Anh nông dân bỏ mũ xuống, cẩn thận quan sát Triệu Lan Hương vài lần.

Cái cô gái này ăn mặc rất đẹp, một chiếc áo sơ mi hoa ô vuông, tóc tết thành hai bím tóc buông xuống, chân đèo một đôi giày da màu đen, nói tiếng phổ thông câu chữ rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nhìn qua đúng là một học sinh.

Triệu Lan Hương móc tiền ra mua hết số dương mai còn lại của anh ta, rồi buồn bã nói: “Không mua được trứng gà cũng mua không được thịt, thôi mua thêm chút dương mai về để chị ấy khai vị vậy…… Tôi có thể bỏ tiền ra mua lương thực, lương thực không cần phiếu thì mấy đồng tiền một cân?”

Anh nông dân thật thà kín miệng kia cuối cùng cũng bị cô cạy miệng, anh ta chỉ cho cô đi đến một cái ngõ nhỏ.

Triệu Lan Hương dựa theo lời anh ta nói mà tìm, quả nhiên đã tìm được chợ đen ở thị trấn Thanh Miêu. Chỗ này rất hay thay đổi, bởi vì sợ bị công an điều tra ra rồi bắt lại, nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ đổi sang địa điểm khác. Nếu không phải Triệu Lan Hương có hoả nhãn kim tinh ngửi ra được hơi thở con buôn trên người chủ quán kia, thì khả năng đi khắp cái thị trấn này cô cũng không tìm ra được.

Cô nói rách cả môi rồi tốn năm đồng tiền mới mua được mười cân phiếu thịt từ trong tay con buôn, lại bỏ tiền ra mua một chút phiếu gạo phiếu đường, cô còn mua được rất nhiều gia vị hiếm có khó tìm ở chợ đen này nữa.

Trong những năm bảy mươi thật ra thì giá hàng hóa rất rẻ, đều do quốc gia định giá thống nhất, không dễ dàng thay đổi giá cả. Mười đồng tiền có thể mua được rất nhiều rất nhiều thứ. Cha Triệu nhiều tiền lương như vậy, mỗi tháng chi tiêu trong nhà xong vẫn còn có thể thừa ra hơn năm mươi đồng. Cũng không phải do ông keo kiệt, mà là ở trong thành phố muốn mua đồ thì phần lớn đều phải có phiếu. Dùng hết phiếu, thì tiền nhiều cũng không có chỗ tiêu, đành phải tích cóp lại.

Triệu Lan Hương dùng ít tiền mua được phiếu thịt phiếu gạo, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Cô cầm phiếu kiên định bước về phía cửa hàng lương thực, cửa hàng thực phẩm phụ, định mua chút chân giò heo và thịt mang về.

Trước khi đi cửa hàng thực phẩm cô đi ngang qua cung tiêu xã, cô liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng gầy gò của Hạ Tùng Bách.

“Chỉ có thể mua cho anh thế thôi.” Người bán hàng ở cung tiêu xã mang vẻ mặt khinh thường nói.

“Anh nhìn xem số trứng gà này của anh bé tí ra, chỉ đáng mua 0.5 mao một quả thôi? Những loại nho nhỏ giống như của anh này, đều mua với giá ấy cả.”

Triệu Lan Hương nhìn đến số trứng gà mà Hạ Tùng Bách xách tới, quả nào cũng mượt mà to tròn, ngay cả phân gà dính bên trên cũng được thật cẩn lau sạch rồi.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết ngay là người bán hàng đang trợn tròn mắt nói dối, ỷ vào việc thành phần người ta không tốt, nên cố ý gây khó khăn.

Hạ Tùng Bách cũng quen với thái độ lạnh nhạt này rồi, mí mắt cũng không nhếch lên một cái. Bán trứng gà đôi khi còn phải dựa vào vận may, lúc tâm trạng người bán hàng tốt sẽ dựa theo giá cả bình thường 0.55 mao một quả, lúc tâm trạng không tốt thì giá cả sẽ thấp đi một chút.

Anh đẩy đẩy trứng gà về phía trước, chuẩn bị mở miệng đồng ý. Thì đột nhiên đúng lúc này có người phía sau dùng sức kéo anh lại……



Triệu Lan Hương cười tủm tỉm nói: “Đại tỷ nhờ tôi nói mấy câu với anh.”

Cô nói xong thì nhanh nhẹn dứt khoát xách rổ trứng gà trên mặt quầy đi ra ngoài, một bàn tay khác thì kéo góc áo người đàn ông, quyết tâm lôi anh ra ngoài bằng được.

Đôi mày rậm của Hạ Tùng Bách nhăn lại, đuôi lông mày sắc bén dựng ngược lên, khóe mắt mang theo sự lạnh lùng không mấy thân thiện.

“Nói cái gì, thì nói nhanh.”

Triệu Lan Hương nói: “Tôi giúp anh bán trứng gà.”

Hạ Tùng Bách đối xử với cô giống như đối xử với Tam Nha vô cớ gây rồi, dữ tợn nói: “Đừng đùa, trả trứng gà cho tôi.”

Anh ỷ vào mình trẻ tuổi khỏe hơn, muốn mạnh mẽ cướp rổ trứng gà trên tay cô gái lại.

Lại không ngờ cô gái này chỉ rụt đầu lại, đôi tay vẫn ôm chặt trứng gà bảo vệ nó trước ngực. Cô cũng không dây dưa lâu với anh, mà xoay người đi ngay. Vừa đi vừa trách anh: “Thái độ của người kia vừa rồi không tốt, thế mà anh vẫn giữ vẻ mặt nhẹ nhàng với anh ta. Tôi không đắc tội anh chút nào, thì anh cho tôi xem khuôn mặt xụ xuống.”

“Đợi lát nữa anh cứ đứng xem thôi, không nên ngăn cản.”

Triệu Lan Hương đưa trứng gà đưa đến con đường trong chợ đen, rồi thét to: “Trứng gà mới mẻ ở quê đây, vừa tròn vừa đầy đủ dinh dưỡng, trong nhà có sản phụ đang ở cữ hay có người già đau ốm đều nên đến xem, giá cả tiện nghi, không lừa già dối trẻ.”

Giọng nói trong veo lại vang dội của cô, vẫn dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, khác hẳn bảy tám quán bán hàng yên lặng ít lời của các nhà buôn khác, dáng vẻ hào phóng mạnh mẽ này của cô khiến tất cả khách hàng trong chợ đen đều bị hấp dẫn.

“Bao nhiêu tiền một quả?”

“Cô gái nhỏ có mỗi vài quả trứng thế này? Nếu mua hết có thể bán rẻ một chút không?”

Rất nhanh đã có người chạy tới trước mặt cô, thi nhau hỏi thăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện