"Thẩm, Thẩm Phá?" Lý Việt Bạch sững sờ ngay tại chỗ.

Thời điểm toàn tâm toàn ý nhớ tới một người, người kia đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, sao có thể không kinh hỉ, không ngoài ý muốn?

Lý Việt Bạch nhắm chặt mắt, thu hồi tất cả diễn kỹ.

"Được! Cut!" Đạo diễn cho rằng màn trình diễn của hắn đã kết thúc, vội vàng lớn tiếng đứng lên ủng hộ. Nhân viên công tác cũng lấy lại tinh thần, vỗ tay tới tấp, trong lúc nhất thời, trong phòng tiếng vỗ tay vang dội.

Thẩm Phá đương nhiên không cùng những người bị lừa gạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mà chỉ lẳng lặng nhìn Lý Việt Bạch.

Vốn mặt Lý Việt Bạch đã nóng đến độ phỏng tay, bị y nhìn như vậy, càng hận không thể lập tức trốn đi.

Tại sao lại bị chính chủ nhìn thấy cơ chứ?

Vì che giấu xấu hổ, Lý Việt Bạch điều chỉnh biểu cảm một chút, nở nụ cười, hướng tới Thẩm Phá, nói: "A, đại minh tinh, sao lại qua đây giờ này thế? Hoan nghênh hoan nghênh."

"..." Thẩm Phá nhất thời không thể quen được phong cách chuyển biến với vận tốc ánh sáng của hắn, ngây ra một lúc.

"A, Thẩm Phá đến đây, vừa vặn vừa vặn." Đạo diễn vẻ mặt tươi cười chào đón, nói với Thẩm Phá: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai người các cậu có thể đóng chung đấy."

"Tôi cùng Mộ Dung Lương?" Thẩm Phá nhíu nhíu mày, có chút giật mình.

"Mộ Dung đúng là người chế tác, nhưng nhà chế tác cũng có thể làm kiêm chức mà, chúng tôi vừa nhìn màn diễn thử của cậu ấy, nhất trí cho rằng cậu ấy rất thích hợp để đóng Cố Tây Sa." Đạo diễn nói.

Quả thật, màn biểu diễn vừa rồi của Mộ Dung Lương... Gần như giống y hệt Cố Tây Sa trong kịch bản, còn có một loại cảm giác quen thuộc.

Đạo diễn cười làm lành nói: "Biết là trước kia hai người có chút không thoải mái, tuy nhiên tất cả đã qua rồi. Nghe nói gần đây đã hòa hảo rồi đúng không? Vậy thì tốt quá rồi, hòa thuận là tốt rồi."

"Tôi thế nào cũng được." Thẩm Phá thản nhiên nói.

Y là một trong những diễn viên chính, cũng không có quyết định diễn viên chính còn lại là ai, nếu tổ đạo diễn cùng bản thân Mộ Dung Lương đã đồng ý, vậy đương nhiên y không có ý kiến gì.

"Đạo diễn ông đừng nói nhảm nữa." Lý Việt Bạch cười hì hì giơ tay lên, vỗ vỗ vai Thẩm Phá: "Hiện tại quan hệ giữa tôi với Thẩm Phá rất tốt."

"Phải, là tôi suy nghĩ quá nhiều, các cậu không có việc gì là tốt rồi." Đạo diễn rụt rụt cổ.

"Đinh!" Hệ thống nhảy ra: "Ký chủ, chúc mừng ngài bước đầu tiếp xúc với nhiệm vụ "Thành công hợp tác một bộ phim cùng Thẩm Phá"!

"Bởi vì vừa quay phim, nên chỉ có thể cho là bước đầu tiếp xúc sao?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Vân, kết thúc bộ phim này được tính là bước đầu hoàn thành nhiệm vụ, đợi đến lúc bộ phim hoàn toàn công chiếu được tính là hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống nói.

"Còn một nhiệm vụ khác? Tính thế nào?" Lý Việt Bạch vẫn khá nhớ nhiệm vụ thứ hai là "Khiến Thẩm Phá yêu mình".

"Đinh!" Hệ thống nói: "Nhiệm vụ thứ hai được tính toán dưới hình thức phần trăm, khi đạt mốc 100%, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ."

Tầm nhìn góc dưới bên trái xuất hiện một hàng chữ: Độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài là 20%.

"Tại sao mới 20%?" Lý Việt Bạch cả giận.

"Thời điểm ngài vừa tới thế giới này, độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài là âm, hiện tại lên tới 20%, ngài hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng." Hệ thống nghiêm túc nói.

"... Được rồi." Lý Việt Bạch giơ tay, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Không phải chỉ còn 80% nữa sao, chuyện nhỏ."

Hắn cũng không rõ nên công lược Thẩm Phá như thế nào, dù sao, Thẩm Phá chính là Diệp Thanh, là sự tồn tại độc đáo nhất trong lòng mình, vô luận công lược Thẩm Phá thế nào cũng là một loại mạo phạm, có lẽ... Thuận theo tự nhiên mới là thích hợp nhất, quá trình quay phim dài như vậy, cũng có đủ thời gian để mình cùng Thẩm Phá ở cạnh nhau, không cần vắt hết đầu óc để tính toán như hoàn thành nhiệm vụ.

"Ký chủ, hiện tại cả người ngài tản ra hơi thở tiểu thanh tân ngốc nghếch." Hệ thống nói: "Chính là cái loại... Thuần cảm xúc, trong đầu chỉ có tình cảm, không có cái khác."

"Bởi vì mục tiêu của tao là Thẩm Phá." Lý Việt Bạch nói: "Tao không muốn dùng âm mưu quỷ kế nào để đối đãi với y."

"À..."

"Hơn nữa, phương diện này Thẩm Phá chỉ sợ còn ngây thơ hơn tao." Lý Việt Bạch chỉ chỉ trán mình: "Y ở trong thế giới này là ảnh đế không sai, nhưng cách đối nhân xử thế lại cực kỳ đơn thuần thẳng thắn ngoài ý muốn, tao thậm chí còn có chút lo lắng y sinh tồn thế nào ở giới giải trí này."

"Ngài không đoán được." Hệ thống nói: "Thẩm Phá ở thời điểm đối mặt với ngài có vài phần thẳng thắn, nhưng trước mặt người khác cũng không như vậy."

"Hả?" Lý Việt Bạch thất thần trong giây phút.

Hệ thống truyền phát vài đoạn video clip ngắn gọn, đều là những hình ảnh Thẩm Phá ở chung với những người khác trong giới giải trí như thế nào, trong clip Thẩm Phá cực kỳ nghiêm túc, thời điểm cần ngụy trang thì ngụy trang, thời điểm cần trầm mặc thì trầm mặc, cũng không hiển lộ bụng dạ, càng không có sơ hở gì.

Lý Việt Bạch không thể không thừa nhận, hệ thống nói đúng.

"Nói như vậy... Thẩm Phá đối đãi với mọi người khác tao." Lý Việt Bạch lộ ra nụ cười.

"Vâng, tuy rằng không có trí nhớ, nhưng ngay từ đầu y đã nhận ra tính đặc thù của ngài." Hệ thống nói: "Hơn nữa sau khi ngài bộc trực thân phận người xuyên qua với y, y càng thả lỏng trước mặt ngài, không hề che giấu điều gì."

Như vậy rất tốt -- Lý Việt Bạch thầm nghĩ --- có lẽ lần xuyên này mình phải thành tiểu thanh tân một lần rồi.

Mấy lần quay chụp trước đều thuộc loại văn đô thị, nộ dung là vài lần nói chuyện mấu chốt của hai nam chính.

Văn đô thị; nhìn như đơn giản, trên thực tế cực kỳ khảo nghiệm diễn kỹ, biểu cảm nghiên cứu của diễn viên đều phải nghiên cứu từng chút một, có chút vô ý sẽ diễn hỏng, ban đầu, tổ kịch cũng không hy vọng gì quá lớn, nhưng rất nhanh liền vui mừng quá đỗi -- Thẩm Phá đương nhiên là không có vấn đề, tính cách của y cùng Diệp Thanh rất giống, chỉ cần biểu diễn theo bản sắc là có thể thuận tay làm được, biểu hiện của Lý Việt Bạch càng tuyệt hảo, cũng không hề có cảm giác không khỏe khi thay đổi chức nghiệp, hắn không cảm thấy khó khăn, thậm chí không cảm nhận được bản thân đang diễn kịch, chỉ cảm thấy bản thân như quay trở về lần xuyên thứ hai.

Hơn nữa, cứ như vậy cùng Thẩm Phá ngồi trước bàn, hoặc nằm trên mái nhà, nói chuyện phiếm với nhau, còn sinh ra một loại ảo giác đang hẹn hò.

Vì thế, văn đô thị; quay phim phi thường thuận lợi, hiệu quả tốt vô cùng.

Y thật đáng yêu y thật đáng yêu y thật đáng yêu... Lý Việt Bạch ngồi đối diện Thẩm Phá, trong đầu tràn ngập những lời này.

Một tháng sau, phần lớn văn đô thị đã quay xong, tổ kịch cho diễn viên nghỉ ngơi hai ngày.

Khi Lý Việt Bạch về đến nhà, đã là đêm khuya.

"Ký chủ, chúc mừng, độ hảo cảm của Thẩm Phá với ngài là 30%." Hệ thống nói,

Mà độ hảo cảm của tao đối với y chỉ sợ là 100%." Lý Việt Bạch lắc đầu cười: "Độ hảo cảm tăng thật khó."

Một tháng này hắn cũng không tận lực làm cái gì, chỉ là đối tốt với Thẩm Phá như bình thường mà thôi, Thẩm Phá nhất định có thể cảm thụ được.

"Thật xin lỗi, hệ thống cũng không có công năng này, không thể đo được độ hảo cảm của ngài với Thẩm Phá là bao nhiêu." Hệ thống nói: "Tuy nhiên ngài đã nói là 100%, hẳn là không sai biệt lắm."

Thời gian đã muộn, nhưng trước khi ngủ Lý Việt Bạch vẫn mở di động ra.

Trong quá khứ, trước khi xuyên qua, mỗi lần hắn mở di động đều là lướt weibo tán gẫu chơi điện tử, sau khi xuyên qua, hoặc đến thế giới không có di động, hoặc chính là bận hoàn thành nhiệm vụ, không rảnh chơi di động, lần xuyên này, rốt cuộc có thể nghịch di động, nhưng hắn lại bất tri bất giác gõ cái tên Thẩm Phá ở khung tìm kiếm.

Tin tức nhảy ra nhìn thấy mà giật mình.

Tiêu đề của tin mới nhất là "Tranh đấu gay gắt! Cừu gia ngày xưa lại vén lên gợn sóng!" "Thẩm Phá cùng Mộ Dung Lương ngầm đấu đá trong studio, mặt cùng tim không hợp"

" Cái quỷ gì??" Lý Việt Bạch giật mình, suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài.

"Ký chủ, xin đừng chuyện bé xé ra to." Hệ thống nói: "Nội dung bài viết đã được công ty hai bên ngầm đồng ý."

"Tại sao lại ngầm đồng ý những tin đồn không căn cứ như vậy?" Lý Việt Bạch nhíu mày.

"Vì hot." Hệ thống bất đắc dĩ: "Đã không có scandal, đành phải lấy ân oán của hai người làm điểm nóng."

Lý Việt Bạch tùy tay chọn một bài viết trong diễn đàn giải trí, tiêu đề của bài viết là "Mộ Dung Lương là tiện nhân đầy tâm cơ! Thẩm Phá rõ ràng đang bị hắn lừa gạt!"

Nội dung bài viết rất dài, mở đầu trước tiên liệt kê đủ loại lịch sử đen của Mộ Dung Lương, sau đó nói chuyện cũ Mộ Dung Lương nhiều năm trước đã từng đá Thẩm Phá ra khỏi tổ kịch, cuối cùng nhắc tới bộ phim sắp tới, cho thấy rõ ràng rằng Mộ Dung Lương đã hết thời, biết mình đã tạo nên một bộ phim chẳng ra gì, vì thế đánh chủ ý lên đầu Thẩm Phá, âm mưu lợi dụng diễn kỹ cùng nhân khí của Thẩm Phá, cho bộ phim bỏ đi này ánh sáng vinh quang, hiện tại âm mưu của Mộ Dung Lương đã đạt được, mỗi ngày đều vênh váo tự đắc, chẳng những không biết ăn năn hối cải, ngược lại thường xuyên ở nơi riêng tư trào phúng khinh bỉ Thẩm Phá, nói Thẩm Phá chính là công cụ trong tay mình...

Trả lời bài viết rất nhiều, phần lớn mọi người đều chửi rủa Mộ Dung Lương, đồng tình với Thẩm Phá.

Lý Việt Bạch mặt không biểu cảm tắt bài viết.

"Ký chủ, ngài không định giải thích một chút sao?" Hệ thống thoáng có chút lo lắng.

"Không cần giải thích, người tin tao chắc chắn sẽ tin, người không tin sẽ cho rằng tao đang nói dối." Lý Việt Bạch nói.

"À." Hệ thống nói: "Không ngờ ngài lại bình tĩnh tới mức này..."

"Tao luôn như thế." Lý Việt Bạch nói.

Hắn lại mở một bài viết hot khác.

Nội dung bài viết này hoàn toàn tương phản, nó chỉ trích Thẩm Phá, đồng tình Mộ Dung Lương. Nội dung cụ thể là, khúc mắc năm đó hoàn toàn là do đoàn đội của Thẩm Phá bịa đặt hắt nước bẩn, hiện tại trong tổ kịch cũng là Thẩm Phá làm khó Mộ Dung Lương, thậm chí có ý đồ cô lập Mộ Dung Lương khỏi tổ kịch...

...

Lý Việt Bạch thật sự đập nát di động.

Đợi đến lúc kịp phản ứng, hắn đã cầm lấy áo bành tô trên móc quần áo, tính toán ra cửa.

"Ký ký ký chủ!" Hệ thống cả kinh: "Ngài đang định làm gì vậy?"

"Làm gì?" Lý Việt Bạch nhíu nhíu mày: "Đi tìm Thẩm Phá xin lỗi."

"Lúc này là 1 giờ sáng." Hệ thống vô lực nói.

"À." Lý Việt Bạch nhìn đồng hồ, lần nữa để áo bành tô lại chỗ cũ: "Lúc này quả thật không nên làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của y."

"..." Hệ thống không còn lời nào để nói.

Sáng hôm sau, Thẩm Phá vừa tỉnh lại, đã phát hiện ngoài của có một chiếc xe đỗ ngoài cửa, thoạt nhìn cực kỳ quen mắt.

"Thẩm Phá!" Lý Việt Bạch tràn đầy sức sống từ trên xe bước xuống, cách cửa sổ sát đất vẫy vẫy tay ới Thẩm Phá.

Thẩm Phá ngẩn người.

"... Đi tìm tôi ăn sáng hả?" Thẩm Phá mở cửa, lạnh nhạt hỏi.

Y đã sớm quen với việc đối phương quấn quít làm phiền, sáng sớm đột nhiên nhìn thấy cũng bất giác kỳ quái, chỉ cho là chuyển sang phương thức theo đuổi mới.

"Không." Lý Việt Bạch nghiêm túc nói: "Tôi tới tìm cậu xin lỗi."

"Không phải lần trước đã nói rồi sao?" Thẩm Phá có chút mạc danh kỳ diệu.

"Là chuyện khác." Lý Việt Bạch nói: "Có chút tin đồn bôi đen danh dự của cậu, tuy không phải tôi gợi ý tuyên truyền, nhưng tôi vẫn có trách nhiệm."

Thẩm Phá nghe xong "tin đồn" này, hình như có chút cáu giận.

"Mộ Dung Lương, anh vì việc nhỏ ấy, cố ý tới cửa xin lỗi?" Thẩm Phá xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thế giới bắt đầu vượt xa tầm hiểu biết của bản thân: "Anh đối với bản thân quá hà khắc rồi, dựa theo logic này, có phải tôi mỗi ngày cũng phải tìm anh để xin lỗi không? Dù sao scandal của anh cũng hơn tôi rất nhiều."

"... Hả?" Lý Việt Bạch nhất thời không nghĩ đến chuyện này, ngẩn người.

"Trở về đi." Thẩm Phá gật gật đầu: "Những chuyện nhỏ này, không cần để trong lòng."

"Tôi không..." Lý Việt Bạch dù cơ trí thế nào, giờ phút này cũng có chút vô thố: "Thẩm Phá, tôi không có ý muốn dùng chuẩn tắc như vậy để ước thúc cậu, ý của tôi là, tôi chỉ muốn nhận lỗi với cậu, cũng không phải muốn cậu dùng nguyên nhân tương tự để nhận lỗi với tôi, cậu làm gì cũng không sao cả, tôi không tức giận."

"Tốt." Đầu Thẩm Phá càng đau: "Đúng là loạn thất bát tao, trở về đi."

"..." Lý Việt Bạch thực sự không biết nói gì, quyết định gọn gàng dứt khoát: "Vậy cậu không giận đúng không?"

"Không." Thẩm Phá đơn giản trả lời.

Nhìn đối phương thật sự bị phiền đến phát nổ, Lý Việt Bạch đành phải thức thời ngoan ngoãn rời đi.

"Hệ thống, thoạt nhìn y cũng không tức giận, nhưng ngược lại tao xin lỗi lại khiến y cảm thấy phiền." Lý Việc Bạch bất đắc dĩ nói.

"À." Hệ thống giận dữ hét: "Ký chủ, ngài là học sinh tiểu học à?"

"..."

"Ký chủ, tôi sắc không chịu được rồi." Hệ thống rống giận vang tận chân trời: "Việc ngài vừa làm ấu trĩ đến cùng cực, đã sắp thay đổi tính chất của thế giới này, chúng ta không phải đang ở thế giới do một học sinh tiểu học viết nên..."

"Lần sao tao sẽ chú ý." Lý Việt Bạch lè lưỡi: "Nhưng tao nói thật mà..."

"Ngài cần chín chắn hơn một chút..." Hệ thống gào được phân nửa, thanh âm đột nhiên thấp xuống: "Đợi một chút, ký chủ, chúc mừng ngài, độ hảo cảm của Thẩm Phá đối với ngài tăng rồi... Đến 40%."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện