Sau khi thốt lên câu nói gần như là tuyên ngôn khiêu chiến, Lý Việt Bạch thấy ảo ảnh Cao Thừa Dục dần biến mất trước mắt, hóa thành hạt bụi nhỏ phiêu tán trong không trung.
Tầng thứ nhất một lần nữa khôi phục tĩnh lặng.
Lý Việt Bạch không chút do dự, trực tiếp đi lên cầu thang, từng bước, từng bước đi về phía trước.
Bậc thang cuối, cửa mở rộng, bên trong cánh cửa là một mảnh tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ.
Trong bóng đêm truyền tới tiếng khóc quái dị.
Tiếng khóc?
Lý Việt Bạch nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, bất tri bất giác chân bước nhanh hơn, xuyên qua màn sương đen dày đặc, đi lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai thoạt nhìn không có gì khác so với tầng thứ nhất, nơi nơi trống rỗng, trên cửa sổ có một con quạ đen đang đậu, có lẽ là con vừa rồi.
Điểm khác lớn nhất là, trong góc tường nhiều hơn một bé gái.
Bé gái thoạt nhìn chỉ năm sáu tuổi, đưa lưng về phía hắn, mặt hướng vào trong góc tường, trên người mặc một bộ váy áo màu hồng đáng yêu, nâng tay lên che mặt lại, khóc đến run người, Lý Việt Bạch thấy tiếng khóc của bé không khác tiếng khóc của những đứa bé cùng tuổi là bao --- những đứa trẻ khác là vì không được mua cho quần áo đẹp, không được ăn bánh kem, không được đi tới công viên giải trí mà khóc, nhưng các bé sẽ khóc lúc bị người lớn lừa gạt hoặc răn dạy, sẽ không ai lại nửa đêm chạy vào tòa tháp quái dị này mà chui vào góc tường khóc thút thít một mình.
Lý Việt Bạch đến gần một chút, sau khi nhìn ngoại hình cùng quần áo của bé, hắn cảm thấy tim như ngừng đập.
Đây đúng là bé gái camera quay được.
Sau khi Diệp Thanh biến thành vampire, lái xe rời khỏi gara ngầm của tiểu khu, bị camera quay lại chính là cảnh y ôm bé gái này, trên người bé còn có không ít vết máu, dính vào cả con gấu bông kia...
Cái hình ảnh này, cả đời Lý Việt Bạch không thể quên được.
Căn cứ theo bước điều tra tiếp theo của thị cục, bé gái này là Tiểu Uyển --- Tiểu Uyển đã từng bị nữ vampire bắt cóc trong gara ngầm, mẹ bé còn từng gọi điện thoại cho mình.
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch không rõ tại sao Tiểu Uyển sẽ ở chỗ này.
Tiểu Uyển nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, chậm rãi ngừng khóc thút thít, quay đầu.
Trong nháy mắt bé quay đầu lại, Lý Việt Bạch rất muốn tránh đi ánh mắt của bé, nhưng vẫn nhịn xuống được.
May mắn, chưa xảy ra chuyện gì kỳ quái, mặt bé gái rất đáng yêu, rất bình thường --- mắt to, lông mi dài, khuôn mặt cùng chóp mũi khóc đến đỏ bừng, nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt.
"Hu hu hu, cảnh sát ca ca..." Bé gái kia rõ ràng thấy bộ dáng Lý Việt Bạch, lại òa lên khóc một lần nữa: "Cứu cứu em, có vampire muốn ăn luôn em, thật đáng sợ, hu hu hu..."
"Tiểu Uyển?" Lý Việt Bạch vội vàng đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, định lấy tay lau nước mắt cho bé, lại phát hiện tay mình quá bẩn, dính đầy đất cát, trên người lại không mang theo khăn tay hay khăn giấy, cái gì cũng không làm được.
"Em rất sợ..." Tiểu Uyển khóc đến nỗi không thở nổi.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Lý Việt Bạch tận lực nói năng dịu dàng, an ủi.
Trên người hắn không có bất kỳ thứ gì có thể chân chính an ủi bé gái, ngoại trừ súng, cũng chỉ có một chai nước, tất cả rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lấy chai nước ra, muốn giúp bé gái rửa sạch mặt nhỏ tay nhỏ bẩn hề hề, lại chậm chạp không dám làm.
Hắn sợ nước sẽ xuyên qua cơ thể bé gái, rơi xuống mặt đất, sau đó bé gái sẽ biến mất trong không khí, không còn tồn tại nữa.
Lý Việt Bạch áp xuống ý niệm lung tung rối loạn trong đầu, lặng lẽ lấy tấm da dê nhìn qua --- trên đó không có dòng chữ nào xuất hiện.
Lý Việt Bạch đơn giản trực tiếp viết câu hỏi lên tấm da dê --- cô bé là cái gì? Ảo ảnh sao?
Tấm da dê không trả lời.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân mới vang lên.
Lý Việt Bạch chắn trước bé gái, xoay người, lại một lần thấy được người quen thuộc nhất --- Diệp Thanh.
Vẫn là Diệp Thanh giả ở tầng một kia, y từng bước từng bước đi đến chỗ bé gái.
Bé gái thấy Diệp Thanh, lập tức nín khóc mỉm cười: "Cảnh sát ca ca!"
Quả thật, Tiểu Uyển thích Diệp Thanh hơn so với Lý Việt Bạch, bởi vì người đưa bé về nhà là Diệp Thanh, mà lúc ấy Lý Việt Bạch có nhiều máu dính trên người, sát khí quá nặng, cũng không cùng bé gần gũi.
"Cậu đừng tới đây." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, đề phòng nhìn Diệp Thanh giả.
"Vì cái gì không thể?" Diệp Thanh giả hoàn toàn không để ý kháng nghị của hắn, vẫn từng bước đến gần: "Lúc tôi biến thành vampire, anh không giết tôi, vậy thứ anh chờ đợi, không phải kết quả này sao?"
Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, ôm lấy vai Tiểu Uyển, cơ thể bé ấm áp mà mềm mại, giống như véo nhẹ cũng có thể khiến bé chết đi, đúng là loại cảm giác này, khiến hắn muốn tận lực bảo vệ.
Nhưng xúc cảm trên tay nhanh chóng biến mất, thân thể Tiểu Uyển trong nháy mắt tan thành ảo ảnh, sau đó lại nhanh chóng kết thành thực thể, dùng loại phương pháp này tránh khỏi khống chế của hắn, không tự giác mà đi về phía Diệp Thanh.
"Vampire có năng lực khống chế tâm linh, mà Vila lại không có." Diệp Thanh cười cười: "Cho nên nó chỉ nghe tôi."
"Cậu..." Lý Việt Bạch đứng dậy xông lên, muốn tách hai người ra, lại phát hiện mình không thể chạm vào thân thể bọn họ.
"Cảnh sát ca ca." Tiểu Uyển tràn đầy hi vọng mà ngẩng đầu túm góc áo Diệp Thanh: "Anh có thể cứu em, phải không?"
Diệp Thanh cúi người sờ đầu bé, khóe miệng gợi lên một nụ cười hoàn toàn không giống Diệp Thanh: "Đúng vậy."
Giây tiếp theo, y liền ôm bé gái lên, sau đó kề sát vào cổ bé gái, cắn lên.
Thân thể bé gái đột nhiên run rẩy, bắt đầu giãy giụa kịch liệt trong tay y, cánh tay mảnh khảnh liều mạng múa may muốn đẩy y ra, nhưng căn bản không làm được, bé phát ra tiếng khóc thê lương cùng tiếng thét chói tai, nhưng cũng không dùng được, rất nhanh, động tác giãy giụa của bé càng ngày càng nhỏ, thanh âm cũng càng ngày càng yếu, màu da vốn dĩ hồng nhuận rất nhanh tái nhợt, thân thể mềm mại cũng dần cứng đờ.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thanh mới ném thi thể lạnh băng của bé gái xuống, xoa khóe miệng vẫn còn vương tia máu.
Bé gái bị ném vào góc tường, tư thế quái dị, mắt bé trừng lớn, trên mặt đều là kinh hoàng sợ hãi, làn da u ám tái nhợt, thật sự đáng sợ.
Toàn bộ quá trình, Lý Việt Bạch không thể làm bất cứ hành động nào, không thể ngăn cản hành vi của Diệp Thanh. Tựa như đang ở trong thời không khác nhau.
Trên tấm da dê rốt cuộc hiện ra chữ viết: Nó không phải ảo ảnh, nó là vong hồn tàn lưu ở thế gian này, vừa rồi đã tái diễn lại quá trình tử vong của nó.
Lý Việt Bạch không phát hiện từ khi nào hắn đã móc ra súng trong lồng ngực ra, chĩa họng súng về phía Diệp Thanh.
"Nổ súng đi, anh hẳn nên nổ súng sớm hơn." Diệp Thanh lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu anh nổ súng từ tầng đầu tiên, chuyện ở tầng thứ hai sẽ không xảy ra."
Đúng vậy, nếu không phải mình thả Diệp Thanh ở viện bảo tàng, Tiểu Uyển sẽ không phải chết...
Lý Việt Bạch cảm thấy tay mình phát run.
Cuối cùng, hắn vẫn buông súng xuống: "Không phải lỗi của cậu."
"Nếu không phải tôi, vậy là lỗi của ai?" Diệp Thanh híp híp mắt: "Anh?"
"..."
"Anh có biết sau Tiểu Uyển, tôi đã hút máu bao nhiêu người không?" Diệp Thanh không định buông tha cho hắn, từng bước ép sát, chỉ về phía trước: "Sáu tầng kế tiếp, toàn bộ là nội dung dạng này, một lần so với một lần tàn nhẫn, một lần so với một lần đáng sợ... Cho nên... Tại sao không giết tôi?"
"Không." Lý Việt Bạch cắn răng, một lần nữa thu súng vào trong lồng ngực.
Chỉ cần nổ súng bắn chết Diệp Thanh, lòng kiên trì của mình sẽ biến mất, sẽ lâm vào tình cảnh bị vampire khống chế.
Ảo ảnh chỉ là ảo ảnh mà thôi, thứ chân chính tra tấn mình không phải ảo ảnh, mà là sự thật đã xảy ra.
"Nếu anh muốn tiếp tục kiên trì, mời đi lên phía trước." Diệp Thanh cúi người, biến mất.
Đi lên cầu thang, tầng thứ ba mở ra.
Mỗi một tầng kế tiếp, là địa ngục nhân gian.
Lý Việt Bạch đã từng xem rất nhiều tưởng tượng của con người về địa ngục qua sách vở cùng phim phóng sự --- núi thây biển máu, chảo dầu, cầu dao... Diêm ma tiểu quỷ, thiêu sống, rút lưỡi... Tất cả, đều được tái diễn ở chỗ này.
Mỗi một tầng, đều là Diệp Thanh dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào đó để giết một người hoặc một đám người, sau đó hút khô máu, rồi phát ra khiêu khích với Lý Việt Bạch: Tại sao không giết tôi?
Không phải lỗi của y, không phải lỗi của y... Lý Việt Bạch liên tục lặp đi những lời này trong nội tâm, thẳng đến lúc chính mình cũng không hiểu được những lời này có ý tứ gì.
Thẳng đến tầng thứ bảy.
"Trong lòng anh, y quan trọng đến vậy sao?" Diệp Thanh giả đứng trên mặt đất sền sệt đầy máu, mang theo nụ cười trào phúng, thưởng thức một cái đầu đẫm máu: "Hiện tại, có phải anh vì y mà vứt bỏ hết thảy đi chuẩn tắc (quy tắc chuẩn mực) trong lòng?"
Có lẽ phải đi?
Người chết không thể sống lại, trần quy trần, thổ quy thổ (theo mình hiểu là khi chết đi thì con người sẽ trở về nơi bắt đầu), đây chính là pháp tắc của vũ trụ.
Nhưng mình lại lợi dụng sự tồn tại của vampire thể ngủ đông, vì y nghịch thiên sửa mệnh, khởi tử hồi sinh.
Vì thế, y biến thành vampire, vì sinh tồn mà không thể không hóa thân thành ác ma.
Cho dù như vậy, mình cũng chỉ có thể đứng ở phía xa trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm, không ngăn y lại, cũng không để lộ tin tức của y.
Cố Tây Sa luôn là người thiện ác phân minh, chủ trương diệt cỏ tận gốc.
Chính Lý Việt Bạch, cũng luôn hy vọng có thể bảo vệ được người vô tội.
Nhưng cách làm hiện tại của hắn, có phải đã đi ngược lại cái nguyên tắc này?
Có lẽ phải, nhưng cũng không có con đường khác để đi nữa rồi.
Hiện tại đã là tầng thứ bảy, chỉ cần kiên trì một lát là thắng.
"Tôi sẽ không giết Diệp Thanh." Lý Việt Bạch đứng trên mặt đất đẫm máu, yên lặng nhìn Diệp Thanh giả ở đối diện: "Không cần phí sức, tránh ra."
"Anh thắng." Diệp Thanh giả vỗ tay, làm ra thủ thế không biết làm sao: "Anh thông qua khảo nghiệm, mời đi tiếp về phía trước."
Diệp Thanh thứ bảy biến mất trong không khí.
Nơi này là tầng thứ bảy.
Lý Việt Bạch nhìn bốn phía xung quanh, lại chỉ thấy một cái cầu thang hướng về phía trước.
Tầng thứ bảy đã là đỉnh tháp, tại sao có thể đi tiếp, chẳng lẽ ra khỏi đỉnh tháp sao?
Mặc kệ thế nào, ảo ảnh cùng tra tấn vong linh coi như kết thúc.
Lý Việt Bạch muốn đi, nhưng hai chân lại nặng như rót thêm chì.
Sau lưng hắn đã sớm ướt sũng mồ hôi, trong lòng rất khó chịu, sức lực cùng tâm lí đấu tranh vốn có đã bị hao hết.
Cho dù biết những cảnh này đều là ảo ảnh, nhưng chỉ cần tưởng tượng Diệp Thanh có khả năng làm những việc này, chỉ là mình không tận mắt nhìn thấy... Hắn liền bị cảm giác tội lỗi nghiêm trọng ép đến không thở nổi.
Nhiều tội nghiệt như vậy, căn bản không chuộc hết được.
Nếu cho hắn xem lại những ảo ảnh đó một lần nữa, có lẽ hắn sẽ thật sự hỏng mất, sẽ bị tâm thần phân liệt, sẽ mắc bệnh trầm cảm, sẽ làm ra những chuyện điên cuồng...
May là đã kết thúc.
Lý Việt Bạch nỗ lực lấy lại bình tĩnh, bước lên cầu thang phía trước.
Phía cuối cầu thang, vẫn được che giấu bởi một cổng tò vò làm từ bóng đêm.
Đi ra khỏi cổng tò vò này, có thể nhìn thấy bầu trời đêm, có lẽ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, có lẽ sẽ phát hiện mình đang đứng trên đỉnh tháp, nhìn xuống thành thị lâm vào hỗn loạn này --- có lẽ không thể, lâu Thất Tinh này chỉ có bảy tầng, đối với thành phố này mà nói, quá thấp, cho dù nằm trên sườn núi cũng không thể nhìn xuống thành phố.
Trong nháy mắt đi qua cổng tò vò, Lý Việt Bạch nhắm hai mắt lại.
Hắn nghĩ đến ngàn thứ, khi mở mắt sẽ nhìn thấy thứ gì --- có lẽ là thủ hạ của Cao Thừa Dục đang giương nanh múa vuốt với hắn, có lẽ cái gì cũng không có, có lẽ...
Nhưng những thứ trước mắt hắn không nghĩ đến.
Trước mắt là một gian phòng trống rỗng trong tháp, không có bất kì vật trang trí nào, cũng không có gia cụ, chỉ là một căn phòng lớn trống rỗng, có một cầu thang uốn lượn đi lên trên lầu, vách tường là gạch đá màu đen, trên tường có một cái cửa sổ, không có cửa kính, chỉ là khung cửa trống rỗng, một con quạ đen đang đậu trên đó, phát ra tiếng kêu thê lương, dưới móng quạ đen có một tấm da dê.
Lý Việt Bạch tiến lên phái trước, cầm lấy tấm da dê, trên đó hiện lên dòng chữ --- hoan nghênh tới tầng thứ nhất.
Tầng thứ nhất một lần nữa khôi phục tĩnh lặng.
Lý Việt Bạch không chút do dự, trực tiếp đi lên cầu thang, từng bước, từng bước đi về phía trước.
Bậc thang cuối, cửa mở rộng, bên trong cánh cửa là một mảnh tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ.
Trong bóng đêm truyền tới tiếng khóc quái dị.
Tiếng khóc?
Lý Việt Bạch nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, bất tri bất giác chân bước nhanh hơn, xuyên qua màn sương đen dày đặc, đi lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai thoạt nhìn không có gì khác so với tầng thứ nhất, nơi nơi trống rỗng, trên cửa sổ có một con quạ đen đang đậu, có lẽ là con vừa rồi.
Điểm khác lớn nhất là, trong góc tường nhiều hơn một bé gái.
Bé gái thoạt nhìn chỉ năm sáu tuổi, đưa lưng về phía hắn, mặt hướng vào trong góc tường, trên người mặc một bộ váy áo màu hồng đáng yêu, nâng tay lên che mặt lại, khóc đến run người, Lý Việt Bạch thấy tiếng khóc của bé không khác tiếng khóc của những đứa bé cùng tuổi là bao --- những đứa trẻ khác là vì không được mua cho quần áo đẹp, không được ăn bánh kem, không được đi tới công viên giải trí mà khóc, nhưng các bé sẽ khóc lúc bị người lớn lừa gạt hoặc răn dạy, sẽ không ai lại nửa đêm chạy vào tòa tháp quái dị này mà chui vào góc tường khóc thút thít một mình.
Lý Việt Bạch đến gần một chút, sau khi nhìn ngoại hình cùng quần áo của bé, hắn cảm thấy tim như ngừng đập.
Đây đúng là bé gái camera quay được.
Sau khi Diệp Thanh biến thành vampire, lái xe rời khỏi gara ngầm của tiểu khu, bị camera quay lại chính là cảnh y ôm bé gái này, trên người bé còn có không ít vết máu, dính vào cả con gấu bông kia...
Cái hình ảnh này, cả đời Lý Việt Bạch không thể quên được.
Căn cứ theo bước điều tra tiếp theo của thị cục, bé gái này là Tiểu Uyển --- Tiểu Uyển đã từng bị nữ vampire bắt cóc trong gara ngầm, mẹ bé còn từng gọi điện thoại cho mình.
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch không rõ tại sao Tiểu Uyển sẽ ở chỗ này.
Tiểu Uyển nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, chậm rãi ngừng khóc thút thít, quay đầu.
Trong nháy mắt bé quay đầu lại, Lý Việt Bạch rất muốn tránh đi ánh mắt của bé, nhưng vẫn nhịn xuống được.
May mắn, chưa xảy ra chuyện gì kỳ quái, mặt bé gái rất đáng yêu, rất bình thường --- mắt to, lông mi dài, khuôn mặt cùng chóp mũi khóc đến đỏ bừng, nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt.
"Hu hu hu, cảnh sát ca ca..." Bé gái kia rõ ràng thấy bộ dáng Lý Việt Bạch, lại òa lên khóc một lần nữa: "Cứu cứu em, có vampire muốn ăn luôn em, thật đáng sợ, hu hu hu..."
"Tiểu Uyển?" Lý Việt Bạch vội vàng đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, định lấy tay lau nước mắt cho bé, lại phát hiện tay mình quá bẩn, dính đầy đất cát, trên người lại không mang theo khăn tay hay khăn giấy, cái gì cũng không làm được.
"Em rất sợ..." Tiểu Uyển khóc đến nỗi không thở nổi.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Lý Việt Bạch tận lực nói năng dịu dàng, an ủi.
Trên người hắn không có bất kỳ thứ gì có thể chân chính an ủi bé gái, ngoại trừ súng, cũng chỉ có một chai nước, tất cả rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lấy chai nước ra, muốn giúp bé gái rửa sạch mặt nhỏ tay nhỏ bẩn hề hề, lại chậm chạp không dám làm.
Hắn sợ nước sẽ xuyên qua cơ thể bé gái, rơi xuống mặt đất, sau đó bé gái sẽ biến mất trong không khí, không còn tồn tại nữa.
Lý Việt Bạch áp xuống ý niệm lung tung rối loạn trong đầu, lặng lẽ lấy tấm da dê nhìn qua --- trên đó không có dòng chữ nào xuất hiện.
Lý Việt Bạch đơn giản trực tiếp viết câu hỏi lên tấm da dê --- cô bé là cái gì? Ảo ảnh sao?
Tấm da dê không trả lời.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân mới vang lên.
Lý Việt Bạch chắn trước bé gái, xoay người, lại một lần thấy được người quen thuộc nhất --- Diệp Thanh.
Vẫn là Diệp Thanh giả ở tầng một kia, y từng bước từng bước đi đến chỗ bé gái.
Bé gái thấy Diệp Thanh, lập tức nín khóc mỉm cười: "Cảnh sát ca ca!"
Quả thật, Tiểu Uyển thích Diệp Thanh hơn so với Lý Việt Bạch, bởi vì người đưa bé về nhà là Diệp Thanh, mà lúc ấy Lý Việt Bạch có nhiều máu dính trên người, sát khí quá nặng, cũng không cùng bé gần gũi.
"Cậu đừng tới đây." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, đề phòng nhìn Diệp Thanh giả.
"Vì cái gì không thể?" Diệp Thanh giả hoàn toàn không để ý kháng nghị của hắn, vẫn từng bước đến gần: "Lúc tôi biến thành vampire, anh không giết tôi, vậy thứ anh chờ đợi, không phải kết quả này sao?"
Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, ôm lấy vai Tiểu Uyển, cơ thể bé ấm áp mà mềm mại, giống như véo nhẹ cũng có thể khiến bé chết đi, đúng là loại cảm giác này, khiến hắn muốn tận lực bảo vệ.
Nhưng xúc cảm trên tay nhanh chóng biến mất, thân thể Tiểu Uyển trong nháy mắt tan thành ảo ảnh, sau đó lại nhanh chóng kết thành thực thể, dùng loại phương pháp này tránh khỏi khống chế của hắn, không tự giác mà đi về phía Diệp Thanh.
"Vampire có năng lực khống chế tâm linh, mà Vila lại không có." Diệp Thanh cười cười: "Cho nên nó chỉ nghe tôi."
"Cậu..." Lý Việt Bạch đứng dậy xông lên, muốn tách hai người ra, lại phát hiện mình không thể chạm vào thân thể bọn họ.
"Cảnh sát ca ca." Tiểu Uyển tràn đầy hi vọng mà ngẩng đầu túm góc áo Diệp Thanh: "Anh có thể cứu em, phải không?"
Diệp Thanh cúi người sờ đầu bé, khóe miệng gợi lên một nụ cười hoàn toàn không giống Diệp Thanh: "Đúng vậy."
Giây tiếp theo, y liền ôm bé gái lên, sau đó kề sát vào cổ bé gái, cắn lên.
Thân thể bé gái đột nhiên run rẩy, bắt đầu giãy giụa kịch liệt trong tay y, cánh tay mảnh khảnh liều mạng múa may muốn đẩy y ra, nhưng căn bản không làm được, bé phát ra tiếng khóc thê lương cùng tiếng thét chói tai, nhưng cũng không dùng được, rất nhanh, động tác giãy giụa của bé càng ngày càng nhỏ, thanh âm cũng càng ngày càng yếu, màu da vốn dĩ hồng nhuận rất nhanh tái nhợt, thân thể mềm mại cũng dần cứng đờ.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thanh mới ném thi thể lạnh băng của bé gái xuống, xoa khóe miệng vẫn còn vương tia máu.
Bé gái bị ném vào góc tường, tư thế quái dị, mắt bé trừng lớn, trên mặt đều là kinh hoàng sợ hãi, làn da u ám tái nhợt, thật sự đáng sợ.
Toàn bộ quá trình, Lý Việt Bạch không thể làm bất cứ hành động nào, không thể ngăn cản hành vi của Diệp Thanh. Tựa như đang ở trong thời không khác nhau.
Trên tấm da dê rốt cuộc hiện ra chữ viết: Nó không phải ảo ảnh, nó là vong hồn tàn lưu ở thế gian này, vừa rồi đã tái diễn lại quá trình tử vong của nó.
Lý Việt Bạch không phát hiện từ khi nào hắn đã móc ra súng trong lồng ngực ra, chĩa họng súng về phía Diệp Thanh.
"Nổ súng đi, anh hẳn nên nổ súng sớm hơn." Diệp Thanh lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu anh nổ súng từ tầng đầu tiên, chuyện ở tầng thứ hai sẽ không xảy ra."
Đúng vậy, nếu không phải mình thả Diệp Thanh ở viện bảo tàng, Tiểu Uyển sẽ không phải chết...
Lý Việt Bạch cảm thấy tay mình phát run.
Cuối cùng, hắn vẫn buông súng xuống: "Không phải lỗi của cậu."
"Nếu không phải tôi, vậy là lỗi của ai?" Diệp Thanh híp híp mắt: "Anh?"
"..."
"Anh có biết sau Tiểu Uyển, tôi đã hút máu bao nhiêu người không?" Diệp Thanh không định buông tha cho hắn, từng bước ép sát, chỉ về phía trước: "Sáu tầng kế tiếp, toàn bộ là nội dung dạng này, một lần so với một lần tàn nhẫn, một lần so với một lần đáng sợ... Cho nên... Tại sao không giết tôi?"
"Không." Lý Việt Bạch cắn răng, một lần nữa thu súng vào trong lồng ngực.
Chỉ cần nổ súng bắn chết Diệp Thanh, lòng kiên trì của mình sẽ biến mất, sẽ lâm vào tình cảnh bị vampire khống chế.
Ảo ảnh chỉ là ảo ảnh mà thôi, thứ chân chính tra tấn mình không phải ảo ảnh, mà là sự thật đã xảy ra.
"Nếu anh muốn tiếp tục kiên trì, mời đi lên phía trước." Diệp Thanh cúi người, biến mất.
Đi lên cầu thang, tầng thứ ba mở ra.
Mỗi một tầng kế tiếp, là địa ngục nhân gian.
Lý Việt Bạch đã từng xem rất nhiều tưởng tượng của con người về địa ngục qua sách vở cùng phim phóng sự --- núi thây biển máu, chảo dầu, cầu dao... Diêm ma tiểu quỷ, thiêu sống, rút lưỡi... Tất cả, đều được tái diễn ở chỗ này.
Mỗi một tầng, đều là Diệp Thanh dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào đó để giết một người hoặc một đám người, sau đó hút khô máu, rồi phát ra khiêu khích với Lý Việt Bạch: Tại sao không giết tôi?
Không phải lỗi của y, không phải lỗi của y... Lý Việt Bạch liên tục lặp đi những lời này trong nội tâm, thẳng đến lúc chính mình cũng không hiểu được những lời này có ý tứ gì.
Thẳng đến tầng thứ bảy.
"Trong lòng anh, y quan trọng đến vậy sao?" Diệp Thanh giả đứng trên mặt đất sền sệt đầy máu, mang theo nụ cười trào phúng, thưởng thức một cái đầu đẫm máu: "Hiện tại, có phải anh vì y mà vứt bỏ hết thảy đi chuẩn tắc (quy tắc chuẩn mực) trong lòng?"
Có lẽ phải đi?
Người chết không thể sống lại, trần quy trần, thổ quy thổ (theo mình hiểu là khi chết đi thì con người sẽ trở về nơi bắt đầu), đây chính là pháp tắc của vũ trụ.
Nhưng mình lại lợi dụng sự tồn tại của vampire thể ngủ đông, vì y nghịch thiên sửa mệnh, khởi tử hồi sinh.
Vì thế, y biến thành vampire, vì sinh tồn mà không thể không hóa thân thành ác ma.
Cho dù như vậy, mình cũng chỉ có thể đứng ở phía xa trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm, không ngăn y lại, cũng không để lộ tin tức của y.
Cố Tây Sa luôn là người thiện ác phân minh, chủ trương diệt cỏ tận gốc.
Chính Lý Việt Bạch, cũng luôn hy vọng có thể bảo vệ được người vô tội.
Nhưng cách làm hiện tại của hắn, có phải đã đi ngược lại cái nguyên tắc này?
Có lẽ phải, nhưng cũng không có con đường khác để đi nữa rồi.
Hiện tại đã là tầng thứ bảy, chỉ cần kiên trì một lát là thắng.
"Tôi sẽ không giết Diệp Thanh." Lý Việt Bạch đứng trên mặt đất đẫm máu, yên lặng nhìn Diệp Thanh giả ở đối diện: "Không cần phí sức, tránh ra."
"Anh thắng." Diệp Thanh giả vỗ tay, làm ra thủ thế không biết làm sao: "Anh thông qua khảo nghiệm, mời đi tiếp về phía trước."
Diệp Thanh thứ bảy biến mất trong không khí.
Nơi này là tầng thứ bảy.
Lý Việt Bạch nhìn bốn phía xung quanh, lại chỉ thấy một cái cầu thang hướng về phía trước.
Tầng thứ bảy đã là đỉnh tháp, tại sao có thể đi tiếp, chẳng lẽ ra khỏi đỉnh tháp sao?
Mặc kệ thế nào, ảo ảnh cùng tra tấn vong linh coi như kết thúc.
Lý Việt Bạch muốn đi, nhưng hai chân lại nặng như rót thêm chì.
Sau lưng hắn đã sớm ướt sũng mồ hôi, trong lòng rất khó chịu, sức lực cùng tâm lí đấu tranh vốn có đã bị hao hết.
Cho dù biết những cảnh này đều là ảo ảnh, nhưng chỉ cần tưởng tượng Diệp Thanh có khả năng làm những việc này, chỉ là mình không tận mắt nhìn thấy... Hắn liền bị cảm giác tội lỗi nghiêm trọng ép đến không thở nổi.
Nhiều tội nghiệt như vậy, căn bản không chuộc hết được.
Nếu cho hắn xem lại những ảo ảnh đó một lần nữa, có lẽ hắn sẽ thật sự hỏng mất, sẽ bị tâm thần phân liệt, sẽ mắc bệnh trầm cảm, sẽ làm ra những chuyện điên cuồng...
May là đã kết thúc.
Lý Việt Bạch nỗ lực lấy lại bình tĩnh, bước lên cầu thang phía trước.
Phía cuối cầu thang, vẫn được che giấu bởi một cổng tò vò làm từ bóng đêm.
Đi ra khỏi cổng tò vò này, có thể nhìn thấy bầu trời đêm, có lẽ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, có lẽ sẽ phát hiện mình đang đứng trên đỉnh tháp, nhìn xuống thành thị lâm vào hỗn loạn này --- có lẽ không thể, lâu Thất Tinh này chỉ có bảy tầng, đối với thành phố này mà nói, quá thấp, cho dù nằm trên sườn núi cũng không thể nhìn xuống thành phố.
Trong nháy mắt đi qua cổng tò vò, Lý Việt Bạch nhắm hai mắt lại.
Hắn nghĩ đến ngàn thứ, khi mở mắt sẽ nhìn thấy thứ gì --- có lẽ là thủ hạ của Cao Thừa Dục đang giương nanh múa vuốt với hắn, có lẽ cái gì cũng không có, có lẽ...
Nhưng những thứ trước mắt hắn không nghĩ đến.
Trước mắt là một gian phòng trống rỗng trong tháp, không có bất kì vật trang trí nào, cũng không có gia cụ, chỉ là một căn phòng lớn trống rỗng, có một cầu thang uốn lượn đi lên trên lầu, vách tường là gạch đá màu đen, trên tường có một cái cửa sổ, không có cửa kính, chỉ là khung cửa trống rỗng, một con quạ đen đang đậu trên đó, phát ra tiếng kêu thê lương, dưới móng quạ đen có một tấm da dê.
Lý Việt Bạch tiến lên phái trước, cầm lấy tấm da dê, trên đó hiện lên dòng chữ --- hoan nghênh tới tầng thứ nhất.
Danh sách chương