Triều
Triệt hoàng hậu ngụ ở Khôn Dung điện.
Tòa cung điện này nàng không lạ gì, đây là nơi thuở nhỏ nàng đã cùng đệ đệ và Mẫu hậu ở. Nhìn thấy mỗi cảnh vật nàng đều cảm thấy như mới hôm qua còn cùng đệ đệ chơi đùa ở đây, nhưng quay đầu lại mới phát hiện vật cũ còn nguyên nhưng người đã khác. Mỗi một đồ vật trong cung đều mang những ký ức sống động, sự so sánh giữa ngày xưa và hiện tại giống như một con mãnh thú mai phục trong bóng tối, ở một ngã rẽ nào nàng không để ý thì nó sẽ nhảy ra cắn xé khiến nàng bị thương khắp người.
Từ sau khi vào thu, Vương đô liên tiếp chịu ba trận mưa thu. Triều Dương công chúa kiêu ngạo bệnh rồi, sốt và ho, Thái y mỗi ngày đều ra vào Khôn Dung điện, trong cung điện khắp nơi toàn mùi thuốc.
Tân hoàng Sở Diệp vứt bỏ mọi sự vụ nặng nề, tìm thời gian rảnh đến thăm nàng. Chỉ một cái nhìn cũng khiến hắn đau đến đứt ruột, Triều Dương công chúa kiêu ngạo chưa từng yếu đuối thế này. Ngủ mê trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, ốm đến không ra hình người.
Hắn nhẫn nhịn vị chua đắng trong đáy lòng, ngồi bên cạnh run run sờ má nàng.
Triều Triệt bệnh mê man, nàng khẽ nghiêng đầu chà vào lòng bàn tay mềm của hắn như một con chó nhỏ, khàn giọng gọi: “Mẫu hậu…”
Cổ họng Sở Diệp nghẹn lại, tim dường như bị ai đó bóp chặt, ngay cả đau đớn cũng không có sức. Hắn sờ trán Triều Triệt lẩm bẩm: “Ta phải làm thế nào, nàng muốn ta phải làm thế nào đây?”
Lúc nàng tỉnh lại nhìn thấy Sở Diệp ngồi bên cạnh giường, đầu gật gật sắp ngủ gục: “Sở Diệp.” Cổ họng nàng khô đắng, chỉ gọi một tiếng thôi cũng khiến nàng ho kịch liệt.
Sở Diệp bừng tỉnh, trong mắt vương đầy tia máu, hắn vội bưng nước đến đút Triều Triệt uống, nào ngờ nước còn chưa nuốt thì Triều Triệt đã ói ra một ngụm máu. Tia máu ấm ấm dính dính chảy trên tay Sở Diệp. Triều Triệt ho không ngừng, Sở Diệp ngây ngốc ngẩn ra.
“Từ lúc nào… mà nàng ho ra máu?” Giọng hắn run run, âm thanh khàn đặc kìm nén đau đớn.
“Tại sao?” Nàng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, xem có vẻ rất kỳ lạ, nhưng Sở Diệp không thể không hiểu.
“12 năm trước.” Sở Diệp im lặng hồi lâu rồi cộc lốc đáp, “Phụ vương ta… Tấn vương Sở Tương bị ghép tội vô cớ, chém đầu, 130 người của Tấn vương phủ đều bị lưu đày Tái ngoại.”
Triều Triệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng cười nói: “Triều Triệt chúc mừng Hoàng thượng báo được đại thù.” Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch khó coi, Triều Triệt vẫn cười, “Hoàng thượng đừng có thần sắc như vậy, ngài xem, ngài ẩn nhẫn 20 năm, bây giờ đã báo được huyết thù thì nên vui mới phải. Không… ta quên mất, ở đây vẫn còn một đứa con gái của cừu nhân sống khỏe mạnh, chắc ngài thấy như cái gai trong mắt, không cách nào vừa lòng nhỉ.”
“Triều Triệt!” Sở Diệp khẽ tức giận.
Nụ cười mỉa mai trên mặt Triều Triệt vụt tắt, nàng nhìn hắn lạnh giọng nói: “Phụ hoàng phong ta là Triều Dương công chúa, hi vọng cả đời này của ta có thể tốt đẹp rực rỡ như bình minh. Còn bây giờ…” Nàng chùi máu trên tay Sở Diệp nói, “Vì thù hận cuối cùng của chàng, kiêu ngạo duy nhất còn lại của ta, giết ta đi thôi.”
Cằm Sở Diệp co giật, hắn phất tay áo bỏ đi, bước chân bối rối như chạy trốn.
Triều Triệt nhìn bầu trời mưa đêm rả rich ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Chàng nói ta nên treo cổ hay nhảy hồ?” Nàng âm thầm suy nghĩ, “Đều bình thường quá, Triều Dương công chúa ta có chết cũng phải khác biệt một chút.”
Ngày sương giáng, Triều Triệt khoát lên mình một chiếc áo ngoài hoa lệ, nàng cho thị nữ biết có việc gấp cần gặp Hoàng thượng. Nhưng lúc này đang tảo triều, Triều Triệt bãi giá, một mình vội vã đến Thừa Thiên điện.
Đi đến ngoài Thừa Thiên điện, sau khi thái giám thông truyền, cánh cửa đỏ mở ra, Triều Triệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế. Trên vạn người, có cả thiên hạ, nhưng vị trí đó cô độc biết bao, Triệu Triệt từ nhỏ đã biết. Nàng nhớ lại năm đó dưới ánh nến đỏ rực sáng, nàng nói với Sở Diệp: “A Diệp, sau này ta ở bên chàng, chàng ở bên ta, chúng ta cùng nhau đi hết cuộc đời này được không?”
Lúc đó Sở Diệp nghe câu đó chắc là trong lòng đang cười mỉa mai nàng.
Mỉa mai thì cứ mỉa mai đi, mối nhân duyên của họ dù sao cũng chỉ là một trò cười.
Triều Triệt cong môi, khẽ cười một cách phóng khoáng ưu nhã, nàng quỳ xuống khấu đầu bên ngoài điện, hành đại lễ ba khấu đầu chín bái.
Trong triều nhất thời ồn ào, trong lòng Sở Diệp đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Triều Triệt không chờ Sở Diệp cho nàng đứng lên thì đã tự mình đứng, nàng nhìn tấm bảng vàng phía trên long ỷ cao giọng nói: “Triều Triệt bất hiếu, lúc xưa đã dẫn sói vào nhà, nay lại không đoạt lại được giang sơn của tổ tông. Chỉ đành lấy cái chết để tạ tội, nguyện xã tắc bình an, quốc gia trường tồn!”
Nàng khẽ lui về phía sau một bước. Sau lưng nàng, trong 81 bậc thang có khắc hình rồng bằng đá, vây rồng chĩa thẳng đứng, giống như từng thanh đao bằng đá sắc nhọn.
Ý thức được nàng muốn làm gì, sắc mặt Sở Diệp tái đi, trong máu lập tức tràn đầy kinh hoảng, hắn phẫn nộ hét: “Nàng dám! Trói nàng ấy lại cho ta!”
Lời còn chưa dứt thì hắn đã thấy khóe môi Triều Triệt mang theo nụ cười ngã thẳng về phía sau.
Sở Diệp, cứ vậy đi, chúng ta đừng tính toán yêu hận tình thù gì nữa.
“Không được! Quay lại…”
Giọng nói sức cùng lực kiệt của hắn trở thành một luồng gió băng lạnh thổi qua tai, không để lại chút gì.
Tòa cung điện này nàng không lạ gì, đây là nơi thuở nhỏ nàng đã cùng đệ đệ và Mẫu hậu ở. Nhìn thấy mỗi cảnh vật nàng đều cảm thấy như mới hôm qua còn cùng đệ đệ chơi đùa ở đây, nhưng quay đầu lại mới phát hiện vật cũ còn nguyên nhưng người đã khác. Mỗi một đồ vật trong cung đều mang những ký ức sống động, sự so sánh giữa ngày xưa và hiện tại giống như một con mãnh thú mai phục trong bóng tối, ở một ngã rẽ nào nàng không để ý thì nó sẽ nhảy ra cắn xé khiến nàng bị thương khắp người.
Từ sau khi vào thu, Vương đô liên tiếp chịu ba trận mưa thu. Triều Dương công chúa kiêu ngạo bệnh rồi, sốt và ho, Thái y mỗi ngày đều ra vào Khôn Dung điện, trong cung điện khắp nơi toàn mùi thuốc.
Tân hoàng Sở Diệp vứt bỏ mọi sự vụ nặng nề, tìm thời gian rảnh đến thăm nàng. Chỉ một cái nhìn cũng khiến hắn đau đến đứt ruột, Triều Dương công chúa kiêu ngạo chưa từng yếu đuối thế này. Ngủ mê trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, ốm đến không ra hình người.
Hắn nhẫn nhịn vị chua đắng trong đáy lòng, ngồi bên cạnh run run sờ má nàng.
Triều Triệt bệnh mê man, nàng khẽ nghiêng đầu chà vào lòng bàn tay mềm của hắn như một con chó nhỏ, khàn giọng gọi: “Mẫu hậu…”
Cổ họng Sở Diệp nghẹn lại, tim dường như bị ai đó bóp chặt, ngay cả đau đớn cũng không có sức. Hắn sờ trán Triều Triệt lẩm bẩm: “Ta phải làm thế nào, nàng muốn ta phải làm thế nào đây?”
Lúc nàng tỉnh lại nhìn thấy Sở Diệp ngồi bên cạnh giường, đầu gật gật sắp ngủ gục: “Sở Diệp.” Cổ họng nàng khô đắng, chỉ gọi một tiếng thôi cũng khiến nàng ho kịch liệt.
Sở Diệp bừng tỉnh, trong mắt vương đầy tia máu, hắn vội bưng nước đến đút Triều Triệt uống, nào ngờ nước còn chưa nuốt thì Triều Triệt đã ói ra một ngụm máu. Tia máu ấm ấm dính dính chảy trên tay Sở Diệp. Triều Triệt ho không ngừng, Sở Diệp ngây ngốc ngẩn ra.
“Từ lúc nào… mà nàng ho ra máu?” Giọng hắn run run, âm thanh khàn đặc kìm nén đau đớn.
“Tại sao?” Nàng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, xem có vẻ rất kỳ lạ, nhưng Sở Diệp không thể không hiểu.
“12 năm trước.” Sở Diệp im lặng hồi lâu rồi cộc lốc đáp, “Phụ vương ta… Tấn vương Sở Tương bị ghép tội vô cớ, chém đầu, 130 người của Tấn vương phủ đều bị lưu đày Tái ngoại.”
Triều Triệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng cười nói: “Triều Triệt chúc mừng Hoàng thượng báo được đại thù.” Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch khó coi, Triều Triệt vẫn cười, “Hoàng thượng đừng có thần sắc như vậy, ngài xem, ngài ẩn nhẫn 20 năm, bây giờ đã báo được huyết thù thì nên vui mới phải. Không… ta quên mất, ở đây vẫn còn một đứa con gái của cừu nhân sống khỏe mạnh, chắc ngài thấy như cái gai trong mắt, không cách nào vừa lòng nhỉ.”
“Triều Triệt!” Sở Diệp khẽ tức giận.
Nụ cười mỉa mai trên mặt Triều Triệt vụt tắt, nàng nhìn hắn lạnh giọng nói: “Phụ hoàng phong ta là Triều Dương công chúa, hi vọng cả đời này của ta có thể tốt đẹp rực rỡ như bình minh. Còn bây giờ…” Nàng chùi máu trên tay Sở Diệp nói, “Vì thù hận cuối cùng của chàng, kiêu ngạo duy nhất còn lại của ta, giết ta đi thôi.”
Cằm Sở Diệp co giật, hắn phất tay áo bỏ đi, bước chân bối rối như chạy trốn.
Triều Triệt nhìn bầu trời mưa đêm rả rich ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Chàng nói ta nên treo cổ hay nhảy hồ?” Nàng âm thầm suy nghĩ, “Đều bình thường quá, Triều Dương công chúa ta có chết cũng phải khác biệt một chút.”
Ngày sương giáng, Triều Triệt khoát lên mình một chiếc áo ngoài hoa lệ, nàng cho thị nữ biết có việc gấp cần gặp Hoàng thượng. Nhưng lúc này đang tảo triều, Triều Triệt bãi giá, một mình vội vã đến Thừa Thiên điện.
Đi đến ngoài Thừa Thiên điện, sau khi thái giám thông truyền, cánh cửa đỏ mở ra, Triều Triệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế. Trên vạn người, có cả thiên hạ, nhưng vị trí đó cô độc biết bao, Triệu Triệt từ nhỏ đã biết. Nàng nhớ lại năm đó dưới ánh nến đỏ rực sáng, nàng nói với Sở Diệp: “A Diệp, sau này ta ở bên chàng, chàng ở bên ta, chúng ta cùng nhau đi hết cuộc đời này được không?”
Lúc đó Sở Diệp nghe câu đó chắc là trong lòng đang cười mỉa mai nàng.
Mỉa mai thì cứ mỉa mai đi, mối nhân duyên của họ dù sao cũng chỉ là một trò cười.
Triều Triệt cong môi, khẽ cười một cách phóng khoáng ưu nhã, nàng quỳ xuống khấu đầu bên ngoài điện, hành đại lễ ba khấu đầu chín bái.
Trong triều nhất thời ồn ào, trong lòng Sở Diệp đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Triều Triệt không chờ Sở Diệp cho nàng đứng lên thì đã tự mình đứng, nàng nhìn tấm bảng vàng phía trên long ỷ cao giọng nói: “Triều Triệt bất hiếu, lúc xưa đã dẫn sói vào nhà, nay lại không đoạt lại được giang sơn của tổ tông. Chỉ đành lấy cái chết để tạ tội, nguyện xã tắc bình an, quốc gia trường tồn!”
Nàng khẽ lui về phía sau một bước. Sau lưng nàng, trong 81 bậc thang có khắc hình rồng bằng đá, vây rồng chĩa thẳng đứng, giống như từng thanh đao bằng đá sắc nhọn.
Ý thức được nàng muốn làm gì, sắc mặt Sở Diệp tái đi, trong máu lập tức tràn đầy kinh hoảng, hắn phẫn nộ hét: “Nàng dám! Trói nàng ấy lại cho ta!”
Lời còn chưa dứt thì hắn đã thấy khóe môi Triều Triệt mang theo nụ cười ngã thẳng về phía sau.
Sở Diệp, cứ vậy đi, chúng ta đừng tính toán yêu hận tình thù gì nữa.
“Không được! Quay lại…”
Giọng nói sức cùng lực kiệt của hắn trở thành một luồng gió băng lạnh thổi qua tai, không để lại chút gì.
Danh sách chương