Thời tiết vẫn sáng lạn như vậy, trong Thần điện rải đầy ánh mặt trời.

Lý Việt Bạch đứng ở trung tầm Thần điện, tin tức trên màn hình chợt lóe, hắn như rơi vào băng tuyết, lạnh từ đầu đến chân.

Trong vũ trụ bao la gặp phải hố den, cũng giống như đi biển trên Trái đất gặp phải xoáy nước đá ngầm.

May mà, dựa trên nội dung của tín hiệu cầu cứu gửi tới, mọi chuyện còn chưa tới lúc tệ nhất.

"Ký chủ..." Hệ thống muốn nói lại thôi.

"Chuyện không quan trọng tính sau." Lý Việt Bạch nói.

Những người được đề cử thích hợp để đi cứu viện nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn, chính là đang suy nghĩ nên tìm ai, ngoài Thần điện vang lên thanh âm phi hành khí hạ cánh.

Có người đến đây.

"Ai?" Lý Việt Bạch đang ở trong trạng thái lo lắng khẩn trương, vừa nghe thấy có khách không mời mà đến, không khỏi cảm thấy một trận phiền chán, trầm giọng giận dữ hỏi.

Cửa khoang phi hành khí chậm rãi mở ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chẳng qua trang phục trên người thay đổi, đổi thành đồng phục quan quân xanh lục.

"Cesare?" Lý Việt Bạch thốt lên.

"Đại tế ti." Cesare nhảy xuống phi hành khí, quỳ một gối xuống trước cửa Thần điện, ánh mắt y nhìn Lý Việt Bạch vẫn tràn ngập tôn kính, nhưng ngữ khí dồn dập hơn rất nhiều: "Kẻ hèn có chuyện quan trọng muốn nhờ."

"Hiện tại không phải lúc nói những chuyện này." Lý Việt Bạch quả quyết từ chối.

Cho dù là Cesare, hiện tại cũng không thể chiếm dụng từng phút từng giây của bản thân, chuyện của Lôi mới là chuyện khẩn cấp nhất.

"Tôi muốn biết đến cùng Tướng quân Ares ra sao." Cesare như không nghe thấy, lặp lại lần nữa: "Lần này Tướng quân Ares xuất chiến là bởi Nguyên soái... không cho ngài ấy đủ binh lực, vốn là cực kỳ nguy hiểm, kẻ hèn vẫn luôn lo lắng, hơn nữa hiện tại, thời gian dự kiến trở về đã qua từ lâu, trung tâm điều khiển trước sau vẫn không thu được tin tức của ngài ấy..."

Quả nhiên.

Cesare lúc nào cũng quan tâm tới hướng đi của Lôi, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, không có khả năng y không nghe được tiếng gió.

Nhưng là, Cesare lo lắng thì lo lắng, tại sao lại nhanh chóng tìm đến chỗ này?

"Tại sao lại tới tìm tôi?" Lý Việt Bạch lạnh lùng nói: "Chuyện của quân bộ, chẳng lẽ tôi còn biết nhanh hơn cả người của quân bộ sao?"

"Bởi vì ngài là người Tướng quân Ares tin tưởng nhất!" Cesare nói: "Cho nên tôi đoán rằng, có khả năng ngài nhận được nhiều tin tức hơn quân bộ... Cầu xin ngài, hãy nói cho tôi biết đi."

"Cậu nhận được tín hiệu cầu cứu của Lôi không?" Lý Việt Bạch thở dài.

"Tín hiệu cầu cứu? Không có." Mắt Cesare khép hờ, trong mắt thoáng lên một tia ảm đạm.

Quả thật Lôi không có khả năng gửi tín hiệu cầu cứu cho Cesare, người y tin tưởng nhất chỉ có Lung Nguyệt.

Nhìn biểu cảm sốt ruột lại nghiêm túc của Cesare, Lý Việt Bạch quyết định thật nhanh.

Cùng lúc đó, khung thoại của hệ thống cũng hiện lên:

Ký chủ tôn kính, xin ngài hãy làm theo lựa chọn của nguyên chủ, nói tọa độ của Lôi cho Cesare biết, cũng yêu cầu Cesare đi cứu viện.

Lý Việt Bạch không chút do dự nhấn đồng ý.

"Hạm đội của Lôi gặp phải hố đen." Lý Việt Bạch tiến lên phía trước, hai tay nắm chặt bả vai Cesare: "Hiện tại y đang mất liên lạc với tinh cầu Amien, rất nguy hiểm."

Cesare trừng mắt.

"Tình huống khẩn cấp, vì thế, tôi trịnh trọng yêu cầu cậu, Trung úy Cesare hạm đội 3." Lý Việt Bạch nghiêm túc nói: "Tôi yêu cầu cậu không sử dụng chỉ thị, không sử dụng phê duyệt, không sử dụng điều lệnh, trực tiếp đi cứu y."

Dựa theo trình tự bình thường, sau khi Lý Việt Bạch nhận được tín hiệu cầu cứu, đầu tiên là phải gửi tín hiệu cầu cứu cho quân bộ, sau đó Nguyên soái cùng các Tướng quân họp bàn về tính đáng tin của tín hiệu, sau đó trải qua vài trình tự phức tạp, dự đoán tính phiêu lưu, điều động nhân viên... cuối cùng mới là nghĩ cách cứu viện.

Trình tự này cần trải qua một khoảng thời gian rất dài.

Bởi vậy, Lý Việt Bạch lựa chọn Cesare.

Chỉ có Cesare, mới không chút do dự đi cứu viện.

Hơn nữa Cesare có nhân thủ sung túc, đủ để tạo thành một đội ngũ có tố chất hoàn mỹ.

"... Tôi đồng ý." Mắt Cesare khép hờ: "Hơn nữa, vô cùng cảm ơn."

"Người phải cảm ơn hẳn là tôi." Lý Việt Bạch cảm thấy bản thân thật đê tiện, thế nhưng lợi dụng tình yêu của thiếu niên này, khiến y cam tâm tình nguyện nhảy vào nguy hiểm.

Nhưng là, không đủ thời gian để rối rắm vấn đề đạo đức nữa.

Lý Việt Bạch vươn tay, nhẹ nhàng nâng Cesare dậy, tiến đến lỗ tai y, nhẹ giọng nói ra tọa độ của Lôi.

Tọa độ là một tổ hợp chữ số phức tạp, trong vũ trụ hư vô, chỉ có tọa độ là đáng tin cậy, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Sau khi Cesare ghi nhớ tọa độ, cúi người hôn lên mu bàn tay Lý Việt Bạch, lập tức không chút do dự rời đi.

Lý Việt Bạch nhìn y chuẩn bị bước lên phi hành khí, cảm thấy đột nhiên cả thế giới như đọng lại, yên tĩnh.

"Đinh!!!"

Hệ thống phát ra một tiếng thanh thúy.

"Ký chủ tôn kính, chúc mừng ngài đã tới thời điểm xuyên không!" Hệ thống cường điệu nhấn mạnh từng chữ: "Từ giờ phút này trở đi, ngài hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, lựa chọn của nguyên chủ trong cốt truyện sẽ không còn là tiêu chuẩn của ngài, ngài có thể hoàn toàn tự chủ! Hiện tại, hãy cứu vớt thế giới đi!"

Lý Việt Bạch nhớ lại nguyên tắc hệ thống tuyên bố lúc hắn vừa tới thế giới này.

Lúc đó, hệ thống nói, lúc đầu chỉ có thể thể nghiệm cùng quan sát, quyết định quan trọng đều phải dựa trên lựa chọn của nguyên chủ trong cốt truyện, chỉ khi... chỉ khi cốt truyện phát triển đến lúc nguyên chủ phạm phải sai lầm đầu tiên, bản thân mới có thể chân chính tới thời điểm xuyên không, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.

"Hiện tại tao đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động?" Thanh âm Lý Việt Bạch có chút run run.

"Vâng, ký chủ." Hệ thống trả lời.

"Tao..." Tim Lý Việt Bạch trầm xuống, đột nhiên cảm thấy nỗi sợ trước nay chưa từng có.

Sợ hãi như một tấm lưới khổng lồ, bao trùm lên toàn bộ cơ thể hắn, không thể tránh thoát.

"Hệ thống, đừng có đùa với tao!" Lý Việt Bạch lạnh lùng nói.

"Ký chủ tôn kính, tôi chưa từng nói dối ngài." Hệ thống nghiêm túc: "Tất cả đều là sự thật."

"Vậy... Nói cách khác, tao đã phạm phải sai lầm." Lý Việt Bạch đột nhiên cảm thấy sự yếu đuối từ trước tới nay bản thân chưa từng có: "Nhưng là... rốt cuộc là sai ở đâu? Vậy mà tao..."

