để thưởng thức. Tác giả rất tận tình miêu tả đôi tay này đẹp cỡ nào khí chất cỡ nào.
X văn thật sự rất đáng sợ... Tức khắc Lý Việt Bạch dâng lên một loại xúc động muốn nhét tay vào túi quần giấu đi.
Nhưng mà hắn đương nhiên không thể làm ra động tác nhàn hạ tùy ý như vậy, chỉ là hơi lắc đầu, cự tuyệt bản thảo diễn thuyết nhân viên công tác đưa cho.
Sau khi đi đến bục diễn thuyết, Lý Việt Bạch liếc mắt xuống dưới --- chỗ ngồi phía trước toàn là nhân vật tai to mặt lớn, không phải tài phiệt thì là CEO, thoạt nhìn đều không còn trẻ, dù sao có thể có được địa vị xã hội như thế này không thể nào không có kinh nghiệm tích lũy, nhưng mà trong một đám người lớn tuổi lại có một người trẻ tuổi rất bắt mắt.
Người trẻ tuổi kia cũng chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi đó, khóe môi treo lên một nụ cười như có như không.
Trong lòng Lý Việt Bạch lộp bộp một chút.
"Ký chủ, vị này chính là đối thủ của ngài trong lần xuyên này, Lâm Nhiếp." Hệ thống nhắc nhở.
"Tao biết."
Thời điểm ánh mắt đầu tiên đảo qua, trong lòng Lý Việt Bạch liền hiểu rõ.
Lâm Nhiếp vừa nhìn đã thấy không giống những người khác, vai chính trong tác phẩm khác là mang vòng hào quang, Lâm Nhiếp là mang sự u ám.
Ánh đèn trong phòng hội nghị rất sáng, cả người Lâm Nhiếp lại giống như đang ngồi trong bóng tối, lấy y làm trung tâm, trong phạm vi ba mét đều là áp suất kỳ quái.
Diện mạo Lâm Nhiếp đương nhiên là anh tuấn không thể bắt bẻ, lông mi đen mà dài, lại có điểm giống con lai, tóc cùng mắt đen như vực sâu không thấy đáy, được cắt sửa thập phần sạch sẽ.
Hệ thống nói rất rõ ràng, y chỉ mới 18 tuổi mà thôi. Tính công kích cùng xâm lược của người trẻ tuổi không thể ức chế mà phát ra, lại bởi vì trưởng thành trong nhà giàu có, trải qua nhiều chuyện không giống nhau. Y không có ấu trĩ đơn thuần của bạn cùng lứa, lại có một đôi mắt thâm thúy không thấy đáy giống như hắc diệu thạch, cho dù là Lý Việt Bạch cũng không thể qua đôi mắt ấy mà biết được y đang nghĩ gì.
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của Lý Việt Bạch, Lâm Nhiếp nâng mắt lên nhìn lại Lý Việt Bạch một chút, tươi cười nơi khóe miệng không chút sứt mẻ.
Lý Việt Bạch giả vờ không thèm để ý, tránh đi.
Cho dù chuông cảnh báo trong lòng đã kêu vang, bề ngoài còn phải giả bộ không có việc gì, bảo trì cao lãnh.
Lý Việt Bạch bắt đầu diễn thuyết, bài diễn thuyết phi thường đơn giản, chỉ cần nói lại những gì nguyên chủ đã sớm chuẩn bị tốt là được, điều duy nhất phải chú ý là vấn đề tiếp theo.
Sau khi diễn thuyết xong, Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi: "Chư vị còn vấn đề nào không?"
Dựa theo an bài của hội nghị, người diễn thuyết cần phải tiếp thu vấn đề của người tham dự hội nghị dưới đài, đây là một loại giao lưu bình thường.
Nhưng mà trong nguyên tác, Lâm Nhiếp lại lợi dụng đoạn giao lưu bình thường này giăng cho Vương Hàn Chi một cái bẫy nhỏ.
Y sai khiến một người tham dự hỏi một vấn đề cực kỳ ít gặp.
Vấn đề này căn bản không ở trong phạm trù nghiên cứu của Vương Hàn Chi, nhưng cũng không thể nói nó không liên quan đến pháp luật, Vương Hàn Chi đành phải cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi không thể giải đáp vấn đề này cho ngài."
Nhưng mà người đặt vấn đề vì được Lâm Nhiếp dặn dò, cho nên nhất quyết không tha, khăng khăng hỏi vấn đề này.
Tình huống nhất thời có chút xấu hổ.
Giằng co một lúc, Lâm Nhiếp chủ động mở miệng, thay Vương Hàn Chi giải vây.
Chưa chắc Vương Hàn Chi đã yêu cầu y trợ giúp, dù sao cũng đang trong thời gian hội nghị, hội nghị không có khả năng vì vấn đề của một người mà trì hoãn, dù sao cũng sẽ được giải quyết, nhưng nếu Lâm Nhiếp mở miệng hỗ trợ, chẳng khác nào Vương Hàn Chi thiếu y một cái nhân tình nho nhỏ.
Chờ đến thời điểm hai người gặp lại lần nữa, bởi vì cái nhân tình nhỏ này nên Vương Hàn Chi cũng không quá sắc bén lạnh lùng cự tuyệt thỉnh cầu của Lâm Nhiếp.
Cho dù đoán được là đứa nhỏ này phá rối ở sau lưng, cũng không còn cách nào.
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến (chuyện nhỏ không cẩn thận sẽ gây ra họa lớn), cho dù là một chi tiết nhỏ, Lý việt Bạch cũng muốn thay đổi nó.
Hắn dùng dư quang nhìn thoáng qua dưới đài, chỉ thấy Lâm Nhiếp làm một thủ thế khiến người khó có thể phát hiện.
Thế giới này cũng là thời đại internet, dùng internet truyền tin rất tiện, chỉ sợ Lâm Nhiếp đã sớm đem vấn đề kia gửi qua di động, thủ thế kia chẳng qua chỉ là hiệu lệnh mà thôi, giống với Hồng Môn yến ném chén ra hiệu (chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm, có thể tìm theme google), tương đối có cảm giác nghi lễ.
Lập tức, dưới đài liền có người nhấc tay hỏi: "Vương đại luật sư, tôi có vấn đề này."
Người hỏi là con cháu của tập đoàn tài chính, thanh âm uể oải khiến người không thích.
Lý Việt Bạch gật đầu, ý bảo gã có thể nói.
"Vương đại luật sư vừa nói về pháp luật liên quan đến quyền sở hữu ruộng đất, cùng với vấn đề quản lí từ trung ương đến địa phương." Người đặt vấn đề nói: "Tôi muốn hỏi một chút, ngài cho rằng bộ luật mà hoàng đế nước Phổ Friedrich II thế kỷ 18 ban hành có lật đổ chế độ nô lệ ruộng đất hay không?"
Hội trường đầu tiên là an tĩnh một lát, ngay sau đó vang lên một trận cười khẽ.
Nhóm đại lão của tập đoàn tài chính cũng vừa phục hồi lại tinh thần từ bài diễn thuyết, bắt đầu thả lỏng thể xác và tinh thần, cùng nhau đàm tiếu.
Mọi người đều nghe được --- vấn đề này chính là dùng để làm khó Vương Hàn Chi.
Cái gì mà thế kỷ 18, cái gì mà Prussia, thứ thất loạn bát tao này có liên quan gì đến tài chính ở hiện thực, có ai sẽ quan tâm? Có ai sẽ biết?
Nhưng mà, liên tục nghe diễn thuyết gần nửa giờ, cho dù nội dung diễn thuyết xuất sắc thế nào, các ông lớn cũng có chút mệt mỏi, nhìn thấy trường hợp thú vị như vậy, ngược lại cảm thấy đây là một loại phương thức thả lỏng không tồi.
Vì thế, toàn bộ người trong hội trường đều dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía Vương Hàn Chi, muốn nhìn xem hắn giải đáp vấn đề này như thế nào.
Nếu không trả lời được vậy cũng rất thú vị, mọi người đều biết Vương đại luật sư cao lãnh, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng chật vật của hắn, đương nhiên rất muốn nhìn một cái.
Ánh mắt Lâm Nhiếp nhàn nhạt, ý cười nơi khóe miệng lại càng sâu thêm một ít.
Y biết Vương Hàn Chi có sở trường là pháp luật, hệ thống kiến thức của hắn không bao gồm nghiên cứu lịch sử ít gặp như vậy, đương nhiên là không có khả năng trả lời được.
Không khí tại hiện trường trở nên thập phần cổ quái, Vương Hàn Chi trên bục bảo trì an tĩnh, dưới đài càng thêm ồn ào nhàn nhã, trường hợp thật không tốt.
Sắc mặt Vương Hàn Chi không có biến hóa, là bộ dáng vạn năm băng lãnh như cũ.
Chẳng lẽ hắn định không nói một lời như vậy?
Lâm Nhiếp đã chuẩn bị mở miệng giải vây, lại ngoài ý muốn nghe được thanh âm của Vương Hàn Chi.
"Về câu hỏi của vị khách mời này." Sắc mặt Lý Việt Bạch như thường, nói: "Bộ luật mà cậu vừa hỏi, chỉ sợ không phải do Friedrich II ban hành, mà là bộ luật được bắt nguồn từ mệnh lệnh của ông, được ban hành bởi người kế nhiệm đúng chứ?"
"..." Người hỏi không ngờ hắn sẽ biết, nhất thời ngây ngẩn, cũng chỉ nói có lệ: "À... Đúng, ý của tôi đúng là vậy."
"Hiểu biết của tôi đối với pháp điển này cũng không nhiều lắm, nếu có sai sót xin hãy chỉ ra." Lý Việt Bạch nói: "Bộ luật của Friedrich II có tính tiến bộ --- nó tán thành việc phổ biến nhân quyền, giữ gìn hòa bình cùng an toàn công cộng, bảo đảm công dân không bị xâm phạm bạo lực. Về phương diện khác, nó quản chế lực lượng sản xuất đương thời, nông dân Prussia vẫn phải thừa kế nô lệ (kiểu như cha mẹ làm nô lệ thì đến đời sau vẫn phải làm nô lệ, giống như thừa kế danh hiệu nô lệ và truyền từ đời này sang đời khác í), loại thừa kế nô lệ này vẫn được bộ luật cho phép như cũ. Bởi vậy, cho dù bộ luật đã hủy bỏ ý nghĩa chân chính của nô lệ, nhưng vẫn cho phép thừa kế nô lệ... Bởi vậy, tôi cho rằng pháp điển vẫn chưa lật đổ chế độ nô lệ ruộng đất."
Thanh âm của hắn bình tĩnh, ngữ điệu bình tĩnh, giống như trả lời vấn đề thường gặp nhất, không hề gợn sóng.
"..." Người hỏi ngây ngẩn cả người, gã là hỏi theo mệnh lệnh của Lâm Nhiếp, trên thực tế cũng không hiểu biết vấn đề này, nghe xong câu trả lời của Vương Hàn Chi cũng không hiểu ra sao, căn bản không biết nên đáp lại như thế nào, sau khi sửng sốt một lúc lâu đành phải nói: "Vâng... Vâng! Vương đại luật sư nói quả nhiên là... rất có đạo lý...."
Ánh mắt Lâm Nhiếp hơi giật giật.
Kỳ quái.
Chẳng lẽ trên người Vương Hàn Chi còn có bí mật mình không biết?
Kỳ thật đối với bộ luật này Lý Việt Bạch không có chút hiểu biết nào, hắn chỉ là kết hợp câu trả lời của Lâm Nhiếp trong nguyên tác cùng tư liệu hệ thống tra được mới thành đáp án như vậy.
Nhìn bộ dáng giả vờ kiên định của người đặt vấn đề, trong lòng Lý Việt Bạch cười một chút.
Người đặt vấn đề chỉ là một vai phụ mà thôi, trong nguyên tác không giới thiệu nhiều, chỉ nói gã là công tử của tập đoàn Triệu thị, là bạn tốt của Lâm Nhiếp, một khi Lâm Nhiếp nhìn trúng mỹ nhân nào, gã đều sẽ hỗ trợ đưa người tới tay, là tòng phạm.
Cho dù là tòng phạm cũng cần trừng trị một chút.
"Phương thức kinh doan của tập đoàn Triệu thị cũng có chút giống với bộ luật của Friedrich II, có lẽ đây là nguyên nhân công tử Triệu thị đưa ra vấn đề này đi?" Lý Việt Bạch đảo khách thành chủ, truy vấn: "Tập đoàn Triệu thị cho mỗi nhân viên quản lý quyền lực nhất định, nhân viên quản lý truyền đạt mệnh lệnh trong phạm vi chức vị của mình nhất định phải chấp hành, giống như chính tổng giám đốc ra lệnh, điểm này thể hiện lệnh tôn rất coi trọng bộ luật. Triệu công tử từ nhỏ được hưởng sự giáo dục của gia đình, chỉ sợ vô cùng quen thuộc với bộ luật này, nếu công tử không ngại, tôi còn muốn thỉnh giáo mấy vấn đề ---"
"Cái này..." Triệu công tử không hiểu mô tê gì, đành phải cười lả giả, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tươi cười nơi khóe miệng Lâm Nhiếp biến mất.
Triệu công tử đứng ngồi không yên nói gần nói xa được mấy chục giây mới chờ được người tham dự hội nghị khác đứng ra hòa giải.
Hội nghị liền kết thúc trong bầu không khí rối tinh rối mù ấy.
Khi hội nghị kết thúc, màn đêm đã buông xuống, đương nhiên không thể để khách mời tham dự hội nghị cứ trực tiếp rời đi như vậy, còn phải tổ chức một hồi tiệc rượu.
Lý Việt Bạch quay trở lại phòng nghỉ, định đổi một bộ quần áo tham gia tiệc rượu.
Vào phòng nghỉ đã thấy một thiếu niên điềm đạm nho nhã đón tiếp.
"Thầy, xin lỗi em tới chậm." Thiếu niên ngoan ngoãn ôm văn kiện, bên người còn đem theo vali thật lớn, bên cạnh vali dựng một cái giá treo quần áo, trên đó treo đủ các kiểu trang phục, liên tục nói xin lỗi: "Vốn dĩ có thể tới trước khi thầy diễn thuyết, kết quả bởi xử lý văn kiện chậm trễ... May là không bị chậm tiệc rượu."
Thiếu niên này là trợ lý của Vương Hàn Chi, Lục Minh. Tuổi thực tế cũng không nhỏ như bề ngoài, hơn hai mươi tuổi, chỉ là lớn lên trông trẻ con mà thôi.
Lục Minh cũng học luật, làm việc cho Vương Hàn Chi, bởi vì tuổi nhỏ làm việc nghiêm túc nên kiêm luôn trợ lý của Vương Hàn Chi, ngày thường cũng phụ trách công việc xử lý trang phục, liên hệ đối ngoại.
"Không sao." Lý Việt Bạch gật đầu.
"Vừa rồi em vừa nhìn thầy diễn thuyết trên màn hình." Ánh mắt Lục Minh lộ ra vẻ sùng bái: "Vấn đề ít gặp như vậy thầy có thể trả lời không chút bối rối, người đặt vấn đề kia hoàn toàn bị phản vấn..."
Vừa thoát khỏi việc ở cùng Lâm Nhiếp trong một căn phòng họp áp suất thấp, chợt thấy người trẻ tuổi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Lý Việt Bạch không khỏi thả lỏng một chút.
Nhưng vừa nhớ tới vận mệnh của Lục Minh trong nguyên tác, lại cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Dù sao đây cũng là một quyển X văn, tác giả X văn vì thỏa mãn nhu cầu của người đọc thường sẽ ngẫu nhiên xen kẽ một ít cảnh x của vai phụ, phong cách của Lục Minh hoàn toàn khác với Vương Hàn Chi, không tránh được sẽ bị người đọc cùng tác giả YY một phen.
Lý Việt Bạch nhớ lại những bình luận phía dưới nguyên tác, một trận mồ hôi lạnh xông ra.
"Tuy rằng tiến vào là để xem cao lãnh thụ, nhưng Lục Minh loại tiểu trợ lý ôn nhu đáng yêu này cũng thật mỹ vị mà, hy vọng tác giả đại đại cũng viết về cậu ấy!"
Vì thế tác giả rất nghe lời mà viết ở phiên ngoại phía sau.
Cốt truyện cũng rất liên kết, Lục Minh là trợ lý của Vương Hàn Chi, rất khó dứt ra khỏi những sự kiện này, đương nhiên bị cuốn vào, bị cấp dưới của Lâm Nhiếp ăn sạch sẽ.
Ăn vai chính thì thôi đi, ngay cả người bên cạnh vai chính thụ cũng không buông tha, cái văn này có thể cầm thú tới mức nào nữa?
May là hiện tại vẫn còn sớm, tất cả đều có cơ hội thay đổi.
Chỉnh sửa: An Hà Kiều
Phòng họp ở tầng cao nhất của cao ốc, trang hoàng điển nhã (tao nhã, thanh lịch).
Cuộc hội nghị này vốn là giới tài chính tổ chức, chủ đề là tài chính và pháp luật, rất khách mời gồm rất nhiều nhân vật lớn, nguyên chủ được mời tới phát biểu trong hội nghị đương nhiên có thể chứng minh được năng lực cùng địa vị. Hỡn nữa, để biểu thị sự tôn kính với quan khách tham gia hội nghị, độ cao của bục diễn thuyết ngược lại phải thấp hơn so với thính phòng một chút.
Lý Việt Bạch bình ổn tâm trạng, đi đến bục diễn thuyết.
Trải qua trường hợp lần xuyên trước, loại chuyện này đương nhiên không khiến hắn có chút khẩn trương nào.
"Tiên sinh, bản thảo bài diễn thuyết của ngài..." Nhân viên phục vụ đưa qua một xấp giấy vàng.
Kỳ thật một xấp bản thảo này đối với nguyên chủ mà nói là hoàn toàn vô dụng.
Hắn đã ghi tạc toàn bộ nội dung bài diễn thuyết trong đầu, căn bản không cần xem bản thảo.
Nhưng mà tác giả vẫn khăng khăng muốn cho nguyên chủ cầm bản thảo, không vì lí do nào khác ngoài xem tay --- bởi vì tay nguyên chủ rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc hắn cầm bản thảo bài diễn thuyết, người dưới đài có thể tận tình tập trung lên tay hắn để thưởng thức. Tác giả rất tận tình miêu tả đôi tay này đẹp cỡ nào khí chất cỡ nào.
X văn thật sự rất đáng sợ... Tức khắc Lý Việt Bạch dâng lên một loại xúc động muốn nhét tay vào túi quần giấu đi.
Nhưng mà hắn đương nhiên không thể làm ra động tác nhàn hạ tùy ý như vậy, chỉ là hơi lắc đầu, cự tuyệt bản thảo diễn thuyết nhân viên công tác đưa cho.
Sau khi đi đến bục diễn thuyết, Lý Việt Bạch liếc mắt xuống dưới --- chỗ ngồi phía trước toàn là nhân vật tai to mặt lớn, không phải tài phiệt thì là CEO, thoạt nhìn đều không còn trẻ, dù sao có thể có được địa vị xã hội như thế này không thể nào không có kinh nghiệm tích lũy, nhưng mà trong một đám người lớn tuổi lại có một người trẻ tuổi rất bắt mắt.
Người trẻ tuổi kia cũng chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi đó, khóe môi treo lên một nụ cười như có như không.
Trong lòng Lý Việt Bạch lộp bộp một chút.
"Ký chủ, vị này chính là đối thủ của ngài trong lần xuyên này, Lâm Nhiếp." Hệ thống nhắc nhở.
"Tao biết."
Thời điểm ánh mắt đầu tiên đảo qua, trong lòng Lý Việt Bạch liền hiểu rõ.
Lâm Nhiếp vừa nhìn đã thấy không giống những người khác, vai chính trong tác phẩm khác là mang vòng hào quang, Lâm Nhiếp là mang sự u ám.
Ánh đèn trong phòng hội nghị rất sáng, cả người Lâm Nhiếp lại giống như đang ngồi trong bóng tối, lấy y làm trung tâm, trong phạm vi ba mét đều là áp suất kỳ quái.
Diện mạo Lâm Nhiếp đương nhiên là anh tuấn không thể bắt bẻ, lông mi đen mà dài, lại có điểm giống con lai, tóc cùng mắt đen như vực sâu không thấy đáy, được cắt sửa thập phần sạch sẽ.
Hệ thống nói rất rõ ràng, y chỉ mới 18 tuổi mà thôi. Tính công kích cùng xâm lược của người trẻ tuổi không thể ức chế mà phát ra, lại bởi vì trưởng thành trong nhà giàu có, trải qua nhiều chuyện không giống nhau. Y không có ấu trĩ đơn thuần của bạn cùng lứa, lại có một đôi mắt thâm thúy không thấy đáy giống như hắc diệu thạch, cho dù là Lý Việt Bạch cũng không thể qua đôi mắt ấy mà biết được y đang nghĩ gì.
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của Lý Việt Bạch, Lâm Nhiếp nâng mắt lên nhìn lại Lý Việt Bạch một chút, tươi cười nơi khóe miệng không chút sứt mẻ.
Lý Việt Bạch giả vờ không thèm để ý, tránh đi.
Cho dù chuông cảnh báo trong lòng đã kêu vang, bề ngoài còn phải giả bộ không có việc gì, bảo trì cao lãnh.
Lý Việt Bạch bắt đầu diễn thuyết, bài diễn thuyết phi thường đơn giản, chỉ cần nói lại những gì nguyên chủ đã sớm chuẩn bị tốt là được, điều duy nhất phải chú ý là vấn đề tiếp theo.
Sau khi diễn thuyết xong, Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi: "Chư vị còn vấn đề nào không?"
Dựa theo an bài của hội nghị, người diễn thuyết cần phải tiếp thu vấn đề của người tham dự hội nghị dưới đài, đây là một loại giao lưu bình thường.
Nhưng mà trong nguyên tác, Lâm Nhiếp lại lợi dụng đoạn giao lưu bình thường này giăng cho Vương Hàn Chi một cái bẫy nhỏ.
Y sai khiến một người tham dự hỏi một vấn đề cực kỳ ít gặp.
Vấn đề này căn bản không ở trong phạm trù nghiên cứu của Vương Hàn Chi, nhưng cũng không thể nói nó không liên quan đến pháp luật, Vương Hàn Chi đành phải cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi không thể giải đáp vấn đề này cho ngài."
Nhưng mà người đặt vấn đề vì được Lâm Nhiếp dặn dò, cho nên nhất quyết không tha, khăng khăng hỏi vấn đề này.
Tình huống nhất thời có chút xấu hổ.
Giằng co một lúc, Lâm Nhiếp chủ động mở miệng, thay Vương Hàn Chi giải vây.
Chưa chắc Vương Hàn Chi đã yêu cầu y trợ giúp, dù sao cũng đang trong thời gian hội nghị, hội nghị không có khả năng vì vấn đề của một người mà trì hoãn, dù sao cũng sẽ được giải quyết, nhưng nếu Lâm Nhiếp mở miệng hỗ trợ, chẳng khác nào Vương Hàn Chi thiếu y một cái nhân tình nho nhỏ.
Chờ đến thời điểm hai người gặp lại lần nữa, bởi vì cái nhân tình nhỏ này nên Vương Hàn Chi cũng không quá sắc bén lạnh lùng cự tuyệt thỉnh cầu của Lâm Nhiếp.
Cho dù đoán được là đứa nhỏ này phá rối ở sau lưng, cũng không còn cách nào.
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến (chuyện nhỏ không cẩn thận sẽ gây ra họa lớn), cho dù là một chi tiết nhỏ, Lý việt Bạch cũng muốn thay đổi nó.
Hắn dùng dư quang nhìn thoáng qua dưới đài, chỉ thấy Lâm Nhiếp làm một thủ thế khiến người khó có thể phát hiện.
Thế giới này cũng là thời đại internet, dùng internet truyền tin rất tiện, chỉ sợ Lâm Nhiếp đã sớm đem vấn đề kia gửi qua di động, thủ thế kia chẳng qua chỉ là hiệu lệnh mà thôi, giống với Hồng Môn yến ném chén ra hiệu (chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm, có thể tìm theme google), tương đối có cảm giác nghi lễ.
Lập tức, dưới đài liền có người nhấc tay hỏi: "Vương đại luật sư, tôi có vấn đề này."
Người hỏi là con cháu của tập đoàn tài chính, thanh âm uể oải khiến người không thích.
Lý Việt Bạch gật đầu, ý bảo gã có thể nói.
"Vương đại luật sư vừa nói về pháp luật liên quan đến quyền sở hữu ruộng đất, cùng với vấn đề quản lí từ trung ương đến địa phương." Người đặt vấn đề nói: "Tôi muốn hỏi một chút, ngài cho rằng bộ luật mà hoàng đế nước Phổ Friedrich II thế kỷ 18 ban hành có lật đổ chế độ nô lệ ruộng đất hay không?"
Hội trường đầu tiên là an tĩnh một lát, ngay sau đó vang lên một trận cười khẽ.
Nhóm đại lão của tập đoàn tài chính cũng vừa phục hồi lại tinh thần từ bài diễn thuyết, bắt đầu thả lỏng thể xác và tinh thần, cùng nhau đàm tiếu.
Mọi người đều nghe được --- vấn đề này chính là dùng để làm khó Vương Hàn Chi.
Cái gì mà thế kỷ 18, cái gì mà Prussia, thứ thất loạn bát tao này có liên quan gì đến tài chính ở hiện thực, có ai sẽ quan tâm? Có ai sẽ biết?
Nhưng mà, liên tục nghe diễn thuyết gần nửa giờ, cho dù nội dung diễn thuyết xuất sắc thế nào, các ông lớn cũng có chút mệt mỏi, nhìn thấy trường hợp thú vị như vậy, ngược lại cảm thấy đây là một loại phương thức thả lỏng không tồi.
Vì thế, toàn bộ người trong hội trường đều dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía Vương Hàn Chi, muốn nhìn xem hắn giải đáp vấn đề này như thế nào.
Nếu không trả lời được vậy cũng rất thú vị, mọi người đều biết Vương đại luật sư cao lãnh, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng chật vật của hắn, đương nhiên rất muốn nhìn một cái.
Ánh mắt Lâm Nhiếp nhàn nhạt, ý cười nơi khóe miệng lại càng sâu thêm một ít.
Y biết Vương Hàn Chi có sở trường là pháp luật, hệ thống kiến thức của hắn không bao gồm nghiên cứu lịch sử ít gặp như vậy, đương nhiên là không có khả năng trả lời được.
Không khí tại hiện trường trở nên thập phần cổ quái, Vương Hàn Chi trên bục bảo trì an tĩnh, dưới đài càng thêm ồn ào nhàn nhã, trường hợp thật không tốt.
Sắc mặt Vương Hàn Chi không có biến hóa, là bộ dáng vạn năm băng lãnh như cũ.
Chẳng lẽ hắn định không nói một lời như vậy?
Lâm Nhiếp đã chuẩn bị mở miệng giải vây, lại ngoài ý muốn nghe được thanh âm của Vương Hàn Chi.
"Về câu hỏi của vị khách mời này." Sắc mặt Lý Việt Bạch như thường, nói: "Bộ luật mà cậu vừa hỏi, chỉ sợ không phải do Friedrich II ban hành, mà là bộ luật được bắt nguồn từ mệnh lệnh của ông, được ban hành bởi người kế nhiệm đúng chứ?"
"..." Người hỏi không ngờ hắn sẽ biết, nhất thời ngây ngẩn, cũng chỉ nói có lệ: "À... Đúng, ý của tôi đúng là vậy."
"Hiểu biết của tôi đối với pháp điển này cũng không nhiều lắm, nếu có sai sót xin hãy chỉ ra." Lý Việt Bạch nói: "Bộ luật của Friedrich II có tính tiến bộ --- nó tán thành việc phổ biến nhân quyền, giữ gìn hòa bình cùng an toàn công cộng, bảo đảm công dân không bị xâm phạm bạo lực. Về phương diện khác, nó quản chế lực lượng sản xuất đương thời, nông dân Prussia vẫn phải thừa kế nô lệ (kiểu như cha mẹ làm nô lệ thì đến đời sau vẫn phải làm nô lệ, giống như thừa kế danh hiệu nô lệ và truyền từ đời này sang đời khác í), loại thừa kế nô lệ này vẫn được bộ luật cho phép như cũ. Bởi vậy, cho dù bộ luật đã hủy bỏ ý nghĩa chân chính của nô lệ, nhưng vẫn cho phép thừa kế nô lệ... Bởi vậy, tôi cho rằng pháp điển vẫn chưa lật đổ chế độ nô lệ ruộng đất."
Thanh âm của hắn bình tĩnh, ngữ điệu bình tĩnh, giống như trả lời vấn đề thường gặp nhất, không hề gợn sóng.
"..." Người hỏi ngây ngẩn cả người, gã là hỏi theo mệnh lệnh của Lâm Nhiếp, trên thực tế cũng không hiểu biết vấn đề này, nghe xong câu trả lời của Vương Hàn Chi cũng không hiểu ra sao, căn bản không biết nên đáp lại như thế nào, sau khi sửng sốt một lúc lâu đành phải nói: "Vâng... Vâng! Vương đại luật sư nói quả nhiên là... rất có đạo lý...."
Ánh mắt Lâm Nhiếp hơi giật giật.
Kỳ quái.
Chẳng lẽ trên người Vương Hàn Chi còn có bí mật mình không biết?
Kỳ thật đối với bộ luật này Lý Việt Bạch không có chút hiểu biết nào, hắn chỉ là kết hợp câu trả lời của Lâm Nhiếp trong nguyên tác cùng tư liệu hệ thống tra được mới thành đáp án như vậy.
Nhìn bộ dáng giả vờ kiên định của người đặt vấn đề, trong lòng Lý Việt Bạch cười một chút.
Người đặt vấn đề chỉ là một vai phụ mà thôi, trong nguyên tác không giới thiệu nhiều, chỉ nói gã là công tử của tập đoàn Triệu thị, là bạn tốt của Lâm Nhiếp, một khi Lâm Nhiếp nhìn trúng mỹ nhân nào, gã đều sẽ hỗ trợ đưa người tới tay, là tòng phạm.
Cho dù là tòng phạm cũng cần trừng trị một chút.
"Phương thức kinh doan của tập đoàn Triệu thị cũng có chút giống với bộ luật của Friedrich II, có lẽ đây là nguyên nhân công tử Triệu thị đưa ra vấn đề này đi?" Lý Việt Bạch đảo khách thành chủ, truy vấn: "Tập đoàn Triệu thị cho mỗi nhân viên quản lý quyền lực nhất định, nhân viên quản lý truyền đạt mệnh lệnh trong phạm vi chức vị của mình nhất định phải chấp hành, giống như chính tổng giám đốc ra lệnh, điểm này thể hiện lệnh tôn rất coi trọng bộ luật. Triệu công tử từ nhỏ được hưởng sự giáo dục của gia đình, chỉ sợ vô cùng quen thuộc với bộ luật này, nếu công tử không ngại, tôi còn muốn thỉnh giáo mấy vấn đề ---"
"Cái này..." Triệu công tử không hiểu mô tê gì, đành phải cười lả giả, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tươi cười nơi khóe miệng Lâm Nhiếp biến mất.
Triệu công tử đứng ngồi không yên nói gần nói xa được mấy chục giây mới chờ được người tham dự hội nghị khác đứng ra hòa giải.
Hội nghị liền kết thúc trong bầu không khí rối tinh rối mù ấy.
Khi hội nghị kết thúc, màn đêm đã buông xuống, đương nhiên không thể để khách mời tham dự hội nghị cứ trực tiếp rời đi như vậy, còn phải tổ chức một hồi tiệc rượu.
Lý Việt Bạch quay trở lại phòng nghỉ, định đổi một bộ quần áo tham gia tiệc rượu.
Vào phòng nghỉ đã thấy một thiếu niên điềm đạm nho nhã đón tiếp.
"Thầy, xin lỗi em tới chậm." Thiếu niên ngoan ngoãn ôm văn kiện, bên người còn đem theo vali thật lớn, bên cạnh vali dựng một cái giá treo quần áo, trên đó treo đủ các kiểu trang phục, liên tục nói xin lỗi: "Vốn dĩ có thể tới trước khi thầy diễn thuyết, kết quả bởi xử lý văn kiện chậm trễ... May là không bị chậm tiệc rượu."
Thiếu niên này là trợ lý của Vương Hàn Chi, Lục Minh. Tuổi thực tế cũng không nhỏ như bề ngoài, hơn hai mươi tuổi, chỉ là lớn lên trông trẻ con mà thôi.
Lục Minh cũng học luật, làm việc cho Vương Hàn Chi, bởi vì tuổi nhỏ làm việc nghiêm túc nên kiêm luôn trợ lý của Vương Hàn Chi, ngày thường cũng phụ trách công việc xử lý trang phục, liên hệ đối ngoại.
"Không sao." Lý Việt Bạch gật đầu.
"Vừa rồi em vừa nhìn thầy diễn thuyết trên màn hình." Ánh mắt Lục Minh lộ ra vẻ sùng bái: "Vấn đề ít gặp như vậy thầy có thể trả lời không chút bối rối, người đặt vấn đề kia hoàn toàn bị phản vấn..."
Vừa thoát khỏi việc ở cùng Lâm Nhiếp trong một căn phòng họp áp suất thấp, chợt thấy người trẻ tuổi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Lý Việt Bạch không khỏi thả lỏng một chút.
Nhưng vừa nhớ tới vận mệnh của Lục Minh trong nguyên tác, lại cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Dù sao đây cũng là một quyển X văn, tác giả X văn vì thỏa mãn nhu cầu của người đọc thường sẽ ngẫu nhiên xen kẽ một ít cảnh x của vai phụ, phong cách của Lục Minh hoàn toàn khác với Vương Hàn Chi, không tránh được sẽ bị người đọc cùng tác giả YY một phen.
Lý Việt Bạch nhớ lại những bình luận phía dưới nguyên tác, một trận mồ hôi lạnh xông ra.
"Tuy rằng tiến vào là để xem cao lãnh thụ, nhưng Lục Minh loại tiểu trợ lý ôn nhu đáng yêu này cũng thật mỹ vị mà, hy vọng tác giả đại đại cũng viết về cậu ấy!"
Vì thế tác giả rất nghe lời mà viết ở phiên ngoại phía sau.
Cốt truyện cũng rất liên kết, Lục Minh là trợ lý của Vương Hàn Chi, rất khó dứt ra khỏi những sự kiện này, đương nhiên bị cuốn vào, bị cấp dưới của Lâm Nhiếp ăn sạch sẽ.
Ăn vai chính thì thôi đi, ngay cả người bên cạnh vai chính thụ cũng không buông tha, cái văn này có thể cầm thú tới mức nào nữa?
May là hiện tại vẫn còn sớm, tất cả đều có cơ hội thay đổi.
Danh sách chương