Đức
phật cho nàng Bách quỷ bút nói rằng, nguyện vọng duy nhất Bách quỷ bút không
thể thực hiện, đó là không thể khiến người chết sống lại. Sinh tử là chuyện
thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể làm trái. Cho dù kẻ mà nàng muốn sống lại
không phải là người mà là thần minh, sơn thần.
Bạch Quỷ dựng một ngôi nhà nhỏ bên cây dung lớn rồi ở đó. Ngày ngày ở bên cây dung chờ nó hóa linh*.
*Có linh hồn.
Sau khi hết bôn ba tứ phương, bận rộn thu thập chấp niệm, cuộc sống của Bạch Quỷ đột nhiên trở nên thanh nhàn, nàng bắt đầu thường nhớ lại quá khứ, nàng và Dung Hề gặp gỡ, quen biết, rồi cuối cùng sinh tử cách biệt.
Lúc đó sau khi Dung Hề vì cứu nàng mà chôn thân biển lửa, Bạch Quỷ cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, nhưng sau khi thu được một trăm con quỷ, một trăm loại chấp niệm, nàng quay đầu nhìn lại, đau khổ và tình yêu kia đã hóa thành mây khói.
Nàng ở La Phù sơn nhưng không còn cố chấp việc gặp lại Dung Hề, nhưng đời này của nàng cũng không cầu mong gì nữa.
Sau khi Bách quỷ bút biến mất, sinh mạng của nàng cũng bắt đầu chầm chậm trôi đi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Đối với nàng xưa kia, thời gian chỉ là một cái búng tay, nhưng bây giờ thời gian lại khắc trên thân thể nàng những dấu vết không thể xóa nhòa. Nhìn mình ngày một già đi, cây dung cũng chưa từng có hiện tượng sinh ra một Sơn thần.
Bạch Quỷ biết, muốn La Phù sơn vừa mới khôi phục linh khí lại sinh ra Sơn thần thì có lẽ phải chờ thêm một trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí vĩnh viễn cũng không chờ được. Nàng không có sinh mạng vĩnh hằng, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, nhưng chờ đợi ít ra cũng là một thứ hi vọng.
Đối với nàng thì chờ đợi đã không còn ý nghĩa đơn giản là muốn gặp Dung Hề nữa.
Mỗi một bình minh hoàng hôn, xuân hạ thu đông mỗi năm trong mắt nàng đều có vẻ đẹp khác nhau. Lúc này nàng mới hiểu lúc Dung Hề biến mất khi xưa đã nói với nàng “Hãy sống tiếp cho thật tốt” rốt cuộc ẩn chứa ý gì. Thì ra nam nhân ôn văn nho nhã đó nhìn thấu được nàng đến vậy.
Năm này qua năm nọ, câu chuyện về một bà lão trên La Phù sơn đã bị người dưới núi lan truyền loạn xạ. Bạch Quỷ vẫn mỗi ngày ngồi trên ghế dựa* trong sân thưởng thức cảnh sắc của trời đất, nhưng sinh mạng rồi cũng có lúc tận.
*Cái ghế có thể lắc tới lắc lui
Một buổi chiều rực nắng, Bạch Quỷ trên ghế dựa trong sân từ từ nhắm mắt, bỗng nhiên dường như nàng thấy có một đứa trẻ từ trên cây dung nhảy xuống, nó chạy đến bên cạnh nàng ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao luôn ở bên cạnh ta?”
Bạch Quỷ cười nhẹ: “Nếu ngươi thấy bà lão này phiền phức thì sau này ta không ở bên ngươi nữa có được không?”
Cậu bé nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi cứ ở bên ta đi, không sao hết.”
“Nghỉ một lúc thôi.” Giọng Bạch Quỷ từ từ thấp dần, “Bao nhiêu năm rồi, hãy để ta nghỉ một lúc, rồi đổi thành một hình dáng khác đến thăm ngươi.”
Thế giới dần tối.
Nhưng cũng may là trời đất nhân từ, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Bạch Quỷ dựng một ngôi nhà nhỏ bên cây dung lớn rồi ở đó. Ngày ngày ở bên cây dung chờ nó hóa linh*.
*Có linh hồn.
Sau khi hết bôn ba tứ phương, bận rộn thu thập chấp niệm, cuộc sống của Bạch Quỷ đột nhiên trở nên thanh nhàn, nàng bắt đầu thường nhớ lại quá khứ, nàng và Dung Hề gặp gỡ, quen biết, rồi cuối cùng sinh tử cách biệt.
Lúc đó sau khi Dung Hề vì cứu nàng mà chôn thân biển lửa, Bạch Quỷ cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, nhưng sau khi thu được một trăm con quỷ, một trăm loại chấp niệm, nàng quay đầu nhìn lại, đau khổ và tình yêu kia đã hóa thành mây khói.
Nàng ở La Phù sơn nhưng không còn cố chấp việc gặp lại Dung Hề, nhưng đời này của nàng cũng không cầu mong gì nữa.
Sau khi Bách quỷ bút biến mất, sinh mạng của nàng cũng bắt đầu chầm chậm trôi đi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Đối với nàng xưa kia, thời gian chỉ là một cái búng tay, nhưng bây giờ thời gian lại khắc trên thân thể nàng những dấu vết không thể xóa nhòa. Nhìn mình ngày một già đi, cây dung cũng chưa từng có hiện tượng sinh ra một Sơn thần.
Bạch Quỷ biết, muốn La Phù sơn vừa mới khôi phục linh khí lại sinh ra Sơn thần thì có lẽ phải chờ thêm một trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí vĩnh viễn cũng không chờ được. Nàng không có sinh mạng vĩnh hằng, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, nhưng chờ đợi ít ra cũng là một thứ hi vọng.
Đối với nàng thì chờ đợi đã không còn ý nghĩa đơn giản là muốn gặp Dung Hề nữa.
Mỗi một bình minh hoàng hôn, xuân hạ thu đông mỗi năm trong mắt nàng đều có vẻ đẹp khác nhau. Lúc này nàng mới hiểu lúc Dung Hề biến mất khi xưa đã nói với nàng “Hãy sống tiếp cho thật tốt” rốt cuộc ẩn chứa ý gì. Thì ra nam nhân ôn văn nho nhã đó nhìn thấu được nàng đến vậy.
Năm này qua năm nọ, câu chuyện về một bà lão trên La Phù sơn đã bị người dưới núi lan truyền loạn xạ. Bạch Quỷ vẫn mỗi ngày ngồi trên ghế dựa* trong sân thưởng thức cảnh sắc của trời đất, nhưng sinh mạng rồi cũng có lúc tận.
*Cái ghế có thể lắc tới lắc lui
Một buổi chiều rực nắng, Bạch Quỷ trên ghế dựa trong sân từ từ nhắm mắt, bỗng nhiên dường như nàng thấy có một đứa trẻ từ trên cây dung nhảy xuống, nó chạy đến bên cạnh nàng ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao luôn ở bên cạnh ta?”
Bạch Quỷ cười nhẹ: “Nếu ngươi thấy bà lão này phiền phức thì sau này ta không ở bên ngươi nữa có được không?”
Cậu bé nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi cứ ở bên ta đi, không sao hết.”
“Nghỉ một lúc thôi.” Giọng Bạch Quỷ từ từ thấp dần, “Bao nhiêu năm rồi, hãy để ta nghỉ một lúc, rồi đổi thành một hình dáng khác đến thăm ngươi.”
Thế giới dần tối.
Nhưng cũng may là trời đất nhân từ, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Danh sách chương