Sự nhanh nhạy cùng IQ bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo, trong nháy mắt đều thành trò cười.

"Sai lầm của ngài, chính là nói tọa độ của Lôi Ares cho Cesare." Hệ thống vô tình nói.

"..." Lý Việt Bạch giương mắt lên, nhìn bóng lưng của Cesare, chỉ cảm thấy khó có thể tin.

"Rốt cuộc thì Cesare là loại người như thế nào?"

"Người xấu." Hệ thống quyết đoán nói: "Thật xin lỗi, ký chủ, bởi vì ước thúc của Chủ thần, tôi chỉ có thể kéo dài đến bây giờ mới có thể nói rõ chân tướng cho ngài."

"Không phải lỗi của mày." Lý Việt Bạch mệt mỏi thở dài: "Tao nên sớm nghĩ đến."

"Không ai có thể đoán được, cho dù là ngài." Hệ thống nói: "Đây là trò đùa của Chủ thần, ngài không có khả năng tránh được."

"Nói cho tao biết diễn biến tiếp theo."

"Vâng." Hệ thống trầm giọng: "Sau khi Cesare lấy được tọa độ của Lôi, nhanh chóng dẫn hạm đội 3 đến cứu viện..."

"Hạm đội 3?" Lý Việt Bạch nhíu mày: "Cesare chỉ là tiểu đội trưởng tiểu đội 1 của hạm đội 3 mà thôi, không có quyền lãnh đạo hạm đội 3."

"Nếu Nguyên soái August Than giao quyền cho y thì sao?" Hệ thống hỏi.

"Nguyên soái August Than?" Lý Việt Bạch chấn động.

"Đúng, Cesare cùng Nguyên soái là đồng đảng, là minh hữu thân mật." Hệ thống nói.

Lý Việt Bạch thiếu chút nữa bóp nát pháp trượng trong tay.

Cho tới giờ, bản thân vẫn bị lừa gạt triệt để như vậy.

Trên người Cesare có khả năng đặc biệt khiến người khác vừa gặp đã thấy yêu mến, khiến người ta bất tri bất gia yêu thích thậm chí là trầm mê, thế nên không hề hoài nghi y... Nói đi nói lại, hành động của y thực sự là tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không để lọt, ý chỉ tỉ mỉ cẩn thận), nhìn kỹ thế nào cũng vô dụng.

"Quan hệ giữa Nguyên soái cùng Tướng quân Ares ngày càng căng thẳng, ngài cũng biết, lần này Tướng quân Ares sẽ gặp phải hố đen bất thường, không phải không có quan hệ với Nguyên soái." Hệ thống nói.

Trung tâm điều khiển ở tinh cầu Amien phụ trách xem xét theo dõi kiểm tra xem trên lộ tuyến của hạm đội có chướng ngại vật nguy hiểm hay không, loại đồ vật như hố đen bất thường này vốn nên sớm phát hiện ra, cũng thông báo cho hạm đội biết để tránh đi, nhưng lúc kiểm tra lại không thấy... Rất có khả năng là Nguyên soái ra lệnh cho người điều khiển động tay động chân một ít, cố ý che giấu phát hiện này.

"Sau khi Cesare tìm được Lôi, đương nhiên không có khả năng cứu viện." Hệ thống nói: "Y đưa người lên chiến hạm, sửa chữa tín hiệu bị trục trặc gửi tới hệ thống, ngay trong tình huống Lôi không phòng bị đánh lén y."

"Không ai có thể thương tổn đến Lôi Ares." Lý Việt Bạch không thể tin được, phản ứng đầu tiên chính là lớn tiếng phủ nhận.

"Đừng coi thường Cesare." Hệ thống nói: "Hơn nữa lúc đó, Lôi không hề có chuẩn bị, mà người y phải đối mặt không chỉ có một mình Cesare, mà còn có phần đông tinh anh trong hạm đội 3."

"Người trong hạm đội 3 tại sao lại nghe Cesare phân phó, ngược lại ra tay tàn nhẫn với Tướng quân Ares thân thuộc?" Lý Việt Bạch cảm thấy phẫn nộ dâng lên.

"Bởi vì thứ bọn họ phục tùng không chỉ là mệnh lệnh của Cesare, mà là cả mệnh lệnh của Nguyên soái." Hệ thống nói: "Nguyên soái vì gạt Tướng quân Ares mà an bài trên người y vô số tội danh phản loạn, các quân quan chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của Nguyên soái, huống chi, ngày thường Cesare là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Tướng quân Ares, chỉ cần Cesare phối hợp với Nguyên soái bắt tội y vu khống y, các quân quan đương nhiên sẽ tin tưởng cũng như phục tùng..."

"Rốt cuộc Nguyên soái cùng Cesare có mục đích gì? Tại sao lại xuống tay với Lôi?" Lý Việt Bạch tạm thời quên đi phẫn nộ, suy xét nguyên nhân theo logic: "Cho dù Lôi không hợp Nguyên soái, cũng chưa từng có ý tứ buộc tội Nguyên soái, y không định phản loạn, điểm này, Nguyên soái không có khả năng không biết..."

"Bởi vì ngài, ký chủ." Hệ thống trầm giọng.

"..."

Sau khi Cesare nhốt Lôi, vẫn chưa phản hồi tinh cầu Amien, mà để lại ở vị trí cũ yêu cầu liên hệ với Lung Nguyệt.

Y dùng tính mạng Lôi để uy hiếp Lung Nguyệt, buộc hắn giao hạm đội X trong tay ra.

"Hạm đội X..." Lý Việt Bạch nhìn pháp trượng trong tay mình, đó là điều khiển từ xa của hạm đội X.

"Có lẽ ngài sẽ cảm thấy khó tin, nhưng sự thực chính là như vậy." Hệ thống nói: "Tại sao Tướng quân Ares không gượng dậy được, chính bởi sự kiện này, y chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời y, chính là trở thành bạn tốt nhất của Đại tế ti."

Rất hoang đường, cực kỳ hoang đường.

Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, có chút đứng không vững.

"Ký chủ, nếu là ngài, ngài sẽ lựa chọn như thế nào?" Hệ thống hỏi.

Tính mạng người mình để ý cùng hạm đội X...

Gánh nặng ngàn cân bỗng chốc sụp xuống, Lý Việt Bạch cảm thấy bản thân cũng sắp nát vụn rồi.

Hai lựa chọn khó khăn, chọn bên nào cũng là tội.

Nhưng nếu nhất định phải chọn một trong hai cái, Lý Việt Bạch nghĩ, quyết định cuối cùng của bản thân, hẳn là chọn cái trước.

"Giống với lựa chọn của ngài, Lung Nguyệt giao quyền khống chế hạm đội X, Cesare cũng giữ đúng lời hứa thả Ares ra." Hệ thống nói.

"Nếu mục tiêu của Nguyên soái cùng Cesare là hạm đội X." Lý Việt Bạch nghiến răng: "Vậy dã tâm của họ tuyệt đối sẽ không dừng lại tại đây, đây mới chỉ là bắt đầu."

"Đúng, Cesare dựa vào mệnh lệnh của Nguyên soái, chỉ huy hạm đội 2 cùng hạm đội 3, cùng với hạm đội X, ngay lập tức, y lấy danh nghĩa bảo vệ Nguyên soái, vây quanh tinh cầu Amien.

"Y muốn chiếm lĩnh tinh cầu Amien? Chiếm lĩnh toàn bộ Giáo hội Tinh Hoàn?"

"Mục đích của y là khiến Nguyên soái trở thành người thống trị duy nhất của Giáo hội Tinh Hoàn." Hệ thống ý vị thâm trường nói.

"Lòng trung thành của Cesare với Nguyên soái từ đâu mà đến?" Lý Việt Bạch cảm thấy một trận ghê tởm.

"Lòng trung thành gì chứ, tất cả đều vì ích lợi." Hệ thống giả ngữ khí từng trải.

"Hệ thống, theo ý mày, đoạn thời gian lúc trước, tất cả những điều xảy ra giữa thiếu gia Richard cùng Cesare... đều là đang diễn kịch sao?"

"Diễn kịch? Không không không." Hệ thống phủ nhận: "Ký chủ, lấy nhãn quan của ngài, nếu thiếu gia Richard diễn kịch, ngài liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra."

Đúng vậy, chính bởi biểu hiện của thiếu gia Richard không chê vào đâu được mới không khiến Lý Việt Bạch nảy sinh lòng nghi ngờ.

