Sáng sớm hôm sau, lúc Thiên Thiên thức dậy trên giường thì nam nhân kia vẫn còn nằm dưới đất, nàng khẽ đẩy cửa đi ra, nào ngờ cửa vẫn chưa đóng thì Bảo tỷ đang chờ ngoài cửa bèn thò đầu vào nhìn rõ hết tình cảnh trong phòng, thấy quý khách bơ phờ nằm dưới đất, Bảo nhi hoảng hồn thất sắc, vội vặn tai Thiên Thiên, kéo nàng qua một bên thấp giọng mắng: “Nói, đêm qua ngươi có hầu hạ có tốt không?”

Thiên Thiên cúi đầu gật yếu ớt.

Bảo nhi nổi giận: “Chỉ biết hoảng hốt! Ngươi hầu hạ đến mức người nằm dưới đất luôn sao? Ân khách đến đây có người nào chúng ta có thể đắc tội được chứ? Thanh một lòng muốn Thanh Liễu các chúng ta đóng cửa đại cát phải không? Sau này khách nhân nào còn dám đòi ngươi nữa, ngươi có muốn sống nữa không hả!” Nàng ta vừa mắng vừa đánh, còn Thiên Thiên chỉ biết né tránh. Bảo nhi càng giận dữ hơn, giơ tay muốn tát nàng, nhưng tay vừa đưa lên thì bị chụp lại.

Huyền y nam nhân nhàn nhạt nhìn Bảo nhi nói: “Đừng sống như vậy nữa, ta chuộc cô ấy.”

Nhìn thấy người đến, trên mặt Bảo nhi lập tức nở nụ cười: “Xem ra Thiên Thiên của chúng tôi tối qua đúng là hầu hạ tốt lắm, nhưng mà khách quan à, Thiên Thiên tối qua dù sao cũng là lần đầu tiên… ngài biết đó, bao nhiêu năm nay tôi tốt rất nhiều công phu cho cô ấy, nếu muốn chuộc…”

“Muốn bao nhiêu ngân lượng cô cứ cho giá, hôm khác đến Trấn viễn Tướng quân phủ lấy là được.”

Thiên Thiên ngẩn ra, không dám tin mà nhìn người trước mặt mình, Trấn viễn Tướng quân Tiêu Thành Mộ, ma quỷ trên sa trường, Đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Vương triều, ân nhân… của nàng.

Tiêu Thành Mộ nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng rồi phất áo quay người đi xuống lầu.

Bảo nhi vội giục Thiên Thiên: “Còn trơ ra đó làm gì! Không mau theo ân khách đi!” Thiên Thiên ngốc nghếch nhìn bóng dáng Tiêu Thành Mộ một hồi lâu rồi mới sực tỉnh, liền chạy vào hoa phòng ôm tỳ bà, vội vã đuổi theo Tiêu Thành Mộ.

Đã năm năm rồi nàng chưa từng bước ra khỏi cửa lớn của Thanh Liễu các, thế giới bên ngoài khiến nàng cảm thấy lạ lẫm đáng sợ, chỉ biết theo sát bóng dáng màu đen trước mặt mình, liều mạng đuổi theo, nhưng nàng đâu thể đuổi kịp bước Tiêu Thành Mộ, qua mấy ngã rẽ nàng liền không tìm thấy hắn nữa.

Thiên Thiên vẫn mặc bộ y phục hở hang hôm qua, người xung quanh dùng ánh mắt kỳ quái dòm ngó nàng, nàng ôm chặt tỳ bà, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, đưa mắt nhìn quanh, không một ai thân thiện đáng tin, không chỗ nào có thể gởi thân. Thời gian dường như quay lại đêm đông năm năm trước, nàng bị giặc cướp hại tan nhà nát cửa, một mình lên Kinh, gởi thân vào Thanh lâu, những ngày tháng tồi tệ nhất…

Nhưng trong những ngày tháng đó, nàng đã gặp được con người chói sáng nhất cuộc đời mình.

“Cô theo ta làm gì?” Giọng nam nhân vang lên trước mặt, là Tiêu Thành Mộ quay lại, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã chuộc thân cho cô rồi, bây giờ cô đã tự do, từ nay về sau tìm đường khác mưu sinh đi.”

Hắn cao hơn Thiên Thiên rất nhiều, dưới ánh nắng sớm, thân hình hắn đổ thành một cái bóng khiến người ta yên lòng. Giống như năm đó, quê nhà bị chiếm đóng, giặc cướp hoành hành, chính hắn thống lĩnh kị binh đoạt lại thành trì, tiêu diệt mấy trăm tên giặc cướp, Thiên Thiên vĩnh viễn không quên bóng dáng trên ngựa nàng chỉ được nhìn từ xa đó.

Ai nấy đều nói hắn là Tướng quân ma quỷ, nhưng Thiên Thiên lại cảm thấy hắn là Thần tướng anh dũng nhất, bảo vệ nước nhà không cho giặc cướp ức hiếp người dân, đây mới là những điều quân nhân nên làm.

Tiêu Thành Mộ thấy Thiên Thiên bất động bèn lấy túi tiền đeo trên người đưa cho nàng: “Tự mình tìm đường đi.”

Thiên Thiên lắc đầu, chỉ trấn định nhìn hắn, trong mắt mang theo sự run rẩy và sợ hãi. Tiêu Thành Mộ nhìn vào mắt nàng, nhất thời có chút thất thần, hắn dịch chuyển ánh mắt, quay người rời đi: “Tùy cô.”

Thiên Thiên vội đi theo sau lưng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện