Editor: Vivi
Chuyện cũ trước kia mờ mịt như sương, như dòng suối chảy vào thức thần của Hứa Ngự Tiên, nàng giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mộng dài, khuôn mặt trắng trẻo cúi gằm, từng giọt, từng giọt lệ lăn dài trên má.
Một tinh tôn thấp lùn nhẹ nhàng nhón chân bước tới, cẩn thận quan sát đôi mắt ước át của nàng, há mồm sợ hãi: "Á, sao ngươi lại khóc..."
Đạo Trạch vuốt chòm râu, xúc động không thôi: "Mặc dù duyên phận ngắn ngủi, nhưng tình cảm thâm sâu thì làm gì được, không ngờ ngươi chuyển thế làm người, vẫn gặp lại hắn."
Hứa Ngự Tiên dùng ống tay áo lau khô nước mắt, ngẩng đầu hỏi: "Hình như là ta chuyển kiếp..."
Đạo Trạch cười nói: "Hứa Ngự Tiên vốn là một đời nào đó trong kiếp trước của ngươi, nhưng thân thể này thế chết non quá sớm, Vương Mẫu sợ ngươi lịch kiếp không đủ, liền kéo Nguyên Thần đời sau của ngươi về đây."
Thì ra hết thảy đều là nhân quả, từ lâu đã được ông trời an bài. Hứa Ngự Tiên cắn môi dưới, phi thân muốn rời khỏi nơi này lại bị đạo Trạch Tinh tôn gọi lại.
"Ngự Tiên, ngươi không được tự ý hạ phàm cứu hắn. Bạch Xà Bạch Tố Ly là phạm nhân, phá vỡ long mạch Côn Luân là một tội lớn."
Hứa Ngự Tiên bất ngờ quay lại, hai tay kéo lỗ tai hai tên bạn, hét thật to: "Vậy các ngươi theo ta, cùng đi vá lại Côn Luân, ta nhớ là vụ cá cược lần trước, hai người các ngươi chơi xỏ lá, lần này đừng mơ qua loa cho xong."
"A a a, nữ nhân bạo lực đã quay lại, biết sớm từ trước thì ta đã không khôi phục lại trí nhớ cho nàng ta." Hai tên bạn ra rơi lệ, cảm thán.
Hai người bị kéo chặt lỗ tai, cùng Hứa Ngự Tiên đi tới tiên cảnh Côn Luân Tiên, đem những dãy núi bị phá hủy bởi Bạch Tố Ly, sửa chữa từng cái một.
Đạo Trạch thấy Hứa Ngự Tiên như bị điên, dùng hết thần lực để nhanh chóng sửa chữa, lo lắng khuyên nàng đừng liều mạng như vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Ngự Tiên đầy bụi bẩn, nhìn chằm chằm bầu trời ở phương Nam xa xôi, nhếch miệng nở nụ cười chua xót: "Chàng cũng đã chờ ta ngàn năm rồi, ta không muốn để chàng phải chờ ta thêm một ngày nào cả."
Đáy lòng Đạo Trạch bùng lên sự chua xót khổ sở, hai vị tinh tôn lười biếng, cũng vì lão hữu mà tận tâm tận lực.
Sau ba ngày ba đêm, Hứa Ngự Tiên không thể chờ đợi được nữa, vội vàng chạy tới Hàng Châu. Ba người phong trần mệt mỏi, hùng hổ chạy tới, địa tiên canh ở Lôi Phong tháp vô cùng sợ hãi.
Địa Tiên canh cửa hành lễ, run rẩy hỏi thăm: "Xin hỏi tiên linh phương nào?"
Hứa Ngự Tiên bị hai tiên nhân một cao một thấp vây quanh, oai phong lẫm liệt đi lên trước. Nhớ ra điều gì đó, Hứa Ngự Tiên nhíu mày cười: "Lôi Phong tháp chuẩn bị phá bỏ và dời đi nơi khác, còn không mau lui ra."
Không muốn dân chúng vô tội chịu thương tổn, Hứa Ngự Tiên sai Địa Tiên canh giữ bốn góc, Đạo Trạch Tinh tôn thì cố định nền tháp. Hứa Ngự lqd Tiên phi thân lên đỉnh Lôi Phong tháp, phát động Huyền Thiên Thần Lực, phá vỡ nền móng Lôi Phong tháp.
Dân chúng Hàng Châu có thể nhận được đất rung núi chuyển, nhưng lại không có một toàn nhà, phòng ốc nào sụp đổ. Trong khoảnh khắc đó, lqd bốn góc tháp bên Tây Hồ, tất cả tường gạch đều tan tành nát vụn, tiếng nổ ầm ầm chấn động lòng người, bụi bặm sinh ra sau sự sụp đổ quần quận lao ra như cơn sóng dữ.
Nền ngói vỡ tan, một con Bạch Xà to lớn hiện ra,. Bụi bặm dày đặc như mây lan tràn mọi nơi, một bóng dáng thướt tha màu hồng, rạng rỡ như ngọn lửa, hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng dang thật rộng, cười sung sướng: "Tướng công, ta tới rồi..."
Đôi mắt Bạch Xà đen như mực, ngơ ngác mà nhìn Hứa Ngự Tiên, dường như không nhìn thấy mọi vật trên thế gian, chỉ nhìn thấy nàng. lqd Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Ngự Tiên áp chặt lên đầu rắn đang cúi của hắn, cọ một chút lại hôn một chút, Bạch Xà cũng nhịn không được nữa mà dùng lưỡi rắn liếm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hứa Ngự Tiên nhớ tới ba ngày sửa chữa lại Côn Luân, cả người đầy bụi bặm còn chưa kịp tắm rửa đã vội vàng chạy tới đây, xấu hổ đẩy hắn: "Đừng liếm nữa."
Bạch Xà cho rằng nàng lo lắng người ngoài nhìn thấy, nhưng hắn vẫn lưu luyến không rời, dùng thân rắn quấn quanh người nàng.
Hứa Ngự Tiên ôm chặt vùng hông của Bạch Xà, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: "Tướng công, chàng chở ta tới núi Thanh Thành..."
Trên lầu cao nhất của thành Hàng Châu, trong lúc rảnh rỗi, một thư sinh ngồi dựa vào lan can nhìn ra Tây Hồ, vô ý nhìn thấy Lôi Phong tháp lqd sụp đổ, một con bạch xà mang theo nữ tử áo hồng bay ra ngoài, ngao du giữa trời đất mênh mông. Hắn cảm thấy rung động, cảm hứng dâng trào, sau khi quay về nhà viết một bộ truyện truyền lại cho tới đời sau, tên là " Bạch Xà Truyện "
Chuyện cũ trước kia mờ mịt như sương, như dòng suối chảy vào thức thần của Hứa Ngự Tiên, nàng giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mộng dài, khuôn mặt trắng trẻo cúi gằm, từng giọt, từng giọt lệ lăn dài trên má.
Một tinh tôn thấp lùn nhẹ nhàng nhón chân bước tới, cẩn thận quan sát đôi mắt ước át của nàng, há mồm sợ hãi: "Á, sao ngươi lại khóc..."
Đạo Trạch vuốt chòm râu, xúc động không thôi: "Mặc dù duyên phận ngắn ngủi, nhưng tình cảm thâm sâu thì làm gì được, không ngờ ngươi chuyển thế làm người, vẫn gặp lại hắn."
Hứa Ngự Tiên dùng ống tay áo lau khô nước mắt, ngẩng đầu hỏi: "Hình như là ta chuyển kiếp..."
Đạo Trạch cười nói: "Hứa Ngự Tiên vốn là một đời nào đó trong kiếp trước của ngươi, nhưng thân thể này thế chết non quá sớm, Vương Mẫu sợ ngươi lịch kiếp không đủ, liền kéo Nguyên Thần đời sau của ngươi về đây."
Thì ra hết thảy đều là nhân quả, từ lâu đã được ông trời an bài. Hứa Ngự Tiên cắn môi dưới, phi thân muốn rời khỏi nơi này lại bị đạo Trạch Tinh tôn gọi lại.
"Ngự Tiên, ngươi không được tự ý hạ phàm cứu hắn. Bạch Xà Bạch Tố Ly là phạm nhân, phá vỡ long mạch Côn Luân là một tội lớn."
Hứa Ngự Tiên bất ngờ quay lại, hai tay kéo lỗ tai hai tên bạn, hét thật to: "Vậy các ngươi theo ta, cùng đi vá lại Côn Luân, ta nhớ là vụ cá cược lần trước, hai người các ngươi chơi xỏ lá, lần này đừng mơ qua loa cho xong."
"A a a, nữ nhân bạo lực đã quay lại, biết sớm từ trước thì ta đã không khôi phục lại trí nhớ cho nàng ta." Hai tên bạn ra rơi lệ, cảm thán.
Hai người bị kéo chặt lỗ tai, cùng Hứa Ngự Tiên đi tới tiên cảnh Côn Luân Tiên, đem những dãy núi bị phá hủy bởi Bạch Tố Ly, sửa chữa từng cái một.
Đạo Trạch thấy Hứa Ngự Tiên như bị điên, dùng hết thần lực để nhanh chóng sửa chữa, lo lắng khuyên nàng đừng liều mạng như vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Ngự Tiên đầy bụi bẩn, nhìn chằm chằm bầu trời ở phương Nam xa xôi, nhếch miệng nở nụ cười chua xót: "Chàng cũng đã chờ ta ngàn năm rồi, ta không muốn để chàng phải chờ ta thêm một ngày nào cả."
Đáy lòng Đạo Trạch bùng lên sự chua xót khổ sở, hai vị tinh tôn lười biếng, cũng vì lão hữu mà tận tâm tận lực.
Sau ba ngày ba đêm, Hứa Ngự Tiên không thể chờ đợi được nữa, vội vàng chạy tới Hàng Châu. Ba người phong trần mệt mỏi, hùng hổ chạy tới, địa tiên canh ở Lôi Phong tháp vô cùng sợ hãi.
Địa Tiên canh cửa hành lễ, run rẩy hỏi thăm: "Xin hỏi tiên linh phương nào?"
Hứa Ngự Tiên bị hai tiên nhân một cao một thấp vây quanh, oai phong lẫm liệt đi lên trước. Nhớ ra điều gì đó, Hứa Ngự Tiên nhíu mày cười: "Lôi Phong tháp chuẩn bị phá bỏ và dời đi nơi khác, còn không mau lui ra."
Không muốn dân chúng vô tội chịu thương tổn, Hứa Ngự Tiên sai Địa Tiên canh giữ bốn góc, Đạo Trạch Tinh tôn thì cố định nền tháp. Hứa Ngự lqd Tiên phi thân lên đỉnh Lôi Phong tháp, phát động Huyền Thiên Thần Lực, phá vỡ nền móng Lôi Phong tháp.
Dân chúng Hàng Châu có thể nhận được đất rung núi chuyển, nhưng lại không có một toàn nhà, phòng ốc nào sụp đổ. Trong khoảnh khắc đó, lqd bốn góc tháp bên Tây Hồ, tất cả tường gạch đều tan tành nát vụn, tiếng nổ ầm ầm chấn động lòng người, bụi bặm sinh ra sau sự sụp đổ quần quận lao ra như cơn sóng dữ.
Nền ngói vỡ tan, một con Bạch Xà to lớn hiện ra,. Bụi bặm dày đặc như mây lan tràn mọi nơi, một bóng dáng thướt tha màu hồng, rạng rỡ như ngọn lửa, hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng dang thật rộng, cười sung sướng: "Tướng công, ta tới rồi..."
Đôi mắt Bạch Xà đen như mực, ngơ ngác mà nhìn Hứa Ngự Tiên, dường như không nhìn thấy mọi vật trên thế gian, chỉ nhìn thấy nàng. lqd Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Ngự Tiên áp chặt lên đầu rắn đang cúi của hắn, cọ một chút lại hôn một chút, Bạch Xà cũng nhịn không được nữa mà dùng lưỡi rắn liếm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hứa Ngự Tiên nhớ tới ba ngày sửa chữa lại Côn Luân, cả người đầy bụi bặm còn chưa kịp tắm rửa đã vội vàng chạy tới đây, xấu hổ đẩy hắn: "Đừng liếm nữa."
Bạch Xà cho rằng nàng lo lắng người ngoài nhìn thấy, nhưng hắn vẫn lưu luyến không rời, dùng thân rắn quấn quanh người nàng.
Hứa Ngự Tiên ôm chặt vùng hông của Bạch Xà, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: "Tướng công, chàng chở ta tới núi Thanh Thành..."
Trên lầu cao nhất của thành Hàng Châu, trong lúc rảnh rỗi, một thư sinh ngồi dựa vào lan can nhìn ra Tây Hồ, vô ý nhìn thấy Lôi Phong tháp lqd sụp đổ, một con bạch xà mang theo nữ tử áo hồng bay ra ngoài, ngao du giữa trời đất mênh mông. Hắn cảm thấy rung động, cảm hứng dâng trào, sau khi quay về nhà viết một bộ truyện truyền lại cho tới đời sau, tên là " Bạch Xà Truyện "
Danh sách chương