Hiện tại nhìn lại, chẳng phải bởi diễn kỹ của thiếu gia Richard quá hoàn hảo, mà bởi y bị lừa cũng chẳng hề hay biết, bị cha của chính mình cùng "thuộc hạ" hoàn toàn lừa gạt.

Quan hệ minh hữu mang tính lợi ích của Nguyên soái cùng Cesare không biết lập lên từ lúc nào, có lẽ là vào lúc Cesare lấy thân phận binh sĩ tiến vào hạm đội 1, cũng có thể sớm hơn.

Mục đích của Nguyên soái là gạt bỏ Thủ tướng cùng Giáo hoàng, trở thành người lãnh đạo duy nhất của Giáo hội Tinh Hoàn, đáng tiếc trong tay Giáo hoàng có hạm đội X, cực kỳ khó gặm, cho nên vòng vo rắc rối như vậy, chỉ để lừa hạm đội X vào tay...

Sau khi Cesare chậm rãi chỉ huy hạm đội vây quanh tinh cầu Amien, Nguyên soái bắt đầu giả bộ hồ đồ, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không liên quan đến Cesare, tẩy trắng bản thân, nói tất cả là do Cesare tự chủ trương, bản thân không hề có dã tâm.

Lập tức, Nguyên soái liền triệu hồi mấy hạm đội khác, tọa ủng trọng binh, bế môn bất xuất.

Cùng lúc đó, Cesare đưa ra điều kiện với tinh cầu Amien -- Thủ tướng cùng Giáo hoàng phải rời khỏi quốc gia, lưu vong hải ngoại. Nếu họ không làm theo, vậy chỉ có một kết quả -- khai chiến.

Tin tức mang tính oanh động này vừa được tung ra, toàn bộ Giáo hội Tinh Hoàn lâm vào hỗn loạn, dân chúng không biết rõ tình huống, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên ủng hộ Nguyên soái, hay Thủ tướng cùng Giáo hoàng, mỗi ngày đều nghị luận ồn ào, tranh luận không ngừng.

Khi bọn họ tận mắt nhìn thấy mấy hạm đội chậm rãi tiến lại gần quỹ đạo, hỗn loạn cùng do dự tất cả đều biến thành nỗi sợ đối với cái chết.

Lúc này cho dù là người ủng hộ Thủ tướng cùng Giáo hoàng cũng không dám lấy mạng người để chống cự hạm đội của Cesare.

Giờ phút này, Lung Nguyệt đã sớm hỏng mất dưới áp lực tự trách mãnh liệt.

Hắn nguyện ý dùng tất cả phương thức để thể hiện sự áy náy với Lôi, nhưng căn bản không thể thực hiện được, Lôi vẫn không tỉnh lại, vết thương do Cesare công kích rất nghiêm trọng, y vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, bác sĩ tốt nhất tinh cầu Amien cố gắng hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh như vậy mà thôi.

Cho dù hiện tại Lung Nguyệt tràn ngập thù hận cùng chán ghét với Cesare cũng không có cách nào, hắn không có khả năng hành động theo cảm tính, không có khả năng hô hào dân chúng đứng lên chống lại Cesare, không có khả năng mặc kệ tính mạng của hàng tỉ người, lựa chọn duy nhất chính là làm hòa trong khuất nhục.

Thủ tướng cùng Giáo hoàng phải rời đi, Nguyên soái lên cầm quyền, trở thành người thống trị duy nhất của Giáo hội Tinh Hoàn.

...

Lý Việt Bạch đọc đến đây, lửa giận ngập đầu đều hóa thành bi ai.

"Có lẽ tao đã nhìn nhầm phẩm hạnh của Cesare, nhưng là chí hướng cùng tôn nghiêm của y... Chẳng lẽ tao cũng không đoán được sao?" Lý Việt Bạch nói: "Tao vẫn luôn cho rằng y có khát vọng sánh ngang với biển sao ngoài kia, có lòng tin kiên định hơn người, kết quả y chỉ là tay sai của Nguyên soái ti tiện độc tài, đây thực sự... quá kinh tởm rồi."

"Ký chủ." Hệ thống thở dài nhẹ đến nỗi không nghe thấy được: "Không phải như vậy..."

"Nói rõ ràng."

"Cesare không phải tay sai của Nguyên soái." Hệ thống nhấn mạnh từng chữ: "Hoàn toàn ngược lại, Nguyên soái là tay sai của Cesare."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện