Nhạc Liên cực kỳ kinh ngạc nhìn hắn, đồng tử co rút.

Cánh tay bám chặt vào cổ Nhạc Liên dần dần buông ra, rũ mí mắt nói: “Ngươi….Kinh ngạc như vậy làm gì, dù gì ngươi cũng không nhớ rõ.”

Nhạc Liên ngồi dậy, dùng sức chà xát mặt, ngồi trầm mặc một hồi lâu. Sau đó đứng dậy đi lấy xiêm y, thuận tiện rót cho Giang Túng chén nước.

Nhạc Liên so với lúc trước nhìn thận trọng hơn rất nhiều, vai rộng eo hẹp, trên người không có chút thịt dư. Khố lót bên trong bao lấy hai chân thon dài, dáng dấp bắp thịt đẹp đẽ.

Nhạc Liên chần chừ thò tay vào bên trong ngoại bào, lấy ra một cái hộp nhỏ, ngồi xổm bên giường, hướng về phía Giang Túng từ từ mở nắp hộp.

“Là cái vòng tay này?”

Bên trong hộp phỉ thúy trên dưới trong suốt, tím nhạt xinh đẹp, có câu nói hồng phỉ xanh biếc thúy tử vi quý, Tử La Lan là phỉ thúy hiếm có trân quý nhất.

Cũng may Nhạc Liên lẩn đi nhanh, suýt nữa thì bị Giang Túng phun đầy nước lên mặt.

Giang Túng ngẩn người, đoạt lấy cái hộp nhỏ, lật xem trên dưới, trong hộp còn có khối hoa văn gỗ, vòng tay như xuân nhuốm máu đào, ngay cả cái hộp đựng vòng tay so với kiếp trước giống nhau như đúc.

Nhạc Liên chưa bao giờ tin chuyện luân hồi chuyển thế.

Có lẽ thực sự có người có thể mang theo ký ức mà luân hồi, Túng ca đã nói như vậy thì chắc chắn chuyện này có thể xảy ra.

“Trước đó ta cũng có đi Bồ Cam vài ngày.” Nhạc Liên liền giải thích, “Có làm quen với lão bản bên kia, lương thực trung đẳng ở đó buôn bán rất khá, lúc kết thân bằng hữu lão có tặng ta một khối nguyên thạch, không ngờ cắt ra lại là Tử La Lan.”

“Ta không thiếu tiền, chỉ muốn mang tới cho ngươi.” Nhạc Liên cầm lấy vòng tay nhẹ nhàng cà cà, “Là ta tự mình mài.”

Hai tay Giang Túng yên lặng giấu vào trong ống tay áo, cắn răng nói: “Nam nhân không thể mang vòng tay, lãng phí. Lỗ tai ta còn đang sưng, ngươi đừng coi ta là nữ nhân.”

“Ngươi không mang ra ngoài cũng có thể cất đi, chất liệu đá rất hoàn mỹ, không làm vòng tay rất đáng tiếc.” Nhạc Liên lấy tay Giang Túng từ trong ống tay áo ra, “Ngươi thử một chút xem sao.”

Giang Túng liên tục rút tay về, cố chấp cắn môi nói: “Ta không mang vừa….”

Kiếp trước hắn đã từng thử qua.

Thật sự là không vừa, vô luận dùng xà phòng hắn cũng không đeo vào, dù sao cũng là lễ vật Nhạc Liên mua cho tiểu thiếp, là hàng đặt cho nàng.

Nhạc Liên bò lên giường, đè lên Giang Túng, cúi đầu hôn cổ hắn, thân mật cọ làn da.

Giang Túng không nhịn được giơ tay đẩy Nhạc Liên đang ngang ngược ra, lại phát hiện cổ tay đã đeo chiếc vòng phỉ thúy, nhỏ bé rất thích hợp, thời điểm đeo vào không có cảm giác xương cốt bị đè ép, rũ tay xuống cũng không bị tuột.

Đời trước hắn giận dỗi trộm cái vòng phỉ thúy, nhịn đau đeo cả một buổi chiều, xương tay bị ghìm đến sưng. Có lẽ bởi vì như vậy, tâm lý hắn mới biết được mọi thứ thật sự vô vọng rồi, cố gắng tìm đường vào trái tim của Nhạc Liên, cũng sẽ bị đau đớn cản lại.

Không thích hợp, cưỡng ép đeo vào cũng chỉ khiến bản thân chịu uất ức, Giang Đại thiếu hắn không muốn.

Hắn vội vã lôi vòng tay ra, thả lại vào trong hộp gỗ đàn hương, để qua một bên.

Nhạc Liên cho là hắn không thích, thở dài: “Ngươi cất đi, không nên đưa đồ của nữ nhân cho ngươi, là ta suy nghĩ thiếu sót.”

Trời còn chưa sáng, Nhạc Liên thổi tắt nến, ngủ bên người Giang Túng, cánh tay vòng qua bên hông Giang Túng.

Giang Túng nghiêng người, ôm cái hộp nhỏ trong lồng ngực, cực kỳ quý trọng xoa xoa.

“Ông trời có mắt.” Giang Túng mệt mỏi cười cười, giấu cái hộp phía dưới gối đầu.

Giằng co suốt nửa đêm, buổi sáng không ai dậy nổi, mãi đến tận giữa trưa, gã sai vặt tới hỏi lúc nào thì dùng cơm, Giang Túng mới mở mắt thanh tỉnh chút.

Trên người khô mát, xem ra tối hôm qua được tắm rửa rất sạch sẽ, phía sau có chút ướt át, hình như đã thoa thuốc.

Hắn khẽ động, cánh tay khoát bên hông liền siết chặt, thân thể nóng hầm hập chen tới, ôm Giang Túng từ phía sau, nhấc một chân khoát lên người Giang Túng, như đang ôm hòm châu báu, cuốn lấy chặt chẽ vững vàng.

Giang Túng giơ tay tát đùi Nhạc Liên một cái: “Cọ cái gì! Cẩu.”

Nhạc Liên thức tỉnh, buông lỏng tay, ngồi dậy.

Thanh tỉnh một hồi, mặc quần áo rồi xuống giường: “Ở chỗ ta ăn cơm đi, ta làm cho ngươi chút điểm tâm thanh đạm.”

Giang Túng nhẫn nhịn đau lưng ngồi xuống: “Gã sai vặt nhà ngươi đã tới hỏi qua hai lần, chắc cơm đã sớm làm xong.”

“Ta làm cho ngươi.” Nhạc Liên cúi người hôn một bên mắt của hắn.

Thừa dịp Nhạc Liên đi ra ngoài, Giang Túng vội vàng lấy hộp gỗ đàn hương dưới gối ra, lặng lẽ mở ra thử một chút. Cổ tay hắn nhỏ nhắn, da cũng cực trắng, đeo vòng tay Tử La Lan lên xác thực đẹp hơn cả nữ nhân.

Hắn đỡ eo đau nhức xuống giường rửa mặt, bên trong góc có một cái gương, tuy là đồ của nữ nhân, nhưng để trong phòng thì chẳng ai quản được.

Đứng trước gương, ngọc lam nơi dáy tai hơi sáng, quan sát tỉ mỉ, đơn giản trong sáng thuần khiết, ai nói không phải là nữ nhân thì không thể mang.

Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, còn chưa kịp thưởng thức vòng tay, chỉ thấy nơi cổ áo lộ ra một mảng ngực, dấu hôn xanh tím trải rộng trước ngực và cổ.

Giang Túng trợn to hai mắt, cởi vạt áo nhìn một cái, xung quanh nhánh hoa mai có các dấu hôn lớn nhỏ không đồng nhất, hai viên đậu đỏ trước ngực sưng to, quả thực bị thao đến không còn hình người.

Nhạc Liên bưng điểm tâm vào, vừa vặn nhìn thấy Giang Túng đang đối mặt trước gương.

Trên tay hắn còn đang đeo vòng tay, chưa kịp tháo xuống.

“….Túng ca.” Ánh mắt Nhạc Liên ôn hòa, “Đến, nếm thử một chút.”

Giang Túng cảm thấy chính mình như hồ ly tinh bị bắt gian tại trận, cong đuôi tháo vòng tay xuống, thả vào trong hộp, giấu dưới đáy gối, vùi đầu ăn cơm, cũng không chê đồ ăn thanh đạm.

Ăn xong rồi bị Nhạc Liên ngồi ôm, xoa eo.

Hai năm ngắn ngủi, Nhạc Liên đã cao hơn Giang Túng một cái đầu, khung xương cũng rộng rãi hơn so với Giang Túng, ngồi trên giường khẽ ôm Giang Túng vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng kề lên trên đầu Giang Túng, hai tay vòng lên trước.

“Ca, còn giận ta?” Nhạc Liên thấp giọng dỗ hắn, âm thanh trầm thấp lại ôn nhu.

Giang Túng không biết nên trả lời như thế nào, Nhạc Liên kiếp này quả thực là một tiểu tình nhân hoàn mỹ, bất quá hắn lại đem oán hận kiếp trước tính lên đầu Nhạc Liên kiếp này.

“Ca, lúc trước ta có cưới tiểu thiếp sao.” Nhạc Liên nghiêng đầu dán vào vành tai hắn hỏi.

Giang Túng lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ngươi chính là như vậy. Ngươi bị Nhạc Hợp hạ thuốc, nữ nhân kia cố ý câu dẫn ngươi, sau đó làm lớn chuyện, ngươi liền cưới nàng. Các ngươi tình chàng ý thiếp, ngươi rất cưng chiều nàng. Có thể nàng không có cảm tình đối với ngươi, nàng bất quá chỉ là một kỹ nữ dùng thủ đoạn bỉ ổi câu dẫn để ngươi thân bại danh liệt, vừa hư vinh vừa thô tục, tại sao ngươi lại đi thích một kỹ nữ.”

“Ta không cố ý.” Nhạc Liên kề sát bên má Giang Túng trấn an, “Nếu như kiếp trước ngươi nói thích ta, ta sẽ không nhịn được mà yêu thương ngươi.”

“….” Giang Túng siết chặt ống tay áo, móng tay cà vào lòng bàn tay, “Lại trách ta.”

“Đừng, giống như một đứa nhóc vậy.” Nhạc Liên cầm cây kéo nhỏ, ôm Giang Túng từ phía sau, cắt móng tay cho hắn.

Mấy ngón tay dài lập tức sạch sẽ, tiêu chuẩn thiếu gia, mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Nhạc Lên kiên nhẫn nắm lấy tay hắn, cắt sửa bóng láng mượt mà.

“Ca, sau này đừng đi Phong Diệp cư, nơi đó không sạch sẽ.” Nhạc Liên vừa sửa móng tay cho hắn vừa căn dặn. Nói là dặn, nhưng ngữ khí không thể nghi ngờ, nếu Giang Túng còn đi Phong Diệp cư, hắn liền giết chết hết toàn bộ tiểu quan ở đó.

Giang Túng nhíu mày, tỏ vẻ không chịu quản thúc: “Ngươi quản ta, Phong Diệp cư cũng không phải của ngươi.”

Nhạc Liên nhàn nhạt nói: “Bây giờ là của ta.”

Giang Túng kinh ngạc ngẩng đầu: “Mới hai năm…Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tiền?”

Nhạc Liên mỉm cười, hôn lên trán Giang Túng: “Không ít.”

“Ai, ngươi buôn lậu muối sao?” Vừa nhắc đến làm ăn, trong lòng Giang Túng có chút ngứa ngáy, đối với hắn kiếm tiền là lạc thú, chẳng qua bây giờ không dám, sợ có họa sát thân.

Kiếp trước Nhạc Liên sờ soạng lần mò ở phương Bắc mười năm mới về, lúc trước tiểu hài nhi này không có kinh nghiệm cũng không có vốn, tay trắng gầy dựng sự nghiệp quả thật không dễ dàng, bây giờ không giống, Giang Túng nắm tay chỉ dạy hắn suốt một tháng ở núi Kim Thủy, lại cho hắn vay một trăm ngàn lượng, mới hai năm hắn đã phát triển tới mức này.

“Túng ca ở chỗ ta sống thêm vài ngày đi.” Nhạc Liên vừa xoa eo cho Giang Túng vừa nói: “Ta có bố trí một hiệu buôn ở đường Đông, rãnh rỗi mang ngươi đi xem một chút, ánh mắt ngươi tốt, giúp ta bố trí một chút.”

“….Ngươi đi nói cho Giang Hoành một tiếng, ta một đêm không về, tiểu tử đó sẽ lo lắng.” Lúc này Giang Túng mới nhớ tới trong nhà còn một tiểu hài nhi.

“Tối hôm qua đã phái người đi đại viện Giang gia nói một tiếng.”

Giang Túng ở chỗ Nhạc Liên mấy ngày, Nhạc Liên hầu hạ đến chu đáo tỉ mỉ, không thể bắt bẻ, mà mấy ngày sau Giang Túng vẫn khăng khăng muốn chào từ biệt về đại viện Giang gia.

Thận đau, nếu không đi bây giờ thì có thể sẽ không thể đi được mất.

——

Giang Hoành ngồi đọc sách trong hiệu buôn, nghe thấy Giang Túng đang đong đưa quạt xếp tản bộ tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: “Huynh còn biết trở về, đệ còn tưởng huynh bán thân cho bên đó luôn rồi.”

“Nói lung tung.” Giang Túng không có chuyện làm, ngồi xuống uống chén trà.”

Giang Hoành quay đầu nhìn hắn một cái, thấy trên vành tai có một bông tai ngọc thạch, kinh ngạc ghét bỏ nói: “Huynh ghim lỗ tai? Của nương?”

“Tiểu tử ăn nói liền khiến cho người khác chán ghét, đồ của nương không hợp, ca của ngươi lớn lên xinh đẹp, mang cái này rất dễ nhìn.” Giang Túng thảnh thơi phe phẩy quạt xếp, “Ta tình nguyện.”

Hiệu buôn làm ăn khá khẩm, lúc đó có một khách nhân đứng trước cửa lục lọi bọc vải xám, ôm một bao mở ra là một kiện áo cưới của nữ tử, bên trên có mấy viên châu, thủ công tinh tế đẹp đẽ, tám phần mười là do tân nương tự may, nhìn xiêm y là có thể nghĩ đến nữ tử thời điểm xuất giá mang theo hạnh phúc ảo tưởng.

“Chưởng quỹ, ngài xem, thủ công tinh tế, hạt châu cũng là đồ thật.” Nam nhân xoa tay, lặng lẽ cười, sòng bạc bên kia vẫn đang chờ hắn hoàn nợ, nếu không nhanh lên, chắc chắn sẽ bị đánh.

Giang Hoành vừa muốn tiến đến nhìn một cái, lại bị Giang Túng giơ tay chặn lại, nhìn một chút, thuận miệng nói: “Mười văn.”

Giang Hoành không rõ, cũng biết bản tính đại ca khiến người khác nhìn không thấu, không lên tiếng, quay người ngồi trước sổ sách.

Nam nhân hoảng hốt vội nói: “Mười văn? Ngài nhìn lại thử xem!”

Giang Túng vứt xiêm y cho hắn: “Không chịu thì liền cút đi.”

“Này!” Nam nhân gấp đến độ giậm chân, vội vàng đem xiêm y đến trước mặt Giang Hoành: “Chưởng quỹ, ngài nhìn một chút, vải tốt như vậy….”

Giang Hoành cũng chẳng buồn nâng mắt: “Ca ta nói mười văn là mười văn, nếu không chịu thì ngài đi đến đường Đông, ở đó còn có một hiệu buôn.”

Nam nhân nhổ một bãi nước bọt, ôm xiêm y chạy đi.

Đến hiệu buôn ở đường Đông, Nhạc Liên đang ngồi uống trà trong sảnh, nghe chưởng quỹ thông báo sổ sách.

Nam nhân đi vào, để cho Nhạc Liên nhìn xiêm y: “Đại lão bản, ngài nhìn xiêm y này đi, là trân châu kim tuyến.”

Nhạc Liên uống trà, thoáng nhìn ống tay áo của xiêm y bị gập lên, bên trong nếp gấp kẹp một đồng tiền.

Trong lòng hiểu rõ, cười nhạt:

“Mười văn.”

Túng ca có thói quen đùa cợt ngang ngược, Nhạc Liên cũng bất đắc dĩ, bất quá cũng chiều theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện