Lạnh…
Lạnh đến mức khiến người ta ngừng thở.
Nàng cuộn chặt người, nhưng vẫn không không ngừng run rẩy, xa xa có tiếng hét thô lỗ và tiếng khóc rời rạc bị tiếng gió rít cuốn đi, xoáy trên da thịt nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và nặng nề.
“Đừng sợ.”
Dường như trong đêm tối vô tận có một đôi tay ấm áp chìa ra ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào một vòng ngực ấm nóng, bàn tay nhẹ xoa đầu nàng, giọng nói trầm ổn ôn nhuận của nam nhân như có sức mạnh xoa dịu tất cả bất an: “Đừng sợ, sẽ kết thúc thôi, những ngày tháng như vậy sẽ nhanh kết thúc thôi.”
A Lâm cảm thấy mắt mình ướt đẫm, có giọng nữ nhân yếu ớt trả lời, dường như là nàng nhưng không phải là nàng: “Không đâu, mẹ nói chúng ta là tội nhân, sẽ bị đưa đến phương Bắc xa xôi để lao dịch, cả đời này cũng không có ngày tự do, chúng ta không thoát được những quan binh đó…”
Nam nhân chỉ còn im lặng.
“Đại ca ca, huynh tốt như vậy tốt cuộc đã phạm tội gì? Tại sao họ muốn bắt huynh nhưng lại nhốt một mình huynh trong xe tù?”
Nam nhân lại im lặng hồi lâu rồi mới cười nhẹ: “Bởi vì… con người ta không tốt lắm đâu.”
Nàng dường như ngủ say, dựa trong vòng tay ấm áp của nam nhân, mí mắt từ từ mở ra: “Đại ca ca thật tốt… cho muội màn thầu và nước uống, cứu muội để muội không cần đi trong tuyết nữa, nhưng mà cha mẹ… cha mẹ…”
Cha mẹ? Đầu óc đột nhiên chìm trong tối tăm, không biết qua bao lâu, cảm giác dính ướt ấm nóng bao phủ cả người, nàng mở mắt nhìn thấy thế giới như địa ngục, tuyết trắng hòa lẫn máu đỏ xuyên qua đôi mắt xông vào nơi sâu nhất trong nội tâm, kẹp chặt mạch sống của nàng.
Khắp nơi đều là thi thể, có quan binh, có phạm nhân, một cánh tay trượt qua vai nàng, ánh mắt A Lâm rơi xuống, thấy bên cạnh nam nhân trung niên là một phụ nhân, sự kinh hoàng từ sâu thẳm trong mắt tỏa ra, sau đó không kìm được mà dâng trào.
Cha mẹ…
Nàng sợ đến quên cả lên tiếng, trong màn tuyết trắng đầy trời, nàng nhìn thấy một đám hắc y nhân cung kính đón người trong xe tù ra.
“Đại ca ca.” Nàng ngây ngốc lên tiếng giữa một đống thi thể, đôi mắt trống rỗng.
Ánh mắt của đám hắc y nhân đều bị thu hút, có người rút đao ra: “Vẫn còn kẻ sống.”
“Đừng…” Nam nhân được đón ra từ xe tù phẩy tay, “Thôi đi, tha cho nó đi.”
“Nhưng mà chủ nhân…”
“Đi thôi.”
Nam nhân được đám hắc y nhân dìu đi, số hắc y nhân còn lại cũng lục tục đi theo, chỉ còn người rút đao vẫn đứng đó, hắn nhìn A Lâm như đang do dự.
A lâm chỉ nhìn theo hướng nam nhân đã mất dạng, ngây ngốc gọi: “Đại ca ca.”
Hắc y nhân đến trước mặt A Lâm, khăn đen che mặt chỉ lộ đôi mắt ra ngoài: “Chuyện hôm nay không được tiết lộ.” A Lâm không nghe thấy lời hắn, vẫn ngẩn người nhìn về hướng kia gọi: “Đại ca ca.” Dường như người đó có thể nghe thấy, rồi sẽ trở lại xoa đầu nàng vậy.
Hắc y nhân trầm sắc mặt, móc ra một bình gốm thanh hoa mở nút bình, một tay vạch cằm A Lâm.
A Lâm hoảng hốt, lúc này mới dời ánh mắt nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt âm độc của hắc y nhân, trong mắt A Lâm dần lộ ra sợ kinh hoảng và bất lực, nàng liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay kìm kẹp của hắn, nhưng nàng cào đến rách mặt mình cũng không khiến hắc y nhân dao động nửa phần, người đó đổ hết thứ trong bình gốm vào cổ họng nàng, bóp chặt miệng nàng ép nàng nuốt xuống.
“Những chuyện này ngươi không nên nhớ.”
Ngươi không nên nhớ…
Toàn thân nàng run rẩy choàng tỉnh, ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng bàng bạc vào trong động huyệt. A Lâm ngồi dậy chùi mồ hôi lạnh trên trán, ngón tay vẫn vì sự hoảng sợ trong giấc mơ mà run rẩy.
Giấc mộng chân thực đến vậy…
A Lâm ôm gối dựa vào tường đá co chặt mình, nàng đã quen với máu tươi, cũng không sợ thi thể, điều khiến nàng sợ hãi nhất là giọng nói và ánh mắt của hắc y nhân đó, làm sao nàng không nhận ra được chứ, đó là sư phụ, sư phụ mà nàng ái mộ.
Cánh tay cuộn chặt, A Lâm vùi đầu vào đầu gối, một tiếng thở dài thất vọng, sao lại… có giấc mộng như vậy?
“Thấy ác mộng sao?” Giọng nói ôn nhuận vang lên bên tai, A Lâm cả kinh, lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh bây giờ của mình, còn có một người cùng nàng ở trong động huyệt tối tăm này, mỗi ngày chỉ có thể thấy ánh nắng và ánh trăng trong một thời gian nhất định.
Cô đơn bầu bạn.
Rốt cuộc lúc nào sư phụ mới trả lại Lục Nhận đao đây… Đến lúc đó sư phụ chắc ở bên sư nương rồi, còn có thể nhớ đến nàng sao? A Lâm không nhịn được mà phiền não vò tóc, lại nghe nam nhân kia nhẹ giọng nói: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi.”
A Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mày không giãn ra, trong động huyệt trên núi tuyết chỉ có hai người họ… vậy thì sao?
Nam nhân đẩy xe lăn đến chỗ có ánh trăng chiếu đến, hắn ngước lên nhìn ánh trăng, một lúc sau mới chuyển tầm mắt sang nhìn A Lâm, dường như nhìn thấu tâm sự của nàng: “Vậy nên cô có thể đem những chuyện phiền lòng nói ra, sẽ dễ chịu hơn.”
Lý luận như vậy khiến A Lâm cảm thấy thân quen đến kỳ lạ, dường như từng nghe người nào nói những lời như vậy bên tai, nàng thất thần một lúc rồi lắc đầu: “Không có chuyện gì hết.”
Dung Dữ nhìn nàng một hồi rồi lại không nói một lời, ngước lên nhìn ánh trăng, chỉ là trong đêm lạnh có hai chữ “Cứng miệng” thốt ra khiến thần kinh A Lâm khẽ đau.
Nàng là sát thủ, không được phép yếu mềm, không được phép oán than, trong kí ức về chức nghiệp này, bất kể là bị hình phạt đau khổ đến mức nào, nàng cũng chỉ có thể “cứng miệng” giữ bí mật. Chưa từng có ai dùng hai chữ “Cứng miệng” để ghét bỏ nàng, ghét bỏ nhưng mang theo chút xót thương.
Cho dù là sư phụ cũng chưa từng có.
A Lâm nhìn Dung Dữ một hồi, như có thần xui quỷ khiến hỏi: “Tại sao lại một mình ở đây?”
“Người chí thân của ta chôn ở đây, ta ở đây để giữ mộ, cũng là để chờ người.”
“Chờ ai?”
Dung Dữ dường như nhớ lại chuyện gì rất buồn cười, khóe môi khẽ cong lên: “Chờ một tiểu cô nương quật cường, cười như nắng mai, nước mắt như trăng tròn, một nha đầu rất đáng yêu… chớp mắt mà ta đã chờ tám năm rồi.”
Thì ra quái nhân như vậy cũng có người quan tâm, A Lâm nhàn nhạt nói: “Tám năm rồi, tiểu cô nương có khi đã lấy chồng từ lâu, ngươi cứ chờ ở đây chi bằng ra ngoài tìm xem.”
“Từng tìm rồi.” Ba chữ thốt ra rồi im bặt, A Lâm biết đã khơi dậy chuyện đau lòng gì đó của hắn nên cũng không hỏi nữa, ngẩn ngơ nhìn tảng đá trước mặt. Không khí trầm mặc chưa bao lâu thì Dung Dữ lại hỏi: “Sư phụ cô… là người thế nào?”
Ánh mắt A Lâm bất giác mềm xuống: “Nghiêm khắc nhưng rất dịu dàng, đối với ta rất tốt.”
Ánh mắt Dung Dữ khẽ động: “Cô thích sư phụ cô sao?”
Không hề có sự chuẩn bị đã bị người ta nói trúng tâm sự sâu thẳm trong lòng, sắc mặt A Lâm trắng đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Dữ, giống như hận không thể giết hắn diệt khẩu.
Dung Dữ cong môi gật đầu: “Cô thích sư phụ cô.”
Nàng cuộn chặt người, nhưng vẫn không không ngừng run rẩy, xa xa có tiếng hét thô lỗ và tiếng khóc rời rạc bị tiếng gió rít cuốn đi, xoáy trên da thịt nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và nặng nề.
“Đừng sợ.”
Dường như trong đêm tối vô tận có một đôi tay ấm áp chìa ra ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào một vòng ngực ấm nóng, bàn tay nhẹ xoa đầu nàng, giọng nói trầm ổn ôn nhuận của nam nhân như có sức mạnh xoa dịu tất cả bất an: “Đừng sợ, sẽ kết thúc thôi, những ngày tháng như vậy sẽ nhanh kết thúc thôi.”
A Lâm cảm thấy mắt mình ướt đẫm, có giọng nữ nhân yếu ớt trả lời, dường như là nàng nhưng không phải là nàng: “Không đâu, mẹ nói chúng ta là tội nhân, sẽ bị đưa đến phương Bắc xa xôi để lao dịch, cả đời này cũng không có ngày tự do, chúng ta không thoát được những quan binh đó…”
Nam nhân chỉ còn im lặng.
“Đại ca ca, huynh tốt như vậy tốt cuộc đã phạm tội gì? Tại sao họ muốn bắt huynh nhưng lại nhốt một mình huynh trong xe tù?”
Nam nhân lại im lặng hồi lâu rồi mới cười nhẹ: “Bởi vì… con người ta không tốt lắm đâu.”
Nàng dường như ngủ say, dựa trong vòng tay ấm áp của nam nhân, mí mắt từ từ mở ra: “Đại ca ca thật tốt… cho muội màn thầu và nước uống, cứu muội để muội không cần đi trong tuyết nữa, nhưng mà cha mẹ… cha mẹ…”
Cha mẹ? Đầu óc đột nhiên chìm trong tối tăm, không biết qua bao lâu, cảm giác dính ướt ấm nóng bao phủ cả người, nàng mở mắt nhìn thấy thế giới như địa ngục, tuyết trắng hòa lẫn máu đỏ xuyên qua đôi mắt xông vào nơi sâu nhất trong nội tâm, kẹp chặt mạch sống của nàng.
Khắp nơi đều là thi thể, có quan binh, có phạm nhân, một cánh tay trượt qua vai nàng, ánh mắt A Lâm rơi xuống, thấy bên cạnh nam nhân trung niên là một phụ nhân, sự kinh hoàng từ sâu thẳm trong mắt tỏa ra, sau đó không kìm được mà dâng trào.
Cha mẹ…
Nàng sợ đến quên cả lên tiếng, trong màn tuyết trắng đầy trời, nàng nhìn thấy một đám hắc y nhân cung kính đón người trong xe tù ra.
“Đại ca ca.” Nàng ngây ngốc lên tiếng giữa một đống thi thể, đôi mắt trống rỗng.
Ánh mắt của đám hắc y nhân đều bị thu hút, có người rút đao ra: “Vẫn còn kẻ sống.”
“Đừng…” Nam nhân được đón ra từ xe tù phẩy tay, “Thôi đi, tha cho nó đi.”
“Nhưng mà chủ nhân…”
“Đi thôi.”
Nam nhân được đám hắc y nhân dìu đi, số hắc y nhân còn lại cũng lục tục đi theo, chỉ còn người rút đao vẫn đứng đó, hắn nhìn A Lâm như đang do dự.
A lâm chỉ nhìn theo hướng nam nhân đã mất dạng, ngây ngốc gọi: “Đại ca ca.”
Hắc y nhân đến trước mặt A Lâm, khăn đen che mặt chỉ lộ đôi mắt ra ngoài: “Chuyện hôm nay không được tiết lộ.” A Lâm không nghe thấy lời hắn, vẫn ngẩn người nhìn về hướng kia gọi: “Đại ca ca.” Dường như người đó có thể nghe thấy, rồi sẽ trở lại xoa đầu nàng vậy.
Hắc y nhân trầm sắc mặt, móc ra một bình gốm thanh hoa mở nút bình, một tay vạch cằm A Lâm.
A Lâm hoảng hốt, lúc này mới dời ánh mắt nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt âm độc của hắc y nhân, trong mắt A Lâm dần lộ ra sợ kinh hoảng và bất lực, nàng liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay kìm kẹp của hắn, nhưng nàng cào đến rách mặt mình cũng không khiến hắc y nhân dao động nửa phần, người đó đổ hết thứ trong bình gốm vào cổ họng nàng, bóp chặt miệng nàng ép nàng nuốt xuống.
“Những chuyện này ngươi không nên nhớ.”
Ngươi không nên nhớ…
Toàn thân nàng run rẩy choàng tỉnh, ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng bàng bạc vào trong động huyệt. A Lâm ngồi dậy chùi mồ hôi lạnh trên trán, ngón tay vẫn vì sự hoảng sợ trong giấc mơ mà run rẩy.
Giấc mộng chân thực đến vậy…
A Lâm ôm gối dựa vào tường đá co chặt mình, nàng đã quen với máu tươi, cũng không sợ thi thể, điều khiến nàng sợ hãi nhất là giọng nói và ánh mắt của hắc y nhân đó, làm sao nàng không nhận ra được chứ, đó là sư phụ, sư phụ mà nàng ái mộ.
Cánh tay cuộn chặt, A Lâm vùi đầu vào đầu gối, một tiếng thở dài thất vọng, sao lại… có giấc mộng như vậy?
“Thấy ác mộng sao?” Giọng nói ôn nhuận vang lên bên tai, A Lâm cả kinh, lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh bây giờ của mình, còn có một người cùng nàng ở trong động huyệt tối tăm này, mỗi ngày chỉ có thể thấy ánh nắng và ánh trăng trong một thời gian nhất định.
Cô đơn bầu bạn.
Rốt cuộc lúc nào sư phụ mới trả lại Lục Nhận đao đây… Đến lúc đó sư phụ chắc ở bên sư nương rồi, còn có thể nhớ đến nàng sao? A Lâm không nhịn được mà phiền não vò tóc, lại nghe nam nhân kia nhẹ giọng nói: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi.”
A Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mày không giãn ra, trong động huyệt trên núi tuyết chỉ có hai người họ… vậy thì sao?
Nam nhân đẩy xe lăn đến chỗ có ánh trăng chiếu đến, hắn ngước lên nhìn ánh trăng, một lúc sau mới chuyển tầm mắt sang nhìn A Lâm, dường như nhìn thấu tâm sự của nàng: “Vậy nên cô có thể đem những chuyện phiền lòng nói ra, sẽ dễ chịu hơn.”
Lý luận như vậy khiến A Lâm cảm thấy thân quen đến kỳ lạ, dường như từng nghe người nào nói những lời như vậy bên tai, nàng thất thần một lúc rồi lắc đầu: “Không có chuyện gì hết.”
Dung Dữ nhìn nàng một hồi rồi lại không nói một lời, ngước lên nhìn ánh trăng, chỉ là trong đêm lạnh có hai chữ “Cứng miệng” thốt ra khiến thần kinh A Lâm khẽ đau.
Nàng là sát thủ, không được phép yếu mềm, không được phép oán than, trong kí ức về chức nghiệp này, bất kể là bị hình phạt đau khổ đến mức nào, nàng cũng chỉ có thể “cứng miệng” giữ bí mật. Chưa từng có ai dùng hai chữ “Cứng miệng” để ghét bỏ nàng, ghét bỏ nhưng mang theo chút xót thương.
Cho dù là sư phụ cũng chưa từng có.
A Lâm nhìn Dung Dữ một hồi, như có thần xui quỷ khiến hỏi: “Tại sao lại một mình ở đây?”
“Người chí thân của ta chôn ở đây, ta ở đây để giữ mộ, cũng là để chờ người.”
“Chờ ai?”
Dung Dữ dường như nhớ lại chuyện gì rất buồn cười, khóe môi khẽ cong lên: “Chờ một tiểu cô nương quật cường, cười như nắng mai, nước mắt như trăng tròn, một nha đầu rất đáng yêu… chớp mắt mà ta đã chờ tám năm rồi.”
Thì ra quái nhân như vậy cũng có người quan tâm, A Lâm nhàn nhạt nói: “Tám năm rồi, tiểu cô nương có khi đã lấy chồng từ lâu, ngươi cứ chờ ở đây chi bằng ra ngoài tìm xem.”
“Từng tìm rồi.” Ba chữ thốt ra rồi im bặt, A Lâm biết đã khơi dậy chuyện đau lòng gì đó của hắn nên cũng không hỏi nữa, ngẩn ngơ nhìn tảng đá trước mặt. Không khí trầm mặc chưa bao lâu thì Dung Dữ lại hỏi: “Sư phụ cô… là người thế nào?”
Ánh mắt A Lâm bất giác mềm xuống: “Nghiêm khắc nhưng rất dịu dàng, đối với ta rất tốt.”
Ánh mắt Dung Dữ khẽ động: “Cô thích sư phụ cô sao?”
Không hề có sự chuẩn bị đã bị người ta nói trúng tâm sự sâu thẳm trong lòng, sắc mặt A Lâm trắng đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Dữ, giống như hận không thể giết hắn diệt khẩu.
Dung Dữ cong môi gật đầu: “Cô thích sư phụ cô.”
Danh sách